Mười phút sau, Viên Tiêu ôm Thang Viên tiến vào một khách sạn cao cấp.

Tiểu Thang Viên ý thức mơ hồ cố gắng mở to mắt, nhìn cánh tay của mình ôm chặt lấy cổ Viên Tiêu, mà Viên Tiêu đang vội vàng xử lý thủ tục đăng ký phòng.

Chị gái trước quầy nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Viên Tiêu, nhanh chóng đăng ký cho anh một gian phòng tổng thống.

Lấy được thẻ phòng, Viên Tiêu ôm Thang Viên một đường chạy tới thang máy, sau khi vào thang máy, Viên Tiêu mới chú ý tới, ý thức của Thang Viên tựa hồ tỉnh táo một chút.

Vừa mới ở trên xe, Thang Viên nóng vô cùng, vẫn luôn muốn cởi quần áo của mình ra, Viên Tiêu lái xe quản không được cậu, chỉ có thể nhìn thân thể phấn phấn nộn nộn từng chút lộ ra trước mắt.

Khi xuống xe lại bởi vì sốt ruột, không mặc lại quần áo cho cậu, chỉ kịp dùng áo khoác bọc đến kín mít, cho nên hiện tại thân thể trơn bóng của Thang Viên chỉ cách một tầng áo sơ mi cọ lên cơ bụng rắn chắc của Viên Tiêu.


Hai người ý thức được điểm này, nhiệt độ khuôn mặt lại tăng lên từng chút.

Viên Tiêu ôm Thang Viên vào phòng, nhìn cậu được bọc trong áo khoác của anh, ngồi trên chiếc giường lớn màu trắng, sắc mặt ửng hồng, Viên Tiêu không tự chủ nuốt nước miếng.

Anh dùng giọng trầm thấp hỏi Thang Viên: “Thang Viên, hiện tại em có biết anh là ai không?”
Mắt to của Thang Viên chớp chớp, mềm mại đáp: “Anh là, Viên Tiêu.


Thanh âm tràn ngập từ tính lại hỏi: “Vậy em có biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì không? Em có nguyện ý, giao em cho anh không?”
Bị tin tức tố hương tuyết tùng nồng đậm bao quanh cùng với thanh âm gợi cảm, Thang Viên hiện tại chỉ cảm thấy sau này nếu không được gặp Viên Tiêu thì mỗi phút mỗi giây đều là giày vò.

Thang Viên hít sâu một hơn, vừa trả lời “Em nguyện ý”, vừa nhào vào ôm ấp của Viên Tiêu, cậu ngẩng đầu, làm môi hai người dán vào nhau.

Bị đôi môi vừa mềm mại vừa ngọt ngào của người mình thích chạm vào, Viên Tiêu cảm thấy máu trong người như sôi trào, lập tức vươn tay, ôm lấy thân thể mềm mại trong lòng, đoạt lại quyền chủ động.

Viên Tiêu vươn đầu lưỡi, từng bước miêu tả hình dạng đôi môi Tiểu Thang Viên, lại vươn đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng cậu, nhẹ nhàng nhấn nháp chiếc lưỡi ngọt ngào.

Thang Viên dần dần chịu không nổi nụ hôn kích thích kéo dài như vây, đại não hơi thiếu oxy bắt đầu từ chối Viên Tiêu hôn.

Viên Tiêu săn sóc buông tha Thang Viên, nhìn cậu từ từ tìm về hô hấp, mới yên tâm bắt đầu hôn cổ Thang Viên.


Ngửi thấy tin tức tố hương gạo nếp không ngừng tràn ra từ tuyến thể sau cổ cậu, Viên Tiêu nhẹ nhàng dùng hàm răng cọ nơi đó, nhưng dưới sự kiềm chế của lý trí, anh vẫn nhịn dục vọng muốn đánh dấu Thang Viên xuống.

Thang Viên cảm giác được Viên Tiêu dừng ở sau cổ cậu rồi không hề nhúc nhích, thân thể khô nóng cùng khát vọng trong lòng thúc giục cậu tự mình động tay, cởi cúc áo sơ mi của Viên Tiêu, đến khi cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc của Alpha thành thục nam tính này bày ra trước mắt, cậu không nhịn được vươn tay nhỏ ra sờ sờ.

Nhưng mới nghe được một câu ẩn chứa nhẫn nại “Thích sao” từ đỉnh đầu truyền đến, Thang Viên lại thẹn thùng thu tay về, sợ hãi cúi đầu, cực kì chọc người trìu mến.

Sợ người ta thẹn thùng, Viên Tiêu không khiêu khích cậu nữa, cảm giác được Thang Viên khẩn trương, Viên Tiêu còn cúi xuống hôn, dán vào lỗ tai cậu dịu dàng trấn an: “Đừng sợ, bảo bối, anh sẽ thực nhẹ nhàng, một lát sẽ làm em thoải mái, anh bảo đảm.


Thang Viên nước mắt lưng tròng nhìn Viên Tiêu gật gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng.

Nhưng đến lúc Thang Viên cảm giác chính mình không chịu được nữa mà khóc thành tiếng, thậm chí khóc lóc xin anh lui ra ngoài, Viên Tiêu vẫn vừa kiên nhẫn hôn môi dỗ dành Tiểu Thang Viên vừa phóng thích tin tức tố an ủi cậu.

Viên Tiêu dịu dàng liếm đôi mắt còn vương nước mắt của Thang Viên, chờ cậu thích ứng với tồn tại của mình mới bắt đầu chậm rãi di chuyển.


Thang Viên lúc đầu không khoẻ cũng dần cảm nhận được chút thoải mái, dần dần thậm chí không hài lòng với tốc độ hiện tại của Viên Tiêu, vặn vẹo mông rầm rì kêu anh mau một chút.

Viên Tiêu từ đầu đến cuối chỉ thích một người là Thang Viên, đối tượng muốn lên giường trước nay cũng chỉ có một mình Thang Viên, tuy rằng anh đã thành niên thật lâu, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên anh nếm được mỹ vị say lòng người này của Omega, trước kia anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến Tiểu Thang Viên đơn đơn thuần thuần trong lòng anh tới khi lên giường sẽ quyến rũ như thế.

Omega thịnh tình mời, Alpha sao có thể cự tuyệt, Viên Tiêu lập tức thỏa mãn yêu cầu của Thang Viên.

Từ ngày dài đến đêm dài, hai người đều không nhớ rõ rốt cuộc làm bao nhiêu lần, chỉ là làm xong, nhiệt độ do kì phát tình cũng chẳng bằng nhiệt độ của hai người bọn họ, nhưng đến cuối Thang Viên vẫn kiên trì không được mà lâm vào hôn mê.

~Hết chương 9~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương