Editor: ThmaiD


Chương 43A


Ánh mắt mấy người xung quanh nhìn về phía Cố Vô Kế tràn đầy khiếp sợ, Đới Viễn Phi không khỏi ngẫm lại quá trình hành động khi nãy của Cố Vô Kế, suy đoán ra lý do cụ thể.


Nhưng hệ thống vẫn chưa tuyên bố xong.


[Người tự tay kết liễu mục tiêu chỉ định, sẽ được chủ nhân hòn đảo giúp thực hiện một nguyện vọng.]


Đây chính là hứa hẹn của Boss phản diện trong phó bản trung cấp a! Chắc chắn có thể nhận được không ít thứ tốt.


Mấy kẻ bị Cố Vô Kế trói gô lại một cục kia chân tay lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, chỉ cần giết chết một người chơi là có thể rời khỏi phó bản này, đây quả là một tin tức không thể tốt hơn được nữa! So với nhiệm vụ ép mọi người tàn sát lẫn nhau lúc đầu còn tiện hơn gấp nhiều lần.


Tuy bọn họ đã bị trói chặt, nhưng vẫn có thể sử dụng đạo cụ, một kẻ hít một hơi thật sâu, bất thình lình hướng về Cố Vô Kế bên cạnh tung ra đòn sát thủ.


Đây chính là đạo cụ khi nãy bọn họ chưa kịp sử dụng để đối phó với nữ quỷ của Lục Nguyên Châu, nhưng hiện tại dùng trên người của Cố Vô Kế thì hoàn toàn đáng giá!


Cố Vô Kế thấy có cái gì đó bay về phía mình, theo bản năng vươn tay trực tiếp bắt lấy, nhận ra nó chính là một ngón tay bị cắt đứt, có chút kinh ngạc nhìn vào đám người trước mắt: "Không ngờ.... các người sẽ mang theo bên mình loại đồ vật kỳ quái này....."


Tên kia tức khắc cảm thấy bản thân mình bị sỉ nhục nặng nề: "Mày nhìn kỹ lại đi! Đây chính là đạo cụ đặc thù! Không phải đồ vật kỳ quái!"


"Gay to rồi! Cậu mau ném nó ra xa đi!!" Đới Viễn Phi khẩn trương mở miệng: "Ngón tay đứt kia có tác dụng nguyền rủa những người tiếp xúc với nó, khiến cho tỷ lệ gặp quỷ tăng cao bất thường....."


Ba người kia vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Đới Viễn Phi, không ngờ tên tiểu tử này lại quay ra phản bội anh em nhanh đến như vậy, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy nuối tiếc, dù sao cũng chả có chút tình cảm gì đáng nói. Vương ca - tên cầm đầu chỉ cười lạnh: ''Muộn rồi, từ lúc thân thể mày tiếp xúc trực tiếp với đạo cụ của bọn tao, mày cũng chỉ có nước chết mà thôi!''


''Ah?'' Cố Vô Kế vẫn vô cùng bình thản, đã thế còn không quên đem cái đạo cụ ngón tay đứt kia cất đi cẩn thận: ''Cái đạo cụ này nghe có vẻ rất hữu dụng nha.''


Là một người từ khi còn nằm trong tã lót đã tiếp xúc với ma quỷ vô số lần, Cố Vô Kế không khỏi sinh ra mấy phần thân thiết đối với cái đạo cụ này.


Ba tên kia trước giờ đã được chứng kiến không biết bao nhiêu lần cảnh tượng thê thê thảm thảm chết không nhắm mắt của những kẻ bị đạo cụ này nguyền rủa thành công, trong nháy mắt, kẻ đó sẽ bị vô số quỷ hồn nhào vô cắn xé. Bọn họ tức khắc tặng cho Cố Vô Kế một nụ cười khinh bỉ.


Nhưng thời gian đã trôi qua vài phút, vẫn không thấy phát sinh chuyện gì.


Ba người: ''......''


''Chắc mấy người đang thắc mắc tại sao đợi lâu như thế mà vẫn không có quỷ hồn nào hiện ra, đúng không?'' Cố Vô Kế nói tiếp: ''Đừng cất công suy nghĩ nữa, sẽ không có quỷ hồn nào xuất hiện ở đây được đâu.''


Hầu hết quỷ hồn quanh đây đều đã được Cố Vô Kế thuận tay siêu độ, ngay cả mấy quỷ hồn không có ý thức ở trên lầu cũng đã được cậu siêu độ luôn rồi.


Cố Vô Kế vốn là một người sống rất có nguyên tắc, đi đến nơi nào có quỷ hồn đều dừng lại ngỏ ý giúp siêu độ.


''Cái gì?'' ''Mày rốt cuộc đã làm cái gì.....''


Ba người kia tức khắc kinh ngạc vô cùng, nhưng sau đó liền suy đoán rằng, trên người Cố Vô Kế chắc chắn còn có một đạo cụ phòng thủ nào đó vô cùng lợi hại, sắc mặt cả đám đều tái nhợt lại.


Không ngờ mục tiêu ở ngay trong tầm mắt mà bọn họ lại không thể xuống tay thành công, trong tay bọn họ lúc này đã không còn bất kỳ đạo cụ nào nữa.


Cố Vô Kế vươn tay bổ mấy phát vào gáy ba người kia, đem mấy kẻ vướng bận này đập cho hôn mê bất tỉnh.


''Chuyện gì đang xảy ra?'' Lục Nguyên Châu hoàn toàn thờ ơ với cách làm của Cố Vô Kế, mà khẩn trương dò hỏi: ''Cậu rốt cuộc đã làm cái gì? Sao nhiệm vụ chủ tuyến lại bị đổi thành như bây giờ?''


''Tôi chẳng qua cũng chỉ kích hoạt một cái nhiệm vụ ẩn mà thôi.'' Cố Vô Kế nhớ lại lời nhắc nhở của hệ thống lúc trước, cũng không ngờ tới cái gọi là độ khó gia tăng sẽ biến nhiệm vụ chủ tuyến thành cái dạng này: ''Cho nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này.''


Hệ thống còn nói đây là lệnh mà chủ nhân hòn đảo trực tiếp đề ra, hay là do tui biết được chân tướng của mọi chuyện, nên Boss phản diện trong phó bản này muốn giết người diệt khẩu?


Cố Vô Kế không khỏi thở dài: ''Nếu cậu lo lắng, có thể rời đi ngay bây giờ. Rốt cuộc sự tình kế tiếp chắc chắn sẽ cực kỳ phiền toái.....''


Phó bản này đã bắt đầu được một đoạn thời gian, tuy nó khá là nguy hiểm, nhưng số lượng người chơi vẫn còn sống sót cho đến tận bây giờ ắt hẳn sẽ không phải là quá ít.


Lục Nguyên Châu tiến đến ôm chầm lấy bả vai của Cố Vô Kế, ngữ khí còn mang theo một niềm tự hào mãnh liệt: ''Hóa ra là nhiệm vụ ẩn, đúng là cậu có khác, không hổ là đồng đội của tôi!''


Lục Nguyên Châu đang cảm thấy cực kỳ bội phục ánh mắt chọn lựa đồng đội của chính mình, phải biết rằng nhiệm vụ ẩn không phải người nào cũng có đủ điều kiện để kích hoạt! Mà hắn lại có thể tận mắt chứng kiến người làm lên điều huyền thoại này, lúc trở về có cái để đi khoe với bàn dân thiên hạ rồi!!


Cố Vô Kế: ''Lục, Lục Nguyên Châu?''


''Phiền toái cái gì chứ, nếu tôi đã chọn cậu làm đồng đội, đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.'' Lục Nguyên Châu nói xong lại vỗ vỗ bả vai của Cố Vô Kế thêm mấy lần, vẻ mặt đầy kiên định quyết không lùi bước.


Đới Viễn Phi bên kia cũng vội vàng lên tiếng: ''Tôi cũng muốn lưu lại! Cái mạng này chính là do Cố đại ca cứu lại, tôi nhất định phải báo đáp ngài. Chẳng qua là nơi này lửa cháy lớn quá, rất dễ dàng trở thành bia ngắm, không cẩn thận sẽ bị những người chơi khác phát hiện ra, chúng ta phải nhanh chóng tìm một nơi nào đó kín đáo hơn để ẩn nấp.''


Cố Vô Kế nhìn chăm chú vào hai người trước mắt, trong lòng tức khắc tràn đầy cảm động, quả nhiên người làm nhiều việc tốt, sẽ luôn được nhận lại những hoa thơm quả ngọt, nếu không tại sao lúc nào tui cũng có thể gặp được những đồng đội chân thành thiện lương như thế này a.


''Không, không cần phải trốn, Boss lệ quỷ trong phó bản này chắc cũng không để cho chúng ta có thể trốn thoát nhẹ nhàng như vậy đâu.'' Cố Vô Kế nhìn về phía căn nhà gỗ đang đắm mình trong biển lửa trước mắt, trong lòng đã nghĩ ra cách giải quyết, thản nhiên mở miệng: ''Vì vậy, chúng ta chỉ cần đứng chờ ở chỗ này là được.''


''Chờ đám người đó tìm đến đây? Việc này quá nguy hiểm.'' Lục Nguyên Châu không khỏi nhíu mày, mở miệng: ''Đám người chơi đó chắc chắn sẽ chạy hết đến đây! Cho dù năng lực siêu nhiên của bọn họ đã bị phó bản áp chế, nhưng bọn họ vẫn có thể sử dụng những đạo cụ đặc thù, chúng ta không thể một lúc đối phó với nhiều người như vậy được.''


''Thật ra vẫn còn tốt chán.'' Cố Vô Kế mở miệng, trường hợp tấn công quần thể không phải cậu chưa từng được chứng kiến qua, tình huống gặp ở phó bản Du thuyền ma lúc trước so với hiện tại cũng nguy hiểm không kém.


Thấy Cố Vô Kế bình tĩnh đến như vậy, Đới Viễn Phi không hiểu tại sao lại cảm thấy niềm tin dâng tràn trên từng chân tơ kẽ tóc, đây nhất định là bản lĩnh của lão đại đi!


''Thật ra tôi đã nghĩ ra cách giải quyết, nhưng mà rất cần sự hỗ trợ của vài người bạn cũ.'' Khóe miệng Cố Vô Kế nhếch lên một nụ cười cực kỳ thân thiện: ''Ưm.... Tôi nghĩ bọn họ sẽ không từ chối đâu.''


...........


.....


Sắc trời hiện tại đã tờ mờ sáng.


Nhóm người Bành Hạo Thương lúc này vẫn đang ẩn thân bên trong một căn nhà gỗ khác, không dám tùy tiện đi ra bên ngoài.


Nhà gỗ trong rừng cũng không phải thứ gì đó khó kiếm. Rốt cuộc lớp sương mù ngoài kia nguy hiểm như thế nào chỉ cần có não đều phải minh bạch, những người không tìm được nhà gỗ, phỏng chừng sẽ không thể sống qua đêm nay.


''Tên Cố Vô Kế kia không biết đã làm cái gì, mà lại có thể khiến nhiệm vụ chủ tuyến thay đổi giữa chừng, đúng là ghê gớm.'' Người lên tiếng sắc mặt không phải quá tốt.


Suy cho cùng, trong mắt bọn họ, Cố Vô Kế chính là con mồi thơm ngon của riêng mình, sao có thể cam tâm để cho những người khác giành trước!


''Bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho những người khác đừng tìm đến quá nhanh.'' Một người khác mở miệng: ''Huống hồ người trực tiếp giết chết hắn sẽ được Boss thưởng lớn, nếu chúng ta chậm chân để kẻ khác giành mất thì tiếc muốn chết!''


''Bành Hạo Thương, cậu rốt cuộc có cảm nhận được tung tích hiện tại của Cố Vô Kế hay không?''


''Tôi đương nhiên cảm nhận được.'' Bành Hạo Thương quả thực đều phải lo lắng đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng nghỉ. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào a?! Sự tình tại sao lại phát triển ra nông nỗi này, hoàn toàn vụt ra khỏi những tính toán của hắn, đây không còn là chuyện mà hắn có thể tùy tiện khống chế nữa rồi.


Nhiệm vụ chủ tuyến hiện tại đều tuyệt đường sống của Cố Vô Kế, hắn rốt cuộc phải làm thế nào cho phải a!!


Mấy người kia lúc này đột nhiên cảm thấy bên ngoài có gì đó không thích hợp, từ cửa sổ nhìn ra, mơ hồ thấy được ở đằng xa, có những tia lửa đang bùng lên mãnh liệt.


''Đó là cái gì? Sao lại thế này?''


Bành Hạo Thương cúi đầu thấp thỏm, trong lòng biết nếu bản thân mình còn tiếp tục giấu giếm nữa thì khẳng định sẽ lòi, lập tức làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc, mở miệng: ''Cố Vô Kế đang ở nơi đó!''


Đám người kia nghe vậy sắc mặt đồng loạt biến đổi, tính huống có thể khiến cho bọn họ chú ý, thì những người khác đương nhiên cũng như vậy.


''Chết tiệt, tên Cố Vô Kế này đã gây ra chuyện lớn như thế, còn không chịu ngồi yên một chỗ tự kiểm điểm lại bản thân, bây giờ thì hay rồi, khẳng định sẽ có rất nhiều người tìm đến giết hắn.''


''Chờ sương mù tan đi chúng ta ngay lập tức chạy đến đó, tuyệt đối không thể để cho những người khác giành trước!''


..............


.......


Ngay lúc này, có rất nhiều người chú ý đến nơi phát ra ánh lửa, bọn họ đều nôn nóng khẩn trương đến cực điểm.


Đối với Cố Vô Kế, bọn họ không ít thì nhiều đều có ấn tượng, nhìn qua chỉ là một cái bình hoa thực lực chẳng ra gì, mới vào đã đặc tội với người hầu trên đảo, hiện tại có lẽ lại chọc trúng cái họng súng nào mới khiến cho mọi chuyện biến thành như vậy.


Chỉ không ngờ nhiệm vụ chủ tuyến lại đổi mới giữa chừng, muốn đám người chơi bọn họ đi giết chết Cố Vô Kế? Nhiệm vụ này so với nhiệm vụ ở phó bản cấp thấp còn đơn giản hơn nhiều. Khó khăn duy nhất ở đây chính là lũ quái vật cùng quỷ hồn gặp phải dọc đường đi.... Nhưng nếu nghĩ đến những phần thưởng sẽ nhận được, chút khó khăn này liền trở nên không đáng kể.


''Nơi phát ra đám cháy đêm qua là chỗ này đi.''


Một kẻ núp sau thân cây, cảnh giác quan sát căn nhà gỗ điêu tàn trước mắt. Sau đó hắn vô cùng kinh ngạc phát hiện, bên trong đống tro tàn, thế nhưng lại có một người đang ngồi thích ý dùng bữa sáng, cảnh tượng này đúng thật nhàn nhã như đang ở nhà!!


''Kia chính là Cố Vô Kế?'' Thanh âm của một người khác vang lên, ngữ khí tràn ngập khinh thường: ''Đã xảy ra chuyện lớn đến như vậy, còn không nhanh chóng trốn đi, đã thế rảnh rỗi ngồi đây ăn sáng....''


''Đừng thả lỏng cảnh giác, không chừng bọn chúng đang giăng bẫy chờ chúng ta tự chui đầu vào.'' Người kia khẩn trương mở miệng.


''Cho dù là bẫy, chúng ta vẫn phải ra tay, tuyệt đối không thể để cho kẻ khác chiếm trước!''


Nói xong, hai người nhanh chóng vọt về phía trước, dọc đường đi không ngờ lại cực kỳ thuận lợi, làm cho bọn họ càng thêm khinh thường nhóm người Cố Vô Kế.


Cố Vô Kế quay đầu lại, bình tĩnh nhìn hai nhân vật mới xuất hiện: ''Các người nên cẩn thận một chút, đây không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện tiến vào, nếu chẳng may dẫm phải thứ gì đó không tốt là gay to đấy.''


''Đừng nghĩ xàm xí ba câu là có thể dọa sợ bọn tao.'' Hai người nhếch mép cười lạnh, lúc chân chạm vào khoảng đất bên trong mới nhận ra có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống liền thấy chân mình đang dẫm lên một vũng máu, có một đôi tay khô quắt đã túm chặt lấy cổ chân của bọn họ.


Nháy mắt tiếp theo, còn không đợi bọn họ phản ứng lại, đôi tay kia bỗng tăng mạnh lực kéo, hai người kia cứ như thế bị lôi thẳng vào bên trong vũng máu.


Cố Vô Kế thở dài: ''Đã bảo phải cẩn thận rồi mà, sao cứ không chịu tiếp thu ý kiến của người khác vậy?''


Vị trí hiện tại của cậu đúng là phần đất trong phòng bếp lúc trước, bởi vì đã kích phát thành công nhiệm vụ ẩn, sau đó Cố Vô Kế quyết định đi thương lượng với anh bạn quỷ hồn trong phòng bếp một chút, đối phương bởi vì tâm tình phức tạp, cuối cùng cũng đồng ý hỗ trợ.


Mà vũng máu này chính là một loại năng lực đặc thù của phòng bếp quỷ, lúc trước Cố Vô Kế do may mắn cho nên không có dẫm phải vũng máu đó, nếu không....... nếu không Cố Vô Kế chắc vẫn đem đối phương trực tiếp lôi lên mặt đất mà thôi.


Nếu chỉ dựa vào sức của một mình Cố Vô Kế, phải đối phó với nhiều người chơi như vậy thì có chút quá sức, nhưng nếu được những quỷ hồn xung quanh hỗ trợ, thì không nhất định a.


Để tạo cơ hội cho đám người chơi kia chui đầu vào rọ, Cố Vô Kế còn tri kỷ đem những quỷ hồn lảng vảng quanh đây siêu độ hết một lượt, làm cho Lục Nguyên Châu và Đới Viễn Phi không khỏi kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, hai người bọn họ không hiểu sao cứ cảm thấy sự tình phát triển quá mức vi diệu rồi!


Hai người chơi kia sau khi bị lôi vào trong vũng máu đều đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, cho dù bọn họ đã lâm vào hôn mê, nét mặt vẫn vô cùng hoảng loạn, thật giống như đã gặp phải một sinh vật siêu cấp khủng bố.


Bọn họ có gặp phải cái gì đi chăng nữa Cố Vô Kế cũng chẳng hứng thú gì, trực tiếp mở miệng: ''Đới Viễn Phi, mau đem hai người này trói gô lại, thử lục soát trong người bọn họ một phen, nếu có tin tức gì hữu dụng về hòn đảo này thì cứ lấy ra để chúng ta cùng nghiên cứu.''


''Rõ!'' Đới Viễn Phi đang tránh sau đám phế tích lập tức gật đầu, vô cùng tự giác thực hiện chức trách của một đàn em chân chính, đem hai tên người chơi này kéo lên rồi lôi vào một góc quen thuộc, ở góc này đã có không ít người chơi nằm hôn mê bất tỉnh từ lâu, đều là những kẻ không biết tự lượng sức mình, chưa kịp ra tay đã thất bại ngay tại vòng gửi xe.


Anh bạn người chơi bị trẹo chân kia cho đến hiện tại vẫn còn chưa tỉnh, nhưng Đới Viễn Phi cũng không bỏ qua, tận chức tận trách moi móc từ trong người hắn một mảnh bản đồ.


Còn vật tư sinh hoạt, bọn họ vẫn còn rất nhiều, đủ để ăn uống thả ga cho đến tận khi phó bản kết thúc.


Cố Vô Kế cũng không muốn lấy đi tính mạng của những người này, chủ yếu là không thực sự cần thiết phải làm như vậy, huống hồ cậu vốn là một người có tâm địa thiện lương. Đương nhiên, việc những người này có thể vì rớt xuống vũng máu mà sinh ra bóng ma tâm lý hay không thì cậu cũng chẳng quan tâm.


Còn Lục Nguyên Châu đang ở chỗ cao cảnh giới, nếu có chuyện gì phát sinh sẽ dùng ám hiệu thông tri cho hai người ở dưới.


''Mọi người cùng nhau chung tay góp sức quả nhiên không gì cản nổi.'' Cố Vô Kế nhìn tấm bản đồ đảo nhỏ đã hoàn thành phân nửa được trải ở trên bàn, đây là thành quả ghép lại từ những mảnh nhỏ tìm được trong người của những kẻ nằm hôn mê kia, chắc là ở lúc truy tìm vật tư bọn họ may mắn kiếm được.


Tầm bản đồ này mô tả địa hình của toàn bộ hòn đảo, không những thế còn ghi chú rõ nơi nào có nhà gỗ, nơi nào cực kỳ nguy hiểm, thậm chí ngay cả những hang cùng ngõ hẻm thích hợp làm chỗ ẩn nấp cũng được đánh dấu rõ ràng.


Có thể nói, chỉ cần có được tấm bản đồ này trong tay, là có thể chiếm được ưu thế trong trò chơi săn thú mạo hiểm này.


Nhưng rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể hóa giải lời nguyền, đem hòn đảo này hoàn toàn giải phóng?


Cố Vô Kế không khỏi vắt óc suy nghĩ, chẳng lẽ mình phải chủ động hơn nữa, đi quanh đảo siêu độ thêm càng nhiều quỷ hồn?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương