Mỹ Ngọc Thiên Thành
-
Quyển 1 - Chương 194: Người tuyết trở về đêm khuya
Vừa trở về ngoài cổng Tống phủ, mới bước xuống xe, lão gia đinh Tống Hoa liền ra đón, trên mặt chỉ thấy vô cùng lo lắng.
“Phu nhân, ngài đã trở lại.”
Tiểu Ngọc ngạc nhiên nói: “Tống Hoa, chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Tống Hoa nói: “Người trong cung tới, nói là đưa cháo mùng tám tháng chạp* nương nương ban thưởng tới cho phu nhân và thiếu gia.”
*Cháo mùng tám tháng chạp: dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen...nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này (mùng 8 tháng chạp), nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ. Đây còn gọi là tết Lạp Bát là ngày tết truyền thống của dân Hán Trung Quốc, cũng coi là tết chuẩn bị đón chào tết Xuân.
Tiểu Ngọc sáng tỏ, không trách được có nhiều gia đinh đứng ở cửa chờ nàng trở lại. Hóa ra là Gia Nhi phái người tặng cháo mùng tám tháng chạp cho mình, theo như quy củ nhất định phải tự tay giao cho nàng.
Tiểu Ngọc không để ý cởi áo choàng lớn màu đỏ tươi ra, bước nhanh vào phòng khách. Mấy nữ quan đang ngồi ở đại sảnh uống trà, chính là cung nữ Ngân Tuyến bên cạnh Gia Nhi.
“Ngân Tuyến tỷ tỷ, thật xin lỗi, để cho các ngươi chờ lâu rồi.” Tiểu Ngọc vội vàng phúc thân hành lễ.
Ngân Tuyến mỉm cười đáp lễ, lấy từ trên tay tiểu cung nữ một chén cháo mùng tám tháng chạp, đưa cho Tiểu Ngọc nói: “Sáng sớm hôm nay, trong cung đang chia cháo. Nương nương nhớ tới Tống phu nhân, muốn ta và mấy người tỷ muội đưa cháo tới cho phu nhân và tiểu thiếu gia.”
“Tạ ân điển của nương nương!” Tiểu Ngọc tự tay nhận lấy, để cho Huệ Nương mang đi cất. Đang muốn kêu Ngân Tuyến ngồi thêm chút nữa, Ngân Tuyến từ chối nói: “Thời gian cũng không còn sớm, trong cung còn có việc bận nữa. Ta đi về trước đây!”
Tiểu Ngọc cười nói: “Đúng nha, Ngân Tuyến tỷ tỷ là hồng nhân (người tâm phúc) bên cạnh nương nương, nương nương không thể rời khỏi tỷ, muội cũng không dám giữ tỷ ở lại lâu. Chỗ muội có mấy bình mật Yên Chi Hoa, xin mấy vị tỷ tỷ vui lòng nhận cho!”
Từ sau khi vào cửa, Tiểu Ngọc đã lập tức phân phó Lê Hoa gói kỹ mấy phần Yên Chi Hoa lại để cảm ơn Ngân Tuyến đã tới, nàng đoán người trong cung tới nhất định là nữ quan, những lễ vật này tự nhiên dùng để tặng. Mấy người Ngân Tuyến cũng đã từng ra ngoài làm việc, được nhận lễ cũng là chuyện bình thuờng, cũng không từ chối nhiều, nói tiếng cám ơn rồi nhận.
Son phấn của Mỹ Ngọc Phường đều vô cùng nổi danh trong cung, sao nữ quan lại có thể cam lòng đẩy ra chứ?
Tiểu Ngọc đích thân tiễn người ra cửa, đưa mấy nữ quan lên xe ngựa trong cung mới xoay người trở lại.
Hoàng hậu ban thưởng cháo, đồ không bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa sâu xa. Đám phu nhân nghe được tin tức lại càng cảm nhận được sức nặng của Tiểu Ngọc ở trước mặt hoàng hậu, càng kính sợ Tiểu Ngọc hơn. Đừng nhìn người ta xuất thân thấp hèn, không sánh được vận khí tốt của người ta đâu!
Cho nên trước ngày tết một khoảng thời gian, người tặng lễ tết cho Tiểu Ngọc gần như đạp sập cửa Tống gia, Phòng tiên sinh quản lý thu chi cũng không ghi hết được nhiều lễ vật như vậy.
Không từ mà biệt, nói đến điểm tâm ngày lễ của những năm kia, bình thường đã có đến mấy bàn. Tiểu Ngọc phân phó đám hạ nhân mang điểm tâm chia cho trong nhà và cả Mỹ Ngọc Phường, món ăn ngon tính theo đầu người mà chia xuống, giống như là cho mọi người lễ vật ăn tết. Những thứ điểm tâm cao cấp này, người nhà bình thường rất khó có được, đám hạ nhân vui mừng không thôi, liên tiếp cám ơn chủ mẫu.
Huệ Nương mang theo đám nữ bộc đi mua đồ, chẳng những mua Môn Thần, Chung Quỳ*, câu đối tết và những món đồ trừ tà bảo vệ nhà cửa, còn mua rất nhiều đèn lồng màu đỏ, nến trắng, thắp lên làm trong nhà sáng trưng.
*Môn Thần, Chung Quỳ hay còn gọi là thần giữ cửa: là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh... được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.
“Huệ Nương, sao sáng như vậy?”
Tiểu Ngọc nhìn các nàng bận việc, bản thân cũng không nhúng tay vào cái gì, tùy ý hỏi.
Huệ Nương cười trả lời: “Phu nhân, có lẽ ngài không biết, mấy ngày nay tuyết rơi nhiều. Nhiều gia đình giàu có ở Lâm An, gặp tuyết rơi nhiều càng phải thắp sáng đèn, ánh sáng của ánh đèn chiếu lên tuyết rất đẹp mắt, cũng là phong tục đương thời, lộ rõ phú quý trong nhà mà thôi.”
Tiểu Ngọc giật mình, đây chính là khoe của thời cổ đại. Xem ra loại chuyện khoe của như vậy đã có từ xưa. Nhiều thêm mấy cây nến nàng vẫn còn tiêu phí được, nhớ đến gia đình Thạch Sùng huynh còn lấy nến sáp ong làm củi để đốt, loại cảnh giới này nàng không đạt được rồi.
“Trời ạ, tuyết rơi thật nhiều.”
Tiểu Ngọc đứng trong đình viện ngắm nhìn những cành cây lấp lánh như tiên cảnh, ngơ ngác đến xuất thần.
Đúng vậy, tuyết đã rơi mấy ngày liên tiếp, nghe nói cũng phủ đầy bên ngoài đường lớn. Có lẽ, trước lễ mừng năm mới chắc Tống Tiềm không về được!
Giao thừa năm ngoái, nàng và nhi tử ở Minh Châu, mà Tống Tiềm lại ở Lâm An. Hôm nay nàng trở về Lâm An, Tống Tiềm lại đi Mông Thành. Luôn khó đoàn viên!
Lê Hoa vội vàng tìm đến trong sân, lấy áo choàng của nàng phủ thêm cho nàng: “Phu nhân, tại sao ngài không vào trong nhà? Hơn nửa đêm đứng bên ngoài chỗ tuyết rơi, không có bệnh cũng đông lạnh thành có bệnh mất.”
Tiểu Ngọc buồn cười vỗ Lê Hoa một cái: “Còn nhỏ tuổi mà dài dòng hơn cả bà già. Ta ra ngoài hít thở không khí trong lành! Em xem, tuyết rơi ngày càng nhiều rồi.”
Lê Hoa mới không có tình thơ ý hoạ như Tiểu Ngọc, nàng thúc giục Tiểu Ngọc vào nhà: “Đúng vậy, tuyết rơi nhiều rồi, phu nhân, ngài mau vào nhà thôi!”
“Biết rồi biết rồi.” Tiểu Ngọc thấy Lê Hoa thật sự đang lo lắng cho nàng, cũng không kiên trì, đang muốn bước trở về phòng, chợt nghe nơi cửa chính truyền đến tiếng đập cửa.
Trễ như vậy, còn có ai tới bái phỏng?
Tiểu Ngọc nghi ngờ dừng bước, tự có người gác cổng và hộ viện đi mở cửa. Cửa lớn vừa mở ra, mơ hồ nghe tiếng ngựa hí, vị khách nhân kia ngồi xe ngựa tới hay cưỡi ngựa?
Đột nhiên, gia nhân lớn tiếng kêu lên, Tiểu Ngọc nói với Lê Hoa: “Đi, cùng với ta đi xem một chút!”
Lê Hoa không thể làm gì khác hơn là đi theo nữ chủ nhân về phía cửa lớn, mới đi ra được mấy bước, Tiểu Ngọc đi phía trước chợt dừng bước. Lê Hoa thấy sắp đụng vào Tiểu Ngọc, thân hình nhoáng một cái mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.
Phu nhân làm sao nữa vậy?
Lê Hoa đi ra từ sau lưng Tiểu Ngọc, mới phát hiện trước mắt có bóng dáng nhiều người, người kia mặc một áo choàng màu đen, phía trên dính đầy bông tuyết, ngay cả ánh mắt lông mày cũng bị đông cứng, thật sự như người tuyết.
Đó không phải là lão gia thì là ai nữa?
“Thiên Thành!”
Tiểu Ngọc gọi một tiếng, bước một bước dài lên hung hăng ôm lấy Tống Tiềm, lại phủi một ít tuyết dính trên người hắn xuống.
“Chàng có thể trở lại, chàng có thể trở lại!” Đi vào trong, hai tay Tiểu Ngọc ôm lấy cổ Tống Tiềm, hạnh phúc nhắm hai mắt lại.
Đây không phải là mộng!
Đám hạ nhân đã sớm bận rộn dọn dẹp, nấu nước, nấu cơm, chuẩn bị xiêm áo, đêm khuya Tống phủ náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới đến sớm. Các tùy tùng đi theo Tống Tiềm trở về cũng được bố trí ổn thỏa, mỗi người đều được dẫn đến phòng khách đi nghỉ ngơi rồi.
Rót nước nóng tắm rửa xong, Tống Tiềm ngồi ở mép giường phòng ngủ ôm Tiểu Ngọc, hai người ai cũng không nói lời nào.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều không cần nói!
Thời gian ba lượt đàm phán hòa bình ở biên quan tiến vào trạng thái giằng co, song phương tạm thời cũng không chịu nhượng bộ. Mắt thấy ngày tết sắp đến, đoàn đàm phán Kim quốc mượn cơ hội lễ mừng năm mới rút lui trở về thủ đô trước, trên thực tế là muốn nghĩ đối sách khác. Triệu Yểu thấy Kim Nhân nói năm sau bàn lại, cũng làm thuận nước đẩy thuyền, để cho đám người Tống Tiềm đang đàm phán hòa bình ở biên quan trở về trước.
Nhưng khi ý chỉ hoàng đế truyền tới Mông Thành, lúc Tống Tiềm đang dọn dẹp hành trang muốn về kinh, lại phát hiện tuyết đã rơi phủ kín đường.
Xe ngựa không đi được, những quan viên khác đều chỉ có thể ở lại Mông Thành chờ tuyết ngừng rơi. Nhưng Tống Tiềm nóng lòng trở về, Thì Quý Phong hiểu tâm tình của hắn, lập tức phái mấy thủ hạ đắc lực, cho bọn hắn một nhóm chiến mã thượng hạng, để người ta hộ tống Tống Tiềm cưỡi ngựa về kinh.
Tống Tiềm ngày đêm kiên trì, không ngại khổ cực, rốt cuộc vào thời gian gần đêm giao thừa dưới thời tiết tuyết rơi nhiều, trở về Tống phủ.
Tiểu Ngọc rúc vào trong ngực Tống Tiềm, nghe Tống Tiềm nói đến những chuyện đã trải qua, cực kỳ đau lòng.
“Trời tuyết rơi đường trơn, sao chàng không đợi đến lúc tuyết ngừng rơi rồi trở về? Nếu trên đường gặp chuyện không may thì phải làm sao đây?”
Bây giờ Tiểu Ngọc mới biết sợ.
Con đường cổ đại không có công nhân bảo vệ môi trường quét tuyết, cũng không có nhân viên cục đường bộ tuần tra đường bộ hay đường sắt, hơn nữa còn không có đèn đường cùng với bảng chỉ đường, đường xá kém có thể nghĩ ra, hơn nữa tuyết rơi tầm nhìn kém, hơi không cẩn thận là có thể rơi xuống vách đá, quá đáng sợ!
Tống Tiềm cười nói: “Không phải ta đã an toàn trở về rồi sao, lo lắng cái gì chứ? Quý Phong phái người tới hộ tống ta, đều là những người có võ công cao cường, sẽ không xảy ra chuyện.”
“Tuy nói như vậy,“ Tiểu Ngọc bĩu môi, “Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa.”
Tống Tiềm dịu dàng nói: “Ta biết rõ nàng mong đợi ta trở về, cho nên ta mới nhanh chóng lên đường, một ngày đều không muốn trì hoãn!”
Tiểu Ngọc nghe những lời Tống Tiềm nói, trong lòng tựa như được uống mật, làm cho vừa say vừa ngọt.
Nàng lại bận rộn bảo người ôm Minh Nhi tới. Minh Nhi đã lâu không thấy phụ thân, có phần không nhận ra, kháu khỉnh núp ở trong ngực Tiểu Ngọc, không chịu gần gũi với Tống Tiềm.
Tiểu Ngọc quở trách nói với Tồng Tiềm: “Chàng xem, đi ra ngoài một chuyến, nhi tử cũng đều không biết chàng. Nếu chàng không mang theo chúng ta đi nhậm chức, sau này nhi tử biết nói chuyện, khẳng định không gọi phụ thân!”
Tống Tiềm thật khó khăn mới chọc cho Minh Nhi cười vui vẻ, ba người ở trên giường lớn nháo thành một đoàn.
Vì một khắc ấm áp này, cực khổ trên đường cũng đáng giá!
Đêm giao thừa, thành Lâm An đèn đuốc sáng trưng, từng nhà đốt đèn lồng màu đỏ. Nếu lúc này ở trên núi cao phía xa nhìn Lâm An, còn có thể thấy vô số khói xanh lượn lờ bay lên, đó là người ta đang đốt hương liệu.
Cả tòa thành Lâm An bao phủ bên trong khói hương và đèn dầu, đẹp không thể nói.
Cho dù mọi người có khổ cực hơn nữa, cũng cố gắng chuẩn bị một bữa cơm thật ngon làm bữa cơm đoàn viên. Mà đêm nay ở Tống phủ, càng thêm vui vẻ vô cùng, lúc này một nhà ba người bọn họ khó có được lúc đoàn tụ một chỗ, dĩ nhiên ăn một bữa thật ngon!
“Tiểu Ngọc, đợi chúng ta ăn xong rồi, đi xem nghi lễ trừ tà trong hoàng cung một chút có được không?” Tống Tiềm đề nghị.
Tiểu Ngọc cao hứng vỗ tay, đi ra ngoài chơi đương nhiên được rồi. Sau khi Tống Tiềm đi, ngoại trừ lần đi Thiên Ninh Tự một chuyến, nàng vẫn chưa ra khỏi cửa đâu.
Tống Tiềm cưng chiều nhìn Tiểu Ngọc, hắn nguyện ý cả đời đều làm cho nàng vui vẻ như vậy.
“Phu nhân, ngài đã trở lại.”
Tiểu Ngọc ngạc nhiên nói: “Tống Hoa, chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Tống Hoa nói: “Người trong cung tới, nói là đưa cháo mùng tám tháng chạp* nương nương ban thưởng tới cho phu nhân và thiếu gia.”
*Cháo mùng tám tháng chạp: dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen...nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này (mùng 8 tháng chạp), nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ. Đây còn gọi là tết Lạp Bát là ngày tết truyền thống của dân Hán Trung Quốc, cũng coi là tết chuẩn bị đón chào tết Xuân.
Tiểu Ngọc sáng tỏ, không trách được có nhiều gia đinh đứng ở cửa chờ nàng trở lại. Hóa ra là Gia Nhi phái người tặng cháo mùng tám tháng chạp cho mình, theo như quy củ nhất định phải tự tay giao cho nàng.
Tiểu Ngọc không để ý cởi áo choàng lớn màu đỏ tươi ra, bước nhanh vào phòng khách. Mấy nữ quan đang ngồi ở đại sảnh uống trà, chính là cung nữ Ngân Tuyến bên cạnh Gia Nhi.
“Ngân Tuyến tỷ tỷ, thật xin lỗi, để cho các ngươi chờ lâu rồi.” Tiểu Ngọc vội vàng phúc thân hành lễ.
Ngân Tuyến mỉm cười đáp lễ, lấy từ trên tay tiểu cung nữ một chén cháo mùng tám tháng chạp, đưa cho Tiểu Ngọc nói: “Sáng sớm hôm nay, trong cung đang chia cháo. Nương nương nhớ tới Tống phu nhân, muốn ta và mấy người tỷ muội đưa cháo tới cho phu nhân và tiểu thiếu gia.”
“Tạ ân điển của nương nương!” Tiểu Ngọc tự tay nhận lấy, để cho Huệ Nương mang đi cất. Đang muốn kêu Ngân Tuyến ngồi thêm chút nữa, Ngân Tuyến từ chối nói: “Thời gian cũng không còn sớm, trong cung còn có việc bận nữa. Ta đi về trước đây!”
Tiểu Ngọc cười nói: “Đúng nha, Ngân Tuyến tỷ tỷ là hồng nhân (người tâm phúc) bên cạnh nương nương, nương nương không thể rời khỏi tỷ, muội cũng không dám giữ tỷ ở lại lâu. Chỗ muội có mấy bình mật Yên Chi Hoa, xin mấy vị tỷ tỷ vui lòng nhận cho!”
Từ sau khi vào cửa, Tiểu Ngọc đã lập tức phân phó Lê Hoa gói kỹ mấy phần Yên Chi Hoa lại để cảm ơn Ngân Tuyến đã tới, nàng đoán người trong cung tới nhất định là nữ quan, những lễ vật này tự nhiên dùng để tặng. Mấy người Ngân Tuyến cũng đã từng ra ngoài làm việc, được nhận lễ cũng là chuyện bình thuờng, cũng không từ chối nhiều, nói tiếng cám ơn rồi nhận.
Son phấn của Mỹ Ngọc Phường đều vô cùng nổi danh trong cung, sao nữ quan lại có thể cam lòng đẩy ra chứ?
Tiểu Ngọc đích thân tiễn người ra cửa, đưa mấy nữ quan lên xe ngựa trong cung mới xoay người trở lại.
Hoàng hậu ban thưởng cháo, đồ không bao nhiêu tiền, nhưng ý nghĩa sâu xa. Đám phu nhân nghe được tin tức lại càng cảm nhận được sức nặng của Tiểu Ngọc ở trước mặt hoàng hậu, càng kính sợ Tiểu Ngọc hơn. Đừng nhìn người ta xuất thân thấp hèn, không sánh được vận khí tốt của người ta đâu!
Cho nên trước ngày tết một khoảng thời gian, người tặng lễ tết cho Tiểu Ngọc gần như đạp sập cửa Tống gia, Phòng tiên sinh quản lý thu chi cũng không ghi hết được nhiều lễ vật như vậy.
Không từ mà biệt, nói đến điểm tâm ngày lễ của những năm kia, bình thường đã có đến mấy bàn. Tiểu Ngọc phân phó đám hạ nhân mang điểm tâm chia cho trong nhà và cả Mỹ Ngọc Phường, món ăn ngon tính theo đầu người mà chia xuống, giống như là cho mọi người lễ vật ăn tết. Những thứ điểm tâm cao cấp này, người nhà bình thường rất khó có được, đám hạ nhân vui mừng không thôi, liên tiếp cám ơn chủ mẫu.
Huệ Nương mang theo đám nữ bộc đi mua đồ, chẳng những mua Môn Thần, Chung Quỳ*, câu đối tết và những món đồ trừ tà bảo vệ nhà cửa, còn mua rất nhiều đèn lồng màu đỏ, nến trắng, thắp lên làm trong nhà sáng trưng.
*Môn Thần, Chung Quỳ hay còn gọi là thần giữ cửa: là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh... được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.
“Huệ Nương, sao sáng như vậy?”
Tiểu Ngọc nhìn các nàng bận việc, bản thân cũng không nhúng tay vào cái gì, tùy ý hỏi.
Huệ Nương cười trả lời: “Phu nhân, có lẽ ngài không biết, mấy ngày nay tuyết rơi nhiều. Nhiều gia đình giàu có ở Lâm An, gặp tuyết rơi nhiều càng phải thắp sáng đèn, ánh sáng của ánh đèn chiếu lên tuyết rất đẹp mắt, cũng là phong tục đương thời, lộ rõ phú quý trong nhà mà thôi.”
Tiểu Ngọc giật mình, đây chính là khoe của thời cổ đại. Xem ra loại chuyện khoe của như vậy đã có từ xưa. Nhiều thêm mấy cây nến nàng vẫn còn tiêu phí được, nhớ đến gia đình Thạch Sùng huynh còn lấy nến sáp ong làm củi để đốt, loại cảnh giới này nàng không đạt được rồi.
“Trời ạ, tuyết rơi thật nhiều.”
Tiểu Ngọc đứng trong đình viện ngắm nhìn những cành cây lấp lánh như tiên cảnh, ngơ ngác đến xuất thần.
Đúng vậy, tuyết đã rơi mấy ngày liên tiếp, nghe nói cũng phủ đầy bên ngoài đường lớn. Có lẽ, trước lễ mừng năm mới chắc Tống Tiềm không về được!
Giao thừa năm ngoái, nàng và nhi tử ở Minh Châu, mà Tống Tiềm lại ở Lâm An. Hôm nay nàng trở về Lâm An, Tống Tiềm lại đi Mông Thành. Luôn khó đoàn viên!
Lê Hoa vội vàng tìm đến trong sân, lấy áo choàng của nàng phủ thêm cho nàng: “Phu nhân, tại sao ngài không vào trong nhà? Hơn nửa đêm đứng bên ngoài chỗ tuyết rơi, không có bệnh cũng đông lạnh thành có bệnh mất.”
Tiểu Ngọc buồn cười vỗ Lê Hoa một cái: “Còn nhỏ tuổi mà dài dòng hơn cả bà già. Ta ra ngoài hít thở không khí trong lành! Em xem, tuyết rơi ngày càng nhiều rồi.”
Lê Hoa mới không có tình thơ ý hoạ như Tiểu Ngọc, nàng thúc giục Tiểu Ngọc vào nhà: “Đúng vậy, tuyết rơi nhiều rồi, phu nhân, ngài mau vào nhà thôi!”
“Biết rồi biết rồi.” Tiểu Ngọc thấy Lê Hoa thật sự đang lo lắng cho nàng, cũng không kiên trì, đang muốn bước trở về phòng, chợt nghe nơi cửa chính truyền đến tiếng đập cửa.
Trễ như vậy, còn có ai tới bái phỏng?
Tiểu Ngọc nghi ngờ dừng bước, tự có người gác cổng và hộ viện đi mở cửa. Cửa lớn vừa mở ra, mơ hồ nghe tiếng ngựa hí, vị khách nhân kia ngồi xe ngựa tới hay cưỡi ngựa?
Đột nhiên, gia nhân lớn tiếng kêu lên, Tiểu Ngọc nói với Lê Hoa: “Đi, cùng với ta đi xem một chút!”
Lê Hoa không thể làm gì khác hơn là đi theo nữ chủ nhân về phía cửa lớn, mới đi ra được mấy bước, Tiểu Ngọc đi phía trước chợt dừng bước. Lê Hoa thấy sắp đụng vào Tiểu Ngọc, thân hình nhoáng một cái mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.
Phu nhân làm sao nữa vậy?
Lê Hoa đi ra từ sau lưng Tiểu Ngọc, mới phát hiện trước mắt có bóng dáng nhiều người, người kia mặc một áo choàng màu đen, phía trên dính đầy bông tuyết, ngay cả ánh mắt lông mày cũng bị đông cứng, thật sự như người tuyết.
Đó không phải là lão gia thì là ai nữa?
“Thiên Thành!”
Tiểu Ngọc gọi một tiếng, bước một bước dài lên hung hăng ôm lấy Tống Tiềm, lại phủi một ít tuyết dính trên người hắn xuống.
“Chàng có thể trở lại, chàng có thể trở lại!” Đi vào trong, hai tay Tiểu Ngọc ôm lấy cổ Tống Tiềm, hạnh phúc nhắm hai mắt lại.
Đây không phải là mộng!
Đám hạ nhân đã sớm bận rộn dọn dẹp, nấu nước, nấu cơm, chuẩn bị xiêm áo, đêm khuya Tống phủ náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới đến sớm. Các tùy tùng đi theo Tống Tiềm trở về cũng được bố trí ổn thỏa, mỗi người đều được dẫn đến phòng khách đi nghỉ ngơi rồi.
Rót nước nóng tắm rửa xong, Tống Tiềm ngồi ở mép giường phòng ngủ ôm Tiểu Ngọc, hai người ai cũng không nói lời nào.
Thiên ngôn vạn ngữ, đều không cần nói!
Thời gian ba lượt đàm phán hòa bình ở biên quan tiến vào trạng thái giằng co, song phương tạm thời cũng không chịu nhượng bộ. Mắt thấy ngày tết sắp đến, đoàn đàm phán Kim quốc mượn cơ hội lễ mừng năm mới rút lui trở về thủ đô trước, trên thực tế là muốn nghĩ đối sách khác. Triệu Yểu thấy Kim Nhân nói năm sau bàn lại, cũng làm thuận nước đẩy thuyền, để cho đám người Tống Tiềm đang đàm phán hòa bình ở biên quan trở về trước.
Nhưng khi ý chỉ hoàng đế truyền tới Mông Thành, lúc Tống Tiềm đang dọn dẹp hành trang muốn về kinh, lại phát hiện tuyết đã rơi phủ kín đường.
Xe ngựa không đi được, những quan viên khác đều chỉ có thể ở lại Mông Thành chờ tuyết ngừng rơi. Nhưng Tống Tiềm nóng lòng trở về, Thì Quý Phong hiểu tâm tình của hắn, lập tức phái mấy thủ hạ đắc lực, cho bọn hắn một nhóm chiến mã thượng hạng, để người ta hộ tống Tống Tiềm cưỡi ngựa về kinh.
Tống Tiềm ngày đêm kiên trì, không ngại khổ cực, rốt cuộc vào thời gian gần đêm giao thừa dưới thời tiết tuyết rơi nhiều, trở về Tống phủ.
Tiểu Ngọc rúc vào trong ngực Tống Tiềm, nghe Tống Tiềm nói đến những chuyện đã trải qua, cực kỳ đau lòng.
“Trời tuyết rơi đường trơn, sao chàng không đợi đến lúc tuyết ngừng rơi rồi trở về? Nếu trên đường gặp chuyện không may thì phải làm sao đây?”
Bây giờ Tiểu Ngọc mới biết sợ.
Con đường cổ đại không có công nhân bảo vệ môi trường quét tuyết, cũng không có nhân viên cục đường bộ tuần tra đường bộ hay đường sắt, hơn nữa còn không có đèn đường cùng với bảng chỉ đường, đường xá kém có thể nghĩ ra, hơn nữa tuyết rơi tầm nhìn kém, hơi không cẩn thận là có thể rơi xuống vách đá, quá đáng sợ!
Tống Tiềm cười nói: “Không phải ta đã an toàn trở về rồi sao, lo lắng cái gì chứ? Quý Phong phái người tới hộ tống ta, đều là những người có võ công cao cường, sẽ không xảy ra chuyện.”
“Tuy nói như vậy,“ Tiểu Ngọc bĩu môi, “Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa.”
Tống Tiềm dịu dàng nói: “Ta biết rõ nàng mong đợi ta trở về, cho nên ta mới nhanh chóng lên đường, một ngày đều không muốn trì hoãn!”
Tiểu Ngọc nghe những lời Tống Tiềm nói, trong lòng tựa như được uống mật, làm cho vừa say vừa ngọt.
Nàng lại bận rộn bảo người ôm Minh Nhi tới. Minh Nhi đã lâu không thấy phụ thân, có phần không nhận ra, kháu khỉnh núp ở trong ngực Tiểu Ngọc, không chịu gần gũi với Tống Tiềm.
Tiểu Ngọc quở trách nói với Tồng Tiềm: “Chàng xem, đi ra ngoài một chuyến, nhi tử cũng đều không biết chàng. Nếu chàng không mang theo chúng ta đi nhậm chức, sau này nhi tử biết nói chuyện, khẳng định không gọi phụ thân!”
Tống Tiềm thật khó khăn mới chọc cho Minh Nhi cười vui vẻ, ba người ở trên giường lớn nháo thành một đoàn.
Vì một khắc ấm áp này, cực khổ trên đường cũng đáng giá!
Đêm giao thừa, thành Lâm An đèn đuốc sáng trưng, từng nhà đốt đèn lồng màu đỏ. Nếu lúc này ở trên núi cao phía xa nhìn Lâm An, còn có thể thấy vô số khói xanh lượn lờ bay lên, đó là người ta đang đốt hương liệu.
Cả tòa thành Lâm An bao phủ bên trong khói hương và đèn dầu, đẹp không thể nói.
Cho dù mọi người có khổ cực hơn nữa, cũng cố gắng chuẩn bị một bữa cơm thật ngon làm bữa cơm đoàn viên. Mà đêm nay ở Tống phủ, càng thêm vui vẻ vô cùng, lúc này một nhà ba người bọn họ khó có được lúc đoàn tụ một chỗ, dĩ nhiên ăn một bữa thật ngon!
“Tiểu Ngọc, đợi chúng ta ăn xong rồi, đi xem nghi lễ trừ tà trong hoàng cung một chút có được không?” Tống Tiềm đề nghị.
Tiểu Ngọc cao hứng vỗ tay, đi ra ngoài chơi đương nhiên được rồi. Sau khi Tống Tiềm đi, ngoại trừ lần đi Thiên Ninh Tự một chuyến, nàng vẫn chưa ra khỏi cửa đâu.
Tống Tiềm cưng chiều nhìn Tiểu Ngọc, hắn nguyện ý cả đời đều làm cho nàng vui vẻ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook