Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi
-
Chương 13: Dì nhỏ cùng mẹ chồng xấu
Lúc không nghỉ thì mong được nghỉ, đến khi được nghỉ rồi lại bắt đầu bức rứt khó chịu, bởi vì chuyện của Độc Chước, Lâm Hạ gần nhất trừ nộp bản thảo đúng giờ ra, ngay cả nhị thứ nguyên cũng không muốn chạm tới, kết quả khi thật vất vả vượt qua ung thư lười, đi siêu thị mua sắm đồ vật còn đụng phải người không muốn gặp.
Lâm Hạ nhìn thấy quý phu nhân đứng trước cửa nhà, trong lòng thở dài một hơi: “Dì, muốn vào trong ngồi một chút không?”
Mẹ Tần gật gật đầu, cổ duy trì độ cong ưu nhã.
“Mời dì uống trà.” Ngón tay Lâm Hạ linh hoạt di chuyển qua lại giữa bộ dụng cụ pha trà tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà).
Mẹ Tần xuất thân danh môn tự nhiên nhìn ra được trình độ của y trên mặt này, nếu không biết thân thế y, thực sẽ cho rằng y là quý công tử dòng dõi thư hương, đại khái này chính là di truyền từ người mẹ kia của y? Mẹ Tần nghĩ đến tư liệu của Lâm Vãn Tình, yên lặng thở dài, khó trách chị mình thất bại, cuối cùng ngay cả một người đã chết cũng không thắng nổi.
Lâm Hạ thấy bà nhìn chằm chằm tay mình, cười nhẹ: “Chê cười rồi, Tần Nhạc thích uống nên con liền học một chút.”
Mẹ Tần nhìn chung quanh căn nhà được thu thập chỉnh tề lại khắp nơi lộ ra ấm áp này, khóe mắt có trong nháy mắt thất thố, vội lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.
“Cậu, hai đứa sống tốt không?”
Lâm Hạ nhìn người phụ nữ dễ dàng thương cảm trước mắt, trong nháy mắt có chút không biết nói gì, thật sự rất khó đem Mẹ Tần cùng Thẩm phu nhân liên hệ cùng một chỗ, nhìn kỹ ngũ quan thật ra có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng tính cách khác biệt nhiều lắm.
“Rất tốt.”
Mẹ Tần nhìn mái tóc hơi dài của Lâm Hạ, nhất thời ý thức được lúc trước là người này dụ chạy con trai mình, thu hồi thương cảm, nói chuyện cũng nhanh hơn không ít: “Tôi đến lần này không phải vì tiểu Nhạc, tôi đến giúp chị mình hỏi một câu.”
Lâm Hạ nhướn mày, chuyện này ngược lại y không nghĩ tới. Thẩm phu nhân vậy mà vẫn cứ kiên trì không bỏ.
Mẹ Tần nhìn nhìn Lâm Hạ chậm rãi nói: “Cậu lúc ấy còn nhỏ hẳn là không nhớ rõ, cậu lớn lên rất giống anh rể.” “Theo lý mà nói, cậu hẳn là gọi tôi một tiếng dì nhỏ.”
Lâm Hạ cười mà không nói, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhìn chằm chằm tách trà trước mắt giống như cứ nhìn thì sẽ nở ra một đóa hoa vậy.
Mẹ Tần thấy Lâm Hạ không phản ứng không ngừng cố gắng nói: “Máu mủ tình thâm, Thẩm lão gia tử trước lúc lâm chung cũng hi vọng huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Thẩm thị nhận tổ quy tông.”
Lâm Hạ nhướn mày, trong lòng buồn cười, y đại khái biết vì sao qua nhiều năm như vậy, Thẩm phu nhân đột nhiên muốn đem y về Thẩm gia.
Lâm Hạ cũng liền không hề khách khí, nhấp một ngụm nước trà: “Tần phu nhân, máu mủ tình thâm là không sai, nhưng sinh mà không nuôi, nuôi mà không dạy, hay cứ luôn bỏ mặc, lại hoặc là đem ân oán của cha mẹ áp đặt lên trên người con cái, con cảm thấy loại cha mẹ này đại khái gánh không được hai chữ cha mẹ.”
Mẹ Tần nghe Lâm Hạ đột nhiên sửa miệng, mí mắt giật giật, nghe đến câu kế tiếp lại càng ngồi không yên, móng tay dài mảnh bấm vào trong thịt: “Cậu, cậu đây là đang bất bình thay cho tiểu Nhạc.”
Lâm Hạ nhìn bà một cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “A Nhạc chịu đựng nhiều năm như vậy đều chưa nói cái gì, con sao lại sẽ bất bình chứ? Con là nói bản thân mình a, dì nói liền tính con thật là con của Thẩm tiên sinh, nhưng ông ấy trừ cống hiến một con t*ng trùng ra còn làm cái gì?” Lâm Hạ đem lời Tần Nhạc trấn an y ngày đó nói cho mẹ Tần nghe. Tươi cười thản nhiên tựa như thật sự đang nói chuyện chính mình.
Dáng ngồi ưu nhã của mẹ Tần có chút không ổn, cảnh tượng trong đầu không ngừng biến ảo, trong chốc lát là con đàn bà trần trụi ngồi trên bàn làm việc của ba Tần, chốc lát lại là chính mình nhìn cái bụng to tám tháng của mình, hận ba Tần, hận đứa trẻ này đến không đúng lúc. Nếu không phải do đứa trẻ này con đàn bà kia cũng sẽ không thừa dịp mà vào, đúng, nếu không phải do đứa trẻ này, ba Tần vẫn sẽ yêu bà. Lời nói của chị gái càng khiến bà lưu lại tâm ma, nếu không thì tìm người tính thử, đứa trẻ này có phải khắc mẹ hay không, ngay sau đó Tần Nhạc sinh ra, cái con đàn bà kia là một gián điệp thương mại, công ty của ba Tần bị trọng thương, tuy rằng sau này công ty tìm được đường sống từ trong cái chết, ba Tần cũng không hề lưu luyến bụi hoa nữa, nhưng thanh danh khắc cha khắc mẹ của Tần Nhạc triệt để truyền ra ngoài. Mẹ Tần thấy hắn liền nhớ đến con đàn bà kia, tựa như chính hắn khiến cho ba Tần ngoại tình. Ba Tần thẹn với mẹ Tần, dung túng cho cách nghĩ của bà, hơn nữa nhìn thấy Tần Nhạc giống như liền liên tưởng tới vết nhơ kia của mình. Mà đối với đứa con gái lớn sinh ra lúc tình cảm với ba Tần mặn nồng nhất, mẹ Tần lại cưng chiều đủ loại, tương phản giữa hai người quá lớn, dẫn đến Tần Nhạc ở nhà cứ như là người trong suốt…
Lâm Hạ cào cào tóc tựa như rất bối rối, ngữ khí còn có chút ngây thơ: “Con tuổi còn nhỏ có rất nhiều chuyện không có cách nhìn sâu sắc như dì, nhưng dì nói xem, lỗi của cha mẹ cần phải để cho con cái gánh chịu sao?”
Ngón tay trắng nõn như thiếu nữ của mẹ Tần bắt đầu run rẩy, đối với đứa con này mẹ Tần càm thấy tội lỗi, cho dù sau này mẹ Tần cố ý kéo gần khoảng cách với Tần Nhạc, nhưng thương tổn dù sao cũng đã tạo thành, tình mẹ giống như bố thí của mẹ Tần khiến quan hệ không lạnh không nóng của hai người đến chuyện của Lâm Hạ cuối cùng rơi xuống đến điểm đóng băng… Không phải không nghĩ tới chính mình đối xử với Tần Nhạc là giận chó đánh mèo, nhưng chỉ trích bà trắng ra như vậy, Lâm Hạ là đầu tiên.
Khăn tay trong tay bị bà siết tới nhăn nhúm, cuối cùng đứng lên, duy trì tươi cười cương ngạnh: “Cậu suy xét lại một chút, chung quy trở về Thẩm gia, cậu chính là thiếu gia Thẩm gia, ai đều không thể hoài nghi thân phận của cậu.” Ánh mắt ở nơi cổ Lâm Hạ dao động một chút, áp chế áy náy trong lòng, có lệ cười cười.
Lúc đi tới cửa, mẹ Tần quay đầu nhìn y: “Gọi Tần phu nhân xa lạ lắm, cậu xem như là con của chị tôi, gọi tôi một tiếng dì nhỏ cũng là nên làm.”
Lâm Hạ tựa như không nghe thấy: “Tần phu nhân đi thong thả.” Dừng một chút bổ sung nói: “Thật ra A Nhạc rất khát vọng người nhà.” Bóng lưng mẹ Tần cứng đờ.
***
Tần Nhạc lưu loát ký tên trên xấp văn kiện cuối cùng, đặt ở một bên, Nhạc Phổ gần đây hiếm thấy tiến vào thời kỳ lo âu đến gần bên cạnh hắn: “Mày gần đây cuồng công tác hả?” Rút tay lại cầm lấy một cái bánh quy hình chó nhỏ trên bàn ăn.
“Hô, em dâu dạo này thích chó hả?”
Khóe miệng Tần Nhạc giật giật, quyết định không so đo với tên này, đồ ngốc này không thấy mấy cái đuôi trên bánh quy đều rũ xuống sao?
“Đó là sói.”
Nhạc Phổ cười: “Làm gì có sói nào đáng yêu như vậy.” Tần Nhạc đậy hộp bánh quy lại, mặt triệt để đen xuống: “Có chuyện thì nói, không có việc gì cút đi.”
“Keo kiệt dữ, cho ăn cái nữa coi.” Nhạc Phổ lại cướp lấy một cái, vừa ăn vừa cảm thán: “Tao hẳn là đem em gái giao cho em dâu dạy dỗ một chút, như vậy liền không lo lắng em rể tương lai trả hàng, ai.”
Tần Nhạc quyết định tha thứ cho tên anh trái ngốc bởi vì em gái sắp bị gả đi mà rơi vào lo âu này, dù sao sau này gã liền không có thời gian lo lắng em mình có thể gả ra ngoài hay không.
Bút máy trong tay Tần Nhạc xoay một cái lưu loát đóng nắp bút lại, cắm vào trong ống đựng bút một bên, sửa sang lại một xấp văn kiện bên cạnh giao cho Nhạc Phổ.
Nhạc Phổ mở to hai mắt: “Mày muốn trốn?”
Sắc mặt Tần Nhạc đen lại, cảm giác mình cực kỳ cần phải khiến cho tên anh trai ngu ngốc này trở nên bận rộn hơn: “Tao muốn nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?! Sao tao không biết?!” Nhạc Phổ kêu oai oái.
Tần Nhạc rút ra một tờ đơn xin, mặt trên rõ ràng ký tên Nhạc Phổ: “Đơn xin phép, mày ký.”
“Đậu móa, nửa tháng?! Tao ký?” Tần Nhạc gật gật đầu, hắn mới sẽ không nói cho gã, là hắn thừa dịp gã thở ngắn thở dài nhét chung vào trong xấp văn kiện kia đưa gã ký.
“Mười ngày.” Nhạc Phổ vẻ mặt đau khổ: “Năm ngày còn lại bù cho mày sau, lão đại, gần nhất đang bận họp mặt võng du, thiếu mày thật sự không được.”
Tần Nhạc cười nhẹ: “Được, vậy lại thêm hai ngày nghỉ nữa.” Nhạc Phổ trợn trắng mắt, lặng lẽ than thở: “Gian thương a.”
Nhạc Phổ vỗ vỗ đầu, tìm hắn là có chuyện gì nhỉ? Sao mà thoáng cái nghĩ không ra.
Thư ký gõ cửa: “Tổng giám, bên ngoài có một vị nữ sĩ họ Tần tìm ngài.”
Tần Nhạc nhướn mày: “Tôi đến ngay.”
“Tao đi trước, đoạn thời gian này mày liền chịu trách nhiệm đi, có việc gấp gọi điện thoại.” Trước khi đi không quên giành trước Nhạc Phổ nhét cái bánh quy cuối cùng vào trong miệng.
“Quỷ! Hẹp! Hòi!” Nhạc Phổ tức muốn giơ chân, chờ Tần Nhạc đi một hồi lâu, gã đột nhiên vỗ đầu, nghĩ ra được lại đây tìm hắn là có chuyện gì, trên tường của em gái có một cái poster cổ trang, Nhạc Phổ lại đi lục ra một đống tác phẩm, muốn tìm người vẽ tranh kia làm chỉ đạo mỹ thuật, kết quả weibo thư mật đều tìm không thấy người, gã biết Tần Nhạc chơi nhị thứ nguyên, muốn hỏi hắn có quen người này hay không, kết quả một chút liền quên.
“Người đâu rồi?” Nhạc Phổ hỏi thư ký. “Nhạc tổng, tổng giám đi cùng một vị nữ sĩ rồi.”
Ngực Nhạc Phổ nghẹn một cái, thôi, chờ hắn nghỉ ngơi trở về rồi nói sau, chuyện này cũng không vội.
Lâm Hạ nhìn thấy quý phu nhân đứng trước cửa nhà, trong lòng thở dài một hơi: “Dì, muốn vào trong ngồi một chút không?”
Mẹ Tần gật gật đầu, cổ duy trì độ cong ưu nhã.
“Mời dì uống trà.” Ngón tay Lâm Hạ linh hoạt di chuyển qua lại giữa bộ dụng cụ pha trà tử sa (một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà).
Mẹ Tần xuất thân danh môn tự nhiên nhìn ra được trình độ của y trên mặt này, nếu không biết thân thế y, thực sẽ cho rằng y là quý công tử dòng dõi thư hương, đại khái này chính là di truyền từ người mẹ kia của y? Mẹ Tần nghĩ đến tư liệu của Lâm Vãn Tình, yên lặng thở dài, khó trách chị mình thất bại, cuối cùng ngay cả một người đã chết cũng không thắng nổi.
Lâm Hạ thấy bà nhìn chằm chằm tay mình, cười nhẹ: “Chê cười rồi, Tần Nhạc thích uống nên con liền học một chút.”
Mẹ Tần nhìn chung quanh căn nhà được thu thập chỉnh tề lại khắp nơi lộ ra ấm áp này, khóe mắt có trong nháy mắt thất thố, vội lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.
“Cậu, hai đứa sống tốt không?”
Lâm Hạ nhìn người phụ nữ dễ dàng thương cảm trước mắt, trong nháy mắt có chút không biết nói gì, thật sự rất khó đem Mẹ Tần cùng Thẩm phu nhân liên hệ cùng một chỗ, nhìn kỹ ngũ quan thật ra có rất nhiều chỗ tương tự, nhưng tính cách khác biệt nhiều lắm.
“Rất tốt.”
Mẹ Tần nhìn mái tóc hơi dài của Lâm Hạ, nhất thời ý thức được lúc trước là người này dụ chạy con trai mình, thu hồi thương cảm, nói chuyện cũng nhanh hơn không ít: “Tôi đến lần này không phải vì tiểu Nhạc, tôi đến giúp chị mình hỏi một câu.”
Lâm Hạ nhướn mày, chuyện này ngược lại y không nghĩ tới. Thẩm phu nhân vậy mà vẫn cứ kiên trì không bỏ.
Mẹ Tần nhìn nhìn Lâm Hạ chậm rãi nói: “Cậu lúc ấy còn nhỏ hẳn là không nhớ rõ, cậu lớn lên rất giống anh rể.” “Theo lý mà nói, cậu hẳn là gọi tôi một tiếng dì nhỏ.”
Lâm Hạ cười mà không nói, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhìn chằm chằm tách trà trước mắt giống như cứ nhìn thì sẽ nở ra một đóa hoa vậy.
Mẹ Tần thấy Lâm Hạ không phản ứng không ngừng cố gắng nói: “Máu mủ tình thâm, Thẩm lão gia tử trước lúc lâm chung cũng hi vọng huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Thẩm thị nhận tổ quy tông.”
Lâm Hạ nhướn mày, trong lòng buồn cười, y đại khái biết vì sao qua nhiều năm như vậy, Thẩm phu nhân đột nhiên muốn đem y về Thẩm gia.
Lâm Hạ cũng liền không hề khách khí, nhấp một ngụm nước trà: “Tần phu nhân, máu mủ tình thâm là không sai, nhưng sinh mà không nuôi, nuôi mà không dạy, hay cứ luôn bỏ mặc, lại hoặc là đem ân oán của cha mẹ áp đặt lên trên người con cái, con cảm thấy loại cha mẹ này đại khái gánh không được hai chữ cha mẹ.”
Mẹ Tần nghe Lâm Hạ đột nhiên sửa miệng, mí mắt giật giật, nghe đến câu kế tiếp lại càng ngồi không yên, móng tay dài mảnh bấm vào trong thịt: “Cậu, cậu đây là đang bất bình thay cho tiểu Nhạc.”
Lâm Hạ nhìn bà một cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “A Nhạc chịu đựng nhiều năm như vậy đều chưa nói cái gì, con sao lại sẽ bất bình chứ? Con là nói bản thân mình a, dì nói liền tính con thật là con của Thẩm tiên sinh, nhưng ông ấy trừ cống hiến một con t*ng trùng ra còn làm cái gì?” Lâm Hạ đem lời Tần Nhạc trấn an y ngày đó nói cho mẹ Tần nghe. Tươi cười thản nhiên tựa như thật sự đang nói chuyện chính mình.
Dáng ngồi ưu nhã của mẹ Tần có chút không ổn, cảnh tượng trong đầu không ngừng biến ảo, trong chốc lát là con đàn bà trần trụi ngồi trên bàn làm việc của ba Tần, chốc lát lại là chính mình nhìn cái bụng to tám tháng của mình, hận ba Tần, hận đứa trẻ này đến không đúng lúc. Nếu không phải do đứa trẻ này con đàn bà kia cũng sẽ không thừa dịp mà vào, đúng, nếu không phải do đứa trẻ này, ba Tần vẫn sẽ yêu bà. Lời nói của chị gái càng khiến bà lưu lại tâm ma, nếu không thì tìm người tính thử, đứa trẻ này có phải khắc mẹ hay không, ngay sau đó Tần Nhạc sinh ra, cái con đàn bà kia là một gián điệp thương mại, công ty của ba Tần bị trọng thương, tuy rằng sau này công ty tìm được đường sống từ trong cái chết, ba Tần cũng không hề lưu luyến bụi hoa nữa, nhưng thanh danh khắc cha khắc mẹ của Tần Nhạc triệt để truyền ra ngoài. Mẹ Tần thấy hắn liền nhớ đến con đàn bà kia, tựa như chính hắn khiến cho ba Tần ngoại tình. Ba Tần thẹn với mẹ Tần, dung túng cho cách nghĩ của bà, hơn nữa nhìn thấy Tần Nhạc giống như liền liên tưởng tới vết nhơ kia của mình. Mà đối với đứa con gái lớn sinh ra lúc tình cảm với ba Tần mặn nồng nhất, mẹ Tần lại cưng chiều đủ loại, tương phản giữa hai người quá lớn, dẫn đến Tần Nhạc ở nhà cứ như là người trong suốt…
Lâm Hạ cào cào tóc tựa như rất bối rối, ngữ khí còn có chút ngây thơ: “Con tuổi còn nhỏ có rất nhiều chuyện không có cách nhìn sâu sắc như dì, nhưng dì nói xem, lỗi của cha mẹ cần phải để cho con cái gánh chịu sao?”
Ngón tay trắng nõn như thiếu nữ của mẹ Tần bắt đầu run rẩy, đối với đứa con này mẹ Tần càm thấy tội lỗi, cho dù sau này mẹ Tần cố ý kéo gần khoảng cách với Tần Nhạc, nhưng thương tổn dù sao cũng đã tạo thành, tình mẹ giống như bố thí của mẹ Tần khiến quan hệ không lạnh không nóng của hai người đến chuyện của Lâm Hạ cuối cùng rơi xuống đến điểm đóng băng… Không phải không nghĩ tới chính mình đối xử với Tần Nhạc là giận chó đánh mèo, nhưng chỉ trích bà trắng ra như vậy, Lâm Hạ là đầu tiên.
Khăn tay trong tay bị bà siết tới nhăn nhúm, cuối cùng đứng lên, duy trì tươi cười cương ngạnh: “Cậu suy xét lại một chút, chung quy trở về Thẩm gia, cậu chính là thiếu gia Thẩm gia, ai đều không thể hoài nghi thân phận của cậu.” Ánh mắt ở nơi cổ Lâm Hạ dao động một chút, áp chế áy náy trong lòng, có lệ cười cười.
Lúc đi tới cửa, mẹ Tần quay đầu nhìn y: “Gọi Tần phu nhân xa lạ lắm, cậu xem như là con của chị tôi, gọi tôi một tiếng dì nhỏ cũng là nên làm.”
Lâm Hạ tựa như không nghe thấy: “Tần phu nhân đi thong thả.” Dừng một chút bổ sung nói: “Thật ra A Nhạc rất khát vọng người nhà.” Bóng lưng mẹ Tần cứng đờ.
***
Tần Nhạc lưu loát ký tên trên xấp văn kiện cuối cùng, đặt ở một bên, Nhạc Phổ gần đây hiếm thấy tiến vào thời kỳ lo âu đến gần bên cạnh hắn: “Mày gần đây cuồng công tác hả?” Rút tay lại cầm lấy một cái bánh quy hình chó nhỏ trên bàn ăn.
“Hô, em dâu dạo này thích chó hả?”
Khóe miệng Tần Nhạc giật giật, quyết định không so đo với tên này, đồ ngốc này không thấy mấy cái đuôi trên bánh quy đều rũ xuống sao?
“Đó là sói.”
Nhạc Phổ cười: “Làm gì có sói nào đáng yêu như vậy.” Tần Nhạc đậy hộp bánh quy lại, mặt triệt để đen xuống: “Có chuyện thì nói, không có việc gì cút đi.”
“Keo kiệt dữ, cho ăn cái nữa coi.” Nhạc Phổ lại cướp lấy một cái, vừa ăn vừa cảm thán: “Tao hẳn là đem em gái giao cho em dâu dạy dỗ một chút, như vậy liền không lo lắng em rể tương lai trả hàng, ai.”
Tần Nhạc quyết định tha thứ cho tên anh trái ngốc bởi vì em gái sắp bị gả đi mà rơi vào lo âu này, dù sao sau này gã liền không có thời gian lo lắng em mình có thể gả ra ngoài hay không.
Bút máy trong tay Tần Nhạc xoay một cái lưu loát đóng nắp bút lại, cắm vào trong ống đựng bút một bên, sửa sang lại một xấp văn kiện bên cạnh giao cho Nhạc Phổ.
Nhạc Phổ mở to hai mắt: “Mày muốn trốn?”
Sắc mặt Tần Nhạc đen lại, cảm giác mình cực kỳ cần phải khiến cho tên anh trai ngu ngốc này trở nên bận rộn hơn: “Tao muốn nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?! Sao tao không biết?!” Nhạc Phổ kêu oai oái.
Tần Nhạc rút ra một tờ đơn xin, mặt trên rõ ràng ký tên Nhạc Phổ: “Đơn xin phép, mày ký.”
“Đậu móa, nửa tháng?! Tao ký?” Tần Nhạc gật gật đầu, hắn mới sẽ không nói cho gã, là hắn thừa dịp gã thở ngắn thở dài nhét chung vào trong xấp văn kiện kia đưa gã ký.
“Mười ngày.” Nhạc Phổ vẻ mặt đau khổ: “Năm ngày còn lại bù cho mày sau, lão đại, gần nhất đang bận họp mặt võng du, thiếu mày thật sự không được.”
Tần Nhạc cười nhẹ: “Được, vậy lại thêm hai ngày nghỉ nữa.” Nhạc Phổ trợn trắng mắt, lặng lẽ than thở: “Gian thương a.”
Nhạc Phổ vỗ vỗ đầu, tìm hắn là có chuyện gì nhỉ? Sao mà thoáng cái nghĩ không ra.
Thư ký gõ cửa: “Tổng giám, bên ngoài có một vị nữ sĩ họ Tần tìm ngài.”
Tần Nhạc nhướn mày: “Tôi đến ngay.”
“Tao đi trước, đoạn thời gian này mày liền chịu trách nhiệm đi, có việc gấp gọi điện thoại.” Trước khi đi không quên giành trước Nhạc Phổ nhét cái bánh quy cuối cùng vào trong miệng.
“Quỷ! Hẹp! Hòi!” Nhạc Phổ tức muốn giơ chân, chờ Tần Nhạc đi một hồi lâu, gã đột nhiên vỗ đầu, nghĩ ra được lại đây tìm hắn là có chuyện gì, trên tường của em gái có một cái poster cổ trang, Nhạc Phổ lại đi lục ra một đống tác phẩm, muốn tìm người vẽ tranh kia làm chỉ đạo mỹ thuật, kết quả weibo thư mật đều tìm không thấy người, gã biết Tần Nhạc chơi nhị thứ nguyên, muốn hỏi hắn có quen người này hay không, kết quả một chút liền quên.
“Người đâu rồi?” Nhạc Phổ hỏi thư ký. “Nhạc tổng, tổng giám đi cùng một vị nữ sĩ rồi.”
Ngực Nhạc Phổ nghẹn một cái, thôi, chờ hắn nghỉ ngơi trở về rồi nói sau, chuyện này cũng không vội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook