Bác sĩ Hà vô tình nhìn lướt qua Hải My, liền thấy nụ cười của cô ta sâu thêm vài phần.

Uyên Hà trước nay luôn trân trọng cái đẹp, tán thưởng gái xinh, nhưng không hiểu sao nhìn cái cô Hải My này lại không thể có cảm tình dù cô ta rõ ràng là rất xinh.

Loại nụ cười mang theo ẩn ý này khiến Uyên Hà khó chịu, nếu không phải đang bận tàng hình khỏi chiến trường đầy thuốc súng thì bác sĩ Hà thật muốn đứng đối diện cô ta mà hỏi: "Cô cười cái gì? Có chuyện gì vui mà cười? Không thấy OTP nhà tôi đang căng thẳng lắm hay sao!?"

Mà khoan, cô gái này là ai nhỉ?

Hải My thấy có người cứ săm soi mình, liền thản nhiên nháy mắt một cái, khiến Uyên Hà càng ngứa mắt hơn! Còn có người mặt dày như vậy hả?

Suốt từ nãy đến giờ, Nguyệt Minh luôn ra sức muốn trấn an, nhưng Gia An liên tục đẩy cô ra. Hải My hết sức hài lòng, không nhân cơ hội này tách hai người đó ra thì còn phải chờ đến bao giờ đây?

Cô ta cũng im lặng đủ rồi...

Không phải lúc này thì khi nào nữa?

- Sao cô có thể bỏ một đứa nhỏ ở nơi đông người như vậy?- Hải My lớn tiếng, giọng điệu có chút gay gắt, hệt như giáo viên chủ nhiệm phán xét học sinh hư.

Lời vừa dứt, cả Nguyệt Minh và Gia An đồng thời ngước mặt lên nhìn Hải My, bầu không khí trong phòng cành thêm kỳ quặc.

Hải My vẫn như cũ, gương mặt rất thản nhiên như thể đây là chuyện cô ta có thể chen chân vào.

Nguyệt Minh muốn bảo Hải My đi trước, nhưng đúng lúc này Gia An lại lên tiếng.

- Ừm, thì sao?

Gia An làm sao có thể không thấy gương mặt sưng vù cùng khóe môi còn rướm máu của Hải My. Nàng không biết là vô tình hay cố ý mà Hải My có mặt ở đây, nhưng giọng điệu của người bậc trên này khiến nàng khó chịu, hệt như cái lúc cô ta nói nàng không nên dạy Joy thế này, dạy Joy thế kia... Cô ta có quyền gì lên tiếng ở đây? Hay bây giờ cô ta đang muốn đòi quyền lợi?

- Cô có nhận thức hay không? Rõ ràng là cô biết... dù Joy có ở cùng bảo mẫu với vệ sĩ đi nữa, cũng không nên bỏ Joy một mình như vậy! Tự xưng là phụ huynh, nhưng loại phụ huynh gì sẽ bỏ con? Xem ra cô chỉ thích lấy danh tiếng!

- Này!- Nguyệt Minh lên tiếng nhắc nhở. Hải My làm lơ.

Hai đôi mắt cứ thế giao nhau khiến bầu không khí càng trở nên ngột ngạt đến không tưởng, Hải My có thể thấy được sự dao động trong ánh mắt của Gia An, vậy nên cô ta càng thêm tự tin hơn lúc ban đầu.

Hô hấp của Gia An nặng nề, những lời này rất đúng, nàng không thể phản biện được và đây cũng là lý do khiến nàng bất ổn tâm lý từ nãy tới giờ.

Bây giờ Hải My chẳng khác gì tát thẳng mặt, bắt nàng phải đối diện với lỗi lầm. Bác sĩ An mím môi, nàng quay sang nhìn Joy trên giường. Bé con vẫn còn hôn mê, đứa nhỏ ngây thơ vô tội này đâu có lỗi gì mà phải trải qua những chuyện này...

Tất cả đều do nàng mà ra.

- Nếu không có tôi ở đó, Joy sẽ ra sao?- Hải My nhướng mày.

Nếu đối phương đã dao động, việc gì phải dừng lại?

- Cô xứng đáng làm mommy của Joy à? Có xứng hay không, bác sĩ An? Cô tự hỏi lòng xem?

- Được rồi, có thôi đi không hả!?- Nguyệt Minh nhìn Gia An và Joy, lòng đau đến không thở được. Cô tức giận mà lớn tiếng quát.

Hải My cứ liên tục nói những lời này, cô càng khó chịu, đây chẳng phải là đang trách cứ Gia An sao?

- Chuyện đâu có ai muốn, vì sao cô phải nói vậy? Hơn nữa, đây là chuyện nhà chúng tôi mà!- Nguyệt Minh tức giận mà chen ngang trước mặt Hải My. - Cô đi hơi xa so với nhiệm vụ rồi đấy!

Hải My hơi thảng thốt trước thái độ của Nguyệt Minh, tức giận không nhịn nữa.


- Chị cũng bị mất nhận thức luôn hả!? Chị có nghĩ đến chuyện nếu tụi nó bắt được Joy, chuyện gì sẽ xảy ra không? Chị muốn làm gì? Bao che khuyết điểm sao? Chị có thể bao che nhiều lần nhưng cháu chị chỉ có một!!!

Nghĩ đến chuyện xảy ra trước mắt ban nãy, sự vô tâm của Gia An lúc này càng làm Hải My nổi điên, người như vậy cũng đáng để Nguyệt Minh yêu rồi tức giận với cô sao?

- Im đi, cô đừng nói nữa.- Nguyệt Minh lặp lại yêu cầu.- Đừng được nước làm tới!

Hải My khựng lại.

Bác sĩ Hà đang cố gắng giảm mức tồn tại của mình nhất có thể, tình hình quá sức căng thẳng, đây là lần đầu tiên cô thấy tận mắt thấy cảnh tượng Nguyệt Minh tức giận đến độ này, hết như một con dã thú...

Lúc này, Gia An rục rịch đứng dậy, dáng người có chút lảo đảo đi về phía hai người đang giương cung bạt kiếm kia.

Bác sĩ Hà nín thở, vô thức lau mồ hôi. Muốn mở miệng nói giúp nhưng cảm thấy không phù hợp, nếu có Khả Hân ở đây thì sẽ dễ hơn rồi.

- Đủ rồi...- Gia An chủ động nắm lấy tay Nguyệt Minh, kéo cô lùi lại.

Hai người kia còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã đến trước mặt của Hải My với đôi mắt đỏ hồng.

- Nếu là cô cứu Joy, tôi cảm ơn cô.- Gia An nhỏ nhẹ đáp.

Nguyệt Minh nắm lấy cổ tay nàng, không hiểu vì sao nghe mấy lời này lại khiến cô hoảng sợ tột độ như vậy. Cô sợ rằng lời tiếp theo nàng nói ra, lại là lời cô chẳng muốn nghe. Cô sợ Gia An lúc này, loại trạng thái cô chưa từng thấy qua, xa cách vô cùng, dù đã nắm được tay nàng, nhưng cảm giác vẫn cứ xa xôi vạn dặm...

- Lời cô nói cũng không có gì sai cả, là tôi không đủ trách nhiệm với Joy, là tôi không tốt, tôi...- Gia An nói đến đây thì vành mắt đã ướt đẫm.

Nguyệt Minh hoảng hốt kéo nàng vào lòng, đưa tay muốn chặn không cho nàng nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Gia An nhìn cô, nước mắt cứ như vậy rơi ra.

Nguyệt Minh có thể nghe được vài chữ nghẹn ngào vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng của nàng.

Gia An mím môi, gỡ tay Nguyệt Minh ra.

- Tôi không xứng đáng ở bên cạnh Joy...

- Chị...

Nguyệt Minh muốn giữ nàng lại, nhưng Gia An đã rất nhanh lướt qua người cô, chứ như vậy một mạch rời đi khỏi phòng bệnh.

Lời cuối nàng nói khẽ, như vết dao đâm thẳng vào tim cô.

- Xin lỗi Nguyệt.

Nguyệt Minh vội đuổi theo, nhưng trên hành lang đã có hai người đàn ông cao lớn giữ cô lại, cô trừng mắt vùng vẫy.

- Buông tôi ra!!!

Hai người đàn ông vẫn không có chút sợ sệt nào, cứ như vậy giữ lấy cô, không cho phép cô tiến lên thêm.

- Vệ sĩ đâu!?- Nguyệt Minh hét lên.

Người của mình đâu cả rồi!?


Nhìn bóng dáng Gia An ngày càng xa tầm với, Nguyệt Minh gấp gáp hơn bao giờ hết, nhưng càng giãy dụa, càng bị giữ chặt.

Hai người đàn ông mặc cho Nguyệt Minh có phản kháng thế nào, vẫn làm theo lời cô chủ An, không cho ai làm phiền nàng.

Mãi cho đến khi được xác nhận rằng Gia An đã lên xe rời đi, hai người đàn ông mới thả Nguyệt Minh ra.

Nguyệt Minh nghiến răng, lao về phía trước, chẳng có thời gian đôi co hay ghi thù, cô cứ như vậy chạy trên hành lang, tìm bóng dáng Gia An, nhưng làm sao tìm được khi người đã muốn rời đi?

Khi hành lang im ắng trở lại, Uyên Hà mới dám hít thở bình thường, đưa mắt nhìn cô gái gây chuyện đang định rời đi kia. Uyên Hà nhanh chân chặn cửa.

- Tôi cảm thấy, người không biết suy nghĩ nãy giờ chính là cô.- Uyên Hà trừng mắt nhìn Hải My.

Loại người gì mà lại có thể nói được những lời như thế khi gia đình người ta đang rối?

Cô chưa biết mối quan hệ giữa Hải My và Nguyệt Minh là thế nào, nhưng nhìn vào có thể thấy rõ như ban ngày là cô gái này muốn tiếp cận Chủ tịch.

Hải My nhìn cô bác sĩ nhiều chuyện này bằng ánh mắt thương hại, sau đó đưa tay đẩy bác sĩ Hà ra vài bước, cứ như vậy đẩy cửa rời phòng.

Lời Uyên Hà nói cô ta như thể chẳng thèm nghe, thậm chí chẳng thèm coi trọng sự tồn tại của Uyên Hà!

Bác sĩ Hà nghiến răng nhìn Hải My rời đi, sau đó thu vẻ tức giận lại, đến bên giường chăm Joy, tiện tay nhắn báo với Khả Hân những chuyện vừa xảy ra.

Nguyệt Minh ấn điện thoại liên tục, đốc thúc tài xế đánh xe đến sảnh chính để đuổi theo Gia An, chưa bao giờ cô cảm thấy hối hận vì không biết lái xe như bây giờ.

Chuyện của Joy đã đủ làm cô phiền lòng, bây giờ lại đến Gia An, nàng là người có tính tự lập rất cao, đây vừa là ưu, lại vừa là nhược điểm.

Nàng sẽ tự phân tích, lập luận và giải quyết vấn đề, nhưng nàng sẽ chỉ dựa vào mỗi quan điểm của bản thân mình mà thôi, vì tính nàng không thích làm phiền người khác. Khi Gia An nói những lời đó, Nguyệt Minh thật sự sợ hãi, trong lòng cô chỉ nghĩ đến nàng đang muốn bỏ rơi cô mà thôi...

Tài xế rất nhanh lái xe đến, Nguyệt Minh nhào đến mở cửa xe ra, Hải My lại lần nữa xuất hiện chặn cô lại.

- Chị vì cô ta có thể bỏ đứa cháu đang nằm viện?

Nguyệt Minh ngẩng mặt nhìn Hải My.

- Vì sao hết năm lần bảy lượt cô cứ nhắm vào Gia An vậy?

- Vì em thích chị.- Hải My nắm lấy tay Nguyệt Minh, không chút ngượng ngùng mà thẳng thừng nói.- Không phải quá rõ ràng sao?

- Dừng lại đi, cô đang đi quá giới hạn rồi đấy- Nguyệt Minh hất tay Hải My ra, muốn tiến vào xe.

- Chị đang bỏ rơi cháu ruột của mình đấy, nếu Joy bị bắt lần nữa thì sao!?- Hải My giữ chặt cửa, cố nói vọng vào.

Gương mặt Nguyệt Minh thoáng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, một bên là cháu, một bên là vợ, chọn ai và bỏ ai cũng là cô sai.

Lời Hải My nói rất có lý nữa là đằng khác, chính cô bây giờ đối với đội vệ sĩ cũng không còn chút tin tưởng nào. Nếu đã có thể dàn cảnh bắt Joy được một lần, ắt sẽ có lần hai. Cô đang rối tinh rối mù lên, lợi dụng lúc này là chuẩn xác nhất, chỉ có điều...

Nguyệt Minh nghiến răng, cô cũng không thể bỏ Gia An được.

- Cô ta vì chuyện này mà đã giận dỗi chị như vậy, nếu Joy còn bị bắt lần nữa vì chị đuổi theo cô ta, chị nghĩ cô ta sẽ thế nào?- Hải My nhếch môi.


Nguyệt Minh hít vào một hơi thật sâu, đầu đau như búa bổ, cô đưa tay vuốt mặt, bàn tay nắm cửa xe dần thả lỏng.

Hải My tiện đà mở toang cửa, Nguyệt Minh cứ như vậy chầm chậm bước ra xe, quay trở vào bệnh viện. Cô ngoảnh mặt nhìn về phía sau, bầu trời đen đầy ảm đạm đang phủ lấy bóng hình người cô yêu.

- Ông xã, sao mặt anh không vui vậy?- Ralph bưng trái cây từ bếp ra, đây là lần thứ ba trong ngày ông thấy Gia Minh nhíu mày khi xem gì đó.

Tình hình kinh doanh công ty không ổn?

Không thể nào, bộ sưu tập hè vừa rồi cực kỳ được lòng giới mộ điệu, không lý nào kinh doanh khó khăn được!

- Không có gì.- Gia Minh thôi nhìn vào iPad, ánh mắt rơi trên người Ralph đi kèm một nụ cười trấn an.

Ralph cũng không để ý nhiều, nếu Gia Minh nói không có gì thì hẳn là vấn đề vẫn có thể giải quyết được.

Nào ngờ, an tâm chưa được bao lâu thì cửa nhà bật mở, sau đó là bóng dáng của con gái vàng con gái ngọc xoẹt qua như một tia chớp, cứ như vậy bay thẳng lên lầu.

Ralph không biết chuyện Joy bị bắt cóc, ông muốn đuổi theo để xem tình hình con gái, Gia Minh đã thức thời nắm tay giữ ông lại.

- Chuyện gia đình con gái, em đừng quan tâm.- Gia Minh kéo Ralph ngồi lại trên ghế, sau đó không ngừng làm dịu sự tò mò.

Nhưng người như Ralph làm sao mà có thể cho qua mọi chuyện dễ dàng như vậy được?

Ralph ngồi nghe Gia Minh nói này nói kia một hồi liền chán ghét đẩy mặt chồng ra, đi thẳng vào bếp lấy điện thoại chủ động gọi cho Nguyệt Minh. Kết quả lại là một giọng nữ lạnh tanh đầy quen thuộc báo không kết nối được, Ralph có chút tức giận muốn mắng con dâu, bình thường vâng vâng dạ dạ như vậy, bây giờ lại không nhấc máy là sao?

Ralph ngẫm nghĩ, cuối cùng liền gọi cho con gái nuôi. Vẫn là con gái nuôi tốt nhất, nhấc máy của ông trong vòng một nốt nhạc.

- Con nghe daddy.- Hạ Băng trả lời.

Ralph liền khẩn trương không chờ được mà hỏi dồn dập.

- Chuyện của Sel và Ann thế nào vậy con? Con có biết gì không? Hai đứa nó giận nhau à?

Hạ Băng nhíu mày, ban sáng vẫn còn thấy tình tứ thấy mà ghê, bây giờ sao lại có chuyện gì nhỉ?

Có biến mới sao?

Hai cái đứa này cũng hay thật, nàng chỉ vừa lên máy bay bay đi công tác liền có chuyện...

- Daddy bình tĩnh một chút, con sẽ liên lạc lại ngay nhé!

Gia Minh liếc mắt nhìn Tổng tư lệnh nhà mình chạy vào bếp, sau đó lại nhìn về phía cầu thang, không khỏi để lại một tiếng thở dài, chuyện bọn trẻ vẫn là nên để bọn trẻ tự giải quyết, yêu đương cuồng nhiệt, giận hờn thế mới là tuổi trẻ.

Nhưng nhìn con gái như vậy, Gia Minh cũng rất đau lòng, rất muốn trách Nguyệt Minh một chút, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Gia Minh đứng dậy, chầm chậm đi đến ban công, nhìn ra phía cổng nhà, ông được vệ sĩ báo rằng Gia An đã nhờ họ chặn Nguyệt Minh lại, nhưng mà sau đó Nguyệt Minh cũng không đuổi theo?

Gia Minh lại lần nữa nhíu mày, cô gái xuất hiện đuổi theo tên bắt cóc là ai? Khả năng nguỵ trang cùng bản năng ẩn mình rất tốt.

Vừa về đến phòng của mình, Gia An đã rất nhanh ngã gục trên giường, gương mặt vừa nãy cố gắng lau khô để vào nhà bây giờ lại lần nữa nhoè đi vì lệ.

Nàng không muốn khóc, nàng nào có muốn khóc, nhưng nước mắt cứ rơi thôi.

Nước mắt cứ thế trượt dài, lăn trên má rồi rơi xuống đệm, chẳng mấy chốc thấm đẫm một vùng.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chốc chốc lại có vài ba tiếng thút thít, người đang nằm trên giường chẳng mấy chốc bị chính màn đêm bao lấy, như hố sâu, nhấn chìm nàng vào biển tuyệt vọng.

Nàng mở mắt, nhìn vào màn đêm, một bức tường đầy mảnh chắp vá hiện lên, đưa tay khẽ vuốt ve bức tường ấy.

Rắc—


Một tiếng rồi lại hai tiếng, nhịp thở của nàng cứ loạn lên, trong cơn mê mang, nàng dường như nghe được âm thanh của sự đổ vỡ.

Bức tường tâm lý Gia An cố gắng giữ vững đã hoàn toàn sụp đổ...

Không phải tại Nguyệt Minh, cũng không phải tại Hải My hay bất kỳ ai, mà chính Gia An là người tự tay đập vỡ nó.

Nàng không muốn nhìn thấy Nguyệt Minh, nàng càng sợ hãi hơn khi chạm vào Joy, cảm giác hối hận đến tột cùng đang ôm ấp trọn đại não nàng.

Nếu như...

Phải, chính là hai chữ "nếu như".

Nếu như nàng mang Joy về, nếu như nàng không để Joy ở lại, mọi chuyện sẽ không diễn ra thế này.

Tất cả là tại nàng, là tại nàng hết!

Đúng vậy, Hải My nói đúng, nàng không có đủ tư cách dạy dỗ trẻ nhỏ, bởi nàng đã đặt Joy vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.

Nàng sao lại có thể mất cảnh giác, suy nghĩ thật đơn thuần mà bỏ rơi Joy như vậy cơ chứ?

Nghĩ kiểu gì cũng là nàng sai, nàng sai thật rồi!

Nàng chỉ nghĩ cho bản thân, một mực nói yêu thương Joy, xem như con đẻ, vậy mà nàng lại có thể làm ra loại hành động ngu xuẩn đó...

Nếu có chuyện gì xảy ra với Joy, nàng sẽ ân hận cả đời, nàng làm sao còn có thể đối mặt với Nguyệt Minh được đây?

Người thân cuối cùng của cô lại một tay nàng giết chết sao?

Một đứa nhỏ chưa đầy hai tuổi bị bắt cóc, dí dao vào người, có bao nhiêu hoảng sợ, có bao nhiêu bất an!?

Bác sĩ Hà có thể trấn an nàng rằng vết thương không sao, nhưng ai biết được tâm hồn của Joy bị tổn thương đến nhường nào?

Nguyệt Minh bảo Hải My im lặng cũng chỉ là im lặng được lúc đó, chứ không thể nào ngăn được nội tâm Gia An dừng cắn rứt!

"Cô xứng đáng làm mommy của Joy à?"

"Cô xứng đáng làm mommy của Joy à?"

"Cô xứng đáng làm mommy của Joy à?"

Câu hỏi của Hải My lặp đi lặp lại trong đầu nàng.

Gia An hít một hơi lạnh, sau đó cười khẩy.

Làm gì có loại mommy nào đẩy con gái của mình vào nguy hiểm?

Một mommy tồi.

Nàng xứng không?

Hình như nàng không còn xứng đáng nữa.

*****

Quỳnh Chi: Ôi bạn gì ơi, mình thấy chúng ta rất hợp nhau á.

Hải My: Ỏ, tui cũng thấy zị á, hông ấy cùng nhau tách hai đứa này ra đi bạn?

Like để ủng hộ bọn mình nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương