Sơn trang Thu Dương rộng lớn có vài điện thất (phòng ốc để nghỉ ngơi ở phía sau). Khi thấy mọi người đã vui chơi thỏa thuê, lập tức có người thu xếp điện thất để nghỉ tạm. Những người muốn ngủ ngoài trời có thể ngủ bên cạnh nơi đốt lửa, những người không muốn ngủ ngoài trời thì được người của sơn trang đưa vào điện thất nghỉ ngơi.

Tống Ý Mặc theo sự sắp xếp vào nghỉ ngơi bên trong điện thất, nhưng mà, sau khi phát sinh những việc như vậy, nàng sao có thể ngủ được?

Thạch Khang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh. Đoán Tống Ý Mặc còn chưa ngủ, hắn liền đến gõ cửa.

Tống Ý Mặc nghe thấy tiếng Thạch Khang liền mặc y phục và ra mở cửa.

Thạch Khang vào phòng và ngồi xuống ghế. Thấy sắc mặt của Tống Ý Mặc không được tốt, hắn liền an ủi, “Sự tình đã xảy ra rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích, cậu cũng đừng phiền não nữa.”

Nếu là trong cung tuyển phi và Tống Ý Thiền được Hầu phủ Trấn Vũ chính thức đưa vào tiến cung thì người ta đã chẳng thể nói cái gì. Nhưng đây lại là dã yến được tổ chức ở sơn trang Thu Dương, có rất nhiều nữ quyến đến đây, mọi người chẳng ai gặp chuyện không may, chỉ có duy nhất Tống Ý Thiền xảy ra chuyện như vậy. Bất luận là ai cũng có thể đoán rằng nàng ta chờ thời cơ để leo lên giường Hoàng đế, hành vi không đoan chính. Tiến cung kiểu này sẽ đeo trên lưng thanh danh không tốt, đồng thời cũng khiến Hầu phủ Trấn Vũ hổ thẹn một phen.

Tống Ý Mặc lại nghĩ tới một chuyện khác. Hiện giờ Khương quý phi đang đắc thế, Tống Ý Thiền lại đột nhiên ngang trời xuất hiện đoạt đi sự nổi trội của Khương quý phi. Một khi tiến cung, nàng ta chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt Khương quý phi. Chỉ sợ nàng ta sẽ không sống được bao lâu.

Thấy bên này có động tĩnh, Trần Song Ngư cũng đi tới. Hắn thở dài, “Với những nhà không tiền không thế lực, việc này chính là chuyện vui một bước lên trời. Phủ nhà cậu vừa có một vị Thuận vương phi, giờ đột nhiên lại có một vị nương nương, việc này thật khiến người ta dị nghị. Ngày mai trở về thành, cậu nên nghĩ xem nên ăn nói với người nhà và bạn bè thế nào.”

Tống Ý Mặc bất lực cúi đầu, “Tôi không nên đón các chị ấy tới dã yến làm gì. Ngày mai trở về, mẹ tôi mà biết xảy ra chuyện như vậy chắc sẽ tức hộc máu mất thôi.”

Trần Song Ngư vỗ vỗ vai Tống Ý Mặc rồi xoay người rời khỏi phòng.

Thạch Khang xoa xoa hai tay nhưng cũng không nghĩ ra phải an ủi thế nào. Hắn cũng vỗ vỗ lên bả vai Tống Ý Mặc rồi đứng dậy cáo từ rời khỏi phòng.

Tống Ý Mặc đóng cửa phòng và lại nằm lên giường nhưng vẫn không ngủ được. Khó khăn lắm mới đợi được đến hừng đông, nàng vội vàng rời khỏi giường và rửa mặt qua loa rồi đi tìm Tống Ý Châu, định bàn bạc với nàng ấy hòng tìm ra một lý do thỏa đáng để trở về bẩm báo với La phu nhân.

Tống Ý Châu cũng đã dậy từ sớm. Đang muốn tìm người đi hỏi thăm chuyện của Tống Ý Thiền thì sớm có nội thị tới nói cho nàng hay, “Thuận vương phi, sáng sớm nay Hoàng thượng đã lên đường hồi cung và dẫn theo Tống tiểu thư rồi ạ.”

Tống Ý Châu liền ngây người ngẩn ngơ. Nàng lập tức đưa một bao lì xì cho nội thị để cảm ơn gã đã tới bẩm báo.

Đang nghiến răng nghiến lợi thì Tống Ý Mặc đến, Tống Ý Châu liền nói luôn, “Hoàng thượng mang theo Ý Thiền hồi cung rồi.”

Tống Ý Mặc vừa nghe xong lại nói, “Hoàng thượng nguyện ý mang chị ý về cung xem ra còn tốt hơn so với việc để chị ấy trở về Hầu phủ Trấn Vũ rồi ầm ĩ nghênh đón tiến cung. Đến lúc đó nếu chẳng may đón chậm mà phát sinh ra chuyện gì khác thì chúng ta càng phải lo lắng.”

Hai người đang nói chuyện thì Tống Ý Bội cũng đến. Nhân tối qua bị người ta giễu cợt nên trong bụng sẵn đầy oán hận với Tống Ý Thiền, nàng ta căm tức nói, “Cô ta tiến cung làm phi, còn chúng ta thì không còn mặt mũi làm người.”

Tống Ý Châu vội quát bảo ngưng lại. Nàng nói, “Em nói bậy bạ gì thế? Người khác nghe được sẽ nghĩ thế nào? Giờ em ấy đã tiến cung và là chủ tử nương nương, người nào lời ong tiếng ve đã có Hoàng thượng xử lý. Em là em gái, theo người ta làm ầm lên làm gì?”

“Hứ, bất kể em nói gì làm gì chị cũng thấy không vừa mắt phải không, Thuận vương phi?” Tống Ý Bội phẫn nộ hỏi Tống Ý Châu một câu rồi quay đầu bỏ đi luôn.

Tống Ý Mặc vội nói, “Chị đừng giận, tính chị ấy thế rồi.”

“Chị chỉ sợ với tính tình thế này, tương lai nó sẽ chịu nhiều thiệt thòi thôi.” Tống Ý Châu vừa thở gấp vừa nói, “Em để ý tới Ý Bội, bảo nó thu xếp rồi nhanh chóng quay lại phủ đi. Chị và Thuận vương điện hạ trở về phủ Thuận vương trước rồi nhờ người tìm hiểu một chút chuyện trong cung, nếu có thể chị sẽ tiến cung một chuyến. Đến lúc đó, nếu có tin gì chị sẽ tới phủ báo cho mọi người.”

Tống Ý Mặc vâng dạ rồi vội đuổi theo Tống Ý Bội.

La phu nhân đương nhiên không biết gì về những chuyện vừa xảy ra ở sơn trang Thu Dương. Có điều sáng sớm vừa ngủ dậy mí mắt đã giật giật, bà có chút kinh hãi liền gọi Tử Hạ vào, “Ngươi sai người ra cửa phủ nhìn xem bọn tiểu Hầu gia đã về chưa? Nếu đã về thì mau chóng quay lại bẩm báo cho ta.”

Tử Hạ vâng dạ rồi gọi ba nha hoàn ra cửa phủ đứng chờ.

Chưa quá ngọ thì Tống Ý Mặc đã đưa Tống Ý Bội trở lại.

Ba nha hoàn đứng chờ không thấy bóng dáng Tống Ý Thiền đâu thì đương nhiên cảm thấy kỳ lạ, chỉ có điều không dám hỏi. Bọn họ vội chạy vào nói với Tử Hạ.

Tử Hạ liền báo cho La phu nhân biết, “Phu nhân, tiểu Hầu gia cùng Tam tiểu thư đã về nhưng không thấy Nhị tiểu thư đi cùng ạ.”

Nghe tin Tống Ý Mặc và Tống Ý Bội bình yên vô sự, La phu nhân lập tức thở hắt ra. Bà cười nói, “Về rồi thì tốt!” Nói xong, La phu nhân lại nhíu mày, “Ý Thiền không đi cùng ư, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Ý Mặc và Tống Ý Bội trở về phủ liền tới gặp La phu nhân trước tiên. Không chờ Tống Ý Mặc lên tiếng, Tống Ý Bội đã đem chuyện tối qua kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho La phu nhân biết.

La phu nhân nghe xong sắc mặt xanh mét. Bà quăng cái chén trong tay xuống, “Ôn thị dạy con gái giỏi thật. Bản thân bà ta thấp hèn mới gắng sức làm tiểu thiếp người ta, giờ lại dạy dỗ con gái thành ra như thế, không làm tiểu thiếp của người ta thì sống không nổi nữa hay sao?”

Khi La phu nhân nổi nóng, không chỉ Tống Ý Bội mà Tống Ý Mặc cũng không dám nhiều lời.

La phu nhân tức giận gọi Tử Hạ vào, “Đi mời dì Ôn lại đây!”

Tử Hạ đáp lời rồi đi ra.

Tống Ý Mặc tranh thủ lên tiếng, “Mẹ à, việc này không thể trách chị hai được. Chị ấy chẳng qua vô tình thôi, ai biết sẽ gặp Hoàng thượng chứ? Mà Hoàng thượng là ai? Không nói chị hai, dù là tiểu thư phủ khác khi gặp Hoàng thượng cũng không dám phản kháng mà.”

La phu nhân cả giận nói, “Nó không dám phản kháng thì không nói làm gì, nhưng chẳng lẽ nó bị câm à, sao không nhanh chóng bẩm báo thân phận của mình, nói mình là em gái của Thuận vương phi? Hoàng thượng dù có háo sắc mà nghe nói nó là em gái của con dâu mới cưới thì chẳng lẽ còn không biết xấu hổ mà buông tay ư? Ta bảo rồi, nó chỉ mong sao gặp được chuyện tốt như vậy thôi.”

Nhắc tới chuyện này, Tống Ý Mặc cũng có chút buồn bực. Nàng thở dài,”Mẹ à, dù thế nào chị hai cũng đã tiến cung. Dì Ôn là mẹ đẻ của chị ấy, chúng ta cũng không thể trách mắng dì ấy được.”

La phu nhân định giận chó đánh mèo với dì Ôn, không ngờ vừa bước vào và nghe được chuyện Tống Ý Thiền vô danh vô phận cứ như vậy bị tiến cung, dì Ôn liền bắt đầu gào lên, “Tôi biết mà, phu nhân đón mẹ con chúng tôi vào phủ chẳng phải có ý định tốt đẹp gì, quả nhiên định đưa Ý Thiền nhà tôi tiến cung làm phi, bán nữ cầu vinh.”

“Ta thèm vào. Ngươi tưởng ai cũng giống mình, tâm tư bẩn thỉu cả sao?” La phu phân nhổ nước bọt về phía dì Ôn. Thù mới hận cũ nảy lên trong lòng, bà nắm lấy ấm trà trên bàn hung hăng ném thẳng về phía dì Ôn.

Dì Ôn không tránh kịp, ấm trà lập tức bay thẳng tới thái dương. Đầu chảy máu ròng ròng, nước trà thấm ướt quần áo, bà ta lại lớn tiếng khóc ầm lên, “Phu nhân đem con gái tôi tiến cung, hủy hoại hạnh phúc cả đời của nó, giờ còn muốn đánh giết tôi nữa, đây quả là tác phong của phu nhân.”

Tống Ý Mặc thấy cảnh cãi nhau ầm ĩ liền gào to, “Đều im lặng cả đi!”

Thấy Tống Ý Mặc lên tiếng, dì Ôn vừa lấy tay ôm vết thương trên thái dương và lau máu trên mặt vừa quỳ xuống dưới chân Tống Ý Mặc mà khóc lóc, “Tiểu Hầu gia, Ý Thiền dù sao cũng là huyết mạch của lão Hầu gia, là chị của ngài. Ngài cứu nó đi! Trong cung là nơi nào cơ chứ, với tính tính của nó mà vào đấy rất dễ bị người ta ức hiếp. Vả lại, Khương quý phi lại vô cùng căm hận người của Hầu phủ Trấn Vũ, thấy Ý Thiền, bà ta không ngáng chân mới lạ.”

“Dì à, không còn cách nào đâu. Chị hai đã bị thị tẩm ở sơn trang Thu Dương rồi.” Tống Ý Mặc thấy dì Ôn khóc lóc thảm thiết cũng mềm lòng nhưng không thể không nói thật cho bà ta biết.

Dì Ôn nghe xong liền cảm thấy khó thở. Bà ta lập tức té xỉu trên mặt đất.

“Người đâu, đem bà ta ra ngoài!” La phu nhân giận dến độ đấm ngực dậm chân.

Khi mấy bà già to lớn thô ráp tiến vào kéo dì Ôn ra ngoài, Tống Ý Mặc thở dài phân phó, “Các bà đưa dì ấy về phòng rồi mời thầy thuốc tới băng bó vết thương cho dì ấy.”

Mấy bà già vâng dạ rồi nhanh chóng đưa dì Ôn đi.

Tống Ý Bội ở bên cạnh vẫn im lặng lúc này cũng cáo từ trở về phòng.

Tống Ý Mặc thấy trong phòng yên tĩnh liền nói, “Mẹ à, biết đâu chị hai vận khí tốt lại được Hoàng thượng phong phi cũng nên? Sự việc cũng chưa chắc đã hỏng bét đâu.”

“Sớm biết thế này thì lúc trước đã không đón mẹ con cô ta về phủ. Toàn gây chuyện rắc rối.” La phu nhân tựa lên ghế và nói với vẻ lo lắng, “Chị cả con mới thành Thuận vương phi lại bị Ý Thiền gây náo loạn như vậy, nó còn mặt mũi gì nữa?”

Sau khi đưa Tống Ý Thiền hồi cung, Cảnh Nam Thiên liền sai người sắp xếp nàng ở viện Hà Hương, cũng triệu người tới để chuẩn bị phong nàng làm thục phi.

Người đầu tiên nghe được tin này là Cảnh Thế Dung. Nàng ta vừa nghe xong liền lập tức đi nói với Chu hoàng hậu.

Cảnh Thế Dung có chỗ bực tức với việc này. Viện Hà Hương nguyên là chỗ ở của Ninh thục phi. Ninh thục phi nuôi dưỡng nàng ta trong nhiều năm nay đã qua đời. Những lúc rỗi rãi nàng ta thường tới viện Hà Hương để tưởng nhớ bà ấy, hiện giờ nơi này không hiểu vì sao lại trở thành nơi ở của Tống Ý Thiền. Hơn nữa, Tống Ý Thiền có tài đức gì mà vừa tiến cung đã trở thành thục phi?

Gần đây Chu hoàng hậu vốn đang ưu phiền về chuyện Khương quý phi được sủng ái. Khi nghe tin Cảnh Nam Thiên đưa một người mới vào, lại vội vàng phong cho người này làm thục phi, bà ta thật ra rất vui mừng. Nhưng thấy Cảnh Thế Dung tỏ ra tức giận, bà ta đành phải an ủi nàng vài câu.

Khương quý phi nghe tin này xong cũng thiếu chút nữa thì nghiến răng nghiến lợi. Hầu phủ Trấn Vũ này cũng có bản lĩnh nhỉ? Đầu tiên là cho con gái cả bấu víu lấy Cảnh Thế Viêm, trở thành Thuận vương phi, tiếp theo lại hy sinh đứa con gái thứ hai để tiến cung làm phi tần. Mưu cao thật! Tiếp theo nữa không biết có phải để con gái bấu víu vào Thái tử không? Chơi ba canh bạc xong sẽ không sợ mình bóp chết bọn họ nữa phải không?

Lúc này, Tống Ý Thiền đang ở viện Hà Hương và để mặc cung nữ thay đổi hoàn toàn cách trang điểm cho mình.

Cung nữ dẫn đầu tên gọi Trúc Tú là do Cảnh Nam Thiên đích thân sai tới hầu hạ Tống Ý Thiền. Trúc Tú thấy Tống Ý Thiền trẻ trung xinh đẹp và nhút nhát rụt rè khiến người ta thương tiếc mà không giống với với các nương nương cường thế trong cung thì lập tức hiểu được vì sao Cảnh Nam Thiên lại đối xử hơi khác với Tống Ý Thiền như vậy.

Trang điểm xong, Trúc Tú liền cầm gương đồng đứng ở phía sau Tống Ý Thiền để nàng ta có thể nhìn thấy rõ toàn bộ tướng mạo mới của mình. Trúc Tú lại nói, “Thục phi nương nương trời sinh lộng lẫy, trang điểm như vậy lại càng như tiên nữ hạ phàm vậy.”

Tống Ý Thiền được khen như vậy liền đỏ mặt. Nàng ta thấp giọng nói, “Ý chỉ còn chưa ban xuống, cô đừng gọi tôi là Thục phi nương nương.”

Trúc Tú cười nói, “Nô tỳ nghe nói đã thảo chỉ rồi, chắc một lát nữa sẽ tuyên thôi. Nô tỳ chẳng qua chỉ gọi sớm hơn một khắc thôi.”

Trúc Tú vừa dứt lời thì bên ngoài có nội thị cao giọng nói, “Hoàng thượng giá lâm!”

Tống Ý Thiền liền kích động nhìn về phía Trúc Tú.

Trúc Tú vội giúp nàng ta đứng dậy và thấp giọng nói, “Thục phi nương nương chỉ cần đứng cạnh mành đón Hoàng thượng vào là được, không cần phải căng thẳng.”

Tống Ý Thiền vẫn căng thẳng hỏi, “Sau khi đón vào thì làm gì?”

Trúc Tú thì thầm bên tai nàng ta, “Sau khi đón vào, Thục phi nương nương chỉ việc ngồi xuống, việc bưng trà tiếp nước chúng nô tỳ sẽ tự làm. Những việc khác thì nghe Hoàng thượng phân phó là được.”

Tống Ý Thiền làm theo lời Trúc Tú nhanh chóng đón Cảnh Nam Thiên vào bên trong.

Cảnh Nam Thiên chăm chú nhìn Tống Ý Thiền, trên mặt có chút thất thần. Lâu rồi trong cung chưa có người mới vào, giờ đã có một người liễu yếu đào tơ thế này, rất hợp với lòng mình. Xem ra phải phong thưởng cho Hầu phủ Trấn Vũ, cũng phải đề bạt một chút cho tiểu Hầu gia mới được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương