Đúng là người đàn bà dối trá. Anh vẫn còn nhớ vẻ mặt mình đưa cái thẻ ngân hàng này cho An Nhiễm, so sánh bây giờ, thật đáng để chế giễu.

“Không... em không dám.” Người An Nhiễm run rẩy, Kỳ Thiệu Xuyên đang mang lại cho cô một cảm giác thật sự đáng sợ.

“ An Nhiễm, cô to gan thật.” Kỳ Thiệu Xuyên không như mọi khi, bỗng dưng cao giọng.

An Nhiễm càng run mạnh, lời Kỳ Thiệu Xuyên nói không khác gì một cái gậy đập thẳng vào đầu tâm trí của cô.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Kỳ Thiệu Xuyên như bây giờ, đáng sợ hơn khi anh ta đối xử với Hổ Tình, ít nhất lúc đó, cô còn cảm nhận được sự phẫn nộ trên người anh ta. Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không cảm nhận được, nhưng không đồng nghĩa là Kỳ Thiệu Xuyên không tức giận.

“Em biết em sai rồi.” An Nhiễm quỳ xuống, nước mắt chảy qua gò má nhìn rất đáng thương.

Tiếc là chiêu này có vẻ không còn tác dụng gì với Kỳ Thiệu Xuyên nữa, bây giờ Kỳ Thiệu Xuyên chỉ cần nhìn mặt người đàn bà này trong lòng liền muốn xé nát thành từng mảnh, làm sao anh lại có thể mềm lòng được?

Nhếch mép cười, nhìn bộ dạng diễn kịch của An Nhiễm, trong lòng anh chỉ cảm thấy buồn nôn hơn, một lần nữa hỏi bản thân tại sao trước đây lại nghe lời người này làm tổn thương Hổ Tình?

Kỳ Thiệu Xuyên bây giờ càng lúc càng cảm thấy hai năm nay mình sống thật phí đời, đôi mắt anh như bị mù.

“An Nhiễm, chuyện giả mạo Hổ Tình, lừa gạt tôi, cô muốn tính sổ thế nào?” giọng nói trầm cảm của Kỳ Thiệu Xuyên vang lên, dễ nghe vô cùng.

Nhưng đối với An Nhiễm bây giờ, âm thanh đó lại khiến người hoảng sợ. Tựa hồ như có một phép thuật, từng tí một làm xói mòn ý thức của cô.

“ Thiệu Xuyên, em biết sai rồi, nhưng em thật lòng yêu anh mà, anh hãy vì em đã toàn tâm toàn lực chăm sóc anh hai năm nay, tha cho em đi.”

An Nhiễm vừa quỳ vừa nhích gối tiến lên, ôm lấy chân của Kỳ Thiệu Xuyên, khóc nấc thê thảm.

Chân mày Kỳ Thiệu Xuyên chau lại, thoáng lên một nét chán ghét, duỗi chân dứt khoát đạp tung An Nhiễm ra.

Không có một chút thương hoa tiếc ngọc.

An Nhiễm lăn ra mấy vòng, suýt đập đầu vào tường.

Cô ôm lấy bả vai, nơi mà Kỳ Thiệu Xuyên vừa đạp phải, anh đạp rất mạnh, cư như muốn làm cho An Nhiễm gãy làm đôi.

An Nhiễm không dám van xin nữa, chỉ không ngừng chảy nước mắt, trên vai vẫn in hằn dấu chân của Kỳ Thiệu Xuyên, nhìn là phát sợ.

Kỳ Thiệu Xuyên không thèm để ý đến người An Nhiễm, dù là cái nhìn bố thí.

“ Cho cô hai sự lựa chọn, một là cô vào tù cả đời, hai là cô đền mạng cho đứa con của Hổ Tình.”

An Nhiễm trố mắt thật to, cô không dám tưởng tượng, đây là người đàn ông cô ta đã yêu hai năm.

Bất kể lựa chọn nào, đều sẽ lấy mất tính mạng của cô. Sự khác biệt duy nhất chỉ là cái chết muộn và cái chết sớm.

Hơn nữa, cô sẽ không ngây thơ ngu ngốc tin rằng Kỳ Thiệu Xuyên sẽ cho cô yên ổn trong tù, cô khẳng định anh ta sẽ có hơn ngàn phương thức để tra tấn cô ta.

Nỗi sợ bao phủ trên lòng An Nhiễm, cảm giác tử vong mà không đoán trước được cuốn lấy sâu đậm An Nhiễm.

Cô sớm đã biết Kỳ Thiệu Xuyên là một người cứng lòng, nhìn cách đối xử với Hổ Tình hồi xưa của anh là biết.

Nhưng An Nhiễm thật sự không ngờ, có một ngày, Kỳ Thiệu Xuyên cũng đối xử còn tàn độc hơn với mình.

Sợ hãi và bất an xen lẫn trong cơ thể An Nhiễm, khiến cô không ngừng run rẩy, nhìn lại người đàn ông trước mắt, không khác gì một con ác ma.

An Nhiễm hối hận rồi, nếu biết sớm được kết cục như này, chắc chắn cô sẽ không giả mạo Hổ Tình nữa, nhưng rất tiếc là, thế giới này không có thuốc trị hối hận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương