Nhìn thấy Vân Miên đi khập khiễng, An Đinh đang định làm việc của mình liền xung phong: "Em đưa chị đến đó trước."
Kỳ thực cậu vẫn có chút lo lắng, bởi vì chưa bao giờ nghe nói đến chuyện Vân Miên biết viết thư pháp, lỡ như khoe khoang quá đà bị hắc thì phải làm thế nào?
Nhưng bây giờ..
An Đinh không khỏi lén nhìn người bên cạnh, chị ấy một chút vội vàng cũng không có.
Cậu có một suy nghĩ kỳ lạ, nếu là Vân Miên trước đây thì cậu nhất định không tin chuyện chị ấy biết viết thư pháp.
Nhưng nếu là chị ấy của hiện tại, quanh người chị ấy có một khí chất trầm lặng, thuộc làu thi thơ.
Một người có thể triệt để thay đổi như vậy sao? Hay trước đây cậu thật sự không hiểu Vân Miên?
Cậu giống như hỏi bâng quơ: "Chị học thư pháp bao lâu rồi?"
Vân Miên suy nghĩ một lúc, cẩn trọng nói: "Chị vẫn luôn có hứng thú."
Cô học từ khi còn nhỏ, mỗi lần luyện viết thư pháp là thời gian cô thư giãn nhất, lúc này không cần nghĩ về những chuyện khác, nội tâm bình tĩnh, cho nên cô rất thích.
Lúc nào cũng cảm thấy có hứng thú là vì đã học nó rất lâu rồi, nên không đến mức là gạt người, vậy sao vẫn luôn nói bản thân không có tài lẻ đặc biệt nào?
Nếu là mình, thì không thể vác loa ở tại chỗ nói cho mọi người biết được.
Anh Đinh luôn cảm thấy Vân Miên lúc ghi hình chương trình có chút kỳ lạ, đến tham gia chương trình đều là muốn nổi tiếng, nhưng chị ấy hình như không có ý định đó.
Nhưng nếu chị ấy không muốn nổi tiếng thì không cần tham gia chương trình này là được rồi, nhưng khi tham gia rồi lại lên hot search không biết bao nhiêu lần.
Nếu nói đây là một phương thức để nổi tiếng khác thì cũng không đúng, những hot search này chị ấy đều là bị đưa lên trong tâm thế bị động.
Phụ nữ, thật sự hay thay đổi lại khó hiểu.
Trong đầu An Đinh xoay chuyển liên tục, Vân Miên thì lại không nghĩ nhiều như thế, ngày hôm qua cởi áo khoác ôm người đi bệnh viện, đi đoạn đường rất dài, vừa lạnh lại vừa nóng, lại thêm mấy ngày trước bị cảm còn chưa khỏi, lúc đi xuống lấy nước trong đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Cô thật sự không thích bị ốm.
Một đường im lặng đi đến nhà ông Lý, giờ phút này trong nhà ông rất náo nhiệt, người đến đây đều là những người già ở gần đó, thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm thì đều thích viết lách.
Cô cùng An Đinh đi tới: "Chào các ông các bà."
Ông Lý vừa nhìn thấy người thì liền đứng dậy: "Ồ, chân cháu bị sao vậy?"
Ông nội Lý và bà nội Dư đều có ấn tượng rất tốt về Vân Miên, không chỉ cảm thấy cô là người có tính cách tốt, có con mắt tinh tường, mà cũng bởi vì chuyện lần trước nữa.
Hai người bọn họ đối với máy quay gì đó không có vấn đề gì, nhưng cháu trai vẫn còn đang đi học chưa được nghỉ lễ, trong trường có rất nhiều người, là Vân Miên lên tiếng bảo vệ sự riêng tư của cháu trai bọn họ.
"Chương trình này của mấy cháu cũng thật là, sớm nói chân bị đau thì chúng ta còn cần thi đấu gì nữa."
"Không sao." Vân Miên cười nói "Ảnh hưởng không lớn đâu ạ."
Lúc này có một lão nhân gia ở bên cạnh đứng lên: "Lão Lý, hóa ra, người mà ông nhắc đến là cô bé này."
Lúc này Vân Miên mới nhận ra, đây chính là ông nội của cậu bé bị ngã hôm qua, hình như họ Vương, không ngờ ông ấy cũng tới.
Ông Vương: "Hôm qua may nhờ có cháu, Yêu Tử nhà chúng ta mới không bị sao."
Vân Miên cười nói: "Ông khách sáo quá rồi, hôm qua bọn nhóc chắc bị dọa sợ, hôm nay thế nào rồi ạ?"
"Tốt lắm, tốt lắm, bà nội của bọn nó đang ở nhà chăm sóc chúng rồi." Ông Vương thở dài một tiếng, phiền muộn nói: "Cha mẹ bọn chúng đi làm ở bên ngoài, cũng là yên tâm giao đứa nhỏ cho chúng ta, cũng trách tôi hôm qua bận rộn, không chú ý đến bọn chúng lại chạy ra ngoài chơi, nếu có chuyện gì, ta làm sao mà giải thích được với cha mẹ bọn chúng chứ."
"Tại sao những người trẻ tuổi trong một gia đình đều làm việc ở bên ngoài?" An Đinh thắc mắc hỏi "Người già tuổi tác cao, có đôi khi cũng không chăm sóc được hết."
Các ông đều cười rộ lên: "Cậu chàng này chắc chưa từng nếm khổ bao giờ."
An Đinh: "?"
Cậu ta sao lại chưa từng ăn đắng bao giờ chứ.
Vân Miên quay đầu, nhẹ giọng nói: "Bởi vì cuộc sống."
"Đây không phải điều mọi người mong muốn."
Bà nội Dư nói: "Ở chỗ chúng tôi không có việc gì có thể kiếm ra tiền, người trẻ tuổi chỉ có thể đi ra ngoài kiếm việc làm, nếu không cả nhà làm sao mà sống?"
Anh Đinh phản ứng muộn màng, mãi sau mới yên lặng gật đầu: "Thật xin lỗi, cháu hiểu rồi."
"Không trách cháu." Ông nội Lý cũng không để ý lắm, ngược lại nói "Gia đình mấy cháu chắc không thiếu tiền, những cực khổ này chỉ có trải nghiệm qua mới hiểu được."
Miệng An Đinh mấp máy, những nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên không nói ra thì hơn.
Đợi đến khi mọi người ngồi lại, cậu mới nhỏ giọng nói: "Thực ra cháu cũng đã chịu rất nhiều khổ cực."
Nghe có vẻ rất tủi thân.
Bước chân Vân Miên hơi dừng lại, giơ tay vỗ về cánh tay an ủi người đang đỡ mình, nhẹ nhàng nói: "Mỗi người đều có một gánh nặng khác nhau, gian khổ cũng không giống nhau, giống như em không biết chuyện của họ, họ cũng không biết chuyện của em."
"Nhưng chị biết."
An Đinh khẽ chớp mắt: "Chị biết cái gì?"
Vân Miên: "Biết em rất nỗ lực, rất cực khổ."
Đi đến trước bàn đặt sẵn giấy bút, Vân Miên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cậu: "Cảm ơn, cố lên."
An Đinh mím môi, không nói.
Đạo diễn Kim vỗ vỗ tay chỉ huy: "Đều đã chuẩn bị xong rồi!"
An Đinh bước sang một bên nhìn chằm chằm vào Vân Miên, người đang yên lặng sắp xếp lại giấy bút, tâm tình có chút phức tạp, chưa từng có ai nói rằng hiểu được sự cực khổ của cậu.
Chết tiệt, cậu đột nhiên muốn khóc.
Đạo diễn Kim: "Chúng tôi đã tìm cho ông nội Lý và Vân Miên hai bài, chỉ cần viết hai bài này là được."
Ông Lý xoa xoa hai tay vào nhau, giọng bình tĩnh nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi."
Vân Miên cũng gật đầu: "Tôi cũng chuẩn bị xong rồi."
"Vậy chúng ta bắt đầu."
Sau khi đạo diễn Kim nói xong, phát hiện An Đinh vẫn đứng bên cạnh, liền trêu đùa hỏi: "Cậu nhóc nhà cậu không phải vẫn luôn tranh cãi muốn đi chơi sao? Sao bây giờ vẫn còn ở đây?"
An Đinh hừ nhẹ một tiếng: "Tôi bây giờ không phải cũng đang nghỉ ngơi đó sao?"
Cậu phải xem Vân Miên viết như thế nào, đợi chút còn chuẩn bị an ủi chị ấy.
"Được." Đạo diễn Kim cảm thấy dù sao cũng đang quay, hai người ở cùng nhau biết đâu còn có thể phát ra được tia lửa gì đó, anh ta quay đầu nói chuyện với mấy lão nhân gia: "Khán giả hôm nay cũng chính là giám khảo, cần tỉ mỉ quan sát, chút nữa sẽ cần mấy vị đưa ra đánh giá."
Những lão nhân gia lần lượt gật đầu.

Thực ra qua hai ba câu nói vừa rồi, mọi người đều biết Vân Miên là người hôm qua đã đưa cháu nhà ông Vương bị ngã đi bệnh viện, cho nên bây giờ nhìn cô cũng có thiện cảm hơn.
Trong lòng nghĩ dù kết quả có như thế nào, đều sẽ giữ lại cho đứa trẻ này chút thể diện.
Dù sao ông Lý cũng là người đã đọc qua sách, phần lớn thế hệ này khi còn trẻ đều viết thư pháp, luyện tập đã lâu nên chữ viết quả thực không tồi.
Bọn họ nhìn sang một ông già đang ngồi trong góc: "Lão Phó, chút nữa ông cũng xem rồi cho điểm nhé."
Ông Phó bị gọi tên thì khó hiểu ậm ừ trả lời: "Tự nhiên gọi chúng ta đến đây, lại còn làm giám khảo cuộc thi gì đó, không được công bằng lắm."
Ông Vương nói: "Cái tính khí thối của ông, cô gái người ta còn trẻ tuổi, viết không đẹp cũng là điều dễ hiểu."
Lão Phó là giáo viên đã nghỉ hưu, trong số những người đã được học chữ chính quy thì ông là người viết đẹp nhất, các con ông đều đang làm việc trên thành phố không có thời gian chăm sóc ông, vì vậy ông trở về quê sống một mình, ít ra còn có bạn già thăm hỏi.
Lần này lúc tổ tiết mục đến tìm, ông cũng không muốn đi lắm.
Những người trong giới giải trí đều là những người nửa vời, sao mà biết viết thư pháp được chứ?
Nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, mọi người đều đến hết, ông Lý còn không ngừng khen ngợi người ta, nói phải để cho người ta chút mặt mũi, ông mới đến đây.
Lão Phó: "Còn trẻ tuổi thì nên mài giũa, mới biết cách học."
Mọi người đều biết tính cách của ông, nhưng cũng sẽ không có ác ý đối với người khác, cho nên cũng mặc kệ ông.
Chỉ là sau khi hai người bắt đầu viết, những người xem vốn dĩ còn đang không nhập tâm thì lúc này có chút kinh ngạc.
Ngay cả lão Phó cũng không khỏi giật mình, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Ông Lý thì không cần nói nữa, mọi người đều đã từng thấy qua, nhưng Vân Miên thì lại vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, phải nói rằng từ lúc cô ngồi xuống và cầm bút lên, dường như xung quanh cô đã tự động hình thành lên một hàng rào.
Từng động tác của cô đều rất đẹp, động tác còn chuẩn hơn ông Lý rất nhiều, lúc hạ bút có thể thấy lực hạ từng nét rất ổn, nét chữ cũng rất dứt khoát.
Đây không phải là điều mà một người chỉ học qua làm được.
Đạo diễn Kim cũng ngồi thẳng người lên, nhỏ giọng chỉ đạo quay phim: "Phóng to lên."
Máy quay nhanh chóng phóng to, khi nhìn thấy chữ viết của Vân Miên trên màn hình, đạo diễn Kim cũng phải mở to mắt, cho dù là người bình thường, anh ta cũng biết chữ của Vân Miên không phải ngày một ngày hai học là viết được ra như vậy.
Hạ bút lưu loát, nét chữ cân đối đẹp mắt, viết được thế này tại sao còn khiêm tốn!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, trong một khung cảnh như vậy dường như không ai tạo ra một âm thanh quấy rầy nào, mãi cho đến khi hai người viết xong, đặt bút xuống, mọi người mới thở phào một hơi.
Có An Đinh ở đây, đạo diễn Kim nói: "An Đinh, cậu với nhân viên công tác đem hai chữ phúc này cho mọi người xem."
An Đinh kéo cái cằm sắp rơi xuống đất của mình lên, bước nhanh về phía trước, cẩn thận cầm tờ giấy Vân Miên vừa viết lên, chỉ sợ đụng vào thứ gì đó làm rách.
Ngay sau đó nhân viên công tác cũng cầm chữ viết của ông Lý lên.
Sau khi ông Lý viết xong cũng không nhìn thấy Vân Miên viết chữ gì, lúc này mới quay đầu nhìn xem, trầm ngâm một lúc rồi vỗ đầu, cười nói: "Là tôi kém cỏi vụng về a."
Mọi người theo lời nói cũng lần lượt nhìn sang chữ viết của Vân Miên, sau đó đều không tự chủ được mà đứng lên quan sát.
Chữ của ông Lý bọn họ đều đã xem nhiều lần rồi, lần này cũng không tệ, Vân Miên thì không giống.
Trong đó người vội vàng nhất là ông Phó, ông đeo kính lão vào, nghiêng người về phía trước: "Tránh, tránh tránh, đầu ông chặn mất tầm nhìn của tôi rồi."
Sợ nhiều người làm hỏng chữ, chữ của hai người được đặt trên một cái bàn lớn để dễ quan sát hơn.
Lão Phó vừa xem vừa hỏi: "Cô gái, chữ viết này của cháu không phải luyện ngày một ngày hai mà thành, phương pháp viết là gì vậy để mọi người học tập?"
Vân Miên nói: "Là một giáo viên dạy cháu."
Lúc đó học thư pháp và hội họa, cô theo học một nhà thư pháp nổi tiếng ở Trung Quốc, tên là Tần Thư Dư.

Cô Tần là một giáo viên tốt, đã giúp đỡ cô rất nhiều, tiếc là bây giờ không thể gặp được nữa.
Lão Phó hỏi: "Là giáo viên nào thế?"
Vân Miên cười xin lỗi: "Ở đây không tiện tiết lộ."
"Cháu viết cũng không được đẹp, không thể để cô ấy mất mặt được."
Mọi người trong tổ tiết mục đều biết xuất thân của Vân Miên không bình thường, nếu thật sự theo học một giáo viên nổi tiếng trong ngành, thì khả năng thật sự rất lợi hại, không tiện tiết lộ cũng là lẽ đương nhiên.
Trong mắt các lão nhân gia cũng vậy, con cái trong những gia đình có tiền thì tiếp xúc với người khác nhất định cũng không phải là người bình thường.
"Khó trách." Lão Phó nói "Viết đẹp quá, đây không phải mất mặt, cháu còn trẻ mà viết được như vậy là đã hơn rất nhiều người rồi."
Ông thay đổi định kiến ban đầu của mình, nhìn Vân Miên cũng nhiệt tình hơn rất nhiều: "Luyện thư pháp cũng là luyện tâm trí, cô gái nhỏ thật không tồi."
Những người khác cười ông: "Lão Phó, ông thay đổi sắc mặt cũng nhanh quá đấy."
"Mấy người thì biết cái gì." Lão Phó nhìn chữ này, càng nhìn càng thích, lại quay sang nhìn Vân Miên "Lão già này bình thường cũng không có sở thích gì, chỉ thích viết viết vẽ vẽ, chữ này cháu tặng cho ta có được không? Trở về ông cho con trai ông xem, nó học còn kém xa cháu lắm."
Thực ra ông cảm thấy bỏ tiền ra mua chữ này cũng không lỗ.
Vân Miên gật đầu: "Nếu ông không chê thì đương nhiên có thể ạ."
Ông Lý bất mãn nói: "Cái ông này là thế nào vậy, Tiểu Vân Miên là đang mài giũa với tôi, có tặng thì cũng là tặng tôi chứ."
"Cô bé đã đáp ứng với tôi trước rồi."
Thực ra đến thời điểm này mọi người ai cũng đã nhìn ra được người thắng cuộc, vốn dĩ ông Lý cũng không phải là người học viết thư pháp bài bản.
Không khí lúc này náo nhiệt lên cũng tốt, không cần quá coi trọng việc ai thắng ai thua, làm mọi người đều khó xử.
Vân Miên thấy hai người tranh giành chữ của mình thì nói: "Cháu lại viết thêm cho ông cặp chữ khác nữa nhé."
Ông Phó ho một tiếng: "Cháu còn đang bị thương.."
Nhưng ánh mắt thì lại đầy mong đợi.
"Cháu ngồi viết mà, nên không sao."
"Vậy ông có thể chỉ định viết gì không?"
"Đương nhiên có thể ạ."
Ông Phó lập tức buông tay đưa chữ viết vừa rồi cho ông Lý, đi đến trước bàn viết chữ: "Như này, ông cũng viết cho cháu mấy chữ, tuy rằng không đẹp như cháu viết, nhưng cũng là một phần tâm ý của ông."
Vân Miên có chút thụ sủng nhược kinh: "Ông quá khách sáo rồi, cháu rất vinh hạnh."
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy những lão nhân gia khác cũng đang nóng lòng muốn thử, bèn cười nói: "Vậy thì thế này, cháu sẽ đổi của mỗi người một cặp chữ được không ạ?"
Mọi người nghe thấy câu này, đương nhiên là vui vẻ.
Vì vậy trận so tài ban đầu đột nhiên biến thành hiện trường đổi chữ, đạo diễn Kim cũng không ngờ được sự tình lại phát triển thành ra như vậy.
Những trưởng bối này đều thích chữ của Vân Miên, nguyện ý đổi chữ với cô, đây là sự công nhận của mọi người với cô.

Đây rốt cuộc là bảo bối gì thế.
Đợi đến khi mọi người tỉa cây ăn quả về, liền nhìn thấy một hiện trường so tài thư pháp hòa thuận vui vẻ.
Vân Miên bị một nhóm trưởng lão vây quanh, thỉnh thoảng lại nghe một lão nhân gia bên cạnh nói gì đó, sau đó giơ bút lên viết, rồi lại đi đổi với họ.
Trịnh Vũ Châu: Tình huống gì vậy? "
An Đinh cùng với quay phim của mình đang chuẩn bị rút lui tỏ vẻ thần bí nói:" Chương trình của chúng ta hóa ra lại là tiết mục đi tìm kho báu.

"
Mọi người:"? "
" Em đi đây! "An Đinh thìn thấy bọn họ trở lại thì cũng nóng lòng muốn rời đi, lo lắng chút nữa mọi người đến thì thời gian không còn nữa" Mọi người tự mình đi xem đi.

"
Sau khi An Đinh rời đi, Trịnh Vũ Châu tò mò đi lên, vừa vặn nhìn thấy một người trong số đó đang cầm chữ phúc nhìn trái nhìn phải ngắm nghía.
Mặc dù đã biết hôm nay Vân Miên đến đây để so tài, nhưng bởi vì định kiến trước đây Trịnh Vũ Châu không tin đây là chữ mà Vân Miên viết, vì vậy khen lão nhân gia bên cạnh:" Chữ này đẹp thật đấy, là ông viết sao? "
" Đương nhiên không phải.

"Lão nhân gia cầm lẫy chữ phúc đưa cho Trịnh Vũ Châu xem, những người khác cũng thò đầu qua.
Lão nhân gia vừa nói vừa chỉ vào chữ viết trên giấy:" Là Vân Miên viết, rất đẹp đúng không? "
"! "
Bách Lệ Sinh sững sờ, không thể không nhìn sang Vân Miên, đây mà là cái gì cũng không biết? Người không có tài lẻ gì đặc biệt?
Lâm Côn:" Thực sự rất đẹp.

"
Phong Minh không tin chất vấn hỏi:" Đây thực sự là do Vân Miên viết sao? "
Anh ta đã từng thấy chữ của Vân Miên, rất bay bổng, sao viết bút lông lại có phong cách mạnh mẽ như vậy?
" Đương nhiên rồi.

"Lão nhân gia nói" Còn đang viết nữa kìa, mọi người đi xem đi.

"
" Không ngờ tới chương trình của mấy người còn ngọa hổ tàng long như vậy.

"
Trịnh Vũ Châu nghe xong thì lập tức lôi máy ảnh của mình ra lao đến tiền tuyến tác nghiệp, những người còn lại cũng làm theo.
Càng đến gần càng nhìn được rõ hơn.
Trịnh Vũ Châu giơ máy ảnh lên bấm:" Quá trâu bò.

"
Đạo diễn Kim cạn lời:" Ảnh đế Trịnh, anh có thể kiềm chế một chút không, cái biểu cảm kinh ngạc, khoa trương này của cậu đang cướp mất công việc quảng cáo của chúng tôi đấy.

"
Trịnh Vũ Châu cây ngay không sợ chết đứng:" Tôi cũng không tung nó ra ngoài.

"
Vừa nói vừa tìm các góc chụp thích hợp chụp Vân Miên, vừa chụp vừa nói:" Tiểu Vân Miên, em cũng biết cho anh một cặp đi.

"
Mặc dù phương diện này anh ta cũng không thích lắm, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta mang nó ra khoe khoang.
Đưa cho..

quên đi, trong nhà Bùi Thanh Việt có rất nhiều thư pháp và tranh cổ, những thứ này anh ta cũng không thiếu, để khoe với Vân Cảnh đi, cho cậu ta xem chữ em gái mình viết.
Vân Miên ngẩng đầu, phát hiện mọi người đều đã trở về, gật đầu nói:" Được.

"
Bách Lệ Sinh hỏi:" Vậy, bọn chị có được không? "
" Có thể.

"

An cũng có, lúc này Phong Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, lập tức nói:" Vân Miên cũng viết cho tôi một cặp nữa đi.

"
Vân Miếc liếc anh ta một cái, câu môi:" Có thể.

"
Việc cuối cùng là viết tặng các khách mời, cầm được chữ trên tay ai nấy đều hài lòng, ngoại trừ Phong Minh sắc mặt không được tốt lắm.
Đạo diễn Kim có chút tò mò, sao chỉ có một mình cậu ta không vui?
Camera di chuyển qua, chỉ thấy dòng chữ Tự lực cánh sinh, gian khổ lập nghiệp.
Đạo diễn Kim không biết nội tình còn biểu dương khen ngợi:" Tư tưởng của Vân Miên thật không tệ, viết rất hay.

"
Nhưng không có nghĩa là người khác không hiểu, Trịnh Vũ Châu vẫn luôn đứng ở tuyến một ăn dưa, vừa nhìn lập tức không kìm lòng được vuốt mặt cười hừ một tiếng.
Anh ta sao lại không phát hiện ra Vân Miên thật sự giống Bùi Thanh Việt về cái khoản miệng lưỡi độc địa.
Đây cũng quá tổn thương rồi.
" Chữ viết rất đẹp.

"Trịnh Vũ Châu cầm máy ảnh lên chụp, nghiêm túc nói với Phong MInh" Đừng phụ lòng tốt của người khác.

"
Tờ giấy trong tay Phong Minh sắp bị bóp nát, nhưng trước ống kính không thể không diễn nên đành phải thốt lên:" Đúng vậy, viết rất đẹp.

"
Vân Miên thật sự không để anh ta có lối thoát.
Cô thật sự không thích anh ta.
Phong Minh ngẩng đầu nhìn Vân Miên đang được mọi người vây quanh, trong mắt cô không có anh ta, cũng không xoay quanh bản thân anh ta nữa, không có anh ta bây giờ cô vẫn nổi tiếng hơn bất cứ ai, thậm chí trong rất nhiều người, cô còn là người nổi tiếng nhất, tồn tại rực rỡ nhất.
Tại sao, tại sao cô lại trở nên khác biệt sau khi rời bỏ anh ta?
" Đừng nhìn nữa.

"Trịnh Vũ Châu không biết đã đứng trước mặt anh ta từ lúc nào, quay đầu cười cười" Muốn viết có thể tìm thầy học, luôn phải cố gắng bồi dưỡng thêm ít chuyên môn, tài lẻ biết không? "
Phong Minh luôn cảm thấy Trịnh Vũ Châu biết điều gì đó.
Không đúng, nếu Trịnh Vũ Châu là bạn của anh trai Vân Miên, vậy chẳng lẽ những tài nguyên mà Vân Miên đưa cho mình trước đây anh ta đều biết?
Nếu đúng như vậy chẳng trách nhìn thấy những chữ này anh ta lại cười như vậy.
Vốn dĩ còn muốn tạo mối quan hệ với ảnh đế vào lúc này Phong Minh đã biết bản thân không còn bất kỳ cơ hội gì ở đây.
* * *
Buổi tối, tập một của Tốc độ cuộc sống chính thức được phát sóng, phần giới thiệu của tập hai cũng được đăng lên, bao gồm cả cảnh Vân Miên dạy An Đinh và cảnh Vân Miên được các lão nhân gia vây quanh.
Tập đầu tiên bắt đầu bằng cảnh Đổng Thất Thất đi đón mọi người, sau khi biên tập thì không còn phân đoạn Vân Miên đi đón Lý Hâm, nhưng nhiệm vụ của các khách mời khác thì vẫn được giữ nguyên."
Lúc Vân Miên đang trò chuyện với hai lão nhân gia, sau đó lại thì thầm vào tai An Đinh.
[ Cô ấy thật sự không biết rằng chương trình vẫn luôn được ghi hình.]
[ Thật hay giả thế? Là nghệ sĩ mà không biết cái này sao? ]
[ Hiểu rồi, những nghệ sĩ trong chương trình này đều là những nghệ sĩ không tên tuổi.]
[ Mọi người có phát hiện ra không, sau khi biết được chương trình vẫn đang được ghi hình, Vân Miên cũng không nói nhiều như trước nữa.]
Ngay sau đó là đến tiết mục tranh rửa bát.
[ Tôi cảm thấy ý của bọn họ là: Sao cậu không tranh? Cậu tại sao không tranh? ]
[ Vân Miên:? ]
[ Một phụ nữ lười biếng một cách nghiêm túc.]
[ Bách Lệ Sinh chiếu cố em trai rất tốt a, hai người thật hòa thuận.]
[ Thất Thất buồn cười quá, vừa đau lòng lại vừa buồn cười.]
[ Anh cả thì nhìn ruộng rau với vẻ mặt nghiêm nghị, trông dễ thương lạ thường.]
Phần tiếp theo của chương trình không có nhiều ống kính của Vân Miên.
Khán giả xem trước màn hình đều kinh ngạc, không đúng a, Vân Miên rõ ràng lên nhiều hot search như vậy mà?
[ Bởi vì dính đến quyền riêng tư của người khác, nên bị cắt bớt thời lượng lên sóng, cũng không sao.]
[ Đáng tiếc quá, Miên Miên của chúng ta không có nhiều thời lượng lên hình.]
[ Nhưng lúc mọi người đều xuất hiện trước ống kính, cô ấy thật sự không chủ động chút nào.]
[ Cầu xin cô chủ động giành ống kính chút đi, chúng tôi muốn ngắm em gái xinh đẹp có được không? ]
Vì vậy những gì mọi người nhìn thấy là Vân Miên đang lặng lẽ quét sàn nhà trong buổi phát sóng trực tiếp trước đó, tiếp theo là nhiệm vụ đào mương vào ngày hôm sau.
Chủ đề trong đạn mạc từ Em gái xinh đẹp sao có thể làm việc nặng nhọc chuyển sang dấu chấm hỏi.
[ Cái người chăm chỉ lao động này là ai thế? Vân Miên? ]
[ Mẹ kiếp, ai nói cô ấy là phú nhị đại chứ? Làm việc còn nhanh hơn cả tôi nữa.]
Sau khi nghe Vân Miên giải thích, mọi người lại nhận ra.
[ Vân Miên thật sự nghiêm túc.]
[ Với lại Lâm Côn sư huynh cũng rất hiểu chuyện a, vừa nghe liền hiểu rồi, có một sự ăn ý không hề nhẹ.]
[ Tôi luôn cảm thấy họ làm công việc đồng áng thôi nhưng cũng rất chuyên tâm.]
[ Nói đúng lắm, khi làm một việc gì đó điều đầu tiên cần nghĩ đến là mục đích của sự việc đó, đừng nên nghĩ những thứ khác.]
[ Tôi đột nhiên cảm thấy Vân Miên là một người rất có kỷ luật và chăm chỉ.]
Xem đến đoạn Bách Lệ Sinh rời đi, Vân Miên và Lâm Côn trò chuyện.
Khán giả cũng tự giác nghiêm túc theo họ.
[ Kỹ năng diễn xuất của Lâm sư huynh thật tốt, lâu như vậy chưa đóng phim vẫn còn đang nỗ lực học tập, thật sự rất kính nghiệp.]
[ Nhắc đến diễn xuất, anh ấy hoàn toàn trở thành người khác, thật sự là rất thích công việc này.]
[ Nhân tiện cho tôi hỏi, tại sao anh ấy không đóng phim thế? ]

[ Buôn chuyện chút, nghe nói là đắc tội với một vài nhân vật lớn nên bị đóng băng rồi.]
[ Thật đáng tiếc, nhưng Vân Miên rất tỉ mỉ, tôi nhớ lúc phát sóng trực tiếp lần đầu tiên cô ấy đã chú ý đến Lâm sư huynh rồi.]
[ Đúng, cô ấy nói Lâm sư huynh là một diễn viên giỏi, thật sự rất dịu dàng.]
[ Khi Lâm su huynh giải thích những video đó cho cô ấy nghe, cô quả thực chăm chú lắng nghe, còn cho ý kiến nữa.]
[ Vân Miên có EQ rất cao, thật sự rất thích cô ấy.]
Cuối cùng là cảnh Đổng Thất Thất phải rời đi.
[ Lúc đầu tôi còn cho rằng Đổng Thất Thất là đang đâm chọc Vân Miên, nhưng hiện tại xem ra quan hệ của hai người cũng khá tốt đó chứ.]
[ Thất Thất có châm chọc, tính cách của cô ấy chính là như vậy có gì nói đó, mọi người đừng để bị lừa, đừng phá hoại quan hệ giữa hai người.]
[ Lúc cô ấy rời đi còn thì thầm với nhau nữa, thật dễ thương.]
[ Hy vong sẽ thấy lại hai người cùng đứng trên một sân khấu.]
Cuối video là hình ảnh Vân Miên, Lâm Côn và An Đinh đang cùng nhau xem chương trình của Bách Lệ Sinh.
Sau khi Bách Lệ Sinh giành được vị trí đầu tiên, mọi người phấn khích không nói nên lời, An Đinh điên cuồng kêu gọi mọi người bỏ phiếu, hình ảnh chân thực giống như mọi người đang ngồi trước màn hình.
[ Nói thật, ngày hôm đó tôi cũng như vậy, hahaha.]
[ Sư tỷ hát hay quá, thật mong chờ đến tập thứ hai.]
[ Có thể thấy được mối quan hệ của họ thật sự rất tốt.]
[ Xem đến đoạn sư tỷ trở về người đầu tiên mà chị ấy ôm là Vân Miên, còn nói cảm ơn với cô ấy nữa.]
Lúc này gia đình Vân Miên cũng đã xem xong cả tập đầu tiên.
Vân Bỉnh Tiến trông rất nghiêm túc: "Em gái con dạo gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Biểu hiện của Vân Miên trong chương trình vượt xa sự dự liệu của ông, thành thật mà nói, cả gia đình đã chuẩn bị sẵn sàng phản hắc giúp Vân Miên sau khi chương trình phát sóng.
Vân Cảnh cũng cảm thấy khó tin, anh lấy điện thoại di động ra.
Đây là tin tức trực tiếp do cẩu tử Trịnh gửi tới, nét bút thư pháp mà Vân Miên viết trong đó hoàn toàn không phải là mới học như lời em ấy nói.
"Đây là chữ Vân Miên viết."
Vân Bỉnh Tiến và Lâm Hỉ Nhu đều nghiêng người sang nhìn, vẻ mặt cũng lập tức trở nên trống rỗng.
"Đây là, con bé viết? Con chắc chắn không?"
"Chắc chắn." Vân Cảnh lật xem những bức ảnh cô viết, nói "Đây là ảnh chụp ở hiện trường lúc đó."
Vân Bỉnh Tiến trầm tư hồi lâu, cau mày nói: "Những năm này con bé đã làm những gì ở sau lưng chúng ta."
Con gái từ nhỏ đã có suy nghĩ riêng của mình, trừ lúc cần tiền thì rất ít gần gũi với người nhà, cho nên người trong nhà vẫn luôn cho rằng cô không thích bị quản giáo, tính cách cố chấp.
Nhưng hình như không phải như vậy.
Lâm Hỉ Nhu đột nhiên thở dài: "Tôi cảm thấy tôi hình như chưa từng nhận thức về con gái mình."
Bà nhớ lại ngày mình bị ốm Vân Miên trở về nhà.
Khi nhìn thấy đứa con gái mà mình đã lâu không gặp, Lâm Hỉ Nhu đột nhiên có cảm giác như gặp lại đứa con gái thất lạc đã lâu, khiến bà muốn khóc.
"Có phải bởi vì con bé không ở gần chúng ta không?" Lâm Hỉ Nhu nói "Tôi cảm giác giống như con gái của mình bị thất lạc nhiều năm vậy."
Mãi đến khi con bé ở bên cạnh mình, bà mới cảm nhận được tình cảm gia đình thật sự.
Vân Cảnh đột nhiên giật mình.
Anh trước kia hình như cũng có cảm giác này.
Lúc Vân Miên cẩn thận nghiêm túc gọi anh ngày hôm đó.
Vân Bỉnh Tiến nhìn người trong ảnh: "Đợi khi con bé trở về, tôi tìm thời gian nói chuyện với nó."
Hai người còn lại cũng biểu thị đồng ý.
Vân Cảnh lại đem video quay lại cảnh Vân Miên đang đào ruộng, nghĩ không thông nói: "Công việc nặng nhọc như vậy con còn chưa làm qua, em ấy làm sao lại biết làm?"
Lâm Hỉ Nhu cười nói: "Giống như một búp bê bằng đất sét."
Vân Bỉnh Tiến: "Sẽ vất vả."
"Lần trước tôi ra nước ngoài tham gia một buổi đấu giá, trong đó có một sợi dây chuyền trông cũng được nên đã lấy nó về."
Vân Cảnh: "..."
Anh đã quen với tình huống như thế này rồi, ba anh từ lúc anh còn nhỏ đã có sở thích thưởng cho con món gì đó, nhưng đều là tặng em gái, anh chưa từng được.
Lúc Vân Miên còn nhỏ chỉ cần thơm ba một cái sẽ được thưởng, sau này lớn lên thói quen này dần biến mất, con bé không chọc giận cha đã là tốt lắm rồi.
Bây giờ thói quen này của ba lại đột nhiên quay trở lại rồi.
Đồng thời, độ hot của Tốc độ cuộc sống tiếp tục tăng cao, nhiều tin tức kỳ lạ cũng thay nhau xuất hiện.
Trong đó có mấy bức ảnh chụp cảnh Vân Miên ăn chơi trác táng, coi thường người già nhanh chóng được lan truyền.
Trong ảnh Vân Miên đang ngồi trên ghế, những người khác thì đang đứng, trước mặt cô có một ông lão đang khom lưng chào cô.

Những bức ảnh khác là Vân Miên ngồi trong xe, mọi người đang đứng nhìn cô, ông già cứ luôn cong eo cười bồi cô.
Bức ảnh được đăng lên kèm theo dòng chữ: "Chương trình của mấy người để những người già vây xung quanh Vân Miên để giả chụp ảnh hả, mau đến xem đây là ống kính của người ngoài, mới miêu tả rõ nhất thái độ của Vân Miên đối với mấy người già này."
Ở phía bên này.
Bùi Thanh Việt nhìn những bức ảnh mà Trịnh Vũ Châu gửi đến, trên đó có một câu được viết bằng nét chữ có lực đẹp đẽ.
"Bùi Thanh Việt phù hộ cho mỗi bộ phim của tôi đều thành công."
Trịnh Vũ Châu coi anh nhu một con mèo thần tài không phải lần một lần hai.
Bùi Thanh Việt cũng đã quen rồi, thứ mà anh đang nhìn đó chính là chữ ký của người viết.
"Vân Miên."
Anh sống lâu như vậy, gặp qua rất nhiều danh gia thư pháp từ xưa đến này, chữ như người cũng là một đạo lý, Vân Miên quan điểm phù phiếm lại kém chút nữa hại người.
Bây giờ mặc dù miễn cưỡng ổn trọng hơn một chút, nhưng chữ này là cô viết?
Ánh mắt Bùi Thanh Việt dần trở nên mê muội.
Lúc này, thư ký Cổ điện thoại dồn dập tới.
"Nói."
Thư ký Cổ: "Bùi tổng, cái này.."
"Vân Miên lại lên hot search rồi."
"Ồ." Bùi Thanh Việt không biểu cảm "Lại thêm mấy người chồng nữa?"
"Lần này không phải." Thư ký Cổ nói "Lần này là lên hot search với một ông lão."
"..."
?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương