Muốn Ngài Hôn Em FULL
-
4: Quý Tiên Sinh Là Người Tốt
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Trở lại phòng làm việc, Quý Dư Chu xoa bóp sống mũi lạnh lẽo, bắt đầu xử lý chính vụ.
Ngoài việc kiểm tra tình hình cơ bản, hắn đến viện phúc lợi Ngân Hà còn là vì một mục đích quan trọng khác.
Theo điều tra của mật thám, viện trưởng Tôn có liên hệ mật thiết với một tổ chức bí mật, Quý Dư Chu nghi ngờ băng nhóm hải tặc tinh tế từng bị tấn công trước đó đã hồi sinh.
Trong thời đại tinh tế, nhảy chuyển trong không gian là chuyện có khả năng, nó tạo ra kẽ hở để nhóm hải tặc sống sót giữa các tinh cầu khác nhau.
Bọn chúng hiện diện phân tán và xuất quỷ nhập thần, luôn là mục tiêu chủ chốt của các quân khu.
Lúc trước, cha của Quý Dư Chu nhờ vào việc đánh bại bọn chúng mới có thể vững vàng ngồi trên vị trí Tư lệnh của Quân đoàn.
Nhóm hải tặc tinh tế đã nhiều năm không bị phát hiện tồn tại, lần này lại đột nhiên xuất hiện ở nhiều nơi, e rằng bọn chúng sắp có động tác lớn.
"Cốc, cốc, cốc."
Có tiếng gõ cửa, Quý Dư Chu không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Mời vào."
Người tới là một trong những binh sĩ thân cận của Quý Dư Chu, sau khi vào cửa, gã cung kính cúi đầu chào Quý Dư Chu: "Tư lệnh, ngài gọi tôi?"
Quý Dư Chu gật đầu, đặt tài liệu trong tay xuống, gọi binh sĩ đến trước mặt mình.
Sau khi quyết định nhận nuôi Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu đã cẩn thận kiểm tra lai lịch của cậu, nhưng hành vi đột ngột và kỳ lạ của Giang Tầm Dục đã khiến Quý Dư Chu nổi lên lòng nghi ngờ, Quý Dư Chu không thể hoàn toàn tin tưởng cậu.
Hắn nghi ngờ cô nhi viện Ngân Hà là địa điểm bí mật để nhóm hải tặc móc nối hậu trường.
Hơn nữa, để đứa nhỏ một mình trở lại nơi tràn ngập nguy hiểm thật sự không an toàn, Quý Dư Chu nói với binh sĩ: "Ngày mai, cậu đi theo đứa nhỏ Giang Tầm Dục kia để đảm bảo an toàn cho cậu ấy.
Nếu có tình huống đặc biệt gì, phải kịp thời báo cáo cho tôi."
"Vâng."
Binh sĩ kính cẩn đối với Quý Dư Chu chào theo kiểu quân đội.
"Vất vả rồi." Sau khi phân phó xong, ngữ khí của Quý Dư Chu hòa hoãn một chút.
"Tình hình gần đây đặc biệt, các cậu khổ cực tôi đều nhìn ở trong mắt, chờ chuyện này giải quyết xong, tôi sẽ sắp xếp cho các cậu nghỉ phép."
Quý Dư Chu luôn là người ân uy có đủ, hắn nhớ rất rõ gia cảnh của từng thủ hạ.
"Không còn việc gì." Quý Dư Chu ra lệnh đuổi khách, "Cậu về trước đi."
Binh sĩ gật đầu, ngay sau đó chỉ còn lại Quý Dư Chu trong phòng làm việc.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Về phía Giang Tầm Dục, sau khi Quý Dư Chu rời đi, cậu mới ngập ngừng và thận trọng bước vào phòng.
Ước chừng là do Quý Dư Chu dặn dò, phòng ngủ được trải một tấm thảm dày, bước vào thật mềm mại, khiến người ta cảm thấy phi thường yên tâm.
Phong cách tổng thể của căn phòng cũng giống như bên ngoài, chính giữa là một chiếc giường đơn nhỏ, trên đó đã xếp sẵn chăn ga gối đệm, màu trắng tinh khiết, không có một chút bụi bẩn, thu vào trong mắt Giang Tầm Dục trông hơi chói mắt.
Do dự hồi lâu, cuối cùng ngón tay Giang Tầm Dục cũng chạm vào bông mềm.
Rất mềm, hoàn toàn khác với tấm thảm rơm cũ nát của cậu ở cô nhi viện, là ký ức mà cậu không nhớ ra.
Giang Tầm Dục nhịn không được sờ soạng thêm một chút, lại cảm thấy quá mất mặt, buông tay và ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn học.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong phòng vang lên một tràng cười giòn tan, tiếng cười này có chút cảm giác kim loại, không giống tiếng người bình thường, vang vọng trong căn phòng nhỏ.
Giang Tầm Dục lập tức trở nên căng thẳng, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, cả người căng thẳng: "Là ai?!"
"Hahahaha, cậu thật là dễ thương."
Một vật nhỏ tròn vo từ trong góc khuất bay ra, toàn bộ đều là màu trắng, hai cánh vỗ nhanh, một đôi mắt máy móc nhìn Giang Tầm Dục: "Anh bạn nhỏ không cần sốt sắng, tôi là người máy quản gia ở đây, cậu có thể gọi tôi là Tiểu C."
Giang Tầm Dục nhìn chằm chằm người máy nhỏ: "Người máy quản gia?"
"Phải đó." Tiểu C vỗ cánh, từ chỗ cao bay tới trước mặt Giang Tầm Dục, săn sóc quay một vòng, để Giang Tầm Dục có thể nhìn thấy toàn cảnh của chính mình, "Tôi là người máy quản gia dân dụng cấp C trong căn nhà này, những anh trai quân dụng cấp A và B đều rất cao lãnh, không ai để ý đến tôi...Cậu có phải là đứa nhỏ mới đến đây không? Bao lớn rồi? Muốn ở đây bao lâu? Tôi ở cái nhà này lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người đến đây..."
...Bộ dạng lảm nhảm này thực sự giống như đã lâu không được nói chuyện với ai.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Một loạt câu hỏi khiến Giang Tầm Dục nhất thời không biết trả lời như thế nào, chưa kịp nghĩ ra đáp án, Tiểu C đã thay cậu nói: "Ồ, tôi quên mất, vừa rồi hệ thống đã ghi lại thông tin của cậu...Chà chà, cư nhiên mới mười bảy tuổi, còn chưa thành niên, đây là lần đầu tiên lão gia mang một đứa nhỏ như vậy về nhà, thật sự là..."
Tiểu C còn chưa kịp nói xong, Giang Tầm Dục đã cau mày ngắt lời nó: "Lão gia?"
"Phải!" Giọng điệu của Tiểu C có chút kinh ngạc, "Cậu không biết lão gia sao? Hắn là người đưa cậu trở về đó!"
Giang Tầm Dục có chút khó khăn mở miệng: "...Ngài ấy để cậu kêu ngài ấy là lão gia sao?"
Trong ấn tượng của Giang Tầm Dục, "lão gia" vẫn luôn là kiểu xưng hô của thời đại trước, đã lâu rồi không có gọi như vậy nữa, hóa ra Quý tiên sinh thích người khác gọi hắn là "lão gia" sao? Giang Tầm Dục có chút không thể tưởng tượng nổi.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ánh sáng trong mắt Tiểu C lập tức mờ đi, ngay cả tốc độ vỗ cánh của nó cũng chậm lại, từ trong cơ thể phát ra một tiếng thở dài: "Ai, làm sao có thể, đây là thông tin trong thư viện hệ thống của tôi, dữ liệu cho biết gia chủ đều thích được người xưng hô như vậy...Tôi biết về lão gia còn ít hơn cậu, tôi đã bị hắn để ở chỗ này lâu lắm rồi, căn bản chưa từng nói chuyện với hắn."
Giọng điệu của Tiểu C rõ ràng là trầm xuống, Giang Tầm Dục chịu đựng hết lần này đến lần khác, nói: "...Nếu cậu đổi cách xưng hô, có lẽ ngài ấy sẽ nguyện ý nói với cậu thêm vài câu."
"Thật sao?!" Ánh sáng trong mắt Tiểu C lại sáng lên, bởi vì không điều chỉnh độ sáng của đèn nên nó thiếu chút nữa đã chiếu mù mắt Giang Tầm Dục, "Vậy lúc thường cậu gọi hắn là gì...Hai người rất quen thuộc sao? Lão...hắn là người như thế nào vậy? Nói cho tôi biết, tôi hoàn toàn không biết gì về hắn cả!"
"Tôi thường gọi ngài ấy là Quý tiên sinh, chắc cậu cũng có thể gọi ngài ấy như vậy." Giang Tầm Dục trả lời câu hỏi đầu tiên một cách nhanh chóng, nhưng khi đến câu hỏi thứ hai, cậu có chút bế tắc.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý tiên sinh là người như thế nào? Giang Tầm Dục không nói nên lời, cậu chỉ biết rằng sau khi cha mẹ qua đời, thế giới của cậu đã trở thành hai màu trắng đen, người và người hay người và vật đều không có gì khác nhau.
Cách đây không lâu, Quý tiên sinh đã tự tay xé rách tấm vải đen che mắt cậu, để cậu có thể học tập và cảm nhận màu sắc của thế giới một lần nữa.
Giang Tầm Dục im lặng hồi lâu, cuối cùng quay lại câu hỏi thứ hai của Tiểu C: "Quý tiên sinh là người tốt."
Tiểu C rõ ràng là có hứng thú, quấn lấy Giang Tầm Dục muốn cậu nói chuyện của Quý Dư Chu, Giang Tầm Dục cũng không biết nhiều, chỉ có thể lúng túng lấp liếm vài câu rồi mượn cớ chạy trốn vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có hệ thống điều khiển trung tâm, vừa bước vào cửa, hệ thống này đã lập tức giúp cậu xả nước vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp nhất với cơ thể, tự động giúp Giang Tầm Dục chọn hương liệu có mùi bưởi.
Chỗ này có điều kiện cao cấp hơn ở cô nhi viện rất nhiều, số lần tắm mỗi ngày ở cô nhi viện đều có giới hạn, mà một đứa trẻ như Giang Tầm Dục vốn không được người khác thích thì rất ít có cơ hội được tắm.
Giang Tầm Dục cởϊ qυầи áo, đi tới bồn tắm đầy nước, cố gắng nhấc cổ chân mảnh khảnh vào trong nước, nhiệt độ của nước đã được điều chỉnh đến mức thoải mái nhất, làm cho trạng thái căng thẳng của Giang Tầm Dục có chút thanh tĩnh lại.
Giang Tầm Dục ngâm toàn thân trong bồn tắm, một làn sương trắng từ trong phòng tắm bay lên.
Mọi thứ thật thoải mái, Giang Tầm Dục chỉ cảm thấy mi mắt càng ngày càng nặng, đầu óc càng ngày càng rối rắm...
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Trong cơn mông lung, dường như cậu nghe thấy âm thanh máy móc của Tiểu C, một âm thanh sắc bén và chói tai, sau đó cậu nhanh chóng cảm nhận được một đôi bàn tay to lớn và mạnh mẽ...
Nhìn đứa nhỏ đang ngủ ngon lành trước mặt, Quý Dư Chu bất lực thở dài, để khẩu súng trên tay trở lại thắt lưng.
Thiết bị báo động trong nhà đột nhiên vang lên, Quý Dư Chu sắc mặt trở nên u ám, trong giây lát đã sẵn sàng phòng ngự cấp một, ám vệ từ trong bóng tối lặng lẽ xuất hiện...Nhưng không ngờ chuyện là đứa nhỏ ngủ quên trong nhà tắm, hệ thống sợ cậu ngủ quên sẽ bị ngạt thở trong này nên mới tự động báo cảnh sát.
Thực ra, Quý Dư Chu đang bận rộn với những việc chưa giải quyết gần như đã quên mất chuyện trong nhà còn có một đứa nhỏ.
Quý Dư Chu rũ mắt xuống, ám vệ lặng lẽ biến mất, hắn có chút bất đắc dĩ bước lên phía trước, muốn đánh thức Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong bồn tắm, chỉ lộ ra một cái đầu tròn trịa, đôi mắt xanh biếc tràn đầy cảnh giác kia lúc này ngoan ngoãn nhắm lại, lông mi dài đẫm nước, rủ xuống, cả người đều nhũn ra.
Ngón tay của Quý Dư Chu chạm vào bờ vai trắng nõn và tròn trịa của Giang Tầm Dục, nhưng động tác vỗ vỗ lại chậm chạp không xuất hiện.
Đôi mắt của đứa nhỏ đầy vết thâm tím, dường như đã rất lâu rồi không được ngủ yên, trong lòng Quý Dư Chu hiếm khi lóe lên một cảm xúc gọi là thương hại, lúc tỉnh táo, Giang Tầm Dục luôn ở trong trạng thái chuẩn bị tinh thần để đối kháng với thế giới này, sợ là chưa bao giờ trải qua cảm giác thư thái hoàn toàn như thế này.
Truyện chỉ được đăng tải trên quát-bát Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, bây giờ lực lượng hải tặc hoạt động mạnh mẽ, người cha mà hắn vốn nương tựa vừa mới qua đời, mỗi ngày hắn đều phải lên tinh thần chiến đấu hết mình.
Do dự một lúc, ngón tay của Quý Dư Chu đổi hướng, trực tiếp vững vàng nhấc người lên khỏi mặt nước.
Thoát khỏi lớp nước che chở, thân thể của Giang Tầm Dục hoàn toàn lộ ra ngoài.
Cơ thể cân đối đầy sẹo, đầu gối và khuỷu tay đỏ bừng vì nước nóng, phía trên đôi chân mảnh mai, vật nhỏ kia đã có đặc điểm của người lớn rồi...Lần đầu tiên, Quý Dư Chu nhận thức rõ ràng rằng Giang Tầm Dục đã là một đứa nhỏ sắp đến tuổi trưởng thành.
Ngoài trừ hơi gầy và trên da còn để lại sẹo, thì đây là một cơ thể gần như hoàn hảo.
Quý Dư Chu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, vươn tay lấy một chiếc khăn tắm sạch sẽ trên kệ bên cạnh, nhẹ nhàng quấn lấy thân thể Giang Tầm Dục, đặt cậu trở lại giường.
Trở lại phòng, Quý Dư Chu do dự một chút, liền nhờ người máy quản gia đặt một số loại thuốc trị sẹo thông qua quang não.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook