Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc
-
Quyển 1 - Chương 27
Rạng sáng, Đồng Vân phái có người muốn bái phỏng. Nghe nói là người dân dưới núi, đã chờ thật lâu mới có đệ tử nhập nhèm ra mở cửa, sau đó được đưa vào đại sảnh của Đồng Vân phái tiếp đón.
Bạch Thu và Yến Thanh Bạch đã cùng nhau bế quan, trong phái chỉ còn Niệm Hoa và Đỗ Yến là người đứng đầu, các đệ tử đều đi tìm hai vị sư phụ đứng ra làm chủ, cho nên từ sớm Niệm Hoa đã bị người dựng dậy, lau mặt sạch sẽ xong liền bị kéo đi tiếp khách.
Hiếm khi thấy Niệm Hoa cầm quạt ngọc tư thái đạo mạo xuất hiện, người tìm đến là hai nam nhân y phục rách rưới lam lũ, đôi chỗ bị rách còn có vết máu khô đọng lại. Họ vừa thấy hắn liền không kìm nổi xúc động lao đến ôm chân, vừa ôm vừa liên tục nói: “Niệm tiên đạo, người là Niệm tiên đạo đúng không? Xin hãy cứu người, xin hãy cứu chúng con! Làng bản chúng con bị phá, vợ con con đều bị kẻ xấu bắt đi hết rồi! Bọn rắn độc kia đều mượn mình là kẻ tu tiên mà lên mặt ức hiếp chúng con nhiều ngày nay. Thật sự là khổ sở vô cùng, xin tiên đạo ngài thương xót giúp đỡ!”
“Hai người bình tĩnh, cứ đứng lên trước đã, từ từ kể chuyện, nếu giúp được ta sẽ cố gắng” Niệm Hoa khom người muốn đỡ hai người họ lên nhưng không được, đành quay đầu đánh mắt với mấy đệ tử để chúng chạy đến lôi người đang bị xúc động mạnh đứng dậy, kéo xềnh xệch về ghế ấn xuống.
Niệm Hoa phân phó cho người đem đồ ăn và nước uống lên, trong lúc đó muốn hỏi hai người này vài chuyện.
Đệ tử bưng trà lên, rót cho hai người mỗi người một chén nước, đang định lui lại thì nhìn thấy bọn họ đã nhanh chóng uống một hơi hết chén trà, trên đầu đệ tử đó chảy một giọt mồ hôi lớn, lại phải tiến lên rót thêm. Cứ như vậy vài lần cuối cùng người ta cũng không khát nữa, yên tĩnh cúi đầu nhìn chân mình, đệ tử nọ mới thở phào như thoát gánh nặng mang ấm trà đã hết rời đi.
Niệm Hoa nhìn cảnh này không tiện hỏi, cũng không mất kiên nhẫn mà đợi. Chờ cho thức ăn đem lên bày ra một bàn mỹ thực, lúc này ngồi trên ghế chủ thượng hắn mới nói: “Chắc là hai người đi đường vất vả rồi, ăn chút gì trước đi rồi nói sau”
Hai người vừa nhìn thấy một bàn ăn sinh động phong phú, nước mắt chậm rãi ứa ra, cảm tạ Niệm Hoa rồi vừa ăn vừa khóc, động tác như lang hổ. Bọn họ đã nhiều ngày không được ăn cơm tử tế, lại còn sống trong tay ác nhân, hôm nay đến đây được tiếp đãi quá mức tốt đẹp khiến nội tâm của bọn họ ít nhiều cũng bình tĩnh hơn một chút. Một bàn đồ ăn chỉ trong một chốc mà như gió chảy mây trôi đã gần hết.
Trong lúc đó, Đỗ Yến nhận được tin mà đi đến xem tình hình, theo sau nàng còn có hai nữ đệ tử luôn đứng kề kề cả ngày. Đến cửa, nàng phất tay bảo hai người lui ra ngoài không cần đi theo, tự mình bước vào trong. Niệm Hoa vừa thấy nàng liền gật đầu, ra ám hiệu tỏ ý không cần chào hỏi, chỉ ghế bên cạnh bảo nàng ngồi chờ.
Đợi bọn họ ăn uống xong xuôi, ngẩng đầu lên liền thấy một vị tiên nữ xinh đẹp từ bao giờ đã ngồi ở bên cạnh vị trí chủ thượng nhìn mình. Hai người đều bị nàng nhìn cho mặt đỏ hết cả lên, ngượng nghịu dùng tay áo lau miệng.
Niệm Hoa không để ý nhiều, lúc này mới bắt đầu hỏi: “Hai người là người sống dưới núi gần đây sao? Có thể xưng tên không?”
“Được, được, đương nhiên có thể.” một người nhanh chóng trả lời: “Tiểu dân tên là Lâm Trọng, đây là đệ đệ của tiểu dân, Lâm Giáp” dừng lại một chút, Lâm Trọng lại nói tiếp: “Chúng con không phải dân dưới núi, là người ở Hoa Đông thành.”
Lần đầu tiên được người ta xưng với mình là ‘thảo dân’ cùng ‘chúng con’ Niệm Hoa cảm thấy không được tự nhiên, nhắc nhở bọn họ “Không cần khách khí” sau đó lại hỏi: “Ở Hoa Đông thành sao? Có chuyện gì?”
Niệm Hoa nhìn bọn họ, không khỏi nhớ đến chuyện của Thanh Dạ phái.
“Bây giờ trong Hoa Đông thành có một yêu nữ,... yêu nữ ấy là đồng bọn của người trong Thanh Dạ phái, gần đây bọn họ đều vào thành làm giặc, giết người cướp của.” Lâm Giáp nói, đứng dậy sau đó chắp tay, khom người rồi quỳ rạp trước chân Niệm Hoa và Đỗ Yến. Lâm Trọng thấy vậy cũng lập tức đứng dậy rồi quỳ xuống, làm y như đệ đệ của mình, gã nói: “Xin tiên đạo thương tình giúp đỡ!”
Niệm Hoa cau mày cực kì thấy không thoải mái, đỡ bọn họ đứng dậy rồi nói: “Được rồi, đừng làm đại lễ lớn như vậy. Hiện tại trước để ta gọi đệ tử chuẩn bị phòng cho hai người nghỉ ngơi, mọi chuyện đều đã thành như vậy vội vàng cũng không phải là cách. Buổi tối hai người tới tìm chúng ta bàn bạc, ngày mai lên đường”
Coi như là ít nhất cũng làm một chuyện có ích ở thế giới này để tích đức cho Liên Không cùng Hồng Yêu đi. Đợi mai này trở về vẫn còn có chuyện để nhớ và kể cho bằng hữu nghe, cứ cho là một chuyến du lịch bất chợt cũng không tệ.
Buổi tối huynh đệ Lâm Trọng và Lâm Giáp được người đưa đến sảnh chính của Niệm Vân các, Niệm Hoa và Đỗ Yến đã chờ sẵn ở đó. Hai người không khỏi đánh mắt nhìn nhau, cúi người làm lễ. Niệm Hoa chán ghét mấy loại nghi thức này, nhanh chóng phất tay để họ tìm ghế ngồi, bắt đầu kể chuyện.
Chuyện ở Hoa Đông thành kỳ thực đã phát sinh được nửa năm nay rồi. Ban đầu thỉnh thoảng sẽ có một nhóm người của Thanh Dạ phái hành tẩu qua lại, sau thì dần dần tăng lên thành vài ba nhóm xen kẽ, trên đường không bao giờ thiếu màu lam y của bọn họ, thế nhưng so với người bình thường hành động ban đầu này hoàn toàn không có gì đáng ngại, chưa đến mức để người khác để tâm.
Chỉ là sau hai tháng trở đi, bọn họ bắt đầu gây chuyện nhiều lên. Đi khách điếm không trả tiền trọ, vào tửu lâu quỵt luôn tiền rượu. Bọn chúng chơi bời bê tha, đập phá khắp nơi, ngay cả thanh lâu nổi tiếng cũng phá hoại đến gà bay chó sủa ầm ĩ nhiều ngày.
Một tháng gần đây, nhất là kể từ khi đại hội tiên môn kết thúc mới chính là lúc bọn họ chính thức ra tay với người dân, càn quấy lây sang dân lành, người làm ăn ruộng nương bẩn thỉu cũng không tha. Phàm là cứ thấy có mỹ nhân cả nam lẫn nữ đều bắt về, nhưng ‘ưu tiên’ nhất vẫn là trẻ em và nữ nhân. Người nào ra đường cố tình ăn mặc bẩn thỉu cũng muốn bắt về.
Có người nghe bóng gió ở đâu là bọn chúng đang chế dược gì đó cần đến máu và da tóc người, có tác dụng làm đẹp gì đó. Mọi người trong thành dần dà đều trốn trong nhà, đóng cổng cao tường, chết đói cũng muốn chết ở trong nhà, nhất quyết không ra. Cho nên hiện tại đường ngõ muôn nẻo vắng tanh, thương nhân từ nơi khác cũng không đến buôn bán dây dưa nữa. Hoa Đông thành từ nơi đông đúc phồn hoa, chỉ trong nửa năm đã biến thành nơi hoang tàn rời xa náo nhiệt nhân thế. Chẳng khác gì một thành trì bị lãng quên.
Niệm Hoa suy tư, cái này hắn biết, chẳng khác với nội dung hắn viết tí nào, cũng không hỏi nhiều nữa, cuối cùng quyết định để họ về.
Huynh đệ Lâm Trọng vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Hồng Yêu gọi một tiếng “Nương!” rồi lắc eo muốn chạy vào, lại bị hai huynh đệ bọn họ đứng chắn ở giữa đường, đều sững sờ nhìn nàng. Hồng Yêu tức giận trừng mắt nhìn, hai huynh đệ nọ liền trợn trắng mắt, sợ đến sùi bọt mép đồng loạt ngất ở giữa lối đi.
Cuối cùng lại phải phiền mấy đệ tử kéo họ về phòng.
Hồng Yêu đi đến bên Niệm Hoa, ôm tay hắn dụi dụi, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Nương”
Niệm Hoa vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Ngươi bớt phá hoại một chút đi” sau đó thầm nghĩ sẽ ra sao nếu nàng xuất hiện trong hình hài đứa nhỏ hai tuổi.
Hồng Yêu hừ một tiếng nói bọn họ chỉ là đám người trần mắt thịt thì làm sao nhìn ra được vẻ đẹp thiên tiên của con.
Sáng ngày hôm sau Niệm Hoa cùng Đỗ Yến mỗi người một phương, người ở lại các, người đem theo đệ tử xuất môn xuống núi trợ giúp người dân ở Hoa Đông thành. Theo lời của Lâm Trọng thì nhóm bọn họ còn vài người nữa, đều tách nhau ra đi tìm cầu cứu thêm vài môn phái khác rồi, đến lúc ấy nhờ các môn phái đồng tâm trợ giúp nhau. Niệm Hoa nghe vậy cũng không thấy vấn đề, hắn là người nắm rõ tình hình nhất, người ở các môn phái gặp nhau rồi sẽ phân nhau hành động, tới lúc ấy hắn tự có một số dự tính.
Môn phái được người dân mời đến lại bất ngờ có thêm người ở Thanh Phong phái. Cái này trong nguyên tác Niệm Hoa không viết, nhưng nghe bọn họ nói chuyện với nhau liền biết được là trên đường vô tình gặp người ở Thanh Phong phái xuống núi muốn tham gia lễ Thất Tịch. Đến đây Niệm Hoa chợt nhớ đến lời hứa sẽ để Liên Không cùng Hồng Yêu đi chơi Thất Tịch.
Hắn quay đầu hỏi Mạnh Hoài Đông bên cạnh: “Lần này Liên Không có đi cùng không?”
Mạnh Hoài Đông nhìn Niệm Hoa rồi đưa tay ra chỉ về phía dòng người đông đúc, nói: “Sư tôn, đệ ấy ở đằng kia”
Dòng người đông đúc ấy không phải người dân trong thành mà đều là người tu tiên ở các môn phái được mời đến. Có vài đệ tử gặp qua nhau có hiềm khích thì mắng chửi nhau một trận, lại có những tốp đệ tử khác phái có quan hệ quen biết từ trước đến trò chuyện rôm rả. Liên Không và Hồng Yêu tuy quanh năm ít xuất môn nhưng được cái lớn lên là nam thanh nữ tú nhìn rất lọt mắt liền được những đệ tử các phái khác quấn quýt trò chuyện.
Niệm Hoa nhìn hai người đi với nhau, dặn dò Mạnh Hoài Đông để ý bọn họ, còn mình cùng với những người đại diện của các môn phái đến bàn bạc tình hình. Trước khi đi còn liếc Mạnh Hoài Đông đang gật đầu lấy gật đầu để một cái, tổng vẫn cảm thấy chưa được yên tâm lắm.
Các môn phái bàn bạc, bên cạnh còn gọi vài người dân trong thành bị bắt mà trốn được ra hỏi một vài vấn đề. Cuối cùng sau một hồi bàn bạc, bọn họ nhất trí đưa ra quyết định, để cứu được người, đành phải mang dê dâng vào hang cọp.
Niệm Hoa gặp Đào Ngân, từ sau vụ chia tay vội vã lần trước đã quên hướng nàng một lời xin lỗi cùng giải thích. Lần này gặp mặt nhịn không được có phần áy náy.
Thế nhưng dường như Đào Ngân đã quên, nàng thoải mái tiến tới bắt chuyện với Niệm Hoa, sau đó tự nhiên đi bên cạnh hắn.
Trên đường về khách điếm dành sẵn cho người trong các môn phái, nàng vừa đi vừa nói, thanh âm vẫn như trước vô cùng dịu dàng: “Hoa huynh, như thế nào lại tình cờ gặp huynh ở đây. Huynh khỏe chứ?”
Niệm Hoa cười nhẹ đáp, thuận miệng hỏi thêm: “Vẫn rất tốt, cô nương thì sao?”
“Ta cũng tốt” nàng che miệng, nheo mắt nói: “Ngày mai là lễ Thất Tịch, có thể đi chơi cùng huynh không?”
“Không thành vấn đề” nghĩ đến để Mạnh Hoài Đông, Liên Không cùng Hồng Yêu đi chơi với nhau là được rồi, Niệm Hoa gật đầu nói. Cứ để chúng tự bảo vệ bản thân cho tốt đi, về phần hắn sẽ đi làm việc là đủ rồi, coi như là không cùng hai người thất hứa.
Hai người nói chuyện qua lại một hồi, cuối cùng vẫn tách nhau ra trở về phòng. Trước khi thực sự đi khỏi Đào Ngân còn có vài phần lưu luyến, quay đầu mấy lần nhìn bóng lưng Niệm Hoa đi xa, đến khi hắn thực sự đi khuất khỏi tầm mắt mới thở dài đẩy cửa vào phòng được chỉ điểm sẵn.
Niệm Hoa mở cửa vào phòng, trong phòng còn đốt nến, trên bàn có hai người nằm bò ra ngủ, hiển nhiên là đang chờ người. Nhìn Liên Không cùng Hồng Yêu ngồi ở đó chụm đầu vào nhau ngủ, Niệm Hoa nhịn không được muốn cười lớn, cuối cùng lại chỉ kiềm chế lại thành tiếng cười khẽ.
Không ngờ hắn ở thế giới kia gần ba mươi tuổi, có nhà ở trong chung cư, chưa vợ chưa con, nghề nghiệp bất ổn định, tiền nong tự nuôi lấy mình coi như là dư dả. Vậy mà ngược lại ở thế giới này, hắn gần ba mươi tuổi, nhà ở Đồng Vân phái, tiền bạc vô song, có một gia đình nhỏ gồm chồng, không phải, là vợ, à... là hắn nói nhầm, tóm lại là có hai đứa con một trai một gái ngoan ngoãn... Khụ!
Nói chung như vậy chính là mỹ mãn không bàn cãi. Đến khi nghĩ tới ngày phải rời đi quá mức mông lung, đại khái là không biết chính xác ngày ra đi khiến hắn cũng có phần lo lắng, sợ lời cuối cùng muốn nói lại vì rời đi bất ngờ mà không nói được.
Mang Hồng Yêu cùng Liên Không nằm về giường, Niệm Hoa nắm chặt tay hai đứa con của mình. Đêm hôm ấy hắn không chợp mắt.
Bạch Thu và Yến Thanh Bạch đã cùng nhau bế quan, trong phái chỉ còn Niệm Hoa và Đỗ Yến là người đứng đầu, các đệ tử đều đi tìm hai vị sư phụ đứng ra làm chủ, cho nên từ sớm Niệm Hoa đã bị người dựng dậy, lau mặt sạch sẽ xong liền bị kéo đi tiếp khách.
Hiếm khi thấy Niệm Hoa cầm quạt ngọc tư thái đạo mạo xuất hiện, người tìm đến là hai nam nhân y phục rách rưới lam lũ, đôi chỗ bị rách còn có vết máu khô đọng lại. Họ vừa thấy hắn liền không kìm nổi xúc động lao đến ôm chân, vừa ôm vừa liên tục nói: “Niệm tiên đạo, người là Niệm tiên đạo đúng không? Xin hãy cứu người, xin hãy cứu chúng con! Làng bản chúng con bị phá, vợ con con đều bị kẻ xấu bắt đi hết rồi! Bọn rắn độc kia đều mượn mình là kẻ tu tiên mà lên mặt ức hiếp chúng con nhiều ngày nay. Thật sự là khổ sở vô cùng, xin tiên đạo ngài thương xót giúp đỡ!”
“Hai người bình tĩnh, cứ đứng lên trước đã, từ từ kể chuyện, nếu giúp được ta sẽ cố gắng” Niệm Hoa khom người muốn đỡ hai người họ lên nhưng không được, đành quay đầu đánh mắt với mấy đệ tử để chúng chạy đến lôi người đang bị xúc động mạnh đứng dậy, kéo xềnh xệch về ghế ấn xuống.
Niệm Hoa phân phó cho người đem đồ ăn và nước uống lên, trong lúc đó muốn hỏi hai người này vài chuyện.
Đệ tử bưng trà lên, rót cho hai người mỗi người một chén nước, đang định lui lại thì nhìn thấy bọn họ đã nhanh chóng uống một hơi hết chén trà, trên đầu đệ tử đó chảy một giọt mồ hôi lớn, lại phải tiến lên rót thêm. Cứ như vậy vài lần cuối cùng người ta cũng không khát nữa, yên tĩnh cúi đầu nhìn chân mình, đệ tử nọ mới thở phào như thoát gánh nặng mang ấm trà đã hết rời đi.
Niệm Hoa nhìn cảnh này không tiện hỏi, cũng không mất kiên nhẫn mà đợi. Chờ cho thức ăn đem lên bày ra một bàn mỹ thực, lúc này ngồi trên ghế chủ thượng hắn mới nói: “Chắc là hai người đi đường vất vả rồi, ăn chút gì trước đi rồi nói sau”
Hai người vừa nhìn thấy một bàn ăn sinh động phong phú, nước mắt chậm rãi ứa ra, cảm tạ Niệm Hoa rồi vừa ăn vừa khóc, động tác như lang hổ. Bọn họ đã nhiều ngày không được ăn cơm tử tế, lại còn sống trong tay ác nhân, hôm nay đến đây được tiếp đãi quá mức tốt đẹp khiến nội tâm của bọn họ ít nhiều cũng bình tĩnh hơn một chút. Một bàn đồ ăn chỉ trong một chốc mà như gió chảy mây trôi đã gần hết.
Trong lúc đó, Đỗ Yến nhận được tin mà đi đến xem tình hình, theo sau nàng còn có hai nữ đệ tử luôn đứng kề kề cả ngày. Đến cửa, nàng phất tay bảo hai người lui ra ngoài không cần đi theo, tự mình bước vào trong. Niệm Hoa vừa thấy nàng liền gật đầu, ra ám hiệu tỏ ý không cần chào hỏi, chỉ ghế bên cạnh bảo nàng ngồi chờ.
Đợi bọn họ ăn uống xong xuôi, ngẩng đầu lên liền thấy một vị tiên nữ xinh đẹp từ bao giờ đã ngồi ở bên cạnh vị trí chủ thượng nhìn mình. Hai người đều bị nàng nhìn cho mặt đỏ hết cả lên, ngượng nghịu dùng tay áo lau miệng.
Niệm Hoa không để ý nhiều, lúc này mới bắt đầu hỏi: “Hai người là người sống dưới núi gần đây sao? Có thể xưng tên không?”
“Được, được, đương nhiên có thể.” một người nhanh chóng trả lời: “Tiểu dân tên là Lâm Trọng, đây là đệ đệ của tiểu dân, Lâm Giáp” dừng lại một chút, Lâm Trọng lại nói tiếp: “Chúng con không phải dân dưới núi, là người ở Hoa Đông thành.”
Lần đầu tiên được người ta xưng với mình là ‘thảo dân’ cùng ‘chúng con’ Niệm Hoa cảm thấy không được tự nhiên, nhắc nhở bọn họ “Không cần khách khí” sau đó lại hỏi: “Ở Hoa Đông thành sao? Có chuyện gì?”
Niệm Hoa nhìn bọn họ, không khỏi nhớ đến chuyện của Thanh Dạ phái.
“Bây giờ trong Hoa Đông thành có một yêu nữ,... yêu nữ ấy là đồng bọn của người trong Thanh Dạ phái, gần đây bọn họ đều vào thành làm giặc, giết người cướp của.” Lâm Giáp nói, đứng dậy sau đó chắp tay, khom người rồi quỳ rạp trước chân Niệm Hoa và Đỗ Yến. Lâm Trọng thấy vậy cũng lập tức đứng dậy rồi quỳ xuống, làm y như đệ đệ của mình, gã nói: “Xin tiên đạo thương tình giúp đỡ!”
Niệm Hoa cau mày cực kì thấy không thoải mái, đỡ bọn họ đứng dậy rồi nói: “Được rồi, đừng làm đại lễ lớn như vậy. Hiện tại trước để ta gọi đệ tử chuẩn bị phòng cho hai người nghỉ ngơi, mọi chuyện đều đã thành như vậy vội vàng cũng không phải là cách. Buổi tối hai người tới tìm chúng ta bàn bạc, ngày mai lên đường”
Coi như là ít nhất cũng làm một chuyện có ích ở thế giới này để tích đức cho Liên Không cùng Hồng Yêu đi. Đợi mai này trở về vẫn còn có chuyện để nhớ và kể cho bằng hữu nghe, cứ cho là một chuyến du lịch bất chợt cũng không tệ.
Buổi tối huynh đệ Lâm Trọng và Lâm Giáp được người đưa đến sảnh chính của Niệm Vân các, Niệm Hoa và Đỗ Yến đã chờ sẵn ở đó. Hai người không khỏi đánh mắt nhìn nhau, cúi người làm lễ. Niệm Hoa chán ghét mấy loại nghi thức này, nhanh chóng phất tay để họ tìm ghế ngồi, bắt đầu kể chuyện.
Chuyện ở Hoa Đông thành kỳ thực đã phát sinh được nửa năm nay rồi. Ban đầu thỉnh thoảng sẽ có một nhóm người của Thanh Dạ phái hành tẩu qua lại, sau thì dần dần tăng lên thành vài ba nhóm xen kẽ, trên đường không bao giờ thiếu màu lam y của bọn họ, thế nhưng so với người bình thường hành động ban đầu này hoàn toàn không có gì đáng ngại, chưa đến mức để người khác để tâm.
Chỉ là sau hai tháng trở đi, bọn họ bắt đầu gây chuyện nhiều lên. Đi khách điếm không trả tiền trọ, vào tửu lâu quỵt luôn tiền rượu. Bọn chúng chơi bời bê tha, đập phá khắp nơi, ngay cả thanh lâu nổi tiếng cũng phá hoại đến gà bay chó sủa ầm ĩ nhiều ngày.
Một tháng gần đây, nhất là kể từ khi đại hội tiên môn kết thúc mới chính là lúc bọn họ chính thức ra tay với người dân, càn quấy lây sang dân lành, người làm ăn ruộng nương bẩn thỉu cũng không tha. Phàm là cứ thấy có mỹ nhân cả nam lẫn nữ đều bắt về, nhưng ‘ưu tiên’ nhất vẫn là trẻ em và nữ nhân. Người nào ra đường cố tình ăn mặc bẩn thỉu cũng muốn bắt về.
Có người nghe bóng gió ở đâu là bọn chúng đang chế dược gì đó cần đến máu và da tóc người, có tác dụng làm đẹp gì đó. Mọi người trong thành dần dà đều trốn trong nhà, đóng cổng cao tường, chết đói cũng muốn chết ở trong nhà, nhất quyết không ra. Cho nên hiện tại đường ngõ muôn nẻo vắng tanh, thương nhân từ nơi khác cũng không đến buôn bán dây dưa nữa. Hoa Đông thành từ nơi đông đúc phồn hoa, chỉ trong nửa năm đã biến thành nơi hoang tàn rời xa náo nhiệt nhân thế. Chẳng khác gì một thành trì bị lãng quên.
Niệm Hoa suy tư, cái này hắn biết, chẳng khác với nội dung hắn viết tí nào, cũng không hỏi nhiều nữa, cuối cùng quyết định để họ về.
Huynh đệ Lâm Trọng vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Hồng Yêu gọi một tiếng “Nương!” rồi lắc eo muốn chạy vào, lại bị hai huynh đệ bọn họ đứng chắn ở giữa đường, đều sững sờ nhìn nàng. Hồng Yêu tức giận trừng mắt nhìn, hai huynh đệ nọ liền trợn trắng mắt, sợ đến sùi bọt mép đồng loạt ngất ở giữa lối đi.
Cuối cùng lại phải phiền mấy đệ tử kéo họ về phòng.
Hồng Yêu đi đến bên Niệm Hoa, ôm tay hắn dụi dụi, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Nương”
Niệm Hoa vỗ vỗ đầu nàng, nói: “Ngươi bớt phá hoại một chút đi” sau đó thầm nghĩ sẽ ra sao nếu nàng xuất hiện trong hình hài đứa nhỏ hai tuổi.
Hồng Yêu hừ một tiếng nói bọn họ chỉ là đám người trần mắt thịt thì làm sao nhìn ra được vẻ đẹp thiên tiên của con.
Sáng ngày hôm sau Niệm Hoa cùng Đỗ Yến mỗi người một phương, người ở lại các, người đem theo đệ tử xuất môn xuống núi trợ giúp người dân ở Hoa Đông thành. Theo lời của Lâm Trọng thì nhóm bọn họ còn vài người nữa, đều tách nhau ra đi tìm cầu cứu thêm vài môn phái khác rồi, đến lúc ấy nhờ các môn phái đồng tâm trợ giúp nhau. Niệm Hoa nghe vậy cũng không thấy vấn đề, hắn là người nắm rõ tình hình nhất, người ở các môn phái gặp nhau rồi sẽ phân nhau hành động, tới lúc ấy hắn tự có một số dự tính.
Môn phái được người dân mời đến lại bất ngờ có thêm người ở Thanh Phong phái. Cái này trong nguyên tác Niệm Hoa không viết, nhưng nghe bọn họ nói chuyện với nhau liền biết được là trên đường vô tình gặp người ở Thanh Phong phái xuống núi muốn tham gia lễ Thất Tịch. Đến đây Niệm Hoa chợt nhớ đến lời hứa sẽ để Liên Không cùng Hồng Yêu đi chơi Thất Tịch.
Hắn quay đầu hỏi Mạnh Hoài Đông bên cạnh: “Lần này Liên Không có đi cùng không?”
Mạnh Hoài Đông nhìn Niệm Hoa rồi đưa tay ra chỉ về phía dòng người đông đúc, nói: “Sư tôn, đệ ấy ở đằng kia”
Dòng người đông đúc ấy không phải người dân trong thành mà đều là người tu tiên ở các môn phái được mời đến. Có vài đệ tử gặp qua nhau có hiềm khích thì mắng chửi nhau một trận, lại có những tốp đệ tử khác phái có quan hệ quen biết từ trước đến trò chuyện rôm rả. Liên Không và Hồng Yêu tuy quanh năm ít xuất môn nhưng được cái lớn lên là nam thanh nữ tú nhìn rất lọt mắt liền được những đệ tử các phái khác quấn quýt trò chuyện.
Niệm Hoa nhìn hai người đi với nhau, dặn dò Mạnh Hoài Đông để ý bọn họ, còn mình cùng với những người đại diện của các môn phái đến bàn bạc tình hình. Trước khi đi còn liếc Mạnh Hoài Đông đang gật đầu lấy gật đầu để một cái, tổng vẫn cảm thấy chưa được yên tâm lắm.
Các môn phái bàn bạc, bên cạnh còn gọi vài người dân trong thành bị bắt mà trốn được ra hỏi một vài vấn đề. Cuối cùng sau một hồi bàn bạc, bọn họ nhất trí đưa ra quyết định, để cứu được người, đành phải mang dê dâng vào hang cọp.
Niệm Hoa gặp Đào Ngân, từ sau vụ chia tay vội vã lần trước đã quên hướng nàng một lời xin lỗi cùng giải thích. Lần này gặp mặt nhịn không được có phần áy náy.
Thế nhưng dường như Đào Ngân đã quên, nàng thoải mái tiến tới bắt chuyện với Niệm Hoa, sau đó tự nhiên đi bên cạnh hắn.
Trên đường về khách điếm dành sẵn cho người trong các môn phái, nàng vừa đi vừa nói, thanh âm vẫn như trước vô cùng dịu dàng: “Hoa huynh, như thế nào lại tình cờ gặp huynh ở đây. Huynh khỏe chứ?”
Niệm Hoa cười nhẹ đáp, thuận miệng hỏi thêm: “Vẫn rất tốt, cô nương thì sao?”
“Ta cũng tốt” nàng che miệng, nheo mắt nói: “Ngày mai là lễ Thất Tịch, có thể đi chơi cùng huynh không?”
“Không thành vấn đề” nghĩ đến để Mạnh Hoài Đông, Liên Không cùng Hồng Yêu đi chơi với nhau là được rồi, Niệm Hoa gật đầu nói. Cứ để chúng tự bảo vệ bản thân cho tốt đi, về phần hắn sẽ đi làm việc là đủ rồi, coi như là không cùng hai người thất hứa.
Hai người nói chuyện qua lại một hồi, cuối cùng vẫn tách nhau ra trở về phòng. Trước khi thực sự đi khỏi Đào Ngân còn có vài phần lưu luyến, quay đầu mấy lần nhìn bóng lưng Niệm Hoa đi xa, đến khi hắn thực sự đi khuất khỏi tầm mắt mới thở dài đẩy cửa vào phòng được chỉ điểm sẵn.
Niệm Hoa mở cửa vào phòng, trong phòng còn đốt nến, trên bàn có hai người nằm bò ra ngủ, hiển nhiên là đang chờ người. Nhìn Liên Không cùng Hồng Yêu ngồi ở đó chụm đầu vào nhau ngủ, Niệm Hoa nhịn không được muốn cười lớn, cuối cùng lại chỉ kiềm chế lại thành tiếng cười khẽ.
Không ngờ hắn ở thế giới kia gần ba mươi tuổi, có nhà ở trong chung cư, chưa vợ chưa con, nghề nghiệp bất ổn định, tiền nong tự nuôi lấy mình coi như là dư dả. Vậy mà ngược lại ở thế giới này, hắn gần ba mươi tuổi, nhà ở Đồng Vân phái, tiền bạc vô song, có một gia đình nhỏ gồm chồng, không phải, là vợ, à... là hắn nói nhầm, tóm lại là có hai đứa con một trai một gái ngoan ngoãn... Khụ!
Nói chung như vậy chính là mỹ mãn không bàn cãi. Đến khi nghĩ tới ngày phải rời đi quá mức mông lung, đại khái là không biết chính xác ngày ra đi khiến hắn cũng có phần lo lắng, sợ lời cuối cùng muốn nói lại vì rời đi bất ngờ mà không nói được.
Mang Hồng Yêu cùng Liên Không nằm về giường, Niệm Hoa nắm chặt tay hai đứa con của mình. Đêm hôm ấy hắn không chợp mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook