Mỹ Ngọc Thiên Thành
-
Chương 16: Thể dục buổi sáng
Đương nhiên, Tống Tiềm không nói việc nàng là nha hoàn gả thay, cũng chưa nói hai người chia phòng mà ở cùng với việc nàng chữa bệnh cho hắn rồi sẽ rời đi, chuyện này...... không chắc đâu, còn có biến số nữa. Tống Tiềm đã sớm phát hiện mình không thể rời xa Tiểu Ngọc được, hắn thầm hạ quyết tâm, phải giữ nàng lại.
“Thiên Thành, bệnh của cháu cũng sắp khỏi, khóa thi sang năm, cháu cần phải cố gắng!” Mục Duẫn Hà lần này đến, vốn chỉ là muốn thăm bệnh, bây giờ thấy chất nhi bệnh đã thuyên giảm, liền nhớ tới việc này, vội vàng nhắc nhở Tống Tiềm.
Tống Tiềm đương nhiên không quên việc thi cử. Lúc trước hắn còn chìm đắm trong nỗi đau mất người thân, đau ốm triền miên trên giường bệnh, tứ cố vô thân, toàn nhờ Mục Duẫn Hà dốc hết sức hỗ trợ, mới có thể miễn cưỡng giúp hắn qua ngày. Bây giờ Tiểu Ngọc gả đến, mang theo nhiều đồ cưới, chuyện củi gạo không lo, bệnh lại tốt hơn, quan trọng nhất là...... Tống Tiềm hy vọng, có thể có một lý do, để giữ Tiểu Ngọc lại.
Hắn muốn cho Tiểu Ngọc nhìn thấy năng lực của mình, để nàng biết được, mình sẽ là một phu quân tốt...... Không chỉ như thế, Tống Tiềm có chí hướng, hi vọng làm nên sự nghiệp, sau này, đem đồ cưới Mai gia đưa tới, toàn bộ trả lại cho nhà lão!
Mà ở thời đại này, con đường thăng tiến của người đọc sách, chính là thi đỗ công danh. Tống Tiềm có tài năng hơn người, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, cũng không ngoại lệ. “Xin thúc phụ yên tâm, Thiên Thành nhất định cố công đọc sách, làm rạng danh gia môn, cũng là an ủi vong linh của cha mẹ!”
“Tốt tốt tốt!” Nhắc tới người bạn tốt bất hạnh, Mục Duẫn Hà lại nhịn không được đau lòng.
Lúc này Huệ nương đi đến bên Tống Tiềm, nói: “Lão gia, phu nhân nói, mời khách ở lại ăn bữa cơm rau dưa.”
Tống Tiềm nói với Mục Duẫn Hà: “Thúc phụ, hôm nay ở nhà tiểu chất ăn bữa cơm đạm bạc được không? Cũng nên để cháu dâu bái kiến người!”
“Tốt lắm!” Mục Duẫn Hà sảng khoái đồng ý, giao tình của ông và Tống gia, thật sự cũng không cần nói mấy lời khách sáo làm gì.
Tiểu Ngọc biết có khách đến, tất nhiên cũng không thể giận dỗi với Tống Tiềm, người này lại là thúc phụ Mục Duẫn Hà của Tống Tiềm. Huống hồ Tiểu Ngọc sau khi bình tĩnh nghĩ lại, cũng hơi chột dạ, mình cũng không phải vợ thật của Tống Tiềm, giận cái gì chứ? Giống như đang ghen vậy...... Phi, không có đâu, ta mà ghen ư?
Tiểu Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy Mục học sĩ nổi tiếng đã lâu, quả nhiên có phong độ của người trí thức, bộ râu dài giống như những danh nhân trong sách giáo khoa lịch sử. Tiểu Ngọc lễ phép chào Mục Duẫn Hà, Mục Duẫn Hà tươi cười hớn hở nâng nàng dậy, nói: “Hiền tức (cháu dâu), vừa rồi Thiên Thành đã nói với ta, bệnh của nó toàn do cháu chiếu cố mới khỏi hơn phân nửa, cháu vất vả rồi!”
Tiểu Ngọc nói không dám (cách nói khiêm tốn), thừa dịp Mục Duẫn Hà ngồi xuống, ở sau lưng khách liếc Tống Tiềm một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng biết ta tốt?”
Tống Tiềm may mắn vì hôm nay Mục Duẫn Hà đến thăm, để hắn và Tiểu Ngọc có thể nói chuyện, bằng không còn không biết phải làm sao bây giờ. Hắn cũng cúi đầu nói: “Ta đương nhiên biết, nàng là Quan âm bồ tát, đặt biệt đến giải cứu cho ta.”
Tiểu Ngọc nhịn không được, rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, nói năng thật khéo!
Mục Duẫn Hà bên cạnh thấy vợ chồng son hoà thuận vui vẻ, lại càng an lòng, xem ra Thiên Thành đứa nhỏ này vận hạn đã qua, sau này sẽ càng ngày càng tốt!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Tiểu Ngọc buổi tối đến thư phòng viết chữ, nghe được chuyện Tống Tiềm sang năm muốn tham gia thi hội, cũng thận trọng hơn.
Nam nhi chí tại bốn phương, thời đại này tất cả đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý, Tống Tiềm là con nhà thế gia muốn tham gia khoa cử cũng là điều dễ hiểu, dù sao lúc này, nam tử muốn ở nhà làm việc có thể đếm trên đầu ngón tay. Hắn nếu bệnh đã giảm nhiều, cũng không thể ở nhà cả đời, chắc chắn muốn ra ngoài lập nghiệp, đối với việc Tống Tiềm dự thi, Tiểu Ngọc từng là giáo viên đương nhiên đồng ý.
Huống chi, nhà Tống có đãi ngộ tốt với quan viên, làm cho bao nhiêu học giả đời sau rất hâm mộ, nàng đã nghe không dưới năm lần thầy lịch sử nói, Tống Triều là thời đại hạnh phúc nhất của người đọc sách.
Chỉ là, Tiểu Ngọc đối với việc lựa chọn quan viên của nhà Tống cũng biết đại khái, hình như là phải phỏng vấn xem tướng mạo ......gương mặt của Thiên Thành, có phải người ta sẽ cảm thấy làm tổn hại hình tượng nhân viên chính phủ?
“Thiên Thành, ngươi cứ học cho tốt, ta ủng hộ ngươi!” Tiểu Ngọc đã đem chuyện giận dỗi hôm qua quăng lên chín tầng mây, “Nhiệm vụ của ngươi chính là phải dưỡng bệnh cho tốt, ôn tập học bài, ta sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề “Thể diện”!”
“Thể diện?” Tống Tiềm chợt hiểu là đang nói dung mạo của mình. Hắn nghe Tiểu Ngọc nói ủng hộ mình, lại nghĩ ra một kế, giả vờ nghiêm túc nói: “Tiểu Ngọc...... Ta muốn chuyên tâm dự thi, nàng có thể hứa với ta một việc không?”
“Chuyện gì?” Tiểu Ngọc tò mò nhìn hắn.
Tống Tiềm nói: “Ta hy vọng nàng luôn ở bên cạnh ta, theo giúp ta đi thi, có thể không? Ta thật sự rất cần nàng giúp......”
“Không thành vấn đề!” Tiểu Ngọc liền đồng ý. Thì ra Tống Tiềm cũng có hội chứng sợ thi cử? Nàng làm giáo viên vài năm, một lần chủ nhiệm lớp mười hai, cũng có bạn nhỏ nói với nàng, cô ơi, em lo lắng quá, cô có thể theo em vào trường thi không? Có lẽ Tống Tiềm cũng như thế? Cũng khó trách, hắn không còn người thân, Huệ nương mặc dù cẩn thận, nhưng dù sao cũng không thể thay thế thân bằng quyến thuộc, nàng cũng không yên tâm để hắn một mình.
Tống Tiềm cười trộm, thầm mừng vì kế hoạch thành công. Có thể giữ Tiểu Ngọc lại một năm, hắn còn tin tưởng giữ nàng cả đời!
Ngày hôm sau, gà vừa gáy sáng, Tống Tiềm đã bị Tiểu Ngọc lôi đầu dậy.
“Đứng lên vận động, rèn luyện thân thể!” Tiểu Ngọc nói vậy.
Bây giờ Tiểu Ngọc đối đãi với Tống Tiềm như học sinh lớp mười hai, nàng muốn dùng cách quản lý khoa học hiện đại để giúp hắn hoàn toàn chuẩn bị tốt cho kì thi, không chỉ phải đọc sách, mỗi ngày còn phải rèn luyện thân thể, phối hợp ăn uống và nghỉ ngơi điều độ, Tống Tiềm tuyệt đối có thể đề tên trên bảng vàng! (danh sách thi đậu ngày xưa gọi là kim bảng)
“Làm sao rèn luyện......” Tống Tiềm là hòa thượng không biết việc ngoài chùa.“Chẳng lẽ nàng biết ngũ cầm hí?”
Tiểu Ngọc cười: “Ngũ cầm hí ta có nghe nói, nhưng mà không biết. Ta dạy cho ngươi cái gọi là ‘thể thao’, mỗi buổi sáng đều tập luyện, rất tốt cho sức khỏe!” Ngũ cầm hí là một phương pháp rèn luyện thể chất truyền thống ở Trung Quốc, bắt chước động tác của năm loài động vật, nghe nói do thần y Đông Hán Hoa Đà sáng tạo, lưu truyền trong dân gian Trung Quốc.
Tống Tiềm chỉ biết ngũ cầm hí, chưa từng nghe nói “Thể thao” gì gì đó, hay là Tiểu Ngọc biết võ? Nhìn cũng không giống lắm!
Hôm nay Tiểu Ngọc không mặc váy dài, chỉ mặc áo ngắn và quần ống rộng, dễ việc vận động.
Nàng bảo Tống Tiềm đứng phía sau nàng, nói: “Ngươi làm theo động tác của ta, mỗi buổi sáng đều tập, để rèn luyện thân thể!” Tiểu Ngọc là một trong những giáo viên biết múa lụa trong trường, mỗi ngày đều tập bài thể dục tám động tác! Lúc nàng chủ nhiệm lớp mười hai, cũng bắt học sinh trong lớp mỗi ngày đều tập thể dục, như vậy mới đảm bảo thể lực cho một ngày vận động.
“Đến đây, làm theo ta. Động tác thứ nhất, dậm chân tại chỗ,...... Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám......”
Huệ nương đang chẻ củi, thấy vợ chồng chủ nhân đang đứng trong sân làm những động tác kì lạ, xa xa nhìn không giống luyện võ cũng không giống nhảy múa, động tác của phu nhân rất duyên dáng, lão gia thì...... Huệ nương nhịn không được lấy tay áo che mặt cười, nhưng trong lòng lại vui mừng cho bọn họ. Tuy rằng lão gia và phu nhân chia phòng ra ở, nhưng tình cảm của bọn họ rất tốt...... Xem ra chờ lão gia khỏi bệnh, về sau trong nhà lại có thêm tiểu thiếu gia hay tiểu thư không chừng!
Tiểu Ngọc đã lâu không có vận động, tập bài thể dục tám động tác, cũng đổ mồ hôi, tuy mệt, nhưng tinh thần cũng rất tốt, xem ra rèn luyện thân thể vẫn rất quan trọng nha!
“Thiên Thành, thế nào, nhớ kỹ chưa?” Tiểu Ngọc quay đầu nhìn Tống Tiềm, phát hiện hắn mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, không khỏi giễu cợt hắn: “Thiên Thành, ngươi xem đi, thân thể ngươi thật sự rất yếu! Nam tử hán không thể yếu đuối như vậy, một nhà phụ nữ chúng ta phải chờ ngươi bảo vệ đó.”
Mặt Tống Tiềm vốn đang đỏ lại càng đỏ hơn, thân thể của hắn, quả thật cần rèn luyện nhiều! Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chỉ bảo hắn đọc đủ thứ thi thư, lại không cho hắn học quyền cước, đều nói đó đám người hạ đẳng mới học. Nếu khi đó hắn biết võ, có lẽ có thể cứu cha mẹ từ đao của bọn cướp ......
Kỳ thật cũng không thể trách Tống Tiềm, từ đời Tống tới nay, trọng văn khinh võ, lúc này văn nhân không giống tài tử đời Đường nhất bút tạo mưa gió, lưng đeo Long Tuyền kiếm, văn võ song toàn, mà toàn là thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt. Tiểu Ngọc trước giờ rất khâm phục chuyên gia giáo dục Đào tiên sinh, một câu của ông “Sức lực của nông dân, tư duy của khoa học, hợp lại là tinh thần của xã hội” Là tố chất khái quát nhất của giáo dục, đáng tiếc đời sau mọi người cũng không quán triệt toàn bộ chân lý này, bằng mọi giá phải thi vào đại học. Ai!
Ngày đầu tiên tập thể dục, Tống Tiềm cảm thấy toàn thân ê ẩm, viết chữ cũng không có sức. Nhưng kiên trì ba bốn ngày sau, cảm thấy có hiệu quả, quả nhiên thân thể tràn đầy sức sống, cũng không thường xuyên cảm thấy hoa mắt chóng mặt nữa. Hòa nhân đường Trương đại phu đến bắt mạch đổi thuốc cho hắn, cũng ngạc nhiên nói: “Tống thiếu gia, huyết khí của ngài, so với trước kia còn nhiều hơn, xem ra phương thuốc ta kê, rất hợp với thể trạng của ngài!”
Tiểu Ngọc thường xuyên cùng hắn xem bệnh, lúc này nói với Trương đại phu: “Đại phu, người xem phu quân ta điều dưỡng đã tốt chưa?”
Trương đại phu gật gật đầu, nói Tống Tiềm hàn khí đã giảm nhiều, thận khí cũng đủ, liền sửa lại phương thuốc ôn hòa hơn, dặn Tiểu Ngọc mỗi ngày sắc thuốc cho hắn uống. Tiểu Ngọc hỏi Trương đại phu, có thuốc làm hết sẹo trên mặt Tống Tiềm hay không, Trương đại phu lại khó xử.
“Này...... Lão hủ (cách xưng hô) đối với bệnh này, không quá am hiểu......” Trương đại phu là người thật thà, huống chi trị bệnh trên mặt, tốt hay không tốt nhìn là biết ngay, không thể lừa dối được. Tiểu Ngọc có chút thất vọng, ai, cổ nhân rất quan tâm dưỡng sinh (chăm sóc sức khỏe), nhưng chăm sóc sắc đẹp lại không coi trọng! Không được, xem ra, vẫn là dựa vào chính mình.
Tiểu Ngọc lại bắt đầu cân nhắc, đến tột cùng có biện pháp nào có thể trị sẹo mụn trên mặt Tống Tiềm?
“Thiên Thành, bệnh của cháu cũng sắp khỏi, khóa thi sang năm, cháu cần phải cố gắng!” Mục Duẫn Hà lần này đến, vốn chỉ là muốn thăm bệnh, bây giờ thấy chất nhi bệnh đã thuyên giảm, liền nhớ tới việc này, vội vàng nhắc nhở Tống Tiềm.
Tống Tiềm đương nhiên không quên việc thi cử. Lúc trước hắn còn chìm đắm trong nỗi đau mất người thân, đau ốm triền miên trên giường bệnh, tứ cố vô thân, toàn nhờ Mục Duẫn Hà dốc hết sức hỗ trợ, mới có thể miễn cưỡng giúp hắn qua ngày. Bây giờ Tiểu Ngọc gả đến, mang theo nhiều đồ cưới, chuyện củi gạo không lo, bệnh lại tốt hơn, quan trọng nhất là...... Tống Tiềm hy vọng, có thể có một lý do, để giữ Tiểu Ngọc lại.
Hắn muốn cho Tiểu Ngọc nhìn thấy năng lực của mình, để nàng biết được, mình sẽ là một phu quân tốt...... Không chỉ như thế, Tống Tiềm có chí hướng, hi vọng làm nên sự nghiệp, sau này, đem đồ cưới Mai gia đưa tới, toàn bộ trả lại cho nhà lão!
Mà ở thời đại này, con đường thăng tiến của người đọc sách, chính là thi đỗ công danh. Tống Tiềm có tài năng hơn người, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, cũng không ngoại lệ. “Xin thúc phụ yên tâm, Thiên Thành nhất định cố công đọc sách, làm rạng danh gia môn, cũng là an ủi vong linh của cha mẹ!”
“Tốt tốt tốt!” Nhắc tới người bạn tốt bất hạnh, Mục Duẫn Hà lại nhịn không được đau lòng.
Lúc này Huệ nương đi đến bên Tống Tiềm, nói: “Lão gia, phu nhân nói, mời khách ở lại ăn bữa cơm rau dưa.”
Tống Tiềm nói với Mục Duẫn Hà: “Thúc phụ, hôm nay ở nhà tiểu chất ăn bữa cơm đạm bạc được không? Cũng nên để cháu dâu bái kiến người!”
“Tốt lắm!” Mục Duẫn Hà sảng khoái đồng ý, giao tình của ông và Tống gia, thật sự cũng không cần nói mấy lời khách sáo làm gì.
Tiểu Ngọc biết có khách đến, tất nhiên cũng không thể giận dỗi với Tống Tiềm, người này lại là thúc phụ Mục Duẫn Hà của Tống Tiềm. Huống hồ Tiểu Ngọc sau khi bình tĩnh nghĩ lại, cũng hơi chột dạ, mình cũng không phải vợ thật của Tống Tiềm, giận cái gì chứ? Giống như đang ghen vậy...... Phi, không có đâu, ta mà ghen ư?
Tiểu Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy Mục học sĩ nổi tiếng đã lâu, quả nhiên có phong độ của người trí thức, bộ râu dài giống như những danh nhân trong sách giáo khoa lịch sử. Tiểu Ngọc lễ phép chào Mục Duẫn Hà, Mục Duẫn Hà tươi cười hớn hở nâng nàng dậy, nói: “Hiền tức (cháu dâu), vừa rồi Thiên Thành đã nói với ta, bệnh của nó toàn do cháu chiếu cố mới khỏi hơn phân nửa, cháu vất vả rồi!”
Tiểu Ngọc nói không dám (cách nói khiêm tốn), thừa dịp Mục Duẫn Hà ngồi xuống, ở sau lưng khách liếc Tống Tiềm một cái, nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng biết ta tốt?”
Tống Tiềm may mắn vì hôm nay Mục Duẫn Hà đến thăm, để hắn và Tiểu Ngọc có thể nói chuyện, bằng không còn không biết phải làm sao bây giờ. Hắn cũng cúi đầu nói: “Ta đương nhiên biết, nàng là Quan âm bồ tát, đặt biệt đến giải cứu cho ta.”
Tiểu Ngọc nhịn không được, rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, nói năng thật khéo!
Mục Duẫn Hà bên cạnh thấy vợ chồng son hoà thuận vui vẻ, lại càng an lòng, xem ra Thiên Thành đứa nhỏ này vận hạn đã qua, sau này sẽ càng ngày càng tốt!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Tiểu Ngọc buổi tối đến thư phòng viết chữ, nghe được chuyện Tống Tiềm sang năm muốn tham gia thi hội, cũng thận trọng hơn.
Nam nhi chí tại bốn phương, thời đại này tất cả đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý, Tống Tiềm là con nhà thế gia muốn tham gia khoa cử cũng là điều dễ hiểu, dù sao lúc này, nam tử muốn ở nhà làm việc có thể đếm trên đầu ngón tay. Hắn nếu bệnh đã giảm nhiều, cũng không thể ở nhà cả đời, chắc chắn muốn ra ngoài lập nghiệp, đối với việc Tống Tiềm dự thi, Tiểu Ngọc từng là giáo viên đương nhiên đồng ý.
Huống chi, nhà Tống có đãi ngộ tốt với quan viên, làm cho bao nhiêu học giả đời sau rất hâm mộ, nàng đã nghe không dưới năm lần thầy lịch sử nói, Tống Triều là thời đại hạnh phúc nhất của người đọc sách.
Chỉ là, Tiểu Ngọc đối với việc lựa chọn quan viên của nhà Tống cũng biết đại khái, hình như là phải phỏng vấn xem tướng mạo ......gương mặt của Thiên Thành, có phải người ta sẽ cảm thấy làm tổn hại hình tượng nhân viên chính phủ?
“Thiên Thành, ngươi cứ học cho tốt, ta ủng hộ ngươi!” Tiểu Ngọc đã đem chuyện giận dỗi hôm qua quăng lên chín tầng mây, “Nhiệm vụ của ngươi chính là phải dưỡng bệnh cho tốt, ôn tập học bài, ta sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề “Thể diện”!”
“Thể diện?” Tống Tiềm chợt hiểu là đang nói dung mạo của mình. Hắn nghe Tiểu Ngọc nói ủng hộ mình, lại nghĩ ra một kế, giả vờ nghiêm túc nói: “Tiểu Ngọc...... Ta muốn chuyên tâm dự thi, nàng có thể hứa với ta một việc không?”
“Chuyện gì?” Tiểu Ngọc tò mò nhìn hắn.
Tống Tiềm nói: “Ta hy vọng nàng luôn ở bên cạnh ta, theo giúp ta đi thi, có thể không? Ta thật sự rất cần nàng giúp......”
“Không thành vấn đề!” Tiểu Ngọc liền đồng ý. Thì ra Tống Tiềm cũng có hội chứng sợ thi cử? Nàng làm giáo viên vài năm, một lần chủ nhiệm lớp mười hai, cũng có bạn nhỏ nói với nàng, cô ơi, em lo lắng quá, cô có thể theo em vào trường thi không? Có lẽ Tống Tiềm cũng như thế? Cũng khó trách, hắn không còn người thân, Huệ nương mặc dù cẩn thận, nhưng dù sao cũng không thể thay thế thân bằng quyến thuộc, nàng cũng không yên tâm để hắn một mình.
Tống Tiềm cười trộm, thầm mừng vì kế hoạch thành công. Có thể giữ Tiểu Ngọc lại một năm, hắn còn tin tưởng giữ nàng cả đời!
Ngày hôm sau, gà vừa gáy sáng, Tống Tiềm đã bị Tiểu Ngọc lôi đầu dậy.
“Đứng lên vận động, rèn luyện thân thể!” Tiểu Ngọc nói vậy.
Bây giờ Tiểu Ngọc đối đãi với Tống Tiềm như học sinh lớp mười hai, nàng muốn dùng cách quản lý khoa học hiện đại để giúp hắn hoàn toàn chuẩn bị tốt cho kì thi, không chỉ phải đọc sách, mỗi ngày còn phải rèn luyện thân thể, phối hợp ăn uống và nghỉ ngơi điều độ, Tống Tiềm tuyệt đối có thể đề tên trên bảng vàng! (danh sách thi đậu ngày xưa gọi là kim bảng)
“Làm sao rèn luyện......” Tống Tiềm là hòa thượng không biết việc ngoài chùa.“Chẳng lẽ nàng biết ngũ cầm hí?”
Tiểu Ngọc cười: “Ngũ cầm hí ta có nghe nói, nhưng mà không biết. Ta dạy cho ngươi cái gọi là ‘thể thao’, mỗi buổi sáng đều tập luyện, rất tốt cho sức khỏe!” Ngũ cầm hí là một phương pháp rèn luyện thể chất truyền thống ở Trung Quốc, bắt chước động tác của năm loài động vật, nghe nói do thần y Đông Hán Hoa Đà sáng tạo, lưu truyền trong dân gian Trung Quốc.
Tống Tiềm chỉ biết ngũ cầm hí, chưa từng nghe nói “Thể thao” gì gì đó, hay là Tiểu Ngọc biết võ? Nhìn cũng không giống lắm!
Hôm nay Tiểu Ngọc không mặc váy dài, chỉ mặc áo ngắn và quần ống rộng, dễ việc vận động.
Nàng bảo Tống Tiềm đứng phía sau nàng, nói: “Ngươi làm theo động tác của ta, mỗi buổi sáng đều tập, để rèn luyện thân thể!” Tiểu Ngọc là một trong những giáo viên biết múa lụa trong trường, mỗi ngày đều tập bài thể dục tám động tác! Lúc nàng chủ nhiệm lớp mười hai, cũng bắt học sinh trong lớp mỗi ngày đều tập thể dục, như vậy mới đảm bảo thể lực cho một ngày vận động.
“Đến đây, làm theo ta. Động tác thứ nhất, dậm chân tại chỗ,...... Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám......”
Huệ nương đang chẻ củi, thấy vợ chồng chủ nhân đang đứng trong sân làm những động tác kì lạ, xa xa nhìn không giống luyện võ cũng không giống nhảy múa, động tác của phu nhân rất duyên dáng, lão gia thì...... Huệ nương nhịn không được lấy tay áo che mặt cười, nhưng trong lòng lại vui mừng cho bọn họ. Tuy rằng lão gia và phu nhân chia phòng ra ở, nhưng tình cảm của bọn họ rất tốt...... Xem ra chờ lão gia khỏi bệnh, về sau trong nhà lại có thêm tiểu thiếu gia hay tiểu thư không chừng!
Tiểu Ngọc đã lâu không có vận động, tập bài thể dục tám động tác, cũng đổ mồ hôi, tuy mệt, nhưng tinh thần cũng rất tốt, xem ra rèn luyện thân thể vẫn rất quan trọng nha!
“Thiên Thành, thế nào, nhớ kỹ chưa?” Tiểu Ngọc quay đầu nhìn Tống Tiềm, phát hiện hắn mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, không khỏi giễu cợt hắn: “Thiên Thành, ngươi xem đi, thân thể ngươi thật sự rất yếu! Nam tử hán không thể yếu đuối như vậy, một nhà phụ nữ chúng ta phải chờ ngươi bảo vệ đó.”
Mặt Tống Tiềm vốn đang đỏ lại càng đỏ hơn, thân thể của hắn, quả thật cần rèn luyện nhiều! Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ chỉ bảo hắn đọc đủ thứ thi thư, lại không cho hắn học quyền cước, đều nói đó đám người hạ đẳng mới học. Nếu khi đó hắn biết võ, có lẽ có thể cứu cha mẹ từ đao của bọn cướp ......
Kỳ thật cũng không thể trách Tống Tiềm, từ đời Tống tới nay, trọng văn khinh võ, lúc này văn nhân không giống tài tử đời Đường nhất bút tạo mưa gió, lưng đeo Long Tuyền kiếm, văn võ song toàn, mà toàn là thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt. Tiểu Ngọc trước giờ rất khâm phục chuyên gia giáo dục Đào tiên sinh, một câu của ông “Sức lực của nông dân, tư duy của khoa học, hợp lại là tinh thần của xã hội” Là tố chất khái quát nhất của giáo dục, đáng tiếc đời sau mọi người cũng không quán triệt toàn bộ chân lý này, bằng mọi giá phải thi vào đại học. Ai!
Ngày đầu tiên tập thể dục, Tống Tiềm cảm thấy toàn thân ê ẩm, viết chữ cũng không có sức. Nhưng kiên trì ba bốn ngày sau, cảm thấy có hiệu quả, quả nhiên thân thể tràn đầy sức sống, cũng không thường xuyên cảm thấy hoa mắt chóng mặt nữa. Hòa nhân đường Trương đại phu đến bắt mạch đổi thuốc cho hắn, cũng ngạc nhiên nói: “Tống thiếu gia, huyết khí của ngài, so với trước kia còn nhiều hơn, xem ra phương thuốc ta kê, rất hợp với thể trạng của ngài!”
Tiểu Ngọc thường xuyên cùng hắn xem bệnh, lúc này nói với Trương đại phu: “Đại phu, người xem phu quân ta điều dưỡng đã tốt chưa?”
Trương đại phu gật gật đầu, nói Tống Tiềm hàn khí đã giảm nhiều, thận khí cũng đủ, liền sửa lại phương thuốc ôn hòa hơn, dặn Tiểu Ngọc mỗi ngày sắc thuốc cho hắn uống. Tiểu Ngọc hỏi Trương đại phu, có thuốc làm hết sẹo trên mặt Tống Tiềm hay không, Trương đại phu lại khó xử.
“Này...... Lão hủ (cách xưng hô) đối với bệnh này, không quá am hiểu......” Trương đại phu là người thật thà, huống chi trị bệnh trên mặt, tốt hay không tốt nhìn là biết ngay, không thể lừa dối được. Tiểu Ngọc có chút thất vọng, ai, cổ nhân rất quan tâm dưỡng sinh (chăm sóc sức khỏe), nhưng chăm sóc sắc đẹp lại không coi trọng! Không được, xem ra, vẫn là dựa vào chính mình.
Tiểu Ngọc lại bắt đầu cân nhắc, đến tột cùng có biện pháp nào có thể trị sẹo mụn trên mặt Tống Tiềm?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook