Mỹ Nhân Ấm Áp
-
Chương 18: Nội tình
Con ngựa chậm rãi dừng lại.
Vương gia nhắm mắt lại bò về trên lưng ngựa, hắn cảm thấy mình như bị mù rồi.
“Thế nào, mấy ngày không gặp, đến ta cũng không quen biết?”
Kéo giọng ra thật dài, mỹ nhân chụp một cái tát lên cái mông chu chu của Vương gia. Do nguyên nhân như cũ, vẫn là có luyện võ, nên cái mông lại trở về hình dạng cong mẩy xinh đẹp, sờ lên thịt cũng không bị nhão, cảm giác sờ lên rất tốt.
Vương gia không thèm để ý đến y. Hắn mở mắt ra, trừng đến lớn thật lớn, thẳng tắp nhìn chằm chằm xuống đất, không cho nước mắt rơi xuống.
Mỹ nhân nhìn bộ dạng hắn quật cường thẳng thắn, ánh mắt đầy vẻ nhu hoà, y túm Vương gia lên, để hắn đối mặt với y ngồi trên lưng ngựa, dùng tay chải vuốt tóc tai đã có chút rối của hắn, nhẹ giọng nói:
“Ta còn chưa nói đến chuyện ngươi nạp thiếp đâu, ngươi lại ở đây bày vẻ ủy khuất với ta.”
Vương gia không nói lời nào.
Mỹ nhân duỗi tay nâng cằm hắn, hắn lại liều mạng cúi mặt xuống, dáng vẻ như nghé con đang tức giận. Mỹ nhân liền dùng chút lực, ép hắn ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy người này gần cả tháng không thấy, gầy đi rất nhiều, da cũng đen đi, hốc mắt hồng hồng, tràn đầy tơ máu dùng sức mà trừng y.
“Hoàng Thượng đều đã hạ chỉ rồi, vậy mà thế nào cũng không chịu ngoan ngoãn cưới ta?”
Mỹ nhân tỏ vẻ ôn hoà hiếm thấy, vuốt lông cho con thú nhỏ đang xù lông này.
“Có nhớ ta hay không?” Y hỏi.
Vương gia hung ác mà ngửa đầu một cái liền đụng phải miệng y, môi dán môi vài giây, sau đó dùng sức cắn thật mạnh vào môi y, chỉ cắn còn chưa đủ. Hàm răng hắn còn muốn lặp lại suy nghĩ từ trên môi cắn tiếp vào khối thịt, thẳng đến lúc đôi môi màu hồng của mỹ nhân trở nên có chút huyết nhục mơ hồ hắn mới từ bỏ.
Hắn thở phì phò kéo giãn khoảng cách giữa hai người, có chút chột dạ, cảm thấy chính mình cắn hơi bị tàn nhẫn, lại cảm thấy không đủ tàn nhẫn, nên cắn chết y mới đúng.
Trên đỉnh đầu có người khe khẽ thở dài, Vương gia luôn chán ghét mỗi khi y thở dài, cảm giác như chính mình là đứa nhỏ không chịu lớn cứ thích làm sai, sẽ bị ném đi thật xa đến nơi nhìn không thể nhìn thấy. Cái gì cũng không biết liền có thể bị bỏ rơi, rõ ràng chính mình càng già đi một ít……
Đang mơ màng hồ đồ mà nghĩ, bỗng dưng có một xúc cảm ấm áp từ gò má lạnh lẽo của hắn đi xuống, hôn lên nước mắt của hắn, sau đó lại hôn lên môi.
Đầu lưỡi giao triền trong khoang miệng ấm áp, lúc thì đấu đá nhau lung tung hết cả, lúc thì quả thực là kiêu căng sủng nịch mà ngậm lấy nhau làm bậy, nháo đến lúc Vương gia mệt mỏi, mỹ nhân liền tinh tế dùng đầu lưỡi quét qua lại hàm răng cùng vách trong khoang miệng hắn, thực chuyên tâm cũng thực mê người. Vương gia bị lần "rửa miệng" lâu dài này của y mê đến khó chịu, hắn lặng lẽ trợn mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của mỹ nhân, hắn nhắm hai mắt, lông mi vừa dài lại vừa dày.
Hắn rất muốn y a.
Mỹ nhân buông tha môi hắn, hơi thở ấm áp phất qua mặt hắn, y hôn đôi mắt ướt dầm dề của hắn:
“Sao lại khóc rồi.”
“Ta từ bỏ…… Ngươi còn trở về làm cái gì……”
“Lãnh gia có nhiều thế hệ trung thần, hai mươi ba năm trước, một vị cao nhân ở chùa Vân Môn đến thắp hương bái Phật, Lãnh tướng phu nhân đang mang thai đứa thứ hai liền cầu được một quẻ bói, nói rằng thai này hung hiểm, có dị tượng trời sinh, nếu sinh con trai, sẽ xung đột khí vận với con lớn, Lãnh gia sẽ chịu cảnh diệt môn, nếu sinh con gái, liền có thể bình bình an an.
Sau khi đã sinh được một đứa con trai, vì không muốn Lãnh gia gặp phải đại họa, họ liền tuyên cáo ra ngoài rằng Lãnh tướng phu nhân đã sinh một đứa bé gái, là Lãnh gia đại tiểu thư Lãnh Nhược Tình, cùng với nhị tiểu thư Lãnh Nhược Băng.”
“Sau đó ta phụ thân ta vì bảo hộ tiên hoàng mà mất, mẫu thân tương tư thành bệnh tật, Hoàng Thượng nhân từ, đã đề bạt đại ca ta - năm đó mới vừa thi đến văn Trạng Nguyên làm người kế nhiệm chức Thừa tướng. Từ nhỏ đại ca đã tự giác không bạc đãi ta, không thế nào ép buộc ta, cũng sẽ thỏa mãn chút nguyện vọng hoang đường của ta.”
Mỹ nhân nhướng mày, nhẹ giọng nói bên tai Vương gia:
“Tỷ như gả cho ngươi.”
“Vậy ngươi cũng không thể,....cũng không thể ——” âm thanh vô thanh vô tức biến mất a.
“Chuyện này vốn dĩ chỉ có cha mẹ cùng đại ca ta biết, đại khái là bị hạ nhân ngẫu nhiên nghe thấy, lại truyền đến tai vị bác họ bên chi phụ [ chém:v ]đang ở nhờ, hơn nữa hoàng thượng lại hạ chỉ ngươi cùng ta thành thân, bác họ lấy việc này uy hiếp, muốn đại ca cầu Hoàng thượng cấp cho nữ nhi nhà nọ một cái danh huyện chủ. Lần này đột nhiên rời đi, là do có chút hấp tấp, một là xử lý việc này, hai là chuẩn bị việc hôn nhân, khi đó mới phải không từ mà biệt. Hơn nữa…"
“Không trải qua việc này, ta làm sao biết được ngươi rốt cuộc có nguyện ý cưới ta hay không”
Vương gia nhắm mắt lại bò về trên lưng ngựa, hắn cảm thấy mình như bị mù rồi.
“Thế nào, mấy ngày không gặp, đến ta cũng không quen biết?”
Kéo giọng ra thật dài, mỹ nhân chụp một cái tát lên cái mông chu chu của Vương gia. Do nguyên nhân như cũ, vẫn là có luyện võ, nên cái mông lại trở về hình dạng cong mẩy xinh đẹp, sờ lên thịt cũng không bị nhão, cảm giác sờ lên rất tốt.
Vương gia không thèm để ý đến y. Hắn mở mắt ra, trừng đến lớn thật lớn, thẳng tắp nhìn chằm chằm xuống đất, không cho nước mắt rơi xuống.
Mỹ nhân nhìn bộ dạng hắn quật cường thẳng thắn, ánh mắt đầy vẻ nhu hoà, y túm Vương gia lên, để hắn đối mặt với y ngồi trên lưng ngựa, dùng tay chải vuốt tóc tai đã có chút rối của hắn, nhẹ giọng nói:
“Ta còn chưa nói đến chuyện ngươi nạp thiếp đâu, ngươi lại ở đây bày vẻ ủy khuất với ta.”
Vương gia không nói lời nào.
Mỹ nhân duỗi tay nâng cằm hắn, hắn lại liều mạng cúi mặt xuống, dáng vẻ như nghé con đang tức giận. Mỹ nhân liền dùng chút lực, ép hắn ngẩng mặt lên, chỉ cảm thấy người này gần cả tháng không thấy, gầy đi rất nhiều, da cũng đen đi, hốc mắt hồng hồng, tràn đầy tơ máu dùng sức mà trừng y.
“Hoàng Thượng đều đã hạ chỉ rồi, vậy mà thế nào cũng không chịu ngoan ngoãn cưới ta?”
Mỹ nhân tỏ vẻ ôn hoà hiếm thấy, vuốt lông cho con thú nhỏ đang xù lông này.
“Có nhớ ta hay không?” Y hỏi.
Vương gia hung ác mà ngửa đầu một cái liền đụng phải miệng y, môi dán môi vài giây, sau đó dùng sức cắn thật mạnh vào môi y, chỉ cắn còn chưa đủ. Hàm răng hắn còn muốn lặp lại suy nghĩ từ trên môi cắn tiếp vào khối thịt, thẳng đến lúc đôi môi màu hồng của mỹ nhân trở nên có chút huyết nhục mơ hồ hắn mới từ bỏ.
Hắn thở phì phò kéo giãn khoảng cách giữa hai người, có chút chột dạ, cảm thấy chính mình cắn hơi bị tàn nhẫn, lại cảm thấy không đủ tàn nhẫn, nên cắn chết y mới đúng.
Trên đỉnh đầu có người khe khẽ thở dài, Vương gia luôn chán ghét mỗi khi y thở dài, cảm giác như chính mình là đứa nhỏ không chịu lớn cứ thích làm sai, sẽ bị ném đi thật xa đến nơi nhìn không thể nhìn thấy. Cái gì cũng không biết liền có thể bị bỏ rơi, rõ ràng chính mình càng già đi một ít……
Đang mơ màng hồ đồ mà nghĩ, bỗng dưng có một xúc cảm ấm áp từ gò má lạnh lẽo của hắn đi xuống, hôn lên nước mắt của hắn, sau đó lại hôn lên môi.
Đầu lưỡi giao triền trong khoang miệng ấm áp, lúc thì đấu đá nhau lung tung hết cả, lúc thì quả thực là kiêu căng sủng nịch mà ngậm lấy nhau làm bậy, nháo đến lúc Vương gia mệt mỏi, mỹ nhân liền tinh tế dùng đầu lưỡi quét qua lại hàm răng cùng vách trong khoang miệng hắn, thực chuyên tâm cũng thực mê người. Vương gia bị lần "rửa miệng" lâu dài này của y mê đến khó chịu, hắn lặng lẽ trợn mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của mỹ nhân, hắn nhắm hai mắt, lông mi vừa dài lại vừa dày.
Hắn rất muốn y a.
Mỹ nhân buông tha môi hắn, hơi thở ấm áp phất qua mặt hắn, y hôn đôi mắt ướt dầm dề của hắn:
“Sao lại khóc rồi.”
“Ta từ bỏ…… Ngươi còn trở về làm cái gì……”
“Lãnh gia có nhiều thế hệ trung thần, hai mươi ba năm trước, một vị cao nhân ở chùa Vân Môn đến thắp hương bái Phật, Lãnh tướng phu nhân đang mang thai đứa thứ hai liền cầu được một quẻ bói, nói rằng thai này hung hiểm, có dị tượng trời sinh, nếu sinh con trai, sẽ xung đột khí vận với con lớn, Lãnh gia sẽ chịu cảnh diệt môn, nếu sinh con gái, liền có thể bình bình an an.
Sau khi đã sinh được một đứa con trai, vì không muốn Lãnh gia gặp phải đại họa, họ liền tuyên cáo ra ngoài rằng Lãnh tướng phu nhân đã sinh một đứa bé gái, là Lãnh gia đại tiểu thư Lãnh Nhược Tình, cùng với nhị tiểu thư Lãnh Nhược Băng.”
“Sau đó ta phụ thân ta vì bảo hộ tiên hoàng mà mất, mẫu thân tương tư thành bệnh tật, Hoàng Thượng nhân từ, đã đề bạt đại ca ta - năm đó mới vừa thi đến văn Trạng Nguyên làm người kế nhiệm chức Thừa tướng. Từ nhỏ đại ca đã tự giác không bạc đãi ta, không thế nào ép buộc ta, cũng sẽ thỏa mãn chút nguyện vọng hoang đường của ta.”
Mỹ nhân nhướng mày, nhẹ giọng nói bên tai Vương gia:
“Tỷ như gả cho ngươi.”
“Vậy ngươi cũng không thể,....cũng không thể ——” âm thanh vô thanh vô tức biến mất a.
“Chuyện này vốn dĩ chỉ có cha mẹ cùng đại ca ta biết, đại khái là bị hạ nhân ngẫu nhiên nghe thấy, lại truyền đến tai vị bác họ bên chi phụ [ chém:v ]đang ở nhờ, hơn nữa hoàng thượng lại hạ chỉ ngươi cùng ta thành thân, bác họ lấy việc này uy hiếp, muốn đại ca cầu Hoàng thượng cấp cho nữ nhi nhà nọ một cái danh huyện chủ. Lần này đột nhiên rời đi, là do có chút hấp tấp, một là xử lý việc này, hai là chuẩn bị việc hôn nhân, khi đó mới phải không từ mà biệt. Hơn nữa…"
“Không trải qua việc này, ta làm sao biết được ngươi rốt cuộc có nguyện ý cưới ta hay không”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook