Mượn Bụng Sinh Con
-
2: Khác Biệt
Đi ra khỏi sân, xuyên qua hành lang gấp khúc, hai người đi tới tiền sảnh, nơi đó đã là một mảnh náo nhiệt.
Tân Ninh bước vào trong cửa, người trong phòng ngồi thành một bàn, đang trò chuyện khí thế ngất trời, tựa hồ không ai chú ý nàng đến.
"Cha, nương.
"
Tân Ninh hành lễ, người ngồi trên ghế tựa hồ mới nhìn thấy nàng, giật nảy mình.
"Ngươi đứa nhỏ này, đi đường như thế nào cũng không có tiếng.
"
Tân lão gia nhíu mày: "Đứng lên đi, tỷ tỷ và tỷ phu của ngươi hiếm khi tới một chuyến, sao lại muộn như vậy mới tới đón tiếp.
"
Nói xong, Tân lão gia lại tự mình quay đầu hướng bên kia ha ha nói: "Tiểu nữ lễ số không chu toàn, chê cười.
"
Tân Ninh đứng lên, cẩn thận phủi váy, mới theo tầm mắt phụ thân nhìn lại, đối diện khuôn mặt không kém nàng bao nhiêu.
Tân An kéo tóc phụ nhân, vẻ mặt vẫn cao ngạo như trước, khinh thị nàng.
Tân Ninh thuần thục bỏ qua biểu cảm của Tân An, chào hỏi.
"Tỷ tỷ.
"
Nàng quay đầu nhìn về phía nam nhân mặc quần áo lộng lẫy bên cạnh, trùng hợp cùng ánh mắt nhàn nhạt của hắn đụng vào nhau.
Tân Ninh cúi đầu, ngoan ngoãn gọi.
"Tỷ phu.
"
"Ừm.
" Giọng nam nhân trầm thấp, nghe không ra tâm tình gì.
Tân Ninh có thể cảm giác được tầm mắt của hắn rơi vào trên người nàng.
"Nàng là muội muội của An Nương?"
Tân Ninh không đoán được ý của hắn, cúi đầu đáp một tiếng
"Vâng.
"
Tân lão gia nói: "Con rể có nghi hoặc gì sao?"
Chỉ nghe nam nhân nói: "Chỉ cảm thấy, mặc dù là dung mạo song sinh không kém bao nhiêu, nhưng thoạt nhìn lại tựa hồ có chút khác biệt.
"
Vừa dứt lời, trong sảnh trong chốc lát lâm vào im lặng quỷ dị ngắn ngủi.
"Phu quân nói gì vậy.
"
Tân An che mặt cười rộ lên, phá vỡ an tĩnh.
"Những người khác cho tới bây giờ đều chỉ có nói ta cùng muội muội lớn lên giống nhau, khi còn bé ngay cả cha mẹ cũng khó phân biệt, phu quân mới chỉ gặp mặt một lần, mà lại cảm thấy ta cùng muội muội không giống?"
Nam nhân "Ừm" một tiếng: "Là ta nhìn lầm.
"
"Nếu mọi người đã đông đủ, vậy thì bày thiện đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
"
Tân lão gia vung tay lên, nói: "Nghe nói An Nương dẫn con rể tới, sáng sớm hôm nay phu nhân đã phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, đều là món An nương thích ăn.
"
Tân An ngạc nhiên tựa vào bả vai Tân phu nhân: "Thật sao? Nương là tốt nhất.
"
Bầu không khí căng thẳng vừa rồi và thần sắc khác nhau trên mặt mọi người đều biến mất trong lúc nói chuyện với nhau, không còn tồn tại nữa.
Tân Ninh nhìn cảnh tượng vui vẻ hòa thuận trước mắt, tự cảm thấy không liên quan đến nàng, yên lặng lui sang một bên, tự tìm một chỗ ngồi xuống.
Chỉ là nàng an tĩnh đứng ở trong góc, lại luôn cảm giác có ánh mắt mịt mờ hướng về phía nàng quăng tới, nhưng nàng ngẩng đầu nhìn, lại không tìm được nơi phát ra.
Nhưng rất nhanh, cảm giác đó liền biến mất, Tân Ninh chỉ cho là ảo giác của mình.
Trên bàn tiệc, Tân Ninh chỉ lo dùng cơm, không chủ động tham dự vào cuộc trò chuyện của người nhà, may mà người ngồi đối diện nàng cũng im miệng không nói, bởi vậy Tân Ninh cũng không dễ bị chú ý.
Nhưng tình huống chỉ duy trì đến sau khi ăn xong.
Mọi người lần lượt buông đũa xuống.
"Phu quân, sáng nay chàng xử lý công vụ xong còn cùng An Nương về nhà thăm cha mẹ, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi nhỉ? Không ngại để hạ nhân dẫn chàng xuống dưới nghỉ ngơi trước đi.
"
Tân An đi vòng qua bàn ăn, tựa như thân mật khoác lên cánh tay Tân Ninh: "An Nương và muội muội đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói.
"
Bị Tân An thân cận kéo tay như vậy, Tân Ninh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể phối hợp gật gật đầu.
"Được.
" Nam nhân ngắn gọn cáo lui với cha mẹ Tân gia, liền để hạ nhân dẫn ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook