Một tuần sau.
Yên Chi vẫn nằm trong phòng cách ly.

Niệm Kha được duy nhất một lần vào thăm cô.
Yên Chi nằm im tựa như đang ngủ say.

Mái tóc dài của cô đã không còn nữa, trên mặt đặt dụng cụ thở, trên tay ghim ống truyền dịch, hai chân bó bột.

Bên cạnh máy theo dõi nhịp tim vẫn đều đặn vang lên những tiếng típ típ.
Niệm Kha ngồi bên cạnh nắm lấy tay Yên Chi, nắm rất rất lâu.
Bác sĩ nói, vỏ não của Yên Chi bị tổn thương nghiêm trọng, cô hiện giờ trong tình trạng hôn mê sâu, hoàn toàn mất ý thức, chỉ duy trì được hô hấp và nhịp tim.

Khả năng tỉnh lại chỉ có 5%, hoặc là mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.
Một tháng sau.
Tình hình Yên Chi dần ổn định hơn, cô được chuyển xuống phòng bệnh.

Cô trước sau đều chưa một lần có phản ứng.

Cô im lặng ngủ say, ngủ một giấc ngủ không biết đến bao giờ mới tỉnh lại.
Niệm Kha mang đến một bó cẩm tú cầu đặt ở trên bàn.

Anh nói với cô, hoa này là do anh cắt từ vườn hoa cô trồng, muốn đem vào cho cô nhìn thành quả của mình.

Anh nói cô hãy mở mắt ra xem, cô vẫn ương bướng nằm im không đáp lời anh.
Anh nói với cô chuyện của Hà Yên Vân, nói anh đã giúp cô trả thù, đem cô ta tống vào tù, cho cô ta hưởng thụ cuộc sống trong đó hơn mười năm.
Một năm sau.
Niệm Kha lấy khăn sạch nhúng nước giúp Yên Chi lau người, anh tỉ mỉ cận thận từng động tác.

Anh vừa làm vừa cùng cô trò chuyện, nhưng chỉ có mình anh nói, mình anh nghe.
- Đêm nay anh ngủ cùng em nhé?
Đáp lại lời anh chỉ có tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ.


Niệm Kha cũng tự biết mình không thể nào nghe câu trả lời của cô.

Anh tắt đèn, tự ý leo lên giường nằm cạnh cô.

Giường bệnh trong bệnh viện không rộng như ở nhà, anh nằm quay sang một bên, hướng ánh mắt nhìn Yên Chi.
Anh quay sang hôn lên trán cô, tay anh nắm lấy tay cô, nói chúc cô ngủ ngon.

Nói xong anh cười khổ.

Cô đã ngủ suốt một năm, còn cần ngủ nữa sao? Anh nên nói "Mở mắt mong sao thấy nụ cười của em" mới phải.
Niệm Kha trằn trọc một đêm.

Nhìn Yên Chi của bây giờ tiều tùy thiếu sức sống, anh lại nhớ đến một Yên Chi vui vẻ hoạt bát của ba năm về trước.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp cô, cô vui vẻ nở nụ cười, đôi mắt cô cũng dường như đang cười, nói với anh.
- Chào anh, em là Hà Yên Chi.
Nụ cười trong đôi mắt của cô, làm anh bị mê hoặc, khiến anh bị cuốn vào lúc nào không hay.

Có đôi lúc đôi mắt cười của cô vô tình kéo anh ra khỏi những kế hoạch, làm anh quên mất mục đích của mình.

Cưới cô không phải vì yêu, mà vì trả thù.
......
Niệm Kha còn nhớ năm mười tuổi anh ở Cô nhi viện.
Anh nhờ biết nói chuyện bằng tiếng Anh với một người đàn ông nước ngoài, nên được hai vợ chồng họ để ý, còn muốn nhận nuôi anh.
Anh đồng ý đi cùng họ, nhưng anh lại do dự.

Anh hỏi họ có thể nhận nuôi thêm một bé gái không? Họ nói nhà họ có con gái, không muốn nuôi thêm.
Anh vốn dĩ không muốn chôn vùi ở đây, nhưng lại không đành rời xa cô bé con mang cho anh ấm áp.

Anh muốn cô bé đi cùng mình, nhưng lại không có cách nào mang cô đi cùng.
Sau cùng, anh cũng đành tạm biệt cô bé con ở Cô nhi viện, với lời hứa sẽ quay về tìm cô.

Anh theo cặp vợ chồng kia sang Mĩ.

Đi một cái đã là mười năm.
Mười năm sau anh theo trí nhớ quay về tìm Cô nhi viện năm nào.

Hỏi người ta thì mới hay, ở mảnh đất kia từng có một Cô nhi viện, nhưng bốn năm trước đã bị di dời.

Anh mất tin tức của cô bé con từ đó.
Anh về lại Mĩ, tiếp tục học, tiếp tục lên kế hoạch trả thù cho cha mẹ.
Kế hoạch trả thù nhà họ Hà, anh đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Anh ở đằng sau điều khiển, khiến cho công ty họ làm ăn không được thuận lợi.
Anh tiếp cận ông Hà Quang, làm đối tác tốt của ông ta.

Trong một lần nói chuyện, cố tình nói ra chuyện mình đang độc thân, còn đang tìm người thích hợp để cưới về.

Quả nhiên ông Hà không để mất cơ hội tốt, ngay lập tức giới thiệu con gái ông ta.
Theo như những gì anh cho người điều tra, con gái nhà họ Hà thuộc hàng thiên kim tiểu thư, xinh đẹp, sành điệu.

Cô ta không biết làm việc gì ngoài chuyện tiêu tiền.
Nhưng anh thật không ngờ.

Buổi gặp mặt đầu tiên, cô gái đó hoàn toàn khác những tài liệu anh thu thập .
Cô gái ăn mặc rất giản dị, lời nói cũng rất đúng mực.

Một chút bóng dáng của thiên kim tiểu thư đều không có.
Không phải người ta đồn con gái nhà họ Hà rất phóng túng, thay bạn trai như thay áo hay sao? Còn muốn giả vờ thanh cao cho ai xem? Cô ta nghĩ anh dễ bị lừa như vậy sao?
Muốn đóng vai thục nữ trước mặt anh? Được! Anh cho cô tiếp tục diễn tròn vai.


Theo đuổi Yên Chi hơn bốn tháng, mà cô vẫn không mảy may có bất kỳ động thái nào.

Có chăng cũng chỉ là cùng nhau đi ăn, đi xem phim, không có hành động nào vượt quá mực.
Anh đành ra kế sách "giả vờ say rượu làm chuyện càn quấy" dẫn dụ cô đưa anh về nhà.
Hà Yên Chi quả nhiên đêm đó lộ rõ bản chất.

Lúc anh tỉnh táo cô ta vẫn cứ tỏ ra mình thanh cao, lúc anh say lại không ngần ngại ngả vào lòng anh, ôm anh ngủ suốt cả một đêm.
Sau hôm đó, thái độ của cô với anh khác hẳn.

Cô chủ động hơn, có khi còn ôm anh, hôn anh.

Làm anh không biết ruốt cuộc điều gì đã tác động khiến cô thay đổi như vậy.
Thậm chí, anh còn nghe cô nói câu.
- Niệm Kha, chúng ta kết hôn đi!
Sau này, vô tình đọc được nhật ký của cô anh mới biết.

Thì ra đêm đó cô nhìn thấy bức hình lúc còn bé của anh treo trên tường.

Cô đã nhận ra, anh là cậu bé năm đó cùng cô ở Cô nhi viện.
......
Ngày cưới, anh diễn bộ mặt con rể ngoan, chúc rượu ba mẹ vợ.
Trong vài khoảng khắc, anh không kiềm chế được mà trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Chính ông ta, người hại chết ba mẹ anh.

Ông ta sao có thể ở đó vui vẻ, ông ta không nên có được sự vui vẻ đó.
Anh nhất định, nhất định sẽ hủy hoại tất cả, cướp đi tất cả, trả lại cho gia đình ông ta sự đau khổ mà anh đã phải chịu đựng.

Con gái của ông ta, Hà Yên Chi, anh nhất định chơi chết cô ta.
Hôm cùng Yên Chi về thăm nhà ba mẹ vợ, anh mới biết, thì ra nhà họ có đến hai người con gái.
Thông tin anh điều tra được, thiên kim tiểu thư, xinh đẹp sành điệu, tất cả là nói về người chị gái, Hà Yên Vân.
Anh lúc đó đơn giản nghĩ rằng người điều tra kia làm ăn không có tâm, qua loa đại khái điều tra thiếu sót.
Nếu lúc đó anh không mặc kệ chuyện này.

Nếu lúc đó anh chịu bỏ công tìm hiểu lại.

Nếu lúc đó anh biết Yên Chi không phải con gái nhà họ Hà.

Thì có lẽ, anh đã không tàn nhẫn ra tay với cô.
Rõ ràng là muốn khiến con gái nhà họ Hà phải đau khổ, nhưng anh lại không tìm được lý do khiến cô đau khổ.
Yên Chi từ khi gả cho anh vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ dịu dàng như phút ban đầu.

Cô nấu ăn rất ngon, làm việc nhà rất giỏi, trong ngoài đều chu toàn hết thảy.
Anh hoàn toàn không tìm được điểm sơ hở để ra tay.
......
Diệp Trúc, cô ta là tay trong của anh.

Được anh thuê giám sát mọi hành động của Yên Chi.
Cô ta nói nếu anh trả công hậu, cô ta sẽ giúp anh nghĩ cách.

Anh phó mặc cho Diệp Trúc thay mình lo liệu chuyện này.
Một đêm kia, lúc anh vừa đi uống xã giao về.

Thấy Diệp Trúc đứng ở cửa đi tới đi lui.

Vừa nhìn thấy anh, cô ta vẻ mặt hơi hoảng, ấp a ấp úng nói loạn, nói cái gì mà bà chủ có khách, còn mời người ta vào trong phòng nói chuyện riêng.
Anh không hiểu cô ta muốn nói gì, trực tiếp đi lên lầu.
Cho đến khi anh bước chân vào phòng, cho đến khi đèn bật sáng, cho đến khi thấy Yên Chi cùng người đàn ông lạ mặt đang cùng nhau ở trên giường.
Vẻ mặt Yên Chi hoảng hốt, chiếc váy ngủ tuột xuống gần nửa, ngực lộ ra bên ngoài.
Anh chứng kiến màn này vô cùng tức giận.
Anh đánh tên kia, Yên Chi lại ngăn cản, khiến anh càng tức giận.

Ý nghĩ cô sau lưng anh ngoại tình càng khiến anh mất kiểm soát.
Anh hành hạ cô, dùng chính thân thể cô ra mà trút giận.

Anh bỏ mặc cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Suốt đêm hôm đó, anh rời nhà, đến quán bar uống rượu.
Đến trưa hôm sau, lúc tỉnh dậy lại thấy Yên Vân nằm bên cạnh mình.

Quần áo của cả hai mỗi thứ một nơi rơi trên nền.
[Hết chap 14]
To be continue...
[TG: Cầu cmt...!^^].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương