My MoonLight
-
Chương 21
Chúng tôi dành khoảng thời gian còn lại của buổi chiều ở trên cánh đồng hoa. Edward chăm chú nhìn khi tôi ra tay ngắt một đóa hoa dại bên cạnh, khéo léo rút lấy giọt mật nhỏ xíu ở nhụy hoa ra và nếm thử.
_Trò chơi hồi nhỏ của em đấy-Tôi nghịch ngợm nháy mắt.- Tiếc là bông này to quá, em còn hay lấy mấy bông hoa nhỏ để xuyên vào làm bông tai nữa cơ.
Tôi đành tiếc nuối gài chúng lên mang tai. Edward chăm chú nhìn hành động của tôi, rồi đột nhiên anh nghĩ gì đó nên ngồi thẳng người dậy. Và nhanh chóng bằng cái tốc độ mà anh vẫn hay khoe mẽ, anh biến mất trong cái chớp mắt và quay lại ngay trong phần trăm của giây với cánh tay cầm một đống hoa lá. Anh lại từ tốn ngồi xuống cạnh tôi, rồi rút đống hoa cỏ đó uốn chúng lại thành một vòng tròn rồi đan xen lẫn nhau.
_Anh đang làm gì đấy?-Tôi có thể đoán được nhưng vẫn muốn hỏi anh.
_Một món quà nhỏ cho em thôi.-Anh cười.
Hai bàn tay anh di chuyển thoăn thoắt, những ngón tay dài trắng muốt khéo léo đan vào lấp lánh xen kẽ với những bông hoa dại đủ màu sắc. Một vương miện bằng hoa dại nhanh chóng thành hình. sự khéo léo và tinh tế của vòng hoa khiến tôi bất ngờ vàgiờ thì chỉ biết ngượng ngùng ngồi đó khi anh đôi lên cho tôi. Ngón tay anh mang theo sự lạnh giá kích thích trên da tôi khi mà anh đưa tay chỉnh lại mái tóc cho tôi.
_Trông có ngớ ngẩn quá không anh?-Tôi ngượng ngùng hỏi.
_Không hề gần với ý nghĩa của từ ấy nữa chứ. Nếu anh không cảm nhận được hơi ấm từ em lúc này, nếu anh không phải là người “bất khả tử”…..thì giờ này anh đã nghĩ đây chỉ là giấc mơ rồi.-Một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên môi của anh, rồi Edward đột ngột tiến gần tôi hơn đên nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh chạm đến vành tai tôi- Và anh đã mơ thấy một thiên thần.
Giọng anh trầm ấm và du dương, và tôi có thể cảm nhận được cái nóng đang bừng lên trên tai và má mình.
_Đừng quên thở chứ em.-Anh cười tự mãn khi mà trò dụ dỗ thành công.
Với đôi tai của con người bình thường tôi cũng có thể nghe được tiếng tim đập điên cuông trong lồng ngực mình, nói gì đến những khả năng đặc biệt của ma cà rồng chứ. Nhắm mắt lại để mình không bị lóa mắt lần nữa bởi gương măt thần thánh của Edward, cố gắng điều hòa hơi thở và nhịp tim của mình. Cho tới khi cảm thấy nhịp tim của mình đã về mức bình thường, tôi mở mắt ra và lại lần nữa choáng ngợp khi mà thấy gương mặt của Edward lấp lánh bao phủ trong ánh chiều tà.
_Tim em thế nào rồi.-Edward mỉm cười hỏi.
_Miễn là anh đừng tập kích em bất ngờ là được.-Tôi lẩm bẩm nhưng thế nào mà anh chả nghe được.
_Em đã muốn về chưa?-Anh đề nghị, và giờ tôi mới để ý rằng mặt trời cũng đã buông những ánh nắng cuối cùng của ngày.
_Chúng ta sẽ không kịp mất-Tôi khẽ nhăn mày- Đi vào rừng vào tối không phải là ý hay.
_Em đang nghĩ gì thế.-Edward bật cười- Em cho rằng anh sẽ để em đi bộ suốt một đoạn đường rừng tối mù ư.
Tôi ngay lập tức hiểu được anh đang muốn đề cập tới việc gì, và ngay lập tức tôi cảm thấy chùn bước. Cảm giác say xe đó chưa gì đã khiến tôi thấy không khỏe xíu nào. Edward cũng cảm nhận được thái độ phản đối của tôi.
_Anh không hiểu, sao em phản đối việc đó quá nhỉ?
_Còn em thì không hiểu sao anh quá thích thú trong việc đó.-Tôi tặng anh một cái lườm.-Không an toàn một xíu nào khi mà băng qua rừng đầy chướng ngại vật với tốc độ kinh khủng như thế cả.-Tôi lẩm bẩm.-Những cái cây kia không thể làm anh bị thương nhưng mà em thì dễ dàng lắm đấy
_Anh sẽ không bao giờ làm điều gì có khả năng gây nguy hại tới em cả. Làm sao em có thể nghĩ đến điều đó cơ chứ.-Giọng anh buồn hẳn đi.
Chỉ có như thế mà tôi đã mủi lòng trước khi cả kịp suy xét. Tôi nhào lên lưng anh, khịt mũi đáp.
_Vậy thì đi thôi anh.-Nhưng ngay lập tức tôi cảm nhận được người Edward cứng lại, và chợt nhớ lại điều anh vừa thổ lộ vài giờ trước.-Em xin lỗi, em không nên tập kích anh bất ngờ thế
Tôi hối hận đang muốn buông tay đang vòng qua cổ anh để trượt xuống.
_Không sao cả,-Edward vịn tay tôi lại, vòng qua đằng sau xốc tôi lên ngay ngắn trên lưng anh.-Em đã nói rằng chúng ta cần luyện tập mà. Sẵn sàng chưa em?
_Đi thôi anh-Tôi lầm bầm nhắm tịt hai mắt lại, còn vùi hẳn đầu nơi hõm vai anh.
Và rồi tôi cảm nhận được tiếng gió vụt qua, thổi bay tóc tôi, những dấu hiệu cho thấy chúng tôi đang di chuyển với tốc độ kinh khủng như thế nào. Và trước khi tôi có thể cảm nhận cơn sợ hãi thì anh đã dừng lại.
_Em mở mắt ra được rồi.-Anh trấn an.
Chỉ cần một động tác nhỏ, anh đã có thể dễ dàng gỡ hai bàn tay tôi đang bấu chặt vào nhau ra, lúc đó tôi mới có can đảm mở mắt, nhận ra chúng tôi đã đến bên cạnh xe lúc nào. Edward đỡ tôi bằng một tay, tay còn lại thì mở cửa và đỡ tôi vào, nhiều lúc anh làm cho tôi cảm thấy cân nặng của mình không đến nỗi nào, mặc dù tôi không hề mảnh khảnh một xíu nào.
_Làm sao anh có thể làm được như thế.-Tôi hỏi khi mà cả hai đã yên vị trong xe và Edward đang khởi động máy xe.-Cân bằng giữa tốc độ và giữ cho mình không va chạm với các chướng ngại vật trên đường?
_Đó cũng là một trong những khả năng của bọn anh. Anh không chỉ nhìn rất xa và cũng có thể nhìn rõ được chi tiết của mọi thứ nữa. Rất khó giải thích, anh nhìn rõ mọi thứ và tránh chúng dễ dàng thay vì chỉ là những vệt màu chạy dài khi em di chuyển quá nhanh.
Anh tiếp túc kể cho tôi nói cho tôi về những điều anh có thể làm, và tôi chưa bao giờ có thể hết ngạc nhiên về những khả năng của anh. Chúng tôi về nhà khi trời cũng đã tối, và ngạc nhiên khi thấy chiếc xe tải của Bella đã đậu trước nhà. Hai người họ có buổi hẹn ở Port Angeles kia mà, chú Charlie thì tưởng cả đám chúng tôi đi cùng nhau và cả hai đều nhất trí lập lờ cho qua. Nhưng đè nén tò mò, tôi vẫn muốn nấn ná thêm chút nữa thời gian bên Edward.
_Em chưa muốn vào à?-Edward hỏi
_Anh có muốn vào một chút không?-Tôi đề nghị, vẫn cảm thấy thật khó khi không ở bên anh.-Bella chắc đang chuẩn bị bữa tối, em sẽ phụ cô ấy một chút.
_Chắc là để khi khác vậy, Jacob đang ở trong đó.-Anh khẽ lắc đầu.
_Anh không thích cậu ta à?
_Không hẳn, chỉ là tụi anh….nói sao nhỉ… bị coi là những kẻ thù tự nhiên của bộ tộc bọn họ.-Tôi chợt nhớ tới những truyền thuyết và cả biệu hiện khó lường của ông Billy hồi lúc sáng.
_Vậy thì hẹn anh tối nay nhé.
Edward lịch thiệp mở cửa cho tôi rồi tiễn tôi tới cửa. Tôi dùng dằng chưa muốn vào.
_Em sẽ gặp anh buổi tối chứ.
_Nếu em muốn.-Anh cười để cái balo hồi sáng bên cạnh dưới chân tôi, cái vòng hoa thì giờ đang được tôi treo ở khủy tay, chứ đeo mãi ở trên đầu thì hơi kỳ quái quá. Tôi cũng không muốn bị nhìn như con dở hơi đâu.
_Vậy thì hẹn gặp anh tối nay.
Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi, chả phải anh vẫn luôn tự mãn về việc luôn làm tôi loạn nhịp tim sao, và giờ tôi đang nghĩ tới việc trả thù. Nói là làm, anh mở cửa cho tôi vào, tự hỏi không biết anh lấy chìa khóa trong balo lúc nào. Tôi lợi dụng lúc bước ngang qua anh để vào nhà, cố ý tiếp xúc gần anh và rồi bất thình lình cho anh một nụ hôn phớt trên má. Thích thú khi mà thấy Edward rơi vào trạng thái hóa đá, rồi nhanh lẹ đóng sập cửa lại, chắc chắn là anh có thể nghe được tiếng khúc khích của tôi sau cánh cửa.
_Iris là cậu đấy à?-Giọng Bella vang ra, cậu ấy và Jacob đi ra từ trong bếp.
_Chào Bella, Jacob, hai người về sớm vậy à?-Tôi lục tục tháo giày và áo khoác.
_Tụi mình chỉ đi dạo loanh quanh với đi coi phim thôi.-Bella trả lời.
_Cậu chuẩn bị bữa tối xong hết rồi à? Cần mình giúp gì không?
_Ồ không, mình không tính nấu gì nhiều cho bữa tôi này, vẫn còn món mỳ ý nên mình chỉ tính hâm chúng lên thôi. Bố Charlie sẽ ăn tối trước khi về nên chỉ có tụi mình thôi.
_Mỳ ý nghe tuyệt đấy. –tôi vừa nói vừa lôi đống đồ trong balo ra, cất lại mớ dây nhợ vào lại trong kho. Nếu biết trước Edward có thể phóng mình lên xuống không chịu ảnh hưởng của trọn lực thì tôi không phải mang đống đồ này lúc sáng rồi.
Jacob rất lịch sự ngỏ ý giúp tôi mang cất đống đồ, lúc cậu ấy đưa tay cầm hộ tôi thì tay cậu ấy chạm vào mu bàn tay tôi. Chúa ơi cậu ấy nóng kinh khủng, tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn thì vẻ mặt cậu ấy hoàn toàn bình thường, không có vẻ mệt mỏi của một người đang sốt cao.
_Chúa ơi Jacob, cậu nóng quá! Cậu không sao đấy chứ.-Tôi bật thốt lên.
_Mình cũng nói như thế với cậu ấy.-Bella thở dài.- Cậu ấy không có bất gì cảm giác không khỏe cả. Mình đã biết từ lúc chiều, vậy nên mình đã nằng nặc đòi về. Mình mới ép cậu ấy uống mấy viên thuốc hạ sốt xong, cậu chàng cứ tỏ vẻ mình làm quá.
_Nếu chút nữa vẫn chưa hạ sốt chị nghĩ em nên đi bệnh viện xem.
_Coi nào, em vẫn khỏe như vâm mà, mọi người cứ làm quá lên thế.-Cậu chàng nhăn mày phản đối.
_Da em nóng như muốn cháy lên đây này.-Bella vặc lại.-Giờ thì nằm xuống nghỉ ngơi đi chị sẽ đưa em về khi bố Charlie và bác Billy về.
Jacob đành nhận mệnh ngoan ngoãn nằm xuống ghế sofa, nhưng cái ghế trông quá nhỏ so với câụ ấy. Công nhận chỉ mấy ngày không ngặp cậu ấy nhổ giò kinh thật, đấy là cậu ấy mới chỉ mười sáu, tôi đoán cậu ấy không ít hơn hai mét khi đã trưởng thành. Tôi và Bella ở trong bếp xử lý hai đĩa mỳ ý, một phần hai chỗ mỳ đã được Jacob xử lý trước đó rồi.
Chú Charlie và ông Billy về nhà không lâu sau đấy, lúc đó tôi đã lánh lên lầu rồi. Eward không chờ tôi ở trong phòng như tôi tưởng, có vẻ anh vẫn muốn tránh hai người ở dưới lầu. Lúc tôi lượn xuống dưới lầu để đổ đầy bình nước thì nhận được cái nhìn đầy ẩn ý từ ông Billy. Bella thì vẫn đang càu nhàu với tình trạng của Jacob nhưng nhìn ông ấy chả có ý gì là lo lắng cho đứa con trai mình cả. Hai cậu ấy đã đi ra xe trước, ông Billy vẫn nấn ná ở trong nhà và tôi biết được ông đang muốn nói chuyện với tôi, và cũng không khó để đoán ông muốn nói gì. Ông nói gì đó với chú Charlie mà tôi không rõ, rồi tôi có thể nghe được tiếng xe lăn dừng ở cách phòng bếp không xa. Tôi đã cố gắng lờ đi nhưng có vẻ ngài tù trưởng thì không muốn thế.
_Cháu có vẻ rất thân với con trai nhà Cullen à?-Ông hỏi thẳng vào vấn đề.
_Ý bác là Edward?-Tôi nghĩ trốn tránh vấn đề không là cách hay để giải quyết nó nên chọn đối mặt thẳng thắn với ông.-Chúng cháu ừm….đang tìm hiểu nhau.
_Có lẽ điều đó không dính dáng gì đến bác-Đôi mắt ông tối sầm lại khi nghe tôi khẳng định.-nhưng bác không cho đó là điều hay.
_Bác nói đúng-Giờ thì tôi hơi bực bội rồi.-Đúng là chuyện này không liên quan gì đến bác thật.
Tôi biết là thái độ mình hơi sỗ sàng và không đúng mực, nhưng mà tôi không thích khi có người ngoài luôn chỉ chỏ nói mình phải làm gì.
_Chắc cháu không biết, gia đình Cullen có tiếng là không tốt trên lãnh địa của người da đỏ.
_Bác Billy à, cháu biết những điều cần biết về nhà Cullen ạ.-Vị tù trưởng sững lại trước lời nói của tôi.- Và điều đó không thể ngăn cản cháu ở cùng với Edward. Và về một khía cạnh nào đó, thì có thể nói cháu hiểu họ hơn bác, khi mà cháu không bị ảnh hưởng bỏi những định kiến xa xưa về họ. Những thứ mà cháu chắc là ảnh hưởng tới suy nghĩ của bác về nhà Cullen rất nhiều.
_Nhưng mà liệu Bella và Charlie biết nhiều như cháu không?-Mắt ông se lại đầy cảnh báo. Ông đang hăm dọa và điều đó càng khiến tôi mất không chế với cơn giận của mình hơn.
_Rất tiếc nhưng Bella cũng biết, thưa ông. Chính cậu ấy là người đã cho cháu manh mối từ những truyền thuyết của người Quileute.-Tôi gằn giọng và hài lòng khi thấy cái trố mắt từ người tù trưởng.-Còn về Charlie thì cháu có thể đoán là bác cũng muốn giữ chú ấy xa khỏi những truyện này có thể. Và dù cháu không muốn nhưng cháu hoàn toàn có thể tìm một người giám hộ khác, TRONG TRƯỜNG HỢP BỊ BẮT ÉP. Nhưng cuối cùng thì đó là việc riêng của cháu.
Ông Billy im lặng suy nghĩ điều gì đó, ngoài kia mưa vẫn rơi, tiếng lộp độp trên mái nhà là âm thanh duy nhất trong bầu không khí im lặng giữa hai chúng tôi.
_Được rồi- Cuối cùng ông tỏ vẻ đã hiểu.-Đó là việc của cháu.
Rồi ông quay xe lăn đi ra ngoài, tôi cũng ngỏ ý giúp đỡ và ông đồng ý. Thật may vì tôi không muốn lưu lại ấn tượng là một đứa con gái hỗn xược cứng đầu cứng cổ, và ông Billy cũng không phiền lòng về thái độ của tôi trước đó. Dù sao chúng tôi sẽ còn chạm mặt nhau nhiều nên miễn là ông không còn ý kiến về việc mối quan hệ của tôi thì mọi việc đếu sẽ ổn thôi.
Tiễn cha con Jacob về tôi và Bella cũng rút lên về phòng mình, chú Charlie thì ngồi vô vị trí quen thuộc ở trên ghế sofa và dành thời gian với bản tin thể thao như thường lệ. Edward vẫn chưa xuất hiện, không biết tối nay anh có xuất hiện không? Nghĩ đến việc đó khiến tôi hơi buồn. Dẹp những suy nghĩ vẩn vơ đi, tôi ôm túi đồ đi về phòng tắm, tận hưởng từng cơ bắp mình thư giãn và thả lỏng dưới dòng nước nóng. Thật vui rằng khi tôi quay lại thì bức tượng thần Apollo đã xuất hiện trên giường tôi như mỗi tối.
_Em trông ấm quá.-Bức tượng cử động và mỉm cười với tôi.
Edward lần đầu tiên chủ động mở vòng tay ra hiệu cho tôi nằm bên cạnh anh.
_Anh chắc chứ?-Tôi dè dặt.
_Em cũng có cân nhắc việc đó sao, lúc em tập kích hồi chiều đấy.-Anh nhướng mày nhắc cho tôi nhớ.
_Anh không thể nào chỉ cho anh cái quyền được làm em loạn nhịp tim còn em thì không được thế à?-Tôi kháng nghị, nhưng cũng không quên phúc lợi đột xuất, chui vào lòng anh. Thân nhiệt hơi lạnh của anh khiến tôi rùng mình nhẹ, nhưng trước khi anh kịp đẩy tôi ra thì tôi đã nhanh lẹ nhét một cái túi nước nóng giữ nhiệt và hài lòng khi anh không phản đối. Tôi thì thích thú kéo tay anh choàng qua người mình, cũng không quên lót giữa cả hai một tấm chăn mỏng để đề phòng Edward kháng nghị.
_Em không biết là nếu như tim anh còn đập thì lúc đó là lúc nó ngừng hoạt động đấy.-Anh thở dài chịu thua.
_Vậy thì thật tốt là nó không như thế.-Tôi cười lém lỉnh.
_Em nói đúng, rằng anh nên luyện tập nhiều hơn.-Edward thở dài thừa nhận.-Và giờ thì em nên ngủ thôi, hôm nay em hoạt động rất nhiều đó.-Nói rồi anh bắt đầu ngâm nga những giai điệu quen thuộc. Và tôi cũng chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, có lẽ anh nói đúng, hôm nay là một ngày rất vui và cũng khá là mệt, nó dễ dàng rút cạn sức lực tôi.
_Trò chơi hồi nhỏ của em đấy-Tôi nghịch ngợm nháy mắt.- Tiếc là bông này to quá, em còn hay lấy mấy bông hoa nhỏ để xuyên vào làm bông tai nữa cơ.
Tôi đành tiếc nuối gài chúng lên mang tai. Edward chăm chú nhìn hành động của tôi, rồi đột nhiên anh nghĩ gì đó nên ngồi thẳng người dậy. Và nhanh chóng bằng cái tốc độ mà anh vẫn hay khoe mẽ, anh biến mất trong cái chớp mắt và quay lại ngay trong phần trăm của giây với cánh tay cầm một đống hoa lá. Anh lại từ tốn ngồi xuống cạnh tôi, rồi rút đống hoa cỏ đó uốn chúng lại thành một vòng tròn rồi đan xen lẫn nhau.
_Anh đang làm gì đấy?-Tôi có thể đoán được nhưng vẫn muốn hỏi anh.
_Một món quà nhỏ cho em thôi.-Anh cười.
Hai bàn tay anh di chuyển thoăn thoắt, những ngón tay dài trắng muốt khéo léo đan vào lấp lánh xen kẽ với những bông hoa dại đủ màu sắc. Một vương miện bằng hoa dại nhanh chóng thành hình. sự khéo léo và tinh tế của vòng hoa khiến tôi bất ngờ vàgiờ thì chỉ biết ngượng ngùng ngồi đó khi anh đôi lên cho tôi. Ngón tay anh mang theo sự lạnh giá kích thích trên da tôi khi mà anh đưa tay chỉnh lại mái tóc cho tôi.
_Trông có ngớ ngẩn quá không anh?-Tôi ngượng ngùng hỏi.
_Không hề gần với ý nghĩa của từ ấy nữa chứ. Nếu anh không cảm nhận được hơi ấm từ em lúc này, nếu anh không phải là người “bất khả tử”…..thì giờ này anh đã nghĩ đây chỉ là giấc mơ rồi.-Một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên môi của anh, rồi Edward đột ngột tiến gần tôi hơn đên nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh chạm đến vành tai tôi- Và anh đã mơ thấy một thiên thần.
Giọng anh trầm ấm và du dương, và tôi có thể cảm nhận được cái nóng đang bừng lên trên tai và má mình.
_Đừng quên thở chứ em.-Anh cười tự mãn khi mà trò dụ dỗ thành công.
Với đôi tai của con người bình thường tôi cũng có thể nghe được tiếng tim đập điên cuông trong lồng ngực mình, nói gì đến những khả năng đặc biệt của ma cà rồng chứ. Nhắm mắt lại để mình không bị lóa mắt lần nữa bởi gương măt thần thánh của Edward, cố gắng điều hòa hơi thở và nhịp tim của mình. Cho tới khi cảm thấy nhịp tim của mình đã về mức bình thường, tôi mở mắt ra và lại lần nữa choáng ngợp khi mà thấy gương mặt của Edward lấp lánh bao phủ trong ánh chiều tà.
_Tim em thế nào rồi.-Edward mỉm cười hỏi.
_Miễn là anh đừng tập kích em bất ngờ là được.-Tôi lẩm bẩm nhưng thế nào mà anh chả nghe được.
_Em đã muốn về chưa?-Anh đề nghị, và giờ tôi mới để ý rằng mặt trời cũng đã buông những ánh nắng cuối cùng của ngày.
_Chúng ta sẽ không kịp mất-Tôi khẽ nhăn mày- Đi vào rừng vào tối không phải là ý hay.
_Em đang nghĩ gì thế.-Edward bật cười- Em cho rằng anh sẽ để em đi bộ suốt một đoạn đường rừng tối mù ư.
Tôi ngay lập tức hiểu được anh đang muốn đề cập tới việc gì, và ngay lập tức tôi cảm thấy chùn bước. Cảm giác say xe đó chưa gì đã khiến tôi thấy không khỏe xíu nào. Edward cũng cảm nhận được thái độ phản đối của tôi.
_Anh không hiểu, sao em phản đối việc đó quá nhỉ?
_Còn em thì không hiểu sao anh quá thích thú trong việc đó.-Tôi tặng anh một cái lườm.-Không an toàn một xíu nào khi mà băng qua rừng đầy chướng ngại vật với tốc độ kinh khủng như thế cả.-Tôi lẩm bẩm.-Những cái cây kia không thể làm anh bị thương nhưng mà em thì dễ dàng lắm đấy
_Anh sẽ không bao giờ làm điều gì có khả năng gây nguy hại tới em cả. Làm sao em có thể nghĩ đến điều đó cơ chứ.-Giọng anh buồn hẳn đi.
Chỉ có như thế mà tôi đã mủi lòng trước khi cả kịp suy xét. Tôi nhào lên lưng anh, khịt mũi đáp.
_Vậy thì đi thôi anh.-Nhưng ngay lập tức tôi cảm nhận được người Edward cứng lại, và chợt nhớ lại điều anh vừa thổ lộ vài giờ trước.-Em xin lỗi, em không nên tập kích anh bất ngờ thế
Tôi hối hận đang muốn buông tay đang vòng qua cổ anh để trượt xuống.
_Không sao cả,-Edward vịn tay tôi lại, vòng qua đằng sau xốc tôi lên ngay ngắn trên lưng anh.-Em đã nói rằng chúng ta cần luyện tập mà. Sẵn sàng chưa em?
_Đi thôi anh-Tôi lầm bầm nhắm tịt hai mắt lại, còn vùi hẳn đầu nơi hõm vai anh.
Và rồi tôi cảm nhận được tiếng gió vụt qua, thổi bay tóc tôi, những dấu hiệu cho thấy chúng tôi đang di chuyển với tốc độ kinh khủng như thế nào. Và trước khi tôi có thể cảm nhận cơn sợ hãi thì anh đã dừng lại.
_Em mở mắt ra được rồi.-Anh trấn an.
Chỉ cần một động tác nhỏ, anh đã có thể dễ dàng gỡ hai bàn tay tôi đang bấu chặt vào nhau ra, lúc đó tôi mới có can đảm mở mắt, nhận ra chúng tôi đã đến bên cạnh xe lúc nào. Edward đỡ tôi bằng một tay, tay còn lại thì mở cửa và đỡ tôi vào, nhiều lúc anh làm cho tôi cảm thấy cân nặng của mình không đến nỗi nào, mặc dù tôi không hề mảnh khảnh một xíu nào.
_Làm sao anh có thể làm được như thế.-Tôi hỏi khi mà cả hai đã yên vị trong xe và Edward đang khởi động máy xe.-Cân bằng giữa tốc độ và giữ cho mình không va chạm với các chướng ngại vật trên đường?
_Đó cũng là một trong những khả năng của bọn anh. Anh không chỉ nhìn rất xa và cũng có thể nhìn rõ được chi tiết của mọi thứ nữa. Rất khó giải thích, anh nhìn rõ mọi thứ và tránh chúng dễ dàng thay vì chỉ là những vệt màu chạy dài khi em di chuyển quá nhanh.
Anh tiếp túc kể cho tôi nói cho tôi về những điều anh có thể làm, và tôi chưa bao giờ có thể hết ngạc nhiên về những khả năng của anh. Chúng tôi về nhà khi trời cũng đã tối, và ngạc nhiên khi thấy chiếc xe tải của Bella đã đậu trước nhà. Hai người họ có buổi hẹn ở Port Angeles kia mà, chú Charlie thì tưởng cả đám chúng tôi đi cùng nhau và cả hai đều nhất trí lập lờ cho qua. Nhưng đè nén tò mò, tôi vẫn muốn nấn ná thêm chút nữa thời gian bên Edward.
_Em chưa muốn vào à?-Edward hỏi
_Anh có muốn vào một chút không?-Tôi đề nghị, vẫn cảm thấy thật khó khi không ở bên anh.-Bella chắc đang chuẩn bị bữa tối, em sẽ phụ cô ấy một chút.
_Chắc là để khi khác vậy, Jacob đang ở trong đó.-Anh khẽ lắc đầu.
_Anh không thích cậu ta à?
_Không hẳn, chỉ là tụi anh….nói sao nhỉ… bị coi là những kẻ thù tự nhiên của bộ tộc bọn họ.-Tôi chợt nhớ tới những truyền thuyết và cả biệu hiện khó lường của ông Billy hồi lúc sáng.
_Vậy thì hẹn anh tối nay nhé.
Edward lịch thiệp mở cửa cho tôi rồi tiễn tôi tới cửa. Tôi dùng dằng chưa muốn vào.
_Em sẽ gặp anh buổi tối chứ.
_Nếu em muốn.-Anh cười để cái balo hồi sáng bên cạnh dưới chân tôi, cái vòng hoa thì giờ đang được tôi treo ở khủy tay, chứ đeo mãi ở trên đầu thì hơi kỳ quái quá. Tôi cũng không muốn bị nhìn như con dở hơi đâu.
_Vậy thì hẹn gặp anh tối nay.
Đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi, chả phải anh vẫn luôn tự mãn về việc luôn làm tôi loạn nhịp tim sao, và giờ tôi đang nghĩ tới việc trả thù. Nói là làm, anh mở cửa cho tôi vào, tự hỏi không biết anh lấy chìa khóa trong balo lúc nào. Tôi lợi dụng lúc bước ngang qua anh để vào nhà, cố ý tiếp xúc gần anh và rồi bất thình lình cho anh một nụ hôn phớt trên má. Thích thú khi mà thấy Edward rơi vào trạng thái hóa đá, rồi nhanh lẹ đóng sập cửa lại, chắc chắn là anh có thể nghe được tiếng khúc khích của tôi sau cánh cửa.
_Iris là cậu đấy à?-Giọng Bella vang ra, cậu ấy và Jacob đi ra từ trong bếp.
_Chào Bella, Jacob, hai người về sớm vậy à?-Tôi lục tục tháo giày và áo khoác.
_Tụi mình chỉ đi dạo loanh quanh với đi coi phim thôi.-Bella trả lời.
_Cậu chuẩn bị bữa tối xong hết rồi à? Cần mình giúp gì không?
_Ồ không, mình không tính nấu gì nhiều cho bữa tôi này, vẫn còn món mỳ ý nên mình chỉ tính hâm chúng lên thôi. Bố Charlie sẽ ăn tối trước khi về nên chỉ có tụi mình thôi.
_Mỳ ý nghe tuyệt đấy. –tôi vừa nói vừa lôi đống đồ trong balo ra, cất lại mớ dây nhợ vào lại trong kho. Nếu biết trước Edward có thể phóng mình lên xuống không chịu ảnh hưởng của trọn lực thì tôi không phải mang đống đồ này lúc sáng rồi.
Jacob rất lịch sự ngỏ ý giúp tôi mang cất đống đồ, lúc cậu ấy đưa tay cầm hộ tôi thì tay cậu ấy chạm vào mu bàn tay tôi. Chúa ơi cậu ấy nóng kinh khủng, tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn thì vẻ mặt cậu ấy hoàn toàn bình thường, không có vẻ mệt mỏi của một người đang sốt cao.
_Chúa ơi Jacob, cậu nóng quá! Cậu không sao đấy chứ.-Tôi bật thốt lên.
_Mình cũng nói như thế với cậu ấy.-Bella thở dài.- Cậu ấy không có bất gì cảm giác không khỏe cả. Mình đã biết từ lúc chiều, vậy nên mình đã nằng nặc đòi về. Mình mới ép cậu ấy uống mấy viên thuốc hạ sốt xong, cậu chàng cứ tỏ vẻ mình làm quá.
_Nếu chút nữa vẫn chưa hạ sốt chị nghĩ em nên đi bệnh viện xem.
_Coi nào, em vẫn khỏe như vâm mà, mọi người cứ làm quá lên thế.-Cậu chàng nhăn mày phản đối.
_Da em nóng như muốn cháy lên đây này.-Bella vặc lại.-Giờ thì nằm xuống nghỉ ngơi đi chị sẽ đưa em về khi bố Charlie và bác Billy về.
Jacob đành nhận mệnh ngoan ngoãn nằm xuống ghế sofa, nhưng cái ghế trông quá nhỏ so với câụ ấy. Công nhận chỉ mấy ngày không ngặp cậu ấy nhổ giò kinh thật, đấy là cậu ấy mới chỉ mười sáu, tôi đoán cậu ấy không ít hơn hai mét khi đã trưởng thành. Tôi và Bella ở trong bếp xử lý hai đĩa mỳ ý, một phần hai chỗ mỳ đã được Jacob xử lý trước đó rồi.
Chú Charlie và ông Billy về nhà không lâu sau đấy, lúc đó tôi đã lánh lên lầu rồi. Eward không chờ tôi ở trong phòng như tôi tưởng, có vẻ anh vẫn muốn tránh hai người ở dưới lầu. Lúc tôi lượn xuống dưới lầu để đổ đầy bình nước thì nhận được cái nhìn đầy ẩn ý từ ông Billy. Bella thì vẫn đang càu nhàu với tình trạng của Jacob nhưng nhìn ông ấy chả có ý gì là lo lắng cho đứa con trai mình cả. Hai cậu ấy đã đi ra xe trước, ông Billy vẫn nấn ná ở trong nhà và tôi biết được ông đang muốn nói chuyện với tôi, và cũng không khó để đoán ông muốn nói gì. Ông nói gì đó với chú Charlie mà tôi không rõ, rồi tôi có thể nghe được tiếng xe lăn dừng ở cách phòng bếp không xa. Tôi đã cố gắng lờ đi nhưng có vẻ ngài tù trưởng thì không muốn thế.
_Cháu có vẻ rất thân với con trai nhà Cullen à?-Ông hỏi thẳng vào vấn đề.
_Ý bác là Edward?-Tôi nghĩ trốn tránh vấn đề không là cách hay để giải quyết nó nên chọn đối mặt thẳng thắn với ông.-Chúng cháu ừm….đang tìm hiểu nhau.
_Có lẽ điều đó không dính dáng gì đến bác-Đôi mắt ông tối sầm lại khi nghe tôi khẳng định.-nhưng bác không cho đó là điều hay.
_Bác nói đúng-Giờ thì tôi hơi bực bội rồi.-Đúng là chuyện này không liên quan gì đến bác thật.
Tôi biết là thái độ mình hơi sỗ sàng và không đúng mực, nhưng mà tôi không thích khi có người ngoài luôn chỉ chỏ nói mình phải làm gì.
_Chắc cháu không biết, gia đình Cullen có tiếng là không tốt trên lãnh địa của người da đỏ.
_Bác Billy à, cháu biết những điều cần biết về nhà Cullen ạ.-Vị tù trưởng sững lại trước lời nói của tôi.- Và điều đó không thể ngăn cản cháu ở cùng với Edward. Và về một khía cạnh nào đó, thì có thể nói cháu hiểu họ hơn bác, khi mà cháu không bị ảnh hưởng bỏi những định kiến xa xưa về họ. Những thứ mà cháu chắc là ảnh hưởng tới suy nghĩ của bác về nhà Cullen rất nhiều.
_Nhưng mà liệu Bella và Charlie biết nhiều như cháu không?-Mắt ông se lại đầy cảnh báo. Ông đang hăm dọa và điều đó càng khiến tôi mất không chế với cơn giận của mình hơn.
_Rất tiếc nhưng Bella cũng biết, thưa ông. Chính cậu ấy là người đã cho cháu manh mối từ những truyền thuyết của người Quileute.-Tôi gằn giọng và hài lòng khi thấy cái trố mắt từ người tù trưởng.-Còn về Charlie thì cháu có thể đoán là bác cũng muốn giữ chú ấy xa khỏi những truyện này có thể. Và dù cháu không muốn nhưng cháu hoàn toàn có thể tìm một người giám hộ khác, TRONG TRƯỜNG HỢP BỊ BẮT ÉP. Nhưng cuối cùng thì đó là việc riêng của cháu.
Ông Billy im lặng suy nghĩ điều gì đó, ngoài kia mưa vẫn rơi, tiếng lộp độp trên mái nhà là âm thanh duy nhất trong bầu không khí im lặng giữa hai chúng tôi.
_Được rồi- Cuối cùng ông tỏ vẻ đã hiểu.-Đó là việc của cháu.
Rồi ông quay xe lăn đi ra ngoài, tôi cũng ngỏ ý giúp đỡ và ông đồng ý. Thật may vì tôi không muốn lưu lại ấn tượng là một đứa con gái hỗn xược cứng đầu cứng cổ, và ông Billy cũng không phiền lòng về thái độ của tôi trước đó. Dù sao chúng tôi sẽ còn chạm mặt nhau nhiều nên miễn là ông không còn ý kiến về việc mối quan hệ của tôi thì mọi việc đếu sẽ ổn thôi.
Tiễn cha con Jacob về tôi và Bella cũng rút lên về phòng mình, chú Charlie thì ngồi vô vị trí quen thuộc ở trên ghế sofa và dành thời gian với bản tin thể thao như thường lệ. Edward vẫn chưa xuất hiện, không biết tối nay anh có xuất hiện không? Nghĩ đến việc đó khiến tôi hơi buồn. Dẹp những suy nghĩ vẩn vơ đi, tôi ôm túi đồ đi về phòng tắm, tận hưởng từng cơ bắp mình thư giãn và thả lỏng dưới dòng nước nóng. Thật vui rằng khi tôi quay lại thì bức tượng thần Apollo đã xuất hiện trên giường tôi như mỗi tối.
_Em trông ấm quá.-Bức tượng cử động và mỉm cười với tôi.
Edward lần đầu tiên chủ động mở vòng tay ra hiệu cho tôi nằm bên cạnh anh.
_Anh chắc chứ?-Tôi dè dặt.
_Em cũng có cân nhắc việc đó sao, lúc em tập kích hồi chiều đấy.-Anh nhướng mày nhắc cho tôi nhớ.
_Anh không thể nào chỉ cho anh cái quyền được làm em loạn nhịp tim còn em thì không được thế à?-Tôi kháng nghị, nhưng cũng không quên phúc lợi đột xuất, chui vào lòng anh. Thân nhiệt hơi lạnh của anh khiến tôi rùng mình nhẹ, nhưng trước khi anh kịp đẩy tôi ra thì tôi đã nhanh lẹ nhét một cái túi nước nóng giữ nhiệt và hài lòng khi anh không phản đối. Tôi thì thích thú kéo tay anh choàng qua người mình, cũng không quên lót giữa cả hai một tấm chăn mỏng để đề phòng Edward kháng nghị.
_Em không biết là nếu như tim anh còn đập thì lúc đó là lúc nó ngừng hoạt động đấy.-Anh thở dài chịu thua.
_Vậy thì thật tốt là nó không như thế.-Tôi cười lém lỉnh.
_Em nói đúng, rằng anh nên luyện tập nhiều hơn.-Edward thở dài thừa nhận.-Và giờ thì em nên ngủ thôi, hôm nay em hoạt động rất nhiều đó.-Nói rồi anh bắt đầu ngâm nga những giai điệu quen thuộc. Và tôi cũng chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, có lẽ anh nói đúng, hôm nay là một ngày rất vui và cũng khá là mệt, nó dễ dàng rút cạn sức lực tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook