Mười Năm
Chương 94: Vĩ thanh 3

Cảnh báo: 18 +

Thiếu Đường cởi sạch quần áo, đứng ở giữa phòng, bụng và lồng ngực toát ra hương vị hoóc-môn nam tính, khiến Mạnh Tiểu Bắc có thể ngửi ra được hơi thở cùng mùi vị đặc trưng riêng thuộc về Thiếu Đường, bầu không khí trong phòng hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt Thiếu Đường lóe lên sự phức tạp, tính cách anh quả thật quá hung dữ, giống như con thú bị thương muốn trút hết muộn phiền, nhanh như cắt cởi béng luôn nốt quần dài. Đèn trong phòng đang bật, ánh đèn lờ mờ rọi lên cơ bắp mạnh mẽ rắn chắc, đẹp đẽ cân đối trên đùi.

Thiếu Đường hỏi: “Vẽ tư thế đứng hay ngồi?”

Mạnh Tiểu Bắc bước lên trước ôm lấy anh, ngang ngược khẽ cự lại: “Con không vẽ cha.”

Thiếu Đường lầu bầu: “Vẽ người khác thì được mà vẽ ông thì không được?”

Vành tai Mạnh Tiểu Bắc đỏ lên, thật thà nhận tội: “Người khác cởi hết thì chẳng sao, con nhìn như tượng thạch cao không à! Nhưng cha mà cởi, con thật sự không kìm nổi, có phản ứng.”

Dường như Thiếu Đường cố ý phơi ra chiếc quần lót bó sát bao chặt lấy phần thân dưới, lồ lộ dương v*t mạnh mẽ khủng bố, đũng quần căng chật chắc nịch, chỗ đó hiện lên mập mập mờ mờ qua qua lớp vải. Đàn ông đều chú ý chuyện này, cố tình trưng ra chính là để cho Mạnh Tiểu Bắc nhìn, đọ dáng với con khỉ vừa mới cong mông chạy biến. Thật ra Thiếu Đường biết thừa cái thằng nhãi Kỳ Lượng làm đếch gì uy hiếp nổi anh, anh biết tỏng Tiểu Bắc với Lượng Lượng mãi mãi sẽ không có gì, có tụ tập đàn đúm thì cũng chỉ là lũ trẻ ranh đầu gấu mà thôi. Nếu Mạnh Tiểu Bắc thật sự dám có tư tưởng ngoại tình, thì chắc chắn anh không phản ứng như bây giờ.

Khi Kỳ Lượng và Bắc Bắc đứng cạnh nhau, đôi bên cùng tuổi, đẹp trai, cả hai còn có cả tương lai, thanh xuân dài rộng để thỏa sức phí hoài. Thiếu Đường thường xuyên cảm thán mình sinh không đúng lúc, cái gì cũng đi trước thằng con, cả đời này không thể thật sự cùng Mạnh Tiểu Bắc sóng vai như hai đứa trẻ vô tư, cùng nhau lớn lên rồi già đi, đó vĩnh viễn là nỗi tiếc nuối trong anh.

Thiếu Đường cởi quần lót, ngồi vào sô pha, phóng khoáng nghiêng người dựa vào ghế, hoàn toàn dửng dưng, lẳng lặng nhìn chằm chằm Mạnh Tiểu Bắc.

Mặt Thiếu Đường không đỏ tẹo nào, trong khi mặt Mạnh Tiểu Bắc đã đỏ rần hết lên. Không phải bởi cậu thẹn thùng chi, mà vì khi nhìn thấy Thiếu Đường hoàn toàn trần như nhộng, đôi mắt và sinh lý chấn động dữ dội, không thể kiềm chế!

Thiếu Đường khoát một bên đùi lên ghế sô pha, cơ bụng đẹp đẽ, lông giữa háng đen thui rậm rạp, trần trụi miên man kéo dài tới phần đùi trong, gợi cảm khôn xiết.

Mạnh Tiểu Bắc khẽ hỏi: “Vẽ thật ạ?”

Thiếu Đường thờ ơ nhìn cậu: “Vẽ.”

Mạnh Tiểu Bắc xấu hổ ho vài tiếng, khàn khàn giọng nói: “Vậy, cha, cha thả lỏng.”

Thiếu Đường trừng cậu: “Ông đây đã thả lỏng lắm rồi.”

Thiếu Đường ra sức kéo căng cơ bắp, trong lòng kìm lửa, vẫn đang điều hòa hơi thở, bắp tay phình lên. Mạnh Tiểu Bắc di chuyển tầm mắt, vung tay chỉ huy: “Ừm, cánh tay, nâng lên một chút, thả trên tay ghế.”

Thiếu Đường nghe rồi làm theo.

Mạnh Tiểu Bắc: “Chân, chân phải, mở ra, mở ra một xíu.”

Thiếu Đường không nói gì mở rộng hai chân, làm theo tư thế Mạnh Tiểu Bắc yêu cầu.

Bắp đùi anh khẽ rung lên, bộ củ bừng bừng khí thế bên dưới bộ lông lờ mờ dựng lên, ngóc đầu, như thể tên đã lên dây song vẫn gắng hết sức kìm nén dục vọng. Đôi mắt Thiếu Đường đen kịt tĩnh lặng, không hề nhúc nhích người, như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ.

Mạnh Tiểu Bắc tĩnh tâm nín thở bắt đầu phác họa, ngón tay nắm không nổi bút chì, cổ tay run lên, đầu óc suy nghĩ loạn cào cào.

Thiếu Đường nghiêng mắt liếc cậu, giễu: “Ái chà, suy nghĩ bậy bạ nhé.”

Mạnh Tiểu Bắc cắn môi: “Hừm.”

Thiếu Đường: “Cái đó bên dưới bây đang chĩa về phía ông rung lên kìa.”

Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu, vội vàng che bên dưới mình, mặt nhuốm sự khốn quẫn tức giận!

Lúc này rồi thì còn vẽ vời gì nữa. Cậu quăng bút vẽ, suýt nữa thì đụng đổ giá vẽ, mau mải bước tới, nhào lên, cưỡi lên người đối phương, lồng ngực phập phồng dồn dập. Thiếu Đường bỗng bật cười, bảnh trai cực kỳ, ánh mắt lóe lên sự thỏa mãn yên lòng, giễu cậu: “Nghịch gì đấy? Không vẽ nữa?”

Mạnh Tiểu Bắc từ trên cao nhìn xuống anh, hổn hển nói: “Con muốn vẽ trên người cha!”

Vẽ còn chưa đâu vào đâu đã bổ nhào lên người mẫu muốn làm tình, cái chuyện tréo ngoe này cũng chỉ có thể xảy ra khi Thiếu Đường là người mẫu mà thôi. Mạnh Tiểu Bắc thoăn thoắt chớp nhoáng lột đồ, mới cởi áo len được một nửa, mắt đang bị áo che kín, trước mắt tối om thì bỗng nhiên eo cậu bị ghìm lại, đau đớn. Thiếu Đường lật người lên trên, mạnh mẽ đè cậu xuống sô pha!

“Ưh!…” Mạnh Tiểu Bắc giãy giụa, chẳng nhìn thấy cái gì sất. Hai tay cậu bị quấn thành một vòng.

Động tác của Thiếu Đường rất dữ dội thô bạo, không phải nói nhiều, chẳng thèm cởi áo cho cậu mà kéo quần luôn. Thắt lưng cũng không cởi, quần ngoài quần trong cùng lúc lột một lèo! Dáng người Mạnh Tiểu Bắc nam tính trẻ trung, bờ eo nhỏ nhắn dẻo dai, mông chắc lại cong, quần lột đến phần xương hông, chỗ to về chiều ngang nhất thì bị vướng, khó kéo, mắc ở trên bờ mông đầy đặn căng chắc. Thiếu Đường mắm môi mắm lợi cố kéo tuột quần xuống, ngón tay thô lỗ ngang ngược lột chiếc quần qua kẽ mông, rồi lại ra sức xoa nắn bờ mông, những ngón tay như khảm sâu vào da thịt. Mạnh Tiểu Bắc ngọ nguậy, gào lên: “Ahh…”

Trong khoảnh khắc nửa người dưới Tiểu Bắc bị lột trần sạch sẽ, sự tương phản kích thích thị giác mãnh liệt khiến ánh mắt Thiếu Đường rực lửa, cơ bắp cả người nóng lên, si mê khát vọng.

Hai mắt Mạnh Tiểu Bắc vẫn mù mịt tăm tối, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, bị người đàn ông của mình cưỡng ép tách hai chân, mạnh mẽ đâm phập vào từ phía sau. dương v*t của Thiếu Đường thô dài, đâm lút chìm ngập trong cơ thể cậu, khiến cậu cảm thấy bị lấp đầy căng cứng trong tích tắc, trướng đau kích thích.

Thiếu Đường ve vuốt hai đùi cậu, nâng eo cậu lên, nhịp nhàng đẩy vào, thúc vào rồi lại kéo ra, mỗi lần đỉnh vào, gân mạch chỗ đó đều như thể đang vỗ về mơn trớn nơi nhạy cảm. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy dương v*t rắn đanh mạnh mẽ của Thiếu Đường chìm trong trong cậu trơn mượt, nóng rực, thoải mái vô cùng. Cậu không kìm được hỏi: “Cha bôi cái gì đó?”

Thiếu Đường: “Đồ xịn.”

Mạnh Tiểu Bắc lén lút sờ hai mắt, khe hở trên áo len lộ ra ánh sáng mờ mờ. Vừa rồi cậu nhìn thấy Thiếu Đường cầm tuýp gì đó trên bàn cậu, bôi lên cơ thể cậu. Cậu kinh hãi: “Cha không dùng keo dán của con bôi đó chứ?”

Thiếu Đường cười ầm lên.

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Cha mà dính chỗ đó của con lại rồi, sau này không đâm vào được đâu.”

Thiếu Đường: “Dính chặt rồi thì ông đây đâm mở cho bây!”, vừa nói anh lại vừa di chuyển, húc vào mông Mạnh Tiểu Bắc. dương v*t vừa rắn chắc thẳng cứng vừa trơn bóng mượt mà bập vào tận sâu bên trong, khiến cho cơ thể cậu đột ngột co rút run rẩy. Nhưng cậu vẫn cảm thấy hình như bị đẩy sai chỗ, không tới được điểm khiến cậu đê mê sung sướng nhất. Mạnh Tiểu Bắc kìm không đặng nâng mông, chủ động đè lên xương hông Thiếu Đường, khiến hai người càng dán sít vào nhau. Đám lông rập rạp bên dưới Thiếu Đường đẫm nước, nhỏ giọt, dính đầy dịch bôi trơn, cọ lên bờ mông, bắp đùi Mạnh Tiểu Bắc, đôi bên áp sát tạo ra tiếng nước lép nhép, nghe cực kỳ kích thích phóng túng!

Hai người chìm đắm trong khoái cảm, hơi thở mỗi lúc một dồn dập nặng nề, khát khao sự trao gửi, đáp lại của đối phương – người thân thiết nhất bên mình.

Đàn ông khi bước đến tuổi trung niên, bận rộn trên con đường công danh, gánh vác gia đình, phải chịu đựng vô số áp lực, khiển trách từ những người xa lạ, xã hội và người thân, tự đóng kín, giam cầm những bí mật thầm kín nhất trong linh hồn, kiềm nén áp lực đến nỗi tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc ngụy trang, bên ngoài thì kiên cường mạnh mẽ, nhưng sâu bên trong lại yếu ớt mềm mại, rất dễ bị tổn thương, tha thiết đòi hỏi sự động viên, quan tâm thường xuyên từ đối phương.

Giây phút Mạnh Tiểu Bắc bị Thiếu Đường thúc vào, khuôn mặt cẩn cổ vẫn bị áo len quấn quanh, bịt chắc như một cái kén, làm cậu thở không ra hơi. Cậu chìm trong bóng tối, cảm giác ngạt thở khiến cho lửa dục mỗi lúc một bùng cháy điên cuồng hơn, giãy giụa và cưỡng ép khiến bên dưới cậu càng cứng hơn. Cậu thả mình theo nhịp điệu lôi kéo của Thiếu Đường, bị động ma sát trên ghế sô pha, quy đầu bị làm đến nỗi liên tục tiết ra chất lỏng trong suốt, trên lớp vải nhung màu đỏ vương vãi dịch thể, kéo thành đường dài rõ ràng bắt mắt, giống như một đàn ốc sên bò qua… Chiếc sô pha cũ này thế là hỏng hẳn rồi!

Mạnh Tiểu Bắc đê mê sướng đến phát điên.

“Ah… Ông xã… Sướng.” Mạnh Tiểu Bắc nói chữ được chữ mất, không rõ ràng, giọng nói vang lên qua lớp áo.

Lồng ngực Thiếu Đường lay động phập phồng hòa cùng tiếng di chuyển, anh cất tiếng hỏi sau đầu Tiểu Bắc: “Cha có thể thỏa mãn bây không?”

Phần trên Mạnh Tiểu Bắc bọc trong quần áo run lên, đầu v* căng trướng: “Ưh.”

Thiếu Đường cố ý nâng mông cậu lên, chăm chú nhìn nơi kết hợp, ra sức bập vào bên trong: “Có không?”

Mạnh Tiểu Bắc bị đâm tới nỗi rên lên, khóe mắt nhòe nước, trong giây phút cao trào không thể kìm chế mà chảy nước mắt. Cậu nói lộn xộn: “… Có. Thiếu Đường. Thiếu Đường…”

Thiếu Đường tốt tính, sợ bảo bối nhà mình ngộp thở, tới giờ mới cởi áo ra giúp cậu.

Đột nhiên thoát khỏi gò bó ràng buộc của áo len, ánh đèn lập tức đâm thẳng vào mắt, trước mắt Mạnh Tiểu Bắc bỗng hóa nhạt nhòa hư vô, mặt đỏ rần rần, lồng ngực và cổ ngột ngạt kìm nén tới mức nổi lên chấm máu mờ. Thiếu Đường tách hai đùi cậu ra, từ trên cao nhìn xuống cậu, ánh mắt ấy khiến tâm lý Tiểu Bắc trào lên một loại thỏa mãn khi được chiếm lấy, chiều chuộng si mê.

Hai người trần truồng cuốn lấy nhau trên ghế sa lông.

Mạnh Tiểu Bắc đã bắn ra được một ít, song Thiếu Đường vẫn không cho cậu bắn hết.

Thiếu Đường ngồi xuống, để con mình cưỡi lên. Lần này không phải mặt đối mặt, anh muốn nếm thử cảm giác mới, Thiếu Đường quay cậu lại ngồi xuống, để Tiểu Bắc ngửa mặt hướng về phía trước, bờ lưng áp vào lồng ngực Thiếu Đường. Mạnh Tiểu Bắc vừa ngồi xuống, dương v*t đã đi vào rất sâu, chỗ đó của Thiếu Đường dài phải tới mười bảy mười tám centiment, sung mãn dũng mãnh, cảm giác như đã đâm xuyên màng phổi, tiến thẳng vào trái tim cậu.

Thiếu Đường: “Sướng không?”

Mạnh Tiểu Bắc: “Sướng. Cha vào sâu quá.”

Thiếu Đường ngậm vành tai cậu, đùa: “Lại khai phá thêm mấy tấc đất mới, bên trong bây lại càng sâu thêm.”

Mạnh Tiểu Bắc cười, cũng chẳng phân biệt nổi là tiếng cười hay tiếng rên, khoan khoái đến mức muốn khóc. Cậu ngửa mặt, hướng về nơi trống trải trong phòng, toàn cơ thể lõa lồ dưới ánh đèn, tư thế phóng đãng. Bốn bức tường xung quanh phòng vẽ xếp đầy đủ loại tác phẩm, tượng người. Nhân vật trong một vài bức tranh phác thảo sơn dầu, David, Giuliano de’ Medici, Seneca, Voltaire, từng đôi mắt sâu sắc ẩn ý đang chằm chằm nhìn thẳng vào cậu, chăm chú nhìn cơ thể không một mảnh vải của cậu.

Lúc này, Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy ngượng ngùng, giờ cậu đâu còn là thằng nhóc ranh mặt dày mày dạn nữa! Nhớ hồi hai người động phòng, cậu bị Thiếu Đường làm ngay giữa phòng khách, đi qua đi lại, khi ấy cũng không ngượng tới mức này. Giờ cậu đã là đàn ông thứ thiệt, cơ thể còn cường tráng hơn xưa, khi bị đối phương làm, sâu trong lòng sẽ nảy lên cảm giác xấu hổ e thẹn, giây phút này thứ cảm xúc ấy càng thêm mạnh mẽ rõ ràng, song đồng thời cậu lại càng hưng phấn kích thích, muốn Thiếu Đường thô bạo, làm mình cuồng nhiệt hơn nữa. dương v*t to dài, cứng ngắc của Thiếu Đường đóng cọc trong mông cậu, huých mạnh lên trên, khiến dương v*t của cậu cũng nảy lên theo, lại cứng lên, dựng thẳng tắp giữa hai chân, giống như cột cờ thẳng đứng.

Hiếm khi Thiếu Đường mới điên cuồng rồ dại đến vậy, hình như đã rất lâu rồi hai người chưa làm.

Thiếu Đường tiện tay tóm áo thu đang cởi dở của Tiểu Bắc qua, ghìm chặt hai tay Tiểu Bắc ra sau, tính trói tay cậu lại. Nhưng lúc cởi áo xuống, chiếc hộp nhung nhỏ màu xanh từ trong túi áo rơi ra.

Mạnh Tiểu Bắc mơ hồ nhìn qua, ngửa mặt căm hận: Tiêu rồi! Ông đây còn chưa kịp lãng mạn tặng nhẫn thì đã bị làm tới tấp, lộ tiêu mất rồi!!!

Thiếu Đường cũng ngẩn ra.

Thiếu Đường quay người nhặt, Mạnh Tiểu Bắc đau đớn kêu lên!

Bên dưới hai người đang dính liền một chỗ, Thiếu Đường không chạm tới được đất, vỗ vỗ mông con mình, ra lệnh: “Nhặt lên đưa cha xem.”

Mạnh Tiểu Bắc trầy trật quay người lại với. Động tác này có độ khó cực cao, cậu bị Thiếu Đường ghìm chặt thắt lưng, chầm chậm gập người xuống, hai chân tách ra, tí nữa thì bắn.

Mạnh Tiểu Bắc mở hộp ra, đưa cho người sau lưng: “Con mua cho cha, đãng nhẽ đợi dịp tặng cha cơ.”

Thiếu Đường lặng im một xíu rồi hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn mua nhẫn cho cha?”

Mạnh Tiểu Bắc cười: “Quà sinh nhật mà!… Nhẫn có ý nghĩa đặc biệt, con vẫn muốn mua cho cha một cái, bày tỏ xíu.”

Mạnh Tiểu Bắc nói rất thoải mái nhẹ nhàng, như thể chuyện đương nhiên. Cậu nghiêng đầu trộm nhìn vẻ mặt Thiếu Đường, đôi mắt ướt nước, nhỏ từng giọt, chật vật nhếch nhách. Nom mặt Thiếu Đường cảm động sâu sắc dữ dội, rất lâu không nói được câu nào. Đàn ông khi yêu, có lúc cũng yếu đuối, sến súa tầm thường, đòi hỏi, mong mỏi những hành động nhỏ bé vụn vặt bày tỏ sự yêu thương, tình cảm trong cuộc sống, chia sẻ giãi bày để thấu tỏ lòng nhau.

Hai người quay qua ngồi lại lên sô pha, Thiếu Đường lấy ra hai chiếc nhẫn. Ngón áp út tay trái anh vẫn đeo nhẫn cưới cũ, bèn đeo nhẫn mới chồng lên nhẫn cũ.

Thiếu Đường rất cảm động hôn lên mặt cậu: “Cha nhận quà rồi, cảm ơn bây.”

Môi Mạnh Tiểu Bắc nhễ mồ hôi, cậu nói: “Đại Bảo Bảo, sinh nhật vui vẻ, yêu cha suốt đời.”

Tất nhiên, trong ngày hôm đó, phương thức Thiếu Đường cảm ơn món quà mà Mạnh Tiểu Bắc tặng cực kỳ dâm đãng phóng túng, lần làm tình này thật sự khiến Mạnh Tiểu Bắc khắc sâu ấn tượng đến rất lâu sau, dư âm còn mãi, vấn vít không quên.

Trong mắt Thiếu Đường rực cháy ngọn lửa tình yêu si cuồng, anh trói hai mu bàn tay thằng con mình lại bằng áo thu, siết chặt lại, lực đè khiến cho phần sườn Mạnh Tiểu Bắc ma sát với da tay phát ra tiếng. Hai tay Mạnh Tiểu Bắc bị trói, không thể động đậy. Thiếu Đường bắt cậu tách hai chân ra, thậm chí cậu chẳng thể di chuyển nổi chân, cửa sau sưng lên.

Thiếu Đường nâng bắp đùi nặng trịch của cậu lên, để cậu khoát hai chân lên tay vịn sô pha. Tư thế này hơi đau, Mạnh Tiểu Bắc muốn cử động, ngay lập tức đã bị Thiếu Đường ghìm chặt phần eo, từ bên dưới ác liệt đỉnh mạnh lên, lên xuống thúc vào không ngừng, thúc đến mức lâm li sung sướng. Mạnh Tiểu Bắc bị đâm, xương cốt như sắp tan vỡ, cậu dựa vào lồng ngực Thiếu Đường, từ đỉnh đầu tới mười ngón chân đều chìm trong sự tra tấn giày vò của dòng điện khoái cảm, co rút, nước mắt giàn giụa.

Ngày đó Thiếu Đường như rơi vào cơn say tình, xúc động dâng trào, liên tiếp hôn cậu, nói yêu cậu, mơn man vuốt ve khắp cơ thể cậu, cứ như được cổ vũ khích lệ, làm như bão táp.

Mạnh Tiểu Bắc bị Thiếu Đường làm đến mức chân tay sõng soài. Từ hình ảnh phản chiếu của bức tranh phong cảnh sơn dầu trên tường đối diện, cậu nhìn thấy rõ tình cảnh hai người. Đôi bên như đang lơ lửng dập dờn giữa mây trời biển cả, sung sướng rong chơi. dương v*t cậu theo nhịp điệu lên xuống của Thiếu Đường lay động, cảm thấy xấu hổ vô cùng nhưng cũng lại sảng khoái ngây ngất khôn xiết. Nơi tiếp xúc dính dớp, trơn nhẫy ẩm ướt, phần lông dày rậm bên dưới Thiếu Đường cứ ma sát cọ đi cọ lại vào đúng phần xương chậu cậu, ngứa ngáy đê mê, đắm say si dại.

Hai tay Thiếu Đường tóm chặt lấy chỗ đó của cậu, chỉ mới tuốt vài cái mà Mạnh Tiểu Bắc đã kêu ầm lên, không kìm được bắn trước anh. Thiếu Đường giúp cậu tuốt rất lâu, nhìn cậu đầu hàng bắn trước, chất lỏng trắng đục sền sệt vương hết lên trên bụng. Sau đó Thiếu Đường lại ôm cậu lên, ấn cậu xuống nền đất, quỳ sấp, từ phía sau cuồng dã va chạm, bắn thỏa thuê mê li…

Thiếu Đường làm cậu hai lần, ở phía trước và ở phía sau, Mạnh Tiểu Bắc bị anh đâm tới nỗi mơ màng nằm bệt trên đất, ánh mắt mê loạn.

Thiếu Đường từ từ cọ cọ ngón chân lên thân dưới cậu: “Nằm ì trên đất vậy, còn không đứng lên?”

Mạnh Tiểu Bắc nheo hai mắt hưởng thụ: “Bị cha làm chết rồi.”

Thiếu Đường cười: “Cha vẽ cho bây một bức, vẽ hình ảnh bây lúc này nhé?”

Mạnh Tiểu Bắc lười biếng đáp: “Cha vẽ đi! Vẽ đi!…”

Hai người làm xong vào phòng tắm tắm rửa. Theo tuổi tác, ngón tay con người sẽ càng ngày càng xù xì thô ráp, phù thũng, nhẫn bị kẹt ở giữa các đốt ngón tay. Thiếu Đường lấy xà phòng chà xát một lúc lâu, mới kéo được chiếc nhẫn cũ xuống, đeo nhẫn mới lên, lòng ngọt như mật.

Lúc hơn mười giờ tối, hai người ra ngoài ăn đêm.

Buổi đêm thủ đô, đèn đuốc trên đường sá, trong cửa hàng thành phố huy hoàng, tràn ngập hơi thở cuộc sống ấm áp. Buổi tối là thời điểm mà quán cơm và phòng chiếu phim trên phố Quỹ cực đông khách, ông chủ hút thuốc ngồi ở cửa đánh mạt chược với người quen, loa thùng phát bài hát “Lựa chọn kiên cường” của La Kỳ, giọng nữ lảnh lót vang vọng xuyên thấu trời đêm.

Mạnh Tiểu Bắc đưa cha nhỏ đến cửa hiệu lựa băng cát sét. Đây đang là thời kỳ âm nhạc và các thể loại văn hóa đại chúng trong nước ra đời phát triển mạnh mẽ, là thời đại của nhân tài, người tài trí xuất hiện hết lớp này đến lớp khác. Trên đường phố Bắc Kinh, một số người trẻ tuổi bước vào thời kỳ âm nhạc thịnh hành đỉnh cao, từ lâu đã không thỏa mãn với việc nghe mấy ca sĩ hát nhạc đỏ hoặc đêm hội gala, nghe mấy ca sĩ như Lý Cốc Nhất, Vi Duy, Mao A Mẫn hát ấy à, lạc hậu tầm thường quá rồi! Khi đó chia thành nhạc hai nhóm thịnh hành và lạc hậu, phân vào đâu thì phải coi đối phương có nghe Ma Nham Tam Kiệt, Hắc Báo, La Kỳ hay không, đi trên đường có cùng gào thét với người lạ bài “Cô em xinh đẹp!” hay “Người cô độc thật đáng xấu hổ!” không. (194)

194. Bài Cô em xinh đẹp do ca sĩ Hà Dũng thể hiện, phát hành tháng 5/1994.

Bài Người cô độc thật đáng xấu hổ do ca sĩ Trương Sở thể hiện.

Trước kia Thiếu Đường không nghe Rock, nên không thuộc vào nhóm người thời kỳ này. Nhưng giờ anh bị lây từ thằng con mình, trong lĩnh vực này lại rất tiếp thu, theo sát bước chân Tiểu Bắc, cố gắng lĩnh hội, đón nhận âm nhạc thịnh hành. Ở cửa hàng, Mạnh Tiểu Bắc chụp tai nghe to lên đầu cha nhỏ, hai người chụm đầu nghe. Thiếu Đường chọn mấy đĩa nhạc của Trương Sở, Đinh Vi, anh thích giọng hát trong veo có thể khiến cõi lòng dịu dàng yên ả.

Trong lòng Thiếu Đường, Bắc Bắc của anh chính là lớp người trẻ tuổi phong lưu đang đứng ở đỉnh cao làn sóng xu hướng, luôn thay đổi như vũ bão, cậu cứ băng băng tiến về phía trước, không sợ hãi, phóng khoáng, lúc nào cũng khiến anh cảm thấy mới mẻ, sung sướng.

Hai người ở trong một quán ăn nhỏ, gọi nồi tôm hùm đất cay, uống bia, thích chí ăn. Từ đó về sau, cái món tôm hùm này bắt đầu dần trở nên nổi tiếng khắp Bắc Kinh.

Lúc Thiếu Đường lấy tiền thanh toán, Mạnh Tiểu Bắc tình cờ nhìn thấy bằng lái xe của đối phương, hỏi: “Ơ, sao cha đổi tên vậy? Thế mà không nói cho con!”

Thiếu Đường thản nhiên nói: “Nói cho bây làm gì? Bình thường vẫn gọi như trước mà.”

Các giấy tờ cá nhân của Thiếu Đường đều đổi hết họ cũ thành họ Vương.

Cha anh từ chối đề nghị hiến tạng, cái chuyện này quả thật rất hiếm có trường hợp con cái hiến tạng cho cha mẹ. Cha anh nói, sau này con còn phải kết hôn sinh con, thận đàn ông quý giá chừng nào cơ chứ.

Mẹ kế rưng rưng lén nói với anh: “Ông ấy chắc chắn không muốn con hiến gì đâu, cũng chẳng muốn con tốn tiền vì mình. Con tha thứ cho ông ấy, tự nguyện quay về là ông ấy biết ơn lắm rồi. Cha con vẫn còn một tâm nguyện vẫn chưa thực hiện được…”

Bởi vậy, sau đó Thiếu Đường lặng lẽ đến cục công an sửa lại tên, chứng minh, chữ ký giấy tờ đều đổi hết, nhưng bình thường người ngoài vẫn gọi anh là “Hạ tổng.”

Hai năm sau, cha Thiếu Đường nhiễm trùng đường tiểu, không điều trị qua đời.

Mạnh Tiểu Bắc dùng ngón tay và răng nanh thoăn thoắt nhanh nhẹn lột vỏ tôm hùm, ăn như gió. Một nồi tôm hùm đất nhoắng cái đã biến thành nồi vỏ tôm đỏ rực.

Thiếu Đường ăn món này rất ít, anh bóc vỏ tôm, nhân thể đút cho Tiểu Bắc.

Thiếu Đường nhặt lấy một con trong nồi: “Con này to, bây ăn con này nè.”

Mạnh Tiểu Bắc gắp lên nhìn chăm chú, phán: “Vẫn nhỏ quá.”

Thiếu Đường: “To lắm rồi, bây nghĩ mình đang ăn tôm hùm Australia đấy chắc.”

Mạnh Tiểu Bắc: “Tôm hùm Australia thì đã là gì? Cũng chẳng to bằng chim cha.”

Thiếu Đường cười ra tiếng, đôi mắt cong cong, trong miệng đầy bọt bia, sảng khoái. Anh chằm chằm nhìn cậu, ánh mắt thăm thẳm: “Muốn ăn thì về nhà, vẫn còn đó.”

Với “bữa thịt” đã đời vừa chén xong ở nhà, Mạnh Tiểu Bắc đương nhiên vẫn còn thòm thèm, ở bên bàn ăn tìm kiếm: “Con màu đỏ thẫm đâu ta, màu chỗ đó cũng giống luôn, cái ấy của cha mà có thêm hai cái càng to nữa thì con lại càng thích.”

Thiếu Đường cười to, cực kỳ vui vẻ sung sướng!

*

Quãng thời gian hạnh phúc này dường như chỉ là khởi đầu của tất cả, mọi thứ tựa như quay về điểm bắt đầu. Con người sống trên đời, tương lai thể nào cũng sẽ gặp vô số khó khăn, trắc trở cũng như cơ hội, may mắn.

Sau đó Mạnh Tiểu Bắc rời công ty của Kỳ Lượng, mở công ty sách tranh và thiết kế phòng làm việc cho riêng mình. Mấy năm đó, ở những khu vực dưới lòng đất Bắc Kinh, Rock và loại âm nhạc tự sáng tác cực thịnh hành, Kỳ Lượng và vài người bạn hợp tác mở phòng thu, đầu tư đốt tiền, sản xuất album cho những ca sĩ ở Bắc Kinh. Kỳ Lượng kiếm được lời, song đa phần đều lỗ sạch. Bù lỗ xong cậu lại kiếm lại được tiền. Nhà hàng, đồ gia dụng, đèn đóm, rồi cả chủ thầu xây dựng, đủ loại ngành nghề cậu đều làm qua hết.

Kỳ Lượng tự tâng bốc bản thân, nói ông đây có thể đốt tiền, người hiểu được cách tiêu tiền mới có thể kiếm được bộn tiền!

Mấy năm nay, Kỳ Lượng vẫn không lập gia đình, thế nhưng cũng chẳng “độc thân”.

Sau đó, Mạnh Tiểu Bắc kể cho Thiếu Đường nghe câu chuyện tình thú mà cậu nghe được.

Lúc trước, Kỳ Lượng bị cha mẹ giục giã chuyện kết hôn. Cha mẹ cậu dần già đi, bắt đầu lại nhớ thương đến thằng con trai lớn, lần lượt quay lại tìm cậu, ai cũng muốn cùng sống với cậu. Hài hước nhất là, cha mẹ lại giới thiệu cho cậu hai người bạn gái khác nhau, còn vô cùng nhiệt tình làm mối gán ghép. Cha cậu sợ cậu trúng bẫy mẹ cậu, bị câu đến cái nhà họ hàng bên cha dượng chẳng ra làm sao, sau này chịu thiệt, bị người ta bắt nạt. Còn mẹ cậu lại sợ cậu bị cha cậu bịp bợm, bắt lấy con gái nhà ông chủ giàu có nào về, sau này sẽ xa lạ không gần gũi với mẹ ruột nữa.

Kỳ Lượng chẳng chủ động nhưng cũng chẳng dứt khoát từ chối cha mẹ mối lái.

Cuối cùng, con gái nhà ông chủ giàu có nọ, nghe nói chỗ nào đó trên người cậu đã từng bị bệnh, lúc đó liền gạt phắt cậu đi, nói: “Đàn ông mà có bệnh chỗ đó thì còn là đàn ông hả? Mới hai mấy tuổi đã không xài được rồi, vậy đến 40 tuổi phải làm sao?”

Kỳ Lượng vừa nghe đã tức điên: “Đứa nào nói chỗ đó của ông không xài được, ông vẫn còn dùng ngon chán nhé!”. Thế là hai người giải tán ngay tắp lự, cả đời chẳng thèm qua lại.

Cô gái mà mẹ Kỳ Lượng giới thiệu cho tên là Dương Minh Hoa.

Kỳ Lượng vừa nghe đã không vui: “Họ Dương? Con không thích họ Dương.”

Mẹ Kỳ Lượng hỏi: “Họ Dương thì có gì xấu?”

Kỳ Lượng lầu bầu: “Nghe là khó chịu, họ Dương xung khắc với họ của con, ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh kiếm tiền của con.”

Cô bé Dương Minh Hoa này hoàn toàn khác biệt với Dương Dĩnh hồi trước. Cô cũng lớn lên trong gia đình nghèo khó, tính cách dịu dàng thùy mị, biết quan tâm chăm sóc, cực kỳ nghe lời đàn ông. Cũng bởi vậy mà sau hai người cũng qua lại gặp gỡ nhau. Dương Minh Hoa vẫn còn chưa gả cho Kỳ Lượng, đã ở nhà Kỳ Lượng giặt giũ nấu cơm, dọn dẹp làm việc nhà, đứng ở trên ghế lau máy hút khói, quét dọn nhà cửa, cực kỳ chịu khó, như thể coi mình là bà chủ gia đình.

Mạnh Tiểu Bắc và Thân Đại Vĩ cũng từng gặp cô gái đó, giúp Kỳ Lượng “chấm điểm”. Trong suốt lúc gặp Dương Minh Hoa như chim nhỏ nép vào người Kỳ Lượng, cả quãng đường đều dán chặt vào Lượng Lượng. Lúc bọn họ ăn thịt xiên nướng trong quán ăn, Dương Minh Hoa cẩn thận lấy đũa gỡ thịt từ trên que xiên xuống, đút cho Lượng Lượng.

Mạnh Tiểu Bắc lặng lẽ nhìn, thầm nói với Thân Đại Vĩ: “Cô gái này dịu dàng y chang thầy Tiêu, lại thêm một bảo mẫu nữa, tao thấy lần này có hy vọng đó.”

Vốn là hai nhà đã ngồi xuống với nhau tính chuyện kết hôn. Ngay tại bữa cơm gặp mặt, mẹ Dương Minh Hoa đã chẳng thèm nghĩ gì mà thét giá trên trời, yêu cầu Lượng Lượng 100 ngàn đồng (~350 triệu VNĐ) tiền sính lễ cùng một căn nhà, cái xe mới.

Kỳ Lượng vừa nghe liền nổi nóng, 100 ngàn? Nhà mới xe mới? Bà gả công chúa hả, tính bịp tôi?

Mẹ vợ tương lai nói, chúng tôi nuôi con gái lớn vậy cũng vất vả lắm chứ bộ? Sau này còn sinh con, lo liệu cho nhà cậu cả đời, đòi cậu 100 ngàn cậu cũng đâu có thiệt.

Kỳ Lượng đáp tôi không có 100 ngàn, bà chém cắt cổ thế, có cho tôi hạ giá không?

Mẹ vợ tương lai hỏi, cậu buôn bán kinh doanh mà còn ép giá?

Kỳ Lượng đốp lại, chẳng phải bà đang kinh doanh buôn bán với tôi đấy sao, bà đã ra giá rồi lại không cho tôi trả giá? Giới kinh doanh bọn tôi lúc bàn giá đều có qua có lại!

Mẹ vợ tương lai nói, cậu mà không đào ra được 100 ngàn thì thể nào cha cậu chẳng có từng đó! Chúng tôi biết cha cậu rất giàu có, Kỳ Kiến Đông cũng chỉ có một thằng con trai.

Mẹ Kỳ Lượng cũng bảo, lấy vợ mà có thiếu tiền thì cứ đè cha cậu ra mà đòi, cha cậu đã lời không được thằng con trai rồi còn gì? Con trai lấy vợ chẳng lẽ ông ta dám không nhả lấy một xu?!

Lúc đó Kỳ Lượng nhìn hai bên họ hàng, nói: “Tôi có 100 ngàn, tôi có phòng có xe, tiền là do tôi tự mình kiếm, thừa sức để tôi lấy vợ sinh sống.”

Mẹ vợ tương lai hơi sửng sốt, cười móc mỉa: “Ôi, cậu kiếm tiền giỏi ghê, giàu có quá.”

Lúc này Kỳ Lượng ngang bướng vênh váo: “Chuyện cưới xin này vốn dĩ tôi không muốn cưới. Ai muốn lấy thiên kim công chúa nhà bà thì để người đó lấy nhé! Tôi thà lấy nam còn hơn!!!”

Nói dứt câu, cậu biến ngay tại trận, bỏ mặc đám họ hàng trong phòng, chạy lấy người.

Tất nhiên, lúc đó họ hàng nghe cũng không hiểu “lấy nam” là có ý gì.

Kỳ Lượng lại làm cái chuyện thiếu trách nhiệm, từ hôn. Thực ra suy nghĩ lòng dạ cậu cũng chẳng chắc chắn kiên định, nhớ thương người cũ, tranh chấp sính lễ âu cũng chỉ là lý do lý trấu để cậu bám víu cân bằng áp lực trong lòng mà thôi.

Cậu nắm chặt trong tay chiếc nhẫn hôm cùng đi mua với Mạnh Tiểu Bắc. Cậu mở hộp nhung lấy chiếc nhẫn ra, chăm chú nhìn viên kim cương sáng lòa chói mắt to bự. Chiếc nhẫn kim cương đẹp đẽ quý giá như vậy mà đeo trên tay người cậu hoàn toàn không yêu – Dương Minh Hoa quả là quá thiệt, dù thế nào cậu cũng không thể chấp nhận!

Kỳ Lượng lái xe đến thẳng trường học, ở cổng trường đợi hai tiếng đồng hồ.

Thầy Tiêu đi từ trong giảng đường trường ra. Hội nghị kết thúc, chương trình học và kỳ thi học kỳ này chấm dứt, kỳ sau y không còn ở đây dạy học nữa. Có học sinh tặng y lịch treo tường và thiệp mừng năm mới, Tiêu Dật cười cười, dịu dàng nhận lấy, vẫy tay tạm biệt. Đám nữ sinh bàn tán sau lưng y: “Thầy giáo đẹp trai nhất ở trường mình chuyển đi rồi, sau này tiết Ngữ văn chán chết, ngủ luôn cho xong.”

Kỳ Lượng hùng hùng hổ hổ chạy vào cổng trường, đợi ở cửa giảng đường. Tiêu Dật ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên, từng tốp từng tốp học sinh lướt qua bên y.

Kỳ Lượng tiến lên, nắm chặt khuỷu tay Tiêu Dật. Cậu không dám trêu chọc người khác, chỉ giỏi giở trò ngang ngược với thầy Tiêu, vừa gặp mặt đã động tay động chân, chẳng thèm ngó ngàng để ý gì sất.

Tiêu Dật khẽ nói: “Đang trong trường học đó… Em đừng kéo thầy.”

Học sinh xung quanh nhìn hai người bọn họ: “Ai đấy ạ?”

Kỳ Lượng gật gật đầu với đám trẻ con, nghiêm túc đàng hoàng nói: “Anh là học sinh cũ của thầy Tiêu.”

Câu nói “học sinh cũ” mà Tiêu Dật vừa nghe đã đâm trúng chỗ yếu ớt trong tim y, bên mặt đột nhiên đỏ bừng, ngẩn ngơ nhìn Kỳ Lượng. Chung quy thì Kỳ Lượng cũng đã từng là học sinh của y, hai người đàn ông bên nhau vốn đã phạm vào ranh giới cấm kỵ của xã hội, tình yêu thầy trò, bốn chữ này chẳng khác nào ngọn núi lớn trĩu nặng đè trên vai, truyền thống, đạo đức, phép tắc xã hội chẳng thể dung. Thế nhưng, quen biết Kỳ Lượng chính là quá trình tất yếu trong cuộc đời y, không thể đảo ngược thay đổi, lưu lại dấu vết sâu sắc trong sinh mệnh Tiêu Dật.

Kỳ Lượng cầm theo túi giấy đựng quà, giả bộ nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng có ngó nữa, anh về trường thăm thầy thôi mà!”

Thầy Tiêu cứ thế bị Kỳ Lượng cưỡng ép, bắt từ trong trường ra, tống lên xe rồi khóa luôn cửa xe.

Kỳ Lượng không có giải thích dài dòng, nhanh chóng lái xe đến nơi yên tĩnh ở công viên nhỏ. Hai người ở trong không gian nhỏ hẹp, thở hổn hà hổn hển, bầu không khí đột nhiên trở nên khác thường, nhen nhóm sự mập mờ ái muội, mà rõ ràng đôi bên đều là tình cũ khó quên của nhau.

Tiêu Dật lớn tuổi, già dặn chín chắn, chủ động nói: “Lượng Lượng, mấy ngày nữa thầy sẽ trở về Hàng Châu, đã mua vé xe xong hết rồi.”

Kỳ Lượng tức giận: “Không cho đi!”

Tiêu Dật bình tĩnh an ủi: “Chuyện mà em mãi mãi không thể quyết định thầy sẽ giúp em quyết, đỡ cho em lúc nào cũng khó xử, không thể nói với cha mẹ.”

Kỳ Lượng đột nhiên quay qua, vặn hỏi: “Thầy để ý chuyện này? Vậy tức là thầy đang ép em công khai với cha mẹ như Mạnh Tiểu Bắc phải không?”

Tiêu Dật sửng sốt: “… Không phải. Thầy không có ý đó.”

Hai người tâm linh tương thông, cùng lúc nghĩ đến cái chết đột ngột ngoài ý muốn của cha Mạnh Tiểu Bắc – Mạnh Kiến Dân, tức khắc cảm thấy công khai nào phải chuyện đùa, có sức mạnh đủ để khiến một gia đình tan nhà nát cửa, người thân chia lìa! Ngay tắp lự đã xóa ngay suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Kỳ Lượng kéo hai tay Tiêu Dật qua. Khi hai người nắm chặt tay, mười ngón tay đan vào nhau, vẫn cảm thấy rung động xốn xang như ngày xưa.

Mối quan hệ giữa người với người thật kỳ diệu. Có một số người cứ thế tự nhiên ưng mắt nhau, sống chung rất hợp.

Thầy Tiêu là kiểu người bình thản tĩnh lặng, bẩm sinh mang vẻ ngoài đàn ông nhưng tính cách lại dịu dàng hay lo nghĩ như thể đi làm dâu làm mẹ nhà người ta vậy. Còn Kỳ Lượng, số đào hoa phong lưu, chuyên môn trăng gió rước vạ vào mình. Song cậu càng trải đời thì càng nhận thấy trên thế gian này, người đối tốt với cậu nhất vẫn là thầy Tiêu, chỉ có người ấy quan tâm chăm sóc tỉ mỉ mà chẳng cần nhận lại gì cả. Thậm chí, đến cả cha mẹ cậu còn thông qua việc mai mối cưới hỏi này lợi dụng, bắt chẹt cậu! Mỗi mình Tiểu Dật Dật của cậu, từ trước tới nay chưa từng đối xử với cậu không thật lòng.

Tiêu Dật quan tâm hỏi: “Em vẫn khỏe chứ, bệnh không bị tái phát phải không?”

Kỳ Lượng mặt dày nói: “Thầy khỏi phải lo, cái bệnh viêm tuyến tiền liệt không ảnh hưởng tới chức năng đó đâu ạ.”

Kỳ Lượng bỗng nhiên bổ đến, áp môi lên, ép Tiêu Dật đến nỗi gáy y gần như áp sát lên cửa xe thủy tinh. Tiêu Dật đỏ mặt tía tai, hai chân chẳng có chỗ để, bị dồn ép, song lại không từ chối, cứ mặc cậu hôn như vậy.

Kỳ Lượng nói: “Tiểu Dật, thầy có lỗi với em!”

Tiêu Dật: “Tôi, có lỗi với em?”

Kỳ Lượng dữ dằn nói: “Lúc thầy với em bên nhau, em còn là xử nam! Thầy cướp mất lần đầu của em, thế mà còn không chịu ở bên em? Thầy cứ thế ‘đá văng’ em đi, chẳng khác nào bọn lưu manh chơi xong rồi không chịu trách nhiệm!!!”

Tiêu Dật: “Thầy chơi em? Lúc đầu, em, khăng khăng… em…”

Kỳ Lượng vặn hỏi: “Khi đó thầy có là xử nam không, có không?”

Tiêu Dật không trả lời. Y không phải.

Kỳ Lượng đểu cáng, nhếch khóe miệng, xỏ lá ba que: “Lúc đầu thầy quyến rũ em, sau đó em xuôi theo cưỡng ép thầy, thầy phải chịu trách nhiệm với em, giờ chúng ta lại bên nhau như xưa nhé?”

Kỳ Lượng nói, nếu thầy không chấp nhận, sau này em sẽ đuổi theo thầy tới Hàng Châu, làm phiền thầy! Thầy đến trường nào dạy, em sẽ bám đến trường đó, như âm hồn bất tán, thầy dám đá em không?!

Tiêu Dật khẽ thở dài: “Em… Hầy… Quá vô sỉ.”

Kỳ Lượng ngông nghênh nói: “Thầy mắng em đi, thầy còn mắng câu nữa cưỡng dâm thầy ngay tại xe này, ngay bây giờ, thầy tin không?”

Thầy Tiêu tin thật, hễ cái thằng nhóc mất nết Lượng Lượng này điên lên thì dám làm liều lắm.

Kỳ Lượng ôm Tiêu Dật, lại hôn y, còn cố tình luồn một tay vào trong áo len lông cừu của y, mò vào trong áo sơ mi, chạm tới da thịt trơn bóng mịn màng sau lưng. Rất lâu rất lâu rồi chưa chạm tới, hai người đều giống như bị điện giật, tích điện nổ ầm ầm! Kỳ Lượng vừa chạm tới lưng y, mặt và cần cổ Tiêu Dật đã ngay tức khắc đỏ lên, cũng kích động ôm chặt lấy Lượng Lượng. Bốn phiến môi quấn quýt dán chặt không rời, Kỳ Lượng nếm thấy vị bạc hà thanh mát trong miệng thầy Tiêu, bao nhiêu năm rồi y vẫn thích ăn nhãn hiệu này, chẳng có gì thay đổi cả, ngỡ như Tiêu Dật vẫn là ông thầy cổ hủ đáng yêu cố chấp ngày xưa…

Kỳ Lượng sung sướng vui mừng lấy hộp nhung nhỏ từ túi áo ra.

Thầy Tiêu giật mình, thật sự không ngờ tới chuyện này. Đời này dù tương lai đi đâu về đâu, cũng đã có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai cầu hôn y. Kỳ Lượng nói trong quãng thời gian khó khăn nhất chúng ta đã từng nương tựa vào nhau, cùng chung hoạn nạn, Kỳ Lượng nói yêu y…

Kỳ Lượng lồng nhẫn lên ngón áp út y, ép y đeo lên.

Kỳ Lượng làm như thật giải thích: “Em thật sự mua cho thầy đó! Thầy đừng nghĩ đây là mua cho nữ, lúc em mua trong đầu chỉ có thầy thôi!!!”



Thiếu Đường hỏi Tiểu Bắc, sau đó như nào?

Thầy Tiêu mà cũng đồng ý quay lại?

Mạnh Tiểu Bắc nói Kỳ Lượng cực kỳ quấn người, mặt trơ trán bóng, sau đó lại bắt người về nhà, còn lúc về nhà xảy ra chuyện gì thì khỏi phải nói huỵch ra nữa, cái thằng mất nết đó thể nào chẳng cưỡng ép thầy Tiêu! Đôi bên chung chăn chung giường ngủ qua đêm, tới ngày hôm sau lại dính chặt lấy nhau, ngọt ngào mặn nồng như đầu.

Đàn ông chính là sinh vật không có tiết tháo, không thể chống cự nổi khoái cảm lạc thú trong chuyện thân mật xác thịt, hơn nữa đôi bên còn thực sự có tình cảm với nhau.

Mạnh Tiểu Bắc hỏi Thiếu Đường: “Cha thấy, lần này Lượng Lượng và thầy Tiêu có thể bên nhau lâu dài không?”

Thiếu Đường trả lời rất nước đôi: “Thầy Tiêu là kiểu người phù hợp nhất với Lượng Lượng, tiếc mỗi cái lại là nam, sau này luôn mang gánh nặng trên mình. Tương lai, lúc Lượng Lượng không chịu nổi áp lực từ xung quanh, chỉ có thầy Tiêu thay nó gánh vác.”

Đèn hoa mới rạng trên con phố Trường An, những bức tường đỏ ối với mái ngói vàng đọng lại trong lòng người màu sắc khung cảnh như thuở thanh xuân nguyên sơ. Mấy năm rồi biết bao người lướt qua cuộc đời, song người bầu bạn bên vẫn thủy chung không đổi, cùng tận hưởng hương vị cuộc sống và sự đổi thay tháng năm. Giữa trời đêm, ngọn đèn bừng sáng, trước mắt hai người hiện lên những đường sáng rực rỡ chói lòa, cõi lòng xúc động khôn cùng.

Mạnh Tiểu Bắc nắm lấy cổ tay cha nhỏ, kéo bàn tay anh qua hôn một cái, nói: “Cha yên tâm.”

Hết vĩ thanh 3

Fly: Vậy là chính thức hết 3 vĩ thanh rồi đó mọi người ; – ; Đi đến hết vĩ thanh 3 thực sự xúc động vì cũng gần hết truyện rồi. 

Vì cực kỳ cực kỳ thích hậu ký nên mình sẽ làm hậu ký trước, làm phiên ngoại sau, nội dung phiên ngoại mình cũng mới coi qua, đa phần là thịt thà tình cảm thắm thiết thôi, mình sẽ làm dần sau nhé. 

Huhu đến đây mọi người hãy chia sẻ một xíu cảm nhận với mình nghen ; – ; ~~ Đừng im lặng nữa nhé hiuhiu ~~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương