My Devil! Don't Go
-
Chương 80: Kaito và sara
– Vậy chúng ta phải làm gì? – tôi quay sang hỏi Ren.
– Cứ đi chơi đi đã, tớ muốn biển. – Chito nói mà mắt sáng long lanh, từ khi nào trên tay cô nàng đã là cái xẻng nhựa để xúc cát.
…
Chúng tôi thả bộ xuống con dốc dài và đứng. Hôm nay, tôi mặc một cái áo thun đen, quần jean ngắn, phần vạt áo ngang eo được cột gọn để lộ ra một phần bụng… mỡ… thật là thất vọng… kế hoạch giảm cân của tôi không có tí tác dụng nào. Tôi buột tóc đuôi ngựa, hơi đánh rối phần đuôi tóc, Chito nói làm thế trông tóc sẽ dày hơn… ít ra có lời khuyên của chuyên gia, tôi có thể tự tin hơn một chút.
Chito vô cùng tự tin khoe đường cong quyến rũ của mình. Cô nàng vốn định mặc bikini, nhưng bị Ajita mắng cho một trận bảo nào là nhỏ còn là học sinh, nào là khoe cho thằng nào ngắm thế. Dù anh ấy tỏ ra thờ ơ, nhưng không ai trong chúng tôi là không thấy… anh ấy ghen! Bây giờ chỉ cần chờ hai người này tỏ tình với nhau rồi tiến tới thôi, vậy mà chẳng ai manh động, làm tôi sốt ruột quá. Không biết lần này tôi có nên xúc tác một chút? Chito mà biết chắc chắn sẽ giận. Đành cố gắng một chút vậy.
Cuối cùng, cô nàng đành mặc phần trên là mảnh áo, hoa văn màu vàng sáng với những bông hoa màu đỏ rực rỡ thật nổi bật, phần dưới là một cái quần jean ngắn hệt tôi. Cô nàng buột tóc cao chếch sang một bên nhìn trẻ trung vô cùng. Lại bị Ajita bắt khoác cái áo khoác của anh.
Nhìn hai người này cãi nhau rất chi là thú vị a. Khuôn mặt Chito cứ dỗi dỗi đáng yêu như con nít.
Ren và Ajita chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, vắt trên hai vai là bốn chiếc khăn tắm để tí nữa tiện cho tôi và Chito quấn đỡ lạnh.
Hôm nay không như mọi khi, Ren nhanh chóng túm tay tôi đi cạnh hắn ngay khi chúng tôi rời khỏi căn nhà của bà cụ. Chito đi cạnh Ajita, dù không nắm tay như chúng tôi, nhưng hai người họ đi rất gần nhau, gần như dính nhau a. Tôi vẫn rất vô tư cười nói, cho đến khi đến đường lớn. Một vài câu bàn tán của người đi đường khiến tôi chết đứng:
– Này… anh chàng DW siêu hót đó đang nắm tay một cô gái WW kìa!
Cái đấy gọi là… vừa ăn cướp vừa la làng chăng? Chúng tôi đã mặc kệ luật lệ ở thế giới này để đến với nhau, vậy mà còn nổi bật đến vậy thì khác nào gây chú ý, lạy ông tôi ở bụi này á?
Ren mặc kệ, hắn thản nhiên chuyển sang khoác vai tôi… tình cảm còn lộ liễu công khai hơn ban nãy nữa, dường như hắn đang muốn thể hiện điều này.
Ây… đúng là điếc không sợ súng mà! Có lẽ hắn nghĩ là không sao, nhưng tôi thì tim đập mạnh còn chân thì rung lẩy bây đây này.
Chito lừ mắt một lượt, tất cả im bặt. Chúng tôi bây giờ đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý… tất nhiên. Nổi bật quá mà! Toàn mĩ nam mĩ nữ (ngoại trừ tôi), mà cả tôi và Ren lại đang làm chuyện gây chú ý nữa.
Tôi chép miệng.
…
Gió biển thổi tóc tôi rối tung… ban nãy đã đánh rối lên, giờ càng trông như con dở. Hơi mặn thấm vào từng thớ da.
Tôi nằm dài trên cát, dưới bóng râm của cây dù to tướng, Chito nằm cạnh bên. Ren và Ajita bị chúng tôi bắt đi mua kem ăn cho mát.
– Yuki!! Yuki!! Khi đi về rồi tụi mình đi đâu chơi tiếp?
– Mua sắm tí đi.
– Ừ. Tủ đồ của tớ ít quá. – Chito nói… làm tôi muốn sặc miếng dưa hấu ngọt ngất ngây trong miệng. Tủ nhà cô ấy đem đi phân phát cho cả miền nam của cái đất nước nhỏ nhỏ tên gì ấy… Việt Nam a… không khéo còn thừa.
– Haha… – tôi chỉ biết cười trừ, lồm cồm ngồi dậy… cơ mà…
– Yuki cẩn thận! – nghe thấy giọng thét của Chito, tôi chỉ kịp quay mặt sang bên nhìn nhỏ thì…
‘Bốp!’ – một thứ gì đó… tròn tròn… căng căng… to to… đập một cái thật mạnh vào mặt tôi.
Mắt tôi hoa đi, rồi phía trước toàn thịt bò, thịt gà, khoai tây chiên, hột vịt muối,… còn nhiều đồ ăn lắm cơ mà tôi không có tâm trạng để đếm hay nhìn ngắm.
Tôi theo phản xạ đưa tay lên xoa lấy xoa để cái lỗ mũi đỏ ửng của mình, không biết có chảy máu cam không nữa. Tôi choáng váng, nằm lại xuống cát.
– Yuki! Có sao không? Há há… không tin được. – giọng Chito run run vì nhịn cười.
Tôi điên tiết ngồi bật người dậy, nhìn quanh… kia rồi! Tác nhân gây họa!
Một quả bóng chuyền bãi biển màu vàng sọc cam sọc đỏ… toàn màu nổi nhìn muốn nổ con mắt!
Tôi giữ khư khư nó trong tay mà muốn bóp cho nát vụn.
Một thằng nhóc nắm tay một con nhóc khoảng 7 tuổi chạy đến, đứng trước mặt tôi, thằng nhóc hất hàm:
– Ê bà chị già! Trả tụi tui trái banh.
Chậc… trẻ trâu thế này? Thằng nhóc này coi bộ phải được dạy dỗ lại a, nhìn xem, cô bé phía sau thẹn thùng cúi mặt xuống, hàng chân mày nhíu lại, nhìn có vẻ cảm thấy tội lỗi. Người ta ngoan ngoãn thế thôi chẳng bù…
– Mau trả đây. – thằng nhóc tiếp tục hất mặt lên.
– Xin lỗi chị trước đi đã nhóc. – tôi lừ mắt nhìn thằng nhóc.
– Không thích, tại sao tui lại phải xin lỗi chị? – thằng nhóc vẫn cứng đầu.
– Xin lỗi đi. Kaito… tụi mình là người có lỗi mà… – cô bé lên tiếng, lay lay cánh tay của thằng bé.
– Im đi Sara, cậu có quyền gì mà nói! – thằng nhóc Kaito quay sang trừng mắt nhìn cô bé Sara.
– Nhưng là tụi mình… sai…
– Im! Tôi đã bảo cậu im. – thằng nhóc vỗ nhẹ má Sara, khuôn mặt cô bé ửng hồng lên.
– Cái gì thế này? Ăn hiếp bạn à? Em là du côn chắc? – tôi nhíu mày liếc thằng nhóc.
– Không phải chuyện của chị mau trả trái banh cho tui. – thằng nhóc còn dám nhíu mày lườm lại tôi cơ đấy!
Tôi điên tiết giấu trái banh ra phía sau lưng, nhếch mép:
– Này! Phải xin lỗi cả chị lẫn cô bé chị mới trả.
– Hừm… chị muốn chống đối với tui hả? – thằng nhóc cười khẩy, sao mà cái nụ cười này nhìn giống của Ren thế này??!
Giống ở cái răng khểnh duyên, mà còn giống ở mức độ nguy hiểm nữa.
– Nhóc con đừng có bướng nhé!
Tôi chẹp miệng, đưa mắt lơ đãng nhìn sang chỗ khác, ánh mắt tôi tình cờ liếc qua Chito, cô nàng đang ôm bụng cười sặc sụa, tôi cau mày:
– Cậu cười gì chứ?! Tớ vẫn còn đau và chóng mặt đây.
– Thì ra cậu lại con nít đến thế! – cô nàng bật cười thành tiếng.
Tôi lại thêm điên lên nhờ Chito, cậu ấy sao lại… đả kích quá lớn! Đúng là quá lớn! Tôi không còn biết nói gì hơn!
Mặt tôi càng đen hơn nữa, đang hầm hầm thì cảm giác tay mình bị lay nhẹ, cô bé Sara đang run run nắm lấy cổ tay tôi lắc nhẹ:
– Chị dễ thương ơi… em thay mặt cậu ấy xin…
– Cậu cần quái gì phải xin lỗi con người cứng đầu ương bướng như chị ấy. – Kaito nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Sara kéo mạnh con bé về phía mình… hình như thằng nhóc có hơi đỏ mặt… nó ghen với tôi cơ đấy… nhìn kĩ lại cũng dễ thương phết!
– Haha, nhóc bảo vệ bạn gái quá đấy, chị có ăn thịt Sara đâu? Nhỉ? – tôi cúi xuống, búng nhẹ vào mũi Kaito, đồng thời nháy mắt với Sara… cô bé ban nãy khen tôi dễ thương… tôi cũng cảm thấy con bé thật dễ thương a.
– Ai thèm bảo vệ nhỏ này. – thằng nhóc trề môi – Đừng có đánh trống lãng nữa, mau trả cho tui.
– Không thích, trên trái banh có ghi tên nhóc à? – tôi xoay trái bóng trên ngón tay.
– Em đang ăn hiếp con nít đấy à Yuki? – giọng Ren lạnh lùng.
– Cái anh này vừa đẹp trai vừa thông minh nữa, chị nên học hỏi đi ngố. – Kaito liếc mắt sang Ren rồi cười khẩy nhìn tôi.
– Ai ngố hả cái thằng này? – tôi bặm môi trợn mắt.
– Trả cho nó đi. – Chito nhanh chóng lấy được trái banh trên tay tôi rồi quăng nó sang cho Kaito.
– Ơ… cậu bênh cho nó? – tôi lừ mắt.
– Cậu con nít quá đi thôi, tha cho thằng nhóc đi.
– Em xin lỗi, bù cho vệt sưng trên mặt chị, bốn người anh chị chơi cùng tụi em nhé. – giọng của Sara nhẹ nhàng.
– Sara! – Kaito rít lên.
– Thôi nào, Kaito rất rộng lượng mà đúng không? Tớ biết điều đó mà, Kaito của tớ không nhỏ mọn, ích kỉ vậy chứ? – Sara đưa ánh mắt long lanh nhìn Kaito, thằng nhóc chỉ biết cúi đầu để che đi khuôn mặt đỏ lừ đang bối rối.
– Thú vị thật. – tôi lầm bầm. Một câu ba từ này tình cờ lọt hết vào lỗ tai Ren. Hắn nhìn tôi chằm chằm như thể chỉ cần lơ là một chút tôi sẽ bay đi mất.
– Ăn kem đi đã. – Ajita giơ bịch kem lên. Thật vừa vặn là họ mua dư đúng hai cây.
Sau này tôi hỏi thì mới biết… Cuộc đối thoại của hai người con trai trong cửa hàng tiện lợi là:
– Mua loại này đi. – Ren vứt vào giỏ cho Ajita một lô.
– Mua dư hai cây đi. – Ren và Ajita đồng thanh.
Cả hai dù không nói ra nhưng vô cùng hiểu ý nhau “Con heo nhà mình nhất định sẽ than trời kêu đất nếu chỉ được ăn một cây.”
Thế là sau khi ăn xong kem…
– Sang kia nhé. – Sara dịu dàng nắm tay Chito đưa nhỏ đi.
Ba đứa tôi lẽo đẽo đi theo. Kaito khoanh hai tay trước ngực cứ lườm lườm tôi. Cái thằng chết dẫm này!
Nhà ngươi ghét ta thế ta ưa nhà ngươi chắc?!! Nhìn gì mà nhìn đến nỗi muốn lòi con mắt thế kia? Vẻ đẹp của tôi chỉ để cho Ren ngắm thôi có biết chưa hả?
Nhưng tôi cũng rất biết thông cảm a, nếu cuồng tôi đến thế thì có thể cho qua, nhưng phải trả công… 10$/phút nhé.
Tôi vừa tự sướng vừa tự cười một mình, thu hút ánh nhìn của Ren.
…
– A! – lại một lần nữa, trái banh đập vào mặt tôi, đáp lên cái lỗ mũi của tôi.
– Có sao không? – chỉ mình Chito chạy lại hỏi thăm tôi, những thành phần còn lại, như Ren, Kaito, Sara, thậm chí cả Ajita… cũng đứng đó bịt miệng cười.
Chết tiệt! Cái trò gì thế này?! Sao tất cả mọi người đều hùa nhau ăn hiếp tôi!
Tôi nhìn nhìn một lượt những người kia…. Nhất là…
– Kaito!! Là em cố tình sao?! – tôi trừng mắt hét lớn. Thằng nhóc đó dám quăng thẳng trái banh vào mặt tôi… là khuôn mặt đáng giá 10$/phút của tôi đấy! Ghen tị quá á?
– Haha… là vì khuôn mặt chị hút banh đó chứ.
– Không! Không chơi nữa! Đi tắm biển.
Tôi giận dỗi bỏ đi. Ren cười cười đuổi theo.
Hắn lôi tôi vào một con hẻm nhỏ. Thấy mặt tôi ngơ ngác, hắn liền giải thích:
– Ban nãy khi đi mua kem cùng với Ajita, anh tình cờ phát hiện chỗ này.
Chỗ ‘này’ đặc biệt của Ren là…
Con dốc đứng đứng gần ga xe lửa, thay vì xuống dốc, thì có một con đường mòn dẫn vào khu rừng. Đi thẳng được một đoạn thì những vệt sáng lấp lánh che khuất hết tầm nhìn của tôi.
Chúng tôi đang đứng trên một vách đá cao, có thể nhìn thấy khá là bao quát toàn thành phố, giáp với mặt nước xanh rì, giờ đang lấp lánh tia nắng, trông như rãi bạc khắp nơi, với bãi cát vàng rực…
– Tuyệt. – tôi vô thức thốt lên.
– Cứ đi chơi đi đã, tớ muốn biển. – Chito nói mà mắt sáng long lanh, từ khi nào trên tay cô nàng đã là cái xẻng nhựa để xúc cát.
…
Chúng tôi thả bộ xuống con dốc dài và đứng. Hôm nay, tôi mặc một cái áo thun đen, quần jean ngắn, phần vạt áo ngang eo được cột gọn để lộ ra một phần bụng… mỡ… thật là thất vọng… kế hoạch giảm cân của tôi không có tí tác dụng nào. Tôi buột tóc đuôi ngựa, hơi đánh rối phần đuôi tóc, Chito nói làm thế trông tóc sẽ dày hơn… ít ra có lời khuyên của chuyên gia, tôi có thể tự tin hơn một chút.
Chito vô cùng tự tin khoe đường cong quyến rũ của mình. Cô nàng vốn định mặc bikini, nhưng bị Ajita mắng cho một trận bảo nào là nhỏ còn là học sinh, nào là khoe cho thằng nào ngắm thế. Dù anh ấy tỏ ra thờ ơ, nhưng không ai trong chúng tôi là không thấy… anh ấy ghen! Bây giờ chỉ cần chờ hai người này tỏ tình với nhau rồi tiến tới thôi, vậy mà chẳng ai manh động, làm tôi sốt ruột quá. Không biết lần này tôi có nên xúc tác một chút? Chito mà biết chắc chắn sẽ giận. Đành cố gắng một chút vậy.
Cuối cùng, cô nàng đành mặc phần trên là mảnh áo, hoa văn màu vàng sáng với những bông hoa màu đỏ rực rỡ thật nổi bật, phần dưới là một cái quần jean ngắn hệt tôi. Cô nàng buột tóc cao chếch sang một bên nhìn trẻ trung vô cùng. Lại bị Ajita bắt khoác cái áo khoác của anh.
Nhìn hai người này cãi nhau rất chi là thú vị a. Khuôn mặt Chito cứ dỗi dỗi đáng yêu như con nít.
Ren và Ajita chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi, vắt trên hai vai là bốn chiếc khăn tắm để tí nữa tiện cho tôi và Chito quấn đỡ lạnh.
Hôm nay không như mọi khi, Ren nhanh chóng túm tay tôi đi cạnh hắn ngay khi chúng tôi rời khỏi căn nhà của bà cụ. Chito đi cạnh Ajita, dù không nắm tay như chúng tôi, nhưng hai người họ đi rất gần nhau, gần như dính nhau a. Tôi vẫn rất vô tư cười nói, cho đến khi đến đường lớn. Một vài câu bàn tán của người đi đường khiến tôi chết đứng:
– Này… anh chàng DW siêu hót đó đang nắm tay một cô gái WW kìa!
Cái đấy gọi là… vừa ăn cướp vừa la làng chăng? Chúng tôi đã mặc kệ luật lệ ở thế giới này để đến với nhau, vậy mà còn nổi bật đến vậy thì khác nào gây chú ý, lạy ông tôi ở bụi này á?
Ren mặc kệ, hắn thản nhiên chuyển sang khoác vai tôi… tình cảm còn lộ liễu công khai hơn ban nãy nữa, dường như hắn đang muốn thể hiện điều này.
Ây… đúng là điếc không sợ súng mà! Có lẽ hắn nghĩ là không sao, nhưng tôi thì tim đập mạnh còn chân thì rung lẩy bây đây này.
Chito lừ mắt một lượt, tất cả im bặt. Chúng tôi bây giờ đột nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý… tất nhiên. Nổi bật quá mà! Toàn mĩ nam mĩ nữ (ngoại trừ tôi), mà cả tôi và Ren lại đang làm chuyện gây chú ý nữa.
Tôi chép miệng.
…
Gió biển thổi tóc tôi rối tung… ban nãy đã đánh rối lên, giờ càng trông như con dở. Hơi mặn thấm vào từng thớ da.
Tôi nằm dài trên cát, dưới bóng râm của cây dù to tướng, Chito nằm cạnh bên. Ren và Ajita bị chúng tôi bắt đi mua kem ăn cho mát.
– Yuki!! Yuki!! Khi đi về rồi tụi mình đi đâu chơi tiếp?
– Mua sắm tí đi.
– Ừ. Tủ đồ của tớ ít quá. – Chito nói… làm tôi muốn sặc miếng dưa hấu ngọt ngất ngây trong miệng. Tủ nhà cô ấy đem đi phân phát cho cả miền nam của cái đất nước nhỏ nhỏ tên gì ấy… Việt Nam a… không khéo còn thừa.
– Haha… – tôi chỉ biết cười trừ, lồm cồm ngồi dậy… cơ mà…
– Yuki cẩn thận! – nghe thấy giọng thét của Chito, tôi chỉ kịp quay mặt sang bên nhìn nhỏ thì…
‘Bốp!’ – một thứ gì đó… tròn tròn… căng căng… to to… đập một cái thật mạnh vào mặt tôi.
Mắt tôi hoa đi, rồi phía trước toàn thịt bò, thịt gà, khoai tây chiên, hột vịt muối,… còn nhiều đồ ăn lắm cơ mà tôi không có tâm trạng để đếm hay nhìn ngắm.
Tôi theo phản xạ đưa tay lên xoa lấy xoa để cái lỗ mũi đỏ ửng của mình, không biết có chảy máu cam không nữa. Tôi choáng váng, nằm lại xuống cát.
– Yuki! Có sao không? Há há… không tin được. – giọng Chito run run vì nhịn cười.
Tôi điên tiết ngồi bật người dậy, nhìn quanh… kia rồi! Tác nhân gây họa!
Một quả bóng chuyền bãi biển màu vàng sọc cam sọc đỏ… toàn màu nổi nhìn muốn nổ con mắt!
Tôi giữ khư khư nó trong tay mà muốn bóp cho nát vụn.
Một thằng nhóc nắm tay một con nhóc khoảng 7 tuổi chạy đến, đứng trước mặt tôi, thằng nhóc hất hàm:
– Ê bà chị già! Trả tụi tui trái banh.
Chậc… trẻ trâu thế này? Thằng nhóc này coi bộ phải được dạy dỗ lại a, nhìn xem, cô bé phía sau thẹn thùng cúi mặt xuống, hàng chân mày nhíu lại, nhìn có vẻ cảm thấy tội lỗi. Người ta ngoan ngoãn thế thôi chẳng bù…
– Mau trả đây. – thằng nhóc tiếp tục hất mặt lên.
– Xin lỗi chị trước đi đã nhóc. – tôi lừ mắt nhìn thằng nhóc.
– Không thích, tại sao tui lại phải xin lỗi chị? – thằng nhóc vẫn cứng đầu.
– Xin lỗi đi. Kaito… tụi mình là người có lỗi mà… – cô bé lên tiếng, lay lay cánh tay của thằng bé.
– Im đi Sara, cậu có quyền gì mà nói! – thằng nhóc Kaito quay sang trừng mắt nhìn cô bé Sara.
– Nhưng là tụi mình… sai…
– Im! Tôi đã bảo cậu im. – thằng nhóc vỗ nhẹ má Sara, khuôn mặt cô bé ửng hồng lên.
– Cái gì thế này? Ăn hiếp bạn à? Em là du côn chắc? – tôi nhíu mày liếc thằng nhóc.
– Không phải chuyện của chị mau trả trái banh cho tui. – thằng nhóc còn dám nhíu mày lườm lại tôi cơ đấy!
Tôi điên tiết giấu trái banh ra phía sau lưng, nhếch mép:
– Này! Phải xin lỗi cả chị lẫn cô bé chị mới trả.
– Hừm… chị muốn chống đối với tui hả? – thằng nhóc cười khẩy, sao mà cái nụ cười này nhìn giống của Ren thế này??!
Giống ở cái răng khểnh duyên, mà còn giống ở mức độ nguy hiểm nữa.
– Nhóc con đừng có bướng nhé!
Tôi chẹp miệng, đưa mắt lơ đãng nhìn sang chỗ khác, ánh mắt tôi tình cờ liếc qua Chito, cô nàng đang ôm bụng cười sặc sụa, tôi cau mày:
– Cậu cười gì chứ?! Tớ vẫn còn đau và chóng mặt đây.
– Thì ra cậu lại con nít đến thế! – cô nàng bật cười thành tiếng.
Tôi lại thêm điên lên nhờ Chito, cậu ấy sao lại… đả kích quá lớn! Đúng là quá lớn! Tôi không còn biết nói gì hơn!
Mặt tôi càng đen hơn nữa, đang hầm hầm thì cảm giác tay mình bị lay nhẹ, cô bé Sara đang run run nắm lấy cổ tay tôi lắc nhẹ:
– Chị dễ thương ơi… em thay mặt cậu ấy xin…
– Cậu cần quái gì phải xin lỗi con người cứng đầu ương bướng như chị ấy. – Kaito nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Sara kéo mạnh con bé về phía mình… hình như thằng nhóc có hơi đỏ mặt… nó ghen với tôi cơ đấy… nhìn kĩ lại cũng dễ thương phết!
– Haha, nhóc bảo vệ bạn gái quá đấy, chị có ăn thịt Sara đâu? Nhỉ? – tôi cúi xuống, búng nhẹ vào mũi Kaito, đồng thời nháy mắt với Sara… cô bé ban nãy khen tôi dễ thương… tôi cũng cảm thấy con bé thật dễ thương a.
– Ai thèm bảo vệ nhỏ này. – thằng nhóc trề môi – Đừng có đánh trống lãng nữa, mau trả cho tui.
– Không thích, trên trái banh có ghi tên nhóc à? – tôi xoay trái bóng trên ngón tay.
– Em đang ăn hiếp con nít đấy à Yuki? – giọng Ren lạnh lùng.
– Cái anh này vừa đẹp trai vừa thông minh nữa, chị nên học hỏi đi ngố. – Kaito liếc mắt sang Ren rồi cười khẩy nhìn tôi.
– Ai ngố hả cái thằng này? – tôi bặm môi trợn mắt.
– Trả cho nó đi. – Chito nhanh chóng lấy được trái banh trên tay tôi rồi quăng nó sang cho Kaito.
– Ơ… cậu bênh cho nó? – tôi lừ mắt.
– Cậu con nít quá đi thôi, tha cho thằng nhóc đi.
– Em xin lỗi, bù cho vệt sưng trên mặt chị, bốn người anh chị chơi cùng tụi em nhé. – giọng của Sara nhẹ nhàng.
– Sara! – Kaito rít lên.
– Thôi nào, Kaito rất rộng lượng mà đúng không? Tớ biết điều đó mà, Kaito của tớ không nhỏ mọn, ích kỉ vậy chứ? – Sara đưa ánh mắt long lanh nhìn Kaito, thằng nhóc chỉ biết cúi đầu để che đi khuôn mặt đỏ lừ đang bối rối.
– Thú vị thật. – tôi lầm bầm. Một câu ba từ này tình cờ lọt hết vào lỗ tai Ren. Hắn nhìn tôi chằm chằm như thể chỉ cần lơ là một chút tôi sẽ bay đi mất.
– Ăn kem đi đã. – Ajita giơ bịch kem lên. Thật vừa vặn là họ mua dư đúng hai cây.
Sau này tôi hỏi thì mới biết… Cuộc đối thoại của hai người con trai trong cửa hàng tiện lợi là:
– Mua loại này đi. – Ren vứt vào giỏ cho Ajita một lô.
– Mua dư hai cây đi. – Ren và Ajita đồng thanh.
Cả hai dù không nói ra nhưng vô cùng hiểu ý nhau “Con heo nhà mình nhất định sẽ than trời kêu đất nếu chỉ được ăn một cây.”
Thế là sau khi ăn xong kem…
– Sang kia nhé. – Sara dịu dàng nắm tay Chito đưa nhỏ đi.
Ba đứa tôi lẽo đẽo đi theo. Kaito khoanh hai tay trước ngực cứ lườm lườm tôi. Cái thằng chết dẫm này!
Nhà ngươi ghét ta thế ta ưa nhà ngươi chắc?!! Nhìn gì mà nhìn đến nỗi muốn lòi con mắt thế kia? Vẻ đẹp của tôi chỉ để cho Ren ngắm thôi có biết chưa hả?
Nhưng tôi cũng rất biết thông cảm a, nếu cuồng tôi đến thế thì có thể cho qua, nhưng phải trả công… 10$/phút nhé.
Tôi vừa tự sướng vừa tự cười một mình, thu hút ánh nhìn của Ren.
…
– A! – lại một lần nữa, trái banh đập vào mặt tôi, đáp lên cái lỗ mũi của tôi.
– Có sao không? – chỉ mình Chito chạy lại hỏi thăm tôi, những thành phần còn lại, như Ren, Kaito, Sara, thậm chí cả Ajita… cũng đứng đó bịt miệng cười.
Chết tiệt! Cái trò gì thế này?! Sao tất cả mọi người đều hùa nhau ăn hiếp tôi!
Tôi nhìn nhìn một lượt những người kia…. Nhất là…
– Kaito!! Là em cố tình sao?! – tôi trừng mắt hét lớn. Thằng nhóc đó dám quăng thẳng trái banh vào mặt tôi… là khuôn mặt đáng giá 10$/phút của tôi đấy! Ghen tị quá á?
– Haha… là vì khuôn mặt chị hút banh đó chứ.
– Không! Không chơi nữa! Đi tắm biển.
Tôi giận dỗi bỏ đi. Ren cười cười đuổi theo.
Hắn lôi tôi vào một con hẻm nhỏ. Thấy mặt tôi ngơ ngác, hắn liền giải thích:
– Ban nãy khi đi mua kem cùng với Ajita, anh tình cờ phát hiện chỗ này.
Chỗ ‘này’ đặc biệt của Ren là…
Con dốc đứng đứng gần ga xe lửa, thay vì xuống dốc, thì có một con đường mòn dẫn vào khu rừng. Đi thẳng được một đoạn thì những vệt sáng lấp lánh che khuất hết tầm nhìn của tôi.
Chúng tôi đang đứng trên một vách đá cao, có thể nhìn thấy khá là bao quát toàn thành phố, giáp với mặt nước xanh rì, giờ đang lấp lánh tia nắng, trông như rãi bạc khắp nơi, với bãi cát vàng rực…
– Tuyệt. – tôi vô thức thốt lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook