Mỹ Kiều Thê Của Ta
-
Chương 21
Tại Trung và Đông Húc gặp nhau ở quán cà phê của Lý Đặc vì gặp ở đây tài xé sẽ không mách lẽo với Duẫn Hạo, miễn cho hắn khả nghi.
Lúc Tại Trung đến, Đông Húc đã ngồi chờ sẵn trong quán cà phê.
“Tiểu Trung, bên này.” Nam nhân anh tuấn giơ cao tay ra hiệu với Tại Trung.
Tại Trung đi đến chỗ ấy, “Ngươi là tiểu thất ca ca?”
“Sao nào, nhìn không giống như trước sao?” Nam nhân cười cười.
“Không phải, vẫn có chút giống nhưng bây giờ thì đẹp trai hơn nhiều.” Tiểu thất ca ca chuyển nhà lúc Tại Trung 9 tuổi, Đông Húc 14 tuổi. Cho nên ấn tưởng của y có chút mơ hồ.
“Woa, Tại Trung thật là càng ngày càng đẹp, Trịnh tổng thật có diễm phúc a!” Đông Húc không chút che dấu ca ngợi Tại Trung.
Nghe ca ca mình thích khen ngợi khuôn mặt nhỏ của Tại Trung trở nên hồng hồng: “Đúng rồi, ta đã kết hôn, ta nhớ rõ ca ca lớn hơn ta năm tuổi, ca ca kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa a.”
“Sao vậy? Tiểu thất ca ca bộ dạng đẹp vai như vậy hơn nữa lại có sự nghiệp.” Tại Trung không tin lời Đông Húc nói.
“Bởi vì ta chưa gặp được ai đẹp như Tiểu Trung a.” Đông Húc nói thản nhiên làm cho mặt Tại Trung càng đỏ. “Ha ha, ta hay nói giỡn, đúng hơn là chưa gặp được ai khiến ta động tâm. Kỳ thật khi xem tin tức của ngươi cùng Trịnh tổng kết hôn, lúc ấy ta chấn động, vốn định đi tìm ngươi nhưng mà nghĩ lãi cảm thấy đường đột. Cũng may chúng ta vẫn gặp nhau, chỉ là không nghĩ sẽ gặp bằng phương thức kỳ diệu như vậy a.”
“Đúng vậy, ta cũng thấy thật kinh hỉ.”
“Tiểu Trung, ngươi hiện tại có hạnh phúc không?” Kỳ thật nhìn nụ cười sáng lạn của Tại Trung, Đông Húc đã biết được đáp án.
“Ân, ta rất hạnh phúc, Duẫn Hạo tốt với ta lắm.” Nhắc đến ông xã mình, trong lòng Tại Trung liền nổi lên ngọt ngào, “Nhưng hắn không cho ta ra ngoài làm việc.” Nhắc tới chuyện này Tại Trung lại đô đô cái miệng nhỏ nhắn.
“Ha ha, cho nên ngươi làm việc tại nhà sao?” Nhìn bộ dáng đáng yêu của Tại Trung, Đông Húc cười thành tiếng.
“Đúng rồi, ca, các ngươi thật muốn ký hợp đồng với ta sao?” Tại Trung còn hoài nghi.
“Ta làm sao lừa ngươi, ca khúc Don’t cry my lover và Surenaide ta đều nghe qua, rất tuyệt vời.”
“Thật sao? Ha ha, thật tốt quá.” Nghe được tổng giám chế tác âm nhạc khen tác phẩm của y, Tại Trung có chút đắc ý vênh váo.
“Ngươi sau này tiếp tục tác sáng nhiều tác phẩm nga, ta rất tin tưởng ngươi.” Đông Húc tin tưởng cặp mắt mình cũng tin tưởng khả năng thiên phú âm nhạc của Tại Trung.
“Ta sẽ không làm cho tiểu thất ca ca thất vọng.”
Hai người hàn huyên thật lâu, Đông Húc cũng biết chuyện bất hạnh phúc ba mẹ Tại Trung cùng chuyện của Hi Triệt, đã trải qua nhiều chuyện như vật mà Tại Trung vẫn lạc quan yêu đời, thật không dễ dàng. Có một câu Đông Húc không hỏi: Nếu hắn năm 14 tuổi không chuyển nhà đi, bây giờ hắn và Tại Trung trong lúc đó sẽ là quan hệ như thế nào?
Hắn biết bây giờ Tại Trung rất hạnh phúc, hắn không thể phá hư hạnh phúc này được.
Từ khi gặp nhai, Tại Trung cùng Đông Húc thường xuyên hẹn đến quán cà phê, nói chuyện công việc, nói chuyện trước đây, thập phần khoái trá. Tại Trung thật thích tiểu thất ca ca, mà Đông Húc cũng xem Tại Trung như đệ đệ mà yêu thương.
Hôm nay Duẫn Hạo tan sở về đến nhà, thấy bà xã nằm trên giường đọc sách, đi đến ôm bảo bối vào lòng.
“Anh về rồi.” Tại Trung ngẩng đầu nhìn ông xã của y.
“Ân, bà xã sao hoan nghênh ta vậy nha?” Duẫn Hạo hề hề cười.
Tại Trung đương nhiên hiểu được ý của Duẫn Hạo, đưa lên cặp môi thơm chủ động hôn Duẫn Hạo. Chỉ chốc lát sau quyền chủ động thay đổi, Duẫn Hạo căn môi Tại Trung còn dùng lưỡi khiêu khích khoang miệng, tư vị ngọt ngào kia làm Duẫn Hạo một lần nữa bị hãm sâu, Tại Trung không có chỗ trốn dần dần hưởng thủ nụ hôn nồng nhiệt của Duẫn Hạo. Thẳng đến khi không thể thở được Duẫn Hạo mới buông tha y, Duẫn Hạo dùng hạ phúc ma sát thân thể Tại Trung, ôm trọn thân hình hoàn mỹ, “Thật muốn ăn em vào bụng luôn.”
Xóa sạch ma thủ của Duẫn Hạo, Tại Trung làm nũng nói: “Anh nỡ sao?”
“Không nỡ, nếu không sao em còn sống a?” Duẫn Hạo sủng nịnh sờ sờ mái tóc mềm mại, “Đúng rồi, em gần đây thường đến quán của Lý Đặc a, không phải đến đó chơi đàn violon chứ?”
Tại Trung bất mãn trừng mắt liếc Duẫn Hạo một cái: “Em chỉ biết tài xế Trương là do anh phái tới giám sát em, hừ, em là tù nhân của anh sao?”
Thấy bà xã sinh khí, Duẫn Hạo nhanh chóng dỗ: “Anh là lo lắng cho em thôi, cục cưng của chúng ta mỗi một ngày lớn dần, anh sợ em mệt. Bà xã, đừng nóng giận, được không?”
“Em tìm Lý Đặc ca tâm sự mà thôi, không phải đến để chơi đàn violon, anh yên tâm đi.” Tại Trung nói dối, chột dạ một cái nhưng y không muốn cho Duẫn Hạo biết chuyện Đông Húc, nếu không gạt hắn thì cả chuyên lén làm việc cũng sẽ bị lộ ra thôi.
“Vậy được rồi, anh không phản đối em đi nhiều một chút, thấy bằng hữu cũng phải để ý đến thân thể biết không?”
“Ân.” Tại Trung nhu thuận rúc trong lòng Duẫn Hạo, nghĩ: Thật xin lỗi, ông xã, em không cố ý gạt anh đâu.
…
Văn phòng của Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo và Hữu Thiên bàn xong công việc, Hữu Thiên lại bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của Duẫn Hạo: “Gần đây Toàn Tuệ Bân không đến tìm ngươi sao?”
“A, người thì không trực tiếp đến nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại mời ta đi ăn cơm. Đều bị ta cự tuyệt, nàng hình như chưa từ bỏ hy vọng.” Duẫn Hạo đối với nữ nhân này càng ngày càng mất kiên nhẫn, lần trước nói chưa đủ rõ ràng sao, sao còn làm phiền mãi vậy.
“Duẫn Hạo, ngươi nói xem Toàn Tuệ Bân có thể sẽ tìm Tại Trung gây phiền toái?” Hữu Thiên nói ra lo lắng của hắn.
“Ta cũng nghĩ đến vấn đề này, ta đoán nàng không có lá gan này, trừ phi nàng muốn chết.” Duẫn Hạo tuyệt không cho phép chuyện gì thương tổn đến Tại Trung, “Tốt lắm, đừng nói chuyện ta, dạo này ngươi và Tuấn Tú tiến triển đến đây rồi a?”
“Ai, Tuấn Tú dạo này luôn tìm người tên Ân Hách, hỏi hắn có chuyện gì hắn nói không có gì, ta cảm thấy Tuấn Tú còn nhiều bí mật riêng lắm.” Hữu Thiên chán nản nói.
“Ha ha, Tuấn Tú và Ân Hách, ngươi cũng đừng hoài nghi quan hệ của bọn họ. Nếu bọn họ có khả năng trở thành tình nhân đã sớm cùng một chỗ, làm sao còn có phần của ngươi a?” Duẫn Hạo nói lý lẽ.
“Ta cũng biết, ta tin tìm Tuấn Tú đây.”
…
Trong nhà Tuấn Tú.
Tuấn Tú nhìn ảnh Ân Hách chụp, tất cả đều là Tại Trung cùng một nam nhân trẻ tuổi trong quán cà phê. Theo Ân Hách điều tra, nam nhân này là tổng giám chế tác âm nhạc của công ty SW, Tại Trung luôn cùng hắn gặp nhau hơn nữa nhìn hai người có vẻ thân thiết a. Ảnh chụp này đến tay nữ nhân kia, rồi đến tay Duẫn Hạo ca nhất định sẽ có chuyện. Tuấn Tú biết rõ thiên tính độc chiếm mãnh liệt và thích ăn dấm chua.
Đang lúc Tuấn Tú trầm ngâm thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Đến ngay.”
“Hữu Thiên, là anh a.”
“Sao lâu vậy mới mở cưa, có phải trong phòng giấu nam nhân khác không a?” Hữu Thiên nói giỡn.
Tuấn Tú đánh một đấm vào vai Hữu Thiên: “Đi chết đi a, chuyện này cũng nói lung tung được.”
Hữu Thiên ôm lấy thất lưng Tuấn Tú, để đầu Tuấn Tú gác lên vai, “Hì hì, anh hay nói giỡn, anh biết Tuấn Tú đối với anh là một lòng mà,”
“Uống gì không?”
“Cà phê đi.”
Tuấn Tú vào bếp pha cà phê, khi hắn từ bếp mang cà phê ra thấy Hữu Thiên cầm xấp tài liệu ảnh suy nghĩ, không xong, nhất định không cẩn thận.
Cảm giác Tuấn Tú đang đến, Hữu Thiên ngẩng đầu: “Tuấn Tú, này là chuyện gì?”
Dù sao Hữu Thiên đều thấy rồi, Tuấn Tú đem sự tình từ đầu đến đuôi kể lại.
“Anh biết ngay nữ nhân kia sẽ không an phận, dám đi điều tra Tại Trung.” Hữu Thiên thật sinh khí.
“Hữu Thiên, anh nói làm sao bây giờ, có nên nói cho Duẫn Hạo ca biết không. Còn chuyện Tại Trung sẽ không có quan hệ nào với nam nhân trong ảnh chứ?” Tuấn Tú lo lắng nói.
“Đừng nói vậy, Tại Trung không phải người như vậy. Bất quá anh nghĩ Tại Trung nhất định có chuyện giấu Duẫn Hạo, em nói cho Ân Hách biết ảnh nào không cần giao cho nữ nhân kia, anh sẽ xử lý.” Hữu Thiên dặn dò Tuấn Tú, “Em nha, dạo này giấu diếm chính là chuyện này sao?”
Tuấn Tú gật gật đầu.
“Hại anh hảo suy nghĩ miên man một trận.” Nghĩ lại thật không đáng.
“Anh suy nghĩ miên man chuyện gì a?” Tuấn Tú tò mò.
“Không… không có gì.” Không thể nói cho Tuấn Tú biết, hắn ăn dấm chua Tuấn Tú với Ân Hách a.
“Anh nói hay không nói!” Tuấn Tú đứng lên xoa thắt lưng.
“Không nói, không nói, có bản lĩnh thì em bắt anh đi a.”
Hai người trong phòng ngoạn trò diều hâu trảo gà con.
Lúc Tại Trung đến, Đông Húc đã ngồi chờ sẵn trong quán cà phê.
“Tiểu Trung, bên này.” Nam nhân anh tuấn giơ cao tay ra hiệu với Tại Trung.
Tại Trung đi đến chỗ ấy, “Ngươi là tiểu thất ca ca?”
“Sao nào, nhìn không giống như trước sao?” Nam nhân cười cười.
“Không phải, vẫn có chút giống nhưng bây giờ thì đẹp trai hơn nhiều.” Tiểu thất ca ca chuyển nhà lúc Tại Trung 9 tuổi, Đông Húc 14 tuổi. Cho nên ấn tưởng của y có chút mơ hồ.
“Woa, Tại Trung thật là càng ngày càng đẹp, Trịnh tổng thật có diễm phúc a!” Đông Húc không chút che dấu ca ngợi Tại Trung.
Nghe ca ca mình thích khen ngợi khuôn mặt nhỏ của Tại Trung trở nên hồng hồng: “Đúng rồi, ta đã kết hôn, ta nhớ rõ ca ca lớn hơn ta năm tuổi, ca ca kết hôn chưa?”
“Vẫn chưa a.”
“Sao vậy? Tiểu thất ca ca bộ dạng đẹp vai như vậy hơn nữa lại có sự nghiệp.” Tại Trung không tin lời Đông Húc nói.
“Bởi vì ta chưa gặp được ai đẹp như Tiểu Trung a.” Đông Húc nói thản nhiên làm cho mặt Tại Trung càng đỏ. “Ha ha, ta hay nói giỡn, đúng hơn là chưa gặp được ai khiến ta động tâm. Kỳ thật khi xem tin tức của ngươi cùng Trịnh tổng kết hôn, lúc ấy ta chấn động, vốn định đi tìm ngươi nhưng mà nghĩ lãi cảm thấy đường đột. Cũng may chúng ta vẫn gặp nhau, chỉ là không nghĩ sẽ gặp bằng phương thức kỳ diệu như vậy a.”
“Đúng vậy, ta cũng thấy thật kinh hỉ.”
“Tiểu Trung, ngươi hiện tại có hạnh phúc không?” Kỳ thật nhìn nụ cười sáng lạn của Tại Trung, Đông Húc đã biết được đáp án.
“Ân, ta rất hạnh phúc, Duẫn Hạo tốt với ta lắm.” Nhắc đến ông xã mình, trong lòng Tại Trung liền nổi lên ngọt ngào, “Nhưng hắn không cho ta ra ngoài làm việc.” Nhắc tới chuyện này Tại Trung lại đô đô cái miệng nhỏ nhắn.
“Ha ha, cho nên ngươi làm việc tại nhà sao?” Nhìn bộ dáng đáng yêu của Tại Trung, Đông Húc cười thành tiếng.
“Đúng rồi, ca, các ngươi thật muốn ký hợp đồng với ta sao?” Tại Trung còn hoài nghi.
“Ta làm sao lừa ngươi, ca khúc Don’t cry my lover và Surenaide ta đều nghe qua, rất tuyệt vời.”
“Thật sao? Ha ha, thật tốt quá.” Nghe được tổng giám chế tác âm nhạc khen tác phẩm của y, Tại Trung có chút đắc ý vênh váo.
“Ngươi sau này tiếp tục tác sáng nhiều tác phẩm nga, ta rất tin tưởng ngươi.” Đông Húc tin tưởng cặp mắt mình cũng tin tưởng khả năng thiên phú âm nhạc của Tại Trung.
“Ta sẽ không làm cho tiểu thất ca ca thất vọng.”
Hai người hàn huyên thật lâu, Đông Húc cũng biết chuyện bất hạnh phúc ba mẹ Tại Trung cùng chuyện của Hi Triệt, đã trải qua nhiều chuyện như vật mà Tại Trung vẫn lạc quan yêu đời, thật không dễ dàng. Có một câu Đông Húc không hỏi: Nếu hắn năm 14 tuổi không chuyển nhà đi, bây giờ hắn và Tại Trung trong lúc đó sẽ là quan hệ như thế nào?
Hắn biết bây giờ Tại Trung rất hạnh phúc, hắn không thể phá hư hạnh phúc này được.
Từ khi gặp nhai, Tại Trung cùng Đông Húc thường xuyên hẹn đến quán cà phê, nói chuyện công việc, nói chuyện trước đây, thập phần khoái trá. Tại Trung thật thích tiểu thất ca ca, mà Đông Húc cũng xem Tại Trung như đệ đệ mà yêu thương.
Hôm nay Duẫn Hạo tan sở về đến nhà, thấy bà xã nằm trên giường đọc sách, đi đến ôm bảo bối vào lòng.
“Anh về rồi.” Tại Trung ngẩng đầu nhìn ông xã của y.
“Ân, bà xã sao hoan nghênh ta vậy nha?” Duẫn Hạo hề hề cười.
Tại Trung đương nhiên hiểu được ý của Duẫn Hạo, đưa lên cặp môi thơm chủ động hôn Duẫn Hạo. Chỉ chốc lát sau quyền chủ động thay đổi, Duẫn Hạo căn môi Tại Trung còn dùng lưỡi khiêu khích khoang miệng, tư vị ngọt ngào kia làm Duẫn Hạo một lần nữa bị hãm sâu, Tại Trung không có chỗ trốn dần dần hưởng thủ nụ hôn nồng nhiệt của Duẫn Hạo. Thẳng đến khi không thể thở được Duẫn Hạo mới buông tha y, Duẫn Hạo dùng hạ phúc ma sát thân thể Tại Trung, ôm trọn thân hình hoàn mỹ, “Thật muốn ăn em vào bụng luôn.”
Xóa sạch ma thủ của Duẫn Hạo, Tại Trung làm nũng nói: “Anh nỡ sao?”
“Không nỡ, nếu không sao em còn sống a?” Duẫn Hạo sủng nịnh sờ sờ mái tóc mềm mại, “Đúng rồi, em gần đây thường đến quán của Lý Đặc a, không phải đến đó chơi đàn violon chứ?”
Tại Trung bất mãn trừng mắt liếc Duẫn Hạo một cái: “Em chỉ biết tài xế Trương là do anh phái tới giám sát em, hừ, em là tù nhân của anh sao?”
Thấy bà xã sinh khí, Duẫn Hạo nhanh chóng dỗ: “Anh là lo lắng cho em thôi, cục cưng của chúng ta mỗi một ngày lớn dần, anh sợ em mệt. Bà xã, đừng nóng giận, được không?”
“Em tìm Lý Đặc ca tâm sự mà thôi, không phải đến để chơi đàn violon, anh yên tâm đi.” Tại Trung nói dối, chột dạ một cái nhưng y không muốn cho Duẫn Hạo biết chuyện Đông Húc, nếu không gạt hắn thì cả chuyên lén làm việc cũng sẽ bị lộ ra thôi.
“Vậy được rồi, anh không phản đối em đi nhiều một chút, thấy bằng hữu cũng phải để ý đến thân thể biết không?”
“Ân.” Tại Trung nhu thuận rúc trong lòng Duẫn Hạo, nghĩ: Thật xin lỗi, ông xã, em không cố ý gạt anh đâu.
…
Văn phòng của Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo và Hữu Thiên bàn xong công việc, Hữu Thiên lại bắt đầu quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của Duẫn Hạo: “Gần đây Toàn Tuệ Bân không đến tìm ngươi sao?”
“A, người thì không trực tiếp đến nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại mời ta đi ăn cơm. Đều bị ta cự tuyệt, nàng hình như chưa từ bỏ hy vọng.” Duẫn Hạo đối với nữ nhân này càng ngày càng mất kiên nhẫn, lần trước nói chưa đủ rõ ràng sao, sao còn làm phiền mãi vậy.
“Duẫn Hạo, ngươi nói xem Toàn Tuệ Bân có thể sẽ tìm Tại Trung gây phiền toái?” Hữu Thiên nói ra lo lắng của hắn.
“Ta cũng nghĩ đến vấn đề này, ta đoán nàng không có lá gan này, trừ phi nàng muốn chết.” Duẫn Hạo tuyệt không cho phép chuyện gì thương tổn đến Tại Trung, “Tốt lắm, đừng nói chuyện ta, dạo này ngươi và Tuấn Tú tiến triển đến đây rồi a?”
“Ai, Tuấn Tú dạo này luôn tìm người tên Ân Hách, hỏi hắn có chuyện gì hắn nói không có gì, ta cảm thấy Tuấn Tú còn nhiều bí mật riêng lắm.” Hữu Thiên chán nản nói.
“Ha ha, Tuấn Tú và Ân Hách, ngươi cũng đừng hoài nghi quan hệ của bọn họ. Nếu bọn họ có khả năng trở thành tình nhân đã sớm cùng một chỗ, làm sao còn có phần của ngươi a?” Duẫn Hạo nói lý lẽ.
“Ta cũng biết, ta tin tìm Tuấn Tú đây.”
…
Trong nhà Tuấn Tú.
Tuấn Tú nhìn ảnh Ân Hách chụp, tất cả đều là Tại Trung cùng một nam nhân trẻ tuổi trong quán cà phê. Theo Ân Hách điều tra, nam nhân này là tổng giám chế tác âm nhạc của công ty SW, Tại Trung luôn cùng hắn gặp nhau hơn nữa nhìn hai người có vẻ thân thiết a. Ảnh chụp này đến tay nữ nhân kia, rồi đến tay Duẫn Hạo ca nhất định sẽ có chuyện. Tuấn Tú biết rõ thiên tính độc chiếm mãnh liệt và thích ăn dấm chua.
Đang lúc Tuấn Tú trầm ngâm thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Đến ngay.”
“Hữu Thiên, là anh a.”
“Sao lâu vậy mới mở cưa, có phải trong phòng giấu nam nhân khác không a?” Hữu Thiên nói giỡn.
Tuấn Tú đánh một đấm vào vai Hữu Thiên: “Đi chết đi a, chuyện này cũng nói lung tung được.”
Hữu Thiên ôm lấy thất lưng Tuấn Tú, để đầu Tuấn Tú gác lên vai, “Hì hì, anh hay nói giỡn, anh biết Tuấn Tú đối với anh là một lòng mà,”
“Uống gì không?”
“Cà phê đi.”
Tuấn Tú vào bếp pha cà phê, khi hắn từ bếp mang cà phê ra thấy Hữu Thiên cầm xấp tài liệu ảnh suy nghĩ, không xong, nhất định không cẩn thận.
Cảm giác Tuấn Tú đang đến, Hữu Thiên ngẩng đầu: “Tuấn Tú, này là chuyện gì?”
Dù sao Hữu Thiên đều thấy rồi, Tuấn Tú đem sự tình từ đầu đến đuôi kể lại.
“Anh biết ngay nữ nhân kia sẽ không an phận, dám đi điều tra Tại Trung.” Hữu Thiên thật sinh khí.
“Hữu Thiên, anh nói làm sao bây giờ, có nên nói cho Duẫn Hạo ca biết không. Còn chuyện Tại Trung sẽ không có quan hệ nào với nam nhân trong ảnh chứ?” Tuấn Tú lo lắng nói.
“Đừng nói vậy, Tại Trung không phải người như vậy. Bất quá anh nghĩ Tại Trung nhất định có chuyện giấu Duẫn Hạo, em nói cho Ân Hách biết ảnh nào không cần giao cho nữ nhân kia, anh sẽ xử lý.” Hữu Thiên dặn dò Tuấn Tú, “Em nha, dạo này giấu diếm chính là chuyện này sao?”
Tuấn Tú gật gật đầu.
“Hại anh hảo suy nghĩ miên man một trận.” Nghĩ lại thật không đáng.
“Anh suy nghĩ miên man chuyện gì a?” Tuấn Tú tò mò.
“Không… không có gì.” Không thể nói cho Tuấn Tú biết, hắn ăn dấm chua Tuấn Tú với Ân Hách a.
“Anh nói hay không nói!” Tuấn Tú đứng lên xoa thắt lưng.
“Không nói, không nói, có bản lĩnh thì em bắt anh đi a.”
Hai người trong phòng ngoạn trò diều hâu trảo gà con.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook