Mỹ Ngọc Thiên Thành
-
Chương 4: Thay chủ xuất giá
Dương Du nghe được sự việc như vậy, thực cảm thấy bất bình thay Tiểu Ngọc. Nhưng nàng nhìn lại, một người bệnh – mặc kệ có phải bệnh hủi hay không, cũng không nên bắt người ta đem con gái tốt gả cho ngươi, suy bụng ta ra bụng người, ai muốn cùng một người bệnh ngủ cùng giường đâu? Cho nên đối với việc Mai gia từ hôn, Dương Du cảm thấy đây là lẽ thường tình, nhưng bọn họ cư nhiên lại muốn ép một tiểu nha đầu gánh trách nhiệm này, hành vi bắt kẻ yếu hi sinh như vậy Dương Du rất khinh thường.
Ai! Nói đi cũng phải nói lại, xem tư tưởng của thời đại này đi? Cái gì đính hôn không thể hủy, một lời hứa đáng ngàn vàn, cái gì nha đầu là phải nghe chủ nhân an bày...... Dương Du là người hiện đại thật không thể tiếp nhận được, giống như ai cũng không sai, lại giống như ai cũng sai, nàng không khỏi nghi ngờ, bản thân có thể sống được ở thời đại này sao?
Tình thế hiện này là, nàng không phải Dương Du, mà là nha hoàn “Tiểu Ngọc”, vài ngày sau sẽ xuất giá -- nàng nên làm thế nào cho phải?
“Hinh Nhi, muội đừng khóc , tỷ bị muội khóc tâm phiền ý loạn.” Dương Du vất vả ngăn Hinh Nhi rơi lệ ngập trời, sao mà dễ khóc như vậy? Nói hai câu khóc ba tiếng, là nàng xuất giá hay mình xuất giá? Như cha mẹ chết, làm quá không hà.
“Tiểu Ngọc tỷ tỷ, vậy bây giờ tỷ phải làm sao bây giờ?” Hinh Nhi nâng lên đôi mắt lưng tròng nhìn nàng.
Làm sao bây giờ?
Dương Du cười khổ một chút, nàng đúng là không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ. Không lấy chồng, chẳng lẽ trốn sao? Không nói đến việc có thể ra ngoài tòa nhà lớn này mà không bị ai phát hiện, thật sự đi ra ngoài, nàng cũng không biết đường a!
Thế giới này đối với nàng là hoàn toàn xa lạ, bỏ trốn, nói dễ dàng, đi ra ngoài về sau ăn cái gì, ở đâu, làm cái gì?
Quan trọng nhất là, nàng • không • tiền!
Lúc này một bà vú già đem cho Dương Du một bát cháo, còn có ba bốn món ăn, thoạt nhìn rất hấp dẫn. Dương Du sờ sờ cái bụng quắt queo, nghĩ rằng, bất chấp tất cả, dân lấy thực làm trời, ăn cơm quan trọng, ăn no nói sau!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Trong thư phòng âm u, một nam thanh niên cao gầy đang ngồi, tóc dài phân tán ở trên mặt, che lại hơn nửa bên gương mặt.
Đối diện hắn, là một trung niên thư sinh vóc dáng cao lớn, ông hỏi thanh niên: “Thiên Thành, vật dụng cho hôn lễ ngày mai cũng đã mua đầy đủ rồi sao? Ta phái tới vài người hầu giúp cháu chuẩn bị tốt chứ?”
Người thanh niên gọi là Thiên Thành, miễn cưỡng nở nụ cười một chút, trả lời: “Làm phiền thúc phụ lo lắng, tiểu chất đã chuẩn bị tốt.”
Trung niên thư sinh này, chính là Hàn Lâm học sĩ Mục Duẫn Hà, mà thanh niên này, đó là quan tân lang ngày mai Tống Tiềm , hắn tự là Thiên Thành. Tuy rằng sắp tiểu đăng khoa (sắp thành hôn), Tống Tiềm trên mặt lại không chút vui mừng, hắn chần chờ một hồi, nói:“Thúc phụ, cháu cảm thấy, để Mai gia đem tiểu thư đưa qua đây, không quá thỏa đáng, người xem thân mình cháu......”
“Thiên Thành, lời ấy sai rồi!” Mục Duẫn Hà vuốt chòm râu dài, nói:“Sao cháu nói vậy! Xưa nay một lời đã định, ngàn vàn khó đổi. Nhạc phụ cháu tuy rằng là thương nhân, nhưng cũng có giao thiệp rộng, lại nghe nói thê tử cháu là tài nữ, đọc không ít thi thư, chẳng lẽ không biết đạo lý? Sao có thể vì cháu bị bệnh mà không để ý? Huống hồ hôn sự này là hắn muốn ta tác hợp, bây giờ muốn từ hôn, hắn cũng không dám! Nếu quả thực muốn từ hôn, hắn là người sai, ta sẽ cùng hắn đến quan phủ, cháu không cần lo lắng!”
Tống Tiềm cười khổ mà nói: “Này nhất thời, nhất thời là vậy, nay cháu không nói nhà tan, chỉ nói cháu bệnh tật bẩn xấu, bên ngoài đồn đãi cháu bị bệnh hủi, thật sự không muốn làm chậm trễ con gái tốt nhà người ta......”
“Không phải đâu, nếu như cháu chưa đưa sính lễ, hôm nay có bệnh mà muốn cưới con gái hắn, đó là lừa nàng hại nàng. Đừng nói cháu không chịu, chính ta cũng không chịu thay cháu làm mai mối. Nhưng lúc nhà cháu thịnh vượng, hắn chủ động đến làm thân, như thế nào bây giờ lại đổi ý? Không có đạo lý này.”
Tống Tiềm còn muốn khuyên nữa:“Thúc phụ......”
“Thiên Thành, không cần nói nữa, ta từng đáp ứng cha cháu, phải chiếu cố cháu thật tốt, bây giờ cha mẹ cháu đã quy tiên, ta chính là trường bối của cháu, chung thân của cháu để ta làm chủ là lẽ thường tình. Lão phu cũng là vì muốn cảm thấy an ủi vợ chồng Thiếu Bạch trên trời có linh thiêng......” Thiếu Bạch là tự của phụ thânTống Tiềm.
Tống Tiềm biết thúc phụ là người cố chấp, ông nhắc tới tên của tiên phụ, chỉ có thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Người Tống thành hôn, thủ tục cực kỳ rườm rà, nghi thức đính hôn bao gồm: trao đổi thảo thiếp, tế thiếp, xem mắt, định rượu, cáo miếu, chịu hàm, đáp lễ, sính lễ chờ rất nhiều trình tự, có điều những thủ tục này năm đó hai nhà Tống Mai đã làm thỏa đáng -- lấy Tống Tiềm thân thể cùng gia thế hiện giờ, cũng thật sự không có khả năng xử lý những nghi thức này.
Hôn sự này, vẫn là dựa vào Mục Duẫn Hà đưa một ít tài vật mới xử lý được tốt, nhưng thủy chung vẫn là quá mức đơn sơ. Mục Duẫn Hà giao cho Tống Tiềm vài người hầu để bọn họ giúp đỡ làm tốt hôn lễ, thật là đối với thế chất này che chở đầy đủ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Dương Du trong buổi tối trước ngày xuất giá, rốt cục gặp được Minh Châu tiểu thư trong truyền thuyết.
Minh Châu tiểu thư người cũng như tên, thật sự là một cô gái dung mạo xuất chúng, Dương Du tìm tòi trong đầu một chút, cảm giác nàng và nữ ngôi sao Tôn Phỉ Phỉ có chút giống, đều là mặt trái xoan thân hình yểu điệu mắt to sáng ngời, nhưng cổ lại ngẩng cao mang theo dáng vẻ ngạo mạn khiến người ta không ưa nhìn.
Minh Châu tiểu thư hiển nhiên rất lo lắng Dương Du lúc xuất giá lại nháo ra chuyện gì nữa, tỷ như lúc bái đường đụng lư hương tự sát gì gì đó, cho nên vẫn là nên đến an ủi nàng.
“Tiểu Ngọc, ngươi xem xem, đây đều là tơ lụa tốt nhất, ngươi xem xem đây là lụa kim hồng, cẩm vân (gấm), ...... Những xiêm y này, đường thiêu tinh xảo! Còn có nhưng chiếc váy này nữa, tất cả đều là hàng tốt, không phải ngươi vẫn rất muốn sao?” Minh Châu tiểu thư còn tưởng rằng Dương Du là Tiểu Ngọc đơn thuần trước kia, chỉ cần hai kiện quần áo tốt là có thể dụ dỗ nàng nhất nhất nghe lời.
Dương Du thờ ơ lạnh nhạt, không nói tốt, cũng không nói không tốt. Tuy rằng nàng tốt nghiệp hệ tiếng Trung, văn sử địa liên quan, đối lịch sử cũng coi như có đọc qua, biết Người Tống gả con gái, vốn nên chuẩn bị đồ cưới rất nhiều, chút quần áo này tính là gi?
Hơn nữa hôm qua từ Hinh Nhi biết được, Mai lão gia và phu nhân tiểu thư, căn bản là cho rằng kia Tống thiếu gia sống không quá năm nay, chỉ cần hắn vừa chết, lập tức liền đem Tiểu Ngọc cả người và đồ cưới cùng mang trở về -- Phong tục người Tống, đồ cưới của phụ nữ là tự quản, cho dù đưa đến nhà chồng, nhà chồng cũng không thể động vào tài sản riêng của nàng, hơn nữa quả phụ về nhà mẹ đẻ là có thể đem đồ cưới mang đi. Tính toán như vậy, tính thế nào Mai gia cũng không tổn thất gì, chỉ hại đến một mình Tiểu Ngọc!
Sauk hi biết tin, Dương Du đối với những chủ nhân ở Mai gia không còn chút hảo cảm nào. Cũng là người mà, nha hoàn không phải cha sinh mẹ dạy? Lợi dụng nàng gả thay, còn muốn muốn nàng chịu khổ xong thì phải trở về, không có chút lợi lộc gì. Nghĩ thật hay!
Ánh mắt lạnh lùng của Dương Du làm cho Minh Châu có chút sợ hãi, nha đầu trung thực này khi nào dám nhìn nàng như vậy ? Minh Châu chột dạ, lại bị Dương Du nhìn đến sợ, vội vàng nói đôi câu rồi đi. Dương Du nhìn rương tơ lụa kia, cảm thán một tiếng:“Ta thích thật sao......”
Cảm thán thì cảm thán, sa cơ thất thế như Dương Du, cũng chỉ có thể nhận mệnh bình thảng đi bước nào hay bước đó!
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Dương Du còn buồn ngủ đã bị người ta dựng dậy, mang hoa tai đồ trang sức cho nàng, Chu tẩu vội vàng đem một chén bánh trôi ném tới trước mặt nàng, nói:“Ăn đi!”
Dương Du cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn heo chạy, lúc kết hôn ở hiện đại, cô dâu cũng là bận rộn cả ngày không được ăn uống, có lẽ hôn lễ cổ đại cũng phiền phức không kém, lúc này không ăn, cũng rất có thể sẽ đói cả ngày, nhanh chóng đem bánh trôi ăn xong, còn hỏi một câu:“Còn nữa không?”
Vốn dựa theo quy củ của hôn lễ bình thường, cần bác, dì và thím của tân nương tử đưa dâu, tân nương phải ở tông miếu, từ đường, tổ tông bài vị đốt hương tế tổ, đi cáo miếu lễ. Mai gia tất nhiên sẽ không làm theo, thầm nghĩ nhanh chút đem Tiểu Ngọc đưa vào động phòng, đợi Tống gia phát hiện cưới sai người cũng đã muộn.
Mai lão gia đối Dương Du vừa đấm vừa xoa, thị uy khuyên bảo, Dương Du lại không nói tiếng nào, nghĩ đến nha đầu kia đã vâng lời, liền yên lòng. Dương Du cũng là lười dây dưa với hắn, nàng biết nay là bởi vì mình là cá nằm trên thớt, vậy cứ vui vẻ làm cá thôi, ngoan ngoãn mặc bọn họ chém giết trước đi.
Nếu Tống Tiềm không phải thân mình có bệnh, hắn vốn là nên dắt một đám nhân mã tới rước dâu, có nhạc sĩ, người dẫn ngựa, bà mối, kiệu phu, người rải hoa, hoan hỉ vui mừng đem tân nương tử lên kiệu “Trở về nhà”-- vấn đề là Tống Tiềm lại bệnh, Mai gia cũng không muốn phiền phức, liền hết thảy giản lược, trực tiếp dùng kiệu nhỏ đem tân nương tử đưa đến Tống gia.
Lúc lên kiệu, Hinh Nhi cùng đám nha đầu khóc sướt mướt, có thể thấy được bình thường Tiểu Ngọc nhân duyên cũng tốt lắm. Mai lão gia sợ đám nha đầu làm hỏng việc, lớn tiếng quát mắng các nàng trở vào nhà, vội vàng thúc giục kiệu phu xuất phát.
Dương Du lần đầu ngồi kiệu, lắc lắc lắc lắc thực không thoải mái, Hoa Quán (mũ hoa) và khăn voan trên đầu nàng, vốn có chút nặng, giờ phút này lại cảm thấy hỗn loạn. Nghe tiếng nhạc bên ngoài, nàng biết, bản thân đã sắp từ chỗ xa lạ này đi đến một chỗ xa lạ khác, nàng sẽ thay thế “Tiểu Ngọc”, ở thời đại này tiếp tục sinh tồn.
Từ nay về sau, thế gian không có Dương Du, chỉ có Tiểu Ngọc!
Ai! Nói đi cũng phải nói lại, xem tư tưởng của thời đại này đi? Cái gì đính hôn không thể hủy, một lời hứa đáng ngàn vàn, cái gì nha đầu là phải nghe chủ nhân an bày...... Dương Du là người hiện đại thật không thể tiếp nhận được, giống như ai cũng không sai, lại giống như ai cũng sai, nàng không khỏi nghi ngờ, bản thân có thể sống được ở thời đại này sao?
Tình thế hiện này là, nàng không phải Dương Du, mà là nha hoàn “Tiểu Ngọc”, vài ngày sau sẽ xuất giá -- nàng nên làm thế nào cho phải?
“Hinh Nhi, muội đừng khóc , tỷ bị muội khóc tâm phiền ý loạn.” Dương Du vất vả ngăn Hinh Nhi rơi lệ ngập trời, sao mà dễ khóc như vậy? Nói hai câu khóc ba tiếng, là nàng xuất giá hay mình xuất giá? Như cha mẹ chết, làm quá không hà.
“Tiểu Ngọc tỷ tỷ, vậy bây giờ tỷ phải làm sao bây giờ?” Hinh Nhi nâng lên đôi mắt lưng tròng nhìn nàng.
Làm sao bây giờ?
Dương Du cười khổ một chút, nàng đúng là không nghĩ ra nên làm cái gì bây giờ. Không lấy chồng, chẳng lẽ trốn sao? Không nói đến việc có thể ra ngoài tòa nhà lớn này mà không bị ai phát hiện, thật sự đi ra ngoài, nàng cũng không biết đường a!
Thế giới này đối với nàng là hoàn toàn xa lạ, bỏ trốn, nói dễ dàng, đi ra ngoài về sau ăn cái gì, ở đâu, làm cái gì?
Quan trọng nhất là, nàng • không • tiền!
Lúc này một bà vú già đem cho Dương Du một bát cháo, còn có ba bốn món ăn, thoạt nhìn rất hấp dẫn. Dương Du sờ sờ cái bụng quắt queo, nghĩ rằng, bất chấp tất cả, dân lấy thực làm trời, ăn cơm quan trọng, ăn no nói sau!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Trong thư phòng âm u, một nam thanh niên cao gầy đang ngồi, tóc dài phân tán ở trên mặt, che lại hơn nửa bên gương mặt.
Đối diện hắn, là một trung niên thư sinh vóc dáng cao lớn, ông hỏi thanh niên: “Thiên Thành, vật dụng cho hôn lễ ngày mai cũng đã mua đầy đủ rồi sao? Ta phái tới vài người hầu giúp cháu chuẩn bị tốt chứ?”
Người thanh niên gọi là Thiên Thành, miễn cưỡng nở nụ cười một chút, trả lời: “Làm phiền thúc phụ lo lắng, tiểu chất đã chuẩn bị tốt.”
Trung niên thư sinh này, chính là Hàn Lâm học sĩ Mục Duẫn Hà, mà thanh niên này, đó là quan tân lang ngày mai Tống Tiềm , hắn tự là Thiên Thành. Tuy rằng sắp tiểu đăng khoa (sắp thành hôn), Tống Tiềm trên mặt lại không chút vui mừng, hắn chần chờ một hồi, nói:“Thúc phụ, cháu cảm thấy, để Mai gia đem tiểu thư đưa qua đây, không quá thỏa đáng, người xem thân mình cháu......”
“Thiên Thành, lời ấy sai rồi!” Mục Duẫn Hà vuốt chòm râu dài, nói:“Sao cháu nói vậy! Xưa nay một lời đã định, ngàn vàn khó đổi. Nhạc phụ cháu tuy rằng là thương nhân, nhưng cũng có giao thiệp rộng, lại nghe nói thê tử cháu là tài nữ, đọc không ít thi thư, chẳng lẽ không biết đạo lý? Sao có thể vì cháu bị bệnh mà không để ý? Huống hồ hôn sự này là hắn muốn ta tác hợp, bây giờ muốn từ hôn, hắn cũng không dám! Nếu quả thực muốn từ hôn, hắn là người sai, ta sẽ cùng hắn đến quan phủ, cháu không cần lo lắng!”
Tống Tiềm cười khổ mà nói: “Này nhất thời, nhất thời là vậy, nay cháu không nói nhà tan, chỉ nói cháu bệnh tật bẩn xấu, bên ngoài đồn đãi cháu bị bệnh hủi, thật sự không muốn làm chậm trễ con gái tốt nhà người ta......”
“Không phải đâu, nếu như cháu chưa đưa sính lễ, hôm nay có bệnh mà muốn cưới con gái hắn, đó là lừa nàng hại nàng. Đừng nói cháu không chịu, chính ta cũng không chịu thay cháu làm mai mối. Nhưng lúc nhà cháu thịnh vượng, hắn chủ động đến làm thân, như thế nào bây giờ lại đổi ý? Không có đạo lý này.”
Tống Tiềm còn muốn khuyên nữa:“Thúc phụ......”
“Thiên Thành, không cần nói nữa, ta từng đáp ứng cha cháu, phải chiếu cố cháu thật tốt, bây giờ cha mẹ cháu đã quy tiên, ta chính là trường bối của cháu, chung thân của cháu để ta làm chủ là lẽ thường tình. Lão phu cũng là vì muốn cảm thấy an ủi vợ chồng Thiếu Bạch trên trời có linh thiêng......” Thiếu Bạch là tự của phụ thânTống Tiềm.
Tống Tiềm biết thúc phụ là người cố chấp, ông nhắc tới tên của tiên phụ, chỉ có thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Người Tống thành hôn, thủ tục cực kỳ rườm rà, nghi thức đính hôn bao gồm: trao đổi thảo thiếp, tế thiếp, xem mắt, định rượu, cáo miếu, chịu hàm, đáp lễ, sính lễ chờ rất nhiều trình tự, có điều những thủ tục này năm đó hai nhà Tống Mai đã làm thỏa đáng -- lấy Tống Tiềm thân thể cùng gia thế hiện giờ, cũng thật sự không có khả năng xử lý những nghi thức này.
Hôn sự này, vẫn là dựa vào Mục Duẫn Hà đưa một ít tài vật mới xử lý được tốt, nhưng thủy chung vẫn là quá mức đơn sơ. Mục Duẫn Hà giao cho Tống Tiềm vài người hầu để bọn họ giúp đỡ làm tốt hôn lễ, thật là đối với thế chất này che chở đầy đủ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Dương Du trong buổi tối trước ngày xuất giá, rốt cục gặp được Minh Châu tiểu thư trong truyền thuyết.
Minh Châu tiểu thư người cũng như tên, thật sự là một cô gái dung mạo xuất chúng, Dương Du tìm tòi trong đầu một chút, cảm giác nàng và nữ ngôi sao Tôn Phỉ Phỉ có chút giống, đều là mặt trái xoan thân hình yểu điệu mắt to sáng ngời, nhưng cổ lại ngẩng cao mang theo dáng vẻ ngạo mạn khiến người ta không ưa nhìn.
Minh Châu tiểu thư hiển nhiên rất lo lắng Dương Du lúc xuất giá lại nháo ra chuyện gì nữa, tỷ như lúc bái đường đụng lư hương tự sát gì gì đó, cho nên vẫn là nên đến an ủi nàng.
“Tiểu Ngọc, ngươi xem xem, đây đều là tơ lụa tốt nhất, ngươi xem xem đây là lụa kim hồng, cẩm vân (gấm), ...... Những xiêm y này, đường thiêu tinh xảo! Còn có nhưng chiếc váy này nữa, tất cả đều là hàng tốt, không phải ngươi vẫn rất muốn sao?” Minh Châu tiểu thư còn tưởng rằng Dương Du là Tiểu Ngọc đơn thuần trước kia, chỉ cần hai kiện quần áo tốt là có thể dụ dỗ nàng nhất nhất nghe lời.
Dương Du thờ ơ lạnh nhạt, không nói tốt, cũng không nói không tốt. Tuy rằng nàng tốt nghiệp hệ tiếng Trung, văn sử địa liên quan, đối lịch sử cũng coi như có đọc qua, biết Người Tống gả con gái, vốn nên chuẩn bị đồ cưới rất nhiều, chút quần áo này tính là gi?
Hơn nữa hôm qua từ Hinh Nhi biết được, Mai lão gia và phu nhân tiểu thư, căn bản là cho rằng kia Tống thiếu gia sống không quá năm nay, chỉ cần hắn vừa chết, lập tức liền đem Tiểu Ngọc cả người và đồ cưới cùng mang trở về -- Phong tục người Tống, đồ cưới của phụ nữ là tự quản, cho dù đưa đến nhà chồng, nhà chồng cũng không thể động vào tài sản riêng của nàng, hơn nữa quả phụ về nhà mẹ đẻ là có thể đem đồ cưới mang đi. Tính toán như vậy, tính thế nào Mai gia cũng không tổn thất gì, chỉ hại đến một mình Tiểu Ngọc!
Sauk hi biết tin, Dương Du đối với những chủ nhân ở Mai gia không còn chút hảo cảm nào. Cũng là người mà, nha hoàn không phải cha sinh mẹ dạy? Lợi dụng nàng gả thay, còn muốn muốn nàng chịu khổ xong thì phải trở về, không có chút lợi lộc gì. Nghĩ thật hay!
Ánh mắt lạnh lùng của Dương Du làm cho Minh Châu có chút sợ hãi, nha đầu trung thực này khi nào dám nhìn nàng như vậy ? Minh Châu chột dạ, lại bị Dương Du nhìn đến sợ, vội vàng nói đôi câu rồi đi. Dương Du nhìn rương tơ lụa kia, cảm thán một tiếng:“Ta thích thật sao......”
Cảm thán thì cảm thán, sa cơ thất thế như Dương Du, cũng chỉ có thể nhận mệnh bình thảng đi bước nào hay bước đó!
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Dương Du còn buồn ngủ đã bị người ta dựng dậy, mang hoa tai đồ trang sức cho nàng, Chu tẩu vội vàng đem một chén bánh trôi ném tới trước mặt nàng, nói:“Ăn đi!”
Dương Du cho dù chưa ăn thịt heo cũng đã nhìn heo chạy, lúc kết hôn ở hiện đại, cô dâu cũng là bận rộn cả ngày không được ăn uống, có lẽ hôn lễ cổ đại cũng phiền phức không kém, lúc này không ăn, cũng rất có thể sẽ đói cả ngày, nhanh chóng đem bánh trôi ăn xong, còn hỏi một câu:“Còn nữa không?”
Vốn dựa theo quy củ của hôn lễ bình thường, cần bác, dì và thím của tân nương tử đưa dâu, tân nương phải ở tông miếu, từ đường, tổ tông bài vị đốt hương tế tổ, đi cáo miếu lễ. Mai gia tất nhiên sẽ không làm theo, thầm nghĩ nhanh chút đem Tiểu Ngọc đưa vào động phòng, đợi Tống gia phát hiện cưới sai người cũng đã muộn.
Mai lão gia đối Dương Du vừa đấm vừa xoa, thị uy khuyên bảo, Dương Du lại không nói tiếng nào, nghĩ đến nha đầu kia đã vâng lời, liền yên lòng. Dương Du cũng là lười dây dưa với hắn, nàng biết nay là bởi vì mình là cá nằm trên thớt, vậy cứ vui vẻ làm cá thôi, ngoan ngoãn mặc bọn họ chém giết trước đi.
Nếu Tống Tiềm không phải thân mình có bệnh, hắn vốn là nên dắt một đám nhân mã tới rước dâu, có nhạc sĩ, người dẫn ngựa, bà mối, kiệu phu, người rải hoa, hoan hỉ vui mừng đem tân nương tử lên kiệu “Trở về nhà”-- vấn đề là Tống Tiềm lại bệnh, Mai gia cũng không muốn phiền phức, liền hết thảy giản lược, trực tiếp dùng kiệu nhỏ đem tân nương tử đưa đến Tống gia.
Lúc lên kiệu, Hinh Nhi cùng đám nha đầu khóc sướt mướt, có thể thấy được bình thường Tiểu Ngọc nhân duyên cũng tốt lắm. Mai lão gia sợ đám nha đầu làm hỏng việc, lớn tiếng quát mắng các nàng trở vào nhà, vội vàng thúc giục kiệu phu xuất phát.
Dương Du lần đầu ngồi kiệu, lắc lắc lắc lắc thực không thoải mái, Hoa Quán (mũ hoa) và khăn voan trên đầu nàng, vốn có chút nặng, giờ phút này lại cảm thấy hỗn loạn. Nghe tiếng nhạc bên ngoài, nàng biết, bản thân đã sắp từ chỗ xa lạ này đi đến một chỗ xa lạ khác, nàng sẽ thay thế “Tiểu Ngọc”, ở thời đại này tiếp tục sinh tồn.
Từ nay về sau, thế gian không có Dương Du, chỉ có Tiểu Ngọc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook