Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã
-
Chương 158: Q 2 – Chương 44
Lao đến tên Thiên tấn công bằng một đòn đấm móc từ dưới lên cằm, tôi dự định đánh cho hắn bật người lên khỏi mặt đất rồi kết thúc bằng đòn húc vai tới. Thế nhưng một điều không tưởng đã xảy ra, dưới đòn tấn công nhanh như chớp của tôi, gã Thiên vẫn có thể làm nên bất ngờ. Hắn vô cùng bình tĩnh, nhếch môi và nghiêng đầu qua một bên né đòn rồi một tay chụp lấy cú đấm của tôi, một tay vòng theo mạng sườn và túm lấy gáy tôi. Chưa kịp phản ứng gì thì tôi đã bị hắn đưa người qua vai và quăng một cái thật mạnh văng ra xa.
Tôi nhanh chóng chống 1 tay xuống đất để phanh gấp lại trước khi lao đầu vào tường, tiếp sau đó mới có thể đặt chân xuống mặt đất. Với đôi mắt bất ngờ tột độ, tôi thốt lên:
- Judo???
- Haha… cũng tinh đó…
- …
- Giờ mày có muốn chạy cũng muộn rồi…
- Hừ… - Tôi nhếch mép
Tôi không trả lời, vẫn nhìn hắn với ánh mắt đầy phẫn nộ, tôi bắt đầu thay đổi thế thủ. Tôi đưa 1 tay lên trước ngực, 1 tay thủ cao hơn để ở phía trước, nắm đấm để hờ và ngửa ra thủ thế đặc trưng của Judo.
- Oh! Vậy ra mày cũng biết Judo sao? – Hắn cười khẩy đầy vẻ khinh bỉ.
- … - Tôi vẫn tiếp tục im lặng.
Sau một vài giây thăm dò, cả 2 đồng loạt lao lên tấn công và cố túm được thắt lưng của đối phương. Bỗng một tiếng nói vang lên khiến cho cả 2 phải dừng lại: “Ryu!”. Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, dù có vẻ hơi khàn hơn trước nhưng cũng đủ để tôi nhận ra đó là ai.
Từ từ quay qua hướng giọng nói, tôi trông thấy một cô gái với mái tóc vàng óng xõa dài đậm nét hoang dã. Khuôn mặt em thì trang điểm đậm theo phong cách gothic ma mị. Không ai khác, đó chính là Thúy, em xuất hiện trước mắt tôi hoàn toàn không phải hình ảnh cô nàng thiên thần ngày xưa nữa, em đã lột xác mạnh mẽ khiến tôi suýt nữa không nhận ra. Em diện trên mình bộ cánh sexy với áo sát nách trắng, quần jean đen bó sát với dây nhợ lằng chằng, và đôi bốt đen da của em thậm chí còn nhiều dây hơn. Trên cổ của em đeo không biết bao nhiêu là dây chuyền đủ loại hầm hố và rất rock. Với khuôn mặt kinh ngạc, em lên tiếng:
- Ph… Phải anh đó không, Ryu?
- Thúy! – Tôi cũng vô cùng kinh ngạc.
- Theo em…!
- …
Thúy ngay lập tức chạy đến nắm lấy tay tôi và kéo đi ra khỏi đám đông. Em dắt tôi ra phía sau vườn yên tĩnh, rời khỏi những cặp mắt ngơ ngác ở trong nhà đang không hiểu mô tê gì cả…
Khi đã chắc chắn xung quanh không có ai, Thúy liền lên tiếng:
- Hix… đúng là anh rồi Ryu…
- Em nay khác quá!
- Ừ… nhưng mà nhìn lại anh đi! Mắt sao vầy nè?
- Haiz… chuyện dài lắm! nhưng mà để lúc khác, giờ giải thích cho anh nghe thử, thế này là sao hả? – Tôi chỉ ngón cái vào trong nhà.
- Àh! em mới kết thúc một show diễn, mấy người trong nhóm cứ đòi party nên em phải đồng ý thôi…
- Chuyện đó anh không hỏi? Anh hỏi thứ chúng nó chơi kia kìa! lại còn mấy con đào kia nữa! Tiệc kiểu gì vậy Thúy? – Tôi bực dọc.
- Anh bình tĩnh đã! Chuyện này bình thường mà… tại bọn em là…
- Bình thường sao được mà bình thường? anh không ngờ là em coi mấy chuyện như thế này bình thường được đó!... – Tôi cắt lời em.
- … - Thúy không trả lời, quay mặt nhìn đi chỗ khác.
Nhìn kĩ lại khuôn mặt của em, phong cách trang điểm kiểu gothic cực đậm khiến tôi choáng ngợp. Cặp mí của em có vẻ hơi sụp xuống vẻ buồn ngủ. Đưa 2 tay lên mặt em kéo lại đối diện với mình để nhìn rõ hơn, tôi hốt hoảng lên tiếng:
- Đ… Đừng nói với anh là em cũng chơi mấy cái đó nhe…
- … - Thúy không phản ứng gì cả, vẫn im lặng.
- Thúy…
- Haiz… thì đương nhiên cũng phải làm chút chút chứ…
- Cái gì? Em bị điên rồi àh?
- Anh mới là người bị điên á!
- Gì?
- Mất tích hả? hừ… anh bỏ đi nửa năm trời không một lời nhắn, điện thoại thì thuê bao… Giờ lại bất ngờ quay lại đây phê phán em mà không chịu hiểu gì cả… nhìn lại đi!
- Tại anh có lý do…
- Lý do gì? Anh để em lại đau khổ một mình suốt nửa năm anh có biết là em phải chịu cô đơn như thế nào không hả?
- … - tôi thở dài im lặng.
- … Đến khi giờ em tìm được niềm vui thì anh lại đến đây to tiếng với em… Đặt mình vào vị trí người khác trước đi rồi nói… - Thúy bắt đầu rơm rớm nước mắt.
- Anh mất cha mẹ rồi… - Tôi nghiến răng, quay mặt đi che giấu ánh mắt của mình.
- H…hả?
- Nhà anh có chuyện, anh mất tất cả rồi, em biết không? – Tôi ngồi phục xuống vò đầu.
- L… là thật àh?
- …
- Em… em xin lỗi… v… vậy anh mất tích là do z àh?
- …
Thúy khẽ sững người rồi từ từ ngồi xuống bên cạnh tôi. Em ngồi sát lại, vòng tay qua tay tôi, cố gắng chia sẻ hơi ấm của mình để an ủi tôi. Tôi biết bây giờ em luống cuống đầu óc không biết phải nói gì cả, và tôi cũng hiểu cho em điều đó. Cố đưa mắt nhìn tôi, Thúy chỉ biết cắn môi vẻ hối hận.
Gục mặt vào gối, lòng tôi đau như cắt khi nhắc lại bi kịch chỉ vừa mới xảy ra. Hành động của em tuy rất chân thành và ấm áp nhưng không hiểu sao, tôi lại nhớ đến Nhi ngay trong lúc này. Cảm thấy nực cười và khinh bỉ chính bản thân mình, tôi nhận ra mình là một con người bẩn thỉu và Sở Khanh đến mức nào. Ngay trong lúc đang ngồi cạnh “người yêu” của mình mà trong lòng lại tơ tưởng tới một cô gái khác, và đó lại chính là bạn thân của người yêu. Càng bẩn thỉu hơn, cứ những lúc đau khổ, buồn bã nhất tôi lại muốn tìm đến Nhi để có thể làm cho bản thân mình khá hơn, không quan tâm hỏi han gì Em dù chỉ là một câu, chỉ biết ích kỉ dùng em như một liều thuốc để xóa đi nỗi đau của mình. Không những thế lại còn khiến cho Em tủi thân và bị tổn thương… Tôi có lỗi rất lớn với 2 người con gái này…
- Ryu…!
- … - Tôi sụt sịt ngẩng đẩu lên
- Em xin lỗi… - Ánh mắt em đầy vẻ ăn năn.
- Haiz… Anh xin lỗi mới đúng! Làm bể điện thoại mất không báo với em…
- Vậy là tại điện thoại anh bị bể àh? Sao không mượn tạm của ai á...
- Có mượn được của không gọi được… Suốt 6 tháng bị cắt tín hiệu không một chút thông tin gì lọt ra ngoài được…
- Vậy àh? Kì vậy nhỉ?
- Mà chuyện đó để sau… nửa năm qua em làm những gì vậy hả? sao lại dính tới mấy thứ này, lại còn nhuộm tóc nữa…
- Àh… Tại nửa năm qua mất tin tức của anh, em như phát điên lên á… Đang bên nhau vui vẻ tự dưng biến mất để em một mình trở lại… ai mà không bực… giống như rước một người ăn xin về cho chơi bời tiền tỷ cả một ngày rồi lại đá ra ngoài đường vậy…
- Anh xin lỗi… chắc em cô đơn lắm…
- Hix… Lúc đầu em sợ lắm, cứ tưởng anh bị làm sao… Nhi gặp em báo tin anh vẫn ổn, chỉ về huyện đột xuất thì em lại chuyển sang tức anh ghê gớm…
- …
- Lúc đó em từng thề là nếu anh về sẽ bóp cổ anh cho tới chết thì thôi… nhưng đợi quài vẫn chẳng có tin tức gì cả… trong lúc đó em được anh Thiên giúp đỡ rất nhiều trong việc đi diễn… quá cô đơn, em lao đầu vào công việc nên đến giờ cũng có thể gọi là một số thành công nhất định…
- Rồi sau đó?
- … cho đến bây giờ thì em đã hết hận anh rồi… chắc tại công việc nhiều nên em cũng không cảm thấy cô đơn, ngược lại còn tìm được niềm vui riêng cho mình nữa…
- Niềm vui riêng là mấy “cái đó” á hả?
- Ây! Không phải… anh hiểu lầm rồi… Ý em nói là em tìm được sự chia sẻ, niềm vui từ khán giả… cùng với những người bạn trong công ty quản lý á…
- Vậy còn mấy thứ kia là sao? Em giải thích đi…
- Hix… cái này có thể hơi khó chấp nhận, em biết… nhưng mà chỉ lâu lâu mới có thôi… Rocker, anh hiểu mà… Sau mỗi show diễn lớn quan trọng là mọi người lại tổ chức ăn mừng như thế này… Nhưng anh yên tâm, em chỉ dùng cần thôi, đá em không đụng vô đâu… cần giúp em sáng tác dễ hơn…
- Haiz… cứ cho là vậy đi? Còn mấy con đào kia là sao? Đừng nói với anh là…
- Ê ê! Đừng nghĩ tầm bậy cho em nhe… Mấy người đó em cũng thấy ớn nữa đó, tại mấy ông anh trong nhóm gọi tới mà chẳng xin phép em gì cả! Em cũng phản đối nhưng không được…
- Nhà em mà! có gì không được…
- Nói thì dễ vậy chứ! chẳng lẽ đuổi? khó lắm anh…! mà yên tâm em hoàn toàn trong sạch nhé!
- Haiz…
Tôi thở dài ngồi im lặng vì không biết nói thêm được gì nữa. Thúy thì ngồi bên cạnh tựa đầu vào vai tôi mỉm cười. Được một lúc, em lên tiếng:
- Nè! Không giận em vụ cần sa àh? chỉ có chuyện đó là em làm sai thôi á!
- Biết sai rồi mà con… Anh hơi bực mình chút… anh không đồng tình chút nào, nhưng anh nghĩ là em nên hạn chế, tốt nhất là bỏ nó đi giùm anh…
- Hìhì... em biết rồi…
- Dạo này em thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Sức khỏe…
- Chồ ôi! “Lện lùn” ghê chua? Em khỏe… hìhì… anh mới đáng lo á! mắt bị sao mà bịt kín một con vậy?
- Chuyện dài… để khi nào rảnh anh kể cho…
- Ừa! hì…
- …
- Em nhớ anh!
- …
- Nè!
- Gì?
- Sao anh không nói gì hết trơn z?
- Nói gì?
- Thì nói anh cũng nhớ em, bah blah… Bộ xa nhau nửa năm cái anh hết iu người ta rồi hả?
- … àh thì… a… anh cũng nhớ em…
- Hìhì… phải vậy chớ!... àh mà Ryu nè!
- Sao?
- Chuyện gia đình anh! em rất tiếc! nếu cần thì tâm sự với em nhé!
- Ừ… cám ơn em! – Tôi mỉm cười.
Thúy mỉm cười dựa đầu vào vai tôi, em siết chặt vòng tay của mình lên cánh tay tôi hơn. Tôi cảm nhận được nỗi nhớ nhung của em dành cho mình nhiều đến nhường nào. Nhưng tôi biết phải làm sao đây, điều đó chỉ càng làm cho tình cảnh trở nên rối rắm, éo le hơn thôi.
Trong lòng tôi lo cảm thấy vô số những cảm xúc tiêu cực, lo lắng, bất an và cả hổ thẹn… Tôi phải làm gì đây khi tôi nhận ra những cảm xúc khi ở bên Thúy khi xưa không phải tình yêu thuần túy như tôi đã lầm tưởng. Tôi phải làm sao khi ngay giây phút này đây trong đầu tôi lại nghĩ tới hình ảnh Nhi đang nhìn mình với đôi mắt thấm đẫm những giọt lệ đau khổ…?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook