Editor: ThmaiD


Chương 51A


Dưới con mắt tràn đầy quan tâm cùng ấm áp của Cố Vô Kế, nhóm quỷ hồn bệnh nhân cảm thấy áp lực đè nén trên đôi vai 'mảnh khảnh' của mình càng thêm nặng nề.


Một lát sau đó, bọn chúng liền xoay người co giò bỏ chạy. Còn bạn quỷ nào đó được Cố Vô Kế vỗ vai, khuôn mặt càng thêm trắng bệch, biểu tình hốt hoảng y như gặp phải thiên địch, giãy giụa càng thêm kịch liệt, sau khi tránh thoát thành công liền vội vàng đuổi kịp bước chân của đồng bạn, giống như sợ ở lại sẽ phải hứng chịu một kết cục cực kỳ thảm thiết.


Vẻ mặt của những người chơi trốn ở trong phòng bệnh phải nói là vô cùng đa dạng, trong lòng thầm nghĩ tên Tôn Thời này hóa ra còn có chút bản lĩnh, con dao phay kia có lẽ cũng không phải là một đạo cụ bình thường, cho nên đám quỷ hồn kia mới có thể bị dọa chạy mất dép.


Về phần mấy lời thoại mà Cố Vô Kế vừa mới thốt ra với nhóm quỷ hồn kia, bởi vì quá mức không bình thường, cho nên đã bị đám người chơi trực tiếp bỏ qua, bọn họ cảm thấy đó có thể là mấy câu thần chú cần thiết để kích hoạt đạo cụ đặc thù.


Cố Vô Kế vẫn cầm dao phay trong tay, ánh mắt vui mừng nhìn theo bóng dáng đang dần biến mất của nhóm quỷ hồn bệnh nhân. Cảm thấy mấy bệnh nhân này cho dù đã biến thành quỷ hết rồi mà vẫn vô cùng tích cực, không cần mình hỗ trợ đã biết tự giác trở về phòng hết cả rồi, như vậy xem ra cái bệnh viện tâm thần này trước đây khẳng định là một nơi hài hòa vui vẻ.


Nếu những người chơi khác đọc được suy nghĩ trong đầu Cố Vô Kế lúc này, khả năng cao sẽ phải phun hết tất cả chất lỏng trong miệng ra bên ngoài, từ khi bước chân vào cái bệnh viện tâm thần bỏ hoang này, bọn họ chưa từng thấy qua một tình huống nào có thể xem như là bình thường.


Theo bước chân chạy trốn của nhóm bệnh nhân, mấy cái bảng số nhỏ lũ lượt rơi xuống đất, đây rõ ràng là mấy cái bảng số được gắn trên ngực của nhóm quỷ hồn vừa nãy, nhắc nhở bọn họ ở tại căn phòng bệnh nào.


Nhưng ngay vào lúc này, âm thanh trườn bò của con quái vật dưới tầng một đã gần trong gang tấc, những người chơi ở đây đều có thể nghe thấy được tiếng thở khò khè nặng nề nó.


"Gay to rồi, quái vật sắp bò tới rồi!"


"Tôn đại ca, mau vào đây!"


Những người chơi khác đã không rảnh để ở lại hóng hớt nữa, vội vã tiến vào sâu bên trong phòng bệnh, tìm kiếm cho mình một nơi có thể ẩn náu.


Mặc dù Cố Vô Kế không biết mấy cái bảng số này sử dụng như thế nào, nhưng cậu có linh cảm về sau nó sẽ mang lại một tác dụng to lớn, cho nên cậu vội vã cúi xuống nhặt hết lên rồi nhét vào lồng ngực, sau đó mới chạy như bay vào bên trong phòng bệnh, rồi cẩn thận đóng chặt cửa lại.


Cảnh tượng trong phòng bệnh tức khắc đập vào trong mắt cậu.


Căn phòng này phải nói là vô cùng bừa bộn, chính giữa được kê bốn chiếc giường, các loại đồ vật cũng rơi vãi đầy trên mặt đất, có vẻ trong đây cũng đã từng xảy ra một cuộc tranh chấp nào đó.


Mặt tường hướng ra hành lang có một cái cửa sổ rất lớn được làm hoàn toàn bằng kính trong suốt, cái này chắc là để cho các bác sĩ ở bên ngoài có thể tiện bề quan sát tình huống của các bệnh nhân ở bên trong.


Một căn phòng như thế này để tìm ra được một chỗ trốn mà không ai phát hiện phải nói là độ khó cực kỳ cao, dù sao với cái cửa sổ trong suốt to chà bá bự kia, người ở bên ngoài có thể dễ dàng quan sát hầu hết cảnh tượng ở bên trong. Cũng may là ở trong này có không ít đồ đạc linh tinh và một cái tủ có thể giấu được người. Ga trải trên giường cũng khá là dài, đủ để che khuất cho những người trốn ở dưới gầm giường, mấy người chơi khác đều đã tìm được nơi trốn cho riêng mình.


Cận Vũ đang trốn ở phía dưới một cái giường gần đó, vẻ mặt vô cùng khẩn trương vẫy tay gọi Cố Vô Kế: "Mau tới đây!!"


Tình huống đã nguy cấp đến nước này, Cố Vô Kế cũng không rảnh để do dự nữa, ngay lập tức phi thân tới chui vào gầm giường cùng với Cận Vũ.


Phòng bệnh tức khắc lâm vào một mảnh tĩnh mịch, không ai dám phát ra âm thanh gì vào lúc này, chỉ có thể chắp tay trước ngực cầu nguyện cho con quái vật kia mau chóng rời đi chỗ khác.


Rốt cuộc con quái vật kia còn có thể khiến cho vẻ mặt của mấy quỷ hồn trong bệnh viện phải lộ ra vài tia hoảng sợ, điều này chứng minh nó cực kỳ khó đối phó...... Nếu không cẩn thận bị phát hiện, cho dù không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng.


Cố Vô Kế và Cận Vũ đã được tấm ga trải giường che đậy kín mít, hoàn toàn không thể thấy được bất kỳ tình huống gì ở bên ngoài, nhưng cho dù như vậy cũng không thể khiến cho bọn họ cảm thấy an toàn hơn là bao, ngược lại, bởi vì không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, vô số cảnh tượng đáng sợ cứ không ngừng xuất hiện trong tâm trí của những người chơi ở đây.


Cận Vũ ở bên cạnh đến thở mạnh cũng không dám, nơm nớp lo sợ nắm chặt tay áo của Cố Vô Kế.


Còn Cố Vô Kế vẫn bình tĩnh quan sát cảnh tượng trước mắt, khi tầm mắt rơi xuống tấm ván gỗ trên đầu, tức khắc ngây ngẩn cả người.


Lúc còn ở bên ngoài hoàn toàn không phát hiện ra, dưới đáy của cái ván giường này, không ngờ sẽ có nhiều nét vẽ nguệch ngoạc đến như vậy, bởi vì ánh sáng quá mờ mịt hạn chế tầm nhìn, cậu dứt khoát lôi điện thoại di động ra, dùng ánh sáng trên màn hình chiếu lên tấm ván gỗ trước mặt.


Cận Vũ bởi vì quá sợ hãi cho nên phải hít một hơi thật sâu để bình ổn cảm xúc, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy những nét vẽ nguệch ngoạc mà Cố Vô Kế chiếu ánh sáng vào, thân thể tức khắc cứng đờ lại, khuôn mặt lộ ra thần sắc không dám tin tưởng.


"Đây là cái gì?"


Những nét vẽ nguệch ngoạc dưới ván giường, rõ ràng là do ai đó dùng bút chì phác họa ra hình tượng của một con quái vật, từ nét vẽ ta có thể đoán được người vẽ tranh rất là tùy ý, nhưng chỉ bằng những đường cong đơn giản này, chúng ta có thể dễ dàng nhận ra, đây chính là con quái vật kinh tởm dưới tầng một.


Phía dưới phần vẽ phác họa còn có một nét đưa bút ngoằn ngoèo khá giống chữ ký của ai đó, nhưng hoàn toàn không thể nhận ra được đó là chữ gì, so với chữ ký nó thực ra càng giống với một loại ký hiệu nào đó hơn.


Ngay bên cạnh còn có mấy dòng chữ kèm theo.


'Nó chắc chắn là quái vật, tuyệt đối không thể để nó bắt được. Nếu không nhất định sẽ có sự tình cực kỳ đáng sợ xảy ra.'


Phía dưới còn được minh họa bằng một nét phác họa quái vật xé xác nhân loại, mặc dù nét vẽ khá là đơn giản nhưng lại có thể khiến cho người nhìn vào da đầu tê dại.


'Nhưng nếu bị nó bắt được thì làm sao bây giờ? Không sao, điểm yếu của quái vật chính là--'


Cố Vô Kế tỉ mỉ quan sát mấy nét phác họa trước mắt, biểu tình thập phần chăm chú, Cận Vũ bên cạnh không khỏi mở miệng: "Tôn đại ca, anh phát hiện ra điều gì bất thường sao? Hay là anh đã đoán ra được điểm yếu của con quái vật kia rồi?"


"Anh chỉ nghĩ là, người vẽ mấy cái này được phết đấy." Ngữ khí của Cố Vô Kế mang theo vài phần khen ngợi: "Em xem mấy cái đường cong này đi, cực kỳ quyến rũ, không ngờ trong cái bệnh viện tâm thần này sẽ có một nhân tài hội họa a."


Cận Vũ: "......."


Cận Vũ đổi đề tài: "Tôn đại ca, anh cảm thấy người vẽ ra mấy cái này rốt cuộc là ai? Và tại sao người đó lại biết được sự tồn tại của con quái vật kia?"


"Anh không biết." Cố Vô Kế giống như đang suy tư cái gì đó: "Nhưng mặc kệ như thế nào, con quái vật ở bên ngoài cùng với người vẽ mấy cái này chắc chắn phải có một mối quan hệ nào đó."


Dù sao loại quái vật như vậy chắc chắn không phải là do quỷ hồn biến thành, nó càng giống như là kết quả của những oán niệm sâu đậm. Mà người vẽ ra những nét vẽ nguệch ngoạc này này, không hề nghi ngờ chính là người có khả năng cao nhất.


Cố Vô Kế đem những nét vẽ kia ghi tạc ở trong đầu, lúc này, bên tai cậu bỗng truyền đến tiếng thở khò khè của con quái vật kia, cậu lập tức cất điện thoại đi, tất cả trở về với hắc ám, thính lực của hai người lúc này đều trở nên nhạy bén hơn bất kỳ lúc nào.


Thanh âm trườn bò của quái vật gây chấn động cả dãy hành lang, sau đó nó dừng lại ngay bên ngoài ô cửa sổ trong suốt.


Mọi người đều ngừng thở, chỉ hy vọng con quái vật kia hãy mau mau rời đi, đặc biệt là hai người trốn ở dưới gầm giường gần cửa sổ, bọn họ quả thực có thể cảm nhận được sự tồn tại của quái vật gần trong gang tấc, bọn họ sợ tới mức suýt ngất, cầu mong quái vật không phát hiện ra điều gì bất thường.


Nhưng vào lúc này, một người đột nhiên lấy tay bịt kín miệng mình lại.


Người bên cạnh kinh ngạc nhìn về phía hắn, nhưng tất cả đã không còn kịp nữa, cho dù người này đã cố gắng khống chế, những cuối cùng cũng phát ra âm thanh hắt xì.


Trong nháy mắt, tim của những người chơi ở đây như có ai đó bóp chặt.


Gần như là nháy mắt sau đó, tiếng thủy tinh vỡ nát hoà với tiếng kêu la thảm thiết của một nam người chơi đồng thời vang lên.


"Đệtt!!" Những người chơi khác đều muốn mở miệng mắng nhưng đã không còn kịp nữa rồi, cả đám đột ngột phi thân ra khỏi chỗ trốn, sợ chính mình chưa kịp làm cái đã bị thọc chết không nhắm mắt.


Mọi người bất thình lình nhìn thấy lại có thêm một người nữa bị quái vật chộp được, không ai khác chính là nam đồng bạn của nữ người chơi Tiểu Liễu, biểu tình trên mặt hắn đã hoảng sợ đến cực điểm, nhìn về phía đám người, cầu cứu: "Cầu xin các người, làm ơn hãy cứu tôi với, tôi vẫn chưa muốn chết--"


Tiểu Liễu bên cạnh kinh hoảng nhìn về phía đồng bạn của mình, vội vàng lôi đạo cụ ra: "Mau dùng cái này!"


Nhưng đạo cụ nàng vừa mới ném sang cho nam đồng đội kia, đã bị con quái vật vươn móng vuốt bóp nát.


Tiểu Liễu và đồng bạn của mình có thể kiên trì đến tận bây giờ phân nửa đều nhờ vào vận khí, chính mình sau khi vượt qua mỗi một phó bản cùng lắm chỉ bắt được 100 tích phân gốc mà thôi, làm sao mà có thể mua được loại đạo cụ cao cấp nào được chứ, cho nên lúc này, bị quái vật bắt được, cũng chỉ có đường bó tay chịu trói.


Trong mắt hai người đã phủ đầy tuyệt vọng.


Sắc mặt của những người khác đều cực kỳ khó coi. Ngay cả Hồng ca cũng phải cắn chặt răng, muốn cứu được người trong tay của quái vật, đối với hắn mà nói hiển nhiên là một chuyện thập phần khó khăn. Nếu có thời gian rảnh để đi làm một chuyện biết chắc sẽ không thể thành công, còn chẳng bằng nhân cơ hội này dẫn dắt mọi người cao chạy xa bay.


"Mọi người tạm thời đừng cử động." Cố Vô Kế đột nhiên mở miệng.


Những người còn chưa kịp phản bác gì, liền nhìn thấy Cố Vô Kế đột ngột xốc tấm ván gường lên, ném thẳng về phía quái vật, tấm ván giường thậm chí còn được căn chuẩn đến nỗi cố ý tránh đi phần chân bị quái vật túm của nam người chơi kia.


Dưới ánh mắt mộng bức của tất cả mọi người, cùng với một tiếng ầm lớn vang lên, con quái vật kia cứ như vậy bị ván giường hung hăng đập một phát, móng vuốt đột nhiên lới lỏng ra, nam người chơi vốn đang bị quái vật túm chặt mất thăng bằng ngã lộn nhào về phía trước, vẻ mặt hốt hoảng không dám tin vào mắt mình, khập khiễng bỏ chạy ra khỏi phạm vi tấn công của quái vật.


Hai mắt của Tiểu Liễu đỏ hoe lại, nhanh chạy đến nắm chặt lấy tay của đối phương, sắc mặt nam người chơi lộ ra vài tia áy náy, hiển nhiên là cảm thấy hổ thẹn vì hành động xa lánh của mình lúc trước.


Những người chơi khác đều lâm vào trầm mặc.


Bọn họ vừa mới chứng kiến cái gì vậy?! Tình huống vừa nãy chả khác gì pha hành động cool ngầu của nam chính trong phim hành động viễn tưởng! Thế quái nào cái thân thể mảnh mai íu đuối kia lại có thể ẩn chứa một sức lực đỉnh kout đến như vậy?


Đặc biệt là sau khi làm ra hành động này, hơi thở của Cố Vô Kế thế nhưng vẫn hết sức bình thường, thật giống như đối với cậu ta, việc này chỉ bình thường như cân đường hộp sữa.


Sau đó cái ván giường lại bắt đầu lắc lư kịch liệt, có vẻ quái vật đang muốn hất văng cái thứ đang đè trên người mình ra, đám người chơi lại tiếp tục một phen ngừng thở.


Lúc này, Cố Vô Kế bỗng phi người vọt qua, dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người chơi, đè chặt tấm ván giường xuống.


Quái vật vốn đang giãy giụa, trong lúc nhất thời thế nhưng không thể cử động, chỉ có thể liên tục gào rống thảm thiết, thân thể của nó bị ép chặt xuống mặt đất rồi phát ra một tiếng vang thật lớn.


Những người khác: "......."


"Tôn đại ca, anh có ổn không?" Cũng chỉ có Cận Vũ trong loại thời điểm ba chấm này dám chạy tới mở miệng nói nói lời quan tâm Cố Vô Kế - kẻ hiện tại nhìn qua còn đáng sợ hơn cả quái vật.


"Vẫn ổn vẫn ổn, anh chỉ cảm thấy hơi mệt môt chút mà thôi, sức lực của con quái vật này mạnh phết đấy." Cố Vô Kế mở miệng, lúc này trên trán cậu mới có vài giọt mồ hôi trong suốt chậm rãi lăn xuống.


Những người khác: "......" Cái gì mà 'chỉ hơi mệt một chút'?! Dưới cái tấm ván giường này cmn chính là một con quái vật khủng bố đó cha nội! Nó thế nhưng mới chỉ khiến cho cậu ta hơi mệt MỘT CHÚT mà thôi!!


Bọn họ đều không khỏi cảm thấy may mắn vì lúc trước không có trực tiếp mở miệng nhục nhã Cố Vô Kế, bằng không hiện tại bọn họ có khi đã không còn sống trên cuộc đời này nữa.


Nhưng cho dù sức lực của Cố Vô Kế có thể tạm thời ngăn chặn con quái vật ngoi đầu lên, nhưng mà cái tấm ván giường kia có vẻ không thể kiên trì được lâu lắm, nó đã bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt to nhỏ.


"Còn do dự cái gì nữa, nhân cơ hội này chạy mau!" Cố Vô Kế mở miệng nhắc nhở những người chơi khác.


Những người chơi khác nghe vậy đều phục hồi lại tinh thần, nhưng bây giờ nếu muốn thoát ra từ cửa chính phải mất rất nhiều thời gian, Hồng ca nhanh chóng làm ra quyết định, trực tiếp đập vỡ ô cửa sổ gần đó lao thân ra bên ngoài, vẻ mặt có chút xin lỗi nhìn Cố Vô Kế một cái: "Cậu cũng cẩn thận!" Nói xong liền xoay người bỏ chạy.


Hắn thực kính nể hành động cao cả của Cố Vô Kế, nhưng đây chung quy là phó bản thế giới, không có gì quan trọng bằng việc bảo toàn tính mạng của bản thân mình cả, nếu đối phương chẳng may hy sinh tại đây, sau khi rời khỏi hắn nhất định sẽ đem việc này tuyên dương đến tất cả mọi người! Khiến cho mọi người ai nấy đều phải nhớ rõ cái tên của người thanh niên Tôn Thời kiên cường tốt bụng.


Còn những người chơi khác sau khi chứng kiến những thao tác kinh người của Cố Vô Kế, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần kính sợ, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để bọn họ cam tâm tình nguyện ở lại. Ngay lập tức đuổi theo bước chân của Hồng ca.


Cận Vũ đương nhiên là chọn lưu lại với Cố Vô Kế, Tiểu Liểu cùng nam đồng bạn của nàng đồng loạt liếc nhau một cái, rồi cũng chọn lưu lại nơi này.


Cố Vô Kế có chút kinh ngạc nhìn về phía bọn họ: "Sao ba người còn không đi nữa?" Đối với tình huống hiện tại cậu có thể lý giải cho lựa chọn của bọn họ, dù sao ở đây nguy hiểm đến như vậy, dù cho những người chơi khác có bỏ đi hết cậu cũng sẽ không có ý kiến gì.


"Em muốn tiếp tục kề vai sát cánh với Tôn đại ca. Từ lúc mới bắt đầu cho đến tận bây giờ, Tôn đại ca đã giúp đỡ em rất nhiều." Cận Vũ vội vàng lên tiếng: "Nếu hiện tại có xảy ra chuyện gì, em còn có thể giúp anh một tay."


"Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Mọi chuyện lúc trước chúng tôi phải cảm ơn cậu rất nhiều! Hai người chúng tôi quả thực không biết lấy gì để báo đáp nữa." Tiểu Liễu cũng vội vã gật đầu, trong lòng nàng và đồng bạn lúc này đều vô cùng cảm kích Cố Vô Kế, tuyệt đối không thể làm ra cái chuyện vong ơn bội nghĩa.


Cố Vô Kế khẽ gật đầu, dùng ánh mắt vui mừng nhìn về phía bọn họ: "Vậy ba người hãy đi xuống chân cầu thang tầng một đợi tôi trước đi, dưới đó vẫn còn có rất nhiều tư liệu có thể điều tra, một lúc nữa tôi sẽ đuổi kịp."


...........................................................


Editor: Chết cha rồi, đêm qua tui ngủ mơ thấy mình cầu hôn một chị gái xinh đẹp, đậu mé, tui cong rồi sao mấy má!!! Hoá ra đây chính là lý do trong suốt hai mươi năm cuộc đời tui không cảm thầy rung rinh trước một thằng con zai nào (trừ A Chén) 😭😭😭 A Chén ơi nếu anh ko nhanh đến rước em về là em đi chơi bê đê đó 😔😔😔 ( à quên năm ngoái tui còn nằm mơ mình ABCXYZ với một chị gái mọng nước) 🙀🙀🙀.....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương