Muôn Vàn Sủng Ái
-
Quyển 4 - Chương 73: Thiên kiều bá mị 7
Edit: Hyukie Lee
“Phụ hoàng, nhi thần và Triêu Đăng quen biết đã lâu, thuở nhỏ ngài đưa ta đến Triêu phủ, nhi thần và Triêu Đăng đã ước định tương lai không phải y thì không cưới.” Thiếu niên nói, hai tay khép lại hành lễ, ngôn từ chân thành khẩn thiết: “Mong phụ hoàng tác thành.”
Thiên tử ngồi trên cau mày lại, Khương Minh Nguyệt là người thừa kế duy nhất gã hài lòng, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa thấy hắn động tâm với ai, trước mắt mặc dù Triêu gia Nhị công tử quyến rũ như thế, nhưng so với giang sơn, vẫn phải chọn vế sau.
Nghe được suy nghĩ Đế vương, đầu Khương Minh Nguyệt cúi càng thấp hơn, làm đủ dáng vẻ của một hiếu tử.
“Từ nhỏ đến lớn nhi thần chưa từng cầu xin phụ hoàng thứ gì, chỉ có việc này, kính xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Sau hồi lâu trầm mặc, cuối cùng Khương đế nhàn nhạt gật đầu.
“Thôi, trẫm chuẩn ngươi là được.”
“Tạ ơn phụ hoàng.” Đuôi mày Khương Minh Nguyệt mang theo vui mừng, thấy Triêu Đăng bất động, thần sắc đầy sủng ái kêu người nọ một tiếng: “A Đăng, còn không mau tạ ơn đại ân phụ hoàng.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Triêu Đăng rũ mắt, thời điểm ngẩng đầu, mỉm cười liếc nhìn nam nhân thân mang long bào, đúng như dự đoán thấy được lão siết chặt lòng bàn tay lại.
Khương Minh Nguyệt che đi tối tăm trong mắt, tiếp tục trao đổi chính sự, khi xác thực tuy Đế vương có đổi ý nhưng cũng là trên ý niệm, hắn dẫn Triêu Đăng ra khỏi đại điện.
Rời khỏi chính điện, Khương Minh Nguyệt kéo chặt tay y không nói một lời, chờ khi trở lại đông cung, khóa cửa lại, thiếu niên ôm lấy Triêu Đăng lên giường gấm rộng lớn.
Bàn tay không nặng không nhẹ đặt lên mông Triêu Đăng, thiếu niên vừa đánh vừa vò hai đám thịt non mềm mại, mãi đến khi người nọ duỗi chân xoay eo.
“Tiểu Minh Nguyệt…! Buông ta ra!”
Má nó, một người hai người đều thích tét đít lão tử, thú vị lắm à.
[Rất thú vị.]
Nghe được âm thanh trong đầu, Triêu Đăng sững sờ.
Tự nhiên có cảm giác…
Y ném suy nghĩ không thiết thực ra sau, chậc lưỡi: [Thú vị cái L.]
“Vừa nãy ngươi cười cái gì?” Véo nhẹ một cái, chất lỏng ẩm ướt khiến đôi mắt Minh Nguyệt càng thêm u ám: “Ngươi không thấy phụ hoàng trợn cả mắt lên?”
“Khương Minh Nguyệt!” Triêu Đăng muốn đạp hắn, lại bị đối phương chụp lấy cẳng chân, lại thêm mấy bạt tai nữa rơi xuống: “Ngươi… A!… Đừng đánh… Tiểu Minh Nguyệt!”
“Đăng Nhi ca ca quá quyến rũ.” Thiếu niên khen xong, bỗng dưng ngừng động tác, môi chạm môi: “Chỉ được cười với ta, ha?”
“… Ngươi… Nha.”
Đầu lưỡi ma sát, lực đạo lôi kéo của đối phương khiến chiếc lưỡi y đau đớn mệt mỏi, nụ hôn của thiếu niên quá mức hung hãn, nước bọt chưa kịp nuốt suýt chút nữa làm Triêu Đăng sặc chết, bàn tay sau gáy mạnh mẽ đè lại khiến y không thể chạy trốn mảy mau, cơ thể này không tốt, chỉ cảm thấy hô hấp không theo kịp, đầu óc bắt đầu mê muội, ngón tay cào cấu sau gáy Khương Minh Nguyệt mềm nhũn, như mèo con đang làm nũng.
Dù sao Khương Minh Nguyệt cũng là thiếu niên máu nóng, một cái hôn sâu khiến hắn khó có thể kiềm chế, nhớ đến xúc cảm dịu dàng lúc trước, hắn đặt Triêu Đăng dưới thân, nhỏ giọng.
“Được rồi Đăng Nhi, lấy chân kẹp cho ta, chờ đến đêm kết hôn ta mới động vào ngươi.”
“…”
Ngươi, mười ba tuổi, đã, ngủ, với, lão, tử, giả vờ thanh thuần cái gì nữa.
Thấy y bất động, tay chân Khương Minh Nguyệt dần gấp gáp, đầu lưỡi ngậm lấy miếng thịt nhỏ nơi vành tai, hơi thở phả vào, bên trong cặp mắt đào hoa ý cười sâu đậm.
“Ngày ấy kết hôn, Đăng Nhi phải ăn mặc thật xinh đẹp.” Thiếu niên vừa nói vừa kéo dài nụ hôn thân mật xuống cổ: “Yếm và vải the, chắc chắn rất đẹp.”
Đại hôn Thái tử được định ra nửa tháng sau, thợ may trong kinh thành thức trắng mấy đêm làm nên hôn phục, trang sức rườm rà tầng tầng lớp lớp, trên dưới Khương quốc đều khiếp sợ với tin Thái tử lập nam tử làm chính thê, không biết bắt đầu từ khi nào, dân gian bắt đầu lưu truyền cố sự ái tình của hai người, kể rằng Thái tử và Thái tử phi quen biết lúc nhỏ, sau nhiều năm vẫn tình đầu ý hợp không thay lòng, đại đa số nữ nhi nghe được đều cảm động rơi lệ, cách xa mấy năm nhưng tình cảm vẫn còn đó, huống hồ còn là quý tộc hoàng cung, nghe nói nhiều năm Thái tử chưa bao giờ nạp phi, cũng hiểu được hành động ấy vì nguyên do gì.
Khi nhận được mật báo, Khương Minh Nguyệt lấy tay gõ bàn chốc lát, khen ngợi thuộc hạ đang chờ đợi mệnh lệnh xong liền cho người thối lui.
Người được phái đi truyền bá cố sự giữa hắn và Triêu Đăng đã chỉnh sửa lại chút ít cho hợp với khẩu vị dân chúng, hơn nữa còn được thiên tử tứ hôn, chúng thần chúc phúc, không ngoài dự đoán được đại chúng tán dương, nhận được dân tâm, hôn sự này đã không còn ai có thể lay động.
Rốt cuộc, hắn đã có thể hoàn toàn nắm giữ người nọ.
Vì quy củ lễ giáo, hỉ kiệu phải nhấc từ Triêu phủ đến hoàng cung, ngày ấy kết hôn, Triêu Bỉnh Chi nhìn con trai thứ đã lâu không gặp mũ phượng khăn quàng vai, vải đỏ mười dặm nghênh đón tiễn đưa, bất giác hai tay siết chặt thành nắm đấm, tại thời điểm lão sắp hành động, cổ trùng trong cơ thể điên cuồng xao động, suýt nữa khiến lão phun ra máu tươi, Miêu phu nhân thì sớm đã bị nhốt vào phòng, thấy lão như vậy, Khương Minh Nguyệt phân phó hộ vệ ngăn cản ở bên, lão ta đành phải oán độc nhìn Triêu Đăng được hỉ nương hầu hạ đội lên khăn voan, bước vào hỉ kiệu.
Mũ phượng: mũ có hình chim phượng của Hoàng hậu và các phi tần thời xưa.
Hỉ nương: người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa.
Kiệu hoa một đường vững vàng, bên đường có không biết bao nhiêu con dân Khương quốc tụ lại nhìn xem, vì có quân sĩ hộ vệ che chở nên dòng người chỉ biết nhường đường cho đội ngũ đón dâu, bỗng nhiên, mành che kiệu hoa được bàn tay thon dài tinh tế nhấc lên, gương mặt trù diễm như anh đào phồn hoa từ bên trong lộ ra hơn phân nửa, dân chúng may mắn thấy được đều đã cả kinh, hành động này của Thái tử phi khi chưa kết hôn quả thực đã trái với lễ giáo, nhưng dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, chẳng trách nhiều năm Thái tử nhớ mãi không quên.
Bỗng nhiên quần chúng bạo loạn, đội hộ vệ miễn cưỡng giữ trật tự, Triêu Đăng thả mành che xuống, bên ngoài có người điên cuồng gào to tên y, cứ vậy đi đến hành cung của Thái tử, chờ ngoài điện hồi lâu, mới có người dẫn vào.
Khăn voan phủ đầu vô cùng bất tiện, tầm nhìn bị che lại chỉ tới bên chân, Triêu Đăng thấy gạch đá biến thành thảm nhung cung đình, thị nữ dẫn y dừng lại, tay phải bị người nắm chặt, Triêu Đăng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Minh Nguyệt?”
“Ừm.”
Âm thanh quen thuộc của thiếu niên vang lên vào thời khắc này vô cùng khiến người an tâm, hai người uống rượu hợp cẩn, Khương Minh Nguyệt thấp giọng bảo hắn sẽ cố gắng về sớm, rồi theo thị nữ đến nơi tiệc rượu.
“Xin Thái tử phi ở đây chờ Thái tử.”
Có thị nữ khác đến dẫn Triêu Đăng vào phòng, y đáp một tiếng, cô bé kia dặn y không được lấy khăn voan xuống rồi lui người ra ngoài, chờ khi người đi hết, Triêu Đăng động tác lưu loát lấy vải đỏ ném lên giường.
Bên trong gian phòng ánh nến sáng rực, đệm chăn đỏ thẩm và trang sức trang trí khắp nơi, lư hương được chạm trổ hoa văn không ngừng truyền đến mai hoa nhè nhẹ, mùi hương giống hệt với hương cao mà mấy ngày nay Minh Nguyệt bôi lên người, có lẽ vì y thể hàn, thảm trải sàn đỏ sậm mạ vàng lót khắp cả phòng, Triêu Đăng đi một vòng thấy không có chuyện gì làm, vén lên màn giường hồng châu đan dệt với trang sức tạo thành hoa văn, lên giường ngủ bù.
Khi màn đêm tràn về, có người nhẹ gọi tên y, Triêu Đăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ sáng sớm bị một đám chị chị em em dằn vặt tới giờ, Triêu Đăng chỉ nhớ mang máng “Da nương nương thật đẹp ~”, “Dung mạo nương nương như thiên tiên y như trong cố sự ~”, y còn chưa xem mình bị bọn họ trang điểm thành cái dạng gì, bất quá nhìn cặp mắt đào hoa rạng rỡ của thiếu niên trước mắt, chắc chắn hắn rất thích.
Thích thì xin sáng đèn, à không, thêm sao.
“Này.” Triêu Đăng chọt chọt mũi hắn: “Sao ngươi nhìn ta dâm dê vậy, mới gả vào Khương gia các ngươi, ta đã hối hận rồi.”
“Được thôi.” Khương Minh Nguyệt ôm vai Triêu Đăng, nhẹ cười: “Qua tối nay, ta liền viết hưu thư cho ngươi.”
Hưu thư: Giấy bỏ vợ.
“Hưu thư luôn nha ~” Triêu Đăng thu tay lại: “Cũng được, chỉ cần không vào lãnh cung là được rồi.”
“Đăng Nhi ca ca…”
“Tiểu Minh Nguyệt…” Triêu Đăng bắt chước ngữ điệu của hắn, bỗng nhiên vỗ vỗ giường lớn gấm vóc, cười hì hì: “Tới tới.”
Khương Minh Nguyệt nhìn chằm chằm y một lúc lâu, Triêu Đăng cởi giày, cởi tất, mu bàn chân trơn bóng dụ ngươi phô ra độ cong ma mị, hỉ phục hai người một màu đỏ tươi, vàng sợi đẹp đẽ thêu nên mẫu đơn, mây hoa đan dệt tinh tế tôn lên ám quang chảy xuôi, mây hoa vốn nên màu đỏ, nhưng vì tơ tằm lạnh lẽo mà có cảm giác thanh lãnh, tua rua được cẩn chuông bạc nơi ống tay và vạt áo, chỉ cần hơi động, âm thanh nho nhỏ liền vang lên.
“Đăng Nhi là đang làm phu?”
Con ngươi thiếu niên chậm rãi u tối, bàn tay nắm lấy mắt cá chân Triêu Đăng, từng chút từng chút kéo người lại trước mặt.
“Đúng vậy.” Triêu Đăng cười híp mắt vỗ vỗ đầu thiếu niên: “Tiểu Minh Nguyệt, gọi phu quân nghe thử.”
Mỹ nhân trước mặt ánh mắt dịu dàng, hồng y phủ lên da thịt tuyết trắng, tay chân tinh xảo như đúc ra từ ngọc, Khương Minh Nguyệt không nhịn được nữa đè người xuống giường, hôn lên đôi môi mềm mại khát vọng đã lâu.
Hắn vừa hôn vừa cởi hỉ phục Triêu Đăng ra, chuông bạc và tua rua vang vọng, mấy ngày liên tiếp được bôi hương cao, cơ thể vốn đã nhạy cảm nay tản ra mị hương như có như không, chỉ cần bấm là chảy ra nước, hắn khẽ cắn lên cổ Triêu Đăng, đầy thỏa mãn nghe được tiếng thốt lên kinh ngạc của đối phương.
Dưới lớp trang phục phiền phức, mỹ nhân mặc yếm đỏ vải the dán sát người, như hòa lẫn với da thịt tuyết trắng, hoạt sắc sinh hương như vậy, thực sự dụ người còn hơn kỹ nữ câu lan, hoặc là oán phi bên trong thâm cung không được sủng ái chỉ cầu một đêm hoàng ân, hoàn toàn không hợp với Thái tử phi cao quý lên tám đại kiệu đón vào hành cung, thiếu niên liếm lên cơ thể cách tầng hồng sa, quả thực Triêu Đăng đã đánh giá thấp tầng lụa mỏng này, lúc được sủng ái, chỉ cần hơi động liền cảm thấy trên người như có vô số sâu nhỏ bò bò cắn xé, suýt nữa bức điên, cơ thể rúm ró lại như bị co giật, trong chốc lát đã đến cực hạn.
“Đăng Nhi, tiểu nương tử, ai nên gọi ai là phu quân?”
“Ta…” Triêu Đăng vừa muốn nói chuyện, thiếu niên liền bấm vào nơi mềm mại, cả người không còn sức lực, kinh hoảng kêu lên: “Phu quân…! Ta gọi ngươi là phu quân…”
“Đăng Nhi ngoan.”
Khương Minh Nguyệt hôn lên môi y, động tác trên tay lại càng hạ lưu, cách tầng hồng sa ngọt ngào nghiền nát, khi mỹ chân bị chơi đến nước mắt tràn lan, cơ thể mị thục, càng khỏi nói đến eo nhỏ bảo bối trắng nõn được chiếc yếm tơ lụa bao bọc đến kiều diễm đa tình.
Đúng là mị ma từ nhỏ đã đày đọa nam nhân.
Thái tử đại hôn một tháng, thiên tử băng hà, chôn cất và kế vị được tiến hành đồng thời, nhớ đến lời nói đầy kiên quyết bắt Thái tử phi chôn cùng mình của tiên hoàng trước khi băng hà, thiếu niên đã khoác hoàng bào nở nụ cười khẽ bên khóe môi, thái giám đứng bên cạnh thấy Đế vương trẻ tuổi vừa phê duyệt tấu chương khóe môi sinh hoa, hiếm khi thấy hắn cười, không khỏi kính cẩn dò hỏi.
“Bệ hạ đang nghĩ đến chuyện gì vui ạ?”
“Chuyện vui.”
“Có liên quan đến tuyển phi ngày mai ạ?”
Thiếu niên lắc đầu, thái giám thức thời im miệng.
Hắn đăng cơ mới có mấy tháng, mặc dù những năm gần đây nuôi dưỡng một đám kiện tướng đắc lực trung thành, nhưng vẫn chưa kịp đem quyền lực nhập vào, mấy lão thần tiền triều vẫn như cũ nắm giữ sức mạnh không thể coi thường, hắn chỉ nạp một nam hậu, phi tần của tiên hoàng đã tan hết từ lâu, xuất phát từ các loại cân nhắc, các thế lực lớn không ngừng muốn thọt chân vào hậu cung tân đế, nhưng không biết tại sao người nọ lại chậm chạp không muốn, tình hình đã đến mức mỗi khi lâm triều đều có người nghị sự, vì dẹp loạn chúng thần, và cũng vì đã thương nghị với Triêu Đăng, mặt ngoài Khương Minh Nguyệt miễn cưỡng đồng ý nạp phi.
“Ta sẽ không chạm vào các nàng.” Sau cuộc mây mưa, nhìn mỹ nhân sắc mặt phi hồng, không ngừng thở dốc, cặp mắt đào hoa của thiếu niên thanh sắc tựa họa, nhớ đến thời điểm hắn chần chờ không quyết, Triêu Đăng im lặng một hồi rồi đồng ý, chỉ cảm thấy trong lòng đau đến gần chết: “Ca ca?”
“Không có chuyện gì, ta không sao.” Triêu Đăng chủ động lấy tay đè hắn xuống, như nhiều năm về trước dụ dỗ thiếu niên: “Ngoan nào ngoan nào, đừng có trưng cái bản mặt sắp khóc đó ra chứ.”
“Nhưng mà ta——“
Rõ ràng… Đã nói chỉ muốn mình ngươi.
Thấy Triêu Đăng hiểu ý như vậy, hắn chỉ cảm thấy khổ sở hơn, rất ít khi Khương Minh Nguyệt bất lực như vậy, thuở thiếu thời vì có năng lực đặc biệt nên trong nghị sự triều đình, giữa một đám huynh đệ hắn bộc lộ tài năng, có thể rõ ràng chỉ ra nhược điểm lợi hại của tất cả mọi người, nhưng chỉ có lúc này, hắn tình nguyện đối phương khóc lóc làm càn làm quấy.
“Tiểu tỷ tỷ mà, rất tốt ~” Triêu Đăng cười rộ lên: “Ta cũng thích nhìn mấy cô gái xinh đẹp a.”
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]
[Đăng Đăng quá lương thiện.]
[Đăng Đăng giả dối bên trong giả dối.]
[… Xin cậu có chừng mực, bằng không khó thoát cái chết.]
Ngày ấy tuyển tú, thiếu nữ mỹ mạo đến từ khắp nơi Khương quốc tập hợp trong hoàng cung, vô luận sau lưng là thế lực nào, nhưng nhiều giai nhân tuyệt sắc như vậy tụ tập một chỗ, hình ảnh vô cùng đẹp mắt, cố tình sao Đế vương trẻ tuổi không quan tâm chút nào, không chỉ đến muộn mà từ đầu tới cuối chưa từng liếc nhìn một cái, thái giám đứng cách Đế vương không xa cao giọng truyền lại thánh ý, khi nghe rõ thái giám nói gì, tất cả giai nhân ở đây đều biến sắc.
Muốn Hoàng hậu… Đến chọn tú?
Hoàng hậu một thân hồng y ngồi bên hông Đế vương, quần áo diễm sắc bao lấy cơ thể xinh đẹp đến cực điểm, chói lòa động nhân đến yếu mệnh, nam hài trẻ tuổi dường như cũng hơi kinh ngạc với quyết định của tân đế, Hoàng hậu thoáng nhíu mày.
Không ít giai nhân đều nghe qua chuyện tình yêu của tân đế, nam hậu duy nhất từ khi Khương quốc lập triều đến nay quen biết với đế vương từ khi còn bé, để người như vậy đến chọn tú, không khỏi khiến nữ tử ở đây đổ mồ hôi lạnh.
“Muội muội hàng thứ nhất người thứ ba.” Triêu Đăng cười rộ lên, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn vừa dò ra, dường như cảm thấy vô lễ liền lập tức hạ xuống: “Đúng, người này người này.”
Thiếu nữ được chỉ nghe âm thanh mang đầy ý cười, đối diện với đôi ngươi người nọ, đột nhiên sắc mặt bạo hồng.
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao.]
Cô gái kia quả thật mi thanh mục tú, trong từng cử chỉ đều toát lên khí chất cổ xưa ý nhị, sắc mặt hồng hào quyến rũ, như thanh sen nổi trên mặt nước, xứng danh mỹ nhân.
Thấy đế vương không yên lòng gật đầu, thái giám cao giọng nói: “Con gái Quan thị Tả thừa tướng, qua bên hông chờ.”
Woa, bạch phú mỹ.
Đăng Đăng xoa tay.
“Trưởng nữ Trữ thị Thượng Thư bộ Hình, qua bên hông chờ.”
“Con gái Tôn thị Ngự sử đại phu, qua bên hông chờ.”
…
…
Cứ vậy tiếp tục, từng loạt từng loạt giai nhân đi qua, Triêu Đăng nhìn qua rất vui, Khương Minh Nguyệt vẫn luôn bí mật quan sát thần sắc người nọ đột nhiên có chút mất mát, Triêu Đăng cứ vậy tùy tâm sở dục, chọn tất cả đều là mỹ nhân, lại như căn bản không hề quan tâm hắn có sủng hạnh hậu cung hay không.
Lại thêm một loạt thiếu nữ quần áo thống nhất đi qua, Triêu Đăng chú ý thấy trong đó có một cô nương diện mạo tinh xảo bước chân phù phiếm, đứng lâu như vậy người cũng đông lạnh, sau khi chọn cô bé kia, nhỏ giọng kêu người hầu bên cạnh đi đưa lò sưởi tay.
Bất kể là bạn học Phù Nguyệt không trang điểm không ra khỏi nhà, hay thiếu nữ Lili kì ảo như robot, lại như Harold hoàn hảo kiêu ngạo nhiệt tình, thậm chí là Trì Tây Diêu có duyên gặp mặt mấy lần, thì dưới góc nhìn của y, lại như đã từng nói với Lili, phụ nữ sinh ra là để yêu thương, huống chi…
Những hình ảnh trong trí nhớ bắt đầu tán loạn, tựa như đạp tuyết xé gió mà đến, nhìn thiếu nữ không thể tin nhận lấy lò sưởi, Triêu Đăng chậm rãi cong lên khóe môi.
Tuy Đăng Đăng là gay, nhưng mỹ nhân thì vẫn bảo vệ.
Con ngươi thiếu nữ lóe lên nhìn nam hài trẻ tuổi một thân hồng y ngồi trên nơi cao, nhẹ nhàng cắn chặt môi dưới, trái tim bé nhỏ đập nhanh hơn bao giờ hết.
Tại sao, khi nhìn người nọ, căn bản không thể ghét nổi chút nào?
Các nàng bị chọn làm tú nữ, bên trong thâm cung dùng mọi thủ đoạn để nổi bật, lẽ ra Hoàng hậu được ân sủng đương nhiên là kẻ địch lớn nhất, nhưng trong nháy mắt đó, đặc biệt khi nhìn thấy Hoàng hậu nở nụ cười, hồn đều bay lên.
Càng không thể tin nổi chính là, nàng thấy bệ hạ có thể nắm giữ được người như vậy… Thật sự rất ghen tỵ.
Thấy những người chung quanh đều có chung biểu tình, thiếu nữ nắm chặt lò sưởi, ấm áp này, phảng phất như khí tức người nọ truyền đến.
Đây là cho nàng, chỉ nàng mới có.
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao.]
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
…
…
Hệ thống thông báo một hồi lười lên tiếng, nói thẳng: [Chồng cậu, tái mặt rồi kìa.]
Triêu Đăng ngẩn người, lập tức không kìm được cười rộ lên lên, bất giác thần sắc của mấy thiếu nữ bên dưới càng thêm ngượng ngùng.
Hậu cung chồng mình, mà cứ như biến thành hậu cung của mình.
Thật sự là, đcmn, sảng khoái.
“Phụ hoàng, nhi thần và Triêu Đăng quen biết đã lâu, thuở nhỏ ngài đưa ta đến Triêu phủ, nhi thần và Triêu Đăng đã ước định tương lai không phải y thì không cưới.” Thiếu niên nói, hai tay khép lại hành lễ, ngôn từ chân thành khẩn thiết: “Mong phụ hoàng tác thành.”
Thiên tử ngồi trên cau mày lại, Khương Minh Nguyệt là người thừa kế duy nhất gã hài lòng, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa thấy hắn động tâm với ai, trước mắt mặc dù Triêu gia Nhị công tử quyến rũ như thế, nhưng so với giang sơn, vẫn phải chọn vế sau.
Nghe được suy nghĩ Đế vương, đầu Khương Minh Nguyệt cúi càng thấp hơn, làm đủ dáng vẻ của một hiếu tử.
“Từ nhỏ đến lớn nhi thần chưa từng cầu xin phụ hoàng thứ gì, chỉ có việc này, kính xin phụ hoàng ân chuẩn.”
Sau hồi lâu trầm mặc, cuối cùng Khương đế nhàn nhạt gật đầu.
“Thôi, trẫm chuẩn ngươi là được.”
“Tạ ơn phụ hoàng.” Đuôi mày Khương Minh Nguyệt mang theo vui mừng, thấy Triêu Đăng bất động, thần sắc đầy sủng ái kêu người nọ một tiếng: “A Đăng, còn không mau tạ ơn đại ân phụ hoàng.”
“Đa tạ bệ hạ.”
Triêu Đăng rũ mắt, thời điểm ngẩng đầu, mỉm cười liếc nhìn nam nhân thân mang long bào, đúng như dự đoán thấy được lão siết chặt lòng bàn tay lại.
Khương Minh Nguyệt che đi tối tăm trong mắt, tiếp tục trao đổi chính sự, khi xác thực tuy Đế vương có đổi ý nhưng cũng là trên ý niệm, hắn dẫn Triêu Đăng ra khỏi đại điện.
Rời khỏi chính điện, Khương Minh Nguyệt kéo chặt tay y không nói một lời, chờ khi trở lại đông cung, khóa cửa lại, thiếu niên ôm lấy Triêu Đăng lên giường gấm rộng lớn.
Bàn tay không nặng không nhẹ đặt lên mông Triêu Đăng, thiếu niên vừa đánh vừa vò hai đám thịt non mềm mại, mãi đến khi người nọ duỗi chân xoay eo.
“Tiểu Minh Nguyệt…! Buông ta ra!”
Má nó, một người hai người đều thích tét đít lão tử, thú vị lắm à.
[Rất thú vị.]
Nghe được âm thanh trong đầu, Triêu Đăng sững sờ.
Tự nhiên có cảm giác…
Y ném suy nghĩ không thiết thực ra sau, chậc lưỡi: [Thú vị cái L.]
“Vừa nãy ngươi cười cái gì?” Véo nhẹ một cái, chất lỏng ẩm ướt khiến đôi mắt Minh Nguyệt càng thêm u ám: “Ngươi không thấy phụ hoàng trợn cả mắt lên?”
“Khương Minh Nguyệt!” Triêu Đăng muốn đạp hắn, lại bị đối phương chụp lấy cẳng chân, lại thêm mấy bạt tai nữa rơi xuống: “Ngươi… A!… Đừng đánh… Tiểu Minh Nguyệt!”
“Đăng Nhi ca ca quá quyến rũ.” Thiếu niên khen xong, bỗng dưng ngừng động tác, môi chạm môi: “Chỉ được cười với ta, ha?”
“… Ngươi… Nha.”
Đầu lưỡi ma sát, lực đạo lôi kéo của đối phương khiến chiếc lưỡi y đau đớn mệt mỏi, nụ hôn của thiếu niên quá mức hung hãn, nước bọt chưa kịp nuốt suýt chút nữa làm Triêu Đăng sặc chết, bàn tay sau gáy mạnh mẽ đè lại khiến y không thể chạy trốn mảy mau, cơ thể này không tốt, chỉ cảm thấy hô hấp không theo kịp, đầu óc bắt đầu mê muội, ngón tay cào cấu sau gáy Khương Minh Nguyệt mềm nhũn, như mèo con đang làm nũng.
Dù sao Khương Minh Nguyệt cũng là thiếu niên máu nóng, một cái hôn sâu khiến hắn khó có thể kiềm chế, nhớ đến xúc cảm dịu dàng lúc trước, hắn đặt Triêu Đăng dưới thân, nhỏ giọng.
“Được rồi Đăng Nhi, lấy chân kẹp cho ta, chờ đến đêm kết hôn ta mới động vào ngươi.”
“…”
Ngươi, mười ba tuổi, đã, ngủ, với, lão, tử, giả vờ thanh thuần cái gì nữa.
Thấy y bất động, tay chân Khương Minh Nguyệt dần gấp gáp, đầu lưỡi ngậm lấy miếng thịt nhỏ nơi vành tai, hơi thở phả vào, bên trong cặp mắt đào hoa ý cười sâu đậm.
“Ngày ấy kết hôn, Đăng Nhi phải ăn mặc thật xinh đẹp.” Thiếu niên vừa nói vừa kéo dài nụ hôn thân mật xuống cổ: “Yếm và vải the, chắc chắn rất đẹp.”
Đại hôn Thái tử được định ra nửa tháng sau, thợ may trong kinh thành thức trắng mấy đêm làm nên hôn phục, trang sức rườm rà tầng tầng lớp lớp, trên dưới Khương quốc đều khiếp sợ với tin Thái tử lập nam tử làm chính thê, không biết bắt đầu từ khi nào, dân gian bắt đầu lưu truyền cố sự ái tình của hai người, kể rằng Thái tử và Thái tử phi quen biết lúc nhỏ, sau nhiều năm vẫn tình đầu ý hợp không thay lòng, đại đa số nữ nhi nghe được đều cảm động rơi lệ, cách xa mấy năm nhưng tình cảm vẫn còn đó, huống hồ còn là quý tộc hoàng cung, nghe nói nhiều năm Thái tử chưa bao giờ nạp phi, cũng hiểu được hành động ấy vì nguyên do gì.
Khi nhận được mật báo, Khương Minh Nguyệt lấy tay gõ bàn chốc lát, khen ngợi thuộc hạ đang chờ đợi mệnh lệnh xong liền cho người thối lui.
Người được phái đi truyền bá cố sự giữa hắn và Triêu Đăng đã chỉnh sửa lại chút ít cho hợp với khẩu vị dân chúng, hơn nữa còn được thiên tử tứ hôn, chúng thần chúc phúc, không ngoài dự đoán được đại chúng tán dương, nhận được dân tâm, hôn sự này đã không còn ai có thể lay động.
Rốt cuộc, hắn đã có thể hoàn toàn nắm giữ người nọ.
Vì quy củ lễ giáo, hỉ kiệu phải nhấc từ Triêu phủ đến hoàng cung, ngày ấy kết hôn, Triêu Bỉnh Chi nhìn con trai thứ đã lâu không gặp mũ phượng khăn quàng vai, vải đỏ mười dặm nghênh đón tiễn đưa, bất giác hai tay siết chặt thành nắm đấm, tại thời điểm lão sắp hành động, cổ trùng trong cơ thể điên cuồng xao động, suýt nữa khiến lão phun ra máu tươi, Miêu phu nhân thì sớm đã bị nhốt vào phòng, thấy lão như vậy, Khương Minh Nguyệt phân phó hộ vệ ngăn cản ở bên, lão ta đành phải oán độc nhìn Triêu Đăng được hỉ nương hầu hạ đội lên khăn voan, bước vào hỉ kiệu.
Mũ phượng: mũ có hình chim phượng của Hoàng hậu và các phi tần thời xưa.
Hỉ nương: người săn sóc nàng dâu trong lễ cưới ngày xưa.
Kiệu hoa một đường vững vàng, bên đường có không biết bao nhiêu con dân Khương quốc tụ lại nhìn xem, vì có quân sĩ hộ vệ che chở nên dòng người chỉ biết nhường đường cho đội ngũ đón dâu, bỗng nhiên, mành che kiệu hoa được bàn tay thon dài tinh tế nhấc lên, gương mặt trù diễm như anh đào phồn hoa từ bên trong lộ ra hơn phân nửa, dân chúng may mắn thấy được đều đã cả kinh, hành động này của Thái tử phi khi chưa kết hôn quả thực đã trái với lễ giáo, nhưng dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành như vậy, chẳng trách nhiều năm Thái tử nhớ mãi không quên.
Bỗng nhiên quần chúng bạo loạn, đội hộ vệ miễn cưỡng giữ trật tự, Triêu Đăng thả mành che xuống, bên ngoài có người điên cuồng gào to tên y, cứ vậy đi đến hành cung của Thái tử, chờ ngoài điện hồi lâu, mới có người dẫn vào.
Khăn voan phủ đầu vô cùng bất tiện, tầm nhìn bị che lại chỉ tới bên chân, Triêu Đăng thấy gạch đá biến thành thảm nhung cung đình, thị nữ dẫn y dừng lại, tay phải bị người nắm chặt, Triêu Đăng nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Minh Nguyệt?”
“Ừm.”
Âm thanh quen thuộc của thiếu niên vang lên vào thời khắc này vô cùng khiến người an tâm, hai người uống rượu hợp cẩn, Khương Minh Nguyệt thấp giọng bảo hắn sẽ cố gắng về sớm, rồi theo thị nữ đến nơi tiệc rượu.
“Xin Thái tử phi ở đây chờ Thái tử.”
Có thị nữ khác đến dẫn Triêu Đăng vào phòng, y đáp một tiếng, cô bé kia dặn y không được lấy khăn voan xuống rồi lui người ra ngoài, chờ khi người đi hết, Triêu Đăng động tác lưu loát lấy vải đỏ ném lên giường.
Bên trong gian phòng ánh nến sáng rực, đệm chăn đỏ thẩm và trang sức trang trí khắp nơi, lư hương được chạm trổ hoa văn không ngừng truyền đến mai hoa nhè nhẹ, mùi hương giống hệt với hương cao mà mấy ngày nay Minh Nguyệt bôi lên người, có lẽ vì y thể hàn, thảm trải sàn đỏ sậm mạ vàng lót khắp cả phòng, Triêu Đăng đi một vòng thấy không có chuyện gì làm, vén lên màn giường hồng châu đan dệt với trang sức tạo thành hoa văn, lên giường ngủ bù.
Khi màn đêm tràn về, có người nhẹ gọi tên y, Triêu Đăng mơ mơ màng màng mở mắt ra, từ sáng sớm bị một đám chị chị em em dằn vặt tới giờ, Triêu Đăng chỉ nhớ mang máng “Da nương nương thật đẹp ~”, “Dung mạo nương nương như thiên tiên y như trong cố sự ~”, y còn chưa xem mình bị bọn họ trang điểm thành cái dạng gì, bất quá nhìn cặp mắt đào hoa rạng rỡ của thiếu niên trước mắt, chắc chắn hắn rất thích.
Thích thì xin sáng đèn, à không, thêm sao.
“Này.” Triêu Đăng chọt chọt mũi hắn: “Sao ngươi nhìn ta dâm dê vậy, mới gả vào Khương gia các ngươi, ta đã hối hận rồi.”
“Được thôi.” Khương Minh Nguyệt ôm vai Triêu Đăng, nhẹ cười: “Qua tối nay, ta liền viết hưu thư cho ngươi.”
Hưu thư: Giấy bỏ vợ.
“Hưu thư luôn nha ~” Triêu Đăng thu tay lại: “Cũng được, chỉ cần không vào lãnh cung là được rồi.”
“Đăng Nhi ca ca…”
“Tiểu Minh Nguyệt…” Triêu Đăng bắt chước ngữ điệu của hắn, bỗng nhiên vỗ vỗ giường lớn gấm vóc, cười hì hì: “Tới tới.”
Khương Minh Nguyệt nhìn chằm chằm y một lúc lâu, Triêu Đăng cởi giày, cởi tất, mu bàn chân trơn bóng dụ ngươi phô ra độ cong ma mị, hỉ phục hai người một màu đỏ tươi, vàng sợi đẹp đẽ thêu nên mẫu đơn, mây hoa đan dệt tinh tế tôn lên ám quang chảy xuôi, mây hoa vốn nên màu đỏ, nhưng vì tơ tằm lạnh lẽo mà có cảm giác thanh lãnh, tua rua được cẩn chuông bạc nơi ống tay và vạt áo, chỉ cần hơi động, âm thanh nho nhỏ liền vang lên.
“Đăng Nhi là đang làm phu?”
Con ngươi thiếu niên chậm rãi u tối, bàn tay nắm lấy mắt cá chân Triêu Đăng, từng chút từng chút kéo người lại trước mặt.
“Đúng vậy.” Triêu Đăng cười híp mắt vỗ vỗ đầu thiếu niên: “Tiểu Minh Nguyệt, gọi phu quân nghe thử.”
Mỹ nhân trước mặt ánh mắt dịu dàng, hồng y phủ lên da thịt tuyết trắng, tay chân tinh xảo như đúc ra từ ngọc, Khương Minh Nguyệt không nhịn được nữa đè người xuống giường, hôn lên đôi môi mềm mại khát vọng đã lâu.
Hắn vừa hôn vừa cởi hỉ phục Triêu Đăng ra, chuông bạc và tua rua vang vọng, mấy ngày liên tiếp được bôi hương cao, cơ thể vốn đã nhạy cảm nay tản ra mị hương như có như không, chỉ cần bấm là chảy ra nước, hắn khẽ cắn lên cổ Triêu Đăng, đầy thỏa mãn nghe được tiếng thốt lên kinh ngạc của đối phương.
Dưới lớp trang phục phiền phức, mỹ nhân mặc yếm đỏ vải the dán sát người, như hòa lẫn với da thịt tuyết trắng, hoạt sắc sinh hương như vậy, thực sự dụ người còn hơn kỹ nữ câu lan, hoặc là oán phi bên trong thâm cung không được sủng ái chỉ cầu một đêm hoàng ân, hoàn toàn không hợp với Thái tử phi cao quý lên tám đại kiệu đón vào hành cung, thiếu niên liếm lên cơ thể cách tầng hồng sa, quả thực Triêu Đăng đã đánh giá thấp tầng lụa mỏng này, lúc được sủng ái, chỉ cần hơi động liền cảm thấy trên người như có vô số sâu nhỏ bò bò cắn xé, suýt nữa bức điên, cơ thể rúm ró lại như bị co giật, trong chốc lát đã đến cực hạn.
“Đăng Nhi, tiểu nương tử, ai nên gọi ai là phu quân?”
“Ta…” Triêu Đăng vừa muốn nói chuyện, thiếu niên liền bấm vào nơi mềm mại, cả người không còn sức lực, kinh hoảng kêu lên: “Phu quân…! Ta gọi ngươi là phu quân…”
“Đăng Nhi ngoan.”
Khương Minh Nguyệt hôn lên môi y, động tác trên tay lại càng hạ lưu, cách tầng hồng sa ngọt ngào nghiền nát, khi mỹ chân bị chơi đến nước mắt tràn lan, cơ thể mị thục, càng khỏi nói đến eo nhỏ bảo bối trắng nõn được chiếc yếm tơ lụa bao bọc đến kiều diễm đa tình.
Đúng là mị ma từ nhỏ đã đày đọa nam nhân.
Thái tử đại hôn một tháng, thiên tử băng hà, chôn cất và kế vị được tiến hành đồng thời, nhớ đến lời nói đầy kiên quyết bắt Thái tử phi chôn cùng mình của tiên hoàng trước khi băng hà, thiếu niên đã khoác hoàng bào nở nụ cười khẽ bên khóe môi, thái giám đứng bên cạnh thấy Đế vương trẻ tuổi vừa phê duyệt tấu chương khóe môi sinh hoa, hiếm khi thấy hắn cười, không khỏi kính cẩn dò hỏi.
“Bệ hạ đang nghĩ đến chuyện gì vui ạ?”
“Chuyện vui.”
“Có liên quan đến tuyển phi ngày mai ạ?”
Thiếu niên lắc đầu, thái giám thức thời im miệng.
Hắn đăng cơ mới có mấy tháng, mặc dù những năm gần đây nuôi dưỡng một đám kiện tướng đắc lực trung thành, nhưng vẫn chưa kịp đem quyền lực nhập vào, mấy lão thần tiền triều vẫn như cũ nắm giữ sức mạnh không thể coi thường, hắn chỉ nạp một nam hậu, phi tần của tiên hoàng đã tan hết từ lâu, xuất phát từ các loại cân nhắc, các thế lực lớn không ngừng muốn thọt chân vào hậu cung tân đế, nhưng không biết tại sao người nọ lại chậm chạp không muốn, tình hình đã đến mức mỗi khi lâm triều đều có người nghị sự, vì dẹp loạn chúng thần, và cũng vì đã thương nghị với Triêu Đăng, mặt ngoài Khương Minh Nguyệt miễn cưỡng đồng ý nạp phi.
“Ta sẽ không chạm vào các nàng.” Sau cuộc mây mưa, nhìn mỹ nhân sắc mặt phi hồng, không ngừng thở dốc, cặp mắt đào hoa của thiếu niên thanh sắc tựa họa, nhớ đến thời điểm hắn chần chờ không quyết, Triêu Đăng im lặng một hồi rồi đồng ý, chỉ cảm thấy trong lòng đau đến gần chết: “Ca ca?”
“Không có chuyện gì, ta không sao.” Triêu Đăng chủ động lấy tay đè hắn xuống, như nhiều năm về trước dụ dỗ thiếu niên: “Ngoan nào ngoan nào, đừng có trưng cái bản mặt sắp khóc đó ra chứ.”
“Nhưng mà ta——“
Rõ ràng… Đã nói chỉ muốn mình ngươi.
Thấy Triêu Đăng hiểu ý như vậy, hắn chỉ cảm thấy khổ sở hơn, rất ít khi Khương Minh Nguyệt bất lực như vậy, thuở thiếu thời vì có năng lực đặc biệt nên trong nghị sự triều đình, giữa một đám huynh đệ hắn bộc lộ tài năng, có thể rõ ràng chỉ ra nhược điểm lợi hại của tất cả mọi người, nhưng chỉ có lúc này, hắn tình nguyện đối phương khóc lóc làm càn làm quấy.
“Tiểu tỷ tỷ mà, rất tốt ~” Triêu Đăng cười rộ lên: “Ta cũng thích nhìn mấy cô gái xinh đẹp a.”
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]
[Đăng Đăng quá lương thiện.]
[Đăng Đăng giả dối bên trong giả dối.]
[… Xin cậu có chừng mực, bằng không khó thoát cái chết.]
Ngày ấy tuyển tú, thiếu nữ mỹ mạo đến từ khắp nơi Khương quốc tập hợp trong hoàng cung, vô luận sau lưng là thế lực nào, nhưng nhiều giai nhân tuyệt sắc như vậy tụ tập một chỗ, hình ảnh vô cùng đẹp mắt, cố tình sao Đế vương trẻ tuổi không quan tâm chút nào, không chỉ đến muộn mà từ đầu tới cuối chưa từng liếc nhìn một cái, thái giám đứng cách Đế vương không xa cao giọng truyền lại thánh ý, khi nghe rõ thái giám nói gì, tất cả giai nhân ở đây đều biến sắc.
Muốn Hoàng hậu… Đến chọn tú?
Hoàng hậu một thân hồng y ngồi bên hông Đế vương, quần áo diễm sắc bao lấy cơ thể xinh đẹp đến cực điểm, chói lòa động nhân đến yếu mệnh, nam hài trẻ tuổi dường như cũng hơi kinh ngạc với quyết định của tân đế, Hoàng hậu thoáng nhíu mày.
Không ít giai nhân đều nghe qua chuyện tình yêu của tân đế, nam hậu duy nhất từ khi Khương quốc lập triều đến nay quen biết với đế vương từ khi còn bé, để người như vậy đến chọn tú, không khỏi khiến nữ tử ở đây đổ mồ hôi lạnh.
“Muội muội hàng thứ nhất người thứ ba.” Triêu Đăng cười rộ lên, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn vừa dò ra, dường như cảm thấy vô lễ liền lập tức hạ xuống: “Đúng, người này người này.”
Thiếu nữ được chỉ nghe âm thanh mang đầy ý cười, đối diện với đôi ngươi người nọ, đột nhiên sắc mặt bạo hồng.
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao.]
Cô gái kia quả thật mi thanh mục tú, trong từng cử chỉ đều toát lên khí chất cổ xưa ý nhị, sắc mặt hồng hào quyến rũ, như thanh sen nổi trên mặt nước, xứng danh mỹ nhân.
Thấy đế vương không yên lòng gật đầu, thái giám cao giọng nói: “Con gái Quan thị Tả thừa tướng, qua bên hông chờ.”
Woa, bạch phú mỹ.
Đăng Đăng xoa tay.
“Trưởng nữ Trữ thị Thượng Thư bộ Hình, qua bên hông chờ.”
“Con gái Tôn thị Ngự sử đại phu, qua bên hông chờ.”
…
…
Cứ vậy tiếp tục, từng loạt từng loạt giai nhân đi qua, Triêu Đăng nhìn qua rất vui, Khương Minh Nguyệt vẫn luôn bí mật quan sát thần sắc người nọ đột nhiên có chút mất mát, Triêu Đăng cứ vậy tùy tâm sở dục, chọn tất cả đều là mỹ nhân, lại như căn bản không hề quan tâm hắn có sủng hạnh hậu cung hay không.
Lại thêm một loạt thiếu nữ quần áo thống nhất đi qua, Triêu Đăng chú ý thấy trong đó có một cô nương diện mạo tinh xảo bước chân phù phiếm, đứng lâu như vậy người cũng đông lạnh, sau khi chọn cô bé kia, nhỏ giọng kêu người hầu bên cạnh đi đưa lò sưởi tay.
Bất kể là bạn học Phù Nguyệt không trang điểm không ra khỏi nhà, hay thiếu nữ Lili kì ảo như robot, lại như Harold hoàn hảo kiêu ngạo nhiệt tình, thậm chí là Trì Tây Diêu có duyên gặp mặt mấy lần, thì dưới góc nhìn của y, lại như đã từng nói với Lili, phụ nữ sinh ra là để yêu thương, huống chi…
Những hình ảnh trong trí nhớ bắt đầu tán loạn, tựa như đạp tuyết xé gió mà đến, nhìn thiếu nữ không thể tin nhận lấy lò sưởi, Triêu Đăng chậm rãi cong lên khóe môi.
Tuy Đăng Đăng là gay, nhưng mỹ nhân thì vẫn bảo vệ.
Con ngươi thiếu nữ lóe lên nhìn nam hài trẻ tuổi một thân hồng y ngồi trên nơi cao, nhẹ nhàng cắn chặt môi dưới, trái tim bé nhỏ đập nhanh hơn bao giờ hết.
Tại sao, khi nhìn người nọ, căn bản không thể ghét nổi chút nào?
Các nàng bị chọn làm tú nữ, bên trong thâm cung dùng mọi thủ đoạn để nổi bật, lẽ ra Hoàng hậu được ân sủng đương nhiên là kẻ địch lớn nhất, nhưng trong nháy mắt đó, đặc biệt khi nhìn thấy Hoàng hậu nở nụ cười, hồn đều bay lên.
Càng không thể tin nổi chính là, nàng thấy bệ hạ có thể nắm giữ được người như vậy… Thật sự rất ghen tỵ.
Thấy những người chung quanh đều có chung biểu tình, thiếu nữ nắm chặt lò sưởi, ấm áp này, phảng phất như khí tức người nọ truyền đến.
Đây là cho nàng, chỉ nàng mới có.
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao.]
[Giá trị yêu thương: 5 sao.]
…
…
Hệ thống thông báo một hồi lười lên tiếng, nói thẳng: [Chồng cậu, tái mặt rồi kìa.]
Triêu Đăng ngẩn người, lập tức không kìm được cười rộ lên lên, bất giác thần sắc của mấy thiếu nữ bên dưới càng thêm ngượng ngùng.
Hậu cung chồng mình, mà cứ như biến thành hậu cung của mình.
Thật sự là, đcmn, sảng khoái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook