Mỹ Nhân Gặp Hổ
-
Chương 11
“Phiến Ngôn, trời lạnh, nhớ không được mở lại cửa sổ, để tránh bị trúng gió rồi nhiễm bệnh. Tháng trước vì con không nghe lời mẹ, mở cửa sổ ngủ một đêm, kết quả là ho hơn nửa tháng không khỏi được, con có biết mẹ đau lòng thế nào không?” Thiếu phụ (phụ nữ đã có chồng) chừng ba mươi tuổi giúp con gái Phiến Ngôn mười tuổi thay quần áo trên giường, không ngừng dặn dò, nhắc đi nhắc lại.
“Con biết mẹ đau lòng, cha đau lòng, Linh Lệ cũng đau lòng. Mẹ yên tâm, con sẽ nghe lời.” Phiến Ngôn ngoan ngoãn kéo chăn đến chỗ nằm, bao chặt lấy thân thể mình.
“Con biết là tốt rồi.” Mẹ của Phiến Ngôn – Lan Khanh cúi đầu thở dài. “Con ấy, nhiều khi nói sẽ nghe lời, nhưng nhiều khi lại vì sơ ý mà sinh bệnh, thể chất của con yếu, phải đặt biệt để ý đó!” Nàng nhẹ nhàng đè góc chăn, chạm đến bả vai gầy yếu của Phiến Ngôn, nhớ tới từ vài ngày trước, Phiến Ngôn không ngừng ho ra máu, khi các đại phu chắc chắn nói với nàng rằng con gái nàng không sống được quá mười tám tuổi, lòng nàng liền nổi lên một trận co rút đau đớn.
Thân thể Phiến Ngôn từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, sinh bệnh uống thuốc với nàng là chuyện bình thường như ăn cơm đi ngủ, nhưng trước đó vài ngày nàng bắt đầu ho ra máu, trong nhà liền bao phủ một mảng sương mù mây đen, mẹ nàng hơi chút lại rơi nước mắt, thân thể nhiều bệnh làm cho lòng nàng trở nên sâu sắc, cũng trưởng thành sớm hơn vài phần so với những đứa trẻ cùng tuổi.
“Mẹ, có Linh Lệ, con sẽ không chết.” Nàng nhẹ nhàng cầm tay mẹ, săn sóc an ủi mẹ mình.
Lan Khanh kinh ngạc đau đớn đến mức run rẩy một cái.
“Con gái ngốc, nói cái gì thế! Con đương nhiên sẽ không chết, con mới mười tuổi mà!” Bản năng làm mẹ khiến nàng lập tức muốn bảo vệ con, thể xác và tinh thần đều phải bảo vệ.
“Có Linh Lệ, con sẽ không chết.” Phiến Ngôn cười hì hì nói lại lần nữa.
Lan Khanh trìu mến nhìn con gái, thở dài.
“Đừng nói nữa, cẩn thận lại ho bây giờ, mau ngủ đi.”
Phiến Ngôn thuận theo mẹ, gật đầu, nhắm mắt lại.
“Ban đêm không được ngồi dậy chờ Linh Lệ, biết không?” Lúc Lan Khanh đứng dậy lại dặn dò một lần.
“Vâng, con biết ạ.” Phiến Ngôn nhắm mắt lại cười đáp.
Lan Khanh buông rèm xuống, thổi tắt ánh nến cạnh giường, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Phiến Ngôn nghe tiếng bước chân của mẹ chậm rãi xa dần, liền vén rèm bước xuống giường, một tay ôm chăn bông, một tay lôi kéo ghế dựa tới ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ mở một góc cửa, dựa vào cửa ngưỡng mộ nhìn trăng non trên bầu trời.
Bây giờ Linh Lệ đang ở đâu nhỉ?
Vầng trăng cong cong.
Nàng nhớ tới vằn lốm đốm trên người Linh Lệ, khẽ nở nụ cười.
Từ nửa tháng trước khi nàng bắt đầu ho ra máu, Linh Lệ liền rời đi, nàng biết Linh Lệ nhất định lại đi tìm cỏ linh chi để cứu mình, vài lần đều như vậy, mỗi lần hắn rời đi, có khi mười ngày, có khi nửa tháng, có khi một tháng mới có thể trở về, khi trở về luôn mang theo cỏ linh chi, chỉ cần ăn cỏ linh chi, ngực nàng sẽ không đau nhiều như trước, không thở hổn hển yếu ớt như trước, thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mỗi lần Linh Lệ trở về, ngoài cỏ linh chi, còn mang về một thân thương tích, nàng luôn rất đau lòng. Nàng hỏi hắn vì sao bị thương? Hắn nhất quyết không chịu nói.
Ánh trăng mờ ảo.
Hắn đã đi hơn nửa tháng, nàng rất nhớ hắn, có phải hắn sẽ không trở lại nữa không?
Phiến Ngôn lại bắt đầu ho, càng ho càng kịch liệt, ngực đau giống như muốn vỡ ra, cổ họng dậy lên vị tanh ngọt, nàng dùng chăn bông che miệng lại, một ngụm máu tươi phun ra ẩm ướt chăn bông.
Nàng tựa vào cửa sổ, vừa ho vừa thở gấp, gần như không có sức để thở.
Mau trở lại nhé, Linh Lệ……
Từ khi Phiến Ngôn vừa ra sinh, Linh Lệ liền đi theo nàng.
Bắt đầu từ khi Linh Lệ ngậm cỏ linh chi quý báu xuất hiện, chữa khỏi cho Phiến Ngôn đang sốt cao, sau đó mỗi lần Phiến Ngôn bệnh nặng, Linh Lệ sẽ mang cỏ linh chi tới, mỗi một lần luôn làm cho bệnh của Phiến Ngôn biến nguy thành an.
Sẽ có người nói tuy Linh Lệ là mãnh hổ trán trắng, nhưng hắn không hung bạo, không làm người bị thương, nhưng có ai biết hắn từ đâu tới? Cũng không biết vì sao hắn trung thành bảo vệ Phiến Ngôn như thế?
Vợ chồng họ Thu vô cùng kính sợ và tràn ngập cảm kích với Linh Lệ, họ tin rằng Linh Lệ không phải là hổ thường, coi Linh Lệ là ân nhân, đối đãi có lễ, chẳng những mặc hắn tự do ra vào Thu phủ, mà còn đặt biệt làm một gian phòng cho Linh Lệ ở, họ cũng không ngăn cản Linh Lệ thân cận Phiến Ngôn, bởi vì họ đều tận mắt thấy Linh Lệ luôn săn sóc cẩn thận và che chở cho Phiến Ngôn, ngược lại khi hắn không ở bên cạnh Phiến Ngôn, Phiến Ngôn mới thường xuyên ngã bị thương ở chỗ này, va chạm ở chỗ kia, cho nên để Phiến Ngôn ở bên hắn, hai vợ chồng họ rất yên tâm.
Nhà nhà ở thành Trúc Châu đều biết Thu gia nuôi một con mãnh hổ trán trắng biết nói tiếng người, ban đầu mọi người đều ngạc nhiên sợ hãi, nhưng dần dà, giữa người và hổ đều hòa thuận bình an, mãi cũng thành thói quen. Lúc đầu còn có người chen lấn đến Thu phủ, muốn tận mắt trông thấy mãnh hổ biết nói tiếng người, nhưng đều bị Thu Định Khang mời đi ra ngoài.
“Linh Lệ là ân nhân của Thu phủ, cũng là khách quý của Thu phủ, không thể để mọi người đến xem xét.” Lời lẽ nghiêm khắc của Thu Định Khang xin miễn bất luận kẻ nào đến thăm hỏi.
Chuyện Thu phủ nuôi một con mãnh hổ trán trắng biết nói, đã trở thành chuyện lạ được chú ý nhất ở thành Trúc Châu, làm nhóm thương nhân phải động não thay đổi cách kinh doanh, Tú nương ở phường thêu đổi cách thêu mãnh hổ, phường tranh lại bán thêm vài bức tranh mãnh hổ, phường gốm có đúc một pho tượng hình hổ, ngoài đường cũng bán rất nhiều món đồ chơi có hình con hổ, đột nhiên, khắp nơi ở thành Trúc Châu đều có hổ, với rất nhiều hình thái khác nhau, có uống nước bên dòng suối, có đứng trong rừng trúc vắng lặng, có ngửa mặt lên trời gào thét, nằm xuống, nhảy lên, nghỉ ngơi, gầm rú, từ khi Linh Lệ đến thành Trúc Châu, thành Trúc Châu đã bất ngờ phát triển thành một tòa thành Hổ.
Chuyện bất ngờ này tuyệt đối là chuyện tốt đối với Linh Lệ, ít nhất sự tồn tại của hắn sẽ không bị nguy hiểm và up hiếp, hắn xuất hiện cũng sẽ không có máu và giết chóc, nhưng một phần bình tĩnh này có thể duy trì bao lâu? Hắn không thể đoán trước.
Từ khi Phiến Ngôn sinh ra đã biết sự tồn tại của Linh Lệ, cho nên nàng vốn không sợ hổ, nếu không phải ai cũng nói với nàng mãnh hổ bình thường không biết nói, thì nàng sẽ nghĩ tất cả hổ trên thế gian đều có thể nói giống Linh Lệ.
Đối với nàng, Linh Lệ giống người thân lại giống người bạn tốt cùng chơi, có khi tinh thần và sức khỏe của nàng khá hơn một chút, hay thời tiết đẹp, sáng sủa, hắn sẽ cưỡi nàng trên lưng mang nàng ra phủ dạo chơi.
Từng có một thư sinh trẻ tuổi nhìn thấy cảnh Phiến Ngôn cưỡi trên lưng Linh Lệ chạy nhảy trong rừng núi, sau khi về nhà lập tức vẽ một bức tranh “Hổ cốt nhu tình”, cô bé có vẻ mặt trẻ con đáng yêu dựa sát vào mãnh hổ trán trắng, mãnh hổ trán trắng lại ngoái đầu nhìn cô bé, ánh mắt yên tĩnh ôn hòa. Bức tranh này dùng lối vẽ miêu tả tỉ mỉ, lạnh lẽo và sống động hiếm thấy, trong thành thi nhau sao chép bức tranh đó, dân chúng thành Trúc Châu lại có thêm một giai thoại mới mẻ nhiều màu sắc.
Phiến Ngôn thích có Linh Lệ bên cạnh, tuy rằng cha mẹ cho Linh Lệ một gian phòng, nhưng nàng luôn muốn hắn ở lại bên cạnh mình, và cũng không chịu được Linh Lệ quỳ rạp trên mặt đất ngủ, nhất định hắn phải ngủ trên giường cùng nàng, nhưng thân hình Linh Lệ rất to lớn, chiếc giường nhỏ của nàng không thể chứa nổi hắn, nàng liền xin cha mẹ làm cho mình một chiếc giường chạm trổ hoa văn thật lớn, như vậy nàng có thể ôm thân thể có bộ lông mềm mại ấm áp của Linh Lệ đi vào giấc ngủ.
Vì da lông của hổ rất dày, nên cực kỳ sợ nóng, Phiến Ngôn lại xin cha mẹ xây một ao nước lớn sau hoa viên, để Linh Lệ dùng khi trời nóng.
Hắn bảo vệ nàng, nàng cũng dùng cách thức của mình để yêu chiều hắn.
Cứ cách một đoạn thời gian Phiến Ngôn lại phát bệnh, mà chỉ cần nàng bệnh nặng, Linh Lệ sẽ đột nhiên biến mất, thời gian biến mất không nhất định là bao lâu, nhưng nhất định sẽ mang cỏ linh chi về để giảm bớt đau đớn cho Phiến Ngôn.
Tuy Linh Lệ dường như đã trở thành một thành viên trong Thu phủ, nhưng lai lịch của hắn vẫn là một điều bí ẩn với vợ chồng họ Thu, hơn nữa ngoài Phiến Ngôn ra, Linh Lệ cũng không muốn tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, thái độ của hắn với hai vợ chồng họ cũng lạnh lùng ngạo mạn, ngoài Phiến Ngôn, trong mắt hắn không tồn tại bất cứ kẻ nào.
Vợ chồng họ Thu không phải chưa từng nghi ngờ quan hệ thân mật giữa Phiến Ngôn và Linh Lệ, nhưng từ khi Linh Lệ xuất hiện ở Thu phủ đã mười năm, trên dưới trong Thu phủ vẫn bình an suôn sẻ, hơn nữa Phiến Ngôn và Linh Lệ chơi đùa với nhau cũng rất đơn thuần, có phải họ đã quá đa nghi không?
Nhưng Linh Lệ có tướng mạo hổ, thoạt nhìn lại giống như được Phiến Ngôn yêu thương như sủng vật, hắn có đôi mắt tràn ngập tình cảm, trong đôi mắt đó có nhu tình thâm thúy, chính là điều họ thấy bất an nhất……
Khi Linh Lệ ngậm một gốc cỏ linh chi trở lại Thu phủ, đã là chuyện của hơn một tháng sau, Phiến Ngôn bị bệnh gần như không xuống giường được, thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt.
“Linh Lệ, ngươi đã trở lại……” Nhìn thấy hắn, nàng rất vui vẻ, bàn tay nhỏ bé gầy yếu sáp nhập vào da lông sặc sỡ của hắn, vuốt ve.
“Ngực rất đau à? Rất khó chịu sao?” Linh Lệ thấy nàng ốm yếu hơn một tháng trước rất nhiều, nóng vội nhảy lên giường của nàng, nằm sấp bên cạnh nàng.
“Thấy ngươi trở về là tốt rồi.” Nàng miễn cưỡng cười cười.
“Đứa nhỏ này thực không nghe lời, mỗi đêm đều vụng trộm ngồi trước cửa sổ chờ ngươi trở về, nói thế nào nó cũng không chịu nghe.” Lan Khanh vừa thở dài nói, vừa thuần thục xay cỏ linh chi ra.
Khi cỏ linh chi được xay nhuyễn, trong thời gian ngắn mùi thơm ngát đã lan tỏa, người phàm ngửi được tinh thần cũng thoải mái, khoan khoái.
“Không phải ta đã nói, vườn cỏ linh chi ở nơi rất xa, ta không thể trở lại sau vài ngày, vì sao vẫn chờ đợi ngốc nghếch như vậy?” Linh Lệ thấp giọng giáo huấn nàng.
“Bởi vì ta rất nhớ ngươi nha, ngươi không ở đây ta buồn chán lắm ấy!” Nàng nâng cánh tay suy yếu muốn ôm chặt lấy hắn, nhưng không đủ sức mềm rũ xuống, chỉ có thể dùng khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào đám lông màu trắng dưới cổ hắn, nhẹ nhàng cọ xát.
Tuy Phiến Ngôn vẫn là một đứa trẻ, đây cũng là cách làm nũng của mỗi đứa trẻ, nhưng Linh Lệ vẫn cảm thấy có dòng nước ấm áp từ trái tim lan chảy khắp toàn thân.
Lan Khanh thấy ánh mắt Linh Lệ lại là dịu dàng, nồng nặc tình ý.
Tình ý?! Nàng đột nhiên bị hai chữ này hù dọa.
“Mau đưa cỏ linh chi cho nàng ăn đi, nàng sẽ thoải mái một chút.” Linh Lệ ngẩng đầu dùng ánh mắt thúc giục Lan Khanh.
Lan Khanh giật mình hoàn hồn, cầm cỏ linh chi chậm rãi ngồi vào mép giường, thoáng nhìn thân hình nho nhỏ của Phiến Ngôn dựa sát vào thân hình thật lớn của Linh Lệ, tuy đã sớm quen với hình ảnh một người một hổ, nhưng lúc này nàng vừa mới bị hai chữ trong đầu làm cho kinh hãi, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
“Linh Lệ…… ngươi đến vườn cỏ linh chi rốt cuộc có xa lắm không?” Nàng dùng chiếc thìa nhỏ bón từng chút cho Phiến Ngôn, có một bụng câu hỏi tích lũy nhiều năm muốn hỏi Linh Lệ.
Linh Lệ không trả lời, hắn luôn luôn lười trả lời câu hỏi của bất luận kẻ nào, ngoài Phiến Ngôn.
Lan Khanh thấy ánh mắt hắn chỉ chuyên chú đặt trên người Phiến Ngôn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Con biết mẹ đau lòng, cha đau lòng, Linh Lệ cũng đau lòng. Mẹ yên tâm, con sẽ nghe lời.” Phiến Ngôn ngoan ngoãn kéo chăn đến chỗ nằm, bao chặt lấy thân thể mình.
“Con biết là tốt rồi.” Mẹ của Phiến Ngôn – Lan Khanh cúi đầu thở dài. “Con ấy, nhiều khi nói sẽ nghe lời, nhưng nhiều khi lại vì sơ ý mà sinh bệnh, thể chất của con yếu, phải đặt biệt để ý đó!” Nàng nhẹ nhàng đè góc chăn, chạm đến bả vai gầy yếu của Phiến Ngôn, nhớ tới từ vài ngày trước, Phiến Ngôn không ngừng ho ra máu, khi các đại phu chắc chắn nói với nàng rằng con gái nàng không sống được quá mười tám tuổi, lòng nàng liền nổi lên một trận co rút đau đớn.
Thân thể Phiến Ngôn từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, sinh bệnh uống thuốc với nàng là chuyện bình thường như ăn cơm đi ngủ, nhưng trước đó vài ngày nàng bắt đầu ho ra máu, trong nhà liền bao phủ một mảng sương mù mây đen, mẹ nàng hơi chút lại rơi nước mắt, thân thể nhiều bệnh làm cho lòng nàng trở nên sâu sắc, cũng trưởng thành sớm hơn vài phần so với những đứa trẻ cùng tuổi.
“Mẹ, có Linh Lệ, con sẽ không chết.” Nàng nhẹ nhàng cầm tay mẹ, săn sóc an ủi mẹ mình.
Lan Khanh kinh ngạc đau đớn đến mức run rẩy một cái.
“Con gái ngốc, nói cái gì thế! Con đương nhiên sẽ không chết, con mới mười tuổi mà!” Bản năng làm mẹ khiến nàng lập tức muốn bảo vệ con, thể xác và tinh thần đều phải bảo vệ.
“Có Linh Lệ, con sẽ không chết.” Phiến Ngôn cười hì hì nói lại lần nữa.
Lan Khanh trìu mến nhìn con gái, thở dài.
“Đừng nói nữa, cẩn thận lại ho bây giờ, mau ngủ đi.”
Phiến Ngôn thuận theo mẹ, gật đầu, nhắm mắt lại.
“Ban đêm không được ngồi dậy chờ Linh Lệ, biết không?” Lúc Lan Khanh đứng dậy lại dặn dò một lần.
“Vâng, con biết ạ.” Phiến Ngôn nhắm mắt lại cười đáp.
Lan Khanh buông rèm xuống, thổi tắt ánh nến cạnh giường, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Phiến Ngôn nghe tiếng bước chân của mẹ chậm rãi xa dần, liền vén rèm bước xuống giường, một tay ôm chăn bông, một tay lôi kéo ghế dựa tới ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ mở một góc cửa, dựa vào cửa ngưỡng mộ nhìn trăng non trên bầu trời.
Bây giờ Linh Lệ đang ở đâu nhỉ?
Vầng trăng cong cong.
Nàng nhớ tới vằn lốm đốm trên người Linh Lệ, khẽ nở nụ cười.
Từ nửa tháng trước khi nàng bắt đầu ho ra máu, Linh Lệ liền rời đi, nàng biết Linh Lệ nhất định lại đi tìm cỏ linh chi để cứu mình, vài lần đều như vậy, mỗi lần hắn rời đi, có khi mười ngày, có khi nửa tháng, có khi một tháng mới có thể trở về, khi trở về luôn mang theo cỏ linh chi, chỉ cần ăn cỏ linh chi, ngực nàng sẽ không đau nhiều như trước, không thở hổn hển yếu ớt như trước, thân thể cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mỗi lần Linh Lệ trở về, ngoài cỏ linh chi, còn mang về một thân thương tích, nàng luôn rất đau lòng. Nàng hỏi hắn vì sao bị thương? Hắn nhất quyết không chịu nói.
Ánh trăng mờ ảo.
Hắn đã đi hơn nửa tháng, nàng rất nhớ hắn, có phải hắn sẽ không trở lại nữa không?
Phiến Ngôn lại bắt đầu ho, càng ho càng kịch liệt, ngực đau giống như muốn vỡ ra, cổ họng dậy lên vị tanh ngọt, nàng dùng chăn bông che miệng lại, một ngụm máu tươi phun ra ẩm ướt chăn bông.
Nàng tựa vào cửa sổ, vừa ho vừa thở gấp, gần như không có sức để thở.
Mau trở lại nhé, Linh Lệ……
Từ khi Phiến Ngôn vừa ra sinh, Linh Lệ liền đi theo nàng.
Bắt đầu từ khi Linh Lệ ngậm cỏ linh chi quý báu xuất hiện, chữa khỏi cho Phiến Ngôn đang sốt cao, sau đó mỗi lần Phiến Ngôn bệnh nặng, Linh Lệ sẽ mang cỏ linh chi tới, mỗi một lần luôn làm cho bệnh của Phiến Ngôn biến nguy thành an.
Sẽ có người nói tuy Linh Lệ là mãnh hổ trán trắng, nhưng hắn không hung bạo, không làm người bị thương, nhưng có ai biết hắn từ đâu tới? Cũng không biết vì sao hắn trung thành bảo vệ Phiến Ngôn như thế?
Vợ chồng họ Thu vô cùng kính sợ và tràn ngập cảm kích với Linh Lệ, họ tin rằng Linh Lệ không phải là hổ thường, coi Linh Lệ là ân nhân, đối đãi có lễ, chẳng những mặc hắn tự do ra vào Thu phủ, mà còn đặt biệt làm một gian phòng cho Linh Lệ ở, họ cũng không ngăn cản Linh Lệ thân cận Phiến Ngôn, bởi vì họ đều tận mắt thấy Linh Lệ luôn săn sóc cẩn thận và che chở cho Phiến Ngôn, ngược lại khi hắn không ở bên cạnh Phiến Ngôn, Phiến Ngôn mới thường xuyên ngã bị thương ở chỗ này, va chạm ở chỗ kia, cho nên để Phiến Ngôn ở bên hắn, hai vợ chồng họ rất yên tâm.
Nhà nhà ở thành Trúc Châu đều biết Thu gia nuôi một con mãnh hổ trán trắng biết nói tiếng người, ban đầu mọi người đều ngạc nhiên sợ hãi, nhưng dần dà, giữa người và hổ đều hòa thuận bình an, mãi cũng thành thói quen. Lúc đầu còn có người chen lấn đến Thu phủ, muốn tận mắt trông thấy mãnh hổ biết nói tiếng người, nhưng đều bị Thu Định Khang mời đi ra ngoài.
“Linh Lệ là ân nhân của Thu phủ, cũng là khách quý của Thu phủ, không thể để mọi người đến xem xét.” Lời lẽ nghiêm khắc của Thu Định Khang xin miễn bất luận kẻ nào đến thăm hỏi.
Chuyện Thu phủ nuôi một con mãnh hổ trán trắng biết nói, đã trở thành chuyện lạ được chú ý nhất ở thành Trúc Châu, làm nhóm thương nhân phải động não thay đổi cách kinh doanh, Tú nương ở phường thêu đổi cách thêu mãnh hổ, phường tranh lại bán thêm vài bức tranh mãnh hổ, phường gốm có đúc một pho tượng hình hổ, ngoài đường cũng bán rất nhiều món đồ chơi có hình con hổ, đột nhiên, khắp nơi ở thành Trúc Châu đều có hổ, với rất nhiều hình thái khác nhau, có uống nước bên dòng suối, có đứng trong rừng trúc vắng lặng, có ngửa mặt lên trời gào thét, nằm xuống, nhảy lên, nghỉ ngơi, gầm rú, từ khi Linh Lệ đến thành Trúc Châu, thành Trúc Châu đã bất ngờ phát triển thành một tòa thành Hổ.
Chuyện bất ngờ này tuyệt đối là chuyện tốt đối với Linh Lệ, ít nhất sự tồn tại của hắn sẽ không bị nguy hiểm và up hiếp, hắn xuất hiện cũng sẽ không có máu và giết chóc, nhưng một phần bình tĩnh này có thể duy trì bao lâu? Hắn không thể đoán trước.
Từ khi Phiến Ngôn sinh ra đã biết sự tồn tại của Linh Lệ, cho nên nàng vốn không sợ hổ, nếu không phải ai cũng nói với nàng mãnh hổ bình thường không biết nói, thì nàng sẽ nghĩ tất cả hổ trên thế gian đều có thể nói giống Linh Lệ.
Đối với nàng, Linh Lệ giống người thân lại giống người bạn tốt cùng chơi, có khi tinh thần và sức khỏe của nàng khá hơn một chút, hay thời tiết đẹp, sáng sủa, hắn sẽ cưỡi nàng trên lưng mang nàng ra phủ dạo chơi.
Từng có một thư sinh trẻ tuổi nhìn thấy cảnh Phiến Ngôn cưỡi trên lưng Linh Lệ chạy nhảy trong rừng núi, sau khi về nhà lập tức vẽ một bức tranh “Hổ cốt nhu tình”, cô bé có vẻ mặt trẻ con đáng yêu dựa sát vào mãnh hổ trán trắng, mãnh hổ trán trắng lại ngoái đầu nhìn cô bé, ánh mắt yên tĩnh ôn hòa. Bức tranh này dùng lối vẽ miêu tả tỉ mỉ, lạnh lẽo và sống động hiếm thấy, trong thành thi nhau sao chép bức tranh đó, dân chúng thành Trúc Châu lại có thêm một giai thoại mới mẻ nhiều màu sắc.
Phiến Ngôn thích có Linh Lệ bên cạnh, tuy rằng cha mẹ cho Linh Lệ một gian phòng, nhưng nàng luôn muốn hắn ở lại bên cạnh mình, và cũng không chịu được Linh Lệ quỳ rạp trên mặt đất ngủ, nhất định hắn phải ngủ trên giường cùng nàng, nhưng thân hình Linh Lệ rất to lớn, chiếc giường nhỏ của nàng không thể chứa nổi hắn, nàng liền xin cha mẹ làm cho mình một chiếc giường chạm trổ hoa văn thật lớn, như vậy nàng có thể ôm thân thể có bộ lông mềm mại ấm áp của Linh Lệ đi vào giấc ngủ.
Vì da lông của hổ rất dày, nên cực kỳ sợ nóng, Phiến Ngôn lại xin cha mẹ xây một ao nước lớn sau hoa viên, để Linh Lệ dùng khi trời nóng.
Hắn bảo vệ nàng, nàng cũng dùng cách thức của mình để yêu chiều hắn.
Cứ cách một đoạn thời gian Phiến Ngôn lại phát bệnh, mà chỉ cần nàng bệnh nặng, Linh Lệ sẽ đột nhiên biến mất, thời gian biến mất không nhất định là bao lâu, nhưng nhất định sẽ mang cỏ linh chi về để giảm bớt đau đớn cho Phiến Ngôn.
Tuy Linh Lệ dường như đã trở thành một thành viên trong Thu phủ, nhưng lai lịch của hắn vẫn là một điều bí ẩn với vợ chồng họ Thu, hơn nữa ngoài Phiến Ngôn ra, Linh Lệ cũng không muốn tiếp xúc với bất cứ kẻ nào, thái độ của hắn với hai vợ chồng họ cũng lạnh lùng ngạo mạn, ngoài Phiến Ngôn, trong mắt hắn không tồn tại bất cứ kẻ nào.
Vợ chồng họ Thu không phải chưa từng nghi ngờ quan hệ thân mật giữa Phiến Ngôn và Linh Lệ, nhưng từ khi Linh Lệ xuất hiện ở Thu phủ đã mười năm, trên dưới trong Thu phủ vẫn bình an suôn sẻ, hơn nữa Phiến Ngôn và Linh Lệ chơi đùa với nhau cũng rất đơn thuần, có phải họ đã quá đa nghi không?
Nhưng Linh Lệ có tướng mạo hổ, thoạt nhìn lại giống như được Phiến Ngôn yêu thương như sủng vật, hắn có đôi mắt tràn ngập tình cảm, trong đôi mắt đó có nhu tình thâm thúy, chính là điều họ thấy bất an nhất……
Khi Linh Lệ ngậm một gốc cỏ linh chi trở lại Thu phủ, đã là chuyện của hơn một tháng sau, Phiến Ngôn bị bệnh gần như không xuống giường được, thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt.
“Linh Lệ, ngươi đã trở lại……” Nhìn thấy hắn, nàng rất vui vẻ, bàn tay nhỏ bé gầy yếu sáp nhập vào da lông sặc sỡ của hắn, vuốt ve.
“Ngực rất đau à? Rất khó chịu sao?” Linh Lệ thấy nàng ốm yếu hơn một tháng trước rất nhiều, nóng vội nhảy lên giường của nàng, nằm sấp bên cạnh nàng.
“Thấy ngươi trở về là tốt rồi.” Nàng miễn cưỡng cười cười.
“Đứa nhỏ này thực không nghe lời, mỗi đêm đều vụng trộm ngồi trước cửa sổ chờ ngươi trở về, nói thế nào nó cũng không chịu nghe.” Lan Khanh vừa thở dài nói, vừa thuần thục xay cỏ linh chi ra.
Khi cỏ linh chi được xay nhuyễn, trong thời gian ngắn mùi thơm ngát đã lan tỏa, người phàm ngửi được tinh thần cũng thoải mái, khoan khoái.
“Không phải ta đã nói, vườn cỏ linh chi ở nơi rất xa, ta không thể trở lại sau vài ngày, vì sao vẫn chờ đợi ngốc nghếch như vậy?” Linh Lệ thấp giọng giáo huấn nàng.
“Bởi vì ta rất nhớ ngươi nha, ngươi không ở đây ta buồn chán lắm ấy!” Nàng nâng cánh tay suy yếu muốn ôm chặt lấy hắn, nhưng không đủ sức mềm rũ xuống, chỉ có thể dùng khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào đám lông màu trắng dưới cổ hắn, nhẹ nhàng cọ xát.
Tuy Phiến Ngôn vẫn là một đứa trẻ, đây cũng là cách làm nũng của mỗi đứa trẻ, nhưng Linh Lệ vẫn cảm thấy có dòng nước ấm áp từ trái tim lan chảy khắp toàn thân.
Lan Khanh thấy ánh mắt Linh Lệ lại là dịu dàng, nồng nặc tình ý.
Tình ý?! Nàng đột nhiên bị hai chữ này hù dọa.
“Mau đưa cỏ linh chi cho nàng ăn đi, nàng sẽ thoải mái một chút.” Linh Lệ ngẩng đầu dùng ánh mắt thúc giục Lan Khanh.
Lan Khanh giật mình hoàn hồn, cầm cỏ linh chi chậm rãi ngồi vào mép giường, thoáng nhìn thân hình nho nhỏ của Phiến Ngôn dựa sát vào thân hình thật lớn của Linh Lệ, tuy đã sớm quen với hình ảnh một người một hổ, nhưng lúc này nàng vừa mới bị hai chữ trong đầu làm cho kinh hãi, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
“Linh Lệ…… ngươi đến vườn cỏ linh chi rốt cuộc có xa lắm không?” Nàng dùng chiếc thìa nhỏ bón từng chút cho Phiến Ngôn, có một bụng câu hỏi tích lũy nhiều năm muốn hỏi Linh Lệ.
Linh Lệ không trả lời, hắn luôn luôn lười trả lời câu hỏi của bất luận kẻ nào, ngoài Phiến Ngôn.
Lan Khanh thấy ánh mắt hắn chỉ chuyên chú đặt trên người Phiến Ngôn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook