Muôn Hoa Trên Gấm
-
Chương 36: Tín nhiệm
Biệt viện Giang gia rất lớn, Minh Cẩm đi theo Lục Trạm vào trong cả một đoạn đường thật dài, rốt cuộc mới thấy Giang Du chờ ở cửa.
Lúc này Giang Du trông khác với khi trước, quả nhiên người ỷ vào trang phục, hắn vốn "phấn điêu ngọc trác", mặc vào quần áo lụa là càng hiện ra phong độ công tử thế gia.
Giang Du thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Minh Cẩm, biết có vấn đề phát sinh nhưng chỉ bảo hai người họ: “Trước tiên không vội nói chuyện, nghỉ ngơi khỏe khoắn rồi nói không muộn, hãy an tâm ở lại nơi này.”
Minh Cẩm ngẫm nghĩ cũng đúng, quay đầu đưa mắt cho Lục Trạm.
Lục Trạm gật đầu với nàng, lưu loát xoay người rời đi.
Minh Cẩm quay đầu lại, phát hiện chính mình bị các nha hoàn bà tử vây quanh, một đường dìu đỡ vào sương phòng giống như nàng không thể đi được, làm nàng không quen chút nào.
Nước ấm không chỉ tẩy sạch bụi đường, còn khiến một Minh Cẩm ủ rũ, mái tóc rối tung ướt dầm dề, dựa vào thành giường mơ màng sắp ngủ, tuy nhiên lòng bàn chân lại ẩn ẩn đau khiến nàng không thể ngủ được. Các nha hoàn bà tử đều bị nàng đuổi đi, tuy được mọi người bu lại hầu hạ trông rất uy phong, nhưng mỗi người một câu có thể làm màng tai nổ tung. Minh Cẩm kiến thức được sự lợi hại này, bỗng cảm thấy may mắn mình không sinh ra trong gia đình giàu có, nhiều người hầu hạ trông giữ trói buộc, sao có thể sống thoải mái?!
“Cô nương muốn nghỉ ngơi?”
Một giọng nói dịu dàng mềm mại truyền đến, thanh âm cao thấp mạnh yếu được dùng chuẩn mực gãi đúng chỗ ngứa, nghe xong Minh Cẩm càng thấy mệt nhừ gân cốt nhuyễn ra, khẽ ừ một tiếng, không nhúc nhích.
“Thiếu gia chuẩn bị cơm chiều, mời cô nương dùng cơm trước rồi nghỉ ngơi.” Giọng nói đến gần hơn, giống như nhẹ nhàng vang lên bên tai Minh Cẩm nhưng lại bảo trì khoảng cách nhất định, không đến mức làm người chán ghét.
Trong lòng Minh Cẩm thầm than, quả nhiên là gia đình giàu có, ngay cả nha hoàn cũng đặc biệt. Nàng không tình nguyện mở mắt, rốt cuộc ở dưới mái hiên nhà người ta, vẫn nên theo chủ nhân tuỳ cơ ứng biến.
“Em là Noãn Ngọc bên người thiếu gia, có việc gì cô nương cứ kêu em là được.” Noãn Ngọc cười dịu dàng, “Nếu thiếu đồ dùng xin cứ việc phân phó.”
Minh Cẩm chậm rãi ngồi dậy, trầm ngâm nhìn Noãn Ngọc.
Tuy Noãn Ngọc che giấu rất kỹ nhưng Minh Cẩm vẫn vô tình bắt gặp ánh mắt dò xét mang theo một chút ghen tỵ. Ánh mắt này xuất hiện trên người của nha hoàn bên cạnh Giang Du thật khiến người suy nghĩ sâu xa.
Mới mấy ngày mà Giang Du lại chinh phục được một thiếu nữ hoài xuân?
Minh Cẩm nhìn Noãn Ngọc dịu dàng quyến rũ trước mắt, bỗng có chút hoài nghi, mình lựa chọn đến cậy nhờ Giang Du có thể là một quyết định sai lầm hay không?
Giang Du đã sớm chờ ở nhà ăn, thấy Minh Cẩm vào vội mời nàng ngồi xuống.
Minh Cẩm ngẩng đầu, thấy Lục Trạm thoải mái thanh tân ngồi một bên, nàng cụp mắt xuống, cảm giác hơi thẹn thùng.
Cũng may Giang gia coi trọng quy củ, trong khi ăn cơm không ai nói chuyện, ngoại trừ tiếng cọ xát quần áo của các nha hoàn thì gần như không có động tĩnh gì khác. Minh Cẩm nhìn nha hoàn đứng bên cạnh bày ra đủ loại món ăn nhìn đẹp chứ không ngon, rồi còn được nha hoàn phối hợp hầu hạ gắp cho từng món, rốt cuộc cảm thấy ăn không vô. Đây đâu phải là ăn cơm, rõ ràng bị hành hạ.
Nàng tranh thủ thời gian liếc nhìn Lục Trạm một cái, hiển nhiên anh chàng cũng chẳng có khẩu vị, và vội chén cơm rồi buông đũa.
Ngược lại Giang Du dường như đã quen với cách sống này, cử chỉ tao nhã thong dong, mỗi một động tác đều xinh đẹp kỳ cục. Trong lòng Minh Cẩm thầm than, chẳng trách bao nhiêu cô gái đều thích hắn, khó ai có thể phản cảm với bộ dáng "ngọc ngà" như vậy, dù sao có vẻ ngoài đẹp trai vẫn khác biệt, không cần làm gì cũng đủ khiến mọi người yêu mến.
Ăn cơm xong bèn dời bước đến thư phòng uống trà, Giang Du mới thử thăm dò hỏi Minh Cẩm rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nếu muốn ở tạm trong Giang gia, những chuyện này không thể giấu Giang Du. Minh Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ kể lại cuộc hành trình hiểm ác của mình, bắt đầu từ lúc phát hiện Lục Tử Minh không phải Lục Trạm, đến lúc chạy khỏi khách điếm tìm đường thoát thân. Nàng không muốn khiêu gợi sự thương hại của Giang Du nên tận lực dùng giọng điệu khách quan bình đạm, nói mấy câu khô khan miêu tả rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Giang Du nghe xong, trên mặt lộ vẻ không đành lòng, thành khẩn nói với Minh Cẩm: “Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tại tôi...”
Minh Cẩm có chút bối rối, trong lòng thầm nghĩ quan hệ gì đến ngươi, miệng lại nói: “Là số mệnh ta không tốt, chẳng trách người khác.”
“Cô có thể nghĩ ra biện pháp tự cứu trong hoàn cảnh như vậy thực sự không dễ.” Giang Du nhìn Minh Cẩm với ánh mắt tán thưởng.
“Bản năng mà thôi, một khi bị bức nóng nảy thì ai cũng làm được.” Minh Cẩm nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
“Vừa rồi Lục đại ca đã nói về chuyện hai người.” Giọng Giang Du hơi chần chờ, “Chỉ là, có thể quá hấp tấp hay không...”
Minh Cẩm nghe vậy hơi ngượng ngùng, cũng hiểu hiện tại không có trưởng bối trong nhà thay nàng nói chuyện, đành phải da mặt dày tự mình xông pha, bèn cắn răng nói thẳng: “Chắc hẳn ngươi cũng hiểu được khốn cảnh hiện tại của ta, đấy là biện pháp tốt nhất, nếu không đâu chỉ riêng ta phải sống khổ sở mà trong nhà càng bị liên lụy.”
“Tôi cảm thấy nên tìm một đối tượng cô thiệt tình thích,” Giang Du lẩm bẩm, "Chứ không phải dễ dàng...”
“Giang thiếu gia, trong thiên hạ có đôi phu thê nào không phải vâng lệnh cha mẹ theo lời mai mối,” Minh Cẩm cười nhẹ, “Nếu không có chuyện lần này, chẳng phải ta cũng bị gả cho một người xa lạ sống cả đời? Cho dù là chính ngươi cũng không thể được như nguyện.”
Câu cuối của nàng nhắm vào Giang Du, không cần trêu chọc cô nương nhà người ta, hứa hẹn gì đó không phải chỉ một mình ngươi có thể cho, nơi này không giống như hiện đại có thể tự do yêu đương kết hôn, nếu hết yêu còn có thể ly dị.
Ở thời đại này, chuyện kết hôn không thể tự mình quyết định, đặc biệt là loại gia đình giàu có như Giang Du càng yêu cầu nghiêm khắc trong việc chọn lựa phối ngẫu. Chuyện tình của Giang Du và Minh Lan coi như đặt dấu chấm hết, tuyệt đối không có khả năng được kết quả tốt.
Chính vì như vậy, Minh Cẩm mới có thể qua cơn hoảng loạn lập tức tìm một đường ra cho chính mình, nếu nàng không bắt lấy Lục Trạm thì vận mệnh tương lai của nàng vẫn nắm giữ trong tay trưởng bối Phó gia, tồi tệ nhất chính là cả đời cô đơn, tốt hơn một chút thì tìm một lão già goá vợ có tiền, hoặc là một thằng cha nghèo kiết xác trong thôn không thể cưới được lão bà, tóm lại, Minh Cẩm tuyệt đối không có một chút quyền tham dự vào việc chọn lựa, thậm chí quyền phủ quyết cũng không có.
Giang Du trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Cô phải giải thích với ông Phó thế nào?”
Minh Cẩm cũng buồn rầu, liếc Lục Trạm một cái, nhẹ giọng đáp: “Ta còn chưa nghĩ ra.”
Hai ngày này quá mức kinh tâm động phách, nàng có thể chộp lấy cọng rơm cứu mạng Lục Trạm cũng đã không tệ, làm sao còn có thời gian suy nghĩ chi tiết?
“Nơi này có dư phòng cho khách, nếu Phó gia cùng đến đây vẫn có chỗ ở lại.” Giọng điệu Giang Du bỗng có vẻ nóng bỏng, đôi mắt cũng sáng lên.
“Không được, chuyện này nếu để trong nhà biết, mẹ ta thế nào cũng gây náo động, lão phu nhân sẽ đổ bệnh gục ngã.” Minh Cẩm tức giận lườm hắn một cái, nàng biết rõ vì sao hắn hưng phấn, nếu có thể đón Phó gia tới đây, Minh Lan dĩ nhiên muốn đi theo, tốt đến mức gan đau!
Nếu có thể để gia đình biết chuyện, nàng cần gì phải vội vàng chạy đến Giang gia? Trực tiếp nhờ Lục Trạm đưa về nhà không phải tốt hơn, còn miễn cho chuyện ô danh trong nhà bị người khác biết đến.
“Thật ra ta có chủ ý này,” Lục Trạm bỗng nhiên mở miệng: “Chi bằng đâm lao phải theo lao.”
Minh Cẩm và Giang Du đồng loạt nhìn sang.
“Nếu ta cũng họ Lục,” Lục Trạm nhún vai, “Phó gia vẫn luôn cho rằng ta là cô gia, chi bằng việc này cứ thế mà làm.”
“Cứ thế mà làm?” Minh Cẩm há hốc mồm, “Ý chàng nói là thành thân?”
“Chủ ý này tốt.” Giang Du vỗ tay, “Đằng nào cũng phải kết hôn, cô làm đám cưới xong thì kể thật cho ông Phó biết, có thể giấu diếm bà cụ.”
“Chỉ là,” Minh Cẩm cúi đầu, “Ta không có của hồi môn.”
“Ta cũng chưa chuẩn bị sính lễ.” Lục Trạm chớp chớp mắt nhìn Minh Cẩm, “Nàng không chê bai nhà ta quá nghèo đấy chứ?”
Minh Cẩm sửng sốt một chút, bĩu môi, “Em phải suy xét lại.”
Giang Du ở bên cạnh nhìn trời, miệng lẩm bẩm: “Ngoài chốn công cộng, trong tầm nhìn của đám đông, ngay ban ngày ban mặt, trước công chúng...”
Minh Cẩm lập tức mặt đỏ đến tận mang tai, hung hăng lườm Giang Du một cái, đứng dậy muốn bỏ đi nhưng bị Giang Du cuống quít ngăn lại: “Tôi đùa thôi mà, hãy nói chính sự quan trọng này.” Vẻ mặt nghiêm túc quay sang hỏi Lục Trạm, “Trong nhà Lục đại ca có trưởng bối?”
Lục Trạm cũng nghiêm mặt, phảng phất vừa rồi chưa từng phát sinh điều gì, gật đầu: “Phụ mẫu khoẻ mạnh.”
Tim Minh Cẩm thót lại, Giang Du nhìn sắc mặt Minh Cẩm biến hóa, vội hỏi: “Vậy chuyện này có cần báo cho hai cụ một tiếng? Tự huynh có thể quyết định sao?”
“Đêm nay ta lập tức lên đường về nhà.” Lục Trạm thản nhiên nói: “Ba ngày sau sẽ chuẩn bị xong.”
“Em...” Trong lòng Minh Cẩm như cuộn chỉ rối, lúc này mới cảm thấy mình tự quyết định lung tung như vậy thật qua loa và lỗ mãng biết bao nhiêu, không nghĩ cẩn thận đã hứa nguyện tùm lum.
“Không sao,” Lục Trạm lắc đầu, an ủi Minh Cẩm, “Nàng cứ nghỉ ngơi, hết thảy có ta.”
Nên tin tưởng người trước mắt, Minh Cẩm thầm bảo chính mình.
Trầm ổn, kiên định, đáng giá dựa vào, chẳng phải nàng luôn muốn tìm một người như vậy? Hiện giờ người này đứng ngay trước mặt, nói với nàng tất cả đều có anh ấy lo liệu, không cần nàng nhọc lòng, vậy thì nàng còn do dự cái gì? Nàng vốn có điểm sợ vụ qua ải cha mẹ chồng, hiện giờ để Lục Trạm tự đi giải quyết không phải quá hợp ý nàng?
Minh Cẩm cắn môi, hồi lâu mới gật đầu.
“Yên tâm đi.” Lục Trạm nhẹ giọng trấn an, “Ta đi giải thích với Phó lão gia, sẽ không để mẫu thân nàng và lão phu nhân biết, cũng sẽ không để cha mẹ ta biết.”
“Đúng vậy,” Giang Du đồng ý, “Việc này cứ giao cho tôi và Lục đại ca, cô nên về phòng nghỉ ngơi.” Hắn nói xong bèn gọi Noãn Ngọc phân phó đưa Minh Cẩm về phòng.
Con đường cả đời còn rất dài, nếu quyết định muốn cùng người này vượt qua, hiện giờ phải học cách buông tay, học cách tin tưởng. Nàng không còn chỉ một mình mà đã có người chia sẻ, loại cảm giác này khiến Minh Cẩm hơi chút không thích ứng, rồi lại cảm giác trong ngực như có dòng nước ấm áp trào dâng.
Hàng mày Minh Cẩm từ từ giãn ra, đi theo Noãn Ngọc rời khỏi thư phòng.
Lúc này Giang Du trông khác với khi trước, quả nhiên người ỷ vào trang phục, hắn vốn "phấn điêu ngọc trác", mặc vào quần áo lụa là càng hiện ra phong độ công tử thế gia.
Giang Du thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Minh Cẩm, biết có vấn đề phát sinh nhưng chỉ bảo hai người họ: “Trước tiên không vội nói chuyện, nghỉ ngơi khỏe khoắn rồi nói không muộn, hãy an tâm ở lại nơi này.”
Minh Cẩm ngẫm nghĩ cũng đúng, quay đầu đưa mắt cho Lục Trạm.
Lục Trạm gật đầu với nàng, lưu loát xoay người rời đi.
Minh Cẩm quay đầu lại, phát hiện chính mình bị các nha hoàn bà tử vây quanh, một đường dìu đỡ vào sương phòng giống như nàng không thể đi được, làm nàng không quen chút nào.
Nước ấm không chỉ tẩy sạch bụi đường, còn khiến một Minh Cẩm ủ rũ, mái tóc rối tung ướt dầm dề, dựa vào thành giường mơ màng sắp ngủ, tuy nhiên lòng bàn chân lại ẩn ẩn đau khiến nàng không thể ngủ được. Các nha hoàn bà tử đều bị nàng đuổi đi, tuy được mọi người bu lại hầu hạ trông rất uy phong, nhưng mỗi người một câu có thể làm màng tai nổ tung. Minh Cẩm kiến thức được sự lợi hại này, bỗng cảm thấy may mắn mình không sinh ra trong gia đình giàu có, nhiều người hầu hạ trông giữ trói buộc, sao có thể sống thoải mái?!
“Cô nương muốn nghỉ ngơi?”
Một giọng nói dịu dàng mềm mại truyền đến, thanh âm cao thấp mạnh yếu được dùng chuẩn mực gãi đúng chỗ ngứa, nghe xong Minh Cẩm càng thấy mệt nhừ gân cốt nhuyễn ra, khẽ ừ một tiếng, không nhúc nhích.
“Thiếu gia chuẩn bị cơm chiều, mời cô nương dùng cơm trước rồi nghỉ ngơi.” Giọng nói đến gần hơn, giống như nhẹ nhàng vang lên bên tai Minh Cẩm nhưng lại bảo trì khoảng cách nhất định, không đến mức làm người chán ghét.
Trong lòng Minh Cẩm thầm than, quả nhiên là gia đình giàu có, ngay cả nha hoàn cũng đặc biệt. Nàng không tình nguyện mở mắt, rốt cuộc ở dưới mái hiên nhà người ta, vẫn nên theo chủ nhân tuỳ cơ ứng biến.
“Em là Noãn Ngọc bên người thiếu gia, có việc gì cô nương cứ kêu em là được.” Noãn Ngọc cười dịu dàng, “Nếu thiếu đồ dùng xin cứ việc phân phó.”
Minh Cẩm chậm rãi ngồi dậy, trầm ngâm nhìn Noãn Ngọc.
Tuy Noãn Ngọc che giấu rất kỹ nhưng Minh Cẩm vẫn vô tình bắt gặp ánh mắt dò xét mang theo một chút ghen tỵ. Ánh mắt này xuất hiện trên người của nha hoàn bên cạnh Giang Du thật khiến người suy nghĩ sâu xa.
Mới mấy ngày mà Giang Du lại chinh phục được một thiếu nữ hoài xuân?
Minh Cẩm nhìn Noãn Ngọc dịu dàng quyến rũ trước mắt, bỗng có chút hoài nghi, mình lựa chọn đến cậy nhờ Giang Du có thể là một quyết định sai lầm hay không?
Giang Du đã sớm chờ ở nhà ăn, thấy Minh Cẩm vào vội mời nàng ngồi xuống.
Minh Cẩm ngẩng đầu, thấy Lục Trạm thoải mái thanh tân ngồi một bên, nàng cụp mắt xuống, cảm giác hơi thẹn thùng.
Cũng may Giang gia coi trọng quy củ, trong khi ăn cơm không ai nói chuyện, ngoại trừ tiếng cọ xát quần áo của các nha hoàn thì gần như không có động tĩnh gì khác. Minh Cẩm nhìn nha hoàn đứng bên cạnh bày ra đủ loại món ăn nhìn đẹp chứ không ngon, rồi còn được nha hoàn phối hợp hầu hạ gắp cho từng món, rốt cuộc cảm thấy ăn không vô. Đây đâu phải là ăn cơm, rõ ràng bị hành hạ.
Nàng tranh thủ thời gian liếc nhìn Lục Trạm một cái, hiển nhiên anh chàng cũng chẳng có khẩu vị, và vội chén cơm rồi buông đũa.
Ngược lại Giang Du dường như đã quen với cách sống này, cử chỉ tao nhã thong dong, mỗi một động tác đều xinh đẹp kỳ cục. Trong lòng Minh Cẩm thầm than, chẳng trách bao nhiêu cô gái đều thích hắn, khó ai có thể phản cảm với bộ dáng "ngọc ngà" như vậy, dù sao có vẻ ngoài đẹp trai vẫn khác biệt, không cần làm gì cũng đủ khiến mọi người yêu mến.
Ăn cơm xong bèn dời bước đến thư phòng uống trà, Giang Du mới thử thăm dò hỏi Minh Cẩm rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nếu muốn ở tạm trong Giang gia, những chuyện này không thể giấu Giang Du. Minh Cẩm nhẹ nhàng bâng quơ kể lại cuộc hành trình hiểm ác của mình, bắt đầu từ lúc phát hiện Lục Tử Minh không phải Lục Trạm, đến lúc chạy khỏi khách điếm tìm đường thoát thân. Nàng không muốn khiêu gợi sự thương hại của Giang Du nên tận lực dùng giọng điệu khách quan bình đạm, nói mấy câu khô khan miêu tả rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Giang Du nghe xong, trên mặt lộ vẻ không đành lòng, thành khẩn nói với Minh Cẩm: “Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tại tôi...”
Minh Cẩm có chút bối rối, trong lòng thầm nghĩ quan hệ gì đến ngươi, miệng lại nói: “Là số mệnh ta không tốt, chẳng trách người khác.”
“Cô có thể nghĩ ra biện pháp tự cứu trong hoàn cảnh như vậy thực sự không dễ.” Giang Du nhìn Minh Cẩm với ánh mắt tán thưởng.
“Bản năng mà thôi, một khi bị bức nóng nảy thì ai cũng làm được.” Minh Cẩm nhẹ nhàng nhếch khóe môi.
“Vừa rồi Lục đại ca đã nói về chuyện hai người.” Giọng Giang Du hơi chần chờ, “Chỉ là, có thể quá hấp tấp hay không...”
Minh Cẩm nghe vậy hơi ngượng ngùng, cũng hiểu hiện tại không có trưởng bối trong nhà thay nàng nói chuyện, đành phải da mặt dày tự mình xông pha, bèn cắn răng nói thẳng: “Chắc hẳn ngươi cũng hiểu được khốn cảnh hiện tại của ta, đấy là biện pháp tốt nhất, nếu không đâu chỉ riêng ta phải sống khổ sở mà trong nhà càng bị liên lụy.”
“Tôi cảm thấy nên tìm một đối tượng cô thiệt tình thích,” Giang Du lẩm bẩm, "Chứ không phải dễ dàng...”
“Giang thiếu gia, trong thiên hạ có đôi phu thê nào không phải vâng lệnh cha mẹ theo lời mai mối,” Minh Cẩm cười nhẹ, “Nếu không có chuyện lần này, chẳng phải ta cũng bị gả cho một người xa lạ sống cả đời? Cho dù là chính ngươi cũng không thể được như nguyện.”
Câu cuối của nàng nhắm vào Giang Du, không cần trêu chọc cô nương nhà người ta, hứa hẹn gì đó không phải chỉ một mình ngươi có thể cho, nơi này không giống như hiện đại có thể tự do yêu đương kết hôn, nếu hết yêu còn có thể ly dị.
Ở thời đại này, chuyện kết hôn không thể tự mình quyết định, đặc biệt là loại gia đình giàu có như Giang Du càng yêu cầu nghiêm khắc trong việc chọn lựa phối ngẫu. Chuyện tình của Giang Du và Minh Lan coi như đặt dấu chấm hết, tuyệt đối không có khả năng được kết quả tốt.
Chính vì như vậy, Minh Cẩm mới có thể qua cơn hoảng loạn lập tức tìm một đường ra cho chính mình, nếu nàng không bắt lấy Lục Trạm thì vận mệnh tương lai của nàng vẫn nắm giữ trong tay trưởng bối Phó gia, tồi tệ nhất chính là cả đời cô đơn, tốt hơn một chút thì tìm một lão già goá vợ có tiền, hoặc là một thằng cha nghèo kiết xác trong thôn không thể cưới được lão bà, tóm lại, Minh Cẩm tuyệt đối không có một chút quyền tham dự vào việc chọn lựa, thậm chí quyền phủ quyết cũng không có.
Giang Du trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Cô phải giải thích với ông Phó thế nào?”
Minh Cẩm cũng buồn rầu, liếc Lục Trạm một cái, nhẹ giọng đáp: “Ta còn chưa nghĩ ra.”
Hai ngày này quá mức kinh tâm động phách, nàng có thể chộp lấy cọng rơm cứu mạng Lục Trạm cũng đã không tệ, làm sao còn có thời gian suy nghĩ chi tiết?
“Nơi này có dư phòng cho khách, nếu Phó gia cùng đến đây vẫn có chỗ ở lại.” Giọng điệu Giang Du bỗng có vẻ nóng bỏng, đôi mắt cũng sáng lên.
“Không được, chuyện này nếu để trong nhà biết, mẹ ta thế nào cũng gây náo động, lão phu nhân sẽ đổ bệnh gục ngã.” Minh Cẩm tức giận lườm hắn một cái, nàng biết rõ vì sao hắn hưng phấn, nếu có thể đón Phó gia tới đây, Minh Lan dĩ nhiên muốn đi theo, tốt đến mức gan đau!
Nếu có thể để gia đình biết chuyện, nàng cần gì phải vội vàng chạy đến Giang gia? Trực tiếp nhờ Lục Trạm đưa về nhà không phải tốt hơn, còn miễn cho chuyện ô danh trong nhà bị người khác biết đến.
“Thật ra ta có chủ ý này,” Lục Trạm bỗng nhiên mở miệng: “Chi bằng đâm lao phải theo lao.”
Minh Cẩm và Giang Du đồng loạt nhìn sang.
“Nếu ta cũng họ Lục,” Lục Trạm nhún vai, “Phó gia vẫn luôn cho rằng ta là cô gia, chi bằng việc này cứ thế mà làm.”
“Cứ thế mà làm?” Minh Cẩm há hốc mồm, “Ý chàng nói là thành thân?”
“Chủ ý này tốt.” Giang Du vỗ tay, “Đằng nào cũng phải kết hôn, cô làm đám cưới xong thì kể thật cho ông Phó biết, có thể giấu diếm bà cụ.”
“Chỉ là,” Minh Cẩm cúi đầu, “Ta không có của hồi môn.”
“Ta cũng chưa chuẩn bị sính lễ.” Lục Trạm chớp chớp mắt nhìn Minh Cẩm, “Nàng không chê bai nhà ta quá nghèo đấy chứ?”
Minh Cẩm sửng sốt một chút, bĩu môi, “Em phải suy xét lại.”
Giang Du ở bên cạnh nhìn trời, miệng lẩm bẩm: “Ngoài chốn công cộng, trong tầm nhìn của đám đông, ngay ban ngày ban mặt, trước công chúng...”
Minh Cẩm lập tức mặt đỏ đến tận mang tai, hung hăng lườm Giang Du một cái, đứng dậy muốn bỏ đi nhưng bị Giang Du cuống quít ngăn lại: “Tôi đùa thôi mà, hãy nói chính sự quan trọng này.” Vẻ mặt nghiêm túc quay sang hỏi Lục Trạm, “Trong nhà Lục đại ca có trưởng bối?”
Lục Trạm cũng nghiêm mặt, phảng phất vừa rồi chưa từng phát sinh điều gì, gật đầu: “Phụ mẫu khoẻ mạnh.”
Tim Minh Cẩm thót lại, Giang Du nhìn sắc mặt Minh Cẩm biến hóa, vội hỏi: “Vậy chuyện này có cần báo cho hai cụ một tiếng? Tự huynh có thể quyết định sao?”
“Đêm nay ta lập tức lên đường về nhà.” Lục Trạm thản nhiên nói: “Ba ngày sau sẽ chuẩn bị xong.”
“Em...” Trong lòng Minh Cẩm như cuộn chỉ rối, lúc này mới cảm thấy mình tự quyết định lung tung như vậy thật qua loa và lỗ mãng biết bao nhiêu, không nghĩ cẩn thận đã hứa nguyện tùm lum.
“Không sao,” Lục Trạm lắc đầu, an ủi Minh Cẩm, “Nàng cứ nghỉ ngơi, hết thảy có ta.”
Nên tin tưởng người trước mắt, Minh Cẩm thầm bảo chính mình.
Trầm ổn, kiên định, đáng giá dựa vào, chẳng phải nàng luôn muốn tìm một người như vậy? Hiện giờ người này đứng ngay trước mặt, nói với nàng tất cả đều có anh ấy lo liệu, không cần nàng nhọc lòng, vậy thì nàng còn do dự cái gì? Nàng vốn có điểm sợ vụ qua ải cha mẹ chồng, hiện giờ để Lục Trạm tự đi giải quyết không phải quá hợp ý nàng?
Minh Cẩm cắn môi, hồi lâu mới gật đầu.
“Yên tâm đi.” Lục Trạm nhẹ giọng trấn an, “Ta đi giải thích với Phó lão gia, sẽ không để mẫu thân nàng và lão phu nhân biết, cũng sẽ không để cha mẹ ta biết.”
“Đúng vậy,” Giang Du đồng ý, “Việc này cứ giao cho tôi và Lục đại ca, cô nên về phòng nghỉ ngơi.” Hắn nói xong bèn gọi Noãn Ngọc phân phó đưa Minh Cẩm về phòng.
Con đường cả đời còn rất dài, nếu quyết định muốn cùng người này vượt qua, hiện giờ phải học cách buông tay, học cách tin tưởng. Nàng không còn chỉ một mình mà đã có người chia sẻ, loại cảm giác này khiến Minh Cẩm hơi chút không thích ứng, rồi lại cảm giác trong ngực như có dòng nước ấm áp trào dâng.
Hàng mày Minh Cẩm từ từ giãn ra, đi theo Noãn Ngọc rời khỏi thư phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook