Mỹ Nhân Ấm Áp
-
Chương 2
Từ bây giờ mỹ nhân bắt đầu cư trú ở Nhiếp Dương Vương phủ, trở thành vương phủ độc bá, mỗi ngày đều vứt mị nhãn tựa như xà tinh mi diễm hoa lệ câu lấy Vương gia túng dục trong thư phòng, thư đồng cùng thị nữ đứng bên ngoài thư phòng nghe thấy âm thanh uyển chuyển ngân lên bên trong đều đỏ mặt.
Chỉ trừ Vương gia mặt lạnh nhìn không ra màu đỏ, mặt bị mỹ nhân liếm láp thưởng thức, không chịu được mà tước vũ khí đầu hàng, mỹ nhân yêu kiều mềm mại nằm trên cơ ngực tráng kiện của hắn liếm láp gặm lộng.
Vương gia toàn thân dính đầy nước miếng cùng tinh dịch nhớp nháp, thân dưới ướt dầm dề, lót sách bên dưới mà xụi lơ ở trên bàn, hai chân mở rộng, chất lỏng màu trắng từ huyệt khẩu màu hồng ào ạt chảy ra, nhất phái tự đắc mở rộng môn hộ bày ra phong cảnh dâm đãng, cũng coi như là hoàn thành mong muốn của mình khi còn nhỏ.
Vương gia nói: "Thương lượng một việc, ngươi mẹ nó cấm dục một chút không tốt sao? Cúc hoa của bổn vương đều muốn tàn đến nơi. "
Mỹ nhân nói: "Cấm dục mười tám năm, ta đã đợi đủ lâu rồi. Đại điểu ( "chim lớn" =v=, mà thấy thô quá nên thôi để nguyên) của ta sớm cơ khát khó nhịn."
Vì thế Vương gia lại bị mỹ nhân lôi kéo hạ thân, điên loan đảo phượng lật tới lật lui nhưỡng nhưỡng tương tương.
Vương phủ xuân nhật yến.
Vương gia kéo căng cúc hoa tàn lụi tràn đầy dấu hôn không có khí phách mà ngồi trong yến hội. Mỹ nhân yêu kiều mềm mại vô lực gối trên hai tay đút hắn ăn nho tím do Tây Vực tiến cống.
Đám hồ bằng cẩu hữu trong yến hội ý vị lâu dài cười, nói hắn tốt số có được giai nhân như thế. Mỹ nhân cười khẽ, bàn tay thâm nhập vào nội y hắn vỗ nhẹ, Vương gia khóc không ra nước mắt.
Bạch y thiếu niên nhẹ nhàng múa kiếm, con em quý tộc các phủ hầu gia hân hoan trầm trồ khen ngợi, Vương gia vui mừng vỗ tay khen "Mỹ nhân!", sau đó eo mềm liền bị nắm, mỹ nhân cười tươi như hoa, âm thanh ôn hòa mềm giọng gần xa hỏi hắn: "Đại gia ngươi kêu ai là mỹ nhân vậy?"
Vương gia hạ thể ăn đau, sợ tuyệt hậu nên nói: "Ngươi là mỹ nhân ngươi là mỹ nhân."
Mỹ nhân nói: "Xem nữa ta liền móc tròng mắt ngươi ra nhét vào cúc hoa."
Vương gia:……
Múa xong một khúc, bạch y thiếu niên nhanh nhẹn nhắm thẳng ghế trên, ánh mắt mang theo ý câu nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm như quyến luyến điên cuồng Vương gia tà mị gợi cảm mê người: "Tiểu sinh Ngụy Vô Ngải, ngưỡng mộ Nhiếp Dương Vương gia đã lâu……"
Vương gia cứng đờ mà cứng cổ thanh thô khí thô mà nói: "Cám ơn cám ơn. Đã có giai nhân, ta không còn muốn gì nữa."
Mọi người ngạc nhiên, mỹ nhân sung sướng.
Mà Vương gia chỉ muốn ngón tay đang tùy ý làm bậy tại hậu huyệt có thể rút ra cho hắn thở một cái.
Vì thế đảng phái thiếu gia trong kinh thành liền đồn Vương gia sợ vợ.
Vương gia đương nhiên là không vui: "Sợ vợ sao, cảm giác dường như không dễ nghe."
Mỹ nhân nói: "Ngươi nếu không thích giao hợp, ta có thể giúp ngươi."
Vương gia run lên, ăn nói nhỏ nhẹ thô thô mà an ủi mỹ nhân: "Ta còn phải hầu hạ ngươi đó.……"
Chỉ trừ Vương gia mặt lạnh nhìn không ra màu đỏ, mặt bị mỹ nhân liếm láp thưởng thức, không chịu được mà tước vũ khí đầu hàng, mỹ nhân yêu kiều mềm mại nằm trên cơ ngực tráng kiện của hắn liếm láp gặm lộng.
Vương gia toàn thân dính đầy nước miếng cùng tinh dịch nhớp nháp, thân dưới ướt dầm dề, lót sách bên dưới mà xụi lơ ở trên bàn, hai chân mở rộng, chất lỏng màu trắng từ huyệt khẩu màu hồng ào ạt chảy ra, nhất phái tự đắc mở rộng môn hộ bày ra phong cảnh dâm đãng, cũng coi như là hoàn thành mong muốn của mình khi còn nhỏ.
Vương gia nói: "Thương lượng một việc, ngươi mẹ nó cấm dục một chút không tốt sao? Cúc hoa của bổn vương đều muốn tàn đến nơi. "
Mỹ nhân nói: "Cấm dục mười tám năm, ta đã đợi đủ lâu rồi. Đại điểu ( "chim lớn" =v=, mà thấy thô quá nên thôi để nguyên) của ta sớm cơ khát khó nhịn."
Vì thế Vương gia lại bị mỹ nhân lôi kéo hạ thân, điên loan đảo phượng lật tới lật lui nhưỡng nhưỡng tương tương.
Vương phủ xuân nhật yến.
Vương gia kéo căng cúc hoa tàn lụi tràn đầy dấu hôn không có khí phách mà ngồi trong yến hội. Mỹ nhân yêu kiều mềm mại vô lực gối trên hai tay đút hắn ăn nho tím do Tây Vực tiến cống.
Đám hồ bằng cẩu hữu trong yến hội ý vị lâu dài cười, nói hắn tốt số có được giai nhân như thế. Mỹ nhân cười khẽ, bàn tay thâm nhập vào nội y hắn vỗ nhẹ, Vương gia khóc không ra nước mắt.
Bạch y thiếu niên nhẹ nhàng múa kiếm, con em quý tộc các phủ hầu gia hân hoan trầm trồ khen ngợi, Vương gia vui mừng vỗ tay khen "Mỹ nhân!", sau đó eo mềm liền bị nắm, mỹ nhân cười tươi như hoa, âm thanh ôn hòa mềm giọng gần xa hỏi hắn: "Đại gia ngươi kêu ai là mỹ nhân vậy?"
Vương gia hạ thể ăn đau, sợ tuyệt hậu nên nói: "Ngươi là mỹ nhân ngươi là mỹ nhân."
Mỹ nhân nói: "Xem nữa ta liền móc tròng mắt ngươi ra nhét vào cúc hoa."
Vương gia:……
Múa xong một khúc, bạch y thiếu niên nhanh nhẹn nhắm thẳng ghế trên, ánh mắt mang theo ý câu nhân thẳng tắp nhìn chằm chằm như quyến luyến điên cuồng Vương gia tà mị gợi cảm mê người: "Tiểu sinh Ngụy Vô Ngải, ngưỡng mộ Nhiếp Dương Vương gia đã lâu……"
Vương gia cứng đờ mà cứng cổ thanh thô khí thô mà nói: "Cám ơn cám ơn. Đã có giai nhân, ta không còn muốn gì nữa."
Mọi người ngạc nhiên, mỹ nhân sung sướng.
Mà Vương gia chỉ muốn ngón tay đang tùy ý làm bậy tại hậu huyệt có thể rút ra cho hắn thở một cái.
Vì thế đảng phái thiếu gia trong kinh thành liền đồn Vương gia sợ vợ.
Vương gia đương nhiên là không vui: "Sợ vợ sao, cảm giác dường như không dễ nghe."
Mỹ nhân nói: "Ngươi nếu không thích giao hợp, ta có thể giúp ngươi."
Vương gia run lên, ăn nói nhỏ nhẹ thô thô mà an ủi mỹ nhân: "Ta còn phải hầu hạ ngươi đó.……"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook