ĐĂNG LÚC 19:49:38 NGÀY 22-04-2017
Trước Quốc Khánh là Trung Thu, ta có người họ hàng xa sống tại thành phố Hải Vương Tinh, người thân đã gọi ta đi ăn cơm vào ngày tết Trung Thu vui vẻ, thân thích của ta xa nhà đã mấy chục năm, cưới vợ vùng khác, con cái cũng đều chỉ biết nói tiếng Phổ thông.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới nói chuyện, vẫn còn giọng của quê nhà, vừa mới nấu ăn, vẫn còn hương vị của quê hương, chẳng qua là đầu đầy tóc đen đã biến thành tóc bạc.

Hương vị được điêu khắc theo những ký ức về quê cha đất tổ sâu sắc nhất của con người, nguyên quán tạo cho người ta dấu ấn khó phai, không phải là hộ khẩu, không phải là tiếng địa phương, mà là thịt kho tàu (Hong Shao Rou - Red Braised Pork Belly) của mẹ.

Quê hương của ta ở Thủy Tinh (Sao Thủy), cách thành phố Hải Vương Tinh cũng xa cả nghìn dặm.

Khai giảng rối ren, cộng thêm phải thích ứng với chương trình giảng dạy mới, nhóm bạn mới thú vị, khiến ta không hề cảm thấy nhớ nhà đến như vậy, nhưng một miếng đồ ăn của quê hương, trong nháy mắt đã kéo khoảng cách giữa Hải Vương Tinh và Thủy Tinh lại gần nhau, mặc dù cách xa nhau.

Gọi điện thoại cho cha mẹ, họ đều rất khỏe, ta cũng rất khỏe.

Nhà của Tần Hoan cũng rất xa, không biết nàng đã ăn chút gì vào tối nay chưa.

Trước khi rời khỏi, người thân còn cho ta thêm một đống lớn đồ ăn, và nói rằng ăn uống ở trường không ngon bằng trong nhà, ăn nhiều chút để bồi bổ.


Buổi tối lúc đạp xe trở về ký túc xá, trời âm u, hoàn toàn không nhìn thấy mặt trăng, cũng không có ngôi sao.

Ta là kẻ ngụy yêu thích thiên văn, thích ngắm sao nhất, nhưng mà thành phố Hải Vương Tinh trời nhiều mây, nên sở thích này chỉ có thể gác lại.

Về đến ký túc xá, các nàng vẫn còn chưa trở về, ta lục lọi ở trong túi, rồi chọn một quả lựu to đặt ở trên giường của Tần Hoan, đây là đặc sản của Thổ Tinh (Sao Thổ) nơi gia đình nàng sinh sống, còn những thứ khác thì phân chia cho ký túc xá của chúng ta và các nàng trong ký túc xá của Tô Mộc.

Sau Trung Thu là Quốc Khánh, phần lớn các bạn học trong tòa nhà ký túc xá đều đã trở về nhà, còn loại không thể trở về do nhà xa giống như ta này, thì đi ngao du một chút ở khắp nơi thôi, thành phố Hải Vương Tinh là một thành phố du lịch có lịch sử lâu đời, đời sống thanh nhàn, với rất nhiều di tích cổ.

Vì để dưỡng dục sâu bột của Tần Hoan, mà ta không ăn cơm, đổi thành ăn màn thầu, mỗi buổi sáng phải mua hai cái màn thầu một cái đùi gà ở canteen, bẻ một miếng sau đó khép mắt lại ném cho sâu bột, rồi sắp xếp từng cái túi nhựa còn lại, khi xe đạp vừa mới sải bước, là nhàn nhã nhàn nhã chầm chậm dạo quanh thành phố này ngay.

Thành phố này có lịch sử nghìn năm, nhưng cơ sở hạ tầng đầy đủ, mức độ hiện đại hoá chẳng thua vùng duyên hải.

Thành phố này có dân phong (tập tục, tục lệ dân gian, ý chỉ phương diện tốt) thuần phác (thành thật, giản dị, thật thà chất phác), nhưng tư tưởng cởi mở, đây là điều mà sau này ta lĩnh hội được.

Thành phố này có đời sống thanh nhàn, với rất nhiều mỹ thực, nhà hàng ẩm thực cao cấp sở hữu sao Michelin (1), món dưa muối của quán ăn ruồi (2) ăn ngon đến nổi tát vào mặt cũng không chịu buông tay.

Trời nhá nhem tối, là các cư dân bắt đầu dắt chó dắt trẻ em đi dạo ngay, bác gái nhảy múa tập thể trên quảng trường, bác trai cũng nhảy theo, trẻ em, mèo và chó đều cùng lắc lư vui cười đùa giỡn theo âm nhạc giữa cảnh chiều hôm, một bộ mặt thành phố với cảnh tượng cuộc sống phố phường hòa thuận vui vẻ.

Thời gian bật đèn xanh cho phép sang đường cái ở đây cũng phải lâu một chút, bởi vì mọi người chạy chậm, thời gian ngắn quá cũng không đi qua được, ô tô chạy trên đường cũng không vội, chờ ngươi chậm rãi thong thả chạy qua, còn chào hỏi, "Ô!, chó nhà ngươi thật đáng yêu."
Thành phố này không lớn, thật khó hiểu sao mà nơi này đã sinh ra được một viện y học (trường y) và bệnh viện lợi hại như thế, nhưng mà ngẫm lại, Heidelberg của nước Đức, Mayo Clinic của nước Mỹ, những địa phương ấy ngay cả đơn vị hành chính là thành phố cũng không được thừa nhận, nhiều nhất được coi là thị trấn, nhưng bệnh viện và viện y học đều đứng đầu thế giới.

Có lẽ sự phát triển của y học, chắc cũng cần phải có trạng thái tâm lý ôn hòa, cùng với tính hài hoà và bao dung nhiều hơn nữa.

Lúc có mặt trời, trên bãi cỏ ven sông đầy người phơi nắng và uống trà, ta vừa mới trải tấm ga giường lên bãi cỏ mang từ ký túc xá đến, phơi nắng, gặm gà quay, nhìn dòng người đông nườm nượp xung quanh, nghĩ thầm, không biết Tần Hoan chơi đùa thế nào rồi, lần sau phải dẫn nàng đến đây nằm thử trên bãi cỏ, hòa nhập thử vào tiết tấu nơi này.

Nhưng, đang nằm bên cạnh ta, là Tô Mộc.

Nhà nàng cũng xa, hôm qua nghe ta nói cảm thấy hứng thú, hôm nay cùng ra đây dạo chơi với ta.


Buổi tối hôm đó vì không thắng nổi tửu lực (sự tác động kích thích của rượu đối với cơ thể người sau khi uống), mà Tô Mộc đã hôn ta hai lần, ta có chút xấu hổ, nàng cũng có chút xấu hổ, sau này cũng không có ai trong chúng ta nhắc lại chuyện này nữa, thời gian vẫn cứ bình thản trôi qua, vẫn nói chuyện phiếm, ăn cơm, tự học và tắm rửa cùng nhau, dường như cuộc sống học đường cũng chính là chút việc thế này.

Nàng lôi kéo góc áo của ta đến nằm trên bờ sông, mây thưa gió nhẹ.

"Rất hy vọng thời gian hãy cứ ngừng lại thế này" Tô Mộc nhẹ nhàng nói.

Có đôi khi, chúng ta hy vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, chậm hơn một chút nữa, có đôi khi, lại hy vọng thời gian có thể trôi nhanh chút, nhanh hơn chút nữa.

Vào buổi chiều đầu thu đó, tất cả đều tốt đẹp thế đấy.

Tuổi trẻ, khỏe mạnh, thảnh thơi, mọi thứ trong nhà đều bình an, toàn bộ công việc đều thuận lợi.

Một người có thể bình thản nằm trên bãi cỏ, hưởng thụ ánh nắng và gió mát của buổi chiều.

Nhưng vào lúc đó không biết nghĩ đến những điều này, tâm tình vào lúc đó giống như trong《 Thiên Long Bát Bộ 》, cha của Tiêu Phong (hay Kiều Phong) vừa mới tiến vào quan ải, đánh xe bò mang theo ái thê đang bế đứa con vừa mới chào đời, "cho rằng trong thiên hạ không có chuyện gì là không thể làm."
Một người trẻ tuổi mới ra đời, làm sao biết thoả mãn với việc ăn không ngồi rồi nằm trên bãi cỏ cơ chứ.

"Ta muốn trở thành một bác sĩ Pháp y xuất sắc, bắt người chết mở miệng, để rửa sạch oan khiên" ta quay mặt qua nói với Tô Mộc, đây là một câu thoại trong lúc tập diễn kịch nói của chúng ta.

"Ân, ngươi sẽ" Tô Mộc nhìn ta, nắm chặt tay của ta, giống như đẩy mạnh tình tiết trong kịch nói, chỉ có một chút khác biệt.


Là mười ngón tay của chúng ta đan xen nhau.

- ---------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
(1) Sao Michelin (Michelin Star): là chuẩn mực vàng của làng ẩm thực thế giới được sánh ngang với giải Oscar trong điện ảnh hoặc Grammy trong âm nhạc.

(2) Quán ăn ruồi: là một cái tên thân mật, chứ không phải nghĩa xấu, ẩn chứa hàm ý tự châm biếm mình một cách hài hước của người Thành Đô.

Đồ ăn của "quán ăn ruồi" có thể không phải ngon nhất, nhưng nhất định có sức hấp dẫn thần bí và mùi vị đặc biệt, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.

Điều kiện của "quán ăn ruồi" có thể hoàn toàn không như ý muốn, nhưng nhất định có chủ quán nhiệt tình nhất và cảm thấy ấm áp ân cần chu đáo.

"Quán ăn ruồi" còn có giá cả rẻ làm cho người ta thoải mái, kỹ thuật nấu ăn của sư phó rất tốt và dồn hết tâm lực sáng tạo ra các món ăn đa dạng.

Hơn nữa còn có bầu không khí gia đình tràn trề vui sướng sảng khoái, có thể không cần kiêng dè mà ăn cho đã..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương