Muốn Làm Ông Xã Của Em
Chương 47: Nghiêm Ngôn có nguy cơ

Sau khi đi dã ngoại trở về, Tô Tiểu Mễ ngày ngày vỗ vỗ túi tiền đầy ấp của mình, đi đứng thắt lưng thẳng hơn, nói năng cũng lớn tiếng giống như bọn nhà giàu mới nổi.

Ngày này cậu bỗng dưng nhận được một phong thư tình hồng phấn của nữ sinh lớp cách vách, Tô Tiểu Mễ nhìn phong thư trong tay vui mừng muốn hét to, xem ra sức quyến rũ chính mình không thua kém năm đó. Sau giờ cậu liền chạy thẳng về nhà, đem ngay phong thư tình còn chưa mở ra quơ trước mặt Nghiêm Ngôn: “Biết đây là gì không?”

“Di thư?”

“Phi! Phi! Phi! Nói năng bậy bạ, đây là thư tình người ta gửi cho ông đây, thư tình đó biết chưa, không ngờ phải không. Ngôn, anh không ngờ em có ngày hôm nay chứ gì.”

Nghiêm Ngôn châm điếu thuốc, híp mắt nhìn lá thư tình cho Tô Tiểu Mễ: “Một mình em tự viết đúng không?”

Tô Tiểu Mễ cho rằng mình đã bị vũ nhục nhân cách nghiêm trọng, hô to: “Anh đúng là khinh thường thái quá, em hiện tại sẽ đọc cho anh nghe để anh tâm phục khẩu phục.”

Ngồi xuống ghế, Tô Tiểu Mễ xé ra bao thư rút ra tờ thư tình, hắng giọng lớn tiếng đọc: “Tô Tiểu Mễ, em có thể gọi anh như vậy không? Có lẽ anh không biết em là ai nhưng em lại rất hiểu rõ anh, mỗi lần anh đi ngang qua lớp chúng ta, trái tim em nó liền hoảng loạn, có nhiều lần em muốn chạy sang tìm anh trò truyện để rồi phải bỏ cuộc, anh cũng biết đấy em là con gái, em rất ngượng. Bây giờ lại khác chúng ta đã học năm tư nên em không muốn đợi thêm nữa. Bất kể anh đồng ý hay không đồng ý, chúng ta có thể bắt đầu từ vai trò tình bạn, em không muối đòi hỏi nhiều hơn, mong sớm nhận được câu trả lời của anh. Đặng Phượng Liên.”

Tô Tiểu Mễ cất lại lá thư, vẻ mặt đắc ý cùng cực, chắp tay sau lưng lúc ẩn lúc hiện trước mặt Nghiêm Ngôn: “Hiện tại biết rồi đứng không, không phải tất cả mọi người đều thích dạng như anh, thỉnh thoảng cũng có những người tuệ nhãn biết trọng anh hùng coi trọng em. Thằng nhóc, nhóc có ý thức được nguy cơ chưa, sau này phải thật trân trọng yêu thương anh nhé, nếu không sẽ bị người khác đoạt mất đấy”

Nghiêm Ngôn cầm qua lá thư tình trong tay Tô Tiểu Mễ, nhìn cũng không thèm nhìn liền ném vào thùng rác: “Tô Tiểu Mễ, anh thấy em dường như rất cao hứng.”

“Phong thủy luân lưu, em Tô Tiểu Mễ cuối cùng đã chờ đợi được ngày này, từ trước đến nay mọi người đều thích anh, hiện tại A ha ha ha, có người yêu thích em, khoảnh khoắc phi thường thế này thật đáng để ghi vào lịch sử.”

“Được con gái thích em vui mừng lắm sao?”

Tô Tiểu Mễ lắc lắc đầu ngón tay: “NO, NO, NO, người nào cũng được miễn họ yêu thích em, thế nào, có phải cảm thấy rất mất mặt, sức quyến rũ phái nam của anh bị chao đảo rồi”

“Em nói mấy trò so sánh vớ vẩn đó với anh làm gì.”

“Dù thế nào hiện tại cũng đã giúp em thăng bằng cảm giác tự ti trong một khoảng thời gian dài.”

“Vậy em tính toán trả lời con gái người ta thế nào?” Nghiêm Ngôn rút ra điếu thuốc cuối cùng..

“Sau này anh phải hết lòng hết dạ yêu em, như vậy em mới không vì sắc đẹp mà thay đổi, có phải em trung trinh khiến anh rất cảm động không?”

“Tốt nhất là vậy.”

Nghiêm Ngôn thừa dịp Tô Tiểu Mễ vào thư phòng đọc sách ngó chừng lá thư tình trong thùng rác, khóe miệng cong lên nụ cười hiểm, đem thư tình vừa nhặt được nhét vào trong túi, bấm điện thoại: “Lô Y Y phải không, giúp tôi làm một chuyện.” 

——

Ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ mới vừa tan học đang thu dọn sách vở, Tôn diệu lại xuất hiện nói nhỏ với Tô Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ, có người tìm cậu.”

Tô Tiểu Mễ quay đầu nhìn lại là một cô gái, đầu óc vừa chuyển liền biết đây là Đặng Phượng Liên trong truyền thuyết, cô gái này dáng người hơi mũm mĩm nhưng khuôn mặt vẫn rất khả ái, khi cười còn có hai má lúm đồng tiền, Tô Tiểu Mễ đang muốn mở miệng cự tuyệt, Đặng Phượng Liên đã giành nói trước: “Chúng ta có thể đổi nơi khác để nói chuyện không?”

Dứt lời cô ta liền xoay người đi tới hoa viên nhỏ sau trường, Tô Tiểu Mễ không có biện pháp đành phải đi phía sau Đặng Phượng Liên, Chu Cương vừa thấy Tô Tiểu Mễ đi cùng cô gái lạ mặt thì cho rằng Tô Tiểu Mễ lén Nghiêm Ngôn ăn vụng, vì thế cậu lặng lẽ bấm điện thoại gọi Nghiêm Ngôn.

Đầu này Tô Tiểu Mễ đi theo Đặng Phượng Liên tới hoa viên nhỏ.

“Tô Tiểu Mễ, hôm qua anh đã nhận được thư tình của em, anh nghĩ thế nào ?” Đặng Phượng Liên đỏ mặt không dám nhìn Tô Tiểu Mễ. Bất quá không nhìn tốt nhất, hiện tại khuôn mặt Tô Tiểu Mễ trắng không còn giọt máu, cậu chưa từng trải qua tình cảnh khó xử như thế này, vênh váo tự đắc của ngày hôm qua đã sớm biến mất không thấy bóng dáng: “Chuyện đó, Phượng gì ấy… ngại quá, tôi không thể tiếp nhận.”

“Tại sao? Anh có bạn gái rồi?” Lúc này Đặng Phượng Liên mới ngẩng đầu lên.

“Thế thì không phải.” Cũng không thể nói cho cô ta biết mình có bạn trai. Nếu chuyện này mà lan tràn trong trường học hậu quả sẽ rất khó lường.

“Vì sao chứ, dù thế nào anh cũng phải cho em một lý do để hết hy vọng.”

“Chuyện đó, không thích cô thì không thích, đã hết cách.”

“Tại sao không thích em? Anh thấy dung mạo em không xinh xắn?”

Nào có nhiều lý do vậy nha >_<: “Thế thì không phải.”

“Vậy anh tại sao không thích em, bây giờ anh còn chưa hiểu rõ em chờ anh từ từ hiểu rõ, em tin tưởng anh nhất định sẽ thích anh.” Đặng Phượng Liên từng bước ép sát Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ bị dọa sợ không ngừng lui về phía sau, cô ta muốn làm gì a.

Đột nhiên Đặng Phượng Liên xông lên trước ôm lấy Tô Tiểu Mễ, hai ngọn núi sừng sững trước ngực chỉa vào người Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ cảm thấy cả người không thoải mái muốn đẩy cô ta ra, khổ thay một thân da bọc xương như cậu làm sao có thể thắng một thân toàn thịt. Tô Tiểu Mễ tay chân luống cuống, miệng không ngừng khuyên răng: “Cô buông tay tôi ra rồi hẳn nói, đừng như vậy, chút nữa sẽ có người tới.” Đừng nói cô gái này muốn đem cậu XX, OO, XO nhé.

Thế nhưng nói muốn cháy cổ họng cô gái vẫn không buông tay, Tô Tiểu Mễ sợ hãi nhìn chung quanh lại thấy được Nghiêm Ngôn hút thuốc từ nơi xa đi tới. Tô Tiểu Mễ như gặp được cứu tinh, hướng về phía Nghiêm Ngôn hô to: “Ngôn, cứu em, bé mũm mĩm này muốn vô lễ với em a.”

Nghiêm Ngôn rất nhanh đi tới, sắc mặt vô cùng khó coi, một tay kéo ra Đặng Phượng Liên, Đặng Phượng Liên giận giữ trừng to mắt, hỏi: “Anh là ai.”

“Cô quản tôi là ai làm gì, đừng đụng vào thứ không nên đụng”

“Đây là chuyện của tôi cùng Tô Tiểu Mễ không mượn anh xen vào, đúng không Tô Tiểu Mễ.” Vừa quay đầu lại đã thấy Tô Tiểu Mễ vọt đến sau lưng Nghiêm Ngôn nhìn cô đầy vẻ khiếp sợ, tay còn kéo chéo áo Nghiêm Ngôn, nói: “Đi mau, đi mau.”

Đặng Phượng Liên tức đến đỏ mặt nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn Nghiêm Ngôn kéo Tô Tiểu Mễ đi. Còn Tô Tiểu Mễ sợ đến ngay cả đầu cũng không dám quay trở lại.

Buổi tối lá thư tình của Đặng Phượng Liên bị người ta đưa lên mạng trường, vì thế mấy ngày sau đó Tô Tiểu Mễ vào lớp học đều bị bạn bè trêu ghẹo thật lâu, giờ chỉ cần nghe đến hai chữ thư tình sắc mặt tiền rắng bệch. Đặng Phượng Liên lại càng không mặt mũi gặp người trốn Tô Tiểu Mễ như trốn quỷ. Trong lòng Tô Tiểu Mễ luôn cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, lá thư tình đó rõ ràng bị Nghiêm Ngôn ném vào thùng rác làm sao nó có thể tự mình chạy lên mạng trường được nhỉ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương