My Devil! Don't Go
-
Chương 73: Đột nhập
Sáng hôm sau,…
– Mau dậy đi nhóc con. – Ren nói đều đều. Tôi mở mắt đã thấy toàn thân tê cứng lại, đập vào mắt là cái bản mặt của Ren… hắn ôm tôi suốt đêm chắc?!
– Au… anh mau bỏ cái chân ra! Nặng khiếp! – tôi lèm bèm chửi rủa, trong khi Ren vẫn mặt dầy ôm chặt tôi… không có tí gì gọi là sẽ để tôi đi làm vệ sinh cá nhân.
– Hôm nay là chủ nhật đấy.
– Thì sao? – tôi cộc cằn nói, vứt cái chân hắn sang một bên.
– Này… em đã hứa với anh gì vào đêm hôm qua hả?
Tôi im lặng, te te đi vào nhà vệ sinh… đã yên vị trong đó thì tôi gào thét sâu trong thâm tâm tại sao mình lại ngu ngốc đến như vậy. Hứa với hắn làm gì để giờ phải chịu khổ thế này không biết nữa…! Đâu phải tôi quên đâu. Đền bù gì chứ! Tự hại thân thì có.
Tôi mở he hé cửa, Ren đang nằm ườn trên sofa coi ti vi. Tôi nuốt nước bọt cái ực… có phải vị tướng nào trước khi ra trận mà nắm chắc phần thắng trong tay thì lúc nào cũng thật nhàn nhã như thế không?
Có phải hắn lại nghĩ ra trò gì đó để trêu tôi rồi… không chừng lại bắt tôi làm osin cho hắn!
Phải kiếm cớ ra ngoài thôi!
Tôi nhanh chóng vệ sinh rồi thay một bộ quần áo khá đơn giản, tóc búi cao, nhìn có vẻ tri thức.
– Ren… Em… đi… đây chút nha. – tôi vừa nói vừa đi thẳng ra cửa.
– Đứng lại. – hắn vẫn giáng mắt vào ti vi mà nói.
– Gì?
– Đi đâu? Ở nhà chơi với anh.
– Em… phải đi làm.
– Ở đâu?
– Tiffa.
– Hôm nay em chỉ có ca chiều thôi mà? Tưởng anh không biết à?
– À thì…
– Phạt thêm tội nói dối nhỉ? – Ren tắt ti vi đứng dậy.
Tôi giật thót tim… Ren à… sao càng ngày anh càng nguy hiểm thế này! Cứ như vậy làm sao em dám tạo phản đứng lên chống đối chính quyền!
Ren cười gian, tiến về phía tôi… thì có người gõ cửa. Tôi tười cươi rạng rỡ phóng ngay ra cửa.
Ren thì đứng đó, khuôn mặt đen lại.
– Ajita? – giọng nói đầy ngạc nhiên của tôi đã thu hút ánh nhìn của Ren. Hắn liếc sang cánh cửa phòng – A. Chito! Chào buổi sáng.
– Yuki! Hôm nay cậu rảnh chứ?! – Chito cười tươi nói.
– Vào nhà trước đi.
…
Trong căn phòng khách, nói toẹt ra là cái ghế sofa dài, thêm hai cái ghế nhỏ hơn, một cài bàn, một cái ti vi.
Tôi và Chito ngồi cạnh nhau, Ren và Ajita ngồi ở hai cái ghế nhỏ. Bốn đứa tôi có vài phút im lặng.
– Vậy có nghĩa là tụi mình sẽ đột nhập vào nhà của Chito để lấy quần áo? – tôi nghiêm túc phán một câu.
– Cái đấy thì ai chẳng biết, ý của tụi này là nghĩ ra kế hoạch đấy ạ chị hai à. – cả ba người còn lại trợn mắt lên nói với tôi – Thì ra nãy giờ vẫn chưa hiểu gì hết. Thật ngốc hết sức.
– Tại sao cần có kế hoạch, chỉ cần đi thẳng vào lấy thôi. – tôi nheo mày đáp. Họ làm quá lên cái quái gì thế này?
– Hơ… cậu đúng là ngốc thật. Đi vào bằng cửa chính như thế khác nào dang chân, chống nạnh, hất hàm với khuôn mặt khiêu chiến với Kurai. – Chito trợn mắt nhìn tôi. Thân với tôi lâu đến thế, chỉ nghĩ là tôi ngốc cỡ cô ấy, không ngờ tôi còn có thể ngốc đến mức này.
– Thì sao? Chỉ cần đánh anh ta là xong thôi mà? – tôi cau mày khó hiểu. Mệt rồi nhá! Sao họ toàn làm những chuyện khiến tôi không hiểu gì cả?!
– Được rồi Yuki. Em đừng hại não mọi người nữa, xuống bếp pha trà đi, để người lớn nói chuyện. – Ren ngã người ra sau, gác luôn hai chân lên bàn… nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Tôi trừng mắt… Gì chứ! Vừa xua đuổi tôi, còn bảo tôi là trẻ con á! Cái tên này quá quắt thế chứ! Hừ! Tôi cũng yếu đuối chứ! Tôi cũng bị tổn thương chứ bộ! Hắn cứ được nước làm tới… chờ tôi xử lý hắn.
Tôi chau mày, trề môi ra, liếc nhìn một lượt hai người còn lại. Không những không bệnh vực tôi còn cố nhịn cười chứ! Chết tiệt! Tôi không có đồng minh mà! Hãy đợi đó.
Tôi gầm gừ đập tay xuống bàn cái rầm rồi tức giận bỏ vào trong bếp.
Tôi pha trà mà lòng thầm rủa, chửi, mắng, nguyền,…
Trà đạo có quy định người pha trà phải có tâm hồn thanh thản, không vướng cảm xúc tiêu cực, cũng không cần tích cực, (cái này là chém hết ý) thì trà mới ngon và có hương vị đặc trưng… còn tôi thế này… chắc pha thành thảm họa mất.
Tôi chạy vào phòng lấy cái tai nghe đeo vào… và phải đi ngang phòng khách. Tôi lườm cả ba, cả ba cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi hất mặt quay lưng bỏ đi.
Mở max volume, tôi vừa pha vừa hát hò… đúng hơn là hét hò… cố tình làm phiền ba người lớn ngồi trên kia bàn chuyện đại sự đá đứa con nít này lăn long lóc xuống đây… tủi thân quá đi mà!
Tôi cảm thấy phía sau lưng mình có một hơi ấm, eo mình bị siết lại.
– Yuki.
Tôi có nghe… giọng ai đó… rõ ràng là giọng của Ren, mà tôi bơ… bơ đi để trả thù hắn dám cho tôi một vố như thế.
Chito cũng đến cạnh tôi, nhỏ gỡ cái tai phone trên tai tôi. Nhỏ mỉm cười:
– Đi thôi.
– Tớ muốn uống trà. – tôi cười thân thiện nói… mà chắc chắn là nhìn giả tạo lắm a.
– Giận à? – Ren thì thầm vào tai đã bị bịt kín bởi tiếng nhạc.
– Xì… ba người đi đi. Tôi không thèm. – tôi bĩu môi, tay vẫn thoăn thoắt pha trà. Gì chứ! Bảo tôi đi pha trà cho đã, rồi bây giờ bảo đi á. Thế công sức tôi nãy giờ bị đổ đi đâu?!! Bực chết mà!
– Thôi mà… đừng giận. – Chito ra sức lay tay tôi, và tặng tôi một khuôn mặt dễ thương đến khó đỡ.
– Được rồi, kế hoạch thế nào? – tôi miễn cưỡng thả ấm trà trên tay xuống, tay còn lại gỡ tai nghe ra.
– Thì rón rén đi vào. – Ren buông eo tôi ra.
– Thế khác nào cách của em? – tôi tròn mắt.
Cả ba người họ chỉ nhếch mép nhìn tôi.
– Em nghĩ đường hoàng đi cướp ngân hàng và lén lút mở két lấy giống nhau à? Đúng là ngốc hết sức. Mau đi thôi.
Ren nói rồi vỗ nhẹ vào đầu tôi. Cả ba lướt qua tôi.
Thì ra kế hoạch vĩ đại của họ là lén lén lút lút. Thế có gì hay chứ?
…
Bốn đứa tôi dễ dàng trèo rào vào khu vườn phía sau căn biệt thự rộng lớn đến đáng sợ. Chito dẫn đường đi vào. Tôi chỉ phút chốc nghĩ bừa nói đại:
– Nhà cậu có bẫy gì không?
– Có. – cũng không ngờ Chito lại thật thà trả lời như thế.
– Cứ như nhà của tổng thống vậy, đáng sợ quá. – tôi khẽ rùng mình.
– Định nghĩa lén lút của em là thế nào hả Yuki? – Ren thở dài.
– Em xin lỗi. – tôi ngay lập tức đáp rồi im lặng.
Chito… rốt cuộc cậu là công chúa nước nào, đến cả căn nhà cũng thật đặc biệt… khiến người khác quá tò mò.
Chito đưa chúng tôi vào nhà an toàn, nhỏ lầm bầm:
– Hình như anh ấy không có ở nhà, vậy thì khỏe rồi. Có ai đời vào nhà của chính mình phải đi bằng cửa sau thế này không.
Tôi cũng phải thở dài, tội nghiệp con bạn. Tôi chỉ là người ngoài cuộc còn thấy thương tâm cho cuộc sống đau khổ của nhỏ.
Tôi thở dài não nề. Đi vòng qua vài hành lang, tôi đến căn phòng lần trước. Ren và Ajita đột nhiên giữ tay tôi và Chito lại, kéo chúng tôi đứng ra sau lưng họ. Cả hai đẩy cửa phòng, bên trong tan tành như thể mới có khủng bố đột nhập vào đây.
Tôi và Chito hai mắt căn tròn, trong khi Ren và Ajita dường như hơi siết chặt tay hơn.
– A. – tôi chỉ kịp nghe thấy Chito hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng gì, nhỏ đã bị kéo đi đâu mất… với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Bàn tay đang nắm của Ajita bỗng chơi vơi trong không khí… Chito bị cướp đi một cách dễ dàng, mà anh không thể phản ứng lại gì. Cảm giác thất vọng và thấy bản thân vô dụng ùa về, trái tim anh gần như hoảng loạn.
Chẳng lẽ anh lại vô dụng đến vậy?
Một bóng đen vụt qua trước mặt tôi, rồi lướt vào phòng.
Giữa phòng đột nhiên xuất hiện hai người. Người con trai đang ôm chặt cô gái trong lòng như sợ cô ấy sẽ biến mất.
– Kurai… Chito…! – tôi nghiến răng.
Phải đấy, hai người đó còn ai khác ngoài hai nhận vật này.
Nhìn Kurai thảm thương quá. Đầu tóc thì rối bù, bọng mắt đen xì, khuôn mặt tái nhợt, làn da trắng toát có pha xanh xao, như ma ý. Chỉ nhìn anh ta từ khoảng cách này cũng đủ làm tôi thấy giật mình rồi, cứ như ma ý…! Mà anh ta làm thế nào có thể kéo Chito sang đấy chứ?
– Tao cho ba đứa bây 3s để biến, nếu không đừng trách.
– Anh nghĩ anh là ai? Mau buông tôi ra. – Chito vùng vẫy, tay đẩy anh ta.
– Từ khi nào em lại chống đối anh như thế? Trước kia em vốn rất ngoan ngoãn.
– Tôi không quan tâm, tôi hết chịu nổi anh rồi! – Chito đẩy mạnh. Kurai như sốc tinh thần khi nghe câu vừa rồi nên lơ là tập trung, bị nhỏ đẩy ra một cách dễ dàng.
– Em… bị tụi nó dụ dỗ rồi! Chỉ cần tụi nó biến mất, em sẽ quay trở về bên anh phải không? – Kurai gào lên… anh ta xúc động nhíu mày nhìn Chito, ngón trỏ chỉ thằng vào tôi, Ren và Ajita đang đứng nhìn hai người họ.
– Không! Dù họ không còn tôi cũng không nghe lời anh nữa! – Chito cũng để bao nhiêu bức xúc của mình từ trước đến giờ tràn ra hết qua những câu nói… câu thét thì đúng hơn.
– Anh không tin! Em chỉ đang nói dối thôi. Em là một đứa em gái ngoan ngoãn mà! – anh ta lại gào lên, mắt… ngấn nước?! OMG! Ẻo lã thế!
– Đó là do anh tự suy diễn ra thôi. Từ trước đến nay có lần nào tôi bảo yêu anh đâu. Tại sao anh cứ mãi áp đặt tôi như thế? Tôi đau khổ và khó xử biết bao nhiêu, nếu yêu tôi tại sao anh không hiểu được điều đó. Rốt cuộc anh yêu tôi được bao nhiêu?! Tình yêu của anh sao lại ích kỉ như vậy?! Thấu hiểu cảm giác của người mình yêu là chuyện khó làm lắm sao?
– Em… tại sao lại cứng đầu như vậy?
– Người cứng đầu chính là anh! – Chito hét ầm lên, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy biểu lộ đau khổ đến vậy.
– Em nói thế là ý gì? Có phải bây giờ em ghét anh lắm không? – Kurai ngồi xuống giường, đưa ánh mắt ban nãy vẫn còn thể hiện nỗi đau, bây giờ vô hồn lơ đễnh nhìn về nơi nào xa xăm.
– Ừ. – Chito gật đầu chắc nịch không do dự.
– Anh cần xả stress. – Kurai lầm bầm nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, sát khí đột nhiên lan rộng khắp nơi.
– Mau dậy đi nhóc con. – Ren nói đều đều. Tôi mở mắt đã thấy toàn thân tê cứng lại, đập vào mắt là cái bản mặt của Ren… hắn ôm tôi suốt đêm chắc?!
– Au… anh mau bỏ cái chân ra! Nặng khiếp! – tôi lèm bèm chửi rủa, trong khi Ren vẫn mặt dầy ôm chặt tôi… không có tí gì gọi là sẽ để tôi đi làm vệ sinh cá nhân.
– Hôm nay là chủ nhật đấy.
– Thì sao? – tôi cộc cằn nói, vứt cái chân hắn sang một bên.
– Này… em đã hứa với anh gì vào đêm hôm qua hả?
Tôi im lặng, te te đi vào nhà vệ sinh… đã yên vị trong đó thì tôi gào thét sâu trong thâm tâm tại sao mình lại ngu ngốc đến như vậy. Hứa với hắn làm gì để giờ phải chịu khổ thế này không biết nữa…! Đâu phải tôi quên đâu. Đền bù gì chứ! Tự hại thân thì có.
Tôi mở he hé cửa, Ren đang nằm ườn trên sofa coi ti vi. Tôi nuốt nước bọt cái ực… có phải vị tướng nào trước khi ra trận mà nắm chắc phần thắng trong tay thì lúc nào cũng thật nhàn nhã như thế không?
Có phải hắn lại nghĩ ra trò gì đó để trêu tôi rồi… không chừng lại bắt tôi làm osin cho hắn!
Phải kiếm cớ ra ngoài thôi!
Tôi nhanh chóng vệ sinh rồi thay một bộ quần áo khá đơn giản, tóc búi cao, nhìn có vẻ tri thức.
– Ren… Em… đi… đây chút nha. – tôi vừa nói vừa đi thẳng ra cửa.
– Đứng lại. – hắn vẫn giáng mắt vào ti vi mà nói.
– Gì?
– Đi đâu? Ở nhà chơi với anh.
– Em… phải đi làm.
– Ở đâu?
– Tiffa.
– Hôm nay em chỉ có ca chiều thôi mà? Tưởng anh không biết à?
– À thì…
– Phạt thêm tội nói dối nhỉ? – Ren tắt ti vi đứng dậy.
Tôi giật thót tim… Ren à… sao càng ngày anh càng nguy hiểm thế này! Cứ như vậy làm sao em dám tạo phản đứng lên chống đối chính quyền!
Ren cười gian, tiến về phía tôi… thì có người gõ cửa. Tôi tười cươi rạng rỡ phóng ngay ra cửa.
Ren thì đứng đó, khuôn mặt đen lại.
– Ajita? – giọng nói đầy ngạc nhiên của tôi đã thu hút ánh nhìn của Ren. Hắn liếc sang cánh cửa phòng – A. Chito! Chào buổi sáng.
– Yuki! Hôm nay cậu rảnh chứ?! – Chito cười tươi nói.
– Vào nhà trước đi.
…
Trong căn phòng khách, nói toẹt ra là cái ghế sofa dài, thêm hai cái ghế nhỏ hơn, một cài bàn, một cái ti vi.
Tôi và Chito ngồi cạnh nhau, Ren và Ajita ngồi ở hai cái ghế nhỏ. Bốn đứa tôi có vài phút im lặng.
– Vậy có nghĩa là tụi mình sẽ đột nhập vào nhà của Chito để lấy quần áo? – tôi nghiêm túc phán một câu.
– Cái đấy thì ai chẳng biết, ý của tụi này là nghĩ ra kế hoạch đấy ạ chị hai à. – cả ba người còn lại trợn mắt lên nói với tôi – Thì ra nãy giờ vẫn chưa hiểu gì hết. Thật ngốc hết sức.
– Tại sao cần có kế hoạch, chỉ cần đi thẳng vào lấy thôi. – tôi nheo mày đáp. Họ làm quá lên cái quái gì thế này?
– Hơ… cậu đúng là ngốc thật. Đi vào bằng cửa chính như thế khác nào dang chân, chống nạnh, hất hàm với khuôn mặt khiêu chiến với Kurai. – Chito trợn mắt nhìn tôi. Thân với tôi lâu đến thế, chỉ nghĩ là tôi ngốc cỡ cô ấy, không ngờ tôi còn có thể ngốc đến mức này.
– Thì sao? Chỉ cần đánh anh ta là xong thôi mà? – tôi cau mày khó hiểu. Mệt rồi nhá! Sao họ toàn làm những chuyện khiến tôi không hiểu gì cả?!
– Được rồi Yuki. Em đừng hại não mọi người nữa, xuống bếp pha trà đi, để người lớn nói chuyện. – Ren ngã người ra sau, gác luôn hai chân lên bàn… nói với vẻ mặt không cảm xúc.
Tôi trừng mắt… Gì chứ! Vừa xua đuổi tôi, còn bảo tôi là trẻ con á! Cái tên này quá quắt thế chứ! Hừ! Tôi cũng yếu đuối chứ! Tôi cũng bị tổn thương chứ bộ! Hắn cứ được nước làm tới… chờ tôi xử lý hắn.
Tôi chau mày, trề môi ra, liếc nhìn một lượt hai người còn lại. Không những không bệnh vực tôi còn cố nhịn cười chứ! Chết tiệt! Tôi không có đồng minh mà! Hãy đợi đó.
Tôi gầm gừ đập tay xuống bàn cái rầm rồi tức giận bỏ vào trong bếp.
Tôi pha trà mà lòng thầm rủa, chửi, mắng, nguyền,…
Trà đạo có quy định người pha trà phải có tâm hồn thanh thản, không vướng cảm xúc tiêu cực, cũng không cần tích cực, (cái này là chém hết ý) thì trà mới ngon và có hương vị đặc trưng… còn tôi thế này… chắc pha thành thảm họa mất.
Tôi chạy vào phòng lấy cái tai nghe đeo vào… và phải đi ngang phòng khách. Tôi lườm cả ba, cả ba cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi hất mặt quay lưng bỏ đi.
Mở max volume, tôi vừa pha vừa hát hò… đúng hơn là hét hò… cố tình làm phiền ba người lớn ngồi trên kia bàn chuyện đại sự đá đứa con nít này lăn long lóc xuống đây… tủi thân quá đi mà!
Tôi cảm thấy phía sau lưng mình có một hơi ấm, eo mình bị siết lại.
– Yuki.
Tôi có nghe… giọng ai đó… rõ ràng là giọng của Ren, mà tôi bơ… bơ đi để trả thù hắn dám cho tôi một vố như thế.
Chito cũng đến cạnh tôi, nhỏ gỡ cái tai phone trên tai tôi. Nhỏ mỉm cười:
– Đi thôi.
– Tớ muốn uống trà. – tôi cười thân thiện nói… mà chắc chắn là nhìn giả tạo lắm a.
– Giận à? – Ren thì thầm vào tai đã bị bịt kín bởi tiếng nhạc.
– Xì… ba người đi đi. Tôi không thèm. – tôi bĩu môi, tay vẫn thoăn thoắt pha trà. Gì chứ! Bảo tôi đi pha trà cho đã, rồi bây giờ bảo đi á. Thế công sức tôi nãy giờ bị đổ đi đâu?!! Bực chết mà!
– Thôi mà… đừng giận. – Chito ra sức lay tay tôi, và tặng tôi một khuôn mặt dễ thương đến khó đỡ.
– Được rồi, kế hoạch thế nào? – tôi miễn cưỡng thả ấm trà trên tay xuống, tay còn lại gỡ tai nghe ra.
– Thì rón rén đi vào. – Ren buông eo tôi ra.
– Thế khác nào cách của em? – tôi tròn mắt.
Cả ba người họ chỉ nhếch mép nhìn tôi.
– Em nghĩ đường hoàng đi cướp ngân hàng và lén lút mở két lấy giống nhau à? Đúng là ngốc hết sức. Mau đi thôi.
Ren nói rồi vỗ nhẹ vào đầu tôi. Cả ba lướt qua tôi.
Thì ra kế hoạch vĩ đại của họ là lén lén lút lút. Thế có gì hay chứ?
…
Bốn đứa tôi dễ dàng trèo rào vào khu vườn phía sau căn biệt thự rộng lớn đến đáng sợ. Chito dẫn đường đi vào. Tôi chỉ phút chốc nghĩ bừa nói đại:
– Nhà cậu có bẫy gì không?
– Có. – cũng không ngờ Chito lại thật thà trả lời như thế.
– Cứ như nhà của tổng thống vậy, đáng sợ quá. – tôi khẽ rùng mình.
– Định nghĩa lén lút của em là thế nào hả Yuki? – Ren thở dài.
– Em xin lỗi. – tôi ngay lập tức đáp rồi im lặng.
Chito… rốt cuộc cậu là công chúa nước nào, đến cả căn nhà cũng thật đặc biệt… khiến người khác quá tò mò.
Chito đưa chúng tôi vào nhà an toàn, nhỏ lầm bầm:
– Hình như anh ấy không có ở nhà, vậy thì khỏe rồi. Có ai đời vào nhà của chính mình phải đi bằng cửa sau thế này không.
Tôi cũng phải thở dài, tội nghiệp con bạn. Tôi chỉ là người ngoài cuộc còn thấy thương tâm cho cuộc sống đau khổ của nhỏ.
Tôi thở dài não nề. Đi vòng qua vài hành lang, tôi đến căn phòng lần trước. Ren và Ajita đột nhiên giữ tay tôi và Chito lại, kéo chúng tôi đứng ra sau lưng họ. Cả hai đẩy cửa phòng, bên trong tan tành như thể mới có khủng bố đột nhập vào đây.
Tôi và Chito hai mắt căn tròn, trong khi Ren và Ajita dường như hơi siết chặt tay hơn.
– A. – tôi chỉ kịp nghe thấy Chito hét lên một tiếng, chưa kịp phản ứng gì, nhỏ đã bị kéo đi đâu mất… với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Bàn tay đang nắm của Ajita bỗng chơi vơi trong không khí… Chito bị cướp đi một cách dễ dàng, mà anh không thể phản ứng lại gì. Cảm giác thất vọng và thấy bản thân vô dụng ùa về, trái tim anh gần như hoảng loạn.
Chẳng lẽ anh lại vô dụng đến vậy?
Một bóng đen vụt qua trước mặt tôi, rồi lướt vào phòng.
Giữa phòng đột nhiên xuất hiện hai người. Người con trai đang ôm chặt cô gái trong lòng như sợ cô ấy sẽ biến mất.
– Kurai… Chito…! – tôi nghiến răng.
Phải đấy, hai người đó còn ai khác ngoài hai nhận vật này.
Nhìn Kurai thảm thương quá. Đầu tóc thì rối bù, bọng mắt đen xì, khuôn mặt tái nhợt, làn da trắng toát có pha xanh xao, như ma ý. Chỉ nhìn anh ta từ khoảng cách này cũng đủ làm tôi thấy giật mình rồi, cứ như ma ý…! Mà anh ta làm thế nào có thể kéo Chito sang đấy chứ?
– Tao cho ba đứa bây 3s để biến, nếu không đừng trách.
– Anh nghĩ anh là ai? Mau buông tôi ra. – Chito vùng vẫy, tay đẩy anh ta.
– Từ khi nào em lại chống đối anh như thế? Trước kia em vốn rất ngoan ngoãn.
– Tôi không quan tâm, tôi hết chịu nổi anh rồi! – Chito đẩy mạnh. Kurai như sốc tinh thần khi nghe câu vừa rồi nên lơ là tập trung, bị nhỏ đẩy ra một cách dễ dàng.
– Em… bị tụi nó dụ dỗ rồi! Chỉ cần tụi nó biến mất, em sẽ quay trở về bên anh phải không? – Kurai gào lên… anh ta xúc động nhíu mày nhìn Chito, ngón trỏ chỉ thằng vào tôi, Ren và Ajita đang đứng nhìn hai người họ.
– Không! Dù họ không còn tôi cũng không nghe lời anh nữa! – Chito cũng để bao nhiêu bức xúc của mình từ trước đến giờ tràn ra hết qua những câu nói… câu thét thì đúng hơn.
– Anh không tin! Em chỉ đang nói dối thôi. Em là một đứa em gái ngoan ngoãn mà! – anh ta lại gào lên, mắt… ngấn nước?! OMG! Ẻo lã thế!
– Đó là do anh tự suy diễn ra thôi. Từ trước đến nay có lần nào tôi bảo yêu anh đâu. Tại sao anh cứ mãi áp đặt tôi như thế? Tôi đau khổ và khó xử biết bao nhiêu, nếu yêu tôi tại sao anh không hiểu được điều đó. Rốt cuộc anh yêu tôi được bao nhiêu?! Tình yêu của anh sao lại ích kỉ như vậy?! Thấu hiểu cảm giác của người mình yêu là chuyện khó làm lắm sao?
– Em… tại sao lại cứng đầu như vậy?
– Người cứng đầu chính là anh! – Chito hét ầm lên, lần đầu tiên tôi thấy cô ấy biểu lộ đau khổ đến vậy.
– Em nói thế là ý gì? Có phải bây giờ em ghét anh lắm không? – Kurai ngồi xuống giường, đưa ánh mắt ban nãy vẫn còn thể hiện nỗi đau, bây giờ vô hồn lơ đễnh nhìn về nơi nào xa xăm.
– Ừ. – Chito gật đầu chắc nịch không do dự.
– Anh cần xả stress. – Kurai lầm bầm nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, sát khí đột nhiên lan rộng khắp nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook