Cuối năm đó, Thái tử cưới con gái nhà họ Chu, Dư Thanh thành thân với Thân Hàm Thu tại phủ của Công chúa Trường Tín, còn Tống Ý Bội cũng được gả cho Trần Song Ngư.

Ba đám cưới đều rất được chú ý, mọi người trong kinh thành liên tục bàn ra tán vào về chuyện này.

Việc Thái tử cưới con gái nhà họ Chu và Tống Ý Bội được gả cho Trần Song Ngư cũng không có gì là kỳ lạ, nhưng việc Dư Thanh thân là vương gia lại thành thân với Thân Hàm Thu trong phủ của Công chúa Trường Tín thì thực sự kỳ quái.

Sau khi dự tiệc cưới ở phủ Công chúa Trường Tín trở về, Cảnh Thế Đan liền gọi Quý Bố tới nói chuyện. Hắn cảm thán, “Phụ hoàng quả nhiên bắt đầu không nể mặt Công chúa Trường Tín nữa rồi.”

Quý Bố cũng nói, “Đúng thế. Trước khi Kiến vương đón dâu, Hoàng thượng rõ ràng đã ban thưởng phủ đệ cho ngài ấy, không ngờ thật ra lại chẳng ban thưởng cái gì, đến phút cuối còn nói phủ đệ bố trí không tốt, còn cần phải trùng tu lại. Mà Khâm thiên giám ở bên kia đã chọn được ngày kết hôn, bọn họ còn nói lễ kết hôn không thể trì hoãn, nếu trì hoãn sẽ bất lợi cho gia đình. Công chúa Trường Tín cũng là bất đắc dĩ mới phải để Dư Thanh và Thân Hàm Thu kết hôn tại phủ Công chúa thôi.”

Cảnh Thế Đan cười ha hả nói, “Dư Thanh cũng nhận thấy không thể đón dâu tới phủ Kiến vương nên vốn muốn kiếm một khu nhà nhỏ ở bên ngoài, ai ngờ phụ hoàng lại nói, “Chẳng phải con vẫn ở trong phủ của Công chúa Trường Tín sao? Cứ sống ở đó và cưới xin ở đó chẳng phải cũng rất tốt sao?”. Cứ như vậy, Dư Thanh đành phải lĩnh chỉ mà lo liệu hôn sự ngay tại phủ Công chúa Trường Tín.”

Trái ngược với tình trạng sứt đầu mẻ trán của Công chúa Trường Tín, La phu nhân lại đang sống trong tâm trạng rất thư thái. Mấy năm nay vẫn luôn phải lo lắng đề phòng, hiện giờ có thể bảo toàn được tính mệnh của mọi người lớn nhỏ trong nhà, mấy đứa con gái cũng đã lấy được chồng như ý, bà còn cầu mong gì hơn nữa? Về phần đứa con gái nhỏ Tống Ý Mặc, với tài mạo của nàng, việc kén rể cũng không phải chuyện khó. Đứa con do Tống Ý Mặc sinh ra sau này sẽ kế thừa hương hỏa cho nhà họ Tống, nhà họ Tống cũng sẽ không bị tuyệt hậu.

Lúc này, Tống Ý Mặc đang nói chuyện với Tống Ý Châu. Cả hai đang đoán xem đứa bé trong bụng nàng ấy là trai hay gái.

Tống Ý Châu đang có thai nên khi Tống Ý Bội xuất giá, nàng ấy cũng không tiện đưa tiễn. Vẫn có chút canh cánh trong lòng, nàng ấy hỏi Tống Ý Mặc, “Hôm lại mặt trông Ý Bội thế nào? Chồng nó có đối xử tốt với nó không?”

Tống Ý Mặc che miệng cười, “Chị à, chị còn lo lắng căng thẳng cho chị ba hơn cả mẹ đấy. Chị ba gả cho Trần Song Ngư, mà Trần Song Ngư ấy chúng ta đều quen biết cả, anh ta sao dám đối xử không tốt với chị ba? Hôm lại mặt, trông chị ba rất rạng rỡ và cực kỳ kiều diễm, nhìn qua cũng biết vợ chồng ân ái hòa hợp.”

“Vậy là tốt rồi.” Tống Ý Châu yên lòng cười nói, “Nó vốn có cơ hội làm thái tử phi mà đột nhiên lại bị từ hôn và gả cho một vị quan nhỏ, chị chỉ sợ trong lòng nó có khúc mắc thôi.”

Tống Ý Mặc cười nói, “Từ khi Hầu phủ bị tước vị, chị ba bỗng trở nên hiểu chuyện hơn, tính tình của chị ấy hiện giờ cũng đã chững chạc hơn rất nhiều, chị không cần lo lắng cho chị ấy đâu.”

Tống Ý Châu cũng cười nói, “Người nhà Trần gia đều phúc hậu, chị quả thật không cần lo lắng cho nó. Còn em nữa, sang năm mới em đã mười lăm tuổi rồi, rốt cuộc định tính thế nào đây? Nghe mẹ nói thì đang chuẩn bị kén rể cho em, mà em với Huệ vương điện hạ…”

Tống Ý Mặc thấp giọng nói, “Đến lúc đó nói sau!”

Sau khi trở về từ phủ Thuận vương, Tống Ý Mặc không hiểu vì sao có chút buồn bực. Nhận thấy Tống Ý Mặc có vẻ bất thường, qua mấy ngày, La phu nhân liền gián tiếp đi hỏi Tống Ý Châu. Biết được chuyện Cảnh Thế Đan muốn kết hôn với Tống Ý Mặc, bà không khỏi im lặng.

Chớp mắt đã sang năm mới, La phu nhân quả nhiên bắt đầu kén rể cho Tống Ý Mặc.

Về phía Cảnh Thế Đan, hắn cũng vô cùng lo lắng. Lúc trước hắn đã tới xin Cảnh Nam Thiên cho phép cưới Tống Ý Mặc làm vương phi. Cảnh Nam Thiên lại chỉ thản nhiên nói, “Mấy anh em các con sao ai nấy đều dây dưa với con gái Tống gia thế, thế là thế nào?”

Cảnh Thế Đan oán thầm: Ngài chẳng phải cũng dây dưa với con gái Tống gia và đang giữ Tống Ý Thiền như giữ bảo bối đấy sao?

Thấy Cảnh Nam Thiên không đồng ý tứ hôn, Cảnh Thế Đan đành phải tới cầu xin Khang thái hậu.

Khang thái hậu vừa nghe nói Cảnh Thế Đan muốn cưới Tống Ý Mặc thì lập tức phản đối, “Phụ hoàng con đã nạp một người nhà họ Tống làm thục phi, Tam đệ của con cũng cưới một người làm Thuận vương phi, lúc trước Thái tử thiếu chút nữa đã cưới người nhà họ Tống làm thái tử phi rồi, may mà hôn sự bị hủy bỏ nên mới không xảy ra chuyện rối loạn thân phận. Giờ con lại xin cưới con gái nhà họ Tống sao? Trong kinh thành có nhiều tiểu thư khuê các như thế, con muốn kết hôn với ai bà nội cũng có thể ra mặt giúp con, riêng con gái nhà họ Tống thì không được.”

Cảnh Thế Đan cũng không nổi giận. Trở lại phủ, hắn liền bí mật gọi người tới nói chuyện.

Người này bẩm báo, “Bẩm Huệ vương điện hạ, vị Hoàng ẩn sư đó hiện đang ở ngay tại Lê viên ạ.”

“Tốt lắm, đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công.” Cảnh Thế Đan vỗ tay cười to.

Sau đó vài ngày, Hoàng ẩn sư tới gặp Cảnh Thế Đan trong một quán rượu. Ông thản nhiên hỏi, “Huệ vương điện hạ tìm cách hẹn tôi tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cảnh Thế Đan đã điều tra cẩn thận về Hoàng ẩn sư, so sánh với bức họa mình đã từng xem qua thì lại càng chắc chắn về thân phận của ông ta, hắn liền đứng lên thi lễ, “Quốc sư đại nhân, mọi người tìm ngài thật vất vả!”

Hoàng ẩn sư vẫn ngồi ngay ngắn bất động. Ông thản nhiên nói, “Ngài nhận nhầm người rồi.”

Cảnh Thế Đan cười một cái rồi ngồi xuống. Hắn nói, “Quốc sư à, bản vương đã có thể tìm ra ngài thì tin chắc muộn một chút phụ hoàng ta cũng sẽ tìm ra ngài thôi.”

Hoàng ẩn sư chính là quốc sư của tiền triều, thiên văn địa lý không gì không tinh thông. Cảnh Nam Thiên vẫn muốn tìm người này để hỗ trợ mình nhưng mấy năm rồi vẫn không tìm ra được. Chẳng ngờ Hoàng ẩn sư mà bọn họ muốn tìm lại đang ẩn cư trong Hầu phủ.

Mấy năm nay Hoàng ẩn sư vẫn lặng lẽ quan sát những việc Cảnh Nam Thiên đã làm. Không thể không thừa nhận, Cảnh Nam Thiên tuy dùng võ lực để có được thiên hạ nhưng xem ra cũng là người biết trị quốc an dân, ít nhất ông ta cũng làm người dân có cuộc sống an ổn. Về phần mình, do tuổi tác đã cao, ông thực sự không muốn lại tham gia vào chính sự, nhưng hiện giờ đã bị Cảnh Thế Đan tìm được, xem ra ông có muốn tránh cũng không tránh khỏi.

Cảnh Thế Đan cười nói, “Nếu Quốc sư đại nhân không muốn tham gia vào triều chính thì có thể làm thái phó dạy dỗ cho đám hoàng tôn cũng được. Một thân học thức của Quốc sư đại nhân nếu được truyền lại cho đời sau thì phụ hoàng ta cũng sẽ không canh cánh trong lòng về ngài nữa.”

Hoàng ẩn sư bất động thanh sắc một hồi mới hỏi tiếp, “Mục đích thật sự của ngài khi đi tìm tôi thế này không phải chỉ có vậy phải không?”

Cảnh Thế Đan lập tức bật ngón tay cái tán thưởng, “Quốc sư đại nhân anh minh! Không dối gạt ngài, kỳ thực ta muốn cưới Tống Ý Mặc làm vương phi nhưng phụ hoàng không đồng ý. Ta muốn nhờ ngài giúp đỡ nói hộ mấy câu.”

Hoàng ẩn sư giận dữ nói, “Huệ vương điện hạ, ngài tuổi còn nhỏ mà biết nhiều thế cũng không phải chuyện tốt đâu!”

Trước đây, khi tranh đoạt thiên hạ, Cảnh Nam Thiên đã gặp Hoàng ẩn sư và từng nợ Hoàng ẩn sư một món nợ ân tình. Khi đó, Cảnh Nam Thiên đã nói, nếu sau này Hoàng ẩn sư có việc muốn nhờ thì ông ta nhất định sẽ giúp Hoàng ẩn sư đạt được ý nguyện.

Cảnh Thế Đan lại nói, “Quốc sư đại nhân, ngài đã dạy dỗ Tống Ý Mặc nhiều năm, ngài nhẫn tâm để nàng ấy phải gả cho một người bình thường sao? Chỉ có gả cho bản vương thì nàng ấy mới có thể phát huy được sở trường, mới có thể thư thái, mới có thể hạnh phúc.”

Hoàng ẩn sư trừng mắt nhìn Cảnh Thế Đan, “Nói như thể thế gian này chỉ có ngài mới xứng đôi với Tống Ý Mặc vậy.”

Cảnh Thế Đan xoa xoa mũi, “Quốc sư đại nhân, bản vương và Tống Ý Mặc lưỡng tình tương duyệt, ngài chỉ cần nói giúp một chút thôi. Tống Ý Mặc cũng chỉ gả cho bản vương mới có thể giữ được bộ sách trân quý đó.”

Hoàng ẩn sư cả kinh. Lúc này ông mới nhớ ra Tống Ý Mặc hiện giờ không còn là tiểu Hầu gia nữa, mà trong Lê viên còn cất giữ rất nhiều bộ sách trân quý. Nếu có người phát hiện ra những bộ sách này đều là các bộ sách chỉ còn một bản duy nhất của triều đại trước thì chỉ sợ khó mà bảo toàn. Tống Ý Mặc chỉ có thể gả cho Cảnh Thế Đan thì những bộ sách này mới có thể giữ được. Vả lại, trong tương lai, những bộ sách này cũng nên hiến tặng lại cho hoàng gia.

Hoàng ẩn sư suy nghĩ một lát rồi nói, “Tôi có thể giúp, nhưng khi A Mặc lập gia đình thì bộ sách này phải được coi như hồi môn của nó và phải mang đi hết. Về phần tôi, tôi cũng muốn được coi như hồi môn, cùng tới ở trong vương phủ và coi giữ đám sách đó.”

Lúc trước, khi điều tra về Hoàng ẩn sư, Cảnh Thế Đan đã nhiều lần bị các sự tích về ông ta làm cho kinh ngạc đến ngây người. Giờ thấy đối phương nói chuyện tựa hồ có chút khẩu khí của một lão ngoan đồng, cảm giác khoảng cách giữa hai người như được kéo gần lại, hắn vui vẻ trả lời, “Mọi chuyện đều sẽ như ý của Quốc sư đại nhân.”

Sau đó mấy ngày, Cảnh Thế Đan liền đưa Hoàng ẩn sư tiến cung gặp Cảnh Nam Thiên.

Sau buổi nói chuyện, Cảnh Nam Thiên quả nhiên đồng ý với nguyện vọng của Hoàng ẩn sư, “Tống Ý Mặc là đệ tử của ngài, lại đã cùng sinh cùng tử với Cảnh Thế Đan lúc ở trên chiến trường, trẫm đương nhiên đồng ý cho Thế Đan cưới Tống Ý Mặc làm vương phi. Có điều, Quốc sư đại nhân ạ, ngài cũng phải đồng ý với trẫm một việc, sau này ngài phải tiến cung làm sư phụ cho đám hoàng tôn và giúp trẫm dạy dỗ bọn chúng cho thật tốt.”

Hoàng ẩn sư cười nói, “Thần tuân chỉ!”

Khi nghe được tin vị quốc sư của tiền triều vẫn ẩn cư tại Hầu phủ và là sư phụ của Tống Ý Mặc, Công chúa Trường Tín không khỏi ngạc nhiên. Bà ta xoa tay nói, “Trước đây Hoàng thượng rất tôn sùng vị quốc sư này, giờ biết đối phương là sư phụ của Tống Ý Mặc, chỉ sợ Hoàng thượng lại hậu đãi đám người Tống Ý Mặc thôi.”

Thân Đình cũng lo lắng nói với Công chúa Trường Tín, “Bà đừng để ý tới chuyện này nữa. Giờ Hàm Thu đã là vương phi mà vẫn phải ở trong phủ Công chúa, chuyện này không hay ho chút nào.”

Nói tới chuyện này, Công chúa Trường Tín cũng vô cùng căm tức. Vốn nghĩ đem gả Thân Hàm Thu cho Dư Thanh thì có thể nước lên thuyền lên, ai ngờ Cảnh Nam Thiên lại lãnh đạm như vậy. Vả lại, mắt thấy gần đây Hoàng thượng có vẻ lạnh nhạt với mình, bà ta cũng không thể không hoảng hốt.

Hai người đang nói chuyện thì có người đến mật báo với Công chúa Trường Tín, “Bẩm Công chúa điện hạ, đại sự không ổn rồi! Mai quý nhân ở trong cung ăn huyết tinh vật để dưỡng nhan đã bị Hoàng thượng bắt gặp.”

“Huyết tinh vật là cái gì?” Công chúa Trường Tín kinh hãi hỏi.

Người kia trả lời, “Là cuống rốn ạ. Hoàng thượng rất tức giận. Có lẽ Hoàng thượng không chỉ xử phạt Mai quý nhân mà e rằng còn liên lụy tới cả Kiến vương điện hạ và Công chúa điện hạ đấy ạ.”

“Thật ngu xuẩn! Bà ta ở trong cung mà sao có thể không cẩn thận như vậy?” Sắc mặt của Công chúa Trường Tín trông cực kỳ khó coi.

Cảnh Nam Thiên quả thực rất tức giận. Bên trong thư phòng, ông ta đã sai người nghị chỉ quyết ý bắt Dư Thanh đưa Thân Hàm Thu cùng Mai quý nhân tới đất phong nhậm chức và không được quay trở lại kinh thành.

Khi thánh chỉ được ban xuống, Công chúa Trường Tín lập tức ngã bệnh. Bà ta tính toán cả đời, trong lòng luôn muốn nắm giữ quyền lực, chẳng ngờ Dư Thanh lại không chịu tranh giành, còn bị trục xuất khỏi kinh thành tới một nơi xa xôi, trở thành một vị vương gia bị người ta quản giáo, mà con gái bảo bối của mình cũng phải đi theo chịu khổ.

Cảnh Nam Thiên nghe tin Công chúa Trường Tín bị bệnh thì lại ra một đạo thánh chỉ nói khí hậu Giang Nam trong lành, rất thích hợp để dưỡng bệnh nên đặc biệt ban thưởng cho Công chúa Trường Tín một tòa dinh thự ở Giang Nam, để Công chúa Trường Tín cùng chồng rời khỏi kinh thành tới Giang Nam dưỡng bệnh và không cần phải quay trở lại nữa.

Sau khi Dư Thanh và Công chúa Trường Tín lần lượt rời khỏi kinh thành, bầu không khí trong kinh thành đã trở nên yên ắng hơn rất nhiều. Những người dựa dẫm vào Công chúa Trường Tín cũng bắt đầu tìm kiếm một con đường khác.

Lúc này, Cảnh Nam Thiên mở tiệc trong cung và gọi mấy đứa con tới tham gia. Trong bữa tiệc, ông ta đã nói mấy lời thấm thía, “Trước đây, bốn anh em các con luôn yêu thương gắn bó với nhau. Trẫm lập Thế Sơ làm thái tử bởi vì nó là con trưởng, đồng thời cũng là vì nó là người rộng lượng, sau này chắc chắn sẽ đối xử tử tế với các anh em của mình. Nhưng vài năm trở lại đây, các con luôn đấu tranh giành giật với nhau, tình cảm anh em cũng phai nhạt dần, việc này khiến trẫm rất đau lòng.”

Mọi người vừa nghe nói thế liền vội vàng thỉnh tội. Thái tử lại hứa hẹn sẽ đối xử tử tế với đám huynh đệ. Lúc đó Cảnh Nam Thiên mới gật đầu bảo bọn họ về chỗ ngồi rồi sai người rót rượu vui vẻ quây quần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương