Một ngày ăn xong cơm chiều, Duẫn Hạo cùng Tại Trung ra vườn hoa đi dạo, làm một người cực yêu thương bà xã, Duẫn Hạo đã sớm chú ý tới khác thường của bảo bối mấy ngày nay, Duẫn Hạo quyết định cùng bà xã hảo hảo nói chuyện.

“Bà xã a, em dạo này sao luôn than thở vậy? Có tâm sự gì sao?” Duẫn Hạo nắm tay Tại Trung dắt đến bên hồ, một bên thưởng thức cảnh đẹp một bên hỏi.

“Ân ân, là vì…” Tại Trung ấp a ấp ún, muốn nói lại không mở miệng được.

“Bởi vì sao?” Duẫn Hạo nghĩ Tại Trung sẽ không có chuyện gì gạt mình nữa chứ.

“Duẫn Hạo, anh nói vạn nhất con của chúng ta không khỏe mạnh thì làm sao bây giờ a?” Tại Trung nói liền nhăn mặt cau mày.

Là vì chuyện này sao? Duẫn Hạo nghĩ bà xã cũng buồn lo vô cớ quá rồi: “Bà xã, hôm qua bác sĩ Lý không phải kiểm tra qua sao? Bác sĩ Lý nói hai cục cưng đều rất khỏe mạnh, em sao lại nghĩ như vậy?”

“Kia vạn nhất hai cục cưng sau này sinh bệnh thì làm sao?” Tại Trung lo lắng hỏi, một bàn tay còn nắm ống tay áo của Duẫn Hạo.

“Ách, này tiểu hài tử sinh bệnh là chuyện bình thường mà, như là cảm mạo phát sốt a.” Duẫn Hạo chú ý đến thần tình cua Tại Trung càng thêm lo lắng, nhanh chóng bổ sung: “Bất qua, có chúng ta chăm sóc cục cưng, tụi nhỏ nhất định sẽ khỏe mạnh vui vẻ.”

“Phải không? Còn có, lúc sinh có phải rất đau hay không a, trên phim truyền hình thấy lúc họ sinh đều kêu la thảm thiết a!” Tại Trung nghĩ lại liền sợ hãi.

“Tại Trung, chờ lúc em gần sinh, nhóm bác sĩ và y ta đã túc trực 24 giờ chờ lệnh, anh vì em mà chuẩn bị bác sĩ sản khoa tốt nhất, lúc đó em cảm giác như là ngủ vậy, tỉnh lại có thể nhìn thấy hai cục cưng ngay.”

“Thật vậy sao? Em sợ đau nhất.” Tại Trung đô khởi miệng, lấy tay đảo góc áo, đột nhiên lại ngẩng đầu: “Còn có còn có, sinh xong, dáng người sẽ biến dạng. Nếu em không khôi phục được eo thon nhỏ như cũ, anh có hay không không thương em nữa?” Ánh mắt chờ mong, Tại Trung nhìn chằm chằm Duẫn Hạo.

Cái này Duẫn Hạo hoàn toàn hiểu được, bà xã hắn dạo này luôn than thở, nguyên lai là chứng u buồn trước khi sinh, đầu óc đều suy nghĩ miên man.

Thấy Duẫn Hạo chậm chạp không trả lời, Tại Trung nóng nảy: “Hừ! Em biết anh không thương em mà.”

“Sao lại thế được, bảo bối, cho dù em béo thành một đầu trư, anh vẫn yêu em nhất.” Lời vừa nói ra khỏi miệng, Duẫn Hạo liền hối hận, mình sao lại nói như vậy chứ.

“Anh… anh nói em là trư! Anh quả nhiên không thương em.” Tại Trung không chịu.

Biết bà xã cố tình gây sự, Duẫn Hạo vẫn là hống, ai bảo người mang thai là lớn nhất.

“Anh không thương em thì thương ai, bà xã a, ngoan ngoãn, đừng suy nghĩ miên man. Ông xã em vĩnh viễn chỉ yêu một người là em a.” Duẫn Hạo ôm Tại Trung vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vẻ bảo bối của hắn.

“Anh sao có thể yêu môt mình em? Còn có mụ mụ, còn có hai cục cưng nữa?”

“Em nói xạo, bất quá tình yêu của anh toàn bộ cho em.” Nói xong liền hôn lên môi Tại Trung, ôn nhu vô cùng, thâm tình vô cùng.

Duẫn Hạo giúp Tại Trung giải tỏa gúc mắt xong, tâm tình Tại Trung quả thật tốt lên rất nhiều. Duẫn Hạo cảm thấy đây là lúc đem món quà tặng cho Tại Trung.

“Duẫn Hạo, anh muốn dẫn em đi đâu a?” Cặp mắt Tại Trung bị che, Duẫn Hạo nói cho y một cái kinh hỉ.

“Đợi một chút nữa nga, sẽ nhanh thấy thôi.” Duẫn Hạo chở Tại Trung đến một nơi.

“Đến rồi.” Duẫn Hạo săn sóc đưa Tại Trung xuống xe, giúp y đi đến chỗ món quà.

Duẫn Hạo tháo dây vải khỏi mắt Tại Trung. “Nơi này là…”

“Bảo bối, không phải ngay cả nhà của mình cũng không nhận ra chứ?” Nơi này chính là biệt thự lúc trước cha mẹ Tại Trung đã ở, từ khi Hi Triệt gặp chuyện, Tại Trung bán nó đi. Bây giờ Duẫn Hạo mua nó lại, “Bây giờ nó thuộc về em.”

“Duẫn Hạo…” Tại Trung cảm động không thôi.

“Hiện tại cảm động còn quá sớm, bảo bối, theo anh vào trong.” Duẫn Hạo kéo tay Tại Trung vào bên trong biệt thự.

“Duẫn Hạo, anh làm sao làm được, sao mọi thứ vẫn như cũ không hề thay đổi vậy.” Trang trí trong phòng đều giống như trước, Tại Trung cảm thấy mình đi xuyên qua thời gian vậy.

Nhìn Tại Trung cao hứng đến thế, Duẫn Hạo cũng thật thỏa mãn. “Cái này là phải cảm tạ ca ca của em a, là hắn nói cho anh biết mọi thứ lúc trước trong nhà, anh chỉ theo lời hắn nói mà làm thôi.”

“Duẫn, anh tốt với em quá.” Tại Trung đến bên Duẫn Hạo, hai tay ôm lấy cổ hắn.

“Ha ha, bảo bối, như vậy em đã biết anh yêu em nhiều bao nhiêu rồi chứ.” Sủng nịnh điểm điểm lên mũi Tại Trung.

“Ân ân.” Tại Trung lập tức gật gật đầu.

Tư thế bây giờ tối thích hợp hôn môi, Tại Trung ôm cổ Duẫn Hạo, Duẫn Hạo ôm thắt lưng Tại Trung, Duẫn Hạo thuận thế hôn xuống, gần hôn trúng môi.

Tại Trung đẩy Duẫn Hạo ra: “Em đi xem phòng của mình.”

Tiểu bại hoại, sau này xử em sau. Duẫn Hạo nghĩ.

“Tại Trung a, đừng đi nhanh như vậy, để ý bụng của em.” Tại Trung hứng phấn đi quanh căn phòng, Duẫn Hạo đi theo phía sau chỉ sợ Tại Trung hưng phấn quá mức sẽ sơ xuất bị thương.

“Duẫn, em rất nhớ nơi này nga.”

“Này không thể được, em là bà xã của anh nhất định phải ở cùng anh.”

“Vậy sau này lúc chúng ta cãi nhau, em về nơi này ở.” Nghe ngữ khí Tại Trung, giống như thật mong cùng Duẫn Hạo cãi nhau.

“Bà xã, anh đưa em đến đây là vì cho em cao hứng chứ không phải cho em tìm cơ hội cãi nhau với anh.” Duẫn Hạo nghĩ không biết trong đầu bà xã nghĩ cái gì, tư duy phương thức cùng người bình thường không giống nhau.

“Phòng ở thì dùng để ở, không phải dùng để xem.” Tại Trung làm bộ đô khởi miệng, vờ sinh khí, y biết chỉ cần y sinh khí Duẫn Hạo sẽ không có cách.

“Hảo hảo hảo, bà xã, đừng nóng giận mà. Cùng lắm anh đáp ứng em, chờ em sinh con xong, chúng ta thỉnh thoảng về đây ngủ.”

Hắc hắc, mục đích đạt tới, trong lòng Tại Trung cười trộm.

“Một lời đã định nga.”

“Một lời đã định.”



Thấy Tại Trung cũng gần đến lúc sinh, Hi Triệt cùng Hàn Canh bay qua Hàn Quốc.

Hi Triệt đến Trịnh gia thăm Tại Trung: “Nga ô ô, Tiểu Trung, bụng của ngươi hảo lớn a, bên trong đại khái không chỉ có hai cục cưng đâu.”

“Ca, ngươi đừng nói giỡn, ta khẩn trương sắp chết rồi.”

“Thư giản nào, có gì mà khẩn trương, nghĩ đến sắp làm mami, rất cao hứng a.” Hi Triệt an ủi nói.

Tại Trung nghĩ đến sắp có hai tiểu sinh mệnh đáng yêu đi vào thế giới nào, trong lòng không chỉ thấy ngọt ngào.

“Ca, chúng ta dùng cơm thôi.” Tại Trung nhớ tới nhưng đột nhiên bụng đau đớn không ngừng, “Ca, bụng của ta… Đau quá a! Như sắp sinh vậy.”

Hi Triệt chạy nhanh đỡ lấy Tại Trung: “Người đâu mau tới a, Tại Trung sắp sinh rồi.”

Duẫn Hạo không có ở nhà, Trịnh gia loạn thành một đoàn, bất quá cuối cùng đem được Tại Trung đến bệnh viện, bác sĩ y tá đứng trên ‘trận địa’ sẵn sản đón chờ ‘quân địch’.

Duẫn Hạo chạy đến sau: “Sao lại thế, không phải còn một tuần nữa sao?”

“Sinh sản sớm hơn dự đoán là chuyện tình, không có gì đâu.” Trịnh mụ mụ đối Duẫn Hạo nói.

Một đám người chờ ngoài phòng giải phẫu, cùng chờ sinh mệnh mới chào đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương