Mười Tám Vị Ngọt
-
Chương 2
Giờ tự học sớm bắt đầu được một nửa thời gian, Kiều Nhụy – giáo viên chủ nhiệm lớp mới bước vào.
Cô đứng trên bục giảng, vỗ tay để mọi người im lặng, sau đó cười tủm tỉm đánh giá một vòng, “Một kỳ nghỉ hè không gặp, đều thay đổi không ít nhỉ.”
Thời gian hai tháng, đủ để cho những đứa trẻ đang tuổi dậy thì thay hình đổi dạng, có bạn nam cao lên một khúc, cũng có bạn nữ tóc lại dài ra, trường học không cho cắt tóc nên bèn tự bện cho mình một bím tóc xinh xắn, coi như thử nghiệm ranh giới nào cho phạm quy.
Có nam sinh ồn ào: “Cô giáo Kiều cũng đẹp ra!”
Kiều Nhụy trẻ tuổi, năm nay còn chưa đến ba mươi, cho nên phong cách chủ nhiệm lớp cũng khá hiền hòa, thường hay nói đùa.
Nghe thế, cô giả vờ lườm bạn nam kia một cái, “Ý của em là ngày thường cô giáo Kiều không đẹp?”
Mọi người phì cười, nam sinh kia khoa trương giải thích, cô giáo Kiều mặc kệ cậu học trò, nhìn về phía cuối phòng, sau một lúc lâu nói như thật: “Bàn về sự thay đổi, thì ai cũng không bằng đại minh tinh của chúng ta, ừm, càng ngày càng đẹp trai nha!”
Cả lớp đồng thời quay đầu lại.
Dưới tầm mắt của bọn họ, Tiêu Nhượng che đi nửa bên mặt, kháng nghị với vẻ rất ngại ngùng: “Cô giáo Kiều, cô trêu đùa học sinh như vậy là không đúng đâu!”
Cả lớp cười vang.
Cảnh tượng như vậy đã trở nên rất quen thuộc với mọi người lớp 5 Thất Trung.
Nhưng mà nghĩ lại hai năm trước, mọi người kết thúc kỳ nghỉ hè, háo hức chờ mong chuẩn bị bắt đầu cuộc sống học sinh cấp ba của mình, lại khiếp sợ phát hiện, bọn họ tự nhiên lại trở thành bạn cùng lớp với Tiêu Nhượng!
Thẩm Ý vẫn nhớ, ngày đó trên đường tới trường, đều có thể nghe thấy chung quanh đang bàn tán: “Kết cục những người này mới là của lớp 5!” cùng với “Vì sao mình không được vào lớp 5!”
Có thể tạo thành chấn động như vậy, đương nhiên là bởi vì Tiêu Nhượng đúng chuẩn đại minh tinh 100%.
Cậu xuất thân là ngôi sao nhí, năm tuổi đã bắt đầu đóng phim, trong mười mấy năm đã có đến mấy chục tác phẩm, trong đó có đủ những tác phẩm kinh điển.
Cho nên mặc dù là bạn đồng trang lứa, nhưng nói ở một mức độ nào đó thì bọn họ đều là xem phim cậu đóng mà lớn.
Lúc Tiêu Nhượng vừa được mười mấy tuổi, bắt đầu rút đi sự ngây thơ, dần dần lộ ra nét đẹp trai và tuấn tú, công ty hợp thời sắp xếp cho cậu tham gia một vài chương trình thực tế, trong đó biểu hiện thập phần tươi sáng của cậu đã nhanh chóng thu hút các chị, các bạn gái, các em gái nhỏ tuổi.
Khi Tiêu Nhượng nhập học cấp ba, weibo đã có một triệu fan, vô luận là đi đến đâu cũng là thần tượng đang lên.
Có thể nói, chuyện cùng cậu trở thành bạn cùng lớp này, sẽ làm không ít các cô gái Trung Quốc cảm thấy ghen tị.
Ban đầu, các học sinh đều rất khẩn trương, không biết phải đối xử với đại minh tinh như thế nào, cũng sợ bị các bạn học khác gato lôi ra ngoài đánh (…) nhưng sau đó lại phát hiện Tiêu Nhượng là một người rất dễ chịu.
Không vì sự nổi tiếng của bản thân mà tự cao tự đại, ai nhờ cậu giúp đỡ cũng không hề chối từ, khi người hâm mộ tới quây kín trường còn nhiều lần tỏ vẻ áy náy với mọi người.
Thái độ khiêm tốn quá mức, làm cho mọi người cảm thấy thực ra cậu cũng rất khẩn trương.
Đương nhiên, về sau cậu còn thừa nhận, cậu đúng là vì sợ hãi bởi vì thân phận của mình đã bá chiếm vườn trường…
Bởi vì Tiêu Nhượng dễ tính, nên mỗi lần cậu quay về học với thời gian ngắn ngủi, cho dù là thầy cô hay bạn học đều không kiềm chế được mà trêu chọc cậu.
Tiêu Nhượng cũng không giận, lần nào cũng mỉm cười phối hợp, dần dà lại thành lệ thường lớp 5 chào đón cậu.
Thẩm Ý nhìn cậu, chợt nhớ tới một tiếng trước, bóng dáng nhảy qua tường vây quanh trường.
Cậu ta thật sự không giống với đại minh tinh trong trí tưởng tượng của mình…
Thẩm Ý đang nghĩ đến xuất thần, chợt nghe thấy bên tai có người nói: “Sao nào, mày cũng coi trọng Hoàng tử?”
Thẩm Ý giật mình, mới phát hiện là Dương Việt Âm.
Tiết tự học đã sắp kết thúc, tất cả mọi người trong phòng bắt đầu đi lại, Dương Việt Âm ngồi xuống bên cạnh, ôm vai cô một cách thân mật, “Vừa rồi lúc tự học, mày nhìn cậu ta rất lâu nha!”
Thẩm Ý đem sách cất vào ngăn bàn, lấy ra cuốn địa lý mà tiết 1 cần dùng, “Tiết vừa rồi, không phải cả lớp đều nhìn cậu ta sao?”
“Nhưng trước kia mày sẽ không nhìn cậu ta lâu như vậy.” Quan Việt Việt – cô bạn thân khác của Thẩm Ý cũng bu lại, chất vấn, “Xảy ra chuyện gì à? A, sáng hôm nay mày với cậu ta là người trước người sau tiến vào, hai người gặp nhau? Nói chuyện, thay tao tương tác thân mật à?!”
“Nghĩ cái gì vậy?” Thẩm Ý ngắt lời bạn, “Người ta vốn chẳng biết tao, có thể xảy ra cái gì.”
“Vô lý.
Tốt xấu gì cũng là bạn học hai năm, không nhớ rõ người khác thì thôi đi, nhưng mày là lớp trưởng kiêm kẻ vạn năm đứng đầu lớp mà, ngay cả mày mà cậu ta cũng không nhớ rõ, vậy rốt cuộc là trông mày có bao nhiêu phần giống người qua đường đây?”
Thẩm Ý: “…”
Cô còn đi hỏi lại: “Vì sao mày lại không nghĩ là do cậu ta mắt kém hay là trí nhớ không tốt chứ?”
“Hoàng tử làm sao có thể sai được, có sai cũng chỉ có thể là mày sai.”
Cô biết ngay mà.
Thẩm Ý lười đối lại đứa bạn mê trai, Dương Việt Âm lại để ý tới một chỗ khác, “Cái gì trên áo mày vậy? Sao mày không mặc đồng phục?”
Thẩm Ý lập tức lấy quyển sách đặt vào chỗ đó, làm như không có gì, “Vội đi nên quên mất.”
Mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà ảo não, còn có chút bực mình.
Nơi đó đương nhiên là chữ ký của Tiêu Nhượng, cả buổi sáng cô đều phải che che giấu giấu, sợ bị người khác phát hiện, cô sẽ không biết nên giải thích như thế nào!
Đằng sau truyền đến thanh âm, ba người cùng quay đầu nhìn lại.
Tiêu Nhượng bởi vì vóc dáng cao ráo, lại rất ít đến trường, vẫn ngồi ở chỗ cuối lớp, giờ phút này đang tựa vào ghế trên nói chuyện cùng mấy bạn nam xung quanh.
Không biết đang tán gẫu về chuyện gì, cậu bỗng nhiên cười rộ lên, đấm nhẹ một cái vào ngực nam sinh đối diện.
Dương Việt Âm thở dài, nói với giọng điệu say mê, “Mỗi lần nhìn Tiêu Nhượng ngồi ở chỗ này như vậy, lại cảm thấy như ảnh ghép vậy! Đúng là người thật còn đẹp hơn trên ảnh!”
Tuy rằng đều là mặc đồng phục, nhưng Tiêu Nhượng thân cao 1m85, lưng rộng chân dài, tỷ lệ hoàn mỹ, lại thêm gương mặt đẹp trai kia nữa, cùng những nam sinh khác ở chung một chỗ, đúng là đối lập đến tàn khốc.
Quan Việt Việt: “Tao thật muốn nhảy qua đó nói chuyện với cậu ấy, mày nói xem nên nói gì mới được? Nói cái gì sẽ làm cậu ấy thấy hứng thú? Nhanh lên, nếu tao không đi thì người khác phải đi!”
“… Hai đứa mày lại đến giờ.” Thẩm Ý vô lực nói.
Đó cũng là tiết mục cố định của lớp 5, mỗi lần Tiêu Nhượng đến, các bạn nữ trong lớp đều không nhịn được muốn nói vài câu với cậu.
Nhưng mọi người còn có một chút “gánh nặng bạn cùng lớp”, không muốn quấy rầy Tiêu Nhượng, cũng không muốn thể hiện là mình cuồng nhiệt giống với những người hâm mộ ngồi ngoài kia, nên khi có người tới bắt chuyện thì những còn lại sẽ không đi nữa.
Không hề giao hẹn qua văn bản, toàn dựa vào sự hiểu lòng nhau không hết, Thẩm Ý bội phục họ.
Quan Việt Việt thấy Thẩm Ý không để ý tới mình, đành phải tự động viên mình, thật vất vả mới lấy được dũng khí, còn chưa đi sang bên kia thì đã thấy một nữ sinh dưới cái nhìn chăm chú của các bạn cùng lớp bước vài bước rồi dừng trước mặt Tiêu Nhượng.
Quan Việt Việt: “…”
Tiêu Nhượng đang thảo luận với Trương Lập Phong về trận bóng rổ NBA của mấy ngày hôm trước, bỗng nhiên phát hiện trước mặt có người, vừa ngẩng đầu thì thấy là một cô gái có diện mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn.
Cậu nhướn mi, “Bạn học Trần Dao Dao, có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì thì không thể tìm cậu à?” Trần Dao Dao giả vờ giận.
Tiêu Nhượng giơ tay đầu hàng, “Là tôi nói sai, bạn học Trần Dao Dao muốn lúc nào tìm tôi cũng được.”
Số bạn học ở trong lớp mà Tiêu Nhượng thân quen không nhiều lắm, Trần Dao Dao là một trong số đó, bởi vì chỉ cần cậu ở trường, cô bạn này sẽ đến nói chuyện với cậu, nhiều lần quá nên muốn không quen cũng khó.
“Cậu còn nhớ lần trước tớ kể cho cậu nghe, tớ có đứa em gái là fan của cậu không?”
“Nhớ chứ, bạn còn nói em ấy mới năm tuổi, nói không chừng còn là fan nhỏ tuổi nhất của tôi.”
“Đúng rồi.
Cậu biết không, mấy hôm trước tự dưng con bé lại hát ca khúc chủ đề của ‘Bay lên nào thiếu niên’, còn là đoạn của cậu nữa, siêu đáng yêu luôn! Tớ lén ghi âm lại, cậu muốn nghe không?”
“Bay lên nào thiếu niên” là chương trình thực tế có Tiêu Nhượng tham gia, hiện giờ đang phát sóng, cậu còn tham gia thu âm ca khúc chủ đề, Trần Dao Dao hiện tại nói đến chuyện này có thể nói là rất sát điểm nóng.
Dương Việt Âm ở bên kia cả giận: “Cái con bé Trần Dao Dao tâm cơ này! Muốn mượn danh nghĩa em gái đến bao giờ!”
Cô cũng biết chuyện Trần Dao Dao có cô em gái là fan của Tiêu Nhượng, chẳng qua cô một chút cũng không tin, đây nhất định là cậu ta muốn lấy cớ để tiếp cận Tiêu Nhượng! Bây giờ lại phát triển đến mức bức bách cô bé năm tuổi học hát, bà chị này độc ác đến mức nào đây!
Dương Việt Âm tức giận, Quan Việt Việt lại cảm thấy ủ rũ.
Tiêu Nhượng hầu như không chủ động bắt chuyện với các bạn nữ, mọi người muốn tiếp cận cậu thì chỉ có thể tự mình chủ động, nhưng bao người có ý tưởng này thì chỉ có mình Trần Dao Dao là có dũng khí này.
Những người khác cho dù có tới nói đôi câu cũng sẽ căng thẳng mà đào tẩu, cho nên lần nào cũng có kết cục là mọi người dương mắt nhìn hai người họ nói nói cười cười.
Thẩm Ý nhận ra cảm xúc của hai người bạn thân, tâm tình càng thêm bất đắc dĩ.
Đó cũng là nguyên nhân mà cô không muốn để mọi người biết chuyện buổi sáng, bất luận là nữ sinh nào trong lớp chỉ cần người đó có chút tương tác đặc biệt với Tiêu Nhượng là ngay lập tức sẽ trở thành tiêu điểm của cả lớp, nhận lấy sự hâm mộ ghen tị của các bạn nữ (có lẽ còn cả sự hận thù), cô cũng không có tố chất tốt như Trần Dao Dao.
Bây giờ cô còn cảm thấy may mắn vì lúc đó không có ai nhìn thấy.
Trần Dao Dao lấy điện thoại di động ra, đưa một cái tai nghe cho Tiêu Nhượng, xem ra là tính toán muốn cùng cậu nghe.
Dương Việt Âm nheo mắt, “Không nhìn nổi nữa, Tiểu Ý Việt Việt, chúng ta đi nhà xí đi.”
Cô ấy kéo Thẩm Ý đứng lên, quyển sách ở trên đùi cũng theo đó rơi xuống đất, Thẩm Ý còn chưa nhận ra thì Quan Việt Việt đã nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi của cô rồi nhíu mày, “Trên quần áo mày có cái gì vậy? Tao nhìn… sao lại là chữ ký nhỉ? Mày đừng động, để tao nhìn rõ xem nào!”
Thẩm Ý: “…” Để mày nhìn rõ thì tao xong đời.
Tiêu Nhượng đang muốn nghe hát, bỗng nhiên phát hiện bên này có động tĩnh, vừa ngước đầu liền nhìn thấy hai bạn nữ giữ lấy người bạn nữ khác, tựa như đang kiểm tra cái gì đó.
Mà cô gái bị giữ kia chính là người bị cậu nhầm thành fan hâm mộ làm việc sai trái, còn cái mà hai người kia muốn xem… là chữ ký của cậu trên áo sơ mi của bạn đó!!!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trước mắt bao người, ai cũng chưa kịp phản ứng, Tiêu Nhượng gần như là lao ra ngoài.
Trần Dao Dao cầm lấy chiếc tai nghe bị văng mạnh ra, sợ tới mức thét lên, chiếc điện thoại suýt rơi xuống mặt đất, cậu cũng không quan tâm, trực tiếp vọt tới giữa phòng học, sau đó phanh lại một cái, dừng lại trước mặt ba cô gái.
Thẩm Ý, Dương Việt Âm, Quan Việt Việt: “…”
Các bạn trong lớp: “…”
Tiêu Nhượng lại làm như không hề phát hiện ra bầu không khí quỷ dị này, thở sâu, nở một nụ cười sáng lạn: “Lớp trưởng!”
Thẩm Ý ngây ra đáp: “… Có, có chuyện gì?”
“Là thế này, tớ có chút vấn đề trong học tập muốn hỏi bạn.
Chúng ta đi ra ngoài nói, có được không?”
Sau đó cậu không phân trần gì thêm đã cứu cô khỏi tay hai người bạn thân, nắm lấy tay Thẩm Ý, kéo cô ra khỏi phòng học.
Mọi người trơ mắt nhìn bọn họ đi xa, cũng chưa kịp phản ứng.
Hồi lâu sau, mới nghe thấy Trương Lập Phong ngỡ ngàng nói: “Cậu ta có vấn đề về học tập muốn thỉnh giáo lớp trưởng? Với cái thành tích đó của cậu ta thì có thể có vấn đề gì cần vận dụng đến lớp trưởng? Mình đều có thể giải quyết mà!”
Dùng dao mổ trâu giết gà à!
Bên ngoài phòng học, Tiêu Nhượng dẫn Thẩm Ý tới một nơi vắng người ở góc ban công, sau đó nhìn cô rồi nói: “Thẩm Ý.”
Thẩm Ý nháy mắt mấy cái, chỉ thấy cậu bạn có chút xấu hổ, nở nụ cười ngượng.
Khác với nụ cười tươi rói trong lớp, giờ đây, nụ cười của Tiêu Nhượng rất chân thành, còn có mấy phần hối lỗi: “Tớ nhớ ra bạn rồi.
Tớ biết bạn, bạn tên là Thẩm Ý, phải không?”HẾT CHƯƠNG 2.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook