My Love
-
Chương 97
Cậu không dám nghĩ. Đơn giản vì cậu sợ cô gái này, người em song sinh của cậu sẽ biết được ý định thực sự của cậu.
- Anh có hai lựa chọn. Một là theo sắp đặt của định mệnh. Hai chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi và quyền lực của Thần Long Đảng là tối thượng. Con đường thứ hai, không dễ dàng cho anh tí nào, trừ khi chính anh giết chết em.
Gió thổi mạnh, mái tóc dài nhảy múa theo vũ điệu của gió. Những cành cây lào xào hòa nhịp theo, và cổ động cuộc vui bằng mấy chiếc lá màu vàng sậm khô khốc.
"TÁCH!" - Giọt nước đã phá hỏng tất cả. Mưa đang rơi mỗi lúc một nhanh hơn.
- Thế nào? Anh có muốn thay đổi số phận một chút không? Giữa hai chúng ta, nếu đã không thuộc về nhau thì chỉ nên có một người tồn tại thôi. Thần Long Đảng chỉ cần một người thừa kế.
Tất cả chím trong nước. Lạnh theo từng đợt gió ghé thăm.
- Sai lầm lớn nhất của cha mẹ chúng ta là tạo ra hai người con và Thượng Đế đã trao cho cả hai năng lực của người thừa kế. Đáng lý họ chỉ nên có một. Anh có trách họ không? Nếu như em không được sinh ra thì tất cả đã là của anh.
Sai lầm...lỗi của ai đây?
- Em nhấn mạnh lại một lần nữa, nếu hôm nay anh không giết em, thì sau này anh sẽ không còn cơ hội nào để làm chuyện đó đâu. Ra ta đi!
Là lỗi của Chúa Trời. Xin đừng trách hai đứa trẻ tội ngihệp này.
Cây dao quen thuộc trong túi áo khoác...hãy kết thúc tất cả mọi thứ.
"PHẬP!" - Bông hoa Tường Vi trắng đã cố gắng chống tọi với cơn mưa để không tàn dập, nhưng với lưỡi dao, sự nỗ lực của nó là con số 0.
Rơi xuống...
- Được...em sẽ xem như đây là lựa chọn của anh.
Quay lưng đi. Cậu đã không làm gì cả. Cậu thiệt là ngốc. Cậu đưa tay bịt kín đôi mắt của mình. Tự nhiên ước ao bản thân bị mù, để không thể nhìn thấy gì nữa.
Mưa cứ thế không ngừng rơi.
- Không biết bây giờ người ấy thế nào nhỉ?
- Anh đang nói tới ai vậy? Tô Ngọc Lâm à?
- Không! - Anh thôi không ngắm mưa qua ô cửa nhỏ đầy những song sắt. - Tôi đang nói tới kẻ thứ 6 xuất hiện trong chuyện này.
Quất chi đứng lên:
- Là ai?
- Một người giống hệt như Tô Gia Thành!
Quốc Chi nhe mắt. Đây là một chi tiết khá mới mẻ không có trong tài liệu điều tra của cô.
- Trong lúc hỗn độn, tôi đã nhìn thấy anh ấy.
- Vậy...
"ẦM!"
Cả hai ngưng cuộc trò chuyện nhìn ra bên ngoài.
- Hai người không sao chứ?
Anh bàng hoàng:
- Tiểu Thành và Hạ Nguyên? Sao hai người lại ở đây?
Quốc Chi chen ngang:
- Đợi sau hãy mở tiệc mừng họp mặt được không? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!
Bên ngoài, trời vẫn không ngừng trút xuống những hạt mưa ngày một càng nặng nề và lạnh buốt hơn. Mưa sẽ làm thay đổi tất cả khi người ta thức dậy vào sớm mai. Mưa sẽ tàn phá những thứ cản trở chúng hiện giờ. Tuy nhiên, mầm sống mới sẽ lại trỗi dậy vào sáng hôm sau...
- Anh có hai lựa chọn. Một là theo sắp đặt của định mệnh. Hai chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi và quyền lực của Thần Long Đảng là tối thượng. Con đường thứ hai, không dễ dàng cho anh tí nào, trừ khi chính anh giết chết em.
Gió thổi mạnh, mái tóc dài nhảy múa theo vũ điệu của gió. Những cành cây lào xào hòa nhịp theo, và cổ động cuộc vui bằng mấy chiếc lá màu vàng sậm khô khốc.
"TÁCH!" - Giọt nước đã phá hỏng tất cả. Mưa đang rơi mỗi lúc một nhanh hơn.
- Thế nào? Anh có muốn thay đổi số phận một chút không? Giữa hai chúng ta, nếu đã không thuộc về nhau thì chỉ nên có một người tồn tại thôi. Thần Long Đảng chỉ cần một người thừa kế.
Tất cả chím trong nước. Lạnh theo từng đợt gió ghé thăm.
- Sai lầm lớn nhất của cha mẹ chúng ta là tạo ra hai người con và Thượng Đế đã trao cho cả hai năng lực của người thừa kế. Đáng lý họ chỉ nên có một. Anh có trách họ không? Nếu như em không được sinh ra thì tất cả đã là của anh.
Sai lầm...lỗi của ai đây?
- Em nhấn mạnh lại một lần nữa, nếu hôm nay anh không giết em, thì sau này anh sẽ không còn cơ hội nào để làm chuyện đó đâu. Ra ta đi!
Là lỗi của Chúa Trời. Xin đừng trách hai đứa trẻ tội ngihệp này.
Cây dao quen thuộc trong túi áo khoác...hãy kết thúc tất cả mọi thứ.
"PHẬP!" - Bông hoa Tường Vi trắng đã cố gắng chống tọi với cơn mưa để không tàn dập, nhưng với lưỡi dao, sự nỗ lực của nó là con số 0.
Rơi xuống...
- Được...em sẽ xem như đây là lựa chọn của anh.
Quay lưng đi. Cậu đã không làm gì cả. Cậu thiệt là ngốc. Cậu đưa tay bịt kín đôi mắt của mình. Tự nhiên ước ao bản thân bị mù, để không thể nhìn thấy gì nữa.
Mưa cứ thế không ngừng rơi.
- Không biết bây giờ người ấy thế nào nhỉ?
- Anh đang nói tới ai vậy? Tô Ngọc Lâm à?
- Không! - Anh thôi không ngắm mưa qua ô cửa nhỏ đầy những song sắt. - Tôi đang nói tới kẻ thứ 6 xuất hiện trong chuyện này.
Quất chi đứng lên:
- Là ai?
- Một người giống hệt như Tô Gia Thành!
Quốc Chi nhe mắt. Đây là một chi tiết khá mới mẻ không có trong tài liệu điều tra của cô.
- Trong lúc hỗn độn, tôi đã nhìn thấy anh ấy.
- Vậy...
"ẦM!"
Cả hai ngưng cuộc trò chuyện nhìn ra bên ngoài.
- Hai người không sao chứ?
Anh bàng hoàng:
- Tiểu Thành và Hạ Nguyên? Sao hai người lại ở đây?
Quốc Chi chen ngang:
- Đợi sau hãy mở tiệc mừng họp mặt được không? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!
Bên ngoài, trời vẫn không ngừng trút xuống những hạt mưa ngày một càng nặng nề và lạnh buốt hơn. Mưa sẽ làm thay đổi tất cả khi người ta thức dậy vào sớm mai. Mưa sẽ tàn phá những thứ cản trở chúng hiện giờ. Tuy nhiên, mầm sống mới sẽ lại trỗi dậy vào sáng hôm sau...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook