My Beloved
-
Chương 37
"Nó thật lộng lẫy," Thống chế thì thầm.
Chiếc chén đứng trước chúng trên một cái bàn nhỏ. Một luồng sáng chiếu rọi làm nổi bật sự khéo léo của người thợ kim hoàn đã sáng tạo ra chiếc hòm đựng thánh tích này. Bên trong là một cái chén gỗ. Thống chế sờ vào nó, những ngón tay ông ta run rẩy chạm vào phần mép vành.
"Còn anh trai của anh thì sao? hắn giao ra một vật như thế này dễ dàng như thế sao?" cái liếc của ông ta dường như để nhìn thấu Gregory.
"Để đổi lại Langlinais, thưa Thống chế."
"Vậy hắn ta đúng là kẻ ngu xuẩn. Chúng ta thì hẳn đã sẵn sàng giao nộp hết tất cả những thái ấp ở Anh để có được kho báu này." Ông ta vuốt ve miệng cốc.
Gregory không trình báo lại với ông ta việc Sebastian đã sẵn sàng từ bỏ cả quê hương của anh ta vì sự an toàn của một người phụ nữ. Và cô ta, để đáp lại, đã từ bỏ cả mạng sống vì anh ta. Một sự hiến dâng mà hắn không thể nào hiểu được.
Thậm chí ngay cả khi hắn ta đã cam kết hi sinh tính mạng cho quân Templar, nếu được hỏi, hắn không tin tưởng vào những động cơ của họ nhiều bằng tin vào bản thân mình.
Anh có làm việc dựa vào lòng trung thành, anh có xuất thân chính thống và từ một gia đình danh giá hay không, anh còn độc thân hay là đi tu? Anh đã trả hết các món nợ chưa, có khoác lác về bản thân không, và không dùng biện pháp ép buộc nào để đạt được quyền gia nhập vào Giáo hội chứ? Hắn đã phản ứng lại với những câu trả lời đúng mực, đã được hướng dẫn tuyên thệ chấp hành theo mệnh lệnh của những người đứng đầu hàng ngũ quân Templar và những cấp trên của hắn.
Một lời thề dễ dàng, một lời thề mà một hiệp sĩ sẽ dâng lên cho vị lãnh chúa của anh ta. Họ không hỏi là liệu hắn ta có tin vào sự ràng buộc linh thiêng của Giáo hội hơn những khả năng của chính hắn không, hoặc liệu hắn có tự tin là có trí tuệ sâu sắc và tài giỏi hơn tất cả những người đã cố hết sức để dạy hắn cách chiến đấu hay không.
"Anh trai anh, anh ta liệu có kể với ai về việc này không?" bàn tay của Phillipe dừng lại trên cái chén như thể ông ta thấy khuây khoả chỉ với việc chạm vào nó. Gregory cũng đã có cảm nhận tương tự trên đuờng hành quân về Courcy.
"Nếu anh ta làm vậy, thì cũng có sao đâu, thưa thống chế? Chúng ta đã có Chén thánh.
chẳng nhẽ chúng ta không muốn mọi người đều biết đến chuyện này hay sao?"
"Nhưng không phải theo khía cạnh chúng ta đã tước đoạt nó. Chúng ta không muốn Giáo hội có dính dáng với bọn Cathar, Gregory ạ. Chúng ta có nên cử những đạo hữu tới quê nhà của anh ta một cách bí mật không nhỉ? để đảm bảo anh ta sẽ không bép xép?"
Đó là cơ hội hoàn hảo để nói với ngài Thống chế rằng anh trai hắn ta sẽ chẳng thể kể cho bất kì ai. Rằng anh ta đã bị kẹt trên núi giống như những tên theo đạo Cathar, nhưng như thế cái chết của anh ta sẽ không đến mau lẹ, mặc dù nó có thể sẽ vô cùng khổ sở.
"Không cần đâu, thưa thống chế. Sebastian đã giữ bí mật trong năm năm qua, thì giờ anh ta chắc sẽ không kể ra đâu. Ngoài ra, Langlinais được canh gác rất cẩn mật, và chúng ta sẽ chỉ chuốc lấy sự chú ý bởi một hành động như vậy và như thế sẽ gây thiệt hại cho chúng ta." Đó, Sebastian, với những lời này tôi đã bảo vệ cho người vợ goá của anh rồi đấy. Luơng tâm của tôi đã được thanh thản.
Phillipe đứng dậy, cất chiếc chén vào cái tráp của nó. "Rất tốt. Hãy chuẩn bị lên đuờng thôi, Gregory."
Gregory cúi mình. hắn ta không thắc mắc về đích đến. Làm vậy sẽ biểu lộ ra sự hiếu kì, và những hành vi như thế là những sai lầm thiếu cân nhắc sẽ vi phạm tới sự tuân theo mệnh lệnh đúng quy định. Hắn không phải loại người phục tùng. Song, tốt hơn hết là cứ ra vẻ như vậy, vì lợi ích của những mục tiêu trong tương lại.
"Chúng ta sẽ mang chiếc chén thánh tới Cyprus, Gregory. Tới chỗ Thủ lĩnh tối cao."
D'Aubry mỉm cười và vỗ vào lưng Gregory. Một dấu hiệu bảo đảm của sự tán dương.
Gregory không thể ngăn mình tự hỏi tại sao nó lại làm hắn ta thấy bực bội. Có lẽ bởi vì hắn biết rằng mình không phải người dâng chén thánh lên cấp trên, và sự tán thưởng cho những chiến công này sẽ phải chia sẻ với ngài thống chế. D'Aubry đã bảo trợ cho những bước tiến này như ông ta cam kết nhưng lại chỉ giấu mình trong bóng tối, sẵn sàng chối bỏ việc biết đến bất cứ hành động nào của Gregory nếu có chuyện không hay xảy ra.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hắn ta sẽ đảm bảo rằng những người đầy quyền lực đó sẽ sớm nhận ra ai mới là người thực sự giành được chiếc chén thánh.
"Tôi sẽ chuẩn bị cho chuyến đi ngay," hắn ta nói, và cúi đầu.
Juliana ngồi lọt thỏm trong lòng chàng trên con Faeren. Yên ngựa của chàng với phần tròn nhô lên phía trước và phần đuôi vểnh lên đã được đổi sang cho Jerard. Chàng bỏ đi biện pháp bảo vệ tránh bị ngã ngựa để có thể đổi lại việc được ôm Juliana sát vào chàng. Dây cương của con Faeren được quấn vào tay phải chàng, trong khi tay trái chàng vòng qua eo nàng.
Chàng dường như lúc nào cũng muốn có được nàng. Giờ chàng chỉ cảm thấy một nỗi khao khát quá lớn đến mức chàng nhẩm đếm từng dặm đường về Langlinais trong từng hơi thở.
Chàng đã rất bực bội với việc Jerard có thể chạm vào nàng một cách đơn giản trong suốt cuộc hành trình tới Montvichet, vì chàng biết rõ bản thân chàng sẽ không bao giờ có thể làm như vậy. Khoảnh khắc chàng nhìn làn da mình và nhận ra rằng chàng đã khỏi bệnh không phải chỉ nhờ có cầu nguyện. Nó cũng bao gồm cả sự phấn khởi, khi biết rằng chàng lại có thể là một người đàn ông. Nhưng dường như không đứng đắn khi phút trước thì tỏ ra giữ gìn và phút sau đã trở thành con lợn đực lên cơn. Pháo đài đầy ám ảnh đó không phải là nơi thích hợp để biến nàng thực sự thành vợ chàng. Cũng như trong chuyến đi, dù họ có ở một mình với nhau và không ai nhòm ngó. Với lại, chàng không muốn lén lút thân mật với nàng khi có Jerard đứng nhìn.
Dù sao cũng tạm bằng lòng, dù chỉ vừa đủ thôi, được nằm cạnh nàng vào mỗi đêm. Thình thoảng chàng lại ngắm nhìn khi nàng đã ngủ say. Một lần, chàng đã cúi xuống trên nàng, miệng của chàng chỉ cách miệng nàng đúng một hơi thở. Sự cám dỗ của nàng cũng đủ để khiến chàng thao thức gần như suốt đêm.
Buổi sáng, chàng đôi khi tỉnh dậy và nhận ra nàng đang ở trong vòng tay chàng, như thể họ đã đến với nhau, tìm kiếm nhau trong giấc ngủ. Trong ánh sáng ban mai chàng cởi bỏ trang phục để kiểm tra thân thể, quan sát phản ứng của nàng qua khoé mắt. Lúc đầu nàng hiếm khi nhìn chàng. Giờ thì nàng dường như tàn phá chàng bằng mắt. Nàng không bao giờ biết được rằng hơi thở của chàng bị nén chặt khi mặt nàng càng ửng đỏ hơn.
Chàng luôn phải quay đi trước, mặc dù trước khi nàng có thể nhận ra những biểu hiện của nàng đã tác động lên chàng đến mức nào.
Giờ thì nàng đang tựa người vào chàng, và đầu chàng nghiêng xuống, đặt một nụ hôn lên thái dương nàng. Hơi thở của nàng giật lên thật mạnh. Trái tim chàng cũng vậy. Juliana.
Một hơi thở thoát ra từ một ý nghĩ, một sự vọng lại nỗi khao khát của chàng.
Nàng vỗ chàng một cái nhẹ, cử chỉ mà nàng đã bắt đầu có vài ngày trước, một cái vỗ về nhẹ trên cánh tay hay đầu gối chàng như thể để cam đoan với bản thân nàng rằng làm thế là chấp nhận được.
Chàng tập trung vào tuyến đường, thay vì những đường cong mềm mại của Juliana đang áp vào chàng. Cách đó hứa hẹn một chuyến đi không dễ chịu gì.
Jerard cất tiếng gọi, chỉ về phía một thung lũng cây cối rậm rạp. Một dòng suối uốn lượn giữa những ngọn đồi nhấp nhô, bị lấp dưới một rặng cây. Chàng giơ tay ra hiệu đã thấy. Họ sẽ dừng chân ở đó để ăn bữa trưa.
Mỗi buổi sáng và tối Sebastian đều tự cởi bỏ chiếc mũ và áo giáp sắt của chàng và yêu cầu Jerard kiểm tra xem các dấu hiệu của bệnh còn xuất hiện không. Một lần, Juliana vô tình đã đến gần họ, và mặc dù nàng đã vội quay người bước đi ngay lập tức, nhưng nàng đã kịp lưu lại hình dáng cơ thể chàng trong đầu. Bức tranh đó bổ sung thêm vào cảnh tượng ở Montvichet, khi chàng đứng khoả thân trong ánh mặt trời.
Khi nàng cho phép những ý nghĩ của nàng dừng lại ở chàng, nàng mường tượng lại bắp đùi, khuôn ngực và hai cánh tay cường tráng của chàng, tất cả những chỗ khác đều làm nàng mê mẩn. Nàng muốn đặt tay lên người chàng, vuốt ve khuôn ngực và đùi của chàng và cả cái nơi chế giễu sự thiếu hiểu biết của nàng.
Nàng muốn hôn lên da thịt chàng.
Hơi thở của nàng thắt chặt trong lồng ngực thậm chí ngay cả khi trái tim nàng duờng như chậm lại và mạch máu nàng nhảy loạn xạ.
Người đàn ông đã từng lo sợ việc làm nàng nhiễm bệnh nay khắc sâu nàng với một loại bệnh khác. Một trong những ý nghĩ , sự ham muốn và cảm giác ấm áp gần như khiến nàng mong chàng đừng chạm vào nàng nữa. Một bàn tay đặt lên vai nàng khiến nàng muốn ngẩng mặt lên nhìn chàng. Một cái siết tay thúc giục nàng hôn lên những ngón tay chàng.
Một ngón tay lướt dọc theo gáy nàng tạo ra những sự run rẩy suốt dọc cơ thể nàng.
Thỉnh thoảng, nàng lại bắt gặp chàng ngắm nhìn nàng, biểu hiện trong mắt chàng vừa dữ dội đồng thời cũng rất dịu dàng ấm áp. Nhưng chàng chưa từng hôn nàng, và những cái chạm nhẹ của chàng không mạnh hơn một hơi thở của gió. Họ bị cám dỗ chứ không hoảng sợ.
Chỉ có rất ít thời điểm nàng thoát ra được khỏi những ý nghĩ về chàng. Trong giấc ngủ, nàng đứng kiễng chân và kéo đầu chàng xuống cho một nụ hôn, cảm nhận sự ấm áp của đôi môi chàng, ghi nhớ mùi vị trong những nụ hôn của họ. Bằng cách nào đó, trong giấc mơ, nàng không còn lóng ngóng và thiếu kinh nghiệm, mà rất thoả mãn và dứt khoát, một người đàn bà, một sự thèm muốn. Không còn là một cô gái non nớt. Nàng đã đặt hai bàn tay to lớn của chàng lên hai bầu vú nàng, và thở một hơi dài với cảm giác đó, chuyển người trong sự ôm ấp của chàng khi chàng lướt tay khắp những đường cong nơi hông và bụng nàng. Nàng đã bị quét sạch bởi ý nghĩ phô bày cơ thể nàng để chàng chạm vào, và thường xuyên nhớ lại cái đêm mà nàng đã ngồi trần truồng trước mặt chàng.
Vào buổi sáng, nàng tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm trong vòng tay chàng. Một nụ cuời nở trên môi chàng, và chàng nhìn vào mắt nàng như thể soi thấu tâm hồn nàng.
Chàng quá dịu dàng với nàng đến mức đôi khi nàng ước giá mà nàng có thể nói với chàng rằng nàng không cần sự chăm sóc thận trọng như thế. Nhưng nếu nàng có đủ can đảm để nói ra những lời đó, thì nàng cũng đã có thể bảo chàng rằng nàng đã chán ngán việc làm một trinh nữ rồi. Nàng mong muốn làm nghĩa vụ của một người vợ cơ.
Nàng biết người đàn ông ẩn khuất trong bóng tối, người đã thì thầm những lời cầu nguyện đầy thống khổ. Nàng đã thấu hiểu vị lãnh chúa quản lí và giám sát lãnh địa của anh ta, người học trò, người đàn ông sở hữu trí tuệ và sức hấp dẫn huyền ảo. Nàng kính trọng con người đầy sức mạnh đó, đã lĩnh hội đựơc ý chí kiên định của chàng. Nàng đã cảm thấy thương xót, động lòng trắc ẩn, lo sợ rồi đến rơi vào lưới tình với người đàn ông vận trang phục tu sĩ màu đen, sợ hãi và kính phục người chiến binh dũng cảm.
Nhưng người đàn ông này cứ quyến rũ, dụ dỗ và trêu ngươi nàng.
Chàng nhảy xuống ngựa trước rồi giơ tay đỡ nàng. Không ngần ngại, nàng trượt vào cái ôm cuả chàng.
Khi nàng đứng trước chàng, bàn tay nàng tự nguyện vươn ra và chạm vaò ngực chàng. Nàng đã không băng bó nữa từ khi rời Montvichet, và những ngón tay nàng, cả mười ngón nhạy cảm, dạo một đường từ áo giáp lên đến vai chàng. Nàng phải dùng cả hai bàn tay mới ôm được hết bề rộng của cánh tay chàng. Bộ áo giáp dây xích của chàng nóng hổi dưới những ngón tay chàng. Nàng ước giá nàng có thể lại được áp lòng bàn tay lên thảm lông quăn quăn rối bù trên vòm ngực chàng.
Thay vào đó, Sebastian bước lùi lại, hơi thở của chàng cũng gấp gáp như nàng.
Trước khi nàng kịp thắc mắc, chàng đã bỏ đi, sải những bước dài đến chỗ Jerard đang dọn thức ăn của họ ra.
Chiếc chén đứng trước chúng trên một cái bàn nhỏ. Một luồng sáng chiếu rọi làm nổi bật sự khéo léo của người thợ kim hoàn đã sáng tạo ra chiếc hòm đựng thánh tích này. Bên trong là một cái chén gỗ. Thống chế sờ vào nó, những ngón tay ông ta run rẩy chạm vào phần mép vành.
"Còn anh trai của anh thì sao? hắn giao ra một vật như thế này dễ dàng như thế sao?" cái liếc của ông ta dường như để nhìn thấu Gregory.
"Để đổi lại Langlinais, thưa Thống chế."
"Vậy hắn ta đúng là kẻ ngu xuẩn. Chúng ta thì hẳn đã sẵn sàng giao nộp hết tất cả những thái ấp ở Anh để có được kho báu này." Ông ta vuốt ve miệng cốc.
Gregory không trình báo lại với ông ta việc Sebastian đã sẵn sàng từ bỏ cả quê hương của anh ta vì sự an toàn của một người phụ nữ. Và cô ta, để đáp lại, đã từ bỏ cả mạng sống vì anh ta. Một sự hiến dâng mà hắn không thể nào hiểu được.
Thậm chí ngay cả khi hắn ta đã cam kết hi sinh tính mạng cho quân Templar, nếu được hỏi, hắn không tin tưởng vào những động cơ của họ nhiều bằng tin vào bản thân mình.
Anh có làm việc dựa vào lòng trung thành, anh có xuất thân chính thống và từ một gia đình danh giá hay không, anh còn độc thân hay là đi tu? Anh đã trả hết các món nợ chưa, có khoác lác về bản thân không, và không dùng biện pháp ép buộc nào để đạt được quyền gia nhập vào Giáo hội chứ? Hắn đã phản ứng lại với những câu trả lời đúng mực, đã được hướng dẫn tuyên thệ chấp hành theo mệnh lệnh của những người đứng đầu hàng ngũ quân Templar và những cấp trên của hắn.
Một lời thề dễ dàng, một lời thề mà một hiệp sĩ sẽ dâng lên cho vị lãnh chúa của anh ta. Họ không hỏi là liệu hắn ta có tin vào sự ràng buộc linh thiêng của Giáo hội hơn những khả năng của chính hắn không, hoặc liệu hắn có tự tin là có trí tuệ sâu sắc và tài giỏi hơn tất cả những người đã cố hết sức để dạy hắn cách chiến đấu hay không.
"Anh trai anh, anh ta liệu có kể với ai về việc này không?" bàn tay của Phillipe dừng lại trên cái chén như thể ông ta thấy khuây khoả chỉ với việc chạm vào nó. Gregory cũng đã có cảm nhận tương tự trên đuờng hành quân về Courcy.
"Nếu anh ta làm vậy, thì cũng có sao đâu, thưa thống chế? Chúng ta đã có Chén thánh.
chẳng nhẽ chúng ta không muốn mọi người đều biết đến chuyện này hay sao?"
"Nhưng không phải theo khía cạnh chúng ta đã tước đoạt nó. Chúng ta không muốn Giáo hội có dính dáng với bọn Cathar, Gregory ạ. Chúng ta có nên cử những đạo hữu tới quê nhà của anh ta một cách bí mật không nhỉ? để đảm bảo anh ta sẽ không bép xép?"
Đó là cơ hội hoàn hảo để nói với ngài Thống chế rằng anh trai hắn ta sẽ chẳng thể kể cho bất kì ai. Rằng anh ta đã bị kẹt trên núi giống như những tên theo đạo Cathar, nhưng như thế cái chết của anh ta sẽ không đến mau lẹ, mặc dù nó có thể sẽ vô cùng khổ sở.
"Không cần đâu, thưa thống chế. Sebastian đã giữ bí mật trong năm năm qua, thì giờ anh ta chắc sẽ không kể ra đâu. Ngoài ra, Langlinais được canh gác rất cẩn mật, và chúng ta sẽ chỉ chuốc lấy sự chú ý bởi một hành động như vậy và như thế sẽ gây thiệt hại cho chúng ta." Đó, Sebastian, với những lời này tôi đã bảo vệ cho người vợ goá của anh rồi đấy. Luơng tâm của tôi đã được thanh thản.
Phillipe đứng dậy, cất chiếc chén vào cái tráp của nó. "Rất tốt. Hãy chuẩn bị lên đuờng thôi, Gregory."
Gregory cúi mình. hắn ta không thắc mắc về đích đến. Làm vậy sẽ biểu lộ ra sự hiếu kì, và những hành vi như thế là những sai lầm thiếu cân nhắc sẽ vi phạm tới sự tuân theo mệnh lệnh đúng quy định. Hắn không phải loại người phục tùng. Song, tốt hơn hết là cứ ra vẻ như vậy, vì lợi ích của những mục tiêu trong tương lại.
"Chúng ta sẽ mang chiếc chén thánh tới Cyprus, Gregory. Tới chỗ Thủ lĩnh tối cao."
D'Aubry mỉm cười và vỗ vào lưng Gregory. Một dấu hiệu bảo đảm của sự tán dương.
Gregory không thể ngăn mình tự hỏi tại sao nó lại làm hắn ta thấy bực bội. Có lẽ bởi vì hắn biết rằng mình không phải người dâng chén thánh lên cấp trên, và sự tán thưởng cho những chiến công này sẽ phải chia sẻ với ngài thống chế. D'Aubry đã bảo trợ cho những bước tiến này như ông ta cam kết nhưng lại chỉ giấu mình trong bóng tối, sẵn sàng chối bỏ việc biết đến bất cứ hành động nào của Gregory nếu có chuyện không hay xảy ra.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Hắn ta sẽ đảm bảo rằng những người đầy quyền lực đó sẽ sớm nhận ra ai mới là người thực sự giành được chiếc chén thánh.
"Tôi sẽ chuẩn bị cho chuyến đi ngay," hắn ta nói, và cúi đầu.
Juliana ngồi lọt thỏm trong lòng chàng trên con Faeren. Yên ngựa của chàng với phần tròn nhô lên phía trước và phần đuôi vểnh lên đã được đổi sang cho Jerard. Chàng bỏ đi biện pháp bảo vệ tránh bị ngã ngựa để có thể đổi lại việc được ôm Juliana sát vào chàng. Dây cương của con Faeren được quấn vào tay phải chàng, trong khi tay trái chàng vòng qua eo nàng.
Chàng dường như lúc nào cũng muốn có được nàng. Giờ chàng chỉ cảm thấy một nỗi khao khát quá lớn đến mức chàng nhẩm đếm từng dặm đường về Langlinais trong từng hơi thở.
Chàng đã rất bực bội với việc Jerard có thể chạm vào nàng một cách đơn giản trong suốt cuộc hành trình tới Montvichet, vì chàng biết rõ bản thân chàng sẽ không bao giờ có thể làm như vậy. Khoảnh khắc chàng nhìn làn da mình và nhận ra rằng chàng đã khỏi bệnh không phải chỉ nhờ có cầu nguyện. Nó cũng bao gồm cả sự phấn khởi, khi biết rằng chàng lại có thể là một người đàn ông. Nhưng dường như không đứng đắn khi phút trước thì tỏ ra giữ gìn và phút sau đã trở thành con lợn đực lên cơn. Pháo đài đầy ám ảnh đó không phải là nơi thích hợp để biến nàng thực sự thành vợ chàng. Cũng như trong chuyến đi, dù họ có ở một mình với nhau và không ai nhòm ngó. Với lại, chàng không muốn lén lút thân mật với nàng khi có Jerard đứng nhìn.
Dù sao cũng tạm bằng lòng, dù chỉ vừa đủ thôi, được nằm cạnh nàng vào mỗi đêm. Thình thoảng chàng lại ngắm nhìn khi nàng đã ngủ say. Một lần, chàng đã cúi xuống trên nàng, miệng của chàng chỉ cách miệng nàng đúng một hơi thở. Sự cám dỗ của nàng cũng đủ để khiến chàng thao thức gần như suốt đêm.
Buổi sáng, chàng đôi khi tỉnh dậy và nhận ra nàng đang ở trong vòng tay chàng, như thể họ đã đến với nhau, tìm kiếm nhau trong giấc ngủ. Trong ánh sáng ban mai chàng cởi bỏ trang phục để kiểm tra thân thể, quan sát phản ứng của nàng qua khoé mắt. Lúc đầu nàng hiếm khi nhìn chàng. Giờ thì nàng dường như tàn phá chàng bằng mắt. Nàng không bao giờ biết được rằng hơi thở của chàng bị nén chặt khi mặt nàng càng ửng đỏ hơn.
Chàng luôn phải quay đi trước, mặc dù trước khi nàng có thể nhận ra những biểu hiện của nàng đã tác động lên chàng đến mức nào.
Giờ thì nàng đang tựa người vào chàng, và đầu chàng nghiêng xuống, đặt một nụ hôn lên thái dương nàng. Hơi thở của nàng giật lên thật mạnh. Trái tim chàng cũng vậy. Juliana.
Một hơi thở thoát ra từ một ý nghĩ, một sự vọng lại nỗi khao khát của chàng.
Nàng vỗ chàng một cái nhẹ, cử chỉ mà nàng đã bắt đầu có vài ngày trước, một cái vỗ về nhẹ trên cánh tay hay đầu gối chàng như thể để cam đoan với bản thân nàng rằng làm thế là chấp nhận được.
Chàng tập trung vào tuyến đường, thay vì những đường cong mềm mại của Juliana đang áp vào chàng. Cách đó hứa hẹn một chuyến đi không dễ chịu gì.
Jerard cất tiếng gọi, chỉ về phía một thung lũng cây cối rậm rạp. Một dòng suối uốn lượn giữa những ngọn đồi nhấp nhô, bị lấp dưới một rặng cây. Chàng giơ tay ra hiệu đã thấy. Họ sẽ dừng chân ở đó để ăn bữa trưa.
Mỗi buổi sáng và tối Sebastian đều tự cởi bỏ chiếc mũ và áo giáp sắt của chàng và yêu cầu Jerard kiểm tra xem các dấu hiệu của bệnh còn xuất hiện không. Một lần, Juliana vô tình đã đến gần họ, và mặc dù nàng đã vội quay người bước đi ngay lập tức, nhưng nàng đã kịp lưu lại hình dáng cơ thể chàng trong đầu. Bức tranh đó bổ sung thêm vào cảnh tượng ở Montvichet, khi chàng đứng khoả thân trong ánh mặt trời.
Khi nàng cho phép những ý nghĩ của nàng dừng lại ở chàng, nàng mường tượng lại bắp đùi, khuôn ngực và hai cánh tay cường tráng của chàng, tất cả những chỗ khác đều làm nàng mê mẩn. Nàng muốn đặt tay lên người chàng, vuốt ve khuôn ngực và đùi của chàng và cả cái nơi chế giễu sự thiếu hiểu biết của nàng.
Nàng muốn hôn lên da thịt chàng.
Hơi thở của nàng thắt chặt trong lồng ngực thậm chí ngay cả khi trái tim nàng duờng như chậm lại và mạch máu nàng nhảy loạn xạ.
Người đàn ông đã từng lo sợ việc làm nàng nhiễm bệnh nay khắc sâu nàng với một loại bệnh khác. Một trong những ý nghĩ , sự ham muốn và cảm giác ấm áp gần như khiến nàng mong chàng đừng chạm vào nàng nữa. Một bàn tay đặt lên vai nàng khiến nàng muốn ngẩng mặt lên nhìn chàng. Một cái siết tay thúc giục nàng hôn lên những ngón tay chàng.
Một ngón tay lướt dọc theo gáy nàng tạo ra những sự run rẩy suốt dọc cơ thể nàng.
Thỉnh thoảng, nàng lại bắt gặp chàng ngắm nhìn nàng, biểu hiện trong mắt chàng vừa dữ dội đồng thời cũng rất dịu dàng ấm áp. Nhưng chàng chưa từng hôn nàng, và những cái chạm nhẹ của chàng không mạnh hơn một hơi thở của gió. Họ bị cám dỗ chứ không hoảng sợ.
Chỉ có rất ít thời điểm nàng thoát ra được khỏi những ý nghĩ về chàng. Trong giấc ngủ, nàng đứng kiễng chân và kéo đầu chàng xuống cho một nụ hôn, cảm nhận sự ấm áp của đôi môi chàng, ghi nhớ mùi vị trong những nụ hôn của họ. Bằng cách nào đó, trong giấc mơ, nàng không còn lóng ngóng và thiếu kinh nghiệm, mà rất thoả mãn và dứt khoát, một người đàn bà, một sự thèm muốn. Không còn là một cô gái non nớt. Nàng đã đặt hai bàn tay to lớn của chàng lên hai bầu vú nàng, và thở một hơi dài với cảm giác đó, chuyển người trong sự ôm ấp của chàng khi chàng lướt tay khắp những đường cong nơi hông và bụng nàng. Nàng đã bị quét sạch bởi ý nghĩ phô bày cơ thể nàng để chàng chạm vào, và thường xuyên nhớ lại cái đêm mà nàng đã ngồi trần truồng trước mặt chàng.
Vào buổi sáng, nàng tỉnh dậy và nhận ra mình đang nằm trong vòng tay chàng. Một nụ cuời nở trên môi chàng, và chàng nhìn vào mắt nàng như thể soi thấu tâm hồn nàng.
Chàng quá dịu dàng với nàng đến mức đôi khi nàng ước giá mà nàng có thể nói với chàng rằng nàng không cần sự chăm sóc thận trọng như thế. Nhưng nếu nàng có đủ can đảm để nói ra những lời đó, thì nàng cũng đã có thể bảo chàng rằng nàng đã chán ngán việc làm một trinh nữ rồi. Nàng mong muốn làm nghĩa vụ của một người vợ cơ.
Nàng biết người đàn ông ẩn khuất trong bóng tối, người đã thì thầm những lời cầu nguyện đầy thống khổ. Nàng đã thấu hiểu vị lãnh chúa quản lí và giám sát lãnh địa của anh ta, người học trò, người đàn ông sở hữu trí tuệ và sức hấp dẫn huyền ảo. Nàng kính trọng con người đầy sức mạnh đó, đã lĩnh hội đựơc ý chí kiên định của chàng. Nàng đã cảm thấy thương xót, động lòng trắc ẩn, lo sợ rồi đến rơi vào lưới tình với người đàn ông vận trang phục tu sĩ màu đen, sợ hãi và kính phục người chiến binh dũng cảm.
Nhưng người đàn ông này cứ quyến rũ, dụ dỗ và trêu ngươi nàng.
Chàng nhảy xuống ngựa trước rồi giơ tay đỡ nàng. Không ngần ngại, nàng trượt vào cái ôm cuả chàng.
Khi nàng đứng trước chàng, bàn tay nàng tự nguyện vươn ra và chạm vaò ngực chàng. Nàng đã không băng bó nữa từ khi rời Montvichet, và những ngón tay nàng, cả mười ngón nhạy cảm, dạo một đường từ áo giáp lên đến vai chàng. Nàng phải dùng cả hai bàn tay mới ôm được hết bề rộng của cánh tay chàng. Bộ áo giáp dây xích của chàng nóng hổi dưới những ngón tay chàng. Nàng ước giá nàng có thể lại được áp lòng bàn tay lên thảm lông quăn quăn rối bù trên vòm ngực chàng.
Thay vào đó, Sebastian bước lùi lại, hơi thở của chàng cũng gấp gáp như nàng.
Trước khi nàng kịp thắc mắc, chàng đã bỏ đi, sải những bước dài đến chỗ Jerard đang dọn thức ăn của họ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook