Mưu Đồ Đã Lâu
-
Chương 13
Buổi sáng thứ hai, Bùi Nam Yên có tiết, cách giờ tan học khoảng 10 phút, cậu nhận được tin nhắn của Bùi Đông Dư, nói anh đang đợi ở cổng trường, buổi trưa sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn cơm, còn mang theo bánh trứng dì Tô làm, một lát sau còn gửi một tấm ảnh để cho cậu biết anh đang ở gần thư viện dưới tầng.
Lớp học Bùi Nam Yên học hôm nay rất gần, cậu vừa xuống tầng là đi về hướng thư viện luôn, chỉ một lát sau đã thấy Bùi Đông Dư mặc âu phục màu xám đang hút thuốc đứng dựa vào thân xe.
Cợt nhả thì cợt nhả, anh trai mình đẹp trai xuất chúng thế này, cậu vẫn phải thừa nhận.
"Bùi Đông Dư, anh trộm thời khoá biểu của em có phải không?" Bùi Nam Yên vừa đi gần liền cởi cặp sách ném về phía Bùi Đông Dư.
"Anh có một bản khác, nhưng mà chưa lấy đâu." Bùi Đông Dư đón lấy cặp sách của Bùi Nam Yên, cười dập điếu thuốc.
Bùi Nam Yên khinh bỉ bĩu môi, cậu cũng biết, từ nhỏ Bùi Đông Dư đã luôn quan tâm săn sóc cậu, nếu không phải biết giờ học và địa điểm của lớp mình, thì làm sao đến đúng lúc cậu sắp tan học, còn đỗ xe ở gần lớp cậu học.
Bùi Đông Dư không đứng thẳng lên, vươn tay ôm vai Bùi Nam Yên kéo về phía mình, "Bạn cùng phòng của em về trước rồi à?"
"Cậu ấy đang trong kỳ phát tình, xin nghỉ."
Bùi Đông Dư cố ý đùa hắn, "Vậy không phải Nam Nam nhà ta mấy ngày nay đều cô đơn một mình sao? Nhóc đáng thương, có muốn tới nhà anh ở mấy ngày không?"
"Cút." Bùi Nam Yên lãnh khốc vô tình đáp. Có lẽ là hai người bọn họ quá chói mắt, các bạn học đi tới đều hướng mắt nhìn theo, Bùi Nam Yên bị nhìn đến mức không thoải mái, lấy cùi chỏ nhẹ huých vào Bùi Đông Dư, không nhịn được khịt mũi, sốt ruột nói, "Vào trong xe đi."
"Đứng đây với anh một lát đã, khử mùi thuốc lá." Tay Bùi Đông Dư ôm chặt vai Bùi Nam Yên, giữ cậu ở bên người, "Còn đón anh Hề Vũ của em nữa, có mùi em ấy lại càm ràm anh hút thuốc."
Bùi Nam Yên bất mãn mà nguýt anh một cái, "Đáng đời, ai bảo anh đứng đợi em ở đây mà tinh tướng."
Bùi Đông Dư than nhẹ một tiếng, "Thật ra cũng không phải sợ Hề Vũ nói anh hút thuốc, chủ yếu là anh muốn đứng lâu một chút, nhìn xem hôm nay anh có may mắn thấy con thỏ nhỏ mà cục cưng của anh thích không thôi.”
Bùi Đông Dư vừa dứt lời liền bị Bùi Nam Yên bịt miệng lại, trong mắt tràn đầy trêu tức khiến Bùi Nam Yên xấu hổ, đúng lúc Bùi Nam Yên chuẩn bị mở miệng thì một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên chen vào.
"Bùi Nam Yên."
Bùi Nam Yên đứng đối diện Bùi Đông Dư nghe vậy đột nhiên dừng động tác, ánh mắt hoảng loạn bị Bùi Đông Dư thu hết vào đáy mắt, anh nhướng lông mày, xem ra đây là con thỏ nhỏ chết bầm mà em trai vàng bạc châu báu nhà anh thích đến nỗi phải gọi điện cho anh hỏi cách theo đuổi.
Bùi Nam Yên thu tay về, quay người hướng về phía phát ra âm thanh, Bùi Đông Dư nhìn theo ánh mắt cậu, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc con cao gần bằng anh này có chút quen mắt..
Một hình ảnh nào đó chợt lóe lên trong đầu Bùi Đông Dư, anh vỗ vỗ vai Bùi Nam Yên nói, “Ơ, cục cưng, tên này không phải ở phòng em...A a a!”
Bùi Nam Yên luống cuống tay chân bịt kín Bùi Đông Dư miệng rộng không biết giữ bí mật, trong lòng run sợ mà nhìn sắc mặt kỳ quái của Tống Miễn, sợ rằng mình không bịt miệng Tống Miễn kịp lúc..
Tống Miễn nghe được rõ ràng xưng hô Bùi Đông Dư dành cho Bùi Nam Yên, nhưng vẫn có chút nghi ngờ, "Anh ta gọi cậu là...cục cưng?"
Bùi Nam Yên nhìn sắc mặt ngạc nhiên củaTống Miễn, nghĩ thầm lẽ nào Tống Miễn hiểu lầm quan hệ giữa mình và anh? Nhưng mà đúng là mình và anh trai mặt cũng không giống nhau lắm, Bùi Đông Dư nhìn giống người ba alpha hơn, khuôn mặt Bùi Nam Yên lại giống người ba omega, cho nên chỉ nhìn bề ngoài, e rằng rất ít người có thể nhìn ra hai bọn họ là anh em.
Bùi Nam Yên lập tức giải thích: "Anh tôi thường hay gọi loạn tôi như vậy đó.."
Tống Miễn nghe vậy nhẹ nhàng híp mắt, khuôn mặt căng thẳng rõ ràng đã khá hơn một chút. Bùi Đông Dư đặt biểu tình của hai đứa nhỏ vào trong mắt, là người từng trải, quan sát một chút là có thể nhận ra. Anh cười cười kéo tay Bùi Nam Yên đang bịt miệng mình xuống, nắm lấy một cách tự nhiên, thấy Tống Miễn bình tĩnh chào mình, Bùi Đông Dư cũng cười híp mắt gật đầu đáp lại.
"Cậu là bạn học của Nam Nam nhà chúng tôi à?" Bùi Đông Dư hỏi.
Tống Miễn gật đầu, "Vâng, cùng khoa ạ."
Bùi Đông Dư nở nụ cười khiến Bùi Nam Yên nổi hết cả da gà, cậu chỉ lo Bùi Đông Dư lắm lời sẽ làm lộ bí mật của mình, trừng mắt nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh, mình phải đi rồi."
Bùi Đông Dư cúi xuống, mắt nhìn thấy cậu, cười càng dịu dàng hơn, rất nhanh lại quay sang Tống Miễn nói, "Tôi đón Nam Nam ra ngoài ăn cơm trưa, đáng tiếc quá, nếu lần sau có cơ hội, cậu có thể đến nhà Nam Nam cùng ăn bữa cơm."
"Anh ——" Bùi Nam Yên mặt đỏ bừng, chỉ hy vọng anh cậu mau mau ngậm miệng.
Tống Miễn ngược lại rất phối hợp với Bùi Đông Dư, nghe vậy cười cười, "Vâng, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ đi."
Bùi Đông Dư gật đầu, ra hiệu Bùi Nam Yên lên xe, mỉm cười với Tống Miễn nói, "Vậy bọn tôi đi trước."
Bùi Nam Yên phiền não vòng qua ghế phó lái ở bên kia, nghĩ tới món quà được gói bằng giấy màu xanh một cách cẩn thận, do dự mấy giây sau mới hỏi, "Tống Miễn, cậu...Lớp cậu có tổ chức liên hoan giao thừa cùng nhau không?"
Tống Miễn gật đầu, "Tới Zero hát Karaoke, nghe nói lớp cậu cũng đi hả?"
Bùi Nam Yên ừm một tiếng, cậu biết sáng mai Tống Miễn phải đi ra ngoài cùng Từ Lăng một chuyến, không đến trường học, vì vậy nói, "Vậy, tối mai gặp."
"Ừ, tối mai gặp."
Bùi Đông Dư nhìn bầu không khí an tĩnh nhưng sóng ngầm ái muội lại nổi cuồn cuộn mà nổi da gà, anh mở cửa xe nhét Bùi Nam Yên và cái cặp sách vào, nhưng đang chuẩn bị khóa cửa xe, Tống Miễn lại nhẹ giọng gọi Bùi tiên sinh, Bùi Đông Dư nghe vậy dừng động tác đáp một tiếng, nghe thấy Tống Miễn hỏi, "Tối nay anh có tham gia buổi đấu giá ở khách sạn Tinh Hà không?"
Bùi Đông Dư ý vị thâm trường nhìn Tống Miễn, một lúc sau mới đáp một câu "Sẽ đi.", Tống Miễn cũng không nói gì thêm nữa, nghe vậy nhìn nhàn nhạt gật đầu, sau đó lễ phép chào Bùi Đông Dư.
Bùi Đông Dư ỷ vào việc Hề Vũ ở đây, Bùi Nam Yên sẽ cho mình chút mặt mũi, nhân lúc Hề Vũ không có trong xe mà thoải mái trêu chọc Bùi Nam Yên. Nhìn em trai bình thường không kiêng nể gì vì một người ngoài mà đỏ mặt, thẹn quá hóa giận gọi hẳn họ tên Bùi Đông Dư ra, trông đúng là thú vị.
Tình cảm của Bùi Nam Yên đối với Tống Miễn bị Bùi Đông Dư liếc mắt một cái là thấy, còn bị Bùi Nam Yên nhân cơ hội trêu chọc vài câu, cậu vừa tức vừa xấu hổ, mạnh miệng nói không để ý Bùi Đông Dư nữa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng mà Bùi Nam Yên giận nhưng cũng hết rất nhanh, ăn xong bữa cơm đã quên sạch, sau khi ăn Hề Vũ còn phải về đi làm, anh em nhà họ Bùi đưa y xuống lầu dưới công ty, sau mới đưa Bùi Nam Yên về.
Đường đến nhà trọ của Bùi Nam Yên không xa, không kẹt xe thì khoảng mười phút là đến. Bùi Nam Yên mở một cái hộp màu vàng ra, như con sóc nhỏ ăn bánh trứng mà Bùi Đông Dư mang cho cậu, đáng yêu vô cùng, Bùi Đông Dư dùng dư quang ngắm mấy lần, tự nhiên nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Tống Miễn, dịu dạng chiều chuộng phút chốc hóa thành phiền muộn không nói rõ được.
—— tiểu tử nhà họ Bùi tốt như vậy thế mà lại bị trộm đi mất.
Bùi Đông Dư cũng không phải cảm thấy bất mãn với Tống Miễn, dù sao thì so với người khác, anh càng rõ ràng tình cảm của cậu đến mức nào, chẳng qua anh thấy Bùi Nam Yên vừa ưu tú, vừa đẹp trai, lui mười nghìn bước mà nói, em trai anh có điều kiện như vậy, thích một người còn phải chủ động.
Thế này không khoa học.
Mà Bùi Đông Dư phiền muộn thì phiền muộn, quyết định của Bùi Nam Yên anh vẫn ủng hộ vô điều kiện. Không thành vấn đề, miễn là Bùi Nam Yên thích…
Không, không thể dễ dãi như thế, Bùi Đông Dư vẫn không nhịn được nói Bùi Nam Yên, "Cục cưng, em muốn theo đuổi người ta thì cứ làm đi, nhưng nghe anh nói, đừng cho đi quá nhiều, được không?"
Bùi Nam Yên đeo ba lô, trong lồng ngực ôm hộp bánh trứng màu đỏ, nghe Bùi Đông Dư nói xong, sau đó quay đầu cười với anh, "Anh, lúc anh theo đuổi anh Hề Vũ, lúc bày tỏ hay cho đi, cũng ước lượng ít nhiều như vậy sao?"
Đương nhiên không biết.
Anh hận không thể bày tất cả yêu thương ra trước mặt người mình thích, muốn đặt trái tim đang đập thình thình lên tay người ấy một cách thành kính, tốt hơn hết là khiến hết thảy tình cảm trở nên cụ thể, dành cho người ấy nhiều tình cảm nhất, cùng với cảm giác tin cậy an toàn.
Thực sự thích một ai đó chính là, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đối xử với người ấy một cách tốt nhất, làm gì còn thời gian mà tính toán chi ly những thứ khác?
Bùi Đông Dư ngơ ngác vì câu hỏi của Bùi Nam Yên, sau khi bình tĩnh lại thì cười nhẹ nhõm, anh giơ tay lên, xoa xoa mái tóc đen đang chìm trong ánh nắng buổi chiều mùa đông, "Vậy thì cục cưng nhà ta phải thật cố gắng đó."
Nhưng có vẻ thằng nhóc thối tha mặt lạnh như băng kia cũng rất thích em.
Bùi Đông Dư nhịn không được thầm nói một câu.
Lớp học Bùi Nam Yên học hôm nay rất gần, cậu vừa xuống tầng là đi về hướng thư viện luôn, chỉ một lát sau đã thấy Bùi Đông Dư mặc âu phục màu xám đang hút thuốc đứng dựa vào thân xe.
Cợt nhả thì cợt nhả, anh trai mình đẹp trai xuất chúng thế này, cậu vẫn phải thừa nhận.
"Bùi Đông Dư, anh trộm thời khoá biểu của em có phải không?" Bùi Nam Yên vừa đi gần liền cởi cặp sách ném về phía Bùi Đông Dư.
"Anh có một bản khác, nhưng mà chưa lấy đâu." Bùi Đông Dư đón lấy cặp sách của Bùi Nam Yên, cười dập điếu thuốc.
Bùi Nam Yên khinh bỉ bĩu môi, cậu cũng biết, từ nhỏ Bùi Đông Dư đã luôn quan tâm săn sóc cậu, nếu không phải biết giờ học và địa điểm của lớp mình, thì làm sao đến đúng lúc cậu sắp tan học, còn đỗ xe ở gần lớp cậu học.
Bùi Đông Dư không đứng thẳng lên, vươn tay ôm vai Bùi Nam Yên kéo về phía mình, "Bạn cùng phòng của em về trước rồi à?"
"Cậu ấy đang trong kỳ phát tình, xin nghỉ."
Bùi Đông Dư cố ý đùa hắn, "Vậy không phải Nam Nam nhà ta mấy ngày nay đều cô đơn một mình sao? Nhóc đáng thương, có muốn tới nhà anh ở mấy ngày không?"
"Cút." Bùi Nam Yên lãnh khốc vô tình đáp. Có lẽ là hai người bọn họ quá chói mắt, các bạn học đi tới đều hướng mắt nhìn theo, Bùi Nam Yên bị nhìn đến mức không thoải mái, lấy cùi chỏ nhẹ huých vào Bùi Đông Dư, không nhịn được khịt mũi, sốt ruột nói, "Vào trong xe đi."
"Đứng đây với anh một lát đã, khử mùi thuốc lá." Tay Bùi Đông Dư ôm chặt vai Bùi Nam Yên, giữ cậu ở bên người, "Còn đón anh Hề Vũ của em nữa, có mùi em ấy lại càm ràm anh hút thuốc."
Bùi Nam Yên bất mãn mà nguýt anh một cái, "Đáng đời, ai bảo anh đứng đợi em ở đây mà tinh tướng."
Bùi Đông Dư than nhẹ một tiếng, "Thật ra cũng không phải sợ Hề Vũ nói anh hút thuốc, chủ yếu là anh muốn đứng lâu một chút, nhìn xem hôm nay anh có may mắn thấy con thỏ nhỏ mà cục cưng của anh thích không thôi.”
Bùi Đông Dư vừa dứt lời liền bị Bùi Nam Yên bịt miệng lại, trong mắt tràn đầy trêu tức khiến Bùi Nam Yên xấu hổ, đúng lúc Bùi Nam Yên chuẩn bị mở miệng thì một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên chen vào.
"Bùi Nam Yên."
Bùi Nam Yên đứng đối diện Bùi Đông Dư nghe vậy đột nhiên dừng động tác, ánh mắt hoảng loạn bị Bùi Đông Dư thu hết vào đáy mắt, anh nhướng lông mày, xem ra đây là con thỏ nhỏ chết bầm mà em trai vàng bạc châu báu nhà anh thích đến nỗi phải gọi điện cho anh hỏi cách theo đuổi.
Bùi Nam Yên thu tay về, quay người hướng về phía phát ra âm thanh, Bùi Đông Dư nhìn theo ánh mắt cậu, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc con cao gần bằng anh này có chút quen mắt..
Một hình ảnh nào đó chợt lóe lên trong đầu Bùi Đông Dư, anh vỗ vỗ vai Bùi Nam Yên nói, “Ơ, cục cưng, tên này không phải ở phòng em...A a a!”
Bùi Nam Yên luống cuống tay chân bịt kín Bùi Đông Dư miệng rộng không biết giữ bí mật, trong lòng run sợ mà nhìn sắc mặt kỳ quái của Tống Miễn, sợ rằng mình không bịt miệng Tống Miễn kịp lúc..
Tống Miễn nghe được rõ ràng xưng hô Bùi Đông Dư dành cho Bùi Nam Yên, nhưng vẫn có chút nghi ngờ, "Anh ta gọi cậu là...cục cưng?"
Bùi Nam Yên nhìn sắc mặt ngạc nhiên củaTống Miễn, nghĩ thầm lẽ nào Tống Miễn hiểu lầm quan hệ giữa mình và anh? Nhưng mà đúng là mình và anh trai mặt cũng không giống nhau lắm, Bùi Đông Dư nhìn giống người ba alpha hơn, khuôn mặt Bùi Nam Yên lại giống người ba omega, cho nên chỉ nhìn bề ngoài, e rằng rất ít người có thể nhìn ra hai bọn họ là anh em.
Bùi Nam Yên lập tức giải thích: "Anh tôi thường hay gọi loạn tôi như vậy đó.."
Tống Miễn nghe vậy nhẹ nhàng híp mắt, khuôn mặt căng thẳng rõ ràng đã khá hơn một chút. Bùi Đông Dư đặt biểu tình của hai đứa nhỏ vào trong mắt, là người từng trải, quan sát một chút là có thể nhận ra. Anh cười cười kéo tay Bùi Nam Yên đang bịt miệng mình xuống, nắm lấy một cách tự nhiên, thấy Tống Miễn bình tĩnh chào mình, Bùi Đông Dư cũng cười híp mắt gật đầu đáp lại.
"Cậu là bạn học của Nam Nam nhà chúng tôi à?" Bùi Đông Dư hỏi.
Tống Miễn gật đầu, "Vâng, cùng khoa ạ."
Bùi Đông Dư nở nụ cười khiến Bùi Nam Yên nổi hết cả da gà, cậu chỉ lo Bùi Đông Dư lắm lời sẽ làm lộ bí mật của mình, trừng mắt nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh, mình phải đi rồi."
Bùi Đông Dư cúi xuống, mắt nhìn thấy cậu, cười càng dịu dàng hơn, rất nhanh lại quay sang Tống Miễn nói, "Tôi đón Nam Nam ra ngoài ăn cơm trưa, đáng tiếc quá, nếu lần sau có cơ hội, cậu có thể đến nhà Nam Nam cùng ăn bữa cơm."
"Anh ——" Bùi Nam Yên mặt đỏ bừng, chỉ hy vọng anh cậu mau mau ngậm miệng.
Tống Miễn ngược lại rất phối hợp với Bùi Đông Dư, nghe vậy cười cười, "Vâng, sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ đi."
Bùi Đông Dư gật đầu, ra hiệu Bùi Nam Yên lên xe, mỉm cười với Tống Miễn nói, "Vậy bọn tôi đi trước."
Bùi Nam Yên phiền não vòng qua ghế phó lái ở bên kia, nghĩ tới món quà được gói bằng giấy màu xanh một cách cẩn thận, do dự mấy giây sau mới hỏi, "Tống Miễn, cậu...Lớp cậu có tổ chức liên hoan giao thừa cùng nhau không?"
Tống Miễn gật đầu, "Tới Zero hát Karaoke, nghe nói lớp cậu cũng đi hả?"
Bùi Nam Yên ừm một tiếng, cậu biết sáng mai Tống Miễn phải đi ra ngoài cùng Từ Lăng một chuyến, không đến trường học, vì vậy nói, "Vậy, tối mai gặp."
"Ừ, tối mai gặp."
Bùi Đông Dư nhìn bầu không khí an tĩnh nhưng sóng ngầm ái muội lại nổi cuồn cuộn mà nổi da gà, anh mở cửa xe nhét Bùi Nam Yên và cái cặp sách vào, nhưng đang chuẩn bị khóa cửa xe, Tống Miễn lại nhẹ giọng gọi Bùi tiên sinh, Bùi Đông Dư nghe vậy dừng động tác đáp một tiếng, nghe thấy Tống Miễn hỏi, "Tối nay anh có tham gia buổi đấu giá ở khách sạn Tinh Hà không?"
Bùi Đông Dư ý vị thâm trường nhìn Tống Miễn, một lúc sau mới đáp một câu "Sẽ đi.", Tống Miễn cũng không nói gì thêm nữa, nghe vậy nhìn nhàn nhạt gật đầu, sau đó lễ phép chào Bùi Đông Dư.
Bùi Đông Dư ỷ vào việc Hề Vũ ở đây, Bùi Nam Yên sẽ cho mình chút mặt mũi, nhân lúc Hề Vũ không có trong xe mà thoải mái trêu chọc Bùi Nam Yên. Nhìn em trai bình thường không kiêng nể gì vì một người ngoài mà đỏ mặt, thẹn quá hóa giận gọi hẳn họ tên Bùi Đông Dư ra, trông đúng là thú vị.
Tình cảm của Bùi Nam Yên đối với Tống Miễn bị Bùi Đông Dư liếc mắt một cái là thấy, còn bị Bùi Nam Yên nhân cơ hội trêu chọc vài câu, cậu vừa tức vừa xấu hổ, mạnh miệng nói không để ý Bùi Đông Dư nữa rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng mà Bùi Nam Yên giận nhưng cũng hết rất nhanh, ăn xong bữa cơm đã quên sạch, sau khi ăn Hề Vũ còn phải về đi làm, anh em nhà họ Bùi đưa y xuống lầu dưới công ty, sau mới đưa Bùi Nam Yên về.
Đường đến nhà trọ của Bùi Nam Yên không xa, không kẹt xe thì khoảng mười phút là đến. Bùi Nam Yên mở một cái hộp màu vàng ra, như con sóc nhỏ ăn bánh trứng mà Bùi Đông Dư mang cho cậu, đáng yêu vô cùng, Bùi Đông Dư dùng dư quang ngắm mấy lần, tự nhiên nhớ tới khuôn mặt lạnh như băng của Tống Miễn, dịu dạng chiều chuộng phút chốc hóa thành phiền muộn không nói rõ được.
—— tiểu tử nhà họ Bùi tốt như vậy thế mà lại bị trộm đi mất.
Bùi Đông Dư cũng không phải cảm thấy bất mãn với Tống Miễn, dù sao thì so với người khác, anh càng rõ ràng tình cảm của cậu đến mức nào, chẳng qua anh thấy Bùi Nam Yên vừa ưu tú, vừa đẹp trai, lui mười nghìn bước mà nói, em trai anh có điều kiện như vậy, thích một người còn phải chủ động.
Thế này không khoa học.
Mà Bùi Đông Dư phiền muộn thì phiền muộn, quyết định của Bùi Nam Yên anh vẫn ủng hộ vô điều kiện. Không thành vấn đề, miễn là Bùi Nam Yên thích…
Không, không thể dễ dãi như thế, Bùi Đông Dư vẫn không nhịn được nói Bùi Nam Yên, "Cục cưng, em muốn theo đuổi người ta thì cứ làm đi, nhưng nghe anh nói, đừng cho đi quá nhiều, được không?"
Bùi Nam Yên đeo ba lô, trong lồng ngực ôm hộp bánh trứng màu đỏ, nghe Bùi Đông Dư nói xong, sau đó quay đầu cười với anh, "Anh, lúc anh theo đuổi anh Hề Vũ, lúc bày tỏ hay cho đi, cũng ước lượng ít nhiều như vậy sao?"
Đương nhiên không biết.
Anh hận không thể bày tất cả yêu thương ra trước mặt người mình thích, muốn đặt trái tim đang đập thình thình lên tay người ấy một cách thành kính, tốt hơn hết là khiến hết thảy tình cảm trở nên cụ thể, dành cho người ấy nhiều tình cảm nhất, cùng với cảm giác tin cậy an toàn.
Thực sự thích một ai đó chính là, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đối xử với người ấy một cách tốt nhất, làm gì còn thời gian mà tính toán chi ly những thứ khác?
Bùi Đông Dư ngơ ngác vì câu hỏi của Bùi Nam Yên, sau khi bình tĩnh lại thì cười nhẹ nhõm, anh giơ tay lên, xoa xoa mái tóc đen đang chìm trong ánh nắng buổi chiều mùa đông, "Vậy thì cục cưng nhà ta phải thật cố gắng đó."
Nhưng có vẻ thằng nhóc thối tha mặt lạnh như băng kia cũng rất thích em.
Bùi Đông Dư nhịn không được thầm nói một câu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook