Mưu Đồ Ngày Xuân - Đông Thời Tự
-
Chương 1: Mất trí nhớ
Tháng sáu oi ả, thành phố Xuyên Nghi như bị bao phủ bởi một cái lò lửa, không khí nóng bức vô cùng khó chịu.
Ánh nắng chói chang, mặt sông lấp lánh ánh bạc, những chiếc thuyền nhỏ đủ màu sắc chậm rãi rẽ sóng nước, tiến vào bóng râm của hàng liễu ven bờ.
Trên cầu vượt cao vút nằm cạnh công viên thư thái, một chiếc Porsche đỏ rực lao vun vút, thân xe sáng bóng dưới ánh mặt trời chói chang càng thêm lóa mắt.
Bluetooth trên xe phát ra giọng đọc truyền cảm: "Ông chồng lạnh lùng gỡ bỏ mặt nạ của kẻ thù không đội trời chung, phát hiện ra đó chính là cô vợ nhỏ bé bỏng của mình - Chương 70..."
Trái ngược hoàn toàn với nội dung tiểu thuyết sến súa, cô gái ngồi trên ghế lái có mái tóc dài màu hạt dẻ, trang điểm tinh tế, kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và chiếc cằm trắng nõn.
Cô bạn thân ban đầu còn lo lắng tâm trạng Hạ Đinh không tốt, lúc này mới phát hiện lo lắng của mình là thừa thãi: "Thật bái phục cậu, trên đường đi bắt gian vẫn không quên đam mê."
Phía trước là ngã tư, Hạ Đinh liếc mắt nhìn sang hai bên, có một chiếc xe tải lớn đang chạy tới từ bên phải.
"Chứ sao? Chẳng lẽ khóc lóc om sòm rồi treo cổ tự tử à?" Cô tự giễu cong khóe môi.
Hạ Đinh chưa kịp nhận được hồi âm thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gọi, cô bạn liền cúp máy ngay lập tức. Từ lâu, cả hai đã quen với kiểu trò chuyện dang dở này.
"Ting ting~"
Âm báo tin nhắn vang lên, cùng lúc đó đèn xanh phía trước chuyển sang đỏ, Hạ Đinh chậm rãi đạp phanh.
Là tin nhắn của lớp trưởng trong nhóm lớp nhắc nhở, nói rằng học kỳ này mặc dù ít tiết học, nhưng cũng đừng quên còn một môn thi cuối kỳ vào ngày 13 tháng sau.
Cô lơ đãng thu hồi tầm mắt, đạp phanh hết cỡ, nhưng chiếc xe không dừng lại.
Một cảm giác bất an như báo hiệu tai họa sắp ập đến khiến da đầu cô tê dại, cả người rùng mình.
Hạ Đinh vội vàng ngẩng đầu nhìn đường, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn đang lao thẳng tới!
Cô mở to mắt, vội vàng đánh lái.
Một trận trời đất quay cuồng, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
...
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.
Trên giường bệnh, cô gái có sắc mặt tái nhợt khẽ run mi mắt, nhưng không thể mở mắt ra ngay lập tức.
Đầu óc choáng váng, xương cốt trên người như bị tháo ra lắp lại.
"Hít..."
Đôi chân dưới lớp chăn trắng cử động, cô không nhịn được hít sâu một hơi.
Đau quá.
Đau đầu, đau tay, đau lưng, đau chân, đặc biệt là chân.
"Bệnh nhân tỉnh rồi!" Giọng nói của y tá vang lên từ phía xa.
Tiếng chân ghế ma sát với sàn gạch men vang lên “xoẹt” một tiếng. Hạ Đinh cảm thấy có một bóng người cao lớn đứng bên giường mình, che khuất ánh đèn trần, phủ xuống một vùng bóng tối.
Cô từ từ mở mắt, tầm nhìn dần rõ ràng, thấy một người đàn ông mặc vest thẳng thớm đang đứng đó.
Người đàn ông ăn mặc chững chạc, tóc đen vuốt ngược ra sau, mày kiếm mắt sáng. Hàng lông mày rậm lúc này đang nhíu chặt lại, anh lo lắng hỏi han bằng giọng điệu dịu dàng: "Em thấy sao rồi?"
Hạ Đinh chớp mắt chậm rãi.
Anh ta là ai?
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Hạ Đinh.
Cô và người đàn ông nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang xen lẫn cảnh giác, cô tiếp tục chớp mắt chậm rãi.
Tiếp đó, Hạ Đinh đột nhiên giật mình, và nảy sinh suy nghĩ thứ hai.
Cô là ai?
"..."
Suy nghĩ đầu tiên rất bình thường, suy nghĩ thứ hai rõ ràng là không bình thường.
Bác sĩ đã bước tới kiểm tra cho cô.
"Cô Hạ thấy thế nào rồi?" Giọng nói quan tâm của bác sĩ vang lên bên cạnh.
Người đàn ông mặc vest vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ Đinh cụp mi xuống, dời mắt nhìn sang bác sĩ.
Hóa ra cô họ Hạ.
Bác sĩ rất hòa nhã, kiên nhẫn cong khóe môi, nụ cười càng thêm thân thiện: "Trên người cô có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Hạ Đinh mấp máy môi, cổ họng khô khốc như có dao nhỏ cào qua.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô mới phát ra giọng nói khàn khàn: "Chân rất đau."
Bác sĩ nhìn sang người đàn ông mặc vest, nói: "Tình hình là như vậy, chân của cô Hạ bị nứt xương nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi."
"Vừa rồi kiểm tra không phát hiện thấy cơ thể cô Hạ có gì bất thường, anh Phó không cần lo lắng."
Theo hướng nhìn của bác sĩ, Hạ Đinh lại nhìn sang người đàn ông mặc vest.
Vậy anh ta họ Phó.
Người đàn ông họ Phó gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ, vậy khi nào cô ấy có thể xuất viện?"
Giọng điệu rất tự nhiên, như thể hai người rất thân thiết.
Hạ Đinh nghi ngờ nhìn thoáng qua góc nghiêng của anh ta trong hai giây, rồi nhìn sang bác sĩ.
Bác sĩ dường như rất kính trọng người họ Phó này, khi nói chuyện với anh ta, tay cầm sổ ghi chép cũng vô thức siết chặt hơn.
Ông ta trịnh trọng nói: "Nếu cô Hạ không còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa, tôi sẽ cho làm thêm một vài xét nghiệm, nếu kết quả bình thường thì hôm nay có thể làm thủ tục xuất viện."
Người đàn ông họ Phó lịch sự gật đầu: "Được, làm phiền bác sĩ rồi."
Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh VIP chỉ còn lại hai người.
Hạ Đinh nhìn chằm chằm người đàn ông đứng cạnh giường, ánh mắt của đối phương lại luôn dừng trên chân phải đang bó bột của cô.
Người đàn ông dáng người cao ráo, bộ vest vừa vặn tôn lên bờ vai rộng và eo thon, chân dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo như bước ra từ truyện tranh.
Khuôn mặt cũng rất đẹp, lông mi dài, sống mũi cao, khuôn mặt nghiêng được phủ một lớp ánh hoàng hôn, như được thêm bộ lọc làm mờ, ngay cả đuôi tóc cũng ánh lên sắc vàng.
Trai đẹp bước ra từ truyện tranh chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.
Vừa rồi nghe anh ta nói chuyện với bác sĩ, lại nhìn đến phòng bệnh VIP này, Hạ Đinh đoán người đàn ông trước mặt chắc hẳn có địa vị không tầm thường.
Nhưng sao cô lại không nhớ mình có nhiều tiền, sao lại quen biết người đàn ông giàu có như vậy?
Xuất hiện đúng lúc như vậy, là bạn trai của cô?
Không đúng, bạn trai của cô đang bận rộn mây mưa với người khác, tai nạn xe hơi xảy ra bất ngờ, chắc quần còn chưa kịp kéo lên, càng không có thời gian chăm sóc cô.
Hay là sếp của cô?
Hạ Đinh phát hiện trí nhớ của mình như bị rối loạn, cô không nhớ tên, quên tuổi, cũng chẳng biết mình làm việc ở đâu, làm công việc gì.
Nghĩ vậy, cô thử thăm dò gọi nhỏ: "Phó tổng..."
Người đàn ông bị gọi là Phó tổng khựng lại, khóe môi đang căng cứng cũng giãn ra một chút, rồi quay đầu nhìn sang, vẻ mặt hoang mang không kém Hạ Đinh là bao.
Mặt trời đang lặn dần, trời dần tối.
Hai người, một nằm trên giường, một đứng bên giường, cứ như vậy nhìn nhau mười mấy giây.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, chậm rãi hỏi: "Hạ Đinh, em thật sự không nhận ra anh, hay là chân đỡ đau rồi, bó bột còn có sức đùa giỡn với anh vậy?"
"..."
Mối quan hệ của bọn họ đã thân thiết đến mức thường xuyên đùa giỡn với nhau sao?
Hạ Đinh cố kìm nén, không trả lời theo bản năng, cũng kìm nén suy nghĩ trong đầu, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Và loại trừ khả năng đối phương là sếp của cô.
Nếu là sếp, trực tiếp thừa nhận là được, cần gì phải giấu giếm?
Vì vậy, Hạ Đinh cũng nhìn vào mắt anh ta, nhẹ giọng thăm dò hỏi: "Vị tiên sinh này, chúng ta hình như chưa từng gặp mặt."
Đối phương lúc này mới sững sờ, vẻ thờ ơ trên mặt như đông cứng lại, không trả lời, trầm ngâm đi đến bàn trà, cúi người rót một cốc nước ấm quay lại.
Hạ Đinh đã khát từ lâu, chỉ là sự hoảng loạn vì mất trí nhớ khiến cô tạm thời quên đi nhu cầu sinh lý.
Lúc này nhìn thấy nước trong cốc, cô theo bản năng nuốt nước bọt.
Phó Văn Cảnh hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm dừng trên lông mày và đôi mắt của cô.
Anh cúi người đỡ cô, Hạ Đinh mượn lực của anh, từ từ ngồi dậy.
Vết thương bị kéo căng do cử động, Hạ Đinh cắn răng, không phát ra tiếng động.
Cô cúi đầu, cánh tay được người đàn ông đỡ lấy, cảm nhận được đối phương đang đặt một chiếc gối sau lưng cô.
"Cảm ơn," Hạ Đinh thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng lên, ánh mắt chạm phải Phó Văn Cảnh.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, Hạ Đinh ngửi thấy trên người anh ta thoang thoảng mùi thuốc bắc, khá lạc quẻ so với vẻ ngoài tổng tài tinh anh.
Phó Văn Cảnh nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt phức tạp trong vài giây rồi mới dời mắt, đưa cốc nước qua, nói: "Đừng vội, anh đi gọi bác sĩ."
Hạ Đinh nhận lấy cốc thủy tinh, dùng hai tay cầm, đôi môi khô nứt, nhợt nhạt đặt lên miệng cốc, sau đó khẽ gật đầu.
Cô nhìn bóng lưng người đàn ông đi ra ngoài, trong đầu trống rỗng, không tìm thấy bất kỳ hình ảnh nào trùng khớp với Phó tổng này.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không lâu sau, từ cửa truyền đến tiếng bước chân.
Vẫn là vị bác sĩ thân thiện vừa rồi, ngoài ra còn có một nữ bác sĩ đi cùng Phó Văn Cảnh.
Nữ bác sĩ đi đến trước mặt Hạ Đinh, giơ một ngón tay lên hỏi: "Đây là số mấy?"
Hạ Đinh cũng giơ một ngón tay lên: "Một."
Nữ bác sĩ hỏi: "Có nhìn thấy bóng mờ không?"
Hạ Đinh lắc đầu: "Không."
"Nhìn mọi thứ đều bình thường chứ?"
Hạ Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: "Bình thường."
Nữ bác sĩ lại cúi người xuống kéo mí mắt dưới của cô, Hạ Đinh cảm thấy mình sắp bị lật ngược mắt rồi, đối phương mới buông cô ra, quay sang nói với Phó Văn Cảnh: "Đi chụp CT não."
Chẳng lẽ cô và vị Phó tổng này là họ hàng? Nếu không thì tại sao các bác sĩ lại trực tiếp hỏi ý kiến của anh ta mà không hỏi bệnh nhân?
Hạ Đinh còn chưa kịp hiểu ra, Phó Văn Cảnh đã đẩy xe lăn tới, nói với bác sĩ: "Được."
...
Chân bị gãy, Hạ Đinh không thể tự xuống giường, liền được Phó Văn Cảnh bế lên xe lăn.
Bờ vai người đàn ông rộng rãi, cánh tay mạnh mẽ, bế cô lên nhẹ nhàng như bưng đĩa thức ăn.
Mà khi đặt cô trở lại giường bệnh, tư thế đó thật sự giống như đang dọn món, hoàn toàn không giống như đang bế người lên giường.
Hạ Đinh ngờ vực anh ta chưa từng bế con gái kiểu công chúa bao giờ.
Cách bế này có ưu điểm là Hạ Đinh được đặt lên giường bệnh một cách nhẹ nhàng, vết thương không bị kéo căng.
Phó Văn Cảnh đắp chăn cho cô, rồi đi đến chiếc ghế sô pha ở xa ngồi xuống, không nói gì.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Hạ Đinh mở to mắt nhìn trần nhà, thấy chán thì nhìn chằm chằm vào đèn trắng, nhìn đến nỗi khi nhắm mắt mở mắt ra đều thấy ảo giác.
Cô quay đầu lại, thấy Phó tổng vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, hai chân dài mở rộng, ngồi tùy tiện trên ghế sô pha, khuỷu tay đặt trên đầu gối, thân người hơi cúi về phía trước, rõ ràng là đang suy tư điều gì đó.
Anh ta nhíu chặt mày, ánh mắt dừng trên bàn trà, như một bức tượng.
Cũng chẳng biết anh ta ngồi đó nghĩ gì.
Đẹp trai, mãn nhãn đấy, nhưng im lặng quá, nhìn lâu cũng chán.
Hạ Đinh chớp mắt, ánh mắt chuyển sang chiếc điện thoại của anh ta trên bàn trà.
Cô mím môi, nói: "Phó tổng."
Phó Văn Cảnh lúc này mới hoàn hồn, có lẽ là không quen cách xưng hô của cô, anh hơi nhướng mày, rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn sang: "Sao vậy?"
Hạ Đinh nhìn điện thoại của anh ta: "Anh không chơi điện thoại sao?"
Phó Văn Cảnh không biết tại sao cô lại nói vậy, thuận tay cầm lấy điện thoại, đúng là có vài tin nhắn của trợ lý, hỏi anh cuộc họp chiều nay dời đến khi nào.
Phó Văn Cảnh cúi đầu trả lời thời gian, sau đó tắt màn hình điện thoại, trả lời Hạ Đinh: "Không muốn chơi nữa."
Hạ Đinh không hiểu, điện thoại thú vị biết bao.
Vì cảm thấy quá chán, cô bắt đầu nói những câu vô tri: "Tại sao anh không muốn chơi?"
Phó Văn Cảnh hình như tính tình không tệ, đề tài nhạt nhẽo như vậy mà anh cũng nguyện ý trò chuyện với cô.
"Không có gì thú vị." Anh nói bằng giọng rất nhỏ.
Hạ Đinh gật đầu, sau đó thở dài.
Tiếng thở dài này có vẻ đột ngột trong phòng bệnh.
Phó Văn Cảnh nhìn sang, khẽ cười: "Sao lại thở dài?"
Hạ Đinh vội vàng tiếp lời: "Nếu anh không muốn chơi điện thoại, có thể cho tôi chơi một lát không?"
Phó Văn Cảnh: "..."
Anh sững sờ, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Vẻ mặt rất khó xử.
Hạ Đinh nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.
Phó Văn Cảnh im lặng một lát, giải thích: "Điện thoại của em không tìm thấy, chắc vẫn còn ở hiện trường vụ tai nạn."
"Đợi lát nữa xuất viện rồi anh mua cho em cái mới."
Nghe có vẻ chu đáo, nhưng thực chất cũng là đang từ chối cho cô xem điện thoại của anh.
Hạ Đinh tỏ vẻ thông cảm, dù sao điện thoại cũng là vật dụng cá nhân, vừa rồi cô cũng chỉ vì quá chán nên mới buột miệng hỏi vậy thôi.
Cô lại nhìn trần nhà một lúc, cuối cùng bác sĩ cũng cầm phim chụp đi vào.
"Trong não cô Hạ có tụ máu, chèn ép các mô thần kinh xung quanh, vì vậy mới dẫn đến mất trí nhớ."
Hạ Đinh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, rồi lại nhìn Phó tổng, ngạc nhiên lẩm bẩm: "Mất trí nhớ?"
Bác sĩ gật đầu: "Tụ máu thường có thể tự tiêu dần, cũng có thể cân nhắc phẫu thuật để loại bỏ tụ máu"
Phó Văn Cảnh im lặng một lát: "Phẫu thuật có rủi ro gì không?"
Cứ tưởng Phó tổng có ý định cho cô phẫu thuật, Hạ Đinh vội vàng nắm lấy tay áo anh lắc đầu nói: "Không phẫu thuật, điều trị bảo tồn."
Phó Văn Cảnh cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm tay áo của cô.
"..."
Hạ Đinh cử động ngón tay, định rút tay về.
Không ngờ cô vừa buông ra, Phó Văn Cảnh đã nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay anh rất ấm, ngón tay thon dài, dễ dàng bao trọn bàn tay cô.
Hạ Đinh ngẩn người, sau đó ngượng ngùng nhìn sang bác sĩ và y tá.
Không ngờ chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên khi thấy họ nắm tay nhau!
Giọng nói bình tĩnh của bác sĩ kéo suy nghĩ của cô trở lại hiện thực.
"Nên điều trị bảo tồn trước để xem tình hình hồi phục."
Hạ Đinh thở phào nhẹ nhõm, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Trí nhớ của tôi nhất định có thể khôi phục lại được, đúng không?"
Bác sĩ trầm ngâm một lát, nhìn sang Phó Văn Cảnh.
Người đứng phía sau không có ý kiến gì, và rõ ràng cũng muốn biết câu trả lời.
Bác sĩ mới nói: "Không chắc chắn, có thể là mất trí nhớ tạm thời hoặc mất trí nhớ vĩnh viễn. Nhưng cô Hạ đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ điều trị theo dõi một thời gian rồi mới quyết định phương án điều trị tiếp theo."
Làm xong thủ tục xuất viện, Phó Văn Cảnh bế cô lên xe lăn, lại khoác chiếc áo khoác gió lên người cô mà trợ lý mới đưa tới.
Hạ Đinh nhìn anh tất bật lo liệu, sau khi xong xuôi định đưa cô xuất viện, cuối cùng cũng phải lấy hết can đảm hỏi anh: "Phó tổng."
Xe lăn đã được đẩy đến cửa phòng bệnh.
Người đàn ông dừng bước, nói: "Anh tên Phó Văn Cảnh."
Hành lang gần như không có ai, chỉ có y tá và bác sĩ trực.
Trời đã tối hẳn, bóng cây dương bên ngoài cửa sổ lướt qua.
"Phó Văn Cảnh..." Hạ Đinh cố gắng tìm kiếm trong đầu, vẫn không thu hoạch được gì.
Phó Văn Cảnh vẫn luôn cúi đầu quan sát biểu cảm của cô.
Hạ Đinh cũng không tiện trì hoãn quá lâu, chậm một nhịp nói tiếp: "Vậy, chúng ta là quan hệ gì vậy?"
Không khí yên lặng vài giây, sau lưng vang lên tiếng lẩm bẩm của Phó Văn Cảnh: "Quan hệ gì?"
Giọng nói rất đều đều, không nghe ra cảm xúc, chỉ là âm sắc rất hay, nếu đổi nghề làm streamer lồng tiếng giấu mặt cũng có thể kiếm được bộn tiền.
Suy nghĩ đang bay bổng thì câu trả lời bất ngờ xuất hiện.
Phó Văn Cảnh đáp: "Anh là bạn trai của em."
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
Ánh nắng chói chang, mặt sông lấp lánh ánh bạc, những chiếc thuyền nhỏ đủ màu sắc chậm rãi rẽ sóng nước, tiến vào bóng râm của hàng liễu ven bờ.
Trên cầu vượt cao vút nằm cạnh công viên thư thái, một chiếc Porsche đỏ rực lao vun vút, thân xe sáng bóng dưới ánh mặt trời chói chang càng thêm lóa mắt.
Bluetooth trên xe phát ra giọng đọc truyền cảm: "Ông chồng lạnh lùng gỡ bỏ mặt nạ của kẻ thù không đội trời chung, phát hiện ra đó chính là cô vợ nhỏ bé bỏng của mình - Chương 70..."
Trái ngược hoàn toàn với nội dung tiểu thuyết sến súa, cô gái ngồi trên ghế lái có mái tóc dài màu hạt dẻ, trang điểm tinh tế, kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và chiếc cằm trắng nõn.
Cô bạn thân ban đầu còn lo lắng tâm trạng Hạ Đinh không tốt, lúc này mới phát hiện lo lắng của mình là thừa thãi: "Thật bái phục cậu, trên đường đi bắt gian vẫn không quên đam mê."
Phía trước là ngã tư, Hạ Đinh liếc mắt nhìn sang hai bên, có một chiếc xe tải lớn đang chạy tới từ bên phải.
"Chứ sao? Chẳng lẽ khóc lóc om sòm rồi treo cổ tự tử à?" Cô tự giễu cong khóe môi.
Hạ Đinh chưa kịp nhận được hồi âm thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gọi, cô bạn liền cúp máy ngay lập tức. Từ lâu, cả hai đã quen với kiểu trò chuyện dang dở này.
"Ting ting~"
Âm báo tin nhắn vang lên, cùng lúc đó đèn xanh phía trước chuyển sang đỏ, Hạ Đinh chậm rãi đạp phanh.
Là tin nhắn của lớp trưởng trong nhóm lớp nhắc nhở, nói rằng học kỳ này mặc dù ít tiết học, nhưng cũng đừng quên còn một môn thi cuối kỳ vào ngày 13 tháng sau.
Cô lơ đãng thu hồi tầm mắt, đạp phanh hết cỡ, nhưng chiếc xe không dừng lại.
Một cảm giác bất an như báo hiệu tai họa sắp ập đến khiến da đầu cô tê dại, cả người rùng mình.
Hạ Đinh vội vàng ngẩng đầu nhìn đường, chỉ thấy một chiếc xe tải lớn đang lao thẳng tới!
Cô mở to mắt, vội vàng đánh lái.
Một trận trời đất quay cuồng, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
...
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.
Trên giường bệnh, cô gái có sắc mặt tái nhợt khẽ run mi mắt, nhưng không thể mở mắt ra ngay lập tức.
Đầu óc choáng váng, xương cốt trên người như bị tháo ra lắp lại.
"Hít..."
Đôi chân dưới lớp chăn trắng cử động, cô không nhịn được hít sâu một hơi.
Đau quá.
Đau đầu, đau tay, đau lưng, đau chân, đặc biệt là chân.
"Bệnh nhân tỉnh rồi!" Giọng nói của y tá vang lên từ phía xa.
Tiếng chân ghế ma sát với sàn gạch men vang lên “xoẹt” một tiếng. Hạ Đinh cảm thấy có một bóng người cao lớn đứng bên giường mình, che khuất ánh đèn trần, phủ xuống một vùng bóng tối.
Cô từ từ mở mắt, tầm nhìn dần rõ ràng, thấy một người đàn ông mặc vest thẳng thớm đang đứng đó.
Người đàn ông ăn mặc chững chạc, tóc đen vuốt ngược ra sau, mày kiếm mắt sáng. Hàng lông mày rậm lúc này đang nhíu chặt lại, anh lo lắng hỏi han bằng giọng điệu dịu dàng: "Em thấy sao rồi?"
Hạ Đinh chớp mắt chậm rãi.
Anh ta là ai?
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Hạ Đinh.
Cô và người đàn ông nhìn nhau, vẻ mặt hoang mang xen lẫn cảnh giác, cô tiếp tục chớp mắt chậm rãi.
Tiếp đó, Hạ Đinh đột nhiên giật mình, và nảy sinh suy nghĩ thứ hai.
Cô là ai?
"..."
Suy nghĩ đầu tiên rất bình thường, suy nghĩ thứ hai rõ ràng là không bình thường.
Bác sĩ đã bước tới kiểm tra cho cô.
"Cô Hạ thấy thế nào rồi?" Giọng nói quan tâm của bác sĩ vang lên bên cạnh.
Người đàn ông mặc vest vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ Đinh cụp mi xuống, dời mắt nhìn sang bác sĩ.
Hóa ra cô họ Hạ.
Bác sĩ rất hòa nhã, kiên nhẫn cong khóe môi, nụ cười càng thêm thân thiện: "Trên người cô có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"
Hạ Đinh mấp máy môi, cổ họng khô khốc như có dao nhỏ cào qua.
Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cô mới phát ra giọng nói khàn khàn: "Chân rất đau."
Bác sĩ nhìn sang người đàn ông mặc vest, nói: "Tình hình là như vậy, chân của cô Hạ bị nứt xương nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi."
"Vừa rồi kiểm tra không phát hiện thấy cơ thể cô Hạ có gì bất thường, anh Phó không cần lo lắng."
Theo hướng nhìn của bác sĩ, Hạ Đinh lại nhìn sang người đàn ông mặc vest.
Vậy anh ta họ Phó.
Người đàn ông họ Phó gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ, vậy khi nào cô ấy có thể xuất viện?"
Giọng điệu rất tự nhiên, như thể hai người rất thân thiết.
Hạ Đinh nghi ngờ nhìn thoáng qua góc nghiêng của anh ta trong hai giây, rồi nhìn sang bác sĩ.
Bác sĩ dường như rất kính trọng người họ Phó này, khi nói chuyện với anh ta, tay cầm sổ ghi chép cũng vô thức siết chặt hơn.
Ông ta trịnh trọng nói: "Nếu cô Hạ không còn cảm thấy khó chịu ở đâu nữa, tôi sẽ cho làm thêm một vài xét nghiệm, nếu kết quả bình thường thì hôm nay có thể làm thủ tục xuất viện."
Người đàn ông họ Phó lịch sự gật đầu: "Được, làm phiền bác sĩ rồi."
Bác sĩ đi rồi, trong phòng bệnh VIP chỉ còn lại hai người.
Hạ Đinh nhìn chằm chằm người đàn ông đứng cạnh giường, ánh mắt của đối phương lại luôn dừng trên chân phải đang bó bột của cô.
Người đàn ông dáng người cao ráo, bộ vest vừa vặn tôn lên bờ vai rộng và eo thon, chân dài, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo như bước ra từ truyện tranh.
Khuôn mặt cũng rất đẹp, lông mi dài, sống mũi cao, khuôn mặt nghiêng được phủ một lớp ánh hoàng hôn, như được thêm bộ lọc làm mờ, ngay cả đuôi tóc cũng ánh lên sắc vàng.
Trai đẹp bước ra từ truyện tranh chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.
Vừa rồi nghe anh ta nói chuyện với bác sĩ, lại nhìn đến phòng bệnh VIP này, Hạ Đinh đoán người đàn ông trước mặt chắc hẳn có địa vị không tầm thường.
Nhưng sao cô lại không nhớ mình có nhiều tiền, sao lại quen biết người đàn ông giàu có như vậy?
Xuất hiện đúng lúc như vậy, là bạn trai của cô?
Không đúng, bạn trai của cô đang bận rộn mây mưa với người khác, tai nạn xe hơi xảy ra bất ngờ, chắc quần còn chưa kịp kéo lên, càng không có thời gian chăm sóc cô.
Hay là sếp của cô?
Hạ Đinh phát hiện trí nhớ của mình như bị rối loạn, cô không nhớ tên, quên tuổi, cũng chẳng biết mình làm việc ở đâu, làm công việc gì.
Nghĩ vậy, cô thử thăm dò gọi nhỏ: "Phó tổng..."
Người đàn ông bị gọi là Phó tổng khựng lại, khóe môi đang căng cứng cũng giãn ra một chút, rồi quay đầu nhìn sang, vẻ mặt hoang mang không kém Hạ Đinh là bao.
Mặt trời đang lặn dần, trời dần tối.
Hai người, một nằm trên giường, một đứng bên giường, cứ như vậy nhìn nhau mười mấy giây.
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, chậm rãi hỏi: "Hạ Đinh, em thật sự không nhận ra anh, hay là chân đỡ đau rồi, bó bột còn có sức đùa giỡn với anh vậy?"
"..."
Mối quan hệ của bọn họ đã thân thiết đến mức thường xuyên đùa giỡn với nhau sao?
Hạ Đinh cố kìm nén, không trả lời theo bản năng, cũng kìm nén suy nghĩ trong đầu, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Và loại trừ khả năng đối phương là sếp của cô.
Nếu là sếp, trực tiếp thừa nhận là được, cần gì phải giấu giếm?
Vì vậy, Hạ Đinh cũng nhìn vào mắt anh ta, nhẹ giọng thăm dò hỏi: "Vị tiên sinh này, chúng ta hình như chưa từng gặp mặt."
Đối phương lúc này mới sững sờ, vẻ thờ ơ trên mặt như đông cứng lại, không trả lời, trầm ngâm đi đến bàn trà, cúi người rót một cốc nước ấm quay lại.
Hạ Đinh đã khát từ lâu, chỉ là sự hoảng loạn vì mất trí nhớ khiến cô tạm thời quên đi nhu cầu sinh lý.
Lúc này nhìn thấy nước trong cốc, cô theo bản năng nuốt nước bọt.
Phó Văn Cảnh hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm dừng trên lông mày và đôi mắt của cô.
Anh cúi người đỡ cô, Hạ Đinh mượn lực của anh, từ từ ngồi dậy.
Vết thương bị kéo căng do cử động, Hạ Đinh cắn răng, không phát ra tiếng động.
Cô cúi đầu, cánh tay được người đàn ông đỡ lấy, cảm nhận được đối phương đang đặt một chiếc gối sau lưng cô.
"Cảm ơn," Hạ Đinh thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng lên, ánh mắt chạm phải Phó Văn Cảnh.
Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, Hạ Đinh ngửi thấy trên người anh ta thoang thoảng mùi thuốc bắc, khá lạc quẻ so với vẻ ngoài tổng tài tinh anh.
Phó Văn Cảnh nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt phức tạp trong vài giây rồi mới dời mắt, đưa cốc nước qua, nói: "Đừng vội, anh đi gọi bác sĩ."
Hạ Đinh nhận lấy cốc thủy tinh, dùng hai tay cầm, đôi môi khô nứt, nhợt nhạt đặt lên miệng cốc, sau đó khẽ gật đầu.
Cô nhìn bóng lưng người đàn ông đi ra ngoài, trong đầu trống rỗng, không tìm thấy bất kỳ hình ảnh nào trùng khớp với Phó tổng này.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, không lâu sau, từ cửa truyền đến tiếng bước chân.
Vẫn là vị bác sĩ thân thiện vừa rồi, ngoài ra còn có một nữ bác sĩ đi cùng Phó Văn Cảnh.
Nữ bác sĩ đi đến trước mặt Hạ Đinh, giơ một ngón tay lên hỏi: "Đây là số mấy?"
Hạ Đinh cũng giơ một ngón tay lên: "Một."
Nữ bác sĩ hỏi: "Có nhìn thấy bóng mờ không?"
Hạ Đinh lắc đầu: "Không."
"Nhìn mọi thứ đều bình thường chứ?"
Hạ Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: "Bình thường."
Nữ bác sĩ lại cúi người xuống kéo mí mắt dưới của cô, Hạ Đinh cảm thấy mình sắp bị lật ngược mắt rồi, đối phương mới buông cô ra, quay sang nói với Phó Văn Cảnh: "Đi chụp CT não."
Chẳng lẽ cô và vị Phó tổng này là họ hàng? Nếu không thì tại sao các bác sĩ lại trực tiếp hỏi ý kiến của anh ta mà không hỏi bệnh nhân?
Hạ Đinh còn chưa kịp hiểu ra, Phó Văn Cảnh đã đẩy xe lăn tới, nói với bác sĩ: "Được."
...
Chân bị gãy, Hạ Đinh không thể tự xuống giường, liền được Phó Văn Cảnh bế lên xe lăn.
Bờ vai người đàn ông rộng rãi, cánh tay mạnh mẽ, bế cô lên nhẹ nhàng như bưng đĩa thức ăn.
Mà khi đặt cô trở lại giường bệnh, tư thế đó thật sự giống như đang dọn món, hoàn toàn không giống như đang bế người lên giường.
Hạ Đinh ngờ vực anh ta chưa từng bế con gái kiểu công chúa bao giờ.
Cách bế này có ưu điểm là Hạ Đinh được đặt lên giường bệnh một cách nhẹ nhàng, vết thương không bị kéo căng.
Phó Văn Cảnh đắp chăn cho cô, rồi đi đến chiếc ghế sô pha ở xa ngồi xuống, không nói gì.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Hạ Đinh mở to mắt nhìn trần nhà, thấy chán thì nhìn chằm chằm vào đèn trắng, nhìn đến nỗi khi nhắm mắt mở mắt ra đều thấy ảo giác.
Cô quay đầu lại, thấy Phó tổng vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, hai chân dài mở rộng, ngồi tùy tiện trên ghế sô pha, khuỷu tay đặt trên đầu gối, thân người hơi cúi về phía trước, rõ ràng là đang suy tư điều gì đó.
Anh ta nhíu chặt mày, ánh mắt dừng trên bàn trà, như một bức tượng.
Cũng chẳng biết anh ta ngồi đó nghĩ gì.
Đẹp trai, mãn nhãn đấy, nhưng im lặng quá, nhìn lâu cũng chán.
Hạ Đinh chớp mắt, ánh mắt chuyển sang chiếc điện thoại của anh ta trên bàn trà.
Cô mím môi, nói: "Phó tổng."
Phó Văn Cảnh lúc này mới hoàn hồn, có lẽ là không quen cách xưng hô của cô, anh hơi nhướng mày, rồi chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn sang: "Sao vậy?"
Hạ Đinh nhìn điện thoại của anh ta: "Anh không chơi điện thoại sao?"
Phó Văn Cảnh không biết tại sao cô lại nói vậy, thuận tay cầm lấy điện thoại, đúng là có vài tin nhắn của trợ lý, hỏi anh cuộc họp chiều nay dời đến khi nào.
Phó Văn Cảnh cúi đầu trả lời thời gian, sau đó tắt màn hình điện thoại, trả lời Hạ Đinh: "Không muốn chơi nữa."
Hạ Đinh không hiểu, điện thoại thú vị biết bao.
Vì cảm thấy quá chán, cô bắt đầu nói những câu vô tri: "Tại sao anh không muốn chơi?"
Phó Văn Cảnh hình như tính tình không tệ, đề tài nhạt nhẽo như vậy mà anh cũng nguyện ý trò chuyện với cô.
"Không có gì thú vị." Anh nói bằng giọng rất nhỏ.
Hạ Đinh gật đầu, sau đó thở dài.
Tiếng thở dài này có vẻ đột ngột trong phòng bệnh.
Phó Văn Cảnh nhìn sang, khẽ cười: "Sao lại thở dài?"
Hạ Đinh vội vàng tiếp lời: "Nếu anh không muốn chơi điện thoại, có thể cho tôi chơi một lát không?"
Phó Văn Cảnh: "..."
Anh sững sờ, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Vẻ mặt rất khó xử.
Hạ Đinh nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.
Phó Văn Cảnh im lặng một lát, giải thích: "Điện thoại của em không tìm thấy, chắc vẫn còn ở hiện trường vụ tai nạn."
"Đợi lát nữa xuất viện rồi anh mua cho em cái mới."
Nghe có vẻ chu đáo, nhưng thực chất cũng là đang từ chối cho cô xem điện thoại của anh.
Hạ Đinh tỏ vẻ thông cảm, dù sao điện thoại cũng là vật dụng cá nhân, vừa rồi cô cũng chỉ vì quá chán nên mới buột miệng hỏi vậy thôi.
Cô lại nhìn trần nhà một lúc, cuối cùng bác sĩ cũng cầm phim chụp đi vào.
"Trong não cô Hạ có tụ máu, chèn ép các mô thần kinh xung quanh, vì vậy mới dẫn đến mất trí nhớ."
Hạ Đinh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, rồi lại nhìn Phó tổng, ngạc nhiên lẩm bẩm: "Mất trí nhớ?"
Bác sĩ gật đầu: "Tụ máu thường có thể tự tiêu dần, cũng có thể cân nhắc phẫu thuật để loại bỏ tụ máu"
Phó Văn Cảnh im lặng một lát: "Phẫu thuật có rủi ro gì không?"
Cứ tưởng Phó tổng có ý định cho cô phẫu thuật, Hạ Đinh vội vàng nắm lấy tay áo anh lắc đầu nói: "Không phẫu thuật, điều trị bảo tồn."
Phó Văn Cảnh cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm tay áo của cô.
"..."
Hạ Đinh cử động ngón tay, định rút tay về.
Không ngờ cô vừa buông ra, Phó Văn Cảnh đã nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay anh rất ấm, ngón tay thon dài, dễ dàng bao trọn bàn tay cô.
Hạ Đinh ngẩn người, sau đó ngượng ngùng nhìn sang bác sĩ và y tá.
Không ngờ chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên khi thấy họ nắm tay nhau!
Giọng nói bình tĩnh của bác sĩ kéo suy nghĩ của cô trở lại hiện thực.
"Nên điều trị bảo tồn trước để xem tình hình hồi phục."
Hạ Đinh thở phào nhẹ nhõm, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Trí nhớ của tôi nhất định có thể khôi phục lại được, đúng không?"
Bác sĩ trầm ngâm một lát, nhìn sang Phó Văn Cảnh.
Người đứng phía sau không có ý kiến gì, và rõ ràng cũng muốn biết câu trả lời.
Bác sĩ mới nói: "Không chắc chắn, có thể là mất trí nhớ tạm thời hoặc mất trí nhớ vĩnh viễn. Nhưng cô Hạ đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ điều trị theo dõi một thời gian rồi mới quyết định phương án điều trị tiếp theo."
Làm xong thủ tục xuất viện, Phó Văn Cảnh bế cô lên xe lăn, lại khoác chiếc áo khoác gió lên người cô mà trợ lý mới đưa tới.
Hạ Đinh nhìn anh tất bật lo liệu, sau khi xong xuôi định đưa cô xuất viện, cuối cùng cũng phải lấy hết can đảm hỏi anh: "Phó tổng."
Xe lăn đã được đẩy đến cửa phòng bệnh.
Người đàn ông dừng bước, nói: "Anh tên Phó Văn Cảnh."
Hành lang gần như không có ai, chỉ có y tá và bác sĩ trực.
Trời đã tối hẳn, bóng cây dương bên ngoài cửa sổ lướt qua.
"Phó Văn Cảnh..." Hạ Đinh cố gắng tìm kiếm trong đầu, vẫn không thu hoạch được gì.
Phó Văn Cảnh vẫn luôn cúi đầu quan sát biểu cảm của cô.
Hạ Đinh cũng không tiện trì hoãn quá lâu, chậm một nhịp nói tiếp: "Vậy, chúng ta là quan hệ gì vậy?"
Không khí yên lặng vài giây, sau lưng vang lên tiếng lẩm bẩm của Phó Văn Cảnh: "Quan hệ gì?"
Giọng nói rất đều đều, không nghe ra cảm xúc, chỉ là âm sắc rất hay, nếu đổi nghề làm streamer lồng tiếng giấu mặt cũng có thể kiếm được bộn tiền.
Suy nghĩ đang bay bổng thì câu trả lời bất ngờ xuất hiện.
Phó Văn Cảnh đáp: "Anh là bạn trai của em."
Editor: Bí
Nguồn: Tấn Giang
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook