Mưu Kế Của Quý Nữ
-
Chương 36
Ngày 8 tháng 10, một đạo thánh chỉ đã tới Hầu phủ Trấn Vũ. Thánh chỉ có đại ý rằng Hoàng đế chính thức sắc phong Tống Ý Thiền làm thục phi, đặc biệt ban cho Hầu phủ Trấn Vũ đất đai và vàng bạc, ban thưởng ngọc như ý cho La phu nhân, phong cho Ôn thi là nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, bổ nhiệm Tống Ý Mặc làm cục phó ở xưởng dệt may.
Vì vinh quang này có được là do Tống Ý Thiền được phong phi nên La phu nhân cũng không đặc biệt cao hứng. Bà lại nghĩ, nếu Tống Ý Mặc có thể trụ lại vững vàng ở xưởng dệt may và tạo được ít thành tích thì sau này nếu bị vạch trần thân phận cũng có lẽ sẽ được lấy công chuộc tội mà không đến nỗi mất mạng. Vì nghĩ vậy nên bà mới trở nên vui vẻ ra mặt.
Tống Ý Mặc cũng tính toán, đợt này hộ bộ và phủ nội vụ đang nhúng tay vào xưởng dệt may để đòi tiền, bản thân mình là cục phó cũng có thể đáp ứng phủ nội vụ, nếu có thể nhờ đó mà hỗ trợ cho Cảnh Thế Viêm và ngăn chặn Cảnh Thế Đan thì đấy chính là điều mình mong muốn.
Tiễn nội thị tuyên chỉ về xong, đám hạ nhân của Hầu phủ Trấn Vũ đều chúc mừng La phu nhân và Tống Ý Mặc, sau đó lại quay sang chúc mừng Ôn thị.
Ôn thị được phong làm cáo mệnh phu nhân, mà một khắc sau vẫn chưa hoàn hồn. Khi mọi người tới chúc mừng, bà ta mới mỉm cười yếu ớt đáp lại vài câu.
Tống Ý Mặc cũng đi tới, “Dì được phong làm cáo mệnh phu nhân thì ngày tết đã có tư cách vào cung dự tiệc, chị hai muốn gặp dì cũng có thể triệu dì vào tấn kiến rồi.”
Mấy ngày trước Ôn thị đã nghe được chuyện Tống Ý Thiền ở sơn trang Thu Dương từ miệng Tống Ý Châu, biết được Tống Ý Thiền tiến cung không phải là do La phu nhân sắp xếp mà thực sự là chuyện ngoài ý muốn, bà ta cũng đã tiêu tan thù hận. Nay thấy Tống Ý Thiền được phong làm thục phi, lại được người trong Hầu phủ thỉnh an hành lễ, bà ta rốt cuộc cũng thấy vui sướng ít nhiều.
Ôn thị vui sướng nhưng cũng có một người không sung sướng chút nào, người đó chính là Khúc Hồng.
Khúc Hồng là người được Công chúa Trường Tín đề cử, khó khăn lắm mới được nắm chức cục trưởng ở xưởng dệt may. Lúc trước, nhờ Triển công công có lời, ông ta mới đồng ý để Tống Ý Mặc cùng giải quyết mọi việc, vậy mà không bao lâu lại xuất hiện một Huệ vương, giờ cũng thế, chỉ một ý chỉ đã bổ nhiệm Tống Ý Mặc làm cục phó. Tống Ý Mặc hiện là em trai của Thục phi và Thuận vương phi, lại là Hầu gia của Hầu phủ Trấn Vũ, giờ cậu ta được bổ nhiệm làm cục phó thì một cục trưởng như ông ta biết phải làm thế nào? Khúc Hồng còn lo lắng chưa biết chừng Tống Ý Mặc sẽ thay thế vị trí của ông ta mà thành cục trưởng cũng nên.
Chờ làm xong việc, Khúc Hồng liền mượn cơ hội bái kiến Công chúa Trường Tín và Thân Đình để nói về chuyện Tống Ý Mặc được bổ nhiệm làm cục phó.
Công chúa Trường Tín thấy Khúc Hồng bất mãn cũng nói, “Ở xưởng dệt may còn có Huệ vương, Tống Ý Mặc đã tính là cái gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng không tin con mình mà lại đi tin đứa em của một phi tần sao? Đây chẳng qua là kế dụ dỗ của Hoàng thượng để tạm thời an ủi Tống Ý Thiền thôi.”
Nghe những lời này của Công chúa Trường Tín, Khúc Hồng lại muốn đề cập tới quan hệ lạnh băng giữa Công chúa Trường Tín và Thái tử. Hay là hiện tại bà ta đã hướng về phía Huệ vương điện hạ rồi? Ông ta ngầm hiểu, nếu Huệ vương điện hạ trở thành con rể của Công chúa Trường Tín thì bọn họ sẽ là người một nhà, vậy thì xưởng dệt may cũng khác gì do bọn họ làm chủ?
Công chúa Trường Tín thấy Khúc Hồng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh liền cười nói,”Huệ vương điện hạ đường đường là vương gia lại chỉ nói giúp ông làm việc ở xưởng dệt máy, ngay cả một chức vị chính thức cũng không có, Tống Ý Mặc thì nhờ quan hệ cạp váy mà lên làm phó cục trưởng, người nên vội là Huệ vương điện hạ chứ không phải ông.”
Khúc Hồng đứng dậy hành lễ, “May nhờ Công chúa điện hạ nhắc nhở, nếu không tại hạ vẫn còn hồ đồ rồi.”
Tiễn Khúc Hồng xong, Công chúa Trường Tín liền sai người gọi Thân Hàm Thu lại nói chuyện.
Thân Hàm Thu nghe nói Công chúa Trường Tín cho gọi mình thì có chút chần chừ. Nàng ta rên rỉ, “Không biết lại nghe đồn thổi ở chỗ nào mà định dạy dỗ mình nữa đây?”
Hồng La khuyên nhủ, “Nhị tiểu thư, Công chúa cũng là một lòng muốn tốt cho tiểu thư mà thôi. Tiểu thư thử nghĩ mà xem, có người mẹ nào lại không muốn con gái tìm được rể quý đâu?”
Thân Hàm Thu hơi chột dạ. Công chúa Trường Tín muốn gả nàng ta cho Thái tử, nàng ta lại đi thích Cảnh Thế Đan. Mà tối hôm đó đã tận mắt chứng kiến Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc ở cùng một chỗ, mặc dù vẫn chưa thể quên được Cảnh Thế Đan nhưng nàng ta không thể gả cho hắn được. Vậy hiện tại nàng sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của Công chúa Trường Tín mà gả cho Thái tử ư?
Thân Hàm Thu không biết mối quan hệ giữa Công chúa Trường Tín và Thái tử đã trở nên lạnh nhạt. Nàng ta suy nghĩ mãi rồi khẽ cắn môi: Trong ba anh họ, một người đã cưới Tống Ý Châu, một người thích nam sắc, mình không lấy Thái tử thì chẳng lẽ lại phải lưu lạc ở một nhà quyền quý bình thường nào đó sao?
Ở đầu kia, Công chúa Trường Tín vẫn im lặng đợi Thân Hàm Thu. Khi Thân Hàm Thu tới rồi, bà ta nhẹ nhàng bảo nàng ngồi xuống rồi nói, “Ta đã sai Khâm thiên giám xem bát tự cho con. Bọn họ nói năm nay đính hôn là tốt nhất. Hiện tại ta đã thông suốt rồi, con thích ai cũng được.”
Thân Hàm Thu chấn động, “Mẹ, mẹ không phản đối con và anh Thế Đan nữa sao?”
Công chúa Trường Tín cúi đầu về phía trước hỏi, “Con đã gặp qua Thế Đan chưa?”
Thân Hàm Thu vừa nghe thế liền nghi ngờ Công chúa Trường Tín đang tương kế tựu kế để dụ mình nói ra chuyện gặp Cảnh Thế Đan. Nàng ta nổi giận nói, “Mẹ, mẹ đừng lừa con, cái gì mà đồng ý chuyện của con với anh Thế Đan. Con cũng nói cho mẹ biết, con không hề thích anh Thế Đan, nếu mẹ muốn gả con cho Thái tử thì cũng được.”
“Ha!” Công chúa Trường Tín nhếch miệng hỏi, “Vậy xem ra con đã gặp Thế Đan rồi hả? Người ta thể hiện rõ ràng là không thích con phải không?”
Thân Hàm Thu vừa nghe thế liền giận dữ trả lời, “Người anh ta thích là nam nhân chứ không phải nữ nhân.”
Công chúa Trường Tín ngẩn người ra. Bà ta hỏi tiếp, “Sao có thể như vậy?”
“Con tận mắt nhìn thấy mà, sao lại không thể?” Thân Hàm Thu liền kể lại toàn bộ chuyện mình nhìn thấy Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc dây dưa ra.
Công chúa Trường Tín đầu tiên là kinh ngạc, sau khi nghe xong lại lắc đầu nói, “Thế Đan là đứa lắm mưu nhiều kế, chắc chắn là nó nhờ Tống Ý Mặc dọa con rồi, chứ nó đâu có thích nam sắc?”
Thân Hàm Thu nghe nói thế liền nhớ lại tình cảnh lúc ấy quả nhiên có nhiều khả nghi. Nàng ta liền nghiến răng nói, “Anh ta không thích con thì cứ việc nói thẳng, việc gì phải làm như vậy?”
Công chúa Trường Tín thở dài, “Đấy là vì nó có chỗ khó xử. Nó làm thế thì cùng lắm cũng chỉ bị con chán ghét chứ không đắc tội với ta. Nhưng mà, hiện giờ Tống Ý Thiền đã được phong làm thục phi, có thể thấy Khương quý phi sắp bị thất sủng, nó là con trai chẳng lẽ lại không muốn tìm chỗ dựa cho Khương quý phi sao?”
Thân Hàm Thu vừa nghe xong liền cảm thấy như rơi vào sương mù. Nàng ta hỏi, “Mẹ có ý gì?”
Công chúa Trường Tín nói tiếp, “Tống Ý Thiền được sủng ái sẽ liên thủ với mẹ chồng của Thuận vương phi là Tô chiêu nghi, hậu cung tự nhiên sẽ thành thiên hạ của bọn họ. Hiện nay Tống Ý Mặc được bổ nhiệm làm phó cục trưởng ở xưởng dệt may, cũng có thể trợ giúp Thế Viêm. Kể từ đó, Thuận vương Thế Viêm này sẽ nước lên thuyền lên. Thái tử có thể giữ vững được vị trí thì tốt, còn nếu không giữ được thì Thế Đan cũng bất lợi. Vào lúc này, Thế Đan chỉ có thể liên thủ với ta, chỉ có thể cưới con làm vương phi mới có thể cân bằng thế lực với Thế Viêm.”
Thân Hàm Thu có chút thương tâm, “Mẹ, mấy người tính tới tính lui suy cho cùng cũng vì quyền lực địa vị. Con thì chỉ muốn biết rốt cuộc Thế Đan có thích con hay không mà thôi?”
Công chúa Trường Tín xoa xoa đầu Thân Hàm Thu, “Nếu con không phải con gái của ta, nếu chẳng phải chúng ta có chút thế lực thì dù con thích ai đi chăng nữa cũng không có đường lựa chọn mà? Suy cho cùng, vấn đề không phải Thế Đan có thích con hay không mà là chúng ta có lợi thế để khiến nó muốn kết hôn cùng con hay không thôi.”
Thân Hàm Thu dù sao vẫn là một thiếu nữ, vẫn khát khao có một tình yêu thật lòng. Khi nghe Công chúa Trường Tín nói những lời này, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, nàng ta đứng lên nói, “Mẹ, mẹ cứ chọn xem ai là rể tốt của mẹ rồi nói với con một tiếng là được.” Nói xong nàng ta bỏ đi luôn.
Công chúa Trường Tín chắc chắn Cảnh Thế Đan sẽ tới tìm mình nên chỉ để ý chờ đợi.
Tại phủ Huệ vương, Quý Bố phân tích tình hình rồi cũng cho rằng Cảnh Thế Đan không cưới Thân Hàm Thu không được. Hiện giờ Tống Ý Thiền đang được sủng ái, Khương quý phi thì đang phải đối mặt với sự thất sủng, Cảnh Thế Đan chỉ có thể cưới Thân Hàm Thu và liên thủ với Công chúa Trường Tín mới có thể giữ vững được vị thế của mình.
Cảnh Thế Đan lại không cho là đúng. Hắn cười nói, “Đừng quá xem thường Hoàng hậu và Thái tử. Bọn họ còn chưa ra tay, chúng ta gấp cái gì?”
Quý Bố lại nói, “Gần đây Thái tử liên tục xảy ra sơ xuất. Lần trước ngài ấy đi tiêu diệt thổ phỉ nhưng lại để trùm thổ phỉ chạy mất, Hoàng thượng mới lệnh cho Huệ vương điện hạ đi truy bắt trùm thổ phỉ, cuối cùng công lao lại thuộc về Huệ vương điện hạ. Rồi đợt đi săn vừa rồi, Hoàng thượng để Thái tử ở lại bảo vệ trong cung, khi trở về lại không khen ngợi một câu, nghe nói Hoàng thượng còn khiển trách ngài ấy trước mặt các đại thần, nói ngài ấy làm việc không thỏa đáng. Mấy chuyện này đã cho thấy Hoàng thượng đang bất mãn với Thái tử. Nếu Hoàng hậu còn động đến Tống Ý Thiền thì chẳng phải đổ dầu vào lửa, càng chọc giận Hoàng thượng sao?”
Cảnh Thế Đan hỏi lại, “Hoàng hậu cần gì phải tự mình ra tay? Bà ấy có thể mượn đao giết người mà.”
Quý Bố nghĩ ngợi, xem ra Cảnh Thế Đan đã có chuẩn bị. Đợi tới khi Hoàng hậu mượn đao giết người, hắn hẳn sẽ vạch trần bộ mặt của Hoàng hậu, khiến Tống Ý Thiền và Hoàng hậu thù địch với nhau, ví trí của Khương quý phi cũng nhờ đó mà được đảm bảo.
Cảnh Thế Đan nói chuyện xong liền chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn cười nói, “Bản vương mặc dù không bằng Tống Ý Mặc, không leo lên được vị trí phó cục trưởng nhưng tốt xấu gì cũng đang tạm giữ chức ở xưởng dệt may, lúc rỗi rãi cũng phải qua đó một chút chứ. Đúng rồi, hôm nay còn phải tới chúc mừng Tống Ý Mặc nữa.”
Hôm nay Tống Ý Mặc tới xưởng dệt may để chính thức tiếp nhận vị trí phó cục trưởng. Mọi người đều tiến đến chúc mừng nàng, “Lần trước tiểu Hầu gia nghĩ ra việc làm quần áo may sẵn đã kiếm được lãi rất lớn, ngay cả Hoàng thượng cũng biết được việc này. Hoàng thượng biết tiểu Hầu gia có khả năng nên mới bổ nhiệm ngài làm phó cục trưởng đó.” Bọn họ nịnh nọt một hồi cũng không đề cập đến quan hệ bám váy giữa Tống Ý Mặc và Tống Ý Thiền.
Trong lòng Tống Ý Mặc biết rõ nhưng cũng cười cười đáp lại mọi người, “Sau này còn phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều. Tối nay ta đã bao một sương phòng ở lầu Thái Bạch, hân hạnh mời mọi người tới uống chén rượu!”
Nghe Tống Ý Mặc nói thế, mọi người đâu dám từ chối. Bọn họ cười nói, “Đương nhiên phải làm một chén với tiểu Hầu gia rồi!”
Cảnh Thế Đan vừa bước vào liền nghe thấy những tiếng cười đùa ồn ào. Hắn tựa vào cạnh cửa. Khi có người nhìn thấy và tiến đến hành lễ, hắn cũng mỉm cười gật gật đầu.
Tống Ý Mặc phát hiện ra sự có mặt của Cảnh Thế Đan. Đối phương dù sao cũng là vương gia, là người có địa vị, nàng đành phải tiến lên hành lễ, “Xin chào Huệ vương điện hạ!”
Cảnh Thế Đan cúi xuống nói nhỏ, “Thế nào, trước là em vợ của Thuận vương điện hạ, giờ lại thành em vợ của Hoàng thượng, tư vị thế nào?”
Tống Ý Mặc lui lại phía sau mấy bước và nói, “Huệ vương điện hạ xin cứ tự nhiên, tôi có việc phải đi rồi ạ.”
Cảnh Thế Đan gật đầu, “Không sai, thân là phó cục trưởng chắc chắn có nhiều việc phải làm. Đúng rồi, chẳng phải cậu đã bao một sương phòng ở lầu Thái Bạch sao, sao không mời bản vương? Nói gì thì nói, hiện giờ cậu và bản vương cũng có quan hệ thông gia. Lạnh nhạt với thông gia như vậy cũng không hay đâu nhỉ?”
Tống Ý Mặc nghĩ lúc đó Cảnh Thế Viêm cũng có mặt, nếu Cảnh Thế Đan đến thì để Cảnh Thế Viêm đi ứng đối với hắn, mình không việc gì phải sợ. Nàng liền nói, “Huệ vương điện hạ bằng lòng có mặt thì hân hạnh quá.”
“Được, cứ vậy đi, tối nay không gặp không về!” Cảnh Thế Đan liền tủm tỉm nói một câu. Trước khi đi, hắn lại không nhịn được liếc mắt nhìn ngực Tống Ý Mặc một cái. Lúc ở sơn trang Thu Dương, khi đè lên người tiểu tử này, hắn có cảm giác ngực của cậu ta đặc biệt mềm mại…
Tống Ý Mặc bị Cảnh Thế Đan nhìn như vậy thì trong ngực lập tức nhói lên một cái. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì? Chết tiệt, hai khối thịt trước ngực đã dần dần có xu hướng nở ra, về sau nàng còn dám nhìn ai cơ chứ?
Vì vinh quang này có được là do Tống Ý Thiền được phong phi nên La phu nhân cũng không đặc biệt cao hứng. Bà lại nghĩ, nếu Tống Ý Mặc có thể trụ lại vững vàng ở xưởng dệt may và tạo được ít thành tích thì sau này nếu bị vạch trần thân phận cũng có lẽ sẽ được lấy công chuộc tội mà không đến nỗi mất mạng. Vì nghĩ vậy nên bà mới trở nên vui vẻ ra mặt.
Tống Ý Mặc cũng tính toán, đợt này hộ bộ và phủ nội vụ đang nhúng tay vào xưởng dệt may để đòi tiền, bản thân mình là cục phó cũng có thể đáp ứng phủ nội vụ, nếu có thể nhờ đó mà hỗ trợ cho Cảnh Thế Viêm và ngăn chặn Cảnh Thế Đan thì đấy chính là điều mình mong muốn.
Tiễn nội thị tuyên chỉ về xong, đám hạ nhân của Hầu phủ Trấn Vũ đều chúc mừng La phu nhân và Tống Ý Mặc, sau đó lại quay sang chúc mừng Ôn thị.
Ôn thị được phong làm cáo mệnh phu nhân, mà một khắc sau vẫn chưa hoàn hồn. Khi mọi người tới chúc mừng, bà ta mới mỉm cười yếu ớt đáp lại vài câu.
Tống Ý Mặc cũng đi tới, “Dì được phong làm cáo mệnh phu nhân thì ngày tết đã có tư cách vào cung dự tiệc, chị hai muốn gặp dì cũng có thể triệu dì vào tấn kiến rồi.”
Mấy ngày trước Ôn thị đã nghe được chuyện Tống Ý Thiền ở sơn trang Thu Dương từ miệng Tống Ý Châu, biết được Tống Ý Thiền tiến cung không phải là do La phu nhân sắp xếp mà thực sự là chuyện ngoài ý muốn, bà ta cũng đã tiêu tan thù hận. Nay thấy Tống Ý Thiền được phong làm thục phi, lại được người trong Hầu phủ thỉnh an hành lễ, bà ta rốt cuộc cũng thấy vui sướng ít nhiều.
Ôn thị vui sướng nhưng cũng có một người không sung sướng chút nào, người đó chính là Khúc Hồng.
Khúc Hồng là người được Công chúa Trường Tín đề cử, khó khăn lắm mới được nắm chức cục trưởng ở xưởng dệt may. Lúc trước, nhờ Triển công công có lời, ông ta mới đồng ý để Tống Ý Mặc cùng giải quyết mọi việc, vậy mà không bao lâu lại xuất hiện một Huệ vương, giờ cũng thế, chỉ một ý chỉ đã bổ nhiệm Tống Ý Mặc làm cục phó. Tống Ý Mặc hiện là em trai của Thục phi và Thuận vương phi, lại là Hầu gia của Hầu phủ Trấn Vũ, giờ cậu ta được bổ nhiệm làm cục phó thì một cục trưởng như ông ta biết phải làm thế nào? Khúc Hồng còn lo lắng chưa biết chừng Tống Ý Mặc sẽ thay thế vị trí của ông ta mà thành cục trưởng cũng nên.
Chờ làm xong việc, Khúc Hồng liền mượn cơ hội bái kiến Công chúa Trường Tín và Thân Đình để nói về chuyện Tống Ý Mặc được bổ nhiệm làm cục phó.
Công chúa Trường Tín thấy Khúc Hồng bất mãn cũng nói, “Ở xưởng dệt may còn có Huệ vương, Tống Ý Mặc đã tính là cái gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng không tin con mình mà lại đi tin đứa em của một phi tần sao? Đây chẳng qua là kế dụ dỗ của Hoàng thượng để tạm thời an ủi Tống Ý Thiền thôi.”
Nghe những lời này của Công chúa Trường Tín, Khúc Hồng lại muốn đề cập tới quan hệ lạnh băng giữa Công chúa Trường Tín và Thái tử. Hay là hiện tại bà ta đã hướng về phía Huệ vương điện hạ rồi? Ông ta ngầm hiểu, nếu Huệ vương điện hạ trở thành con rể của Công chúa Trường Tín thì bọn họ sẽ là người một nhà, vậy thì xưởng dệt may cũng khác gì do bọn họ làm chủ?
Công chúa Trường Tín thấy Khúc Hồng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh liền cười nói,”Huệ vương điện hạ đường đường là vương gia lại chỉ nói giúp ông làm việc ở xưởng dệt máy, ngay cả một chức vị chính thức cũng không có, Tống Ý Mặc thì nhờ quan hệ cạp váy mà lên làm phó cục trưởng, người nên vội là Huệ vương điện hạ chứ không phải ông.”
Khúc Hồng đứng dậy hành lễ, “May nhờ Công chúa điện hạ nhắc nhở, nếu không tại hạ vẫn còn hồ đồ rồi.”
Tiễn Khúc Hồng xong, Công chúa Trường Tín liền sai người gọi Thân Hàm Thu lại nói chuyện.
Thân Hàm Thu nghe nói Công chúa Trường Tín cho gọi mình thì có chút chần chừ. Nàng ta rên rỉ, “Không biết lại nghe đồn thổi ở chỗ nào mà định dạy dỗ mình nữa đây?”
Hồng La khuyên nhủ, “Nhị tiểu thư, Công chúa cũng là một lòng muốn tốt cho tiểu thư mà thôi. Tiểu thư thử nghĩ mà xem, có người mẹ nào lại không muốn con gái tìm được rể quý đâu?”
Thân Hàm Thu hơi chột dạ. Công chúa Trường Tín muốn gả nàng ta cho Thái tử, nàng ta lại đi thích Cảnh Thế Đan. Mà tối hôm đó đã tận mắt chứng kiến Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc ở cùng một chỗ, mặc dù vẫn chưa thể quên được Cảnh Thế Đan nhưng nàng ta không thể gả cho hắn được. Vậy hiện tại nàng sẽ phải nghe theo sự sắp xếp của Công chúa Trường Tín mà gả cho Thái tử ư?
Thân Hàm Thu không biết mối quan hệ giữa Công chúa Trường Tín và Thái tử đã trở nên lạnh nhạt. Nàng ta suy nghĩ mãi rồi khẽ cắn môi: Trong ba anh họ, một người đã cưới Tống Ý Châu, một người thích nam sắc, mình không lấy Thái tử thì chẳng lẽ lại phải lưu lạc ở một nhà quyền quý bình thường nào đó sao?
Ở đầu kia, Công chúa Trường Tín vẫn im lặng đợi Thân Hàm Thu. Khi Thân Hàm Thu tới rồi, bà ta nhẹ nhàng bảo nàng ngồi xuống rồi nói, “Ta đã sai Khâm thiên giám xem bát tự cho con. Bọn họ nói năm nay đính hôn là tốt nhất. Hiện tại ta đã thông suốt rồi, con thích ai cũng được.”
Thân Hàm Thu chấn động, “Mẹ, mẹ không phản đối con và anh Thế Đan nữa sao?”
Công chúa Trường Tín cúi đầu về phía trước hỏi, “Con đã gặp qua Thế Đan chưa?”
Thân Hàm Thu vừa nghe thế liền nghi ngờ Công chúa Trường Tín đang tương kế tựu kế để dụ mình nói ra chuyện gặp Cảnh Thế Đan. Nàng ta nổi giận nói, “Mẹ, mẹ đừng lừa con, cái gì mà đồng ý chuyện của con với anh Thế Đan. Con cũng nói cho mẹ biết, con không hề thích anh Thế Đan, nếu mẹ muốn gả con cho Thái tử thì cũng được.”
“Ha!” Công chúa Trường Tín nhếch miệng hỏi, “Vậy xem ra con đã gặp Thế Đan rồi hả? Người ta thể hiện rõ ràng là không thích con phải không?”
Thân Hàm Thu vừa nghe thế liền giận dữ trả lời, “Người anh ta thích là nam nhân chứ không phải nữ nhân.”
Công chúa Trường Tín ngẩn người ra. Bà ta hỏi tiếp, “Sao có thể như vậy?”
“Con tận mắt nhìn thấy mà, sao lại không thể?” Thân Hàm Thu liền kể lại toàn bộ chuyện mình nhìn thấy Cảnh Thế Đan và Tống Ý Mặc dây dưa ra.
Công chúa Trường Tín đầu tiên là kinh ngạc, sau khi nghe xong lại lắc đầu nói, “Thế Đan là đứa lắm mưu nhiều kế, chắc chắn là nó nhờ Tống Ý Mặc dọa con rồi, chứ nó đâu có thích nam sắc?”
Thân Hàm Thu nghe nói thế liền nhớ lại tình cảnh lúc ấy quả nhiên có nhiều khả nghi. Nàng ta liền nghiến răng nói, “Anh ta không thích con thì cứ việc nói thẳng, việc gì phải làm như vậy?”
Công chúa Trường Tín thở dài, “Đấy là vì nó có chỗ khó xử. Nó làm thế thì cùng lắm cũng chỉ bị con chán ghét chứ không đắc tội với ta. Nhưng mà, hiện giờ Tống Ý Thiền đã được phong làm thục phi, có thể thấy Khương quý phi sắp bị thất sủng, nó là con trai chẳng lẽ lại không muốn tìm chỗ dựa cho Khương quý phi sao?”
Thân Hàm Thu vừa nghe xong liền cảm thấy như rơi vào sương mù. Nàng ta hỏi, “Mẹ có ý gì?”
Công chúa Trường Tín nói tiếp, “Tống Ý Thiền được sủng ái sẽ liên thủ với mẹ chồng của Thuận vương phi là Tô chiêu nghi, hậu cung tự nhiên sẽ thành thiên hạ của bọn họ. Hiện nay Tống Ý Mặc được bổ nhiệm làm phó cục trưởng ở xưởng dệt may, cũng có thể trợ giúp Thế Viêm. Kể từ đó, Thuận vương Thế Viêm này sẽ nước lên thuyền lên. Thái tử có thể giữ vững được vị trí thì tốt, còn nếu không giữ được thì Thế Đan cũng bất lợi. Vào lúc này, Thế Đan chỉ có thể liên thủ với ta, chỉ có thể cưới con làm vương phi mới có thể cân bằng thế lực với Thế Viêm.”
Thân Hàm Thu có chút thương tâm, “Mẹ, mấy người tính tới tính lui suy cho cùng cũng vì quyền lực địa vị. Con thì chỉ muốn biết rốt cuộc Thế Đan có thích con hay không mà thôi?”
Công chúa Trường Tín xoa xoa đầu Thân Hàm Thu, “Nếu con không phải con gái của ta, nếu chẳng phải chúng ta có chút thế lực thì dù con thích ai đi chăng nữa cũng không có đường lựa chọn mà? Suy cho cùng, vấn đề không phải Thế Đan có thích con hay không mà là chúng ta có lợi thế để khiến nó muốn kết hôn cùng con hay không thôi.”
Thân Hàm Thu dù sao vẫn là một thiếu nữ, vẫn khát khao có một tình yêu thật lòng. Khi nghe Công chúa Trường Tín nói những lời này, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, nàng ta đứng lên nói, “Mẹ, mẹ cứ chọn xem ai là rể tốt của mẹ rồi nói với con một tiếng là được.” Nói xong nàng ta bỏ đi luôn.
Công chúa Trường Tín chắc chắn Cảnh Thế Đan sẽ tới tìm mình nên chỉ để ý chờ đợi.
Tại phủ Huệ vương, Quý Bố phân tích tình hình rồi cũng cho rằng Cảnh Thế Đan không cưới Thân Hàm Thu không được. Hiện giờ Tống Ý Thiền đang được sủng ái, Khương quý phi thì đang phải đối mặt với sự thất sủng, Cảnh Thế Đan chỉ có thể cưới Thân Hàm Thu và liên thủ với Công chúa Trường Tín mới có thể giữ vững được vị thế của mình.
Cảnh Thế Đan lại không cho là đúng. Hắn cười nói, “Đừng quá xem thường Hoàng hậu và Thái tử. Bọn họ còn chưa ra tay, chúng ta gấp cái gì?”
Quý Bố lại nói, “Gần đây Thái tử liên tục xảy ra sơ xuất. Lần trước ngài ấy đi tiêu diệt thổ phỉ nhưng lại để trùm thổ phỉ chạy mất, Hoàng thượng mới lệnh cho Huệ vương điện hạ đi truy bắt trùm thổ phỉ, cuối cùng công lao lại thuộc về Huệ vương điện hạ. Rồi đợt đi săn vừa rồi, Hoàng thượng để Thái tử ở lại bảo vệ trong cung, khi trở về lại không khen ngợi một câu, nghe nói Hoàng thượng còn khiển trách ngài ấy trước mặt các đại thần, nói ngài ấy làm việc không thỏa đáng. Mấy chuyện này đã cho thấy Hoàng thượng đang bất mãn với Thái tử. Nếu Hoàng hậu còn động đến Tống Ý Thiền thì chẳng phải đổ dầu vào lửa, càng chọc giận Hoàng thượng sao?”
Cảnh Thế Đan hỏi lại, “Hoàng hậu cần gì phải tự mình ra tay? Bà ấy có thể mượn đao giết người mà.”
Quý Bố nghĩ ngợi, xem ra Cảnh Thế Đan đã có chuẩn bị. Đợi tới khi Hoàng hậu mượn đao giết người, hắn hẳn sẽ vạch trần bộ mặt của Hoàng hậu, khiến Tống Ý Thiền và Hoàng hậu thù địch với nhau, ví trí của Khương quý phi cũng nhờ đó mà được đảm bảo.
Cảnh Thế Đan nói chuyện xong liền chuẩn bị đi ra ngoài. Hắn cười nói, “Bản vương mặc dù không bằng Tống Ý Mặc, không leo lên được vị trí phó cục trưởng nhưng tốt xấu gì cũng đang tạm giữ chức ở xưởng dệt may, lúc rỗi rãi cũng phải qua đó một chút chứ. Đúng rồi, hôm nay còn phải tới chúc mừng Tống Ý Mặc nữa.”
Hôm nay Tống Ý Mặc tới xưởng dệt may để chính thức tiếp nhận vị trí phó cục trưởng. Mọi người đều tiến đến chúc mừng nàng, “Lần trước tiểu Hầu gia nghĩ ra việc làm quần áo may sẵn đã kiếm được lãi rất lớn, ngay cả Hoàng thượng cũng biết được việc này. Hoàng thượng biết tiểu Hầu gia có khả năng nên mới bổ nhiệm ngài làm phó cục trưởng đó.” Bọn họ nịnh nọt một hồi cũng không đề cập đến quan hệ bám váy giữa Tống Ý Mặc và Tống Ý Thiền.
Trong lòng Tống Ý Mặc biết rõ nhưng cũng cười cười đáp lại mọi người, “Sau này còn phải nhờ mọi người giúp đỡ nhiều. Tối nay ta đã bao một sương phòng ở lầu Thái Bạch, hân hạnh mời mọi người tới uống chén rượu!”
Nghe Tống Ý Mặc nói thế, mọi người đâu dám từ chối. Bọn họ cười nói, “Đương nhiên phải làm một chén với tiểu Hầu gia rồi!”
Cảnh Thế Đan vừa bước vào liền nghe thấy những tiếng cười đùa ồn ào. Hắn tựa vào cạnh cửa. Khi có người nhìn thấy và tiến đến hành lễ, hắn cũng mỉm cười gật gật đầu.
Tống Ý Mặc phát hiện ra sự có mặt của Cảnh Thế Đan. Đối phương dù sao cũng là vương gia, là người có địa vị, nàng đành phải tiến lên hành lễ, “Xin chào Huệ vương điện hạ!”
Cảnh Thế Đan cúi xuống nói nhỏ, “Thế nào, trước là em vợ của Thuận vương điện hạ, giờ lại thành em vợ của Hoàng thượng, tư vị thế nào?”
Tống Ý Mặc lui lại phía sau mấy bước và nói, “Huệ vương điện hạ xin cứ tự nhiên, tôi có việc phải đi rồi ạ.”
Cảnh Thế Đan gật đầu, “Không sai, thân là phó cục trưởng chắc chắn có nhiều việc phải làm. Đúng rồi, chẳng phải cậu đã bao một sương phòng ở lầu Thái Bạch sao, sao không mời bản vương? Nói gì thì nói, hiện giờ cậu và bản vương cũng có quan hệ thông gia. Lạnh nhạt với thông gia như vậy cũng không hay đâu nhỉ?”
Tống Ý Mặc nghĩ lúc đó Cảnh Thế Viêm cũng có mặt, nếu Cảnh Thế Đan đến thì để Cảnh Thế Viêm đi ứng đối với hắn, mình không việc gì phải sợ. Nàng liền nói, “Huệ vương điện hạ bằng lòng có mặt thì hân hạnh quá.”
“Được, cứ vậy đi, tối nay không gặp không về!” Cảnh Thế Đan liền tủm tỉm nói một câu. Trước khi đi, hắn lại không nhịn được liếc mắt nhìn ngực Tống Ý Mặc một cái. Lúc ở sơn trang Thu Dương, khi đè lên người tiểu tử này, hắn có cảm giác ngực của cậu ta đặc biệt mềm mại…
Tống Ý Mặc bị Cảnh Thế Đan nhìn như vậy thì trong ngực lập tức nhói lên một cái. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì? Chết tiệt, hai khối thịt trước ngực đã dần dần có xu hướng nở ra, về sau nàng còn dám nhìn ai cơ chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook