Mưu Đồ
-
Chương 13
Editor: An Hạ
Coi anh là gì? Lâm Cảnh Tinh nhận ra ngay trong giờ phút quan trọng này, cô lại muốn nghiêm túc trả lời vấn đề này của Giang Nhị.
cô coi Giang Nhị là gì? Quan hệ hợp tác sao? Hình như chỉ có mỗi mình cô cho là như vậy… Bạn thanh mai trúc mã sao? thật ra từ nhỏ cô đã không có thiện cảm với anh… Được rồi, tính đến hiện tại thì cũng không thích… một người qua đường xa lạ sao? Nhưng mà hai người đã từng chia sẻ rất nhiều chuyện tình cảm cá nhân…
Lâm Cảnh Tinh hơi xấu hổ. Bây giờ cô thực sự không thể xác định được mối quan hệ với Giang Nhị… Khoan đã, hình như chuyện này không quan trọng, chuyện quan trọng là... tại sao Giang Nhị lại tức giận?
anh coi cô là gì? Có gì đáng để tức giận sao?
cô thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Giang Nhị. Giang Nhị không thể phả ra hơi thở từ cổ họng, loại cảm giác bị đau khổ nhưng không thể nói ra thực sự rất khó chịu. rõ ràng quan tâm gần chết nhưng khi đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, anh lại phát hiện mình không thể nổi giận được…
Thực sự rất bực bội!
Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, ông cụ Giang đi tới với vẻ mặt tức giận. Ông nhìn thấy Giang Nhị đang đè Lâm Cảnh Tinh lên tường thì sắc mặt trở nên tối sầm. Ông cụ Giang đi thẳng tới đá Giang Nhị một phát.
“Con đang làm chuyện quái quỷ gì vậy?”
Về phương diện nào đó, đối với hai đứa cháu trai này, ông cụ Giang lại thích Giang Nhị hơn. không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là vì tính cách thẳng thắn chính trực của Giang Nhị rất giống ông hồi còn trẻ. Vì vậy sau khi Giang Đại vứt bỏ cuộc hôn nhân này, ông cụ Giang vẫn không bỏ cuộc. Ông đã bí mật cưỡng ép giao Lâm Cảnh Tinh cho Giang Nhị.
Trong tiềm thức, ông cho rằng Giang Nhị cũng sẽ thích Lâm Cảnh Tinh. Thế nhưng ngày tháng tốt đẹp chưa được bao lâu, thậm chí bụng của hai đứa còn chưa văng ra một đứa bé nào mà đã bắt đầu tranh cãi… Hai đứa này được coi là gì… Cãi nhau sao?
Ông cụ Giang rất tức giận, mà hậu quả của việc ông tức giận rất nghiêm trọng. Nhìn ông cụ có vẻ yếu đuối nhưng lại có thể đá văng Giang Nhị: “Tên lưu manh này, ông có dạy con ức hiếp vợ mình sao? Mấy năm nay con học cái thứ điên khùng gì? Khốn khiếp… Học cái gì không học, lại đi học cách ức hiếp phụ nữ! Lẽ nào con không biết đàn ông ức hiếp phụ nữ thì không bằng cầm thú sao?”
Giang Nhị thả tay ra, nhìn sâu vào Lâm Cảnh Tinh. Cuối cùng anh không nói gì cả, chỉ đi thẳng xuống dưới nhà.
Mẹ Giang đứng ở phía sau do dự kêu: “Con đi đâu vậy?”
“Con cút đi! Con là đồ cặn bã, con là đồ cầm thú, con cút đi có được chưa?!”
Lâm Cảnh Tinh vẫn chưa hết kinh sợ. Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực. May quá, suýt nữa thìbị dọa chết! cô còn tưởng Giang Nhị lại ức hiếp cô giống như lúc nhỏ…
Nhưng mà tiếng thở dốc ngay bên cạnh làm Lâm Cảnh Tinh phản ứng kịp thời, nhanh chóng đi tới bên cạnh ông cụ Giang, đỡ ông cụ đứng dậy: “Ông nội, ông đừng tức giận…”
“Tinh Tinh, tên tiểu tử thối đó đã ức hiếp con, con đừng đối xử khách khí với ông…”
“không có, anh ấy không có…”
Lâm Cảnh Tinh mỉm cười, không nhịn được nên nói giúp Giang Nhị vài câu. Mấy năm nay Giang Nhị không có ở nhà. Mặc dù Giang đại ca vẫn ở trong nhà họ Giang, hơn nữa bình thường không có ai nhắc đến Giang Nhị, thế nhưng Lâm Cảnh Tinh đã từng nhìn thấy ông cụ Giang vào phòng sách xem trộm hình của Giang Nhị. Lúc đó Lâm Cảnh Tinh mới biết ông cụ rất nhớ đứa cháu trai ngỗ nghịch này.
Mà bây giờ thật vất vả Giang Nhị mới trở về, làm sao có thể chỉ vì cô mà khiến cả gia đình vừa đoàn tụ lại chia cách lần thứ hai?
Lâm Cảnh Tinh vuốt vuốt ngực ông cụ Giang vẫn còn đang tức giận, cô nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “thật đó… Nhị ca không có ức hiếp con… Chúng con thường hay đùa giỡn như vậy…”
Dĩ nhiên ông cụ không tin, chẳng qua giọng nói mềm mại của Lâm Cảnh Tinh đã xoa dịu được cơn tức giận, cơn tức giận nhất thời giảm bớt không ít. Cuối cùng ông cũng uống một chén canh gà rồi lên lầu đingủ.
Lúc Lâm Cảnh Tinh trở về phòng, Giang Nhị vẫn chưa trở về. cô lấy điện thoại ra, lo lắng muốn gọi cho anh, thế nhưng khi cô ấn nút gọi thì đầu dây bên kia lại không thông.
cô đang tự ngược đãi bản thân mình sao? Giang Nhị không trở về, cô có thể có giấc ngủ ngon, cũng không cần phải lo lắng bị người khác quấy rầy khi đang ngủ…
Hơn nữa, bây giờ cô vẫn chưa hiểu tại sao Giang Nhị lại tức giận như vậy.
Vừa nghĩ như thế, Lâm Cảnh Tinh liền vứt Giang Nhị ra khỏi đầu, sau đó đi tắm rồi đi ngủ.
Nhưng mà thật kì lạ, lẽ ra đêm nay sẽ là đêm hạnh phúc của Lâm Cảnh Tinh, thế nhưng cô cứ lăn lộn trên giường, làm cách nào cũng không ngủ được. Cuối cùng cô lấy điện thoại ra lên QQ. Tìm thấy rồi, Bạch Phi Phi đang ra sức tranh luận với người khác.
Khi Lâm Cảnh Tinh nói sự khác thường của Giang Nhị cho Bạch Phi Phi biết, trong một khoảng thời gian dài, Bạch Phi Phi vẫn chưa trả lời.
Đợi một lúc, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi buồn ngủ. Lúc cô chuẩn bị đi ngủ thì có tin nhắn của Bạch Phi Phi.
“Dựa theo kinh nghiệm viết tiểu thuyết của mình, mình có một suy đoán táo bạo…”
“Suy đoán gì?”
“Lẽ nào anh ta muốn trả thù cậu…”
“….”
Lâm Cảnh Tinh trợn tròn mắt, đây được coi là giải thích mối nghi hoặc sao?
“Tại sao lại trả thù?”
“Bởi vì không thích cậu. Hồi còn nhỏ, lần nào cậu đi tố cáo thì anh ta đều bị ăn roi. Cậu nói đó là chuyện cá nhân, cậu đã quên những chuyện xấu trong quá khứ rồi sao?”
Lâm Cảnh Tinh cầm điện thoại suy nghĩ một chút. Cũng đúng, lúc nhỏ Lâm Cảnh Tinh bị bắt nạt đều đitố cáo với người lớn. Lúc đó ông cụ Giang rất khỏe mạnh và tàn bạo, mỗi lần vung roi lên đều rất mạnh mẽ đến đáng sợ, đánh Giang Nhị đến nỗi phải gào khóc… Nếu vậy thì Giang Nhị đang ôm mối hận thù sao?
Nhưng mà anh ta cũng không phải bị oan mà. Lúc cô còn nhỏ, người ném con sâu vào đồ ăn của côchính là Giang Nhị; người kéo tóc cô, giấu quyển bài tập về nhà của cô đều là Giang Nhị…
Đó là anh ta tự làm tự chịu!
Hơn nữa…
anh ta là một người đàn ông cao lớn mà còn nhớ rõ những việc lúc còn nhỏ, lại còn dùng nó để trả thù thì có phải quá nhỏ nhen hay không?
Lâm Cảnh Tinh rất không thích cái khả năng này, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt chán ghét cô ban đầu của Giang Nhị, Lâm Cảnh Tinh suy nghĩ một chút, đúng là cảm thấy khả năng này rất lớn.
“Được rồi… Nhiều chuyện một chút, kỹ năng giường chiếu của anh ta như thế nào?”
Rất lâu sau đó Bạch Phi Phi mới gửi tới một tin nhắn khác.
Khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh bỗng trở nên ửng đỏ, ngón tay run lên, một hồi lâu mới gõ được mộtcâu.
“Đáng sợ!”
Sau đó, để tránh bị làm phiền bởi cô bạn tốt nhiều chuyện của mình, Lâm Cảnh Tinh tiện tay tắt điện thoại di động. Mà lần này, hình như mọi chuyện trong đầu đều đã được giải quyết nên Lâm Cảnh Tinh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
cô được ngủ yên ổn, nhưng mà Giang Nhị lại không thể thoải mái.
Suốt đêm, anh liên tục nhìn điện thoại, uống rượu cũng không yên. Tại sao còn chưa gọi điện thoại tới? anh đã bị cho ra rìa rồi sao?
“Này, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Diêu Chấn Đông ngồi bên cạnh liếc nhìn Giang Nhị, nhìn dáng vẻ lơ đãng của cậu ta giống như đang tức giận trong lòng. “Làm gì vậy? Cậu gọi chúng tôi ra uống rượu mà không nói câu nào, nhìn điện thoại cái gì? Nhìn lông tôi này…”
nói xong, Diêu Chấn Đông nổi giận giật lấy điện thoại trong tay Giang Nhị. Giang Nhị đang có tâm tư trong lòng nên không đề phòng, thế là bị Diêu Chấn Đông giật lấy chiếc điện thoại.
“Ơ, cô bé này trông thật dễ thương. thật dịu dàng, mềm mại… Ái chà, khi nào thì cậu sẽ ăn đây…”
“Này, trả lại cho tôi!” Giang Nhị giật lấy chiếc điện thoại. Dưới ánh mắt khó hiểu của Diêu Chấn Đông, anh cất giấu kỹ chiếc điện thoại quý báu rồi mới cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi.
“Mặc kệ chuyện của cậu!”
“Này… Mình nói này, cô bé kia cũng không tệ. Nhìn xem da thịt trắng nõn, chắc rằng phía dưới lớp quần áo cũng không tệ, hôm nào…”
Bốp!
Diêu Chấn Đông còn chưa nói xong, Giang Nhị đã đánh một phát vào mặt: “Con mẹ nó, cậu vừa nói gì? Có gan thì nói lại với ông đây một lần nữa xem!”
“Này, cậu còn phát điên với tôi à? Ông đây…” Diêu Chấn Đông bị đánh trúng mũi, nhất thời đau đến nỗi muốn chửi thề, càng muốn đánh Giang Nhị một trận.
Lúc này Dư Hàng, người vẫn không nói gì lại lên tiếng.
“Chấn Đông, cậu đừng tranh cãi nữa. Đó là em gái của Lâm Ngạo Thiên…”
“Em gái của Lâm Ngạo Thiên thì sao? Tôi vẫn sẽ… Đợi đã, anh nói ai?”
Diêu Chấn Đông quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dư Hàng, chợt nhớ ra: “A, cô ấy là em gáicủa Lâm Ngạo Thiên! Đó không phải là vợ của Giang Nhị sao?”
Dư Hàng cười nhạt rồi gật đầu. Vẻ mặt anh ta rất dịu dàng, dưới ánh đèn mờ ảo lại càng hiện ra vẻ ảm đạm.
Diêu Chấn Đông rùng mình.
Mặc dù Diêu Chấn Đông vô liêm sỉ, nhưng cũng hiểu đạo lý “vợ bạn không thể đùa giỡn.” Vì vậy hôm nay anh đã sai, thật không ngờ cô gái kia lại là vợ của Giang Nhị. anh bỗng im lặng, đi đến nằm xuống một góc ở bãi cỏ mọc um tùm.
Trong ba người bọn họ, Dư Hàng là người lớn tuổi nhất, cũng là người đã kết hôn. Lúc này anh thấy dáng vẻ của Giang Nhị, trong lòng mơ hồ đoán ra nguyên nhân.
“Cãi nhau với vợ à?”
“không phải.”
Giang Nhị uống cạn ly rượu, sau đó rót tiếp cho mình một ly khác.
“Nghe nói tính tình của em gái nhà họ Lâm rất tốt. Sao vậy? Cậu ức hiếp người ta sao…”
“Khốn khiếp!” Giang Nhị vừa nghe đến hai chữ “ức hiếp” thì nổi giận đùng đùng: “Ức hiếp cái rắm! Mấy người đó, người nào người nấy đều bị bệnh sao? Sao lại luôn đứng về phe cô ấy? Hừ, ông đây ức hiếp cô ấy à? Tôi cần phải làm vậy sao?”
“Vậy cậu tức giận chuyện gì?”
Giang Nhị tức giận ngồi xuống, không nói gì cả, chỉ vùi đầu vào rượu.
Dư Hàng im lặng một lúc rồi bỗng mở miệng: “Vì cậu nhận ra cậu thích cô ấy, nhưng trong lòng cô ấy lại có một người đàn ông khác.”
Phụt!
Giang Nhị đang uống rượu giữa chừng thì phun ra hết lên chiếc thảm đỏ trước mặt.
một lúc sau, Giang Nhị sờ soạng rồi tự tát vào mồm, mở miệng nói chuyện có chút khó khăn: “Dư Hàng, anh nói bậy bạ gì vậy?”
Dư Hàng thấy dáng vẻ tức giận như mèo bị giẫm phải đuôi của Giang Nhị thì bình tĩnh gật đầu: “thật ra thích một người cũng không phải là chuyện xấu, không cần phải né tránh.”
“Tôi… Tôi không có thích cô ấy…” Giang Nhị quay đầu sang chỗ khác, giọng nói hơi nhỏ.
“Đúng…” Dư Hàng gật đầu: “Chỉ là cậu đang ghen mà thôi…”
“Tôi không có!”
Giang Nhị còn muốn phủ nhận thì Dư Hàng thản nhiên ngắt lời anh: “Tiểu Giang, cậu cũng không thể trách cô ấy. Ai cũng biết thật ra vị hôn phu của cô ấy là anh trai cậu, mà cô ấy lại gả cho cậu chẳng qua là bị cậu uy hiếp. Cậu đã dùng mười mấy năm nhưng cũng không thể làm cô ấy hiểu rõ mọi chuyện, cậu nghĩ dùng vài ngày sẽ có hiệu quả sao?”
Nghe thấy vậy, khí thế kiêu ngạo của Giang Nhị bỗng trở nên ỉu xìu như bị hắt một chậu nước lạnh. anhngồi xuống, chủ động rót rượu cho Dư Hàng: “... anh nghĩ bây giờ nên làm cái gì?”
Dư Hàng cười nhẹ, khẽ nói vài câu.
Mà Giang Nhị nghe có chỗ hiểu chỗ không, nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu.
- ----------
Lời của tác giả: Bây giờ đã biết vì sao Bạch Phi Phi không thể trở thành đại thần được…
Dung lượng bộ não của người ta không giống với người bình thường…
Nhân vật mới lên sàn: Diêu Chấn Đông và Dư Hàng.
Tạm thời đó là bạn bè của Giang Nhị. Thân phận ra sao thì mị còn đang suy nghĩ…
Coi anh là gì? Lâm Cảnh Tinh nhận ra ngay trong giờ phút quan trọng này, cô lại muốn nghiêm túc trả lời vấn đề này của Giang Nhị.
cô coi Giang Nhị là gì? Quan hệ hợp tác sao? Hình như chỉ có mỗi mình cô cho là như vậy… Bạn thanh mai trúc mã sao? thật ra từ nhỏ cô đã không có thiện cảm với anh… Được rồi, tính đến hiện tại thì cũng không thích… một người qua đường xa lạ sao? Nhưng mà hai người đã từng chia sẻ rất nhiều chuyện tình cảm cá nhân…
Lâm Cảnh Tinh hơi xấu hổ. Bây giờ cô thực sự không thể xác định được mối quan hệ với Giang Nhị… Khoan đã, hình như chuyện này không quan trọng, chuyện quan trọng là... tại sao Giang Nhị lại tức giận?
anh coi cô là gì? Có gì đáng để tức giận sao?
cô thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Giang Nhị. Giang Nhị không thể phả ra hơi thở từ cổ họng, loại cảm giác bị đau khổ nhưng không thể nói ra thực sự rất khó chịu. rõ ràng quan tâm gần chết nhưng khi đối diện với đôi mắt trong suốt của cô, anh lại phát hiện mình không thể nổi giận được…
Thực sự rất bực bội!
Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, ông cụ Giang đi tới với vẻ mặt tức giận. Ông nhìn thấy Giang Nhị đang đè Lâm Cảnh Tinh lên tường thì sắc mặt trở nên tối sầm. Ông cụ Giang đi thẳng tới đá Giang Nhị một phát.
“Con đang làm chuyện quái quỷ gì vậy?”
Về phương diện nào đó, đối với hai đứa cháu trai này, ông cụ Giang lại thích Giang Nhị hơn. không vì nguyên nhân nào khác, chỉ là vì tính cách thẳng thắn chính trực của Giang Nhị rất giống ông hồi còn trẻ. Vì vậy sau khi Giang Đại vứt bỏ cuộc hôn nhân này, ông cụ Giang vẫn không bỏ cuộc. Ông đã bí mật cưỡng ép giao Lâm Cảnh Tinh cho Giang Nhị.
Trong tiềm thức, ông cho rằng Giang Nhị cũng sẽ thích Lâm Cảnh Tinh. Thế nhưng ngày tháng tốt đẹp chưa được bao lâu, thậm chí bụng của hai đứa còn chưa văng ra một đứa bé nào mà đã bắt đầu tranh cãi… Hai đứa này được coi là gì… Cãi nhau sao?
Ông cụ Giang rất tức giận, mà hậu quả của việc ông tức giận rất nghiêm trọng. Nhìn ông cụ có vẻ yếu đuối nhưng lại có thể đá văng Giang Nhị: “Tên lưu manh này, ông có dạy con ức hiếp vợ mình sao? Mấy năm nay con học cái thứ điên khùng gì? Khốn khiếp… Học cái gì không học, lại đi học cách ức hiếp phụ nữ! Lẽ nào con không biết đàn ông ức hiếp phụ nữ thì không bằng cầm thú sao?”
Giang Nhị thả tay ra, nhìn sâu vào Lâm Cảnh Tinh. Cuối cùng anh không nói gì cả, chỉ đi thẳng xuống dưới nhà.
Mẹ Giang đứng ở phía sau do dự kêu: “Con đi đâu vậy?”
“Con cút đi! Con là đồ cặn bã, con là đồ cầm thú, con cút đi có được chưa?!”
Lâm Cảnh Tinh vẫn chưa hết kinh sợ. Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực. May quá, suýt nữa thìbị dọa chết! cô còn tưởng Giang Nhị lại ức hiếp cô giống như lúc nhỏ…
Nhưng mà tiếng thở dốc ngay bên cạnh làm Lâm Cảnh Tinh phản ứng kịp thời, nhanh chóng đi tới bên cạnh ông cụ Giang, đỡ ông cụ đứng dậy: “Ông nội, ông đừng tức giận…”
“Tinh Tinh, tên tiểu tử thối đó đã ức hiếp con, con đừng đối xử khách khí với ông…”
“không có, anh ấy không có…”
Lâm Cảnh Tinh mỉm cười, không nhịn được nên nói giúp Giang Nhị vài câu. Mấy năm nay Giang Nhị không có ở nhà. Mặc dù Giang đại ca vẫn ở trong nhà họ Giang, hơn nữa bình thường không có ai nhắc đến Giang Nhị, thế nhưng Lâm Cảnh Tinh đã từng nhìn thấy ông cụ Giang vào phòng sách xem trộm hình của Giang Nhị. Lúc đó Lâm Cảnh Tinh mới biết ông cụ rất nhớ đứa cháu trai ngỗ nghịch này.
Mà bây giờ thật vất vả Giang Nhị mới trở về, làm sao có thể chỉ vì cô mà khiến cả gia đình vừa đoàn tụ lại chia cách lần thứ hai?
Lâm Cảnh Tinh vuốt vuốt ngực ông cụ Giang vẫn còn đang tức giận, cô nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “thật đó… Nhị ca không có ức hiếp con… Chúng con thường hay đùa giỡn như vậy…”
Dĩ nhiên ông cụ không tin, chẳng qua giọng nói mềm mại của Lâm Cảnh Tinh đã xoa dịu được cơn tức giận, cơn tức giận nhất thời giảm bớt không ít. Cuối cùng ông cũng uống một chén canh gà rồi lên lầu đingủ.
Lúc Lâm Cảnh Tinh trở về phòng, Giang Nhị vẫn chưa trở về. cô lấy điện thoại ra, lo lắng muốn gọi cho anh, thế nhưng khi cô ấn nút gọi thì đầu dây bên kia lại không thông.
cô đang tự ngược đãi bản thân mình sao? Giang Nhị không trở về, cô có thể có giấc ngủ ngon, cũng không cần phải lo lắng bị người khác quấy rầy khi đang ngủ…
Hơn nữa, bây giờ cô vẫn chưa hiểu tại sao Giang Nhị lại tức giận như vậy.
Vừa nghĩ như thế, Lâm Cảnh Tinh liền vứt Giang Nhị ra khỏi đầu, sau đó đi tắm rồi đi ngủ.
Nhưng mà thật kì lạ, lẽ ra đêm nay sẽ là đêm hạnh phúc của Lâm Cảnh Tinh, thế nhưng cô cứ lăn lộn trên giường, làm cách nào cũng không ngủ được. Cuối cùng cô lấy điện thoại ra lên QQ. Tìm thấy rồi, Bạch Phi Phi đang ra sức tranh luận với người khác.
Khi Lâm Cảnh Tinh nói sự khác thường của Giang Nhị cho Bạch Phi Phi biết, trong một khoảng thời gian dài, Bạch Phi Phi vẫn chưa trả lời.
Đợi một lúc, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi buồn ngủ. Lúc cô chuẩn bị đi ngủ thì có tin nhắn của Bạch Phi Phi.
“Dựa theo kinh nghiệm viết tiểu thuyết của mình, mình có một suy đoán táo bạo…”
“Suy đoán gì?”
“Lẽ nào anh ta muốn trả thù cậu…”
“….”
Lâm Cảnh Tinh trợn tròn mắt, đây được coi là giải thích mối nghi hoặc sao?
“Tại sao lại trả thù?”
“Bởi vì không thích cậu. Hồi còn nhỏ, lần nào cậu đi tố cáo thì anh ta đều bị ăn roi. Cậu nói đó là chuyện cá nhân, cậu đã quên những chuyện xấu trong quá khứ rồi sao?”
Lâm Cảnh Tinh cầm điện thoại suy nghĩ một chút. Cũng đúng, lúc nhỏ Lâm Cảnh Tinh bị bắt nạt đều đitố cáo với người lớn. Lúc đó ông cụ Giang rất khỏe mạnh và tàn bạo, mỗi lần vung roi lên đều rất mạnh mẽ đến đáng sợ, đánh Giang Nhị đến nỗi phải gào khóc… Nếu vậy thì Giang Nhị đang ôm mối hận thù sao?
Nhưng mà anh ta cũng không phải bị oan mà. Lúc cô còn nhỏ, người ném con sâu vào đồ ăn của côchính là Giang Nhị; người kéo tóc cô, giấu quyển bài tập về nhà của cô đều là Giang Nhị…
Đó là anh ta tự làm tự chịu!
Hơn nữa…
anh ta là một người đàn ông cao lớn mà còn nhớ rõ những việc lúc còn nhỏ, lại còn dùng nó để trả thù thì có phải quá nhỏ nhen hay không?
Lâm Cảnh Tinh rất không thích cái khả năng này, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt chán ghét cô ban đầu của Giang Nhị, Lâm Cảnh Tinh suy nghĩ một chút, đúng là cảm thấy khả năng này rất lớn.
“Được rồi… Nhiều chuyện một chút, kỹ năng giường chiếu của anh ta như thế nào?”
Rất lâu sau đó Bạch Phi Phi mới gửi tới một tin nhắn khác.
Khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh bỗng trở nên ửng đỏ, ngón tay run lên, một hồi lâu mới gõ được mộtcâu.
“Đáng sợ!”
Sau đó, để tránh bị làm phiền bởi cô bạn tốt nhiều chuyện của mình, Lâm Cảnh Tinh tiện tay tắt điện thoại di động. Mà lần này, hình như mọi chuyện trong đầu đều đã được giải quyết nên Lâm Cảnh Tinh nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
cô được ngủ yên ổn, nhưng mà Giang Nhị lại không thể thoải mái.
Suốt đêm, anh liên tục nhìn điện thoại, uống rượu cũng không yên. Tại sao còn chưa gọi điện thoại tới? anh đã bị cho ra rìa rồi sao?
“Này, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Diêu Chấn Đông ngồi bên cạnh liếc nhìn Giang Nhị, nhìn dáng vẻ lơ đãng của cậu ta giống như đang tức giận trong lòng. “Làm gì vậy? Cậu gọi chúng tôi ra uống rượu mà không nói câu nào, nhìn điện thoại cái gì? Nhìn lông tôi này…”
nói xong, Diêu Chấn Đông nổi giận giật lấy điện thoại trong tay Giang Nhị. Giang Nhị đang có tâm tư trong lòng nên không đề phòng, thế là bị Diêu Chấn Đông giật lấy chiếc điện thoại.
“Ơ, cô bé này trông thật dễ thương. thật dịu dàng, mềm mại… Ái chà, khi nào thì cậu sẽ ăn đây…”
“Này, trả lại cho tôi!” Giang Nhị giật lấy chiếc điện thoại. Dưới ánh mắt khó hiểu của Diêu Chấn Đông, anh cất giấu kỹ chiếc điện thoại quý báu rồi mới cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi.
“Mặc kệ chuyện của cậu!”
“Này… Mình nói này, cô bé kia cũng không tệ. Nhìn xem da thịt trắng nõn, chắc rằng phía dưới lớp quần áo cũng không tệ, hôm nào…”
Bốp!
Diêu Chấn Đông còn chưa nói xong, Giang Nhị đã đánh một phát vào mặt: “Con mẹ nó, cậu vừa nói gì? Có gan thì nói lại với ông đây một lần nữa xem!”
“Này, cậu còn phát điên với tôi à? Ông đây…” Diêu Chấn Đông bị đánh trúng mũi, nhất thời đau đến nỗi muốn chửi thề, càng muốn đánh Giang Nhị một trận.
Lúc này Dư Hàng, người vẫn không nói gì lại lên tiếng.
“Chấn Đông, cậu đừng tranh cãi nữa. Đó là em gái của Lâm Ngạo Thiên…”
“Em gái của Lâm Ngạo Thiên thì sao? Tôi vẫn sẽ… Đợi đã, anh nói ai?”
Diêu Chấn Đông quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dư Hàng, chợt nhớ ra: “A, cô ấy là em gáicủa Lâm Ngạo Thiên! Đó không phải là vợ của Giang Nhị sao?”
Dư Hàng cười nhạt rồi gật đầu. Vẻ mặt anh ta rất dịu dàng, dưới ánh đèn mờ ảo lại càng hiện ra vẻ ảm đạm.
Diêu Chấn Đông rùng mình.
Mặc dù Diêu Chấn Đông vô liêm sỉ, nhưng cũng hiểu đạo lý “vợ bạn không thể đùa giỡn.” Vì vậy hôm nay anh đã sai, thật không ngờ cô gái kia lại là vợ của Giang Nhị. anh bỗng im lặng, đi đến nằm xuống một góc ở bãi cỏ mọc um tùm.
Trong ba người bọn họ, Dư Hàng là người lớn tuổi nhất, cũng là người đã kết hôn. Lúc này anh thấy dáng vẻ của Giang Nhị, trong lòng mơ hồ đoán ra nguyên nhân.
“Cãi nhau với vợ à?”
“không phải.”
Giang Nhị uống cạn ly rượu, sau đó rót tiếp cho mình một ly khác.
“Nghe nói tính tình của em gái nhà họ Lâm rất tốt. Sao vậy? Cậu ức hiếp người ta sao…”
“Khốn khiếp!” Giang Nhị vừa nghe đến hai chữ “ức hiếp” thì nổi giận đùng đùng: “Ức hiếp cái rắm! Mấy người đó, người nào người nấy đều bị bệnh sao? Sao lại luôn đứng về phe cô ấy? Hừ, ông đây ức hiếp cô ấy à? Tôi cần phải làm vậy sao?”
“Vậy cậu tức giận chuyện gì?”
Giang Nhị tức giận ngồi xuống, không nói gì cả, chỉ vùi đầu vào rượu.
Dư Hàng im lặng một lúc rồi bỗng mở miệng: “Vì cậu nhận ra cậu thích cô ấy, nhưng trong lòng cô ấy lại có một người đàn ông khác.”
Phụt!
Giang Nhị đang uống rượu giữa chừng thì phun ra hết lên chiếc thảm đỏ trước mặt.
một lúc sau, Giang Nhị sờ soạng rồi tự tát vào mồm, mở miệng nói chuyện có chút khó khăn: “Dư Hàng, anh nói bậy bạ gì vậy?”
Dư Hàng thấy dáng vẻ tức giận như mèo bị giẫm phải đuôi của Giang Nhị thì bình tĩnh gật đầu: “thật ra thích một người cũng không phải là chuyện xấu, không cần phải né tránh.”
“Tôi… Tôi không có thích cô ấy…” Giang Nhị quay đầu sang chỗ khác, giọng nói hơi nhỏ.
“Đúng…” Dư Hàng gật đầu: “Chỉ là cậu đang ghen mà thôi…”
“Tôi không có!”
Giang Nhị còn muốn phủ nhận thì Dư Hàng thản nhiên ngắt lời anh: “Tiểu Giang, cậu cũng không thể trách cô ấy. Ai cũng biết thật ra vị hôn phu của cô ấy là anh trai cậu, mà cô ấy lại gả cho cậu chẳng qua là bị cậu uy hiếp. Cậu đã dùng mười mấy năm nhưng cũng không thể làm cô ấy hiểu rõ mọi chuyện, cậu nghĩ dùng vài ngày sẽ có hiệu quả sao?”
Nghe thấy vậy, khí thế kiêu ngạo của Giang Nhị bỗng trở nên ỉu xìu như bị hắt một chậu nước lạnh. anhngồi xuống, chủ động rót rượu cho Dư Hàng: “... anh nghĩ bây giờ nên làm cái gì?”
Dư Hàng cười nhẹ, khẽ nói vài câu.
Mà Giang Nhị nghe có chỗ hiểu chỗ không, nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu.
- ----------
Lời của tác giả: Bây giờ đã biết vì sao Bạch Phi Phi không thể trở thành đại thần được…
Dung lượng bộ não của người ta không giống với người bình thường…
Nhân vật mới lên sàn: Diêu Chấn Đông và Dư Hàng.
Tạm thời đó là bạn bè của Giang Nhị. Thân phận ra sao thì mị còn đang suy nghĩ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook