“Thục phi nương nương, có cung nữ bên cạnh Khương quý phi tới đây và nói muốn gặp nương nương.” Trúc Tú mang theo nghi hoặc đi vào bẩm báo với Tống Ý Thiền.

Tống Ý Thiền vừa nghe xong liền lộ ra vẻ vui mừng. Xem ra Khương quý phi quả nhiên đã điều tra ra kết quả. Nàng ta vội nói, “Dẫn người đó vào đây!”

Người tới là cung nữ tâm phúc bên cạnh Khương quý phi, tên gọi Yên Chi.

Trong lòng Yên Chi biết rõ bệnh của Tống Ý Thiền thực ra không lây nhiễm nên mới lớn mật bước vào phòng. Nàng ta tới bên giường hành lễ rồi mới kể lại sơ sơ mọi chuyện.

Tống Ý Thiền kinh ngạc hỏi, “Là Khang tiệp dư hạ dược sao?”

Yên Chi mặc dù không biết vì sao Khương quý phi lại giúp Tống Ý Thiền nhưng đây là tâm ý của chủ tử, nàng ta cũng không muốn đoán nhiều. Yên Chi chỉ đáp, “Quý phi nương nương đã truy ra Khang tiệp dư. Khang tiệp dư cũng đã chính miệng thừa nhận chuyện này và giao ra thuốc giải.” Nói xong, nàng ta đưa thuốc giải ra và nói cách dùng cùng dung lượng rồi mới cáo lui.

Trúc Tú đứng bên ngoài mành. Đợi Yên Chi đi ra, nàng ta tiễn Yên Chi vài bước rồi mới trở lại hầu hạ Tống Ý Thiền. Trúc Tú hỏi, “Thục phi nương nương, Yên Chi tới làm gì thế ạ?”

Tống Ý Thiền liền trả lời, “Cô ta tới đưa thuốc giải. Việc này đừng để lộ ra ngoài, nếu ta khỏe lại thì chỉ cần nói là do thuốc của ngự y hữu hiệu, ngươi không được nói gì tới chuyện Yên Chi tới đây nhé.”

Trúc Tú vâng dạ rồi lại nghi ngờ hỏi, “Quý phi nương nương chẳng phải là người dễ đối phó. Quý phi sai Yên Chi mang thuốc giải tới đây, nếu chẳng may đây không phải là thuốc giải thì chẳng phải là…”

Tống Ý Thiền nói, “Ta giờ đã ra cái dạng này rồi, Khương quý phi chẳng cần để ý tới ta cũng sẽ không khỏi bệnh được. Quý phi việc gì phải làm chuyện thừa, việc gì phải hạ dược nữa để đem họa đổ lên đầu mình?”

Trúc Tú nghĩ lại thấy cũng đúng nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Sau khi nhận thuốc giải từ tay Tống Ý Thiền, nàng ta xúc một thìa cho con mèo trong cung uống trước, mắt thấy mèo con uống thuốc xong không có biểu hiện gì khác thường, nàng ta mới đem thuốc cho Tống Ý Thiền uống.

Ngày thứ hai, những nốt mẩn đỏ trên người Tống Ý Thiền đã biến mất một ít. Khi soi gương, Tống Ý Thiền liền cảm thấy vui sướng vô cùng. Nàng ta gọi Trúc Tú vào và hỏi, “Ngươi nhìn xem này, những nốt mẩn đỏ trên người ta đã biến mất một ít phải không?”

Trúc Tú tỉ mỉ xem xét trên người Tống Ý Thiền rồi nói, “Đúng thế thật. Chúc mừng Thục phi!” Nói xong lại thở dài, “Bệnh tình của Thục phi nương nương nếu không khỏi thì chỉ sợ Hoàng thượng thực sự sẽ quên Thục phi nương nương mất.”

Tống Ý Thiền ngẩn người hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lúc này Trúc Tú mới thấp giọng nói, “Hôm qua Công chúa Trường Tín mở tiệc và có mời Hoàng thượng tới dự. Khi trở về, Hoàng thượng còn mang theo một vũ nương của phủ Công chúa. Sáng nay người đó đã được phong làm quý nhân rồi.”

Trong lòng Tống Ý Thiền lập tức tê buốt, nước mắt lăn xuống. Sau một lúc lâu nàng ta cũng không nói gì.

Ở bên kia, Công chúa Trường Tín cũng cười nói với Thân Đình, “Nhâm vũ nương trời sinh mềm mại, Hoàng thượng có được cô ta tất sẽ không độc sủng Tống Ý Thiền nữa. Nếu Tống Ý Thiền thất sủng thì chức vụ của Tống Ý Mặc ở xưởng dệt may cũng sớm kết thúc thôi.”

Khi nghe tin Cảnh Nam Thiên lại mới nạp một vị Nhâm quý nhân, Tống Ý Mặc nhíu chặt mày nói chuyện với Tống Ý Châu, “Tính tình của chị Hai ôn hòa, không giỏi tranh đấu. Giờ Hoàng thượng lại có niềm vui mới, những ngày vui của chị ấy chỉ sợ không còn.”

Tống Ý Châu lại nói, “Đã tiến cung thì chỉ còn cách tranh sủng, nếu không tranh là đi vào đường chết.”

Hai người đang nói chuyện thì quản gia vào báo tin, “Trong cung có người đến nói là bệnh tình của Thục phi nương nương có chuyển biến tốt đẹp, Hoàng thượng đã truyền triệu dì Ôn tiến cung gặp mặt ạ.”

Tống Ý Mặc và Tống Ý Châu vừa nghe nói thế liền đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ sự mừng rỡ. Quả nhiên Khương quý phi đã ra tay liền cứu được một mạng của Tống Ý Thiền.

Lần này Ôn thị tiến cung tất nhiên là đi thẳng tới gặp Tống Ý Thiền. Khi thấy toàn bộ nốt mẩn đỏ trên người Tống Ý Thiền đã biến mất, bà ta không khỏi khóc lên vì vui sướng.

Tống Ý Thiền đưa khăn tay cho Ôn thị, “Dì à, con đã khỏe hẳn rồi. Dì đừng khóc nữa.”

Ôn thị giương mắt nhìn Tống Ý Thiền. Bà ta ngạc nhiên phát hiện ra Tống Ý Thiền dường như đã thay đổi một chút.

Tống Ý Thiền thấy được ánh mắt của Ôn thị liền không khỏi cười khổ,”Dì à, trải qua chuyện vừa rồi, cuối cùng con cũng hiểu ra cứ động cái là khóc cũng không giải quyết vấn đề gì. Vả lại, ở một nơi như trong cung này, nếu cứ nhượng bộ người khác thì cũng chẳng sống được bao lâu.”

Ôn thị giật mình. Bà ta kéo Tống Ý Thiền tới rồi khóc ròng,”Có phải có người nào ức hiếp con không? Con dù sao cũng là thục phi nương nương, bọn họ dám làm gì?”

Tống Ý Thiền ôm vai Ôn thị mà nói, “Dì à, trong cung này đến ngay cả Hoàng hậu nương nương nếu khiến Hoàng thượng không vui cũng phải chật vật đấy. Huống chi con chỉ là một thục phi không có căn cơ gì?”

Ôn thị lau nước mắt rồi nắm chặt lấy tay Tống Ý Thiền mà hỏi, “Là ai hại con?”

Tống Ý Thiền liền kể rõ đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện.

Ôn thị nghe xong lại mắng Khang tiệp dư vài câu mới nói, “Khang tiệp dư chẳng qua ỷ là cháu gái của Thái hậu nương nương, lại sinh được công chúa nên lần này mới dám làm bậy.”

Tống Ý Thiền nói, “Khang tiệp dư đã dám làm thế thì đâu chỉ có chỗ dựa vững chắc là Thái hậu nương nương? Hiện giờ con không có căn cơ, từ sau khi bị bệnh, Hoàng thượng cũng không đến đây, con không thể nói gì Khang tiệp dư được, chỉ có thể nhịn cơn tức này.”

Ôn thị chụp lấy tay Tống Ý Thiền, “Nếu con mang thai thì cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp thôi.”

Tống Ý Thiền cười khổ, “Bệnh của con đã lành rồi mà Hoàng thượng vẫn không hề xuất hiện. Hoàng thượng không đến thì con làm sao có tin vui được?”

Ôn thị nghĩ ngợi một hồi liền kề tai nàng nói nhỏ, “Khang tiệp dư kia chẳng phải đã hại con sao? Có nhược điểm của bà ta trong tay, con chỉ cần đi tìm bà ta, bắt bà ta nghĩ cách sắp xếp để Hoàng thượng tới gặp con. Con chỉ việc nói nếu Hoàng thượng tới thì ân oán giữa con và bà ta sẽ được xóa bỏ.”

Tống Ý Thiền cả kinh trừng lớn hai mắt, “Dì, việc này sao có thể?”

Ôn thị lại nói, “Trong cung này không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn. Con chỉ cần thử một lần thôi.”

Tiễn Ôn thị xong, Tống Ý Thiền trầm ngâm một hồi mới gọi Trúc Tú vào, “Thay y phục cho ta, ta phải tới thỉnh an Thái hậu nương nương.”

“Bây giờ ạ?” Trúc Tú kinh ngạc hỏi.

Tống Ý Thiền cười nói, “Lúc này mà tới thì vừa vặn có thể gặp Khang tiệp dư.”

Sau khi trở về Hầu phủ Trấn Vũ, Ôn thị liền tới gặp La phu nhân cùng Tống Ý Mặc và đem chuyện của Tống Ý Thiền tỉ mỉ kể ra.

La phu nhân vừa nghe tới chuyện Ôn thị dạy Tống Ý Thiền đi gặp Khang tiệp dư thì thật sự có chút bất ngờ. Bà liền liếc mắt nhìn Ôn thị một cái.

Tống Ý Mặc cũng khen Ôn thị, “Kế của dì rất hay. Cứ vậy thì Khương quý phi sẽ tạm thời không dám động tới chị Hai, Tô chiêu nghi xem chừng cũng không động đến chị Hai, mà qua lần này nhược điểm của Khang tiệp dư đã nằm trong tay Khương quý phi và chị Hai nên cũng không dám vọng động. Còn Hoàng hậu thì có lẽ đang đau đầu với vị Nhâm quý nhân mới tiến cung nên cũng sẽ không động tới chị Hai đâu.”

La phu nhân trầm ngâm nói, “Hiện giờ xem ra còn phải khiến Thuận vương điện hạ thân cận với Thái tử một chút, để Thái tử thấy được tâm ý. Nếu Cảnh Thế Viêm thân cận Thái tử thì Chu hoàng hậu cũng sẽ không động tới Tống Ý Thiền.”

Trong lòng Ôn thị lập tức cảm thấy xúc động, “Đa tạ đại phu nhân đã lo cho Ý Thiền!”

La phu nhân nói, “Ta là lo cho Hầu phủ Trấn Vũ thôi.”

Tình hình trong cung lại có chuyển biến, Tống Ý Thiền tạm thời bị thất sủng, Khương quý phi và Tô chiêu nghi vẫn như ngày trước, vị quý nhân mới tiến cung mặc dù được sủng ái nhưng vì xuất thân quá kém nên thoạt nhìn không thể gây ra được sóng to gió lớn gì. Trong khoảng thời gian ngắn, đám phi tần lại chịu khó tới thỉnh an Chu hoàng hậu, Chu hoàng hậu lại càng nở mày nở mặt.

Công chúa Trường Tín đang đi dạo bộ trong phủ. Cảnh Thế Đan mãi vẫn không chịu đi vào khuôn phép, Thái tử hiện giờ lại dần dần ngẩng đầu, chẳng lẽ mình nên từ bỏ Cảnh Thế Đan và tiếp tục liên thủ với Thái tử?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương