Hiệu ứng truyền miệng quả là đáng sợ, một truyền mười, mười truyền một trăm, chẳng mấy chốc, tất cả các phòng ban đầu não của T Group đều đã biết tất tần tật về màn yêu đương ngọt ngào như trong phim tình cảm của người đứng đầu tập đoàn.

Bản chất của con người vốn nhiều chuyện, cuối giờ làm, sau khi xác nhận với tiếp tân rằng Chủ tịch đẹp gái vẫn chưa về thì mỗi người đều tự chọn một góc riêng có tầm nhìn đẹp nhất để mai phục, quyết tâm nhìn cho được dung nhan của Chủ tịch phu nhân.

Chủ nhân của chiếc nhẫn đầy chói mắt trên tay Chủ tịch Hoàng Nguyệt Minh sẽ là kiểu người gì?

Có xinh đẹp nghiêng thùng đổ nước như lời truyền miệng của những người hóng được lúc chiều hay không?

Trước giờ, báo chí không ít lần thêm mắm dặm muối tay ba tay tư chuyện đời tư của chủ tịch, nhưng nhìn chung vẫn gần như khẳng định đối phương là cái cô Fuyu kia, độ xứng đôi vừa lứa khiến mọi người rất muốn tin, đùng cái lại nghe nói đống tin đồn đó đều trật lất, sự tò mò cùng mong đợi liền tăng gấp nhiều lần...

Tò mò chết đi được!

- Thang máy nhảy số!

Không biết ai là người thông báo nhưng chỉ một lời nói ra liền như hiệu lệnh khiến tất cả mọi người thẳng lưng, mở trừng mắt nhìn về phía thang máy.

Con số bảng điện tử một mạch giảm dần từ 69.

- Chưa bao giờ tôi hận tốc độ thang máy như bây giờ.- Một người mất kiên nhẫn nói.

- Bình tĩnh đi bà, đến 49 rồi còn gì.

Ting— một tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cánh cửa kim loại vô tri vô giác kia mà mắng một câu: "Lẹ cmn mày lên đê!"

Nhưng cánh cửa thang máy cứ như thể trêu ngươi những kẻ hóng hớt, cứ lề mề chẳng chịu mở ra.

- Đừng nói hai người còn bận hôn nhau nhé?- Một người nhỏ giọng nói.

- Chắc vậy, nghe thư ký 2 nói rằng đã trông thấy ân ái lúc đi lên mà.

- Rồi mắc gì xây cao ốc chi cho cao không biết? Sốt ruột chết tui rồi!

T Group có một ứng dụng nội bộ riêng, ngoài việc update các thông báo còn là nơi mọi người trao đổi với nhau. Trong đó, có một nhóm riêng được lén lút thành lập đá văng Chủ tịch ra ngoài..

Trách làm sao được, có cô Chủ tịch đẹp như siêu sao lại kín tiếng, ai mà không tò mò?

Có vài người còn trêu rằng tập đoàn nên kinh doanh thêm goods cho Nguyệt Minh.

Lúc trước, khi lần đầu có người phát hiện Chủ tịch mang nhẫn cưới, hàng loạt trái tim của các nam thanh nữ tú đều vỡ tan. Vậy nên chủ đề người ấy của Nguyệt Minh rất được quan tâm.

- Đến rồi!

Cứ như cập nhật tình hình thời tiết, chỉ cần một chuyển động nhỏ liền có người báo cáo.

Cửa thang máy chầm chậm mở ra, có người còn núp sau góc khuất để live stream cho đồng bọn phải tăng ca hóng cùng.

Thình thịch—

Thình thịch—

Trái tim mọi người đập càng lúc càng dồn dập, như thể lần đầu hẹn hò cùng crush vậy, không ai bảo ai, tất cả đều hướng mắt về thang máy chờ đợi chiêm ngưỡng dung nhan Chủ tịch phu nhân.

- Mọi người làm gì vậy?- Khả Hân vừa bước ra khỏi cửa thang máy liền bị bao vây bởi hàng trăm ánh nhìn, trái tim muốn lọt ra ngoài.

Mà trăm ánh mắt kia cũng đang đầy thất vọng nhìn nàng thư ký quyền lực.

- Thư ký Hân, sao lại là cô vậy?- Giám đốc nhân sự nói.

- Sao không thể là tôi?- Khả Hân lấy lại bình tĩnh.

- Chủ tịch đâu?

- Sao mọi người lại quan tâm đến chuyện tan làm của Chủ tịch vậy?

Khả Hân ngạc nhiên hỏi, đầu còn đang bận loading, nhắc đến Nguyệt Minh khiến nàng lại nhớ cái màn nóng bỏng trong phòng làm việc lúc nãy, nàng không thể nói Chị sếp còn đang bận ôm mỹ nhân được...

- Mọi người... rình...- Khả Hân dường như hiểu ra.

Đại sảnh tự dưng đông đến lạ, lại còn nhìn về một hướng thế này, không phải là đang hóng chuyện chứ?

- Đúng đúng.- Mọi người gật đầu.

Khả Hân liền bị chọc cười.

- Xem ra ngày mai phòng nhân sự bận rộn rồi.- Khả Hân liếc nhìn Giám đốc nhân sự đang thất vọng ở bên kia.- Chuẩn bị tăng ca!

- Sao vậy?

- Vì bận in đơn đuổi việc hàng loạt đó, mọi người ăn gan trời rồi mới dám rình mò Chủ tịch một cách công khai như vậy! Vào được đây trong đầu cũng phải có sạn chứ? Lỗi nhỏ vậy cũng không nhận ra?


Lời Khả Hân nói như thể ánh mặt trời giữa ngày âm u, đẩy tan mù mịt mang lại khoảng trời trong xanh.

Phải, tất cả mọi người dường như giác ngộ, họ rùng mình nhận ra cơn nhiều chuyện có thể làm người ta ngu đi ít nhiều.

- Chí ít cũng phải làm ra thật tự nhiên chứ?- Khả Hân chỉ về một chiếc điện thoại đang lén ghi hình.- Núp kỹ chút đi!

- Thư ký Khả Hân đại tài nói gì đúng nấy!!!

Mọi người bây giờ không còn trách móc vì sao nàng lại đi ra từ thang máy nữa, mà còn cảm thấy cảm kích vì người xuất hiện không phải Chủ tịch Nguyệt Minh.

Sau khi cảm ơn Khả Hân rối rít, bọn họ tản ra tìm chỗ khác, cố tỏ ra thật tự nhiên thay vì cứ mãi chăm chăm nhìn về phía thang máy. Có người lấy khăn giấy lau lau từng chiếc lá trong chậu cây, có người đến quầy tiếp tân làm thân, đám khác chen chúc trên những chiếc ghế sofa giữa sảnh, để cho uy tín còn lấy laptop ra vờ như đang bận bịu, vân vân mây mây,.. bất kỳ thứ gì có thể nghĩ ra, họ liền ngụy trang thành thứ đó.

Khả Hân lại lắc lắc đầu bó tay, đám người ngốc nghếch này, ai lại không nhận ra đại sảnh rộng lớn hôm nay đông khác thường?

Chị Nguyệt nào có ngốc như vậy...

Khả Hân không nán lại lâu, ngay sau đó liền rời đi.

Nàng có việc!

Một lát sau, bảng điện tử của thang máy lần nữa liền nhảy số đi từ tầng G lên trên.

Cả đám người đều hồi hộp chờ mong, lần này không thể nào nhầm được nữa, thang máy chuyên dụng này chỉ dành riêng cho Chủ tịch và thư ký Khả Hân mà thôi, bây giờ còn ai nữa đâu?

Ai dám to gan đi thang máy riêng cơ chứ?

Thang máy lần nữa từ tầng 69 trở xuống, một tiếng Ting— vang lên, mang theo nỗi niềm chờ mong của biết bao nhiêu con dân hít drama để sống.

Lần này, cánh cửa thang máy không còn chậm chạp như lần Khả Hân xuất hiện nữa.

Cả đám người mở banh con mắt:!!! Xuất hiện rồi!!!

Giày cao gót chầm chậm bước ra, cả bọn nuốt một ngụm nước bọt rồi đưa mắt nhìn lên, chạm vào hai bàn tay đan xen mười ngón vào nhau thật chặt chẽ.

Không ai bảo ai, bọn họ đều đổ dồn sự tập trung lén lút của mình trên mặt Gia An.

Má ơi!!!

Xinh thế này sao???

Tóc nâu gợn sóng mềm mượt ôm ấp gương mặt xinh đẹp với ngũ quan hài hòa, không phải kiểu sắc nét đến cứa đứt cổ người khác nhưng lại có gì đó rất thu hút mắt nhìn. Đi kèm với vẻ xinh đẹp kia, họ còn cảm nhận được người trước mặt rất uyên bác và thông minh, mà con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh sẽ luôn luôn được yêu thích!

So với cô người tình tin đồn Fuyu ấy hả?

Xin lỗi, con dân T Group ưng vị Chủ tịch phu nhân kiểu này hơn!

Dù cô Fuyu rất đẹp, nhưng đẹp đến nỗi không thực, lại mang cho người đối diện cảm giác khá "bad girl" "yêu nghiệt" không thành thật, chưa kể còn có không ít thị phi, lần trước còn đánh người nổi tiếng gây ảnh hưởng không ít đến tập đoàn...

Dạo gần đây không phải thịnh hành hai chữ "Nàng thơ" hay sao?

Đúng vậy, cô gái trước mắt xứng đáng với chữ "Nàng thơ", còn cô Fuyu... à mà thôi, không dám nhận xét....

Tuy họ không biết tính tình của Chủ tịch một cách rõ ràng tường tận, nhưng nhìn vào tác phong làm việc liền chắc chắn cô là loại dứt khoát và nghiêm túc, thậm chí có đôi lúc tàn bạo, khiến nhiều người run sợ, vậy mà lúc này, trong ánh mắt lại có biết bao là dịu dàng, có bao nhiêu là yêu chiều khi nhìn cô gái kia.

Đúng vậy, yêu là như vậy đó!

Là hận không thể cưng chiều đối phương đến chết mới thôi!

Nguyệt Minh giật tay một cái, Gia An bị kéo vào sát người của cô. Nữ bác sĩ ngẩng mặt nhìn người yêu, cong mắt cười một cái.

Đám người hóng hớt nghe tiếng tim mình đập thình thịch!

Không chỉ dịu dàng mà còn tràn đầy năng lượng!!!

Ngự tỷ!

Đúng vậy là Ngự tỷ ôn nhu trong truyền thuyết!

Hút người làm sao~ đôi mắt cười kia chính là điểm chí mạng!

Ai mà chẳng từng mơ ước về một cô bạn gái xinh đẹp, dịu dàng, nhẹ nhàng cùng nụ cười câu hồn như thế kia.

Kiểu người chững chạc và chắc chắn cực kỳ, phối cùng Nguyệt Minh lại như một cặp bài trùng.

- Sao vậy em?- Gia An hỏi nhỏ.

Từ lúc bước ra khỏi thang máy đã có chút không tự nhiên, nàng cảm giác như mình đang bị săm soi nhưng lại chẳng phát hiện được nguyên nhân.

- Chỉ nhìn mỗi em thôi, chị không tập trung gì cả.- Do Nguyệt Minh mang thêm giày cao gót nên liền cúi đầu, hé môi nói.


- Chị đâu có...- Gia An cảm nhận được hơi thở của Nguyệt Minh liền có chút ngượng ngùng, hai má bỗng chốc ửng hồng.

Nguyệt Minh đang cùng nàng sánh bước chợt dừng lại, Gia An có chút khó hiểu.

- Mặt chị dính gì nè.- Tổng giám đốc đầy âu yếm đưa tay lên mặt nàng.

- Hả?- Gia An đáng thương liền tin tưởng Nguyệt Minh không chút nghi ngờ.-Vậy em giúp chị lấy xuống đi.

Vì mặt nàng dính gì đó nên mới bị người khác chú ý sao?

Nguyệt Minh nhếch môi cười cười, Gia An liền chột dạ.

- Này, sao em lại cười đểu vậy?

Nhưng nàng còn chưa trách móc xong đã bị Nguyệt Minh hôn một cái rõ kêu lên môi.

Bộp— Một đồng chí đang hút trà sữa làm rơi cả xuống đất, các đồng chí còn lại cũng lộp bộp niệm hai chữ "Không xong".

Gia An bị hôn đã ngại rồi, lại còn bị tiếng ồn thu hút, nàng quay lại nhìn thì mọi người đang vì sốc mà không kịp di dời ánh mắt. Kết quả là nàng đụng phải hàng trăm ánh mắt hóng hớt khác.

Gia An ôm mặt che đi vẻ ngại ngùng cũa mình, lườm Nguyệt Minh đầy trách móc.

- Đông người như vậy...

Nguyệt Minh đầy cưng chiều gỡ tay nàng xuống, lần nữa hôn lên má nàng một cái rõ kêu.

- Thì sao?- Cô liếc mắt về phía đám người đang há hốc mồm xung quanh mình.

Nhìn ánh mắt Chủ tịch kìa, là đang khoe mẽ sao!?

Định đãi bọn họ ăn cơm chiều à?

Vẻ mặt này là lần đầu tiên bọn họ thấy được...

Quả là "Mở mang tầm mắt"!

- Em bảo là dính gì mà... không lấy xuống còn hôn!- Gia An quá xấu hổ, lại ôm mặt mình.

- Dính sự xinh đẹp thì làm sao lấy được? Chỉ có thể hôn thôi.- Nguyệt Minh trêu đùa.

Gia An ngước mặt lên lườm cô một cái, cái con người này, mấy tuần nay ở nhà làm gì vậy!?

Uống mật ong thay cơm sao?

Lại còn biết làm mấy trò này...

Gia An bĩu môi, hừ một cái liền kéo tay Nguyệt Minh lôi ra cổng chính.

Nguyệt Minh ngoan ngoãn đi theo, nhưng không quên để lại một ánh mắt răn đe đám người trong sảnh.

Đám nhân viên vừa sợ vừa vui vẻ, trời đất ơi, quá nhiều cảm xúc! Rõ ràng hai người kia yêu nhau nhưng đám nhân viên mới là người rung động!

Nhưng sự đáng sợ của Chủ tịch đã bị sự đáng yêu của phu nhân đánh bại mất rồi.

Hu hu, tự dưng lại muốn đập chậu cướp hoa, cái vẻ thẹn thùng đó khiến tim họ trật nhịp...

- Ra rồi!- Một giọng nói vang vọng thu hút sự chú ý của một đống người.

- Gì vậy má?- Cả đám chẳng mấy chốc chạy về chủ nhân âm thanh.

Anh chàng đang ôm laptop đẩy gọng kính lên nhìn rất nguy hiểm, như Conan lúc vừa tìm ra thủ phạm vậy.

- Sự thật chỉ có một mà thôi...- Anh trai nhếch mép đầy tự đắc mà nói.

Ở TOMORROW có một phần mềm quản lý nhân sự, anh chàng lại làm ở bộ phận IT, đời nào lại tìm được người?

Ngay từ lúc Gia An xuất hiện, anh chàng đã ủ mưu chụp lại ảnh của nàng rồi quét thử vận may, kết quả thật bất ngờ, hóa ra là "người làng mình", tên và đơn vị công tác cùng trình độ học vấn đều có đủ cả.

- Nói lẹ đi bố già!- Một đồng nghiệp ngồi bên cạnh không chịu nổi vẻ màu mè này liền tát đầu anh ta một cái.

- Tìm ra "in tư" của Phu nhân Chủ tịch rồi.- Anh chàng cũng thức thời không nhây nữa mà nâng Laptop lên, tuyên bố hùng hồn.

Một đám người nhao nhao lên như ong vỡ chợ.

- Đâu đâu, cho coi zới!


- Có mạng xã hội không ông, cho tui xin với!

- Có người yêu chưa?- Một đồng chí đánh rơi não nói liền nhận được vài cái tát đầu của mọi người xung quanh.

- Mấy người làm gì vậy? Có vợ rồi nhưng chưa có người yêu thì tui còn cơ hội mà...- Người này vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm.

- Yêu hai người cũng được miễn là họ không biết nhau! Tui sẵn sàng đóng vai tàn hình!

- WTF!!! Bác sĩ của HOPE sao?

- Ồ, vậy ra đống tin đồn trên mạng lúc trước đều là thật!

- Ha ha, đúng là "Ta về ta tắm ao ta, dù trong hay đục ao nhà vẫn hơn"... Bác sĩ ở HOPE xinh đẹp như vậy sao? Còn ai không nhỉ? Mai tôi xin nghỉ phép đi HOPE tìm vợ...

Dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, cả hai người rất nhanh ổn định trong xe. Gia An vẫn còn giận dỗi, Nguyệt Minh chỉ cười trừ rồi tiện tay ấn nút điều khiển trong tầm tay, màn chắn ngăn cách khoang lái liền được nâng lên.

Lòng Gia An lộp bộp hai tiếng, nàng nép vào một góc đầy cảnh giác nhìn Nguyệt Minh đang đưa tay cởi khăn trên cổ áo xuống.

- Em... làm gì...- Gia An nghi ngờ.

Nguyệt Minh chỉ cười đầy gian xảo, lòng Gia An run lên bần bật.

- Em...- Tay nàng run rẩy.- Em... đừng có mà làm...

Còn đúng một chữ "bậy" chưa kịp nói thì tay nàng đã bị bắt lấy, Nguyệt Minh chộp luôn tay còn lại sau đó không một động tác thừa mà dùng chiếc khăn vừa tháo xuống cột lấy hai tay nàng.

Da mặt Gia An mỏng, còn chưa kịp bình tĩnh vì một màn show ân ái lúc nãy, giờ lại bị nhuộm thêm một tầng xấu hổ nữa.

- Em...

Nàng run rẩy, trong đầu không ngừng hiện lên mấy đoạn phim mập mờ trong USB mà Hạ Băng tặng lúc trước...

Cái này gọi là... gọi là cái gì xe... xe gì...chấn?

- Em làm sao?

Nguyệt Minh cười thích thú, đẩy hai tay bị trói của Gia An lên trên đầu. Cô nhoài người ép nàng vào ghế da êm ái, tay còn lại ôn nhu bao lấy đầu nàng tránh bị va đập. Môi cô rất nhanh chạm lấy môi nàng, đặt một nụ hôn sâu.

Gia An bị hôn đến thở hổn hển, phổi thì bị người ta cướp lấy từng ngụm oxy, đầu thì lại bị ba cái hình ảnh người lớn xâm chiếm.

Nàng dù có đứng đắn thế nào cũng không thể không liên tưởng đến mấy chuyện này khi người trên người nàng đang không ngừng làm mấy hành động mập mờ.

- Ưm... em...- Gia An khẽ rên nhẹ một tiếng, cảm giác lúc nãy đánh mất liền lần nữa bị kéo về.

Trong cơn mơ màng, nàng nào biết gương mặt ửng đỏ ngập tràn sắc tình của mình đang bị người nào đó tên Nguyệt Minh nhìn thấy hết thảy.

Nguyệt Minh chớp chớp mắt, cái hôn đã dừng rồi, vì sao bà xã nhà mình lại động lòng người như vậy?

Cô lại hôn thêm một lần nữa.

Gia An bị ép đến run rẩy, mỗi nhịp thở lại càng rung động lòng người, đến mức Nguyệt Minh cảm thấy cơ thể nóng rực, nếu không phải khung cảnh bên đường cứ lướt qua trước mắt, cô nghĩ rằng mình sẽ không kiềm chế được mà làm bậy tại đây mất!

Gia An không rõ cả hai tách ra từ lúc này, nhưng hô hấp của nàng vẫn không thể bình thường được, lúc đầu óc bắt đầu hoạt động trở lại, đập vào mắt nàng chính là gương mặt mỉm cười của Nguyệt Minh.

- Sao vậy chị?- Nguyệt Minh cười khúc khích, tay còn tiện đưa đến lau khóe môi giúp nàng sau đó đặt lên miệng mình liếm nhẹ một cái.

- Em... không làm gì à?- Gia An nhìn đôi bàn tay bị trói của mình.

- Làm gì là làm gì? Chị muốn hôn nữa hả?- Nguyệt Minh lại tiến đến.

Gia An nổi giận đưa tay bị trói của mình ra trước chặn mặt Nguyệt Minh. Nàng không biết vì sao lại có chút tức giận như vậy, nàng nghĩ là Nguyệt Minh muốn chọc tức nàng!

Không làm gì thì sao lại trói tay nàng?

- Chị sao vậy? Giận à? Em chỉ là không muốn chị rời xa em nữa thôi.- Nguyệt Minh nhận ra Gia An tức giận liền thu lại nụ cười, thành khẩn nói, khẽ chạm vào khăn lụa đang trói tay nàng.- Không thích thì để em tháo ra.

Phải đó, Tổng giám đốc nhỉ là nhất thời cao hứng mà làm, không có nghĩ không trong sáng gì cả, nhưng hành động lại làm cho chị nhà nghĩ không trong sáng, kết quả là "ông nói gà, bà nói vịt" như vậy đó...

Gia An dù rất tức giận, liền xìu xuống ngay lập tức, sao nàng có thể tức giận với gương mặt hối lỗi này?

Hành động của cô là trong sáng... người nghĩ bậy là nàng mà...

Nàng khẽ mỉm cười hôn lên má Nguyệt Minh, lý do khiến nàng xiêu lòng như thế cơ mà.

- Chị sẽ không rời đi nữa.- Gia An mỉm cười nhẹ, nhìn Nguyệt Minh bằng ánh mắt nhu hòa như nước.

Tạm dẹp bỏ những cao hứng nhất thời trên xe, chẳng mấy chốc đã về đến ngôi nhà thân thuộc. Gia An bước ra khỏi xe, Nguyệt Minh đã chìa tay ra với một nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

- Về nhà thôi chị.

Gia An nhìn bàn tay chắc chắn kia, khẽ gật đầu, cười tít mắt.

- Ừm, về nhà nào.

Cả hai cứ như vậy sóng bước vào nhà. Đi qua cánh cửa thân quen, Nguyệt Minh nâng tay nàng đặt lên máy quét vân tay.

- Chào mừng bà chủ.- Giọng AI phát ra.

Gia An ngạc nhiên nhìn Nguyệt Minh.

Nguyệt Minh không đáp, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt âu yếm, tay nắm chặt hơn.


Nguyệt Minh giúp Gia An đẩy cửa nhà, nàng cảm thấy trong lòng mình bồi hồi, một cảm giác khó gọi tên ẩn ẩn hiện hiện trong lòng.

Thời gian chẳng quá lâu để mọi thứ thay đổi, rõ ràng cách bày trí mọi ngóc ngách trong nhà vẫn vậy, nhưng nàng lại cảm thấy đầy hứng thú, đầy mong chờ.

- Joy ơi! Xem ai về đây.- Nguyệt Minh thấy Joy cục cưng đang ngồi chơi ở "chuồng heo" liền cất tiếng gọi.

Joy lười biếng cho Nguyệt Minh một ánh mắt, nhưng không thể duy trì quá 3 giây, bé con đứng bật dậy, hai mắt long lanh như sao trời, bé vừa thấy được người bé yêu thích nhất trên đời.

- MOMMY!? MOMMYYYYYYYYYYYYY!

Lúc nàng rời đi, bé con chỉ bập bẹ từng tiếng đơn, bây giờ đã có thể nói trong một hơi liền.

- Joy!- Gia An khụy người xuống, dang tay ra.

Được bảo mẫu bế ra khỏi "chuồng heo", Joy cục cưng phi đến, bay thẳng vào lòng Gia An.

Nguyệt Minh thức thời đứng phía sau đỡ lấy Gia An, tránh cho nàng bị Joy va vào rồi ngã ra sau.

- Mommy, mommy!- Joy cục cưng nhào vào lòng Gia An, không ngừng gọi to.

Nói đến lần thứ ba, bé ngẩng đầu lên, liền thấy hai mắt mommy ửng đỏ, một dòng lệ nóng rơi xuống, chạm vào má bé. Joy cục cưng chớp chớp mắt, mũi bỗng chốc ửng đỏ, bàn tay mũm mĩm đưa lên lau lau đi đôi dòng nước mắt của mommy.

- Mommy... nô nô... hóc... hóc... nô nô...- Joy nói rồi cũng bật khóc theo. (Tạm dịch: Mommy đừng khóc.)

Gia An phì cười, nhưng mũi vẫn sụt sùi. Nàng ôm chặt Joy hơn.

- Mommy nhớ Joy quá. Mommy yêu Joy nhất.

Nguyệt Minh cảm thấy cõi lòng cũng ấm áp đến lạ. Cô nhìn hai người mình yêu thương nhất trên đời, cũng muốn gia nhập vào mà dang tay ra ôm lấy hai mẹ con, nhưng vừa chạm vào liền bị Joy lườm một cái, ghét bỏ.

- No no! No "Seo"!- Ngón trỏ Joy đưa lên lắc lắc. (Tạm dịch: Không Selina =)))

- Được rồi.- Nguyệt Minh bĩu môi đi lên lầu, nhường chỗ cho hai người ôm ấp gì thì ôm đi.

Lúc cô bỏ cặp da xuống liền thấy chiếc khăn được cột vào quai cặp. Nguyệt Minh ngẫm nghĩ một chút, bây giờ nhớ lại thì Gia An lúc nãy vì sao lại dỗi nhỉ?

Mình cột làm nàng đau sao?

Nhưng rõ ràng cô đã rất nương tay mà!

Cảm thấy nghĩ một mình không ra, Nguyệt Minh liền trực tiếp gọi hỏi ý đồng bọn, dù sao hiểu tâm lý phụ nữ hơn vẫn luôn là Hạ Băng.

- Này, ví dụ như cậu trói tay một cô gái lại rồi ép cô ấy vào xe sẽ làm cô ấy tức giận hả?- Vừa được nhấc máy, Nguyệt Minh không chần chừ hỏi vào trọng tâm.

- ...!?

Hạ Băng cạn lời, không chào hỏi gì hết hả?

Nhỏ này đánh rơi phép lịch sự cơ bản cả rồi sao?

- Sao im vậy?- Nguyệt Minh nóng lòng nhắc nhở.

- Cậu trói bác sĩ An?- Hạ Băng nuốt cục nghẹn vào tim, cuối cùng mới lên tiếng.

- Cậu nên chú ý trọng điểm.- Nguyệt Minh ho hai tiếng.

- Lý do cậu trói cô ấy là gì?- Hạ Băng trầm ngâm đáp, không biết Nguyệt Minh lại bày cái trò ngốc nghếch gì rồi.

- Vì không muốn cô ấy bỏ đi nữa.- Nguyệt Minh chân thực đáp.

Hạ Băng đỡ trán.

- Cô ấy nhìn cậu đầy tức giận và thất vọng đúng không?- Nàng rất nhanh hiểu vấn đề rồi.

- Ừm, đúng vậy.

Dựa vào giọng bé Nguyệt lúc này thì Hạ Băng mạnh dạng đoán bé Ngáo vẫn chưa nắm được trọng điểm. Nàng bật cười vài tiếng, trong đầu liền nhảy số, xem ra cô bạn nào đó đã bước chân vào giới S mà không hay rồi!

- Đó là bởi vì người ta còn mong nhiều hơn thế! Nguyệt Ngáo à!!!- Hạ Băng hả hê rồi liền cố nhịn cười, lấy lại bình tĩnh giải đáp.

Nguyệt Minh nhìn điện thoại đầy nghi hoặc, cô lại tiếp tục ôm nỗi nghi hoặc đó xuống lầu.

Thấy Gia An và Joy đang chơi đùa rất vui vẻ với nhau, cô khẽ nhíu mày, bác sĩ An nghĩ thế thật à?

Bỗng chốc, trong đầu cô cũng vẽ nên vài suy nghĩ không đứng đắn...

- Khụ khụ.- Tổng giám đốc bị nghẹn nước bọt.

- Sao vậy em?- Gia An lo lắng nhìn sang.

Nguyệt Minh cảm giác cả gương mặt nóng bừng, cô ôm mặt quay đi chỗ khác.

- Không có gì...

Phải, bây giờ thì không có gì, tối nay thực nghiệm thì sẽ có gì...

*****

Con dân T Group: thế này mới là chủ tịch phu nhân của bọn tui, ai như cô Fuyu!

Hạ Băng: Tui đã làm gì để người đời liên tục đem ra chỉ trích vậy? Giỡn mặt hả?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương