Mượn Giống Ba Chồng
Chapter 10: Lý Lỗi tỉnh lại

Trần Mai điên cuồng rên rỉ, thanh âm thét chói tai kia như chỉ hận không thể để cho người bên cạnh nghe được.

Nhưng ngay lúc hai người đang vui vẻ đầm đìa làm tình với nhau, lại bỗng nhiên nghe được trong phòng truyền đến thanh âm hừ hừ, loáng thoáng còn có tiếng nói chuyện của một người đàn ông.

"Vợ... anh muốn uống nước..."

Nghe được động tĩnh này, Trần Mai vốn đang hưởng thụ cây gậy lớn trên người ba chồng, đột nhiên như bị sét đánh, trợn to hai mắt, lộ ra bộ dáng hoảng sợ.

Cô không dám tin nhìn về phía phòng.

Lý Sơn cũng hoảng sợ, cuống quít nhìn về phía phòng, ông cũng không nghĩ tới con trai mình lại tỉnh dậy!

Lại còn ở thời khắc mấu chốt nhất mà tỉnh lại, làm cho ông vô cùng khó chịu.

Trần Mai hoảng sợ từ trên người ba chồng lăn xuống, cuống quít mặc quần áo lại rồi chạy vào trong phòng, nhìn chồng đã tỉnh lại trên giường, cô vừa lo vừa sợ, lại còn xen lẫn vui sướng.

Dù sao đây mới là người đàn ông cô yêu nhất!

Lý Sơn cũng cuống quít chạy vào, nhìn thấy đứa con trai còn có chút mê man nằm trên giường, vội vàng nói:

"Con trai, con tỉnh rồi à?”

Lý Lỗi đã tỉnh lại, nghi hoặc nhìn ba mình cùng Trần Mai.

"Vì sao hai người đều nhìn con như vậy, hiện tại là lúc nào?”

Hiển nhiên, mấy năm nay làm người thực vật không cảm nhận được nhân sinh, Lý Lỗi hiện tại cái gì cũng không biết.

Lý Sơn cùng Trần Mai thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến vừa rồi hai người thế nhưng ở trên giường Lý Lỗi làm một hồi, vẻ mặt cả hai đều có chút xấu hổ.

Nhất là Trần Mai, cô oán hận nhìn thoáng qua Lý Sơn, sau đó chạy đến bên cạnh chồng mình. 

"Hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra lại đi?”

Lý Lỗi mờ mịt gật gật đầu, Lý Sơn cũng vội vàng đến hỗ trợ.

Cả gia đình cùng nhau đi đến bệnh viện, kiểm tra toàn diện cho Lý Lỗi một lần.

Bệnh viện cũng rất kinh ngạc trước việc Lý Lỗi có thể tỉnh lại, lúc trước bọn họ phán đoán có lẽ anh đã chết não, cho dù có tỉnh lại cũng không thể hoàn toàn khôi phục, chức năng phòng the của Lý Lỗi đã mất đi.

Trần Mai nghe được như vậy, trực tiếp trợn tròn hai mắt.

Lý Sơn trên mặt tuy rằng cũng có chút thống khổ, nhưng trong lòng đã nóng nảy đến cực điểm.

Nếu như con trai không được, vậy kết quả, còn không phải là cần ông đến hầu hạ con dâu sao?

Nghĩ như vậy, Lý Sơn nhìn về phía Trần Mai đang ở bên giường ôm Lý Lỗi khóc rống, nhịn không được đưa tay qua, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông của cô.

"A!”

Trần Mai kinh hãi kêu lên một tiếng, giật mình đứng lên, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng.

Lý Lỗi nghi hoặc nhìn cô.

"Vợ, em làm sao vậy?”

"Em... em không có việc gì...”

Trần Mai cúi đầu nhỏ giọng giải thích, lại thừa dịp chồng mình không nhìn thấy, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Sơn một cái.

Lý Sơn cũng không để ý nhiều như vậy, cho hai người một chút thời gian thân thiết, sau đó đi tới hành lang bệnh viện, nhìn nữ bác sĩ đang bận rộn kia, tiến lên hỏi, 

"Bác sĩ, con trai tôi có phải cả đời cũng không thể khôi phục lại được nữa đúng không? Nó có còn có thể có con được không?”

Nữ bác sĩ này bộ dáng cũng rất thiên kiều bá mị, cô cười nói: 

"Đều không cứng được còn sinh như thế nào, chẳng qua nếu có thể tạo ra tinh trùng mà nói, cũng có thể lựa chọn thụ tinh nhân tạo.”

"Thụ tinh nhân tạo? Ai sẽ giúp?”

Lý Sơn có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên là bác sĩ, bệnh viện chúng tôi có bác sĩ chuyên môn xử lý công việc này.”

Nữ bác sĩ mỉm cười, sau đó lắc eo rời đi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương