Mặc dù bảo vệ ở mọi nơi ngay cả ruồi bọ cũng khó bay vào nhưng các phóng viên vẫn bao quanh bên ngoài hôn lễ, chỉ vì có thể chụp được Trịnh Duẫn Hạo cùng người vợ thần bí, nếu chụp bóng lưng thôi cũng được.

Nhưng lúc Tại Trung đi xuống xe hoa, mọi người ngược lại im lặng, nhất thời hô hấp ngừng đập. Vì mỹ nhân khuynh thành như vậy, làm cho người ta ngay cả hô hấp cũng quên, là thiên sứ rơi xuống trần gian đi! Sau một trận trầm mặc, đèn sáng không ngừng nhấy nháy khắp nơi, đối mặt với nhiều phóng viên và các ánh đèn flash, Tại Trung cảm thấy hoảng hốt. Thật vậy, Duẫn Hạo vội vàng tiến lên đỡ lấy bà xã, cũng không quên bên tai hỏi han ân cần, Tại Trung cười lắc lắc đầu.

Các phóng viên lại bị sợ ngây người, khi nào thì gặp qua Trịnh tổng tài lãnh khốc vô tình có ánh mắt ôn như như vậy chứ, thật sự là đai tin tức a! Hôm nay cho dù bị chèn ép, chen lấn thành thịt bầm đều xứng đáng.

Các phóng viên trong đầu đã nghĩ chắc tiêu đề cho ngày mai: ‘Trịnh tổng tài và thê tử như tiên’, ‘Vương nam nhân’, ‘Chỉ ôn nhu với ngưới em’……

Bên trong lễ đường.

Khách đến hôn lễ là thân hữu hai bên cùng các nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu. Tuy rằng trong đó có không ít người đều đối với việc Trịnh Duẫn Hạo kết hôn cảm thấy ngoài ý muốn nhưng khi bọn họ nhìn người vừa đến, những suy nghĩ nhanh chóng bay khỏi đầu, cái gọi tài tử xứng giai nhân, trời sinh một đôi là đây!

“Xin mời cả hai bước lên! Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh và Kim Tại Trung tiên sinh!”

Tiếng chủ hôn tuyên bố, Trịnh Duẫn Hạo một thân tây trang màu trắng khí khái vô cùng và Tại Trung xinh đẹp như tiên trong tây trang hồng nhạt, mười ngón tay nắm chặt cùng bước trên thảm đỏ. Tân khách ngồi hai bên dùng ánh mắt ngắm nhìn đầy kinh ngạc nhìn người đang đi trên thảm kia.

“Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh, ngươi nguyện lấy Kim Tại Trung tiên sinh làm vợ của ngươi? Vô luận tốt hay xấu, phú quý bần cùng, vô luận bệnh tật khỏe mạnh, vĩnh viễn yêu nhau, quý trọng nhau, sống đến răng long tóc bạc. Luôn đối nhau trung thật, đến khi chết cũng không chia lìa.”

“Duẫn Hạo đối với Tại Trung mỉm cười: “Ta nguyệt ý.”

“Kim Tại Trung tiên sinh, ngươi nguyện lấy Trịnh Duẫn Hạo tiên sinh làm chồng của ngươi? Vô luận tốt hay xấu, phú quý bần cùng, vô luận bệnh tật khỏe mạnh, vĩnh viễn yêu nhau, quý trọng nhau, sống đến răng long tóc bạc. Luôn đối nhau trung thật, đến khi chết cũng không chia lìa.”

Gương mặt trắng noãn Tại Trung bỗng ửng đỏ, gật gật đầu, “Ta nguyện ý.”

“Mời trao nhẫn, chú rễ có thể hôn cô dâu.”

Tại Trung cùng Duẫn Hạo trao nhau lời thề hôn nhân, Duẫn Hạo nhẹ nhàng nâng cằm Tại Trung hôn lên đôi môi đỏ mọng, tân khách vỗ tay không ngừng, mọi người đều thật tình chúc phúc cho đôi vợ chồng này.

“Xương Mân, ngươi vẫn đến tham dự hôn lễ của Tại Trung à, Tại Trung y còn sợ ngươi không đến.” Hi Triệt ngồi đối diện Xương Mân.

“Sao lại không đến được chứ, Tại Trung là bằng hữu tốt nhất của ta a.” Xương Mân nhìn chăm chú vào đôi vợ chồng đang hôn nhau, đột nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều.

“Ngươi buông tay sao?” Hi Triệt bit1 Xương Mân có cảm tình với Tại Trung, hắn còn từng hy vọng hai người có thể đến với nhau.

“Ha ha, không bỏ xuống được cũng phải bỏ. Bởi vì hiện tại Tại Trung rất hạnh phúc, bất quá nếu có một ngày Tại Trung vì Duẫn Hạo mà đau khổ, ta nhất định sẽ không đứng nhìn bàng quan.”

Hi Triệt vỗ vỗ bả vai Xương Mân: “Tại Trung có người tri kỷ như vậy, thật là phúc khí của hắn a.”

Phía bên kia.

Một mỹ nam dựa sát vào nam sinh bộ dáng rất đáng yêu, nói bên tai làm nũng: “Tú Tú, em xem Duẫn Hạo và Tại Trung hạnh phúc quá a, chúng ta khi nào thì kết hôn đây?”

Nam sinh đáng yêu một cú đánh hắn: “Phác Hữu Thiên, đừng cười tươi như mặt trời, anh bây giờ còn đây chịu thử thách, em tùy thời sẽ bỏ rơi anh.”

“Hắc hắc, em sẽ không vậy đâu, anh biết em rất yêu anh mà.” Hữu Thiên tiếp tục dính vào người Tuấn Tú.

Tuấn Tú bất lực lắc lắc đầu.

Kết thúc tiệc chiêu đãi khách, trở về Trịnh gia, trời đã rất khuya. Tại Trung tựa vào vai Duẫn Hạo ngủ, cảm giác xe đã ngừng, Tại Trung mới mông mông lung lung mở to mắt.

“Đến rồi sao?”

“Đến nhà rồi.”

Tại Trung vừa định bước xuống xe đã bị Duẫn Hạo bế lấy: “Bảo bối, đêm tân hôn, chú rễ phải ôm tân nương vào tân phòng nga.”

“A nha, nhiều ngươi đang nhìn kìa.” Tại Trung được bế tới cửa được người làm ra nghênh đón, lấy tay che mắt lại.

“Bỏ tay xuống đi, sao lại dễ mắc cỡ như vậy chứ?”

Bỏ tay xuống, Tại Trung đem mặt chôn trước ngực Duẫn Hạo, cặp mắt thưởng thức sườn mặt nam nhân hoàn mỹ.

Duẫn Hạo ôm Tại Trung vào tân phòng, lên giường.

“Duẫn, hôm nay anh đã mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi.”

Cái gì? “Bảo bối, em đã quên đêm nay chúng ta phải động phòng hoa chúc sao?” Duẫn Hạo đã sớm nghĩ đêm nay hảo sẽ làm những gì, như thế nào có thể ngoan ngoãn đi ngủ chứ!

“Em không quên a nhưng bây giờ đã khuya, nên ngủ.” Cục cưng cùng Tại Trung hiền lành không để ý đến ánh mắt Duẫn Hạo như lang như hổ.

“Vậy đêm động phòng hoa chúc có phải nên làm chút chuyện không hả?” Vừa nói tay vừa với vào trong quần áo Tại Trung.

“A! Không được, không được, em đã…” Tại Trung chỉ bụng mình.

“Bà xã, anh sẽ rất ôn nhu, anh sao lạm đại bảo bối cùng hai tiểu bảo bào bị thương được?” Duẫn Hạo hướng dẫn, thân mình không ngừng áp trên người Tại Trung, thân thể Tại Trung dần dần ngã về sau.

“Bác sĩ nói ba tháng đầu mang thai cấm vận động kịch liệt.” Tại Trung dùng tay chống đỡ thân thể Duẫn Hạo đè lên.

“Vậy chúng ta không vận động kịch liệt quá là được rồi, đúng không?” Duẫn Hạo đã nhẫn nại vất vả, thầm nghĩ ôm Tại Trung thân thể mềm mại thơm tho.

“Có lần nào mà anh không làm kịch liệt không? Em mới không để anh dụ đâu!” Tại Trung mân mê miệng, vừa quay đầu không thèm nhìn Duẫn Hạo.

“Bảo bối, ông xã em nhịn không được, chúng ta đã lâu không làm chuyện đó rồi? Em nhìn anh hảo đáng thu7o7nga!” Duẫn Hạo bắt lấy tay Tại Trung đem đặt uống dục vọng sưng to.

“A! Anh….” Đều cứng như vậy rồi sao, nếu không giải quyết có thể hay không xảy ra chuyện a?

Thấy Tại Trung động tâm Duẫn Hạo tiếp tục lừa gạt: “Nghĩ vụ làm vợ là giúp ông xã giải quyết loại sự tình này, em nói có phải hay không?”

“Ân.” Tại Trung không tình nguyện gật gật đầu, “Vậy anh nhất định phải ôn nhu nga.” Tiểu bạch thỏ mắc câu.

Hảo, con cá mắc câu, ăn thôi!

“bà xã, chúng ta hôm nay đổi tư thế được không?”

“Tư thế gì a?” Tại Trung tò mò.

Duẫn Hạo đưa thân thể Tại Trung ghé vào trên giường, làm cho hắn động thân, đem quần áo Tại Trung cởi ra. Tay trên lưng không ngừng vuốt ve hôn môi, chỉ chốc lát tấm lưng trắng noãn liền bị che kín bằng hôn ngân.

“Ư ân… Duẫn… em không thích vậy đâu, em không nhìn thấy anh.”

“Bảo bối, tư thế nào em mới không dễ bị thương a.” Đắm chìm trong dục vọng, thanh âm đã trở nên trầm thấp.

Cởi bỏ quần của Tại Trung, cái mông vừa trắng vừa tròn, điều này làm cho dục vọng Duẫn Hạo càng thêm mãnh liệt.

“A nha, không cần như vậy.” Tại Trung cảm thấy tư thế này thật mất mặt, đầu chôn xuống gối không chịu ra.

“Bảo bối, đừng xấu hổ mà, đối với ông xã mình có gì mắc cỡ đâu a.” Nhìn bộ dáng Tại Trung thẹn thùng, Duẫn Hạo cảm thấy đặc biệt thú vị, “Ngoan! Đem mông nhếch cao lên nào.”

“A!” Không chịu! Không chịu!” Bởi vì thẹn thùng mà thân thể Tại Trung biến thành màu phấn hồng.

Duẫn Hạo chỉ đành tự mình nâng cái mông lên, Tại Trung cũng không kháng cự.

Đem hai chân Tại Trung tách ra, Duẫn Hạo đem dục vọng của mình đưa vào u huyệt chật chọi: “Thả lỏng nào, bảo bối.” sau đó, chậm rãi tiến sâu vào.

“A a! Đau quá, anh là tên nói dối.” Rõ ràng nói là điểm nhẹ mà vẫn rất đau nha!

“Thả lỏng, bảo bối, để cho anh đi vào, rất nhanh sẽ không đau.” Duẫn Hạo chỉ phải hống.

Rốt cuộc toàn bộ tiến nhập, Duẫn Hạo ngừng lại cảm nhận khoái cảm do nơi nóng chảy chật chọi mang lại, đợi cho Tại Trung thích ứng tốt, Duẫn Hạo mới chậm rãi luật động.

“Ư…… Duẫn…… A!” Tại Trung cảm thấy u huyệt mình chậm rãi mang đến cảm giác tê dại, là lạ. Thật thoải mái.

Nghe tiếng rên rỉ mê người của Tại Trung, Duẫn Hạo như được cổ vũ, động tác dường như nhanh hơn.

“Duẫn… chậm một chút… a a!”

Một trận rít gào trầm thấp, Duẫn Hạo dùng sức cơ hồ chôn sâu mình vào trong cơ thể Tại Trung, dịch nồng nóng bỏng bắn vào chổ sâu nhất trong dũng đạo, đồng thời cũng đưa Tại Trung đến điểm cao trong dục vọng.

Chậm rãi từ thân thể Tại Trung rút ra, Duẫn Hạo đem Tại Trung xoay người lại. Trên mặt Tại Trung còn biểu tình diễm lệ vừa qua cao trào, Duẫn Hạo nhìn thấy trong lòng lại một trận rung động, không chút do dự hôn lên môi Tại Trung.

Tại Trung thật thích nụ hôn này, đáp lại cái hôn nồng nhiệt của Duẫn Hạo, còn lớn mật vươn lưỡi cùng Duẫn Hạo dây dưa.

Duẫn Hạo đối với sự nhiệt tình của bảo bối thập phần vừa lòng, dục vọng lại bị châm ngòi.

Tại Trung cảm giác được có một vật cứng rắn đụng trúng mình, biết bản thân phóng hỏa, thật cẩn thận nói: “Duẫn, không thể làm tiếp.” Tại Trung cảm thấy mệt đi được, cũng sợ hai cục cưng bị thương.

“Vậy em dùng tay giúp anh làm được không?” Duẫn Hạo vẫn thương vợ hơn.

Tại Trung cắn môi, tay có chút run run hướng đến phân thân Duẫn Hạo, thấy bộ dáng Tại Trung do dự, Duẫn Hạo cầm tay Tại Trung đặt lên dục vọng to lớn của mình: “Bảo bối, mau, giúp anh nhu nhu.”

Tại Trung đỏ mặt thuận theo vuốt ve bất quá nhìn biểu tình hưởng thụ của Duẫn Hạo, Tại Trung lớn mật hơn trên tay dùng thêm khí lực.

“A! Bảo bối, thật thoải mái!”

Duẫn Hạo rốt cuộc gầm nhẹ một tiếng, phóng thích trong tay Tại Trung.

Đem chính mình cùng Tại Trung tắm rửa sạch sẽ, Duẫn Hạo ôm Tại Trung nằm trên giường, thưởng thức tay Tại Trung, đem đến miệng hôn nhẹ, nhìn bảo bối nằm trước ngực mình còn chưa ngủ, Duẫn Hạo chưa từng có thỏa mãn như vậy: “Tại Trung, em biết không? Em là lễ vật tốt nhất, đáng giá nhất ông trời ban cho anh, anh sẽ quý trọng cả đời.”

Tại Trung ngẩng đầu nhìn người mình yêu: “Anh cũng là lễ vật tốt nhất mà ông trời cho em.”

Đêm động phòng hoa chúc chấm dứt bởi một buổi tối triền miên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương