Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa
-
Chương 101
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 101:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ quay lại Du Diệp, vừa tới tầng 45, phát hiện khí áp ( không khí + áp suất) chỗ này thấp hơn trước.
"Chuyện gì vậy?" Tống Đàn Vũ thấp giọng hỏi Tiểu Ấm đang làm việc, "Sao không khí ở đây lại thấp vậy?"
"Tổng giám đốc vừa nổi trận lôi đình, đuổi Lê thư ký ra, mọi người tức giận cũng không dám nói chuyện." Tiểu Ấm nhỏ giọng nói, "Không biết buổi trưa ngài ấy ăn phải cái gì mà lửa giận lớn như vậy."
"Mọi khi buổi trưa hắn đều ăn cà rốt." Tống Đàn Vũ nhớ món cơm chân gà đã ăn.
"Không phải buổi trưa anh gặp chị Lam Hinh à, sao anh biết tổng giám đốc ăn cái gì?" Tiểu Ấm hiếu kỳ hỏi.
"Mọi khi hắn ta chỉ ăn mỗi cà rốt." Tống Đàn Vũ nói chuyện đương nhiên.
Lúc này Lê thư ký ở một bên cũng xúm lại tán chuyện: "Buổi trưa hôm nay tổng giám đốc không hề rời khỏi văn phòng, nên chị mới giúp anh ta mang thức ăn nhanh vào, kết quả ngay cả dũng khí cũng không có đi vào văn phòng."
Mặt Tống Đàn Vũ như gặp mộng, không ăn cơm trưa, còn tức giận nữa, quan trọng là tính khí thất thường, đừng nói vì cậu đó!
Tống Đàn Vũ nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy tội lỗi của mình vô cùng nặng nề, lập tức lấy hộp đồ ăn nhanh mà Lê thư ký đang cầm, gõ cửa phòng làm việc.
"Nếu không phải Tống thư ký thì đừng vào." Diệp Mặc ra vẻ rất kiềm chế, tựa hồ đang chịu đựng chuyện gì đó.
"Tổng giám đốc Diệp." Tống Đàn Vũ đẩy cửa vào, vô cùng chân chó nói, "Nghe bọn họ nói cậu chưa ăn cơm, vì thế tôi đem chút thức ăn đây."
"Hóa ra là nghe nói à!" Diệp Mặc cười có chút khủng bố, "Anh còn biết tôi đang chờ anh đi ăn cơm à?"
"Xin lỗi, tôi quên mất." Tống Đàn Vũ vô cùng ủy khuất nói, "Cậu có thể tự mình đi ăn mà."
"Anh không ở đây tôi ăn không vô." Diệp Mặc khí hùng thẳng thừng, giống như lý do này rất thỏa đáng.
"Cậu!" Tống Đàn Vũ cảm giác Diệp Mặc quá trẻ con, nhưng vẫn nhịn xuống không cãi lại.
"Tôi cái gì?" Diệp Mặc hỏi ngược lại cậu.
"Không có gì." Tống Đàn Vũ nhận ra, "Buổi trưa tôi đi gặp Lam Hinh."
Trầm mặc nửa buổi, cuối cùng Diệp Mặc trả lời một câu: "Ừm, biết rồi."
Không biết là hỏi hắn, hay là trả lời hắn.
"Tại sao không nói tôi biết?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn.
"Bởi vì anh ghét sự lừa dối." Diệp Mặc cúi đầu nhìn giấy tờ trong tay, "Nếu anh ghét, thì tôi chỉ cần khiến nó biến mất được rồi."
"Kỳ thực..."
"Tôi yêu điểm đó tốt của anh."
Lời Tống Đàn Vũ còn chưa dứt, Diệp Mặc đã cho cậu đáp án.
"Diệp Mặc, tôi vẫn không tin được cậu." Tống Đàn Vũ nói.
"Không sao, tôi có thời gian." Diệp Mặc sủng nịch cười nói, "Với lại cũng tám năm rồi, chờ thêm mấy năm nữa cũng không sao, chỉ cần anh còn ở bên cạnh tôi là ổn rồi."
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ không nói lời nào, trận ái tình này có phải quá lâu không? Đã tám năm rồi, không biết còn thêm tám năm nữa không, không ai biết được đáp án.
Nhưng Diệp Mặc tin, nếu như thêm thời gian tám năm nữa, hắn có thể chờ không được, quãng thời gian đó quá dày vò, hắn hi vọng chỉ cần tám tháng, hoặc tám ngày, hoặc ít hơn nữa, bất kỳ thời gian nào người này đều ở bên cạnh mình.
"Buổi tối cùng về đi." Tống Đàn Vũ nói, "Tôi chờ cậu, lúc nào cũng được."
"Cả đời thì sao?" Diệp Mặc hỏi cậu.
"Vậy thì không rõ." Tống Đàn Vũ tinh nghịch nói.
"Cả đời này tôi chờ anh." Diệp Mặc nhàn nhạt nở nụ cười.
Tống Đàn Vũ bị nụ cười với câu nói này làm cho tim đập nhanh hơn, quả nhiên người này vẫn nên để mặt lạnh thì hơn, bằng không quá dễ khiến người khác động lòng.
"Ăn cơm." Tống Đàn Vũ lấy hộp đồ ăn trong tay mình đưa cho hắn, "Đừng để đói."
Diệp Mặc nhìn thức ăn đã nguội, hỏi: "Không phải anh nên hâm lại sao?"
"Cậu có đồ ăn là may rồi, hâm nóng rất phiền phức đó!" Tống Đàn Vũ ghét bỏ nói.
"Vậy sao anh quan tâm tôi như vậy chứ?" Diệp Mặc muốn tìm chút bất mãn nói.
"Ai thèm quan tâm cậu!" Tống Đàn Vũ kiêu căng nói, rồi tự rời đi.
Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, lần này phải nên cảm ơn người phụ nữ Lam Hinh kia sao?
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, mọi chuyện vậy là xong, suy cho cùng hắn không hy vọng Lam Hinh xuất hiện thêm lần nữa. Đối với người Tống Đàn Vũ đã từng yêu, hắn tràn ngập địch ý, đặc biệt đến hiện tại anh ấy vẫn giữ quan hệ rất tốt với Lam Hinh.
Di động Diệp Mặc đột nhiên sáng lên, là số điện thoại lạ, Diệp Mặc liếc mắt nhìn, nhíu mày, nghe điện thoại nói: "Có chuyện gì không?"
"Có phải gần đây mày mua Du Diệp?" Đối phương hỏi hắn.
"Ừ, sao giờ mới biết vậy." Khẩu khí cười nhạo.
"Mày đủ lông đủ cánh rồi nên chỉ muốn thoát khỏi cái này nhà sao?"
"Ừ." Diệp Mặc cũng không phủ nhận, "Diệp Tín Quý, ông ngăn được à?"
"Mày cho rằng tao không ngăn được sao?" Diệp Tín Quý cười nói.
"Thử xem đi." Diệp Mặc cười nói.
"Thực ra mày biết không, mẹ mày chết có liên quan tới tao đấy!"
"Biết rồi." Diệp Mặc cười lạnh nói, "Tôi biết tất cả, bao gồm cả chuyện tôi không phải con thân sinh của ông."
"Tao chỉ vừa ý năng lực của mày mà thôi, còn chuyện mày có phải là con thân sinh của tao hay không, không quan trọng." Diệp Tín Quý không tức giận, "Du Diệp không hợp với mày, gần đây tao có một công ty mới thành lập, muốn cho mày thành tổng giám đốc công ty."
"Tôi từ chối, không muốn trở thành quân cờ của ông." Diệp Mặc trực tiếp phủ định.
"Cho mày cơ hội mày còn không thèm."
"Tôi không phải không thèm, chỉ là không cần." Diệp Mặc cười nói, "Sớm muộn đồ của ông đều sẽ là của tôi, tới lúc đó ông chắc chắn phải quỳ xuống cầu xin tôi."
"Nhóc con, đừng quá kiêu ngạo."
"Tôi còn có một việc phải nói cho ông." Diệp Mặc đột nhiên nói, "Bây giờ tôi có bạn trai, sau này sẽ ở chung."
"Diệp gia dạy mày cái gì mày quên rồi sao?" Âm điệu Diệp Tín Quý tăng cao mấy dB.
"Tôi có thể thay đổi."
"Thay đổi cái gì?" Diệp Tín Quý hỏi.
"Đổi họ, hoặc thay đổi gia quy." Diệp Mặc nói chuyện đương nhiên.
"Mày thật ngông cuồng, điểm này rất giống với tao." Diệp Tín Quý thỏa mãn cười nói.
"Tôi không thích phí lời, bây giờ tôi nói cho ông biết, lão gia tử còn sống, ông không thể khống chế Diệp gia."
"Vậy cũng không đến lượt mày thừa kế."
"Người thừa kế phải ưu tú, đây là gia quy đầu tiên của Diệp gia."
"Mày cho rằng mày ưu tú hơn so với với người mà tao bồi dưỡng?" Diệp Tín Quý cười nhạo nói, "Tao đã cho mày cơ hội, chính mày không cần, mày nhất định bị hạ gục sớm thôi."
"Diệp Uẩn là một người rất ưu tú." Diệp Mặc cười nói, "Nhưng người ưu tú không thể trở thành con rối, chính ông phải rõ hơn ai hết, không cho được thứ hắn muốn, hắn sẽ phản bội ông."
"Mày đang nhắc nhở tao à?"
"Tôi chỉ hy vọng ông không bị thua quá đơn giản, tôi rất hi vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt ông giẫy giụa cầu xin tôi."
"Diệp Mặc, sự tự tin của mày do đâu mà ra vậy?" Diệp Tín Quý buồn cười hỏi.
"Đến từ thực lực." Diệp Mặc lạnh lùng trả lời, "Đây là thông điệp cuối cùng cho ông."
Cúp điện thoại, Diệp Mặc thở một hơi thật dài, rồi gọi điện thoại cho Đỗ Vũ.
"Tổng giám đốc Diệp có chuyện gì?" Ngữ khí Đỗ Vũ rõ ràng tăng cao.
" Cậu lại không đi làm."
"Tối hôm qua đã đi làm." Đỗ Vũ đàng hoàng trả lời, liếc mắt nhìn người ngủ bên cạnh, không nhịn được nở nụ cười hỏi, "Có chuyện gì?"
Diệp Mặc không tính quản cuộc sống riêng tư của anh ta, nhanh chóng vào chủ đề chính: "Thu võng, làm bọn họ lộ ra sai sót, sau đó để Hà Vĩ Niên nói cho lão gia tử."
"Ừm, tôi chờ đợi ngày này rất lâu rồi." Đỗ Vũ bắt đầu mặc quần áo, "Như vậy Diệp Sâm bên kia cơ bản không còn ai chống lưng nữa."
"Ừm."
"Vậy bên Diệp Uẩn thì..."
"Tôi không yên lòng Vu Cảnh Bạch." Diệp Mặc nói.
Đỗ Vũ trầm mặc bên kia điện thoại, hóa ra Diệp Mặc cũng không yên lòng với Vu Cảnh Bạch.
"Cậu không cần lo lắng, tôi không hề không yên lòng với cậu." Diệp Mặc giải thích, "Không yên lòng, không phải là hoài nghi. Tôi biết Vu Cảnh Bạch không phản bội tôi, nhưng bây giờ cậu ta có quan hệ với Diệp Uẩn, để cậu ta đi phản bội Diệp Uẩn thì quá tàn nhẫn."
"Hóa ra cậu đã nhận ra được quan hệ giữa Diệp Uẩn với Vu Cảnh Bạch." Đỗ Vũ nói, "Xin lỗi, tôi không có báo cáo chuyện này."
"Đây là việc riêng bọn hắn, vốn không nên báo cáo." Diệp Mặc lạnh nhạt trả lời, "Cậu làm tốt chuyện của cậu được rồi, những chuyện khác không cần để ý đến, chuyện Vu Cảnh Bạch tôi tự mình giải quyết."
"Ừm." Đỗ Vũ cúp điện thoại.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 101~~
Chương 101:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
-------------------------------
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ quay lại Du Diệp, vừa tới tầng 45, phát hiện khí áp ( không khí + áp suất) chỗ này thấp hơn trước.
"Chuyện gì vậy?" Tống Đàn Vũ thấp giọng hỏi Tiểu Ấm đang làm việc, "Sao không khí ở đây lại thấp vậy?"
"Tổng giám đốc vừa nổi trận lôi đình, đuổi Lê thư ký ra, mọi người tức giận cũng không dám nói chuyện." Tiểu Ấm nhỏ giọng nói, "Không biết buổi trưa ngài ấy ăn phải cái gì mà lửa giận lớn như vậy."
"Mọi khi buổi trưa hắn đều ăn cà rốt." Tống Đàn Vũ nhớ món cơm chân gà đã ăn.
"Không phải buổi trưa anh gặp chị Lam Hinh à, sao anh biết tổng giám đốc ăn cái gì?" Tiểu Ấm hiếu kỳ hỏi.
"Mọi khi hắn ta chỉ ăn mỗi cà rốt." Tống Đàn Vũ nói chuyện đương nhiên.
Lúc này Lê thư ký ở một bên cũng xúm lại tán chuyện: "Buổi trưa hôm nay tổng giám đốc không hề rời khỏi văn phòng, nên chị mới giúp anh ta mang thức ăn nhanh vào, kết quả ngay cả dũng khí cũng không có đi vào văn phòng."
Mặt Tống Đàn Vũ như gặp mộng, không ăn cơm trưa, còn tức giận nữa, quan trọng là tính khí thất thường, đừng nói vì cậu đó!
Tống Đàn Vũ nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy tội lỗi của mình vô cùng nặng nề, lập tức lấy hộp đồ ăn nhanh mà Lê thư ký đang cầm, gõ cửa phòng làm việc.
"Nếu không phải Tống thư ký thì đừng vào." Diệp Mặc ra vẻ rất kiềm chế, tựa hồ đang chịu đựng chuyện gì đó.
"Tổng giám đốc Diệp." Tống Đàn Vũ đẩy cửa vào, vô cùng chân chó nói, "Nghe bọn họ nói cậu chưa ăn cơm, vì thế tôi đem chút thức ăn đây."
"Hóa ra là nghe nói à!" Diệp Mặc cười có chút khủng bố, "Anh còn biết tôi đang chờ anh đi ăn cơm à?"
"Xin lỗi, tôi quên mất." Tống Đàn Vũ vô cùng ủy khuất nói, "Cậu có thể tự mình đi ăn mà."
"Anh không ở đây tôi ăn không vô." Diệp Mặc khí hùng thẳng thừng, giống như lý do này rất thỏa đáng.
"Cậu!" Tống Đàn Vũ cảm giác Diệp Mặc quá trẻ con, nhưng vẫn nhịn xuống không cãi lại.
"Tôi cái gì?" Diệp Mặc hỏi ngược lại cậu.
"Không có gì." Tống Đàn Vũ nhận ra, "Buổi trưa tôi đi gặp Lam Hinh."
Trầm mặc nửa buổi, cuối cùng Diệp Mặc trả lời một câu: "Ừm, biết rồi."
Không biết là hỏi hắn, hay là trả lời hắn.
"Tại sao không nói tôi biết?" Tống Đàn Vũ hỏi hắn.
"Bởi vì anh ghét sự lừa dối." Diệp Mặc cúi đầu nhìn giấy tờ trong tay, "Nếu anh ghét, thì tôi chỉ cần khiến nó biến mất được rồi."
"Kỳ thực..."
"Tôi yêu điểm đó tốt của anh."
Lời Tống Đàn Vũ còn chưa dứt, Diệp Mặc đã cho cậu đáp án.
"Diệp Mặc, tôi vẫn không tin được cậu." Tống Đàn Vũ nói.
"Không sao, tôi có thời gian." Diệp Mặc sủng nịch cười nói, "Với lại cũng tám năm rồi, chờ thêm mấy năm nữa cũng không sao, chỉ cần anh còn ở bên cạnh tôi là ổn rồi."
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
Tống Đàn Vũ không nói lời nào, trận ái tình này có phải quá lâu không? Đã tám năm rồi, không biết còn thêm tám năm nữa không, không ai biết được đáp án.
Nhưng Diệp Mặc tin, nếu như thêm thời gian tám năm nữa, hắn có thể chờ không được, quãng thời gian đó quá dày vò, hắn hi vọng chỉ cần tám tháng, hoặc tám ngày, hoặc ít hơn nữa, bất kỳ thời gian nào người này đều ở bên cạnh mình.
"Buổi tối cùng về đi." Tống Đàn Vũ nói, "Tôi chờ cậu, lúc nào cũng được."
"Cả đời thì sao?" Diệp Mặc hỏi cậu.
"Vậy thì không rõ." Tống Đàn Vũ tinh nghịch nói.
"Cả đời này tôi chờ anh." Diệp Mặc nhàn nhạt nở nụ cười.
Tống Đàn Vũ bị nụ cười với câu nói này làm cho tim đập nhanh hơn, quả nhiên người này vẫn nên để mặt lạnh thì hơn, bằng không quá dễ khiến người khác động lòng.
"Ăn cơm." Tống Đàn Vũ lấy hộp đồ ăn trong tay mình đưa cho hắn, "Đừng để đói."
Diệp Mặc nhìn thức ăn đã nguội, hỏi: "Không phải anh nên hâm lại sao?"
"Cậu có đồ ăn là may rồi, hâm nóng rất phiền phức đó!" Tống Đàn Vũ ghét bỏ nói.
"Vậy sao anh quan tâm tôi như vậy chứ?" Diệp Mặc muốn tìm chút bất mãn nói.
"Ai thèm quan tâm cậu!" Tống Đàn Vũ kiêu căng nói, rồi tự rời đi.
Diệp Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, lần này phải nên cảm ơn người phụ nữ Lam Hinh kia sao?
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, mọi chuyện vậy là xong, suy cho cùng hắn không hy vọng Lam Hinh xuất hiện thêm lần nữa. Đối với người Tống Đàn Vũ đã từng yêu, hắn tràn ngập địch ý, đặc biệt đến hiện tại anh ấy vẫn giữ quan hệ rất tốt với Lam Hinh.
Di động Diệp Mặc đột nhiên sáng lên, là số điện thoại lạ, Diệp Mặc liếc mắt nhìn, nhíu mày, nghe điện thoại nói: "Có chuyện gì không?"
"Có phải gần đây mày mua Du Diệp?" Đối phương hỏi hắn.
"Ừ, sao giờ mới biết vậy." Khẩu khí cười nhạo.
"Mày đủ lông đủ cánh rồi nên chỉ muốn thoát khỏi cái này nhà sao?"
"Ừ." Diệp Mặc cũng không phủ nhận, "Diệp Tín Quý, ông ngăn được à?"
"Mày cho rằng tao không ngăn được sao?" Diệp Tín Quý cười nói.
"Thử xem đi." Diệp Mặc cười nói.
"Thực ra mày biết không, mẹ mày chết có liên quan tới tao đấy!"
"Biết rồi." Diệp Mặc cười lạnh nói, "Tôi biết tất cả, bao gồm cả chuyện tôi không phải con thân sinh của ông."
"Tao chỉ vừa ý năng lực của mày mà thôi, còn chuyện mày có phải là con thân sinh của tao hay không, không quan trọng." Diệp Tín Quý không tức giận, "Du Diệp không hợp với mày, gần đây tao có một công ty mới thành lập, muốn cho mày thành tổng giám đốc công ty."
"Tôi từ chối, không muốn trở thành quân cờ của ông." Diệp Mặc trực tiếp phủ định.
"Cho mày cơ hội mày còn không thèm."
"Tôi không phải không thèm, chỉ là không cần." Diệp Mặc cười nói, "Sớm muộn đồ của ông đều sẽ là của tôi, tới lúc đó ông chắc chắn phải quỳ xuống cầu xin tôi."
"Nhóc con, đừng quá kiêu ngạo."
"Tôi còn có một việc phải nói cho ông." Diệp Mặc đột nhiên nói, "Bây giờ tôi có bạn trai, sau này sẽ ở chung."
"Diệp gia dạy mày cái gì mày quên rồi sao?" Âm điệu Diệp Tín Quý tăng cao mấy dB.
"Tôi có thể thay đổi."
"Thay đổi cái gì?" Diệp Tín Quý hỏi.
"Đổi họ, hoặc thay đổi gia quy." Diệp Mặc nói chuyện đương nhiên.
"Mày thật ngông cuồng, điểm này rất giống với tao." Diệp Tín Quý thỏa mãn cười nói.
"Tôi không thích phí lời, bây giờ tôi nói cho ông biết, lão gia tử còn sống, ông không thể khống chế Diệp gia."
"Vậy cũng không đến lượt mày thừa kế."
"Người thừa kế phải ưu tú, đây là gia quy đầu tiên của Diệp gia."
"Mày cho rằng mày ưu tú hơn so với với người mà tao bồi dưỡng?" Diệp Tín Quý cười nhạo nói, "Tao đã cho mày cơ hội, chính mày không cần, mày nhất định bị hạ gục sớm thôi."
"Diệp Uẩn là một người rất ưu tú." Diệp Mặc cười nói, "Nhưng người ưu tú không thể trở thành con rối, chính ông phải rõ hơn ai hết, không cho được thứ hắn muốn, hắn sẽ phản bội ông."
"Mày đang nhắc nhở tao à?"
"Tôi chỉ hy vọng ông không bị thua quá đơn giản, tôi rất hi vọng có thể nhìn thấy vẻ mặt ông giẫy giụa cầu xin tôi."
"Diệp Mặc, sự tự tin của mày do đâu mà ra vậy?" Diệp Tín Quý buồn cười hỏi.
"Đến từ thực lực." Diệp Mặc lạnh lùng trả lời, "Đây là thông điệp cuối cùng cho ông."
Cúp điện thoại, Diệp Mặc thở một hơi thật dài, rồi gọi điện thoại cho Đỗ Vũ.
"Tổng giám đốc Diệp có chuyện gì?" Ngữ khí Đỗ Vũ rõ ràng tăng cao.
" Cậu lại không đi làm."
"Tối hôm qua đã đi làm." Đỗ Vũ đàng hoàng trả lời, liếc mắt nhìn người ngủ bên cạnh, không nhịn được nở nụ cười hỏi, "Có chuyện gì?"
Diệp Mặc không tính quản cuộc sống riêng tư của anh ta, nhanh chóng vào chủ đề chính: "Thu võng, làm bọn họ lộ ra sai sót, sau đó để Hà Vĩ Niên nói cho lão gia tử."
"Ừm, tôi chờ đợi ngày này rất lâu rồi." Đỗ Vũ bắt đầu mặc quần áo, "Như vậy Diệp Sâm bên kia cơ bản không còn ai chống lưng nữa."
"Ừm."
"Vậy bên Diệp Uẩn thì..."
"Tôi không yên lòng Vu Cảnh Bạch." Diệp Mặc nói.
Đỗ Vũ trầm mặc bên kia điện thoại, hóa ra Diệp Mặc cũng không yên lòng với Vu Cảnh Bạch.
"Cậu không cần lo lắng, tôi không hề không yên lòng với cậu." Diệp Mặc giải thích, "Không yên lòng, không phải là hoài nghi. Tôi biết Vu Cảnh Bạch không phản bội tôi, nhưng bây giờ cậu ta có quan hệ với Diệp Uẩn, để cậu ta đi phản bội Diệp Uẩn thì quá tàn nhẫn."
"Hóa ra cậu đã nhận ra được quan hệ giữa Diệp Uẩn với Vu Cảnh Bạch." Đỗ Vũ nói, "Xin lỗi, tôi không có báo cáo chuyện này."
"Đây là việc riêng bọn hắn, vốn không nên báo cáo." Diệp Mặc lạnh nhạt trả lời, "Cậu làm tốt chuyện của cậu được rồi, những chuyện khác không cần để ý đến, chuyện Vu Cảnh Bạch tôi tự mình giải quyết."
"Ừm." Đỗ Vũ cúp điện thoại.
<< Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh >>
~~end chương 101~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook