Mỹ Nhân Đá
-
Chương 121: Chúng ta cần nhau
- Ca, đừng mà… đừng. Hức... Hức!
Những âm thanh đó, tiếng khóc thút thít của một cô bé càng khiến Sát Tinh thêm chua chát. Em gái nhỏ ạ, ta cũng không còn cần bản thể đó nữa. Một chút thời gian thôi, ta cũng sẽ tan biến thành sương khói. Rồi em khi ra đời cũng sẽ chẳng nhớ gì đến nó nữa. Chúng ta…
- Ca, không được, không được mà.
Thiệu Khải Đăng cũng cảm thấy vô cùng nôn nóng. Tuy bề ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh. Nhưng Sát Tinh vẫn đứng yên đó, mặc cho trái tim chết dần. Sự sống chỉ còn đếm từng giây phút. Nguy hiểm đối với bọn Khúc Huy thì… Sát Tinh bậm môi chặt hơn một chút. Rồi hắn cười khùng khục:
- Vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn. Nhưng ta ghét thua. Và ta cũng sẽ không thua.
Hắn cũng chờ Thiệu Khải Đăng quyết định. Hắn chọn đám người kia, nhưng quan trọng là hắn có dám đi không? Nếu hắn làm thật, Sát Tinh không ngần ngại dùng chút hơi tàn mà quay lại bụng Nương Tiên. Ngoài Thiệu Khải Đăng, người đã có dòng máu đang chảy trong người Nương Tiên làm vật kết dẫn, không ai trong số này, dù pháp lực cao cường tới đâu có thể ngăn cản hắn trở lại bụng nơi bản thể của mình. Sát Tinh đã dùng máu, sinh mạng của mình cho ván cược ấy. Chết - Có gì quan trọng với một sinh vật cứ luôn phải đề phòng, sống trong mệt mỏi? Chết để buộc người khác phải chọn lựa, tất cả sẽ hay hơn. Thiệu Khải Đăng không còn cách nào khác. Hắn chỉ có thể liên lạc với đứa bé trai, kẻ hình thành từ hắn và cũng đang mang dòng máu của Thiệu Khải Đăng:
- Điểm yếu nhất của hắn là bản thể. Con…
- Cha sẽ làm vậy thật sao?
Thiệu Khải Đăng khựng lại. Đứa con chưa bao giờ lên tiếng, bây giờ bỗng hỏi. Và hắn - một kẻ không sợ trời, không sợ đất, cũng nghe lòng dâng trào bao nỗi xót xa:
- Em rất thích hắn. Hắn làm em vui. Và con cũng không ghét hắn. Cả ba đứa đều không thể cùng ra đời sao?
Thiên đế cũng nghe được cuộc trò chuyện này. Trái tim đó - một khi đã móc ra thì không có cơ hội vãn hồi. Sát Tinh sẽ biến mất vĩnh viễn. Quan trọng nhất bây giờ là ngăn chặn, không cho hắn trở về bụng của Nương Tiên. Sắc mặt tái nhợt, hình dáng Sát Tinh cũng đang mập mờ ẩn hiện. Hắn không còn nhiều thời gian nữa. Ngài chỉ cần chờ đợi, thậm chí cầm lấy trái tim của hắn, hợp thành một thể với hắn, vĩnh viễn không còn sợ hãi nữa. Ngay cả bản thân mình còn phản bội, ta còn có thể tin tưởng ai đây? Ngài nhớ đến những giờ phút tưởng đã xa xôi hàng nghìn năm trước. Sát Tinh cười ai oán, trước khi bị ngài đánh văng nguyên thần ra khỏi thân thể, hoàn thành cuộc tách bạch hiếm có trên thế gian. Ngài chán cuộc sống luôn sống trong máu, tàn sát, chết chóc. Ngài chán phải toan tính, phải độc ác. Ngài sợ tâm hồn hắn, tâm hồn lệch lạc không hoàn thiện, chỉ thích đùa vui với nỗi đau đớn của con người. À không phải. Hắn không chỉ là đùa vui. Hắn không màng tới sự van xin của họ. Hắn gây ra những cuộc thảm sát. Mục đích là những dòng máu ngọt lành và xương thịt của con người. Sau đó là sự thỏa mãn thú vui, nhìn người co quắp trong đau đớn, bất lực nhìn sự sống rời khỏi mình. Cảm giác của kẻ mạnh đi trên đầu kẻ yếu. Nhưng mà không phải từ lúc hắn gặp gỡ người ấy, mọi thứ đã có biến chuyển. Ngài hình thành từ những phút giây yếu đuối trong tâm hồn hắn đó sao? Từ lúc có ngài xuất hiện, hắn bớt giết chóc hơn. Tuy vẫn không bỏ được thói quen ăn tim người, nhưng hắn đã cho những con mồi chết đi nhanh chóng. Hắn không hành hạ họ nữa. Không làm họ phải đau đớn quỳ lụy được chết. Hắn đã thay đổi, nhưng ngài lại không nhận ra điều đó. Hay bởi ngài cố tình không nhận ra nó. Ngài cũng có tham vọng. Đó là được độc lập mà tồn tại, không chỉ là phần thiện lương đơn thuần, nhỏ nhoi trong con tim của Sát Tinh? Nếu ngài không tách khỏi bản thể, nếu ngài không dồn nguyên thần của hắn vào một chỗ, liệu bây giờ có phải đối mặt với cảnh này không? Sát Tinh ngày xưa độc ác, cuồng vọng, bây giờ điềm đạm hơn, tính toán nhưng cay nghiệt hơn. Hắn không màng mạng sống của chính mình. Tại sao lại phải sống, hắn còn gì tốt đẹp mà sống nữa đâu? Hắn tan thành sương khói, song có phải chỉ cần hắn biến đi là cả thế gian này lập tức thanh bình trở lại? Thế giới loài người có nhiều thứ còn độc địa hơn con tim ác quỷ. Ác quỷ chỉ cần no nê là đủ, con người ngoài no nê ra lại muốn ấm no trọn kiếp. Ấm no trọn kiếp rồi lại muốn con cháu mình vĩnh viễn giàu sang? Thiên đế bất ngờ lên tiếng:
- Sát Tinh...
Trên tay ngài cũng là trái tim lấp lánh. Trái tim không vết khuyết, trái ngược với những mảnh tim lỗ chỗ của Sát Tinh:
- Đây là con tim của ta. Nó trông hoàn hảo và đẹp đẽ nhưng thực tế, đó cũng chỉ là một lớp vỏ bọc mà thôi.
Hai trái tim bỗng thu hút lấy nhau, quyện chặt thành một khối. Con tim mới hiện ra trong màu tím và ánh sáng lòa.
- Trái tim này mới là thật. - Thiên đế nhìn vào con tim với những vết dài ngang dọc, những vết máu rướm không đều hai bên thành đang đập giữa cả hai - Nó chỉ có một, ta và ngươi cũng vậy. Chúng ta vốn chỉ là một. Vắng ta, ngươi trở nên không còn phương hướng. Còn ta không có ngươi, cũng chỉ tồn tại bằng bổn phận và trách nhiệm. Ta cần ngươi và ngươi cũng cần ta!
Những âm thanh đó, tiếng khóc thút thít của một cô bé càng khiến Sát Tinh thêm chua chát. Em gái nhỏ ạ, ta cũng không còn cần bản thể đó nữa. Một chút thời gian thôi, ta cũng sẽ tan biến thành sương khói. Rồi em khi ra đời cũng sẽ chẳng nhớ gì đến nó nữa. Chúng ta…
- Ca, không được, không được mà.
Thiệu Khải Đăng cũng cảm thấy vô cùng nôn nóng. Tuy bề ngoài hắn tỏ ra bình tĩnh. Nhưng Sát Tinh vẫn đứng yên đó, mặc cho trái tim chết dần. Sự sống chỉ còn đếm từng giây phút. Nguy hiểm đối với bọn Khúc Huy thì… Sát Tinh bậm môi chặt hơn một chút. Rồi hắn cười khùng khục:
- Vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn. Nhưng ta ghét thua. Và ta cũng sẽ không thua.
Hắn cũng chờ Thiệu Khải Đăng quyết định. Hắn chọn đám người kia, nhưng quan trọng là hắn có dám đi không? Nếu hắn làm thật, Sát Tinh không ngần ngại dùng chút hơi tàn mà quay lại bụng Nương Tiên. Ngoài Thiệu Khải Đăng, người đã có dòng máu đang chảy trong người Nương Tiên làm vật kết dẫn, không ai trong số này, dù pháp lực cao cường tới đâu có thể ngăn cản hắn trở lại bụng nơi bản thể của mình. Sát Tinh đã dùng máu, sinh mạng của mình cho ván cược ấy. Chết - Có gì quan trọng với một sinh vật cứ luôn phải đề phòng, sống trong mệt mỏi? Chết để buộc người khác phải chọn lựa, tất cả sẽ hay hơn. Thiệu Khải Đăng không còn cách nào khác. Hắn chỉ có thể liên lạc với đứa bé trai, kẻ hình thành từ hắn và cũng đang mang dòng máu của Thiệu Khải Đăng:
- Điểm yếu nhất của hắn là bản thể. Con…
- Cha sẽ làm vậy thật sao?
Thiệu Khải Đăng khựng lại. Đứa con chưa bao giờ lên tiếng, bây giờ bỗng hỏi. Và hắn - một kẻ không sợ trời, không sợ đất, cũng nghe lòng dâng trào bao nỗi xót xa:
- Em rất thích hắn. Hắn làm em vui. Và con cũng không ghét hắn. Cả ba đứa đều không thể cùng ra đời sao?
Thiên đế cũng nghe được cuộc trò chuyện này. Trái tim đó - một khi đã móc ra thì không có cơ hội vãn hồi. Sát Tinh sẽ biến mất vĩnh viễn. Quan trọng nhất bây giờ là ngăn chặn, không cho hắn trở về bụng của Nương Tiên. Sắc mặt tái nhợt, hình dáng Sát Tinh cũng đang mập mờ ẩn hiện. Hắn không còn nhiều thời gian nữa. Ngài chỉ cần chờ đợi, thậm chí cầm lấy trái tim của hắn, hợp thành một thể với hắn, vĩnh viễn không còn sợ hãi nữa. Ngay cả bản thân mình còn phản bội, ta còn có thể tin tưởng ai đây? Ngài nhớ đến những giờ phút tưởng đã xa xôi hàng nghìn năm trước. Sát Tinh cười ai oán, trước khi bị ngài đánh văng nguyên thần ra khỏi thân thể, hoàn thành cuộc tách bạch hiếm có trên thế gian. Ngài chán cuộc sống luôn sống trong máu, tàn sát, chết chóc. Ngài chán phải toan tính, phải độc ác. Ngài sợ tâm hồn hắn, tâm hồn lệch lạc không hoàn thiện, chỉ thích đùa vui với nỗi đau đớn của con người. À không phải. Hắn không chỉ là đùa vui. Hắn không màng tới sự van xin của họ. Hắn gây ra những cuộc thảm sát. Mục đích là những dòng máu ngọt lành và xương thịt của con người. Sau đó là sự thỏa mãn thú vui, nhìn người co quắp trong đau đớn, bất lực nhìn sự sống rời khỏi mình. Cảm giác của kẻ mạnh đi trên đầu kẻ yếu. Nhưng mà không phải từ lúc hắn gặp gỡ người ấy, mọi thứ đã có biến chuyển. Ngài hình thành từ những phút giây yếu đuối trong tâm hồn hắn đó sao? Từ lúc có ngài xuất hiện, hắn bớt giết chóc hơn. Tuy vẫn không bỏ được thói quen ăn tim người, nhưng hắn đã cho những con mồi chết đi nhanh chóng. Hắn không hành hạ họ nữa. Không làm họ phải đau đớn quỳ lụy được chết. Hắn đã thay đổi, nhưng ngài lại không nhận ra điều đó. Hay bởi ngài cố tình không nhận ra nó. Ngài cũng có tham vọng. Đó là được độc lập mà tồn tại, không chỉ là phần thiện lương đơn thuần, nhỏ nhoi trong con tim của Sát Tinh? Nếu ngài không tách khỏi bản thể, nếu ngài không dồn nguyên thần của hắn vào một chỗ, liệu bây giờ có phải đối mặt với cảnh này không? Sát Tinh ngày xưa độc ác, cuồng vọng, bây giờ điềm đạm hơn, tính toán nhưng cay nghiệt hơn. Hắn không màng mạng sống của chính mình. Tại sao lại phải sống, hắn còn gì tốt đẹp mà sống nữa đâu? Hắn tan thành sương khói, song có phải chỉ cần hắn biến đi là cả thế gian này lập tức thanh bình trở lại? Thế giới loài người có nhiều thứ còn độc địa hơn con tim ác quỷ. Ác quỷ chỉ cần no nê là đủ, con người ngoài no nê ra lại muốn ấm no trọn kiếp. Ấm no trọn kiếp rồi lại muốn con cháu mình vĩnh viễn giàu sang? Thiên đế bất ngờ lên tiếng:
- Sát Tinh...
Trên tay ngài cũng là trái tim lấp lánh. Trái tim không vết khuyết, trái ngược với những mảnh tim lỗ chỗ của Sát Tinh:
- Đây là con tim của ta. Nó trông hoàn hảo và đẹp đẽ nhưng thực tế, đó cũng chỉ là một lớp vỏ bọc mà thôi.
Hai trái tim bỗng thu hút lấy nhau, quyện chặt thành một khối. Con tim mới hiện ra trong màu tím và ánh sáng lòa.
- Trái tim này mới là thật. - Thiên đế nhìn vào con tim với những vết dài ngang dọc, những vết máu rướm không đều hai bên thành đang đập giữa cả hai - Nó chỉ có một, ta và ngươi cũng vậy. Chúng ta vốn chỉ là một. Vắng ta, ngươi trở nên không còn phương hướng. Còn ta không có ngươi, cũng chỉ tồn tại bằng bổn phận và trách nhiệm. Ta cần ngươi và ngươi cũng cần ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook