Hạ Băng chớp chớp mắt, gần 30 năm sống trên đời, nàng chưa bao giờ thấy sự tồn tại của mình mông lung như lúc này.
Hạ Băng cảm thấy Selina ngày càng tệ, nàng đã đến được hai tiếng hơn rồi, cơm tối cũng chẳng thèm mời, lại trực tiếp tống "cơm chó" vào mồm nàng thế này là sao đây?
Dám thể hiện trước mặt người từng trải?
Tuy dỗi vậy, nhưng cảnh tượng một nhà ba người kia thật sự khiến Hạ Băng vui vẻ, trời đất quỷ thần ơi, đây thật sự là bạn thân nàng sao!?
Cái nụ cười hạnh phúc mà chỉ khi ở với Nhật Minh mới có thể thấy được giờ lại đang hiện hữu bên cạnh bác sĩ An và Joy...
Selina thay đổi rồi, Selina biết yêu thật rồi!
Gia An đang bế Joy nằm ngang, còn Nguyệt Minh thì cầm bình sữa đút cho bé, trông cực kỳ phối hợp nhưng Hạ Băng chẳng hiểu hai người này làm gì mà gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa xong!?
Chủ yếu vẫn là cái cô Selina ngáo kia, biết Joy không ưa mình thì thôi đi, vẫn ngoan cố cầm bình sữa đút cho cháu uống là thế nào?
Để bác sĩ An làm không phải nhanh hơn hả?
Joy cũng 9 tháng tuổi rồi, cứng cáp và hoạt bát, lại còn nghịch đủ trò, bé gượng dậy từ trong vòng tay Gia An, miệng còn một ngụm sữa, liền phun vào mặt bà dì út.

Gia An thấy thế liền bật cười, nàng thậm chí còn cố ý trợ giúp bế Joy lại gần để phun chuẩn xác hơn.

Hạ Băng nhíu mày, nhìn từng giọt sữa bay bay trong không trung, thử là đứa con nít nào khác dám phun vô mặt của Nguyệt Minh xem thử cái đầu có bị bẻ không!?
Hoàng Nguyệt Minh bạn của nàng là một kẻ ngốc khó ở, không biết thương yêu con nít, bây giờ còn ngồi đó cười hi hi làm bia cho Joy tập bắn.
Joy phun hết sữa vẫn tiếp tục "phun mưa", sữa hết rồi nhưng vẫn còn nước miếng mà!
Phụt—
Phụt—
Phụt—
Joy "rửa mặt" cho dì Nguyệt bằng enzim chất lượng cao.
- A, dì thua rồi! A, dì bị hạ rồi!- Nguyệt Minh giả bộ làm tư thế bị bắn trúng tim, ngã nhào ra sofa.

Hạ Băng khinh bỉ trong lòng, "méo" biết là bị Joy phun nước miếng trúng, hay bị ánh mắt ngập tràn yêu thương của bác sĩ An bắn thẳng vào tim nữa!?
Nhìn chướng mắt thật sự!
Hạ Băng chợt nghĩ, bộ dạng ba người một nhà này của Nguyệt Minh mà để Thanh Phương thấy được sẽ như thế nào?
Liệu con ả đó có thuê người tạt axit, cạo đầu, cào mặt bác sĩ An không nhỉ? Ai chứ con nhỏ đó dám là có lắm à nha.
Gia An bế Joy dậy lau miệng, nàng giữ hai tay để bé từng bước lẫm chẫm đi trên sofa tới chỗ Nguyệt Minh nằm, sau đó lại trợ giúp Joy dùng bàn chân nhỏ đạp thẳng vào mặt của dì út.
Mé, hổng ổn!
Hạ Băng cảm thấy càng nhìn nàng càng muốn mù mắt đi!
Nàng nghiến răng, đứng dậy đi ra cửa, thậm chí còn cố tình làm tiếng động lớn một chút, mong nhỏ bạn thân còn chút tình người mà nhận ra rằng "À, nãy giờ bạn yêu của mình vẫn ở đây, mình phải đi tiếp bạn yêu để bạn không buồn mới được"!
Nhưng không, cái gia đình nhỏ kia vẫn không care đến Hạ Băng, nàng nhếch môi cười nhạt.

Ôi cuộc đời!
Ôi chị em như cái beep!
- Khoan đã.
Tiếng gọi vang lên, hai mắt Hạ Băng rực sáng.

Ô, là Nguyệt Minh gọi Hạ Băng.
Ô, Selina bạn yêu cuối cùng cũng để ý đến người ta hả?
Hạ Băng liền quay lại với một nụ cười vui vẻ trên môi, hệt như chú husky ngáo ngơ bị thất sủng lâu ngày được con sen gọi lại.
- Joy bắn dì Băng một cái đi con!- Nguyệt Minh hào hứng nâng Joy lên cao, tư thế như con khỉ già nâng sư tử con Simba trong phim Vua sư tử vậy.
Phụt—
Hiếm có khi Joy nghe lời Nguyệt Minh đến vậy, lập tức phun phèo phèo vô gương mặt xinh đẹp của Hạ Băng, nhuốm đẫm bằng nước miếng không màu, điểm tô thêm bọt bong bóng...!đọc tại w.att pad để ủng hộ tác giả nha.Lớp make up style âu mỹ của dì Băng trực tiếp trôi thẳng ra chuồng gà.
Khỏi phải nói trong lòng người đẹp Hạ Băng lúc này thế nào, nếu có cây phóng lợn ở đây thì nàng thề sẽ xiên chết tươi hai dì cháu nhà này!
Cái lùm mía nó chứ!?
Thật không thể tin được luôn á!
Bà moẹ nó họ Hoàng chứ có phải họ Dơ đâu sao mà thích chơi dơ dữ vậy!?
Hạ Băng đau đớn, Hạ Băng muốn gục ngã, Hạ Băng càng sốc hơn khi nhìn hai dì cháu nhà họ Hoàng hi hi ha ha nhìn nàng khổ sở đứng chết lặng mà lòng không một chút chột dạ.
Hạ Băng tự hỏi, lương tâm ở đâu?
Selina Hoàng Nguyệt Minh, lương tâm cậu bị chó tha mất rồi hả?
Người ta tới thăm cậu, cậu cho cháu cậu phun nước miếng vào mặt người ta!
Hạ Băng bỗng thấy nhớ Nhật Minh vô cùng...
Hạ Băng đứng bất lực, nhìn Nguyệt Minh ôm Joy vào lòng vừa cắn cắn má bánh bao vừa khen cháu cưng thông minh hiểu chuyện, nhờ được rồi.

"Hiểu chuyện cái đạ mấu nó!", Hạ Băng phỉ nhổ trong lòng, cười không nổi.
Đúng vậy, Nguyệt Minh không hề thấy có lỗi chút nào, vẫn còn cay vụ Hạ Băng tọng bình sữa vào mồm cô lúc nãy đấy!
- Hai dì cháu đừng như vậy chứ.
Trong cái nhà này vẫn có một người tốt, Gia An vừa đánh nhẹ vào tay Nguyệt Minh, vừa đưa khăn giấy ướt cho Hạ Băng.

Nụ cười của Hạ Băng dần méo mó, lẩm bẩm nói hai chữ cảm ơn rồi cầm lấy khăn giấy lau mặt mình, vừa cảm nhận vị nước miếng trẻ thơ, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cách chơi lại Nguyệt Minh.

Quân tử trả thù, mười năm không muộn!
Nàng nhất định phải làm cho Nguyệt Minh phải đội quần trước mặt Gia An thì mới hả giận!
Cười cũng đủ đau bụng rồi, Nguyệt Minh đưa Joy cho Gia An bế rồi khoác vai tiễn Hạ Băng đi ra ngoài.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Sao, mọi chuyện vẫn ổn chứ?- Đi ra tới cửa, Nguyệt Minh mới khẽ hỏi.
Chuyện công ty giải trí cô không để ý nhiều, vẫn là nên để Hạ Băng tự quyết mà thôi.
Hạ Băng liếc Nguyệt Minh một cái, sau đó mỉa mai.
- Trở mặt cũng nhanh ha.
Nguyệt Minh nghe bạn trách, lại cười mấy tiếng vì nhớ đến bản mặt Hạ Băng lúc nãy, đúng là lần đầu mới thấy nha!
Cả hai đi ra đến chỗ đậu xe, Hạ Băng vẫn chưa đi vội mà đứng tựa vào xe mình.
- Mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo, nhưng mà có một số chuyện tớ hơi tiếc nuối.- Hạ Băng cúi đầu, lục tìm trong túi xách một bao thuốc lá.
Nàng phóng khoáng đặt chiếc túi xách phiên bản giới hạn lên nóc xe, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn lại nâng bật lửa.


Nguyệt Minh liền ngăn cản.
- Đừng hút.
- Lo cho tớ sao?- Hạ Băng híp mắt.
- Cậu hút ám mùi vào người tớ, mùi khói thuốc ảnh hưởng đến Joy, hơn nữa, bác sĩ An cũng không thích đâu!
- ...
Hạ Băng nhếch môi, điếu thuốc chưa châm xấu số bị nàng dùng lực cố quăng vào thùng rác đằng xa, kết cục là ném trật lất, văng ra ngoài.

Selina giờ là người của gia đình rồi!
Tổng giám đốc gương mẫu liền chạy đến bỏ vào thùng rác giúp bạn mình.
- !!!
Hạ Băng câm nín tập hai.
- Sao tớ cảm thấy còn chưa gả mà cậu cái gì cũng "chị An" rồi vậy Nguyệt?
- Cậu lo cho bản thân mình một chút đi.- Nguyệt Minh thở dài, tịch thu luôn bao thuốc trong túi xách của Hạ Băng.

Về vấn đề nàng vừa đề cập, cô trực tiếp bỏ qua.
- Cậu mới hút lại?- Theo như Nguyệt Minh nhớ Hạ Băng từng bỏ hút thuốc một đoạn thời gian.
- Ừm, đi bar, vô tình bị mời, rồi hút lại...!Không dứt được.- Hạ Băng vuốt vuốt tóc.
- Ai?- Nguyệt Minh nghi ngờ.
- Bridget a.k.a your ex.
- Cô ta về nước?
Nguyệt Minh hơi lạnh người, nhớ lại lần cuối gặp nhau chẳng lấy gì làm vui vẻ với Thanh Phương.
- Ừ, hơn nữa vẫn còn nhớ thương cậu nhiều lắm, nhớ đến nỗi chẳng thèm chạm vào ai luôn.
Dạo gần đây Joy cũng lớn hơn rồi, Gia An cũng bắt đầu chăm chút hơn trong vấn đề phát triển trí thông minh cho bé.

Lúc Nguyệt Minh trở lại, Gia An đang cùng Joy ngồi trên giường, nàng đọc sách cho bé con nghe, không phải sách gì cao siêu, chỉ đơn giản là những câu chuyện nhỏ về cuộc sống, khi thì là chuyện kể về cây cối hoặc là những con vật được nhân hoá lên.

Giọng Gia An vẫn như thường ngày, êm tai đến lạ, hương mặt nàng vẫn như vậy, vẫn luôn toát ra một vẻ dịu dàng khó diễn tả.

Nguyệt Minh cứ thế bước chầm chậm đến ngồi ở ghế cạnh giường, học theo Joy say sưa đắm mình trong những mẩu truyện trẻ thơ, chẳng biết là do mẩu truyện kia thật sự hay, hay do người đọc thổi hồn vào câu truyện nữa.
Joy ngoan ngoãn ngồi trong lòng Gia An, bé hoàn toàn ỷ lại vào nàng.

Còn Gia An, từng cử chỉ, từng nụ cười của nàng cũng đủ để Nguyệt Minh biết nàng yêu thương cháu của mình thế nào.
Không phải ai cũng có thể yêu thương một đứa con nít xa lạ, và cũng không phải ai cũng đủ kiên nhẫn, từng bước từng bước dạy cho một người xa lạ như cô yêu thương là như thế nào.
Nguyệt Minh say mê ngắm sườn mặt của Gia An, trong lòng lại thấy hơi quặn đau, cảm giác muốn tiến đến, nhưng rốt cuộc vẫn dậm chân tại chỗ khiến cô hoảng loạn vô cùng.


Kể từ sau vụ việc của bác sĩ Nhân, Nguyệt Minh chẳng dám dùng quyền chức hay bất cứ thứ gì liên quan để kéo Gia An lại gần bên mình, cô biết nàng ghét loại người đó.
Gia An giống như một tinh cầu có lực hấp dẫn siêu đặc biệt, thu hút thật nhiều vệ tinh vây quanh, Nguyệt Minh muốn tiếp cận, nhưng lại cảm giác hoang mang, lạc lối, không biết đâu là quỹ đạo ngắn nhất để đến cạnh nàng.

Nhờ vào mật thám Uyên Hà mà Nguyệt Minh nắm không ít tình hình tại bệnh viện, ngược lại, cô cũng phải cung cấp thông tin về thư ký nhỏ của mình cho Uyên Hà, loại trao đổi mà trước giờ cô chưa từng dính đến.
Nhưng nhờ vậy cô mới biết được thật nhiều chuyện, ví dụ như việc Alex hàng ngày trồng cây si, tấn công Gia An thế nào.
Tổng giám đốc thở dài, đối thủ cũng không phải quá mạnh, nhưng ông bà ta không phải có câu nhất cự ly nhì tốc độ sao?
Thành thật mà nói, cô thua ở cự ly, phòng làm việc của cô ở T Group, đâu có như Alex ở ngay cạnh bên Gia An!? Mà tốc độ thì chẳng phải cô vẫn cứ đang dậm chân sao?
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Tiếng thở không to không nhỏ, nhưng đủ để đánh động đến Gia An, nàng bác sĩ lúc này cũng đã dỗ cho Joy ngủ thành công rồi.
- Làm sao vậy?
Lúc Nguyệt Minh hoàn hồn thì Gia An đã đứng trước mặt cô, nở một nụ cười hiền.
Nguyệt Minh cười nhẹ, lắc lắc đầu.
- Không có gì.
Làm sao cô có thể nói mình đang bận lòng về nàng được?
- Công việc vất vả sao?- Gia An kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Minh, giọng nói nhỏ nhẹ để tránh đánh thức Joy, đồng thời cũng lại mang đến cho người nghe cảm giác chân thành.
- Không có gì đâu.
- Ừm...
Là Nguyệt Minh hoa mắt hay mơ tưởng?
Trong khoảnh khắc khi Gia An cúi mặt, cô lại thấy nàng thoáng buồn?
- Ngày hôm nay của chị thế nào?
Mơ tưởng cũng được, hoa mắt cũng được, Nguyệt Minh không muốn Gia An muộn phiền nên liền đổi đề tài.

Câu này ngày nào cô cũng hỏi nàng, dù ngày hôm ấy có gặp nhau hay không, dần dà, nó hình thành như một thói quen.

Và Gia An cũng đi theo thói quen đó, luôn luôn chân thành cùng cô nói về ngày hôm nay của mình.
Trong lúc đang say sưa nghe câu chuyện của Gia An, Tổng giám đốc mới giật mình nhận ra một điều, cho dù Gia An không chấp nhận lời yêu, nhưng miễn nàng vẫn ở bên cô thế này, chẳng phải cũng tốt hay sao?
Hạ Băng luôn nói, trong tình yêu, ai yêu trước sẽ là người thua cuộc, "Nguyệt ngáo, cậu không nên thể hiện quá nhiều".

Lời Hạ Băng nói hẳn là cũng đúng trong vài trường hợp, nhưng Nguyệt Minh tự hỏi, nhỏ bạn thân đã bao giờ thật lòng yêu một ai, hay thật lòng chìm đắm vào tình yêu chưa?
Bởi lẽ, yêu thật lòng như thể xuôi theo dòng nước, chỉ muốn trao đi thật nhiều điều tốt đẹp cho người mình yêu, thắng thua thì có quan trọng gì đâu?
Cô bây giờ còn hận không thể móc tim ra cho Gia An xem nó toàn hình bóng nàng đây này!
Nguyệt Minh không rành về tình yêu, đó chỉ là những điều cô tự cảm nhận ngay lúc này mà thôi.
- Còn Nguyệt, ngày hôm nay thế nào?- Gia An kể xong một ngày của mình, lại thấy Nguyệt Minh hơi mông lung.

Lúc nàng hỏi, cô mới giật mình, gãi gãi đầu.
- Ngày hôm nay hả?- Tổng giám đốc suy nghĩ một chút.
- Sáng trưa chiều vẫn một đống việc nhàm chán, gặp gỡ đối tác, ký hợp đồng, họp với cấp dưới xác định phương hướng kinh doanh...
- Thật bận rộn nha!
- Ừa, rất bận, nhất là lúc nào cũng nghĩ về chị...- Nguyệt Minh hơi ngập ngừng rồi lại cúi đầu e thẹn, chốc chốc lại lén nhìn Gia An.
- Nghĩ như thế nào vậy?- Gia An lại cười.

Nụ cười hiền hoà, như một làn gió mát thổi vào tâm Nguyệt Minh khiến cô rung rinh cực mạnh.
- Nghĩ rằng, chị đã thích tôi hơn chút nào chưa?

Giống như câu "Ngày hôm nay của chị thế nào", đây cũng là một câu hỏi Nguyệt Minh luôn hỏi mỗi ngày, và tất nhiên, câu trả lời của Gia An mỗi ngày đều như nhau.

Nàng im lặng một chút, sau đó đôi mắt cười xinh đẹp liền cong lại thành vầng trăng khuyết, nhẹ nhàng đáp.
- Hưm...!vẫn chưa.
Tổng giám đốc nghe suốt cũng thành quen, mỗi lần như thế, phản ứng của cô đều là hơi ngưng trọng vài giây, quay đi nơi khác, sau đó liền hoà hoãn lại.

Cô không muốn cho Gia An thấy vẻ thất vọng của mình, nàng có lẽ sẽ nghĩ cô nóng vội, cũng có thể cảm giác cô đang ép buộc nàng phải rung động.
- Fuyu nói, Nguyệt và cô ấy đang yêu nhau.- Gia An nhẹ xoay mặt Nguyệt Minh lại đối diện mình.
- Chị tin không?- Nguyệt Minh chớp chớp mắt.
Cô khá bất ngờ về câu hỏi này, Gia An để tâm sao?
Nếu để tâm thì rõ ràng là có để ý cô đúng không!?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Nguyệt Minh liền lên như diều gặp gió.
- Tất nhiên là không rồi.- Gia An lắc lắc đầu.
- Vậy vì sao chị hỏi? Chị để tâm hả? Đúng không?- Hai mắt Nguyệt Minh sáng rực.
Nhưng Gia An lại lắc đầu.
- Chỉ là thấy hai người rất đẹp đôi, nếu yêu thật thì xin chúc mừng.
- ...
Tổng giám đốc trợn mắt nhìn Gia An, trên mặt không khỏi chất đầy vẻ thảng thốt, diều vừa gặp gió một tí liền vì căng quá mà đứt dây mất rồi.

Gia An thấy bạn lớn không khác bạn nhỏ kia là bao, bị trêu chọc một chút liền bày ra nhiều vẻ mặt đáng yêu như vậy, trong lòng hả hê.

Nàng búng trán Nguyệt Minh một cái, sau đó liền lấy lại vẻ nghiêm túc.
- Đến giờ Tổng giám đốc nên đi ngủ rồi, hôm nay vẫn muốn được ru ngủ chứ?
Nguyệt Minh bỗng tự hỏi, bệnh mất ngủ của mình từ lúc Gia An đến có thể thật sự đỡ hơn không nhỉ?
Đúng là trước đây cô cần rượu hoặc thuốc ngủ trợ giấc, nhưng từ lúc bị Gia An cấm thì liền không dùng nữa, thay vào đó, cô rất cần được nàng ru ngủ.

Nói như vậy, thì bệnh mất ngủ không mất đi, mà nó chỉ chuyển từ dùng thuốc sang giọng hát êm dịu của Gia An mà thôi.
Hôm nào Gia An không đến, Nguyệt Minh lại khó ngủ.

Không biết có phải bác sĩ An hiểu được hay không, mà những ngày như thế, nàng sẽ gọi điện thoại, lúc thì kể chuyện, lúc lại hát ru, có lúc lại nói nhiều chuyện trên trời dưới đất với Nguyệt Minh.
Nhưng mà, như vậy cũng được, Nguyệt Minh đây thật sự không chán ghét.
- Nếu chị cứ như vậy, càng làm tôi thêm thích chị.- Trong cơn mơ màng, Nguyệt Minh vừa siết chặt mèo bông, khẽ thỏ thẻ.

Gia An chỉ cười nhẹ, không đáp, thay vào đó nàng cứ vuốt nhẹ tóc cô.

Cảm giác an toàn cứ thế ập đến bao bọc cả cơ thể khiến Nguyệt Minh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Gia An đứng dậy, chỉnh lại chăn mền cho hai dì cháu nhà họ Hoàng, sau đó lại khuỵu xuống ngang giường, chăm chú nhìn Nguyệt Minh thật lâu.
Nàng chẳng nói gì, ánh mắt cứ thế chăm chú nhìn gương mặt cô phảng phất dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi con ngươi nàng bất giác to hơn bình thường.
- Ngủ ngon.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương