Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa
-
Chương 3
Edit: Khả Tịch Nguyệt.
Beta: Khả Tịch Nguyệt + Draxt.
” Đại tỷ …” Nam nhân tên Vụ Thảo có chút sợ hãi gọi.
” Tiên sư nó! làm sao chú mày phí lời nhiều như vậy, mau mau đi tìm.” Nữ nhân thiếu kiên nhẫn nói.
” Bọn họ trở lại.” Vụ Thảo nói.
Nữ nhân lập tức cũng cảm giác được đèn xe, bà ta cảm thấy không ổn. Liền không nói hai lời, lôi kéo nam nhân bắt đầu trèo lên trên.
Đỗ Du cùng Tống Đàn Vũ thấy dáng dấp hai người như vậy lập tức rõ ràng, Đỗ Du là người đã từng đi lính, nhanh chóng đem nam nhân áp chế lại. Tống Đàn Vũ cũng không mất nhiều công sức đem nữ nhân kéo lại, sau đó trực tiếp ném trên mặt đất.
Nữ nhân mắng một câu: ” Em gái mày!”
Tống Đàn Vũ tà mị nở nụ cười, tháo cà vạt xuống đem tay cùng chân nữ nhân này trói với nhau, hỏi: ” Hai người các người đang làm chuyện xấu xa gì ở đây?”
” Chơi dã chiến, tụi mày còn quản!” Nữ nhân vẻ mặt xem thường
” Chơi dã chiến không cởi quần, còn lấy dao làm gì a!” Đỗ Du trực tiếp lấy đi con dao tìm được trên người nam nhân, kẹp tay ở trên cổ nam nhân:” Nói, hai người các ngươi muộn như vậy còn muốn làm gì?”
Vì cảm giác được hai người này đang làm chuyện xấu gì đó…
Nữ nhân theo bản năng liếc mắt nhìn bụi cỏ, không nói gì. Tống Đàn Vũ rõ ràng cảm giác hai người kia không đúng, liền túm lấy nữ nhân kéo dài tới bên người Đỗ Du nói: “Cậu nhìn bà ta, tôi đi xung quanh xem một chút có gì không, tiện đường báo cảnh sát.”
” Báo cảnh sát!” Vụ Thảo vừa nghe liền hoảng ” Không cần a!”
” Ngu xuẩn!” Nữ nhân mắng thầm.
“Xem ra thật sự có cái gì mờ ám rồi.” Tống Đàn Vũ nhìn xung quanh một chốc: ” Đỗ Du, báo cảnh sát đi, tôi đi nhìn một chút.”
Đỗ Du đồng ý, gật gật đầu, sau đó báo cảnh sát, nói rõ vị trí của chính mình. Tống Đàn Vũ đi loạn khắp nơi, tiếp theo ngạc nhiên phát hiện có một dấu vết, liền theo dấu vết nhìn xuống, không nghĩ tới lại có một người ở nơi này.
Tống Đàn Vũ lập tức chạy tới, đem túi vải cùng dây thừng trói chặt cậu bé mở ra.
Tống Đàn Vũ cảm giác cậu bé có chút quen mắt, thế nhưng anh không có thời gian quản những cái này, lập tức lại gọi 120.
Đầu cậu bé bị thương, sắc mặt tái nhợt. Tống Đàn Vũ liền đem cậu bé đặt lên xe, nói với Đỗ Du: ” Cậu trông chừng bọn họ, chờ cảnh sát tới, tôi đưa cậu bé đi bệnh viện, nó bị thương rất nặng.”
Đỗ Du đồng ý, hắn là người từng đi lính, hai người kia vẫn là nắm chặt trong tầm tay.
Tống Đàn Vũ giúp cậu bé cầm máu bằng cách đơn giản, sau đó thắt chặt dây an toàn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.
Cũng còn may, Tống Đàn Vũ đưa cậu bé đến bệnh viện đúng lúc, đồng thời băng bó cơ bản sơ qua khiến máu không mất quá nhiều, nếu như chờ xe cứu thương đến có khả năng đã chậm.
Thời điểm Diệp Mặc tỉnh lại, cảm giác có chút đau đầu. Kết quả hơi xúc động, cảm giác toàn thân đều đau.
Chẳng qua Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn biết nơi này là bệnh viện. Loại mùi hương cồn này, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hắn chán ghét cái mùi vị này.
“Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi.” Cô y tá gọi vào.
Không bao lâu, có một đám người lập tức đi vào, đi đầu là cha của Diệp Mặc – Diệp Tín Quý. Kỳ thực Diệp Mặc không muốn nhìn thấy nhất chính là người này, liền nói một câu: ” Con hơi mệt chút, giờ muốn nghỉ ngơi.”
Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó nói: ” Vậy trước tiên để cậu bé nghỉ ngơi đi, đứa bé còn nhỏ, xảy ra chuyện kinh động như vậy, vẫn nên để cho cậu bé hồi phục lại đã.”
Thực ra Diệp Mặc cũng không có yếu ớt như mọi người tưởng tượng, tuy rằng hắn chỉ có 12 tuổi, nhưng trong suy nghĩ đã trưởng thành từ sớm. Tuy rằng hiện tại nhớ tới việc bị người bắt cóc vẫn còn có chút sợ hãi, thế nhưng mọi chuyện đã qua là tốt rồi…
Bởi vì bắt được bọn buôn người, Tống Đàn Vũ cùng Đỗ Du nhận được khen ngợi của cục cảnh sát, vô tinhg làm cho công ty của chính mình được nhận một phen tuyên truyền. Thời điểm Tống Đàn Vũ đi cục cảnh sát lấy khẩu cung, trùng hợp đụng tới người phụ nữ kia đang trải qua thẩm vấn, Tống Đàn Vũ hiếu kỳ liền nghe thử.
Kết quả bị cơ trí của cậu bé kia làm cho kinh sợ, hoàn toàn không tin đây là do một đứa bé mười hai tuổi làm ra. Loại dũng cảm này, cho dù là một người trưởng thành cũng chưa chắc đã có.
Có chút ngạc nhiên với cậu bé kia, dự định ngày mai có thời gian liền đi xem cậu bé ấy một lát.
” Cảnh sát, đứa trẻ kia tên là gì?” Tống Đàn Vũ hỏi cảnh sát phụ trách vụ án này.
” Diệp Mặc, thật là một đứa nhỏ làm người ta nể mặt.”
Beta: Khả Tịch Nguyệt + Draxt.
” Đại tỷ …” Nam nhân tên Vụ Thảo có chút sợ hãi gọi.
” Tiên sư nó! làm sao chú mày phí lời nhiều như vậy, mau mau đi tìm.” Nữ nhân thiếu kiên nhẫn nói.
” Bọn họ trở lại.” Vụ Thảo nói.
Nữ nhân lập tức cũng cảm giác được đèn xe, bà ta cảm thấy không ổn. Liền không nói hai lời, lôi kéo nam nhân bắt đầu trèo lên trên.
Đỗ Du cùng Tống Đàn Vũ thấy dáng dấp hai người như vậy lập tức rõ ràng, Đỗ Du là người đã từng đi lính, nhanh chóng đem nam nhân áp chế lại. Tống Đàn Vũ cũng không mất nhiều công sức đem nữ nhân kéo lại, sau đó trực tiếp ném trên mặt đất.
Nữ nhân mắng một câu: ” Em gái mày!”
Tống Đàn Vũ tà mị nở nụ cười, tháo cà vạt xuống đem tay cùng chân nữ nhân này trói với nhau, hỏi: ” Hai người các người đang làm chuyện xấu xa gì ở đây?”
” Chơi dã chiến, tụi mày còn quản!” Nữ nhân vẻ mặt xem thường
” Chơi dã chiến không cởi quần, còn lấy dao làm gì a!” Đỗ Du trực tiếp lấy đi con dao tìm được trên người nam nhân, kẹp tay ở trên cổ nam nhân:” Nói, hai người các ngươi muộn như vậy còn muốn làm gì?”
Vì cảm giác được hai người này đang làm chuyện xấu gì đó…
Nữ nhân theo bản năng liếc mắt nhìn bụi cỏ, không nói gì. Tống Đàn Vũ rõ ràng cảm giác hai người kia không đúng, liền túm lấy nữ nhân kéo dài tới bên người Đỗ Du nói: “Cậu nhìn bà ta, tôi đi xung quanh xem một chút có gì không, tiện đường báo cảnh sát.”
” Báo cảnh sát!” Vụ Thảo vừa nghe liền hoảng ” Không cần a!”
” Ngu xuẩn!” Nữ nhân mắng thầm.
“Xem ra thật sự có cái gì mờ ám rồi.” Tống Đàn Vũ nhìn xung quanh một chốc: ” Đỗ Du, báo cảnh sát đi, tôi đi nhìn một chút.”
Đỗ Du đồng ý, gật gật đầu, sau đó báo cảnh sát, nói rõ vị trí của chính mình. Tống Đàn Vũ đi loạn khắp nơi, tiếp theo ngạc nhiên phát hiện có một dấu vết, liền theo dấu vết nhìn xuống, không nghĩ tới lại có một người ở nơi này.
Tống Đàn Vũ lập tức chạy tới, đem túi vải cùng dây thừng trói chặt cậu bé mở ra.
Tống Đàn Vũ cảm giác cậu bé có chút quen mắt, thế nhưng anh không có thời gian quản những cái này, lập tức lại gọi 120.
Đầu cậu bé bị thương, sắc mặt tái nhợt. Tống Đàn Vũ liền đem cậu bé đặt lên xe, nói với Đỗ Du: ” Cậu trông chừng bọn họ, chờ cảnh sát tới, tôi đưa cậu bé đi bệnh viện, nó bị thương rất nặng.”
Đỗ Du đồng ý, hắn là người từng đi lính, hai người kia vẫn là nắm chặt trong tầm tay.
Tống Đàn Vũ giúp cậu bé cầm máu bằng cách đơn giản, sau đó thắt chặt dây an toàn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.
Cũng còn may, Tống Đàn Vũ đưa cậu bé đến bệnh viện đúng lúc, đồng thời băng bó cơ bản sơ qua khiến máu không mất quá nhiều, nếu như chờ xe cứu thương đến có khả năng đã chậm.
Thời điểm Diệp Mặc tỉnh lại, cảm giác có chút đau đầu. Kết quả hơi xúc động, cảm giác toàn thân đều đau.
Chẳng qua Diệp Mặc thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn biết nơi này là bệnh viện. Loại mùi hương cồn này, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, hắn chán ghét cái mùi vị này.
“Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi.” Cô y tá gọi vào.
Không bao lâu, có một đám người lập tức đi vào, đi đầu là cha của Diệp Mặc – Diệp Tín Quý. Kỳ thực Diệp Mặc không muốn nhìn thấy nhất chính là người này, liền nói một câu: ” Con hơi mệt chút, giờ muốn nghỉ ngơi.”
Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó nói: ” Vậy trước tiên để cậu bé nghỉ ngơi đi, đứa bé còn nhỏ, xảy ra chuyện kinh động như vậy, vẫn nên để cho cậu bé hồi phục lại đã.”
Thực ra Diệp Mặc cũng không có yếu ớt như mọi người tưởng tượng, tuy rằng hắn chỉ có 12 tuổi, nhưng trong suy nghĩ đã trưởng thành từ sớm. Tuy rằng hiện tại nhớ tới việc bị người bắt cóc vẫn còn có chút sợ hãi, thế nhưng mọi chuyện đã qua là tốt rồi…
Bởi vì bắt được bọn buôn người, Tống Đàn Vũ cùng Đỗ Du nhận được khen ngợi của cục cảnh sát, vô tinhg làm cho công ty của chính mình được nhận một phen tuyên truyền. Thời điểm Tống Đàn Vũ đi cục cảnh sát lấy khẩu cung, trùng hợp đụng tới người phụ nữ kia đang trải qua thẩm vấn, Tống Đàn Vũ hiếu kỳ liền nghe thử.
Kết quả bị cơ trí của cậu bé kia làm cho kinh sợ, hoàn toàn không tin đây là do một đứa bé mười hai tuổi làm ra. Loại dũng cảm này, cho dù là một người trưởng thành cũng chưa chắc đã có.
Có chút ngạc nhiên với cậu bé kia, dự định ngày mai có thời gian liền đi xem cậu bé ấy một lát.
” Cảnh sát, đứa trẻ kia tên là gì?” Tống Đàn Vũ hỏi cảnh sát phụ trách vụ án này.
” Diệp Mặc, thật là một đứa nhỏ làm người ta nể mặt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook