Mượn Giống Ba Chồng
-
Lau người?
Trần Mai là một đại mỹ nữ, khuôn mặt trắng tươi, nõn nà bóng loáng, ngũ quan hoàn mỹ tinh xảo, dáng người lại càng không thể chê vào đâu được, trước ngực còn treo hai quả bóng thịt đầy đặn nặng trịch.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại là một người phụ nữ có số phận rất bi thảm, mới ba mươi tuổi, chính là đang ở độ tuổi trẻ trung, hương vị mười phần, như sói như hổ, chồng lại xảy ra chuyện, biến thành người thực vật.
Trần Mai cũng là một người vợ chung thủy, mỗi ngày đều trông chừng, chăm sóc cho chồng mình.
Ba mẹ cô, cùng ba chồng Lý Sơn, nhìn thấy như thế thì vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Vui mừng là vì con dâu vẫn ở đây không rời đi, lo lắng chính là nhà mình có thể sẽ tuyệt hậu.
Lý gia ba đời đơn truyền, đến đời ông, vợ Lý Sơn đã sớm qua đời, chỉ lưu lại một đứa con trai như vậy.
Sầu lại hoàn sầu, nhưng cũng không có biện pháp gì, sau một đoạn thời gian dài, ông bắt đầu động tâm tư lệch lạc, trong đầu bắt đầu sinh ra một loại ý niệm vớ vẩn.
Con trai không làm được, không bằng để hắn đến làm thay, dù sao cũng là con cái của Lý gia.
Tâm tư này vừa động, ánh mắt Lý Sơn mỗi ngày nhìn con dâu đều không đúng, tràn ngập khát vọng cùng xúc động, trong lòng cũng càng nhớ thương, muốn đè con dâu mình ra làm.
Hôm nay, Trần Mai lau thân thể cho người chồng thực vật, vừa vặn rửa sạch đến chỗ hạ thân.
Cô nhìn chồng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, còn có con sâu bướm mềm nhũn nằm sấp dưới háng anh, không khỏi sâu kín thở dài một tiếng, ánh mắt tràn đầy ai oán.
Lý Sơn đẩy cửa tiến vào, hoàn toàn không để ý đến con dâu mình chỉ mặc váy ngủ đơn giản, nói:
"Mai Mai, ba có chuyện muốn nói với con. ”
Trần Mai hoảng sợ, cô đang quỳ xuống nằm sấp trên giường, chiếc váy ngủ siêu ngắn kia căn bản không che được cánh mông của cô, hai cánh mông trắng như tuyết mượt mà, chỉ sợ đã bị ba chồng nhìn sạch!
Cô xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu, hơi oán giận nói:
"Ba, sao ba vào mà không gõ cửa? ”
Lý Sơn nhìn thân thể mềm mại nóng bỏng của con dâu, trong lòng càng thêm nóng này.
"Đây là nhà chúng ta, tại sao phải gõ cửa, chẳng lẽ con đang làm việc gì đó, không thể nhìn thấy người khác sao? ”
Trần Mai cúi đầu, cắn môi, không biết nên nói với ba chồng như thế nào mới tốt.
Mà Lý Sơn lại sải bước đi tới, đặt tay lên bả vai mảnh khảnh trắng nõn của Trần Mai, nhẹ nhàng vuốt ve,
"Mai Mai, đừng trách ba nói chuyện khó nghe, tuổi của con chính là thời điểm nữ nhân đói khát nhất, ta cũng là lo lắng con làm ra chuyện gì đó có lỗi với Lý gia ta. ”
Nghe hắn nói như vậy, mặt Trần Mai đỏ bừng, xấu hổ đến mức chỉ hận không thể tìm một khe hở chui vào,
"Ba, ba nói bậy cái gì vậy, con chính là con dâu của ba đấy. ”
"Đừng giả vờ, đều nói nữ nhân ba mươi như sói như hổ, ta cũng là người từng trải, chẳng lẽ còn không hiểu tâm tư của con sao? Hơn nữa, nếu con thật sự một chút ý nghĩ cũng không có, làm sao có thể làm loại chuyện này đối với con trai ba? ”
Trần Mai nhìn thấy hạ thân của chồng mình còn ở bên ngoài, vội vàng che lại, xấu hổ nói:
"Con... con đây là đang giúp anh ấy lau người..."
"Lau người?"
Lý Sơn tựa hồ có chút tức giận, nắm lấy cánh tay Trần Mai, mạnh mẽ kéo cô lên.
Trần Mai không khống chế được thân thể, trực tiếp bị kéo lên, thân thể mềm mại dán chặt vào người ba chồng, nhất là hai quả bóng thịt trước ngực kia, càng là gắt gao đè lên miệng ba chồng, đều bị ép thành bánh thịt.
“Ba, ba làm gì vậy?”
Trần Mai kinh hô một tiếng, cảm giác được tay ba chồng đang đặt ở trên vòng eo bé xíu của mình.
Lý Sơn lại chỉ vào chỗ cô vừa ngồi,
"Con giúp con trai ba lau người, vậy sao khăn trải giường chỗ con ngồi đều ướt thành như vật? Con có muốn ba nhấc váy con lên để kiểm tra không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook