My Devil! Don't Go
-
Chương 38: Hôn thê
– Ren à! Đưa em về lớp đi. – cô ta nhếch mép cười đểu với tôi, cả người lả lơi tựa hẳn vào hắn. Trông ngứa mắt chết mà! Tôi muốn lắm gạt chân hắn cho cả hai cùng té đi!
– Tạm biệt Yuki. Mình đi thôi. – hắn nhanh chóng chào tôi kéo cô ta đi.
Thấy cảnh này, tôi vừa ngứa mắt vừa đau tim nhé! Hắn đang làm cái trò gì vậy chứ? Mới tuyên bố sẽ theo đuổi tôi, vậy mà giờ chỉ cần con gái người ta than thở chút xíu đã quay ngoắt bỏ đi! Hừ! Đáng ghét! Thật tình tôi chẳng thể hiểu được tình cảm thật sự của hắn nữa. Hắn chắc là không thích tôi mà chỉ đùa giỡn thôi.
Từ khi suy nghĩ này hiện ra trong tôi, cả người tôi đột nhiên nặng trịch. Tôi lại sốt rồi sao?! Tôi khó chịu bỏ lên lớp với vẻ mặt hầm hầm mà ai nhìn cũng hoảng, đều tránh đi hết.
Tôi đâu biết suy nghĩ thật của hắn bây giờ là “May là có con nhỏ này đến, không thì chẳng biết trả lời như thế nào cái câu hỏi tự nhiên mọc lên đó! Chẳng lẽ nói tôi tự dàn cảnh nên nó thế?! Nguy hiểm! Hết sức nguy hiểm! Yuki cô ta dạo gần đây đột nhiên thông minh đột suất a.”
…
Cả ngày hôm nay, hắn lại không sang lớp tôi. Gì đây chứ? Đáng lí tôi phải thấy nhẹ nhõm, tại sao lại thấy khó chịu như vậy… Cái tình cảm chết tiệt này trời đánh chết đi cho rồi! Tại sao tôi lại thích hắn chứ?
– Yuki ơi, có người tìm này. – cô bạn gọi tôi. Như thể vớ được cái phao trôi giữa sông, tôi hớn hở ngước nhìn.
– Yuki ơi! – Chito cười toe toét với tôi, tay vẫy vẫy, tay còn lại cầm hộp cơm màu hường phấn có hình mấy chú gấu đang nhảy kiyumi.
– Chờ tớ một tí. – tôi loay hoay đứng dậy rồi ra ngoài.
– Đi ăn trưa nào. – cô ấy cười.
– Ừ. – tôi cũng cười rồi cả hai kéo nhau ra sân sau, cười nói vui vẻ thì thôi. Hai đứ tôi nhộn nhịp đến nỗi, đi đến đâu, người ta ngoái lại nhìn đến đó.
Tôi nằm luôn ra cỏ sau khi ăn no nê.
– Này… Ren nhờ tớ chuyển lời cho cậu đấy. – cô ấy đột nhiên nói.
– Hả? – tôi ngồi bật dậy nhìn Chito.
– Nhưng này… giữa hai người là quan hệ gì vậy? – cô ấy nhìn tôi với ánh mắt long lanh – Hắn bảo cậu đừng quan tâm tới cô gái hồi sáng, chỉ cần tin và nhìn vào hắn là được.
– À… – tôi gật nhẹ đầu rồi im luôn. Đầu óc tôi đang chu du đi thỉnh kinh rồi…
– Yuki! Yuki à! Kể cho tớ nghe đi mà! Quan hệ giữa hai người ấy! – cô ấy nài nỉ.
– Thôi được rồi, không được nói với ai khác đấy nhé! – tôi dặn dò trước cô ấy một câu, đợi nhỏ gật đầu một cách chắc chắn rồi, tôi mới thở hắt ra bắt đầu câu chuyện.
Tôi kể xong nhắm tịt mắt chẳng dám nhìn Chito, cô ấy chắc chắn sẽ sốc lắm, có khi còn chạy thẳng đi báo cáo với đại pháp sư chăng…
Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, cô ấy khóc bù lu bù loa ôm chặt lấy tôi. Giọng cô ấy lạc đi, tôi không nghe thấy gì hết:
– Yuki… hức… tội nghiệp cậu quá! Yuki… hức… tớ tớ… sẽ… bảo… hức vệ cậu.
– Cám ơn cậu. – dù không hiểu gì, nhưng tôi cũng ôm ghì lấy nhỏ, mắt đột nhiên cay xè, không biết do buồn khi đụng phải nỗi đau, hay do cảm động trước nhỏ.
…
Tự nhiên sau chuyện đó, tôi cảm thấy tôi và Chito cứ như một vậy. Bên cạnh cô ấy rất ấm áp và dễ chịu.
Chiều, tôi đi một mạch về, nhưng vừa đến cổng trường thôi, đập vào mắt tôi là hình ảnh Ren đang đứng đó, kế bên là cô nàng ban sáng.
Cô ta ỏng ẹo với Ren nhìn phát ghét! Tôi bỏ cho hắn cục lơ cùng Chito đi thẳng. Hắn nhíu mày chộp lấy cổ tay tôi. Tôi quay lại lườm hắn một phát, mà mặt tôi ngày càng đen khi thấy cô ta đang ôm chặt cánh tay của Ren.
Chito khó chịu ra mặt:
– Hai người làm cái trò gì ở sân trường thế kia? Có tình tứ thì tìm chỗ nào vắng vẻ ấy, và đừng có thu hút sự chú ý của cô bạn tôi. – nhỏ hất tay hắn ra khỏi cánh tay tôi, sau đó xoay người tôi lại rồi đi mất… May mắn là có Chito ở đây, không thì tôi chẳng biết bản thân sẽ làm gì nữa.
– Cám ơn cậu. – tôi nói khẽ cùng tiếng thở dài sau khi đã đi được một quãng xa.
– Tớ rất là thích cậu, cậu tuyệt đối đừng buồn. Có gì cứ tâm sự với tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu. Được chứ?
– Ừ. – tôi mỉm cười gật nhẹ đầu.
…
Tôi và cô ấy đến Tiffa. Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt bà chủ quán khi chẳng thấy Ren đâu, thay vào đó là một cô gái phải nói là rất đẹp. Khách hàng nữ trong quán cũng thở dài não nề tính tiền ra về.
Chẹp… có cần phải thể hiện ra mặt như vậy không chứ? Thật là…
– Cậu làm ở đây à? – cô ấy nhìn ngắm xung quanh.
Hình như tôi chưa bao giờ giới thiệu. Tiffa được thiết kế theo hình ảnh những ngôi nhà gỗ nằm trong rừng thông hoang vắng. Với những vật dụng giản dị nhưng đầy nghệ thuật, cùng với đội ngũ nhân viên toàn mĩ nam mĩ nữ (ngoại trừ tôi), quán thu hút đông đảo khách hàng từ già đến trẻ, nam đến nữ.
Tôi vào bên trong thay quần áo.
Chito ngồi bên ngoài uống café, ngắm quang cảnh của quán mà tấm tắc khen ngợi, cô nàng có vẻ thích nghệ thuật.
Mặt trời từ từ đi xuống, tôi bảo nhỏ đi về nhà kẻo trễ, nên Chito tạm biệt tôi rồi về.
Tôi sau khi xong hết việc cũng khóa cửa đi về, nhưng vừa bước khỏi cửa, tôi đã giật mình hét toáng lên vì có một bóng đen ở đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi thẳng tay phang cái ba lô đang cầm vào cái bóng đó. Vốn định vứt ba lô chạy lấy người thì cái bóng đó giữ vai tôi lại.
– Cô lại làm cái trò thiểu năng gì thế hả?
– Ren?
– Chứ cô nghĩ là ai?
– Ma. – tôi vô cùng thành thật đáp, bị hắn lườm cho một cái tóe lửa.
– Cô…
– Cậu đi đâu thế? – tôi giật lại cái ba lô quay lưng đi.
– Chơi. – hắn đáp như không.
– Tự kỉ. – tôi phun cho một cậu rồi… chạy.
– Này! Có ngon thì đứng lại! – hắn đuổi theo.
– Tôi đâu có ngu! – tôi hét với lại rồi tiếp tục chạy.
Tôi và hắn cứ như thế cho đến khi đến phòng kí túc xá. Tôi vừa về đã vứt ba lô lên giường, vơ bừa cái đầm voan trắng phóng thẳng vào nhà tắm, xả nước lên người để không nghe được tiếng của hắn nữa.
Hắn về tới thở hồng hộc gào lên:
– Yuki! Cô chết với tôi!
Nghe tiếng hắn có vẻ bực, tôi cười khúc khích trong nhà tắm… nhưng mà là cười trong nước mắt! Phải làm sao đây?! Cái khăn tắm tôi không đem vào đây! Làm sao đây?!!
Chẳng lẽ mặt dầy nhờ hắn?! Không được!! Tuyệt đối không được! Phải làm sao đây?! Hức! Đúng là tự mình hại mình mà! Thật là nhục nhã chết được. Tôi mặc luôn cái đầm vào trong tình trạng ướt mèm. Cái đầm ôm sát cơ thể tôi thật khó chịu. Tôi rón rén chạy ra ngoài để lấy khăn… vừa mở cửa đã thấy hắn đứng đó chống tay lên tường. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn chớp chớp mắt.
Ren quét mắt từ trên xuống người tôi. Mặt hắn thoáng đỏ vứt cái khăn lên đầu tôi rồi quay lưng bước đi. Tôi vơ lấy cái khăn chạy vội vào trong đóng sầm cửa lại. Tôi cảm nhận được khuôn mặt cũng đang rất đỏ của mình. Ôi thật là… Tôi thét lên.
…
Sau khi tôi bước ra thì chẳng ai nói với ai câu nào, hắn dọn bữa, cả hai chúng tôi dùng nó trong im lặng, và cả hai đếu biết đối phương hiện có khuôn mặt rất đỏ.
– Ừm… cô gái ban sáng là… – hắn đột nhiên lên tiếng khi tôi đang dọn dẹp chén dĩa.
Hắn đứng nghiêng người, hơi tựa vào cạnh bàn.
– Tôi không quan tâm nên cậu không phải giải thích. – tôi nói dối.
– Có thật vậy không? – hắn nhíu mày.
– Th… Thật! – tôi gật đầu chắc nịt.
– Hừm, vậy tôi không nói nữa. – hắn nói xong hơi giận bỏ đi xem ti vi. Tôi… NGU quá!
Rõ ràng tôi đang rất tò mò, tại sao lại sĩ diện mà nói như vậy chứ?! Trời ạ! Tôi tức bản thân mà phang thẳng cái tô xuống bàn. Những mảnh vỡ văng khắp nơi, một mảnh sượt qua cổ tay tôi, lại ngay động mạch nên máu nhanh chóng tuôn đỏ tay.
– Có chuyện gì?!
Hắn chạy vào, hối hả nhìn tôi, sau đó thì trợn mắt lên rồi lao đến bế bổng tôi lên:
– Sao cô lại dại dột như vậy?!
Hắn hét lên, rồi đặt tôi lên giường, chạy vào nhà tắm lấy khăn quấn ngang tay tôi, sau đó hắn chạy đi lấy hộp y tế.
Sao cảnh này quen quen thế nhỉ?
– Tại sao cô lại có suy nghĩ dại dột như vậy hả? – giọng của Ren lớn dần. Hừm. Chưa thấy mặt đã thấy người. Hắn chưa vào phòng đã nghe um sùm giọng hắn.
– Dại dột gì chứ? – tôi lầm bầm.
– Hừ! Dù cho có yêu tôi đến mức nào, tôi hiểu điều đó mà! Cô gái hồi sáng chẳng là gì với tôi cả! Nên tại sao cô lại tự tử chứ? – hắn đã vào phòng… vô cùng ngang nhiên nói câu vừa rồi… Hắn đang nghĩ cái gì thế này?!
– Cậu bị hâm à?! – tôi trợn mắt hỏi ngược lại hắn.
– Ơ chứ cô tự tử vì điều gì? – hắn ngơ ngác, nhưng vội tiến về phía tôi, chộp lấy cánh tay tôi.
– Tôi có tự tử đâu chứ? Chỉ vì đang tức nên đập chén thôi. – tôi giận quá hóa ngốc, không ngờ lại tự mình khai ra.
– Tức cái gì? Là ghen à? – hắn nhếch mép, cứ như hớn hở lắm ý.
– Ơ… tôi… – tôi chớp chớp mắt, nhất thời não đi du lịch, không biết biện hộ thế nào cho câu nói vừa rồi của mình.
– Cô ta chẳng là gì với tôi hết. Chỉ là hôn thê thôi.
– Hôn… thê sao? A! Đau! – tôi thét lên.
– Xin lỗi. – hắn thổi nhẹ nhẹ vào vết thương của tôi.
– Vậy… hôn thê tức là… cậu sẽ… cưới cô ta?
– Trước khi gặp cô thì nó sẽ là vậy. – hắn chép miệng nói, sau đó mặt hắn đột nhiên đỏ ửng. Cái gì lại tự nói tự ngượng thế này?!
– A… Nhưng… hôn thê là do gia đình cậu… – tôi ấp úng.
– Cô đừng quan tâm đến việc đó. Tôi không có bố mẹ. – hắn nói nhẹ tênh như thể đó không phải chuyện của mình.
– Nhưng chẳng phải cậu nói nhà cậu là một trong những gia đình lớn mạnh nhất Magico…
– Cô im lặng được rồi đấy. Chỉ cần biết giữa tôi và Sammy không có quan hệ gì cả. – hắn cau mày nói rồi chú tâm vào băng bó cho tôi. Hình như câu hỏi của tôi làm Ren thấy khó chịu.
Tôi buông tiếng thở dài, ngoan ngoãn ngồi im.
– Tạm biệt Yuki. Mình đi thôi. – hắn nhanh chóng chào tôi kéo cô ta đi.
Thấy cảnh này, tôi vừa ngứa mắt vừa đau tim nhé! Hắn đang làm cái trò gì vậy chứ? Mới tuyên bố sẽ theo đuổi tôi, vậy mà giờ chỉ cần con gái người ta than thở chút xíu đã quay ngoắt bỏ đi! Hừ! Đáng ghét! Thật tình tôi chẳng thể hiểu được tình cảm thật sự của hắn nữa. Hắn chắc là không thích tôi mà chỉ đùa giỡn thôi.
Từ khi suy nghĩ này hiện ra trong tôi, cả người tôi đột nhiên nặng trịch. Tôi lại sốt rồi sao?! Tôi khó chịu bỏ lên lớp với vẻ mặt hầm hầm mà ai nhìn cũng hoảng, đều tránh đi hết.
Tôi đâu biết suy nghĩ thật của hắn bây giờ là “May là có con nhỏ này đến, không thì chẳng biết trả lời như thế nào cái câu hỏi tự nhiên mọc lên đó! Chẳng lẽ nói tôi tự dàn cảnh nên nó thế?! Nguy hiểm! Hết sức nguy hiểm! Yuki cô ta dạo gần đây đột nhiên thông minh đột suất a.”
…
Cả ngày hôm nay, hắn lại không sang lớp tôi. Gì đây chứ? Đáng lí tôi phải thấy nhẹ nhõm, tại sao lại thấy khó chịu như vậy… Cái tình cảm chết tiệt này trời đánh chết đi cho rồi! Tại sao tôi lại thích hắn chứ?
– Yuki ơi, có người tìm này. – cô bạn gọi tôi. Như thể vớ được cái phao trôi giữa sông, tôi hớn hở ngước nhìn.
– Yuki ơi! – Chito cười toe toét với tôi, tay vẫy vẫy, tay còn lại cầm hộp cơm màu hường phấn có hình mấy chú gấu đang nhảy kiyumi.
– Chờ tớ một tí. – tôi loay hoay đứng dậy rồi ra ngoài.
– Đi ăn trưa nào. – cô ấy cười.
– Ừ. – tôi cũng cười rồi cả hai kéo nhau ra sân sau, cười nói vui vẻ thì thôi. Hai đứ tôi nhộn nhịp đến nỗi, đi đến đâu, người ta ngoái lại nhìn đến đó.
Tôi nằm luôn ra cỏ sau khi ăn no nê.
– Này… Ren nhờ tớ chuyển lời cho cậu đấy. – cô ấy đột nhiên nói.
– Hả? – tôi ngồi bật dậy nhìn Chito.
– Nhưng này… giữa hai người là quan hệ gì vậy? – cô ấy nhìn tôi với ánh mắt long lanh – Hắn bảo cậu đừng quan tâm tới cô gái hồi sáng, chỉ cần tin và nhìn vào hắn là được.
– À… – tôi gật nhẹ đầu rồi im luôn. Đầu óc tôi đang chu du đi thỉnh kinh rồi…
– Yuki! Yuki à! Kể cho tớ nghe đi mà! Quan hệ giữa hai người ấy! – cô ấy nài nỉ.
– Thôi được rồi, không được nói với ai khác đấy nhé! – tôi dặn dò trước cô ấy một câu, đợi nhỏ gật đầu một cách chắc chắn rồi, tôi mới thở hắt ra bắt đầu câu chuyện.
Tôi kể xong nhắm tịt mắt chẳng dám nhìn Chito, cô ấy chắc chắn sẽ sốc lắm, có khi còn chạy thẳng đi báo cáo với đại pháp sư chăng…
Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, cô ấy khóc bù lu bù loa ôm chặt lấy tôi. Giọng cô ấy lạc đi, tôi không nghe thấy gì hết:
– Yuki… hức… tội nghiệp cậu quá! Yuki… hức… tớ tớ… sẽ… bảo… hức vệ cậu.
– Cám ơn cậu. – dù không hiểu gì, nhưng tôi cũng ôm ghì lấy nhỏ, mắt đột nhiên cay xè, không biết do buồn khi đụng phải nỗi đau, hay do cảm động trước nhỏ.
…
Tự nhiên sau chuyện đó, tôi cảm thấy tôi và Chito cứ như một vậy. Bên cạnh cô ấy rất ấm áp và dễ chịu.
Chiều, tôi đi một mạch về, nhưng vừa đến cổng trường thôi, đập vào mắt tôi là hình ảnh Ren đang đứng đó, kế bên là cô nàng ban sáng.
Cô ta ỏng ẹo với Ren nhìn phát ghét! Tôi bỏ cho hắn cục lơ cùng Chito đi thẳng. Hắn nhíu mày chộp lấy cổ tay tôi. Tôi quay lại lườm hắn một phát, mà mặt tôi ngày càng đen khi thấy cô ta đang ôm chặt cánh tay của Ren.
Chito khó chịu ra mặt:
– Hai người làm cái trò gì ở sân trường thế kia? Có tình tứ thì tìm chỗ nào vắng vẻ ấy, và đừng có thu hút sự chú ý của cô bạn tôi. – nhỏ hất tay hắn ra khỏi cánh tay tôi, sau đó xoay người tôi lại rồi đi mất… May mắn là có Chito ở đây, không thì tôi chẳng biết bản thân sẽ làm gì nữa.
– Cám ơn cậu. – tôi nói khẽ cùng tiếng thở dài sau khi đã đi được một quãng xa.
– Tớ rất là thích cậu, cậu tuyệt đối đừng buồn. Có gì cứ tâm sự với tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu. Được chứ?
– Ừ. – tôi mỉm cười gật nhẹ đầu.
…
Tôi và cô ấy đến Tiffa. Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt bà chủ quán khi chẳng thấy Ren đâu, thay vào đó là một cô gái phải nói là rất đẹp. Khách hàng nữ trong quán cũng thở dài não nề tính tiền ra về.
Chẹp… có cần phải thể hiện ra mặt như vậy không chứ? Thật là…
– Cậu làm ở đây à? – cô ấy nhìn ngắm xung quanh.
Hình như tôi chưa bao giờ giới thiệu. Tiffa được thiết kế theo hình ảnh những ngôi nhà gỗ nằm trong rừng thông hoang vắng. Với những vật dụng giản dị nhưng đầy nghệ thuật, cùng với đội ngũ nhân viên toàn mĩ nam mĩ nữ (ngoại trừ tôi), quán thu hút đông đảo khách hàng từ già đến trẻ, nam đến nữ.
Tôi vào bên trong thay quần áo.
Chito ngồi bên ngoài uống café, ngắm quang cảnh của quán mà tấm tắc khen ngợi, cô nàng có vẻ thích nghệ thuật.
Mặt trời từ từ đi xuống, tôi bảo nhỏ đi về nhà kẻo trễ, nên Chito tạm biệt tôi rồi về.
Tôi sau khi xong hết việc cũng khóa cửa đi về, nhưng vừa bước khỏi cửa, tôi đã giật mình hét toáng lên vì có một bóng đen ở đâu đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi thẳng tay phang cái ba lô đang cầm vào cái bóng đó. Vốn định vứt ba lô chạy lấy người thì cái bóng đó giữ vai tôi lại.
– Cô lại làm cái trò thiểu năng gì thế hả?
– Ren?
– Chứ cô nghĩ là ai?
– Ma. – tôi vô cùng thành thật đáp, bị hắn lườm cho một cái tóe lửa.
– Cô…
– Cậu đi đâu thế? – tôi giật lại cái ba lô quay lưng đi.
– Chơi. – hắn đáp như không.
– Tự kỉ. – tôi phun cho một cậu rồi… chạy.
– Này! Có ngon thì đứng lại! – hắn đuổi theo.
– Tôi đâu có ngu! – tôi hét với lại rồi tiếp tục chạy.
Tôi và hắn cứ như thế cho đến khi đến phòng kí túc xá. Tôi vừa về đã vứt ba lô lên giường, vơ bừa cái đầm voan trắng phóng thẳng vào nhà tắm, xả nước lên người để không nghe được tiếng của hắn nữa.
Hắn về tới thở hồng hộc gào lên:
– Yuki! Cô chết với tôi!
Nghe tiếng hắn có vẻ bực, tôi cười khúc khích trong nhà tắm… nhưng mà là cười trong nước mắt! Phải làm sao đây?! Cái khăn tắm tôi không đem vào đây! Làm sao đây?!!
Chẳng lẽ mặt dầy nhờ hắn?! Không được!! Tuyệt đối không được! Phải làm sao đây?! Hức! Đúng là tự mình hại mình mà! Thật là nhục nhã chết được. Tôi mặc luôn cái đầm vào trong tình trạng ướt mèm. Cái đầm ôm sát cơ thể tôi thật khó chịu. Tôi rón rén chạy ra ngoài để lấy khăn… vừa mở cửa đã thấy hắn đứng đó chống tay lên tường. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn chớp chớp mắt.
Ren quét mắt từ trên xuống người tôi. Mặt hắn thoáng đỏ vứt cái khăn lên đầu tôi rồi quay lưng bước đi. Tôi vơ lấy cái khăn chạy vội vào trong đóng sầm cửa lại. Tôi cảm nhận được khuôn mặt cũng đang rất đỏ của mình. Ôi thật là… Tôi thét lên.
…
Sau khi tôi bước ra thì chẳng ai nói với ai câu nào, hắn dọn bữa, cả hai chúng tôi dùng nó trong im lặng, và cả hai đếu biết đối phương hiện có khuôn mặt rất đỏ.
– Ừm… cô gái ban sáng là… – hắn đột nhiên lên tiếng khi tôi đang dọn dẹp chén dĩa.
Hắn đứng nghiêng người, hơi tựa vào cạnh bàn.
– Tôi không quan tâm nên cậu không phải giải thích. – tôi nói dối.
– Có thật vậy không? – hắn nhíu mày.
– Th… Thật! – tôi gật đầu chắc nịt.
– Hừm, vậy tôi không nói nữa. – hắn nói xong hơi giận bỏ đi xem ti vi. Tôi… NGU quá!
Rõ ràng tôi đang rất tò mò, tại sao lại sĩ diện mà nói như vậy chứ?! Trời ạ! Tôi tức bản thân mà phang thẳng cái tô xuống bàn. Những mảnh vỡ văng khắp nơi, một mảnh sượt qua cổ tay tôi, lại ngay động mạch nên máu nhanh chóng tuôn đỏ tay.
– Có chuyện gì?!
Hắn chạy vào, hối hả nhìn tôi, sau đó thì trợn mắt lên rồi lao đến bế bổng tôi lên:
– Sao cô lại dại dột như vậy?!
Hắn hét lên, rồi đặt tôi lên giường, chạy vào nhà tắm lấy khăn quấn ngang tay tôi, sau đó hắn chạy đi lấy hộp y tế.
Sao cảnh này quen quen thế nhỉ?
– Tại sao cô lại có suy nghĩ dại dột như vậy hả? – giọng của Ren lớn dần. Hừm. Chưa thấy mặt đã thấy người. Hắn chưa vào phòng đã nghe um sùm giọng hắn.
– Dại dột gì chứ? – tôi lầm bầm.
– Hừ! Dù cho có yêu tôi đến mức nào, tôi hiểu điều đó mà! Cô gái hồi sáng chẳng là gì với tôi cả! Nên tại sao cô lại tự tử chứ? – hắn đã vào phòng… vô cùng ngang nhiên nói câu vừa rồi… Hắn đang nghĩ cái gì thế này?!
– Cậu bị hâm à?! – tôi trợn mắt hỏi ngược lại hắn.
– Ơ chứ cô tự tử vì điều gì? – hắn ngơ ngác, nhưng vội tiến về phía tôi, chộp lấy cánh tay tôi.
– Tôi có tự tử đâu chứ? Chỉ vì đang tức nên đập chén thôi. – tôi giận quá hóa ngốc, không ngờ lại tự mình khai ra.
– Tức cái gì? Là ghen à? – hắn nhếch mép, cứ như hớn hở lắm ý.
– Ơ… tôi… – tôi chớp chớp mắt, nhất thời não đi du lịch, không biết biện hộ thế nào cho câu nói vừa rồi của mình.
– Cô ta chẳng là gì với tôi hết. Chỉ là hôn thê thôi.
– Hôn… thê sao? A! Đau! – tôi thét lên.
– Xin lỗi. – hắn thổi nhẹ nhẹ vào vết thương của tôi.
– Vậy… hôn thê tức là… cậu sẽ… cưới cô ta?
– Trước khi gặp cô thì nó sẽ là vậy. – hắn chép miệng nói, sau đó mặt hắn đột nhiên đỏ ửng. Cái gì lại tự nói tự ngượng thế này?!
– A… Nhưng… hôn thê là do gia đình cậu… – tôi ấp úng.
– Cô đừng quan tâm đến việc đó. Tôi không có bố mẹ. – hắn nói nhẹ tênh như thể đó không phải chuyện của mình.
– Nhưng chẳng phải cậu nói nhà cậu là một trong những gia đình lớn mạnh nhất Magico…
– Cô im lặng được rồi đấy. Chỉ cần biết giữa tôi và Sammy không có quan hệ gì cả. – hắn cau mày nói rồi chú tâm vào băng bó cho tôi. Hình như câu hỏi của tôi làm Ren thấy khó chịu.
Tôi buông tiếng thở dài, ngoan ngoãn ngồi im.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook