***

Trần Dục – trong đầu Hạ Hàm thoáng hiện chút ký ức nhỏ nhặt, nhưng từ đầu đến cuối không ghép lại được.

“Người đối diện với bàn làm việc nghe nói chính là vì Trần Dục làm quá mạnh không xuống giường được, đã xin nghỉ một tuần, cách xa anh ta một chút.” Trợ lý tổng biên tập nhắc nhở Hạ Hàm, cô ta thấy Hạ Hàm tuổi nhỏ lại còn rất thành thật.

Sắc mặt Hạ Hàm có chút cứng đờ, trợ lý tổng biên tập sợ cô hoảng hốt, vuốt tóc Hạ Hàm, “Không sao đâu, ngoài chuyện công việc, những thứ khác không cần để ý tới anh ta.”

Hạ Hàm dừng một lát mới lên tiếng: “Không phải, em cảm thấy tên anh ta rất quen thuộc, hình như nghe đâu đó rồi.”

“Xuất thân trong gia đình cách mạng, sau này bắt đầu từ từ theo nghiệp kinh doanh, thành phố A người biết anh ta cũng không thiếu, được rồi, mau đi đi.”

“Dạ.”

Phỏng vấn tiến hành ở một nhà hàng cao cấp, thật ra Hạ Hàm chính là chân chạy việc vặt.

Trong phòng phỏng vấn chỉ còn lại hai người Trần Dục và Hạ Hàm, phong xa hoa yên tĩnh không tiếng động. Hạ Hàm cúi đầu nghiêm túc cẩn thận sắp xếp lại bản ghi chép vừa rồi phóng viên ‘rồng bay phượng múa’ viết, không liếc mắt nhìn Trần Dục một cái.

Một lát sau, điện thoại của Trần Dục đột nhiên vang lên, Hạ Hàm theo tiếng reo này nhìn qua, rồi lại vội cúi thấp đầu tiếp tục công việc trong tay. Ngay cả lúc vừa rồi tiếng chuông di động của anh ta vang lên, cô cũng chỉ giương mắt nhìn thoáng qua tay cầm điện thoại của anh ta.

Người đàn ông kia khớp xương rõ rệt, ngón tay dài nhanh nhẹn, rất trắng.

Trần Dục đi tới cửa sổ sát đất cách xa Hạ Hàm nghe điện thoại, từ vị trí của anh ta có thể quan sát toàn bộ cảnh phồn hoa của thành phố A.

“Em gái nhà người ta ở ngay bên cạnh cậu, Trần Dục, cậu giả vờ chững chạc đường hoàn làm gì!” Đầu bên kia điện thoại giọng đàn ông cười hi hi ha ha, bộ dạng đang xem kịch vui.

“Cậu ta như vậy mới là tính tàn bạo như báo, trái lại em gái rất thành thật.” Trần Dục cũng cười cười.

“Được rồi, người đã đưa tới cạnh cậu, tự cậu xem mà làm đi, người ta không có của cải gì, nhưng cũng không thể để cậu tùy tiện chà đạp, đừng làm ra chuyện gì quá đáng!”

Hạ Hàm ngồi bên này hoàn toàn không nghe được gì, cũng không quan tâm tới Trần Dục.

Trần Dục cúp điện thoại, nhìn Hạ Hàm mấy lần, cô gái rất nhỏ bé nhưng nhìn qua cũng không lộ vẻ yếu mềm, một đôi mắt kiên định, ngược lại thỉnh thoảng nhíu mày bộ dạng yếu ớt rất đáng yêu. Lâu như vậy, nhưng con mắt liếc anh một cái cũng không dám.

Hạ Hàm. Trong lòng anh ta lẩm bẩm tên này.

Việc phỏng vấn tới trưa là kết thúc, sau đó có mấy lần Trần Dục trực tiếp đề nghị với tòa soạn báo muốn gặp Hạ Hàm. Cứ như vậy, tin đồn nói nhảm trong tòa soạn báo càng nhiều hơn, huống chi cô vẫn còn là thân phận thực tập sinh.

Cô oan ức tủi thân, nhưng vẫn không biểu lộ rõ ràng, trong công việc vẫn nghiêm túc như trước, trợ lý tổng biên tập có chút đồng cảm với cô gái nhỏ này, trong lòng cũng âm thầm mắng Trần Dục.

Chính xác, chỉ cần Trần Dục động một ngón tay là có thể khiến cuộc sống của Hạ Hàm như nước sôi lửa bỏng, giữa các đồng nghiệp truyền đi đủ kiểu chỉ trích Hạ Hàm.

Mặc dù Hạ Hàm có chút chậm chạp không nắm bắt nhanh, nhưng những thứ này cũng khiến cô cảm giác được, chỉ muốn hoàn thành kỳ thực tập này, còn về phần thư giới thiệu của tổng biên tập, cô cũng không ôm hi vọng gì lắm.

***

Chung Tuyển thấy Hạ Hàm rầu rĩ không vui liền cảm thấy không bình thường, chỉ cần chủ nhật là Hạ Hàm như trút được gánh nặng, dần dần anh cũng nhìn ra được chút gì đó. Hôm nay là thứ sáu, anh về muộn, lúc vào phòng Hạ Hàm đã ngủ. Anh tắm xong từ phía sau ôm cô vào trong ngực, tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm thấy không đúng, anh mở đèn tường thì nhìn thấy Hạ Hàm đang lén lút khóc một mình.

Anh hỏi cô thế nào cô cũng không nói, chỉ đơn giản nói với anh thực tập rất mệt, rất khác với mong đợi của cô.

Chung Tuyển đau lòng hôn lên nước mắt cô, ôm vào trong ngực dỗ dành, vốn định như vậy an ủi cô đi vào giấc ngủ.

Nhưng Hạ Hàm đáp lại rất nhiệt tình, bàn tay nhỏ bé run rẩy cởi nút áo ngủ cho anh.

Thân thể Chung Tuyển lập tức nóng như lửa đốt, lật người đè lên cô, dịu dàng nói: “Chờ em suy nghĩ xong thì nói với anh, anh chờ em.”

Khi nói chuyện bàn tay to của anh đã chui vào trong váy ngủ của cô, cầm một bên mềm mại trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve, hôn nồng nàn một đường từ ánh mắt xuống phía dưới, răng linh hoạt cắn vai cô, miệng ngậm một bên mềm mại trắng như tuyết.

Tâm tình cô không tốt, càng dựa sát vào anh hơn, chủ động đưa chân quấn lên eo anh, thuận thế nâng người lên để anh dễ dàng cởi váy ngủ cho cô.

Từ sau đêm đầu tiên, hai người cũng không làm nhiều lắm, cũng đều là anh dụ dỗ lừa gạt mới ăn được, chỉ có lần này Hạ Hàm chủ động, khiến Chung Tuyển càng khó nhẫn nhịn được nữa.

Chỉ vào được một nửa đã bị của cô siết chặt, cảm xúc thâm sâu ấm nóng tiêu hồn bao bọc lấy anh, đương nhiên anh muốn nhập sâu vào cô hơn. Cô gái nhỏ non mềm như nước nằm dưới thân, chỗ nhỏ bé vì anh mà mở rộng ra, hai đóa hoa vì anh va chạm mà lắc lư không thành bộ dáng. Hạ Hàm cầm tay anh, nhắm mắt lại hưởng thụ rên khẽ như mèo, không nhìn tới anh.

Vừa vào sâu cô liền nhíu mày khó chịu, anh cũng không dám sướng, làm nhanh để ra. Động tác cạn như vậy, thỉnh thoảng bị trượt ra, đâm phía ngoài nơi non mềm êm dịu của cô. Hạ Hàm lại càng không chịu nổi, không tới một lát thì cơ thể run rẩy từ bỏ, bảo anh ngừng lại.

Chung Tuyển nghe lời cô, ôm cô vào trong ngực, rồi ấn sâu vào người cô. Chỗ dó cứng rắn nóng như lửa nhập sâu vào, anh không nhịn được khó chịu thở mạnh hừ hừ bên tai Hạ Hàm.

Từ chân cô cúi người ôm lấy thân cô, thả cô xuống từ từ. Hạ Hàm chôn ở cổ anh lẩm bẩm, tiếng kêu này vừa đau khổ vừa hưởng thụ.

Chung Tuyển sợ cô không thoải mái, liền gọi tên cô: “Hàm Hàm.”

Hạ Hàm đang lắc lư trả lời, dưới thân lập tức đầu hàng, ẩm ướt không ra hình dạng nữa. Tiếng va chạm “Phạch phạch” càng lớn thêm, cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, xoắn cái kia của anh càng chặt thêm.

“Không cần…. Đừng mà…. Chúng ta nói chuyện chút được không?” Cô ôm anh rất chặt, bụng dưới co thắt lại.

“Nói với anh một chút đi, tòa soạn báo có chuyện gì vui không?” Chung Tuyển yêu thương cô, khi cô cắn siết chặt nhất lui ra ngoài. Sau đó xoa mông tròn lẳn của cô, tay cầm tay cô nắm lửa nóng của mình, dạy cô chụp bên ngoài rồi vuốt lên vuốt xuống.

Lúc này Hạ Hàm vậy mà còn sức lực phản kháng, chỉ cảm thấy thứ đồ trong tay cầm quá cứng rắn nóng bỏng lại dinh dính.

“Không có chuyện gì vui sao?” Chung Tuyển lại hỏi, nhưng giọng trầm khàn gợi cảm, cầm tay của cô đẩy nhanh tốc độ, hừ một tiếng thô to, khiến bàn tay nhỏ bé của Hạ Hàm dính một mảng đặc sánh.

Hạ Hàm im lặng không lên tiếng, quả thật không có chuyện vui vẻ. Ở đơn vị thực tập cô chỉ muốn chăm chỉ hoàn thành công việc của mình, chịu đựng qua kỳ thực tập đày đọa cô.

Hạ Hàm mê man mở hai mắt ra nhìn vũng màu trắng đục trong tay sững sờ.

Chung Tuyển vẫn đang nhìn cô, duỗi cánh tay rút khăn giấy ra lau cho cô rồi ôm cô đi về phía phòng tắm.

Trở lại giường lần nữa, mệt mỏi lúc nãy đã tan đi không ít, cô ngửi thấy trên người anh như mùi hương sữa tắm của cô, trong lòng lại khó chịu, liền hỏi: “Khi anh vừa tới cục công an thành phố cũng bị bắt nạt chứ?”

Chung Tuyển lập tức cảnh giác, nhưng cũng không biểu hiện ra cho Hạ Hàm thấy, ngược lại nói: “Làm sao em biết được, người mới tới cục sợ nhất là đến dưới tay anh.” Chung Tuyển vuốt tóc cô, đáy lòng đau xót.

Cô gái nhà anh rất thành thật, tất cả nỗi lòng đều viết ở trên mặt, không giấu được dù chỉ chút tâm tư nhỏ. Bị uất ức cũng thích tự mình cất giấu, bất cứ ai cũng có thể nắm được nhược điểm của cô. May mắn duy nhất chính là, cô rất kiên cường, sẽ không dễ cầu xin sự thỏa hiệp.

Hạ Hàm nghe xong lời anh thì mỉm cười, nói anh nhất định là nghiêm khắc không nể mặt cấp trên.

Quả thật cô không muốn biểu lộ mặt yếu đuối không chịu nổi cho người đàn ông mà cô để ý nhất thấy, muốn trở nên xuất sắc, đủ để xứng đôi với anh, phải hơn người khác, cô mới xứng với Chung Tuyển. Đêm nay cô đột nhiên nghĩ tới lời nói của Du Lộ.

“Ở cùng một chỗ với Chung Tuyển chắc áp lực rất lớn, dù sao anh ấy cũng xuất sắc như vậy….”

Rời khỏi cậu, cuối cùng Hạ Hàm cũng cảm nhận được xã hội này có bao nhiêu vô tình tàn khốc. Giống như cô đang đợi “The Truman Show” (Là một bộ phim khoa học viễn tưởng hài của Mỹ phát hành năm 1998 – Theo Wikipedia) nhiều năm trước, từ trước tới nay tất cả suy nghĩ chủ quan đối với thế giới là sai lầm, nhận ra từng chút từng chút một, rồi thay đổi bản thân.

***

Qua vài ngày sau, Tân Dao gọi điện tới hỏi tình hình của Hạ Hàm, dường như cô ấy biết trong công việc của cô không thuận lợi, Hạ Hàm nói không có chuyện gì, rồi hỏi Tân Dao rốt cuộc Trần Dục là người như thế nào.

Bên Tân Dao bỗng nhiên cúp máy, làm Hạ Hàm cảm giác được rõ ràng người đàn ông này không tầm thường.

Cúp điện thoại Tân Dao liền gọi qua cho Chung Tuyển, “Hình như Trần Dục đang quấy rầy Hàm Hàm.” Tân Dao có chút thở gấp nói.

“Tôi đã biết, trước tiên đừng nói cho Hạ Cận.”

***

Nhắc tới Trần Dục, vì sao Tân Dao lại phản ứng mạnh như vậy? Hạ Hàm nghi hoặc, chắc là Từ Trình Phong biết rõ, đều là mấy vị công tử ở thành phố A, không thể nói rõ chi tiết, nhưng chắc là cũng biết chút ít về lai lịch.

Lúc Hạ Hàm điện thoại cho Từ Trình Phong, anh ta vô cùng vui vẻ, liền đón Hạ Hàm ở dưới cao ốc tòa soạn báo, rồi chở Hạ Hàm tới một nhà hàng yên tĩnh thuộc tài sản của mình, anh ta biết các cô gái đều thích chỗ như vậy.

“Từ Trình Phong.”

“Ừ, có gì dặn dò!” Từ Trình Phong hỏi Hạ Hàm muốn uống gì.

“Trần Dục, anh biết không?”

Từ Trình Phong nghe vậy uể oải nhíu mày, thành thật trả lời: “Tên này thủ đoạn độc ác, nhân lúc cháy nhà đi hôi của nhà họ Tân, còn ép Tân Dao gả cho hắn ta. Nói trắng ra là, hắn ta cưới Tân Dao còn không phải vì thể diện sao, cho trong nhà một cái công đạo, rồi bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như trước à.”

“Anh ta và chị tiểu Tân có quan hệ!” Tất nhiên cô rất ngạc nhiên! Nhưng đã như thế này thì đã hiểu vì sao Trần Dục gây phiền toái cho cô, Hạ Hàm né tránh đề tài này, ngăn ngừa Từ Trình Phong để lộ cho Chung Tuyển biết.

“Vậy còn anh, cũng không phải đổi bạn gái còn siêng hơn thay quần áo sao.”

“Hàm Hàm, em có thể chừa cho anh chút mặt mũi không?” Từ Trình Phong ủ rũ, cô so sánh anh ta với Trần Dục cái tên cặn bã nam kia, thật sự rất mất giá.

“Cảm ơn anh, Từ Trình Phong.”

Hạ Hàm mỉm cười, cầm túi xách muốn đi.

“Em không theo anh uống một chén sao?”

Giọng Hạ Hàm nho nhỏ, “Đằng sau anh, người con gái đó nhìn anh nãy giờ, ừm…. Tôi thật sự phải đi rồi.”

Anh ta lập tức quay đầu lại, thế nhưng phát hiện đằng sau mình chính là một người đàn ông đẹp trai người châu Âu đang nhìn anh ta cười ái muội. Từ Trình Phong lập tức căng thẳng, lao lên kéo Hạ Hàm dẫn cô đi, “Sao bây giờ em độc ác như vậy hả! Là học ở Chung Tuyển à?”

***

Buổi chiều tổng biên tập lại gọi Hạ Hàm tới, rất có lỗi nói: “Hạ Hàm, tối nay đi ăn, cô cũng đến một lát nhé.”

“Anh Trần chỉ đích danh cô đi, đừng làm khó dễ tôi, đêm nay tôi đưa cô về nhà.” Tổng biên tập sợ Hạ Hàm từ chối, lại bổ sung thêm.

Hạ Hàm đồng ý, quả thật trong bữa tiệc tối Trần Dục đã ở trong đó. Khi cô đi vào, đoàn người cố ý sắp xếp Hạ Hàm ngồi bên cạnh Trần Dục.

Trợ lý tổng biên tập cũng tới, đổi vị trí ngồi bên người Hạ Hàm, lặng lẽ đổi rượu mà Trần Dục rót cho Hạ Hàm thành nước trắng.

Lợi dụng lúc Trần Dục nghe điện thoại, trợ lý tổng biên tập nhỏ giọng khuyên tổng biên tập, nói: “Mau đưa Hạ Hàm về nhà đi, mặt cô ấy đã đỏ như vậy rồi.”

Tổng biên tập lau mồ hôi trên trán, cũng khó khăn không còn cách nào khác.

***

“Đó chính là cậu hai nhà họ Chung, cậu ngoan chút đi!” Giọng nói bên đầu dây kia mang theo lo lắng nhắc nhở, vội bảo Trần Dục thu tay.

Ngược lại Trần Dục nở nụ cười, dựa vào góc tường châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, toàn bộ khuôn mặt đều ẩn trong làn khói, nhìn không rõ vẻ mặt, giọng rất nhỏ, mang theo vẻ nguy hiểm tràn đầy, “Con thích là được rồi, “Làm quen” chút mà thôi, sao phải căng thẳng như vậy.”

“Làm quen cái rắm, buôn bán vào tay cậu đều thua lỗ một nửa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương