Mướn Chồng
-
Chương 310
Cố nén bực tức. Felipe lôi Loan đứng sát vào người. Domenech nhìn cánh tay đang ôm quanh eo Loan. Anh chàng cau mày hỏi.
_Anh là gì của cô ấy?
Loan vội gỡ tay Felipe ra khỏi eo mình.
_Anh ấy là bạn của em.
_Bạn của em là một người đặc biệt.
_Em biết. Chúng ta ra đằng kia nói chuyện được không?
Loan và Domenech tảng lờ Felipe đi. Felipe nhếch mép nói.
_Xin lỗi nhưng tôi không thể để anh đưa bạn nhảy của tôi đi được.
Felipe lôi Loan đi. Loan nhìn vẻ mặt buồn bã của Domenech. Loan tức giận bảo Felipe.
_Anh đang làm gì thế? Sao anh cứ tìm cách phá tôi mãi. Anh có biết phải khó khăn lắm tôi mới tìm được một chàng trai tử tế như Domenech không?
Felipe ghen tuông hỏi.
_Cô thích anh ta à?
_Đúng, tôi thích anh ấy. Bây giờ anh có thể buông tay tôi ra được chưa?
Felipe bóp tay Loan thật đau. Lôi Loan đứng sát vào người. Felipe gằn giọng.
_Cô muốn anh chàng của cô biết chúng ta đã làm gì không?
Loan lắp bắp.
_Anh….anh nói thế nghìa là sao?
_Cô thật ngây thơ.
Felipe hôn Loan. Trước bao nhiêu người như thế này, nụ hôn của họ không thể dấu giếm được ai. Lúc nãy chỉ có già nửa người tin rằng Loan là nhân tình của Felipe thì bây giờ Loan không cần đoán, tất cả đều nghĩ Loan và Felipe đã vượt quá mức độ quan hệ bạn bè, thâm chí cả anh chàng người Ý kia cũng không thoát khỏi suy nghĩ giống như mọi người.
Loan thấy thật sự sai lầm khi nhận lời tham gia dự khiêu vũ. Bây giờ cái mác người tình đã đóng lên vai Loan rồi. Loan không còn chạy đi đâu được nữa.
Nhưng Loan không còn phải chịu đựng ánh mắt tò mò, thương hại và khinh ghét của mọi người lâu. Ngày mai, Loan sẽ rời khỏi tàu. Loan sẽ bỏ lại mọi thứ sau lưng. Loan tin rằng, cũng giống như những cô gái, họ sẽ sớm quên Loan là ai.
Mím chặt môi. Loan căm phẫn nói.
_Anh là đồ tồi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Loan vùng vằng muốn bỏ đi nhưng Felipe giữ chặt Loan lại. Felipe gằn giọng.
_Nếu cô muốn đi, cô có thể đi khi buổi tiệc kết thúc. Còn từ bây giờ cho đến lúc đó, cô là bạn nhảy của tôi.
_Tôi không có hứng.
_Chắc cô lại muốn tôi hôn cô?.
_Anh….!!
Feipe nheo mắt nói.
_Hình như cô đã quên lời nói của tôi. Tôi đã nói trước là tôi sẽ trừng phạt cô bằng nụ hôn. Tôi không hề làm gì mà không xin phép trước.
Loan tức muốn điên lên.
_Tôi không phải người hầu, nhân viên, hay có liên quan đến anh. Anh lấy quyền gì mà đòi trừng phạt tôi.
Felipe dài giọng.
_Ồ, em yêu. Điều này đâu cần thiết phải nhiều lý do như thế. Chỉ cần anh muốn, anh sẽ làm những gì mà anh thích.
Trong khi mọi người xoay theo điệu nhạc. Felipe ôm chặt lấy Loan, chỉ có bước chân hai người là di chuyển, còn cơ thể thì không.
Loan đỏ bừng mặt khi Felipe thì thầm vào tai mình.
_Tối nay, anh có thể đến phòng em chứ?
Loan mềm nhũn. Nếu không được Felipe ôm có lẽ Loan đã ngã xuống đất rồi. Loan không có kinh nghiệm trong chuyện này. Một cô gái hai mươi sáu tuổi mà vẫn ngây thơ như một cô gái mới trưởng thành thật không thể nào tin nổi.
Loan nói không ra hơi.
_Anh…anh im đi. Đừng nói lung tung.
Felipe bật cười.
_Sao thế em yêu? Em sợ à?
Loan cáu.
_Tôi đã nói là anh im đi.
Cả hai vừa nhảy vừa đùa nhau. Loan cảm thấy nhẹ lòng được một chút.Tuy vẫn còn giận Felipe vì dám biến mình thành chủ đề bàn tán của mọi người nhưng đêm nay là đêm khó quên đối với Loan. Lan thấy mình giống như một nàng công chúa bước ra từ trong một câu chuyện cổ tích. Dù từ nhỏ Loan đã sống sung sướng và không phải lo nghĩ gì nhung Loan không giống như những tiểu thư khác. Loan luôn tự lập và tự chủ, luôn đi lên bằng chính sức lực của mình.
Suốt buổi khiêu vũ. Felipe không hề rời Loan nửa bước. Cứ mỗi lần Loan định trốn. Felipe nở một nụ cười quyến rũ đầy mê hoặc. Bằng một giọng phá hủy, Felipe nói.
_Em đừng có dại mà làm trái lời anh. Nếu không anh sẽ hôn em.
Mỗi lần nghe Felipe nhắc lại câu nói đó. Loan líu ríu làm theo như một con cừu bị con sói bắt nhốt vào chuồng. Loan không biết mình làm theo lời Felipe nói vì sợ bị hôn hay thực lòng mình muốn thế nhưng có một điều chắc chắn. Loan hạnh phúc vì được cùng Felipe trải qua một đêm tuyệt diệu như đêm nay.
Buổi khiêu vũ kết thúc. Felipe đưa Loan về phòng. Mở cửa phòng. Loan mỉm cười.
_Cảm ơn anh vì tất cả. Dù tôi vẫn không hết cảm giác ghét anh nhưng thực lòng tôi rất vui vì được làm quen với anh. Ngày mai tôi đi rồi, mong rằng mai sau khi gặp lại tôi và anh không còn cãi nhau như thế này nữa.
Felipe buồn rầu hỏi.
_Cô nhất định phải đi sao? Hành trình còn dài kia mà.
_Tôi đi du lịch đủ rồi. Tâm tư cũng đã dịu bớt. Tôi cần về nhà đón giáng sinh cùng gia đình.
_Giáng sinh còn nửa tháng nửa mới tới. Cô cần gì phải vội như thế?
_Còn bao lâu đâu quan trọng. Điều quan trọng là cảm giác được chuẩn bị giáng sinh cùng người thân trong gia đình.
_Vậy là cô nhất định rời tàu vào ngày mai.
_Đúng thế. Chào anh. Chúc anh ngủ ngon.
Loan mở cửa. Ép sát Loan vào cánh cửa. Felipe chống hai tay qua đầu Loan. Felipe nói.
_Sao chúng ta không cùng nhau uống vài ly?
Loan cụp mắt.
_Tôi không muốn uống rượu. Tôi cần tỉnh táo để đi ngủ sớm.
_Cô không hiểu là hai ly rượu có thể giúp ngủ ngon hơn sao?
Loan chống tay vào ngực Felipe.
_Anh đừng nói lôi thôi nữa. Anh về phòng của anh đi.
Felipe liếm môi.
_Đối với một người có chút thân quen như tôi. Cô không thể uống vài ly coi như là chia tay sao? Cô cũng biết chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau hoặc có thể gặp lại nhưng không biết là đến khi nào.
Loan ấp úng.
_Nhưng...nhưng chia tay cũng đâu cần phải uống rượu. Chúng ta có thể nói chuyện hay tạm biệt nhau như thế này không phải hay hơn sao?
_Xin lỗi. Tôi không thích nói nhiều khi chia tay ai đó, cũng không muốn tạm biệt chỉ bằng mấy câu chào. Cô đi uống cùng tôi chứ?
Loan ngẩng mặt lên nhìn Felipe. Loan mở to mắt, mặt nóng bừng. Khoảng cách giữa hai người quá gần. Loan có thể gửi thấy mùi nước hoa, mùi kem cạo râu và mùi xà phòng tắm toát ra từ cơ thể Felipe.
Loan khó nhọc nói.
_Được...được rồi. Tôi sẽ uống với anh vài ly.
Felipe cười.
_Có thế chứ. Tôi rất mừng vì cô đã nhận lời.
Nhìn khuôn mặt tươi rói và ánh mắt dễ sợ của Felipe. Loan lo sợ vu vơ. Loan linh cảm nhất định Felipe đang giở trò gì đó nhưng là trò gì thì Loan đành chịu.
_Anh là gì của cô ấy?
Loan vội gỡ tay Felipe ra khỏi eo mình.
_Anh ấy là bạn của em.
_Bạn của em là một người đặc biệt.
_Em biết. Chúng ta ra đằng kia nói chuyện được không?
Loan và Domenech tảng lờ Felipe đi. Felipe nhếch mép nói.
_Xin lỗi nhưng tôi không thể để anh đưa bạn nhảy của tôi đi được.
Felipe lôi Loan đi. Loan nhìn vẻ mặt buồn bã của Domenech. Loan tức giận bảo Felipe.
_Anh đang làm gì thế? Sao anh cứ tìm cách phá tôi mãi. Anh có biết phải khó khăn lắm tôi mới tìm được một chàng trai tử tế như Domenech không?
Felipe ghen tuông hỏi.
_Cô thích anh ta à?
_Đúng, tôi thích anh ấy. Bây giờ anh có thể buông tay tôi ra được chưa?
Felipe bóp tay Loan thật đau. Lôi Loan đứng sát vào người. Felipe gằn giọng.
_Cô muốn anh chàng của cô biết chúng ta đã làm gì không?
Loan lắp bắp.
_Anh….anh nói thế nghìa là sao?
_Cô thật ngây thơ.
Felipe hôn Loan. Trước bao nhiêu người như thế này, nụ hôn của họ không thể dấu giếm được ai. Lúc nãy chỉ có già nửa người tin rằng Loan là nhân tình của Felipe thì bây giờ Loan không cần đoán, tất cả đều nghĩ Loan và Felipe đã vượt quá mức độ quan hệ bạn bè, thâm chí cả anh chàng người Ý kia cũng không thoát khỏi suy nghĩ giống như mọi người.
Loan thấy thật sự sai lầm khi nhận lời tham gia dự khiêu vũ. Bây giờ cái mác người tình đã đóng lên vai Loan rồi. Loan không còn chạy đi đâu được nữa.
Nhưng Loan không còn phải chịu đựng ánh mắt tò mò, thương hại và khinh ghét của mọi người lâu. Ngày mai, Loan sẽ rời khỏi tàu. Loan sẽ bỏ lại mọi thứ sau lưng. Loan tin rằng, cũng giống như những cô gái, họ sẽ sớm quên Loan là ai.
Mím chặt môi. Loan căm phẫn nói.
_Anh là đồ tồi. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
Loan vùng vằng muốn bỏ đi nhưng Felipe giữ chặt Loan lại. Felipe gằn giọng.
_Nếu cô muốn đi, cô có thể đi khi buổi tiệc kết thúc. Còn từ bây giờ cho đến lúc đó, cô là bạn nhảy của tôi.
_Tôi không có hứng.
_Chắc cô lại muốn tôi hôn cô?.
_Anh….!!
Feipe nheo mắt nói.
_Hình như cô đã quên lời nói của tôi. Tôi đã nói trước là tôi sẽ trừng phạt cô bằng nụ hôn. Tôi không hề làm gì mà không xin phép trước.
Loan tức muốn điên lên.
_Tôi không phải người hầu, nhân viên, hay có liên quan đến anh. Anh lấy quyền gì mà đòi trừng phạt tôi.
Felipe dài giọng.
_Ồ, em yêu. Điều này đâu cần thiết phải nhiều lý do như thế. Chỉ cần anh muốn, anh sẽ làm những gì mà anh thích.
Trong khi mọi người xoay theo điệu nhạc. Felipe ôm chặt lấy Loan, chỉ có bước chân hai người là di chuyển, còn cơ thể thì không.
Loan đỏ bừng mặt khi Felipe thì thầm vào tai mình.
_Tối nay, anh có thể đến phòng em chứ?
Loan mềm nhũn. Nếu không được Felipe ôm có lẽ Loan đã ngã xuống đất rồi. Loan không có kinh nghiệm trong chuyện này. Một cô gái hai mươi sáu tuổi mà vẫn ngây thơ như một cô gái mới trưởng thành thật không thể nào tin nổi.
Loan nói không ra hơi.
_Anh…anh im đi. Đừng nói lung tung.
Felipe bật cười.
_Sao thế em yêu? Em sợ à?
Loan cáu.
_Tôi đã nói là anh im đi.
Cả hai vừa nhảy vừa đùa nhau. Loan cảm thấy nhẹ lòng được một chút.Tuy vẫn còn giận Felipe vì dám biến mình thành chủ đề bàn tán của mọi người nhưng đêm nay là đêm khó quên đối với Loan. Lan thấy mình giống như một nàng công chúa bước ra từ trong một câu chuyện cổ tích. Dù từ nhỏ Loan đã sống sung sướng và không phải lo nghĩ gì nhung Loan không giống như những tiểu thư khác. Loan luôn tự lập và tự chủ, luôn đi lên bằng chính sức lực của mình.
Suốt buổi khiêu vũ. Felipe không hề rời Loan nửa bước. Cứ mỗi lần Loan định trốn. Felipe nở một nụ cười quyến rũ đầy mê hoặc. Bằng một giọng phá hủy, Felipe nói.
_Em đừng có dại mà làm trái lời anh. Nếu không anh sẽ hôn em.
Mỗi lần nghe Felipe nhắc lại câu nói đó. Loan líu ríu làm theo như một con cừu bị con sói bắt nhốt vào chuồng. Loan không biết mình làm theo lời Felipe nói vì sợ bị hôn hay thực lòng mình muốn thế nhưng có một điều chắc chắn. Loan hạnh phúc vì được cùng Felipe trải qua một đêm tuyệt diệu như đêm nay.
Buổi khiêu vũ kết thúc. Felipe đưa Loan về phòng. Mở cửa phòng. Loan mỉm cười.
_Cảm ơn anh vì tất cả. Dù tôi vẫn không hết cảm giác ghét anh nhưng thực lòng tôi rất vui vì được làm quen với anh. Ngày mai tôi đi rồi, mong rằng mai sau khi gặp lại tôi và anh không còn cãi nhau như thế này nữa.
Felipe buồn rầu hỏi.
_Cô nhất định phải đi sao? Hành trình còn dài kia mà.
_Tôi đi du lịch đủ rồi. Tâm tư cũng đã dịu bớt. Tôi cần về nhà đón giáng sinh cùng gia đình.
_Giáng sinh còn nửa tháng nửa mới tới. Cô cần gì phải vội như thế?
_Còn bao lâu đâu quan trọng. Điều quan trọng là cảm giác được chuẩn bị giáng sinh cùng người thân trong gia đình.
_Vậy là cô nhất định rời tàu vào ngày mai.
_Đúng thế. Chào anh. Chúc anh ngủ ngon.
Loan mở cửa. Ép sát Loan vào cánh cửa. Felipe chống hai tay qua đầu Loan. Felipe nói.
_Sao chúng ta không cùng nhau uống vài ly?
Loan cụp mắt.
_Tôi không muốn uống rượu. Tôi cần tỉnh táo để đi ngủ sớm.
_Cô không hiểu là hai ly rượu có thể giúp ngủ ngon hơn sao?
Loan chống tay vào ngực Felipe.
_Anh đừng nói lôi thôi nữa. Anh về phòng của anh đi.
Felipe liếm môi.
_Đối với một người có chút thân quen như tôi. Cô không thể uống vài ly coi như là chia tay sao? Cô cũng biết chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau hoặc có thể gặp lại nhưng không biết là đến khi nào.
Loan ấp úng.
_Nhưng...nhưng chia tay cũng đâu cần phải uống rượu. Chúng ta có thể nói chuyện hay tạm biệt nhau như thế này không phải hay hơn sao?
_Xin lỗi. Tôi không thích nói nhiều khi chia tay ai đó, cũng không muốn tạm biệt chỉ bằng mấy câu chào. Cô đi uống cùng tôi chứ?
Loan ngẩng mặt lên nhìn Felipe. Loan mở to mắt, mặt nóng bừng. Khoảng cách giữa hai người quá gần. Loan có thể gửi thấy mùi nước hoa, mùi kem cạo râu và mùi xà phòng tắm toát ra từ cơ thể Felipe.
Loan khó nhọc nói.
_Được...được rồi. Tôi sẽ uống với anh vài ly.
Felipe cười.
_Có thế chứ. Tôi rất mừng vì cô đã nhận lời.
Nhìn khuôn mặt tươi rói và ánh mắt dễ sợ của Felipe. Loan lo sợ vu vơ. Loan linh cảm nhất định Felipe đang giở trò gì đó nhưng là trò gì thì Loan đành chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook