Mười Năm
-
Chương 72: Ngoài lạnh trong nóng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh báo: 18+
Chỗ ở của Thiếu Đường nằm trong tiểu khu có vị trí rất tốt, gần ngay Thiên Đàn, từ trên lầu cao có thể thỏa thích nhìn ngắm điện thờ Kỳ Niên, một năm bốn mùa, cây cối sum sê um tùm, cảnh sắc tráng lệ lộng lẫy.
156. Thiên Đàn: là một di sản văn hóa thế giới, nằm ở phía Nam Bắc Kinh.
Sau khi Mạnh Tiểu Bắc dọn đến đây mới phát hiện ra điện Kỳ Niên cũng có bảo vệ canh gác, phải mua vé vào. Hồi cậu ở đây thời những năm 70, 80, muốn thăm thú nơi này không cần phải mua vé, thời thế đúng là thay đổi quá nhanh.
Hướng về phía Bắc, khu nhà của bọn họ cách tổng cục thể thao quốc gia rất gần. Gần đó chính là khu tập thể của tổng cục huấn luyện, mỗi ngày người ra người vào đều là vận động viên quốc gia. Lúc Thiếu Đường lái xe qua đó, Mạnh Tiểu Bắc chỉ tay qua cửa kính nói: “Cha coi người đàn ông kia kìa, chính là vận động viên đánh bóng rổ ha, là cái gã cao hai mét ba mươi phân đó!… Cao thật đó…”
Thiếu Đường liếc mắt ngó, cười phán: “Cao thiệt, cũng phải gần bằng hai ta đứng chồng lên nhau chứ đùa.”
Trong tiểu khu bọn họ ở, cũng có phòng được phân cho công nhân viên chức và vận động viên, người ở đây đều là người nhà nước cả. Nơi đây được tiến hành xanh hóa, rất đẹp. Từ cổng khu nhà đi vào, Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy trên hòm thư có dán vài tờ giấy quảng cáo nho nhỏ, của trường học hay lớp năng khiếu thi Olympic nào đó, rồi thi đại học học bổ túc gì gì đó, những lớp này đều là lớp học thêm tự mở nên học phí rất cao.
Trên giấy còn ghi tên giáo viên, Mạnh Tiểu Bắc chỉ thoáng nhìn qua chứ không ngó kỹ. Trên tờ giấy đó có tên người cậu biết.
Hai người ở trong phòng tắm, nước ấm từ bình nóng lạnh chảy xuống, Thiếu Đường cọ chà tắm rửa cho thằng con.
Hai tay Mạnh Tiểu Bắc quấn băng gạc, để tránh dính nước nên cậu đã đứng ở ngoài phạm vi của vòi hoa sen. Cậu cởi quần áo trần truồng đứng đó, để Thiếu Đường tắm rửa giúp mình.
Đôi bên đều trần trùng trục, nhìn thẳng về phía nhau. Thiếu Đường thoa dầu gội đầu lên tóc Tiểu Bắc, đánh tung bọt, làm bộ lạnh lùng ung dung, nốt ruồi trên khóe môi vừa rung lên cái là anh đập bụp phát đống bọt xà phòng lên mũi Tiểu Bắc.
“Á…”, Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày: “Cha chơi đểu con hả?”
Hai tay Mạnh Tiểu Bắc cuốn băng gạc, không thể phản kháng, năng lực chiến đấu đánh trả bằng không. Cậu bỗng dưng nhảy chồm lên, cọ mũi lên mặt Thiếu Đường.
Thiếu Đường nhanh nhẹn né, cười xấu xa, lại đập một cú cho Tiểu Bắc ăn ngập mồm bọt xà phòng!
“Ối…”
Mạnh Tiểu Bắc chẳng hề chịu yếu thế, bởi cậu không thể xài tay nên đá thẳng một cú xuống phía dưới Thiếu Đường hướng về chỗ đó. Thiếu Đường gầm lên: “Làm gì thế hử? Bây tính làm toi đời người đàn ông của mình hả?”
Mạnh Tiểu Bắc mạnh mẽ dùng một chân tấn công, nền nhà ướt nước trơn trượt khiến cậu lảo đảo, oạch một cái nghiêng người về phía sau, suýt thì ngã chổng vó.
Thiếu Đường vội ôm lấy cổ cậu kéo lại, ngay tức khắc khuôn mặt đôi bên dính đầy bọt xà phòng của nhau. Trong phòng tắm tràn ngập tiếng cười thô bỉ xấu xa…
Lúc ở nhà Thiếu Đường thường xài đồ rất đơn giản, vậy nên trên bồn rửa tay chỉ lèo tèo vài thứ. Vào bộ đội nhiều năm tạo cho anh thói quen sống giản dị mộc mạc, không thích dùng mấy thứ đồ thời thượng lúc đó như đồ nước ngoài, Olay gì đó, tắm rửa đều xài xà phòng thơm hết. Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu nhìn, Thiếu Đường cầm miếng xà bông đen trong suốt cọ tới lui trên người cậu, ngỡ như đang vuốt ve mơn trớn, nhưng rồi lại như không phải, như có như không. Lúc bánh xà phòng cọ lên cơ bắp trên lồng ngực, đầu v* đỏ sẫm của Tiểu Bắc cứng lên ngay tắp lự, sưng thành một hạt đậu đỏ rắn đanh.
Thiếu Đường đã nhìn thấy cả.
Con mắt Mạnh Tiểu Bắc đen thẫm, yết hầu run run, cơ ngực rắn chắc cường tráng, như con sói lăm lăm nhìn đối phương, phía dưới cương cứng. Dục vọng ẩn dưới đám lông rậm rạp đen thui ngạo nghễ ngẩng đầu chọi về phía Thiếu Đường. Vốn là Thiếu Đường chỉ muốn tắm cho Tiểu Bắc thôi chứ không hề có thêm bất kỳ động tác bậy bạ gợi tình nào. Thiếu Đường chuyển tầm mắt, ánh nhìn lượn một vòng quanh trần nhà tối mờ, vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa bừng bừng khát vọng sâu sắc, đôi mắt ngập nước như phủ sương… Anh đã kìm nén lâu lắm rồi. Chỉ bởi một câu nói “đợi bây mười tám tuổi” mà anh có thể kìm nén, nhẫn nhịn tới tận khi Tiểu Bắc mười tám tuổi rưỡi. Đối với một người đàn ông tinh lực dư thừa, đang độ tuổi tráng kiệt sung mãn như anh, quả thực khó vô cùng.
Ánh mắt Tiểu Bắc thoáng lướt qua bờ xương hông Thiếu Đường, điếc không sợ súng nói: “Ái chà, cha cũng dựng lên rồi kìa.”
Thiếu Đường đốp lại: “Khỏi nhìn, bây nhìn cha chẳng lẽ cha không phản ứng?”
Mạnh Tiểu Bắc còn chưa kịp nói gì, Thiếu Đường đã áp lại đè cả người lên cậu, ép nghiến cậu vào bên tường! Bờ lưng Mạnh Tiểu Bắc đập lên vách tường đẫm nước, đầu Thiếu Đường ghé lại ráo riết ngấu nghiến hôn cậu. Mạnh Tiểu Bắc kìm lòng chẳng đặng ôm chầm lấy anh, quàng đôi bàn tay quấn đầy băng gạc quanh cổ Thiếu Đường. Thiếu Đường nghiêng đầu mút lấy bờ môi cậu, đầu lưỡi đôi bên vấn vít, cả hai đều có thể cảm nhận được lồng ngực cường tráng của đối phương đang chầm chậm run lên trong luồng hơi nước nóng rực.
Mạnh Tiểu Bắc khàn giọng hỏi: “Làm không?”
Đôi mắt Thiếu Đường giăng kín làn sương mờ, anh thốt lên một câu đầy mâu thuẫn: “Làm! Bây như này có thể làm sao?”
Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức đáp không chút do dự: “Có thể, con muốn làm!”
…
Bọt xà phòng trên cơ thể hai người dần bị nước bắn tung tóe xung quanh cuốn sạch từng chút một, lộ ra cơ thể trần truồng trơn tuồn tuột, cảm giác khi hai cơ thể siết sao cuốn vào nhau thật quá đỗi diệu kỳ. Thiếu Đường mãnh liệt ve vuốt cơ thể, bờ mông, bắp đùi Tiểu Bắc, lực tay anh mạnh mẽ, bừng bừng ham muốn dữ dội không thể kìm nén của một người đàn ông. Bản thân Mạnh Tiểu Bắc muốn phản kháng nhưng bất lực, chỉ có thể đón nhận dục vọng từ Thiếu Đường, hai bên xương sườn sắp bị anh đè nén phát ra tiếng tới nơi. Hơi nước nóng rực khiến cậu không thể thở nổi, phổi như bị nghẹt. Tất cả mọi giác quan bỗng như dồn hết xuống thân dưới, hóa thành những cơn sóng khoái cảm trùng trùng điệp điệp, từng tầng từng tầng ngấu nghiến cắn nuốt Tiểu Bắc…
Trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào vang lên rất lâu, chẳng biết tự khi nào bị Thiếu Đường vung tay gạt tắt.
Tiếng nước đột ngột ngừng bặt, vang vọng bên tai chỉ còn lại tiếng hôn môi và xác thịt riết vào nhau cùng tiếng thở dốc hổn hển nặng nề.
Thiếu Đường nói: “Giơ cao tay lên, đừng đụng vào.”
Mạnh Tiểu Bắc nghe lời giơ hai tay lên, hoàn toàn giao quyền chủ động cho đối phương.
Thiếu Đường khẽ nói tiếp: “Quay người lại…”
Mạnh Tiểu Bắc vừa quay người lại đã bị Thiếu Đường tóm chặt lấy bộ phận nhạy cảm yếu ớt đó. Bờ lưng cậu vừa khẽ lay động đã cảm thấy dương v*t Thiếu Đường chọc vào bờ mông mình. Bên dưới hai cơ thể cường tráng sát sao kề khít, Thiếu Đường từ tốn vuốt ve nơi đó, chơi đùa dương v*t cậu, ngón tay ram ráp mạnh mẽ cọ mài quy đầu tới mức Tiểu Bắc khẽ rên lên. Cậu vừa mới phát ra âm thanh, Thiếu Đường đã thở gấp áp lên cắn vành tai cậu, chụp bàn tay to lớn lên bờ ngực cậu.
Mạnh Tiểu Bắc vội xin tha: “Nhẹ… nhẹ thôi… Ưa… ah, ah…”
Bàn tay Thiếu Đường thuần thục kỹ xảo, vừa vuốt ve thân dưới Tiểu Bắc vừa dùng đầu ngón tay gãi gãi cào lên hòn trứng. Nơi đó vô cùng nhạy cảm mềm yếu, Tiểu Bắc không kìm được cọ mông lên đám lông rậm rạp bên dưới Thiếu Đường, hai người điên dại say mê cọ xát. Trong khoảnh khắc bắn tinh, nơi cuối xương cụt dấy lên một luồng khoái cảm cực hạn, đùi Mạnh Tiểu Bắc co siết, như muốn khuỵu xuống. Không hiểu vì sao đầu ngực đột nhiên run rẩy dữ dội, trong lòng cuồn cuộn trào lên một nỗi khát vọng khôn cùng, sau khi bắn xong lại càng thêm trống rỗng vô vàn, như thể vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Cậu muốn Thiếu Đường tiến vào cơ thể cậu, muốn Thiếu Đường làm cậu!
Hai bàn tay Mạnh Tiểu Bắc không thể cử động nên chỉ có thể để mặc cho Thiếu Đường tung hoành dẫn dắt, trong lòng rạo rực sung sướng. Cậu ngả người về sau, dựa lên bả vai Thiếu Đường, được cha nhỏ cưng chiều đến thế, dẫu có phải chết trong lòng đối phương, cậu cũng thỏa mãn cam lòng. Trên tường phản chiếu bóng hình của hai người hòa làm một, gân xanh trên cổ Thiếu Đường nổi lên đập rần rật rần rật, cơ bắp bả vai dưới ánh đèn như phát sáng, cả người trần trụi gợi cả chết người, chỉ mới nhìn thôi mà ngỡ như đã chìm sâu vào cơn kích thích tột cùng. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy nơi đó của Thiếu Đường càng ngày càng cứng, đỉnh vào kẽ mông cậu, như thể không thể kìm nén thêm một giây một khắc nào nữa.
Từ trong ngăn kéo của bồn rửa tay, Thiếu Đường lấy ra một tuýp gel trong suốt có bao bì cao cấp ghi chữ nước ngoài, xem ra anh đã chuẩn bị từ lâu.
Tay Mạnh Tiểu Bắc đang bị băng bó nên chỉ có thể rướn cổ qua nhìn: “Trên đó viết gì á?”
“Không có gì!”, Thiếu Đường nghiêm mặt, không hề hoảng hốt, tay giấu tuýp gel đó đi, khăng khăng không cho cậu nhìn.
Mạnh Tiểu Bắc cười kêu lên: “Đồ gì đó cha cho con coi coi!… Dầu sao thì cũng là đồ bôi lên mông con mà, rốt cục là cái gì vậy!!!”
Hồi trước khi hai người chính thức “làm” cũng chưa từng sử dụng qua mấy thứ này. Tìm bừa kem đánh răng, dầu gội đầu, gel tắm hoặc nhổ chút nước bọt rồi cứ thế gắng gượng xông vào, ấy thế mà còn làm rất dữ dội điên cuồng. Nói chung là, cơ thể Thiếu Đường cường tráng có thể chịu được, với lại Mạnh Tiểu Bắc luôn cảm thấy vào khoảnh khắc Thiếu Đường bị đâm tới đau đớn, nom vẻ mặt anh còn sung sướng đê mê hơn lúc thường…
Bình thường Thiếu Đường tắm rửa cạo râu đều dùng đồ rẻ tiền, đây là món đồ nước ngoài duy nhất mà anh để tâm tốn công mua, là hàng cao cấp, bởi anh sợ bảo bối của mình không được thoải mái lúc làm.
Trán Mạnh Tiểu Bắc tì lên cửa, hai chân tách ra, Thiếu Đường từ phía sau đè lên người cậu tiến vào, khiến hai chân cậu gần như không thể duỗi thẳng, ngỡ như bị một vật cực cứng xuyên thấu vào trong, bụng dưới bị đối phương dần dần lấp đầy, bên trong nóng rẫy tựa lò thiêu. Thứ cảm xúc đó quá đỗi rõ ràng, không thể phớt lờ, mặc dù đã bôi trơn đầy đủ, song khi dương v*t thô to rắn đanh đó xé mở da thịt, đâm vào bên trong, toàn bộ cơ thể tựa như bị banh mở kéo căng, hai chân không thể khép vào.
Mạnh Tiểu Bắc cũng không hề kêu rên, cực khí phách im lặng đón nhận Thiếu Đường.
Trong phút giây đau đớn, mười ngón chân Tiểu Bắc quặp chặt trên nền đất run lên.
Thiếu Đường thở dồn dập, hơi thở nặng nề, như thể đang rất sung sướng hưởng thụ. Anh chôn mặt nơi hõm gáy Tiểu Bắc, dỗ cậu: “Đau lắm ha.”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Cái đó của cha quá là to đi.”
Thiếu Đường: “Chịu đựng một chút thôi là đỡ hơn rồi.”
Mạnh Tiểu Bắc bật cười: “Chắc không tới nỗi con bị đâm tới long cả ra đâu ha?”
Lồng ngực Thiếu Đường rung lên như đang cười, hôn mạnh cậu một cái: “Trước đây đã làm mấy lần rồi, thằng nhãi bây cũng chẳng đâm long ông ra được.”
Mạnh Tiểu Bắc nói giọng mũi: “Con cảm thấy, cha ấy, cha còn to hơn cả con… Cha huých đụng tới dạ dày con luôn rồi!”
Đàn ông ấy à, đều thích nghe mấy lời như vậy, hơn nữa còn rất quan tâm nữa cơ. Thiếu Đường cắn cậu một cái, Mạnh Tiểu Bắc bị anh cắn kêu ầm lên.
Thật ra thì, khi dương v*t Thiếu Đường đâm vào trong cơ thể Tiểu Bắc, do xúc động không thể kiềm chế nên càng to càng khủng bố hơn hẳn lúc bình thường. Mạnh Tiểu Bắc mơ hồ cảm thấy được chỗ gồ lên nơi đỉnh đầu dương v*t Thiếu Đường đang được siết sao bên trong cơ thể cậu, vừa di chuyển một cái đã khiến cậu như muốn phát điên! Cậu bật rên lên một tiếng, thoắt cái bị đâm tới điểm nhạy cảm, thật sự nhanh đến không ngờ!
Mạnh Tiểu Bắc nói không được không được, chúng ta phải lên giường thôi, chứ đứng đây ông đây không chịu nổi.
Ấy nhưng Thiếu Đường không muốn rút ra, hai người quyện hòa thành một, cả cơ thể và tâm hồn say mê ngây ngất. Từ đằng sau Thiếu Đường ôm Tiểu Bắc đi về phía trong phòng. Hai người đều trần truồng, vừa mới bước từ trong phòng tắm tràn ngập hơi nước nóng rực ra ngoài Mạnh Tiểu Bắc đã kêu lên: “Lạnh!!! Con mẹ nó chứ sao lại lạnh như vậy!!!”
Thiếu Đường túm ngay lấy cái khăn từ sau cửa, quấn lung tung lên nửa người trên cậu, bao trùm lấy hơi ấm! Hai người vừa ôm lấy nhau vừa cười đùa, run cầm cập bước từng bước một vào phòng ngủ.
Có nhà của chính mình, được ở trong thế giới riêng của hai người, đây chính là điều đẹp đẽ tuyệt vời nhất. Ở nơi đây, hai người có thể trần truồng ở trong phòng đi tới đi lui mà chẳng cần ngại ngần gì.
Từ trong phòng vệ sinh khép kín bé xíu đi ra, xung quanh sáng ngời trống trải, trần nhà cao vợi. Thành phố về đêm, ánh sáng rực rỡ huy hoàng, ánh đèn từ cửa sổ nhà lầu cao tầng xa xa rọi vào trong phòng khách. Cùng ở trong một tiểu khu, hướng về góc chếch chính là khu nhà cao tầng khác, dường như chỉ gần trong gang tấc, hai bên có thể nhìn thấy nhau từ xa, trong phòng còn lấp lóe bóng người!
Tới tận lúc này, Mạnh Tiểu Bắc mới cảm thấy hơi ngượng ngùng, ánh sáng rạng ngời tràn ngập trong đôi mắt cậu, cái cảm giác đó như thể cậu đang hoàn toàn lột trần trước mặt hết thảy mọi người.
Phía dưới hai người cũng đang trong tình trạng “sạch sành sanh”, chẳng che đậy gì. Thiếu Đường hẵng còn đang ở trong cơ thể Tiểu Bắc nên hai chân cậu chẳng thể bước tử tế, bị tách ra hai bên. Cậu bị Thiếu Đường húc về phía trước, dáng đi y chang con vịt. Vừa mới dịch mông thôi mà dương v*t Thiếu Đường đã đâm đến mức cậu không thể kiềm chế, muốn bắn. Cơ thể Tiểu Bắc oằn cong, cả người đỏ rực, chim nhỏ cứng rắn ngay tức khắc được bàn tay to lớn của Thiếu Đường tóm lấy, lực tay anh mạnh mẽ khiến cậu run rẩy.
Tiểu Bắc: “Con… Không xong rồi… Vào trong phòng.”
Thiếu Đường: “Khỏi vào nữa.”
Lúc này Thiếu Đường lại là người giở trò xấu xa. Giọng nói anh nặng nề, khàn đặc, như con sói già lưu manh nói: “Ông đây đợi ngày được ăn bây rất nhiều năm rồi.”
Hai người cứ duy trì bộ dạng đâm rút như vậy ở ngay chính giữa phòng khách, Thiếu Đường như đang cố tình giỡn cậu, vừa làm vừa không ngừng mơn trớn giữa hai chân cậu. Kìm nén quá lâu khiến người đàn ông bộc phát dục vọng, khát khao mãnh liệt nhất, từng phân từng tấc trên cơ thể đều tràn ngập khí thế xâm lược chiếm hữu. Mạnh Tiểu Bắc bị vày vò tới nỗi hai tai bừng đỏ, cả người giống như bị người phía sau treo lên, thúc vào, lơ lửng giữa chân không. Thứ cảm xúc khi cả cơ thể và tâm hồn đều hoàn toàn bị đối phương chiếm lấy, tay chân, toàn thân chìm lút trong những chung đụng thân mật say mê, kích thích tới nỗi cả tâm lý và sinh lý đều cuồng say đắm chìm. Cậu ngẩn ngơ mơ hồ nghĩ, phải chăng đây chính là lần động phòng chính thức của hai người.
Vật vã mãi mới đi tới được bên giường, Mạnh Tiểu Bắc mệt tới mức buông thẳng mình xuống giường, lười biếng nằm sấp.
Từ đằng sau Thiếu Đường đè cả lên người cậu, bập vài cái rồi đột ngột rút ra.
Thiếu Đường ngồi bên giường, vỗ vỗ đùi: “Bây đến đây…”
Trong vô số lần hai người làm sau này, đây chính là tư thế quen thuộc nhất. Thiếu Đường thích để bảo bối cưỡi ở trước mặt rồi ôm lấy nhau. Dẫu cho là ai ở trên ở dưới, thì lần nào con khỉ Mạnh Tiểu Bắc cũng ở phía trên, như một con chó săn ngoan cường không bao giờ chịu khuất phục. Hai bắp đùi cậu quặp lấy phần eo Thiếu Đường, chầm chậm ngồi xuống. Tư thế này có thể đâm tới rất sâu, thậm chí còn sâu hơn cả tư thế đứng vừa rồi. Vừa mới ngồi xuống bộ củ khủng bố đó, Mạnh Tiểu Bắc đã cảm thấy không thể chịu nổi, cơ thể như sắp bị xé làm đôi. Thiếu Đường cúi đầu hôn cậu, ngậm đầu v* cậu, sau đó đột ngột ưỡn hông, đẩy mạnh lên trên. Mạnh Tiểu Bắc kêu vang một tiếng, phóng đãng rên rỉ…
Làm tới giữa chừng, Thiếu Đường rất quan tâm kéo tay cậu qua, kiểm tra xem băng gạc trên tay có bị cọ tới không, máu có thấm ra không.
Thiếu Đường vòng hai tay Tiểu Bắc lại, nâng lên trên, quàng qua cổ mình. Anh di chuyển từng tí từng tí một, cơ bắp đẹp đẽ trên ngực và bụng chầm chậm rung lên theo chuyển động của cơ thể, khoanh rốn run run, khu vực tam giác phía dưới như khu rừng rậm đen thẫm đang bốc cháy, bộ dạng ấy gợi cảm không gì sánh nổi, Mạnh Tiểu Bắc si dại nhìn tới mức mê muội… Hoặc có thể bởi cậu bị Thiếu Đường huých đến nỗi ánh mắt hỗn loạn.
Trên cơ thể hai người đều có vết thương. Trên lưng Thiếu Đường là vết dao không sâu lắm được quấn băng gạc qua loa, vết thương mới chồng lên những vết sẹo mờ mờ từ hồi xưa.
“Tay có đau không?” Thiếu Đường khẽ hỏi.
Mạnh Tiểu Bắc không buồn trả lời, chỉ nhíu mày.
“Tay hay mông đau hơn?”, Thiếu Đường lại hỏi.
Mạnh Tiểu Bắc cười phì một cái. Thực ra chỗ nào cũng đều rất đau, cả hai đều là vết thương rách da xé thịt, hơn nữa còn đều là lần đầu.
Hai vết thương này đều bởi Thiếu Đường, đàn ông ấy mà, chịu đau một chút vì người mình yêu thì có hề gì. Từ lâu trên cổ cậu đã không còn đeo vòng cổ đầu đạn, dây đỏ ngày ấy đã được thay rất nhiều lần, đều hỏng hết cả rồi. Sau đó cậu móc đầu đạn vào chìa khóa, lúc nào cũng mang theo bên người. Trên cổ tay Thiếu Đường vẫn đeo vòng tay mà cậu tết cho, song không phải là chiếc vòng đầu tiên mà cậu tết, cứ đeo hỏng một cái cậu lại tết cái mới đưa anh. Khắp nơi trên cơ thể hai người đều lưu giữ dấu vết của đối phương, cả đời này chẳng thể xóa nhòa.
Đôi bên chẳng hề ngại ngùng e thẹn, cúi đầu nhìn nơi kết hợp. Mạnh Tiểu Bắc lại cứng, căng trướng mà không thể trút, kìm nén tới nỗi sắp không chịu nổi, Thiếu Đường cười nói: “Sói con đúng là trai trẻ, haha.”
Mỗi lần Thiếu Đường di chuyển đều cố ý húc rất mạnh bạo, khiến chỗ đó Tiểu Bắc run lên. Mạnh Tiểu Bắc nhìn dương v*t mình cọ lên bụng dưới Thiếu Đường, quét qua đường rãnh cơ bụng anh, cảm giác như bị điện giật, cực kỳ thoải mái, thỏa mãn vô cùng.
Lần đầu tiên mãi mãi sẽ là ký ức ấn tượng khắc sâu nhất, bất kể nỗi đau đớn trên thân thể hay trong linh hồn nhau.
Cơ thể Thiếu Đường cường tráng, lại ở độ tuổi chín chắn vững vàng, có khả năng kiềm chế, có thể giữ lâu không bắn. Về sau Mạnh Tiểu Bắc chẳng thể ngồi yên, hai đùi tách ra buông xuống, vết thương trên tay hơi thấm máu, không phải do bị đụng tới mà là bởi quá đỗi xúc động, hưng phấn, ngón tay xoắn xuýt, tự làm mình chảy máu.
Thiếu Đường ôm cậu nằm thẳng xuống giường. Anh kéo hai tay cậu qua chăm chú ngắm nhìn rồi cúi đầu hôn lên từng móng tay một, hôn lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út cậu. Ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc mơ hồ, vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt khi Thiếu Đường hôn tay mình. Cả người anh trần truồng quỳ gối trước hai chân cậu, tựa như một vị thần, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, đôi mắt thăm thẳm biển sâu, tựa như đại dương cuồn cuộn khôn cùng không bờ bến.
Hai người mặt đối mặt tiếp tục làm, cùng nhau đắm chìm trong khoái cảm lúc chung đụng ái ân. Bên dưới Mạnh Tiểu Bắc dần dần thích ứng, đau đớn chầm chậm tan biến, nơi nào đó bị đâm tới mức ướt đẫm. Cơ thể siết sao được lấp kín, lút đầy khiến cho cậu cảm nhận được sự an toàn mà trước nay chưa từng có được. Hai người kẻ trên người dưới đều sung sướng vô ngần, bừng lên thứ cảm xúc thỏa mãn hơi khác nhau.
Lần này Thiếu Đường làm vẫn còn chưa ra hết sức, chưa bùng phát hoàn toàn bởi vẫn e ngại vết thương trên tay bảo bối. Thiếu Đường cất giọng khàn khàn ra lệnh: “Gọi cha là ông xã.”
Tiểu Bắc bị húc vào đến khoan khoái sung sướng, ánh mắt hỗn loạn: “… Dạ?”
Thiếu Đường lại nhắc lại, giọng điệu dịu dàng hơn một chút: “Gọi người đàn ông của bây là ông xã.”
Mạnh Tiểu Bắc nghe rõ rành rành, nheo mắt lại, khóe miệng cong cong cực ngầu: “… Cha nhỏ.”
Thiếu Đường: “…”
Mạnh Tiểu Bắc cười vang, ngông cuồng càn rỡ, những sợi tóc mái mềm mại xõa tung vương trên mặt, trên gối, đôi mắt cười đến mức híp hết lại.
Chàng thiếu niên đẹp trai phóng khoáng tựa như con gió này chính là người đã từng khiến Thiếu Đường hết lần này tới lần khác tự hỏi chính mình, nửa cuộc đời này hai người quấn quýt bên nhau, liệu có thể kéo dài được bao lâu.
Trong mắt Thiếu Đường rực đỏ ngọn lửa ham muốn, dục vọng trộn với cơn tức giận, anh đè lên người Tiểu Bắc thục mạng húc vào, đến nỗi hai hòn trứng cũng sắp đâm vào cơ thể Mạnh Tiểu Bắc. Tiểu Bắc bị dập vào tới mức gầm lên. Bên dưới Thiếu Đường rắn chắc mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác, liên tiếp dã man, thô bạo ra vào, khiến Tiểu Bắc như rơi vào cơn cuồng điên, hai đùi không chịu nổi run rẩy co giật, nơi rãnh mông giống như bị húc tới mức sắp long ra.
Chân tay Mạnh Tiểu Bắc buông sõng soài trên giường, xin tha: “Đừng, đừng, đừng, con không quậy nữa, không đùa nữa!!!…”
Tiểu Bắc: “Cha con sai rồi.”
Thiếu Đường: “Bây lại gọi là gì cơ?”
Tiểu Bắc: “Lộn lộn!!!… Ông xã ông xã!!!…”
Mạnh Tiểu Bắc bị đỉnh tới mức trào cả nước mắt, sắp khóc tới nơi nhưng môi vẫn nở nụ cười, mồm miệng rối loạn xin tha, cậu sắp bị người đàn ông của mình làm tới chết rồi… Chết kiểu này nhất định sẽ vô cùng sung sướng.
dương v*t Thiếu Đường bên trong Tiểu Bắc ra sức liều chết xông pha, mỗi lần va chạm cơ ngực anh lại rung lên. Tầm nhìn của Mạnh Tiểu Bắc thoắt mơ hồ, giây phút bị đâm tới chỗ đó, mông đột ngột co rút, dương v*t cương tức tới không chịu nổi, nước mắt bỗng nhiên trào xuống vương đầy mặt.
Thiếu Đường ôm chặt lấy hai đùi cậu, gầm lên bắn vào trong, tinh dịch nóng bỏng bắn tung tóe tận sâu.
Khoảnh khắc bắn tinh, Thiếu Đường vùi mặt xuống ngực Tiểu Bắc, hai người cùng run lên. Mạnh Tiểu Bắc láng máng nghe được giọng nói thủ thỉ của Thiếu Đường, hình như từ lồng ngực cậu, hòa cùng tiếng tim đập khe khẽ vang lên “bảo bối”…
Cậu bị tinh dịch tưới nóng đến mức hai mắt thất thần, trong cơn mê loạn cảm giác quy đầu được ngậm vào, ấm áp bao bọc.
Thiếu Đường cúi xuống liếm mút giúp cậu bắn ra, cực thích. Hai người ôm chặt nhau tới mười phút, không hề nhúc nhích, đắm chìm trong dư vị cao trào, chẳng hề muốn mở mắt, chỉ muốn cứ như thế này mãi tới thiên trường địa cửu.
…
Vài ngày sau, vết thương trên tay Mạnh Tiểu Bắc đóng vảy, cậu lại đi đến bệnh viện bôi thuốc, được kê một đống thuốc mỡ nhét vào trong hành lý.
Cậu buộc phải rời Bắc Kinh lần nữa, về Tây An học bổ sung văn hóa, chuẩn bị thi đại học.
Ban ngày Thiếu Đường ra ngoài làm chút công chuyện. Anh không nói thật với Mạnh Tiểu Bắc việc anh lén nhờ người đánh tiếng hỏi han với phòng tuyển sinh của trường Học viện Mỹ thuật, chuyển lời vài câu. Về lâu dài, Thiếu Đường lo tay Tiểu Bắc gặp vấn đề; còn hiện tại, anh sợ rằng vị giảng viên già biết Tiểu Bắc kia cố tình ngáng chân cậu.
Không phải Thiếu Đường muốn mượn quan hệ đi cửa sau, bằng mọi giá nhồi nhét Tiểu Bắc vào trường này. Nếu lúc ấy anh có ý đi đường tắt, động tay động chân vào danh sách đầu vào bên trường Học viện Mỹ thuật thì cũng không phải là anh không làm được. Thế nhưng Thiếu Đường nghĩ rằng nếu mình làm như vậy, nếu kết quả trúng tuyển của Tiểu Bắc lại là do anh dùng tiền mua, mượn danh tiếng quan chức mà cướp lấy, chẳng khác nào khinh rẻ coi thường quá trình phấn đấu cố gắng suốt mấy năm qua của Bắc Bắc… Lẽ nào bảo bối của anh không thể dựa vào chính thực lực bản thân thi đậu hay sao?
Người làm nghệ thuật đều có khí phách, khí tiết thanh cao, Tiểu Bắc cũng sẽ không đồng ý làm vậy.
Thiếu Đường chỉ nói đơn giản rằng con anh là thí sinh xuất sắc nhất đến từ Tây An, có thiên phú về nghệ thuật, lại chăm chỉ siêng năng. Chỉ tiêu ở tỉnh Tây Bắc chỉ có một hai người, thành tích Mạnh Tiểu Bắc thi được bao nhiêu điểm thì là bấy nhiêu điểm, chúng tôi tuyệt đối không tranh cướp suất của người khác, chỉ có điều vị trí của con trai tôi không thể bị người khác đi cửa sau giật mất, không thể bị ai khác giở trò “dìm” đi. Sau cùng có thể thi đậu hay không, bọn con em chúng ta đều phải dựa vào chính năng lực của mình, chúng tôi đợi thành tích được chấm công bằng.
Mạnh Tiểu Bắc và Thiếu Đường “làm việc chính” xong xuôi, ở dưới lầu nhà mới nhìn thấy trên hòm thư rõ ràng có tên của thầy Tiêu Dật, là quảng cáo lớp học bổ túc, danh xưng là Nhất Lan Lí. Hai năm nay thầy Tiêu có thể tìm được công việc phù hợp, bữa cơm bữa cháo đủ sống qua ngày, Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy rất vui mừng, dù sao đi nữa cũng không nên đẩy người khác đến con đường cùng.
Buổi tối trước khi đi, Mạnh Tiểu Bắc ăn cơm ở nhà bà nội, chào tạm biệt mọi người, sau đó đột nhiên hùng hùng hổ hổ gọi điện cho cha nhỏ.
Mạnh Tiểu Bắc nói, Thiếu Đường cha qua đây đi, con còn một chuyện quan trọng muốn làm, con phải xử lý cái thằng mất nết đó.
Thiếu Đường chẳng hiểu mô tê gì, hỏi bây muốn xử ai?
Mạnh Tiểu Bắc gào lên trong điện thoại: “Con muốn xử Lượng Lượng! Con là anh em chí cốt, chiến hữu thân thiết nhất của Lượng Lượng, suốt bao nhiêu năm như vậy bọn con lén lút cùng nhau lập hội làm việc xấu, hai chúng con chẳng ai vứt bỏ đối phương, tâm liền tâm, ấy vậy mà đ*t mẹ thằng nhãi đó, giờ nó rõ ràng muốn vứt bỏ con, tìm người khác cấu kết làm việc xấu!… Không được, con nhất định phải đến nhà bọn nó tra xem!”
Thiếu Đường không nhịn nổi mắng: “Tiểu Bắc, bây không thể để cho ông yên vài ngày à? Bây giờ bây là người bệnh đó, bây có ý thức được điều đó không hả?”
Mạnh Tiểu Bắc phân trần: “Tay con bị thương nhưng chân con đâu có sao, đầu con cũng không bị đụng ngu đi! Thằng mất nết Kỳ Lượng muốn lừa con, không biết ông đây dữ thế nào, con phải đến nhà nó tóm gọn một mẻ.”
Mạnh Tiểu Bắc nghe thấy được bên kia điện thoại sói cha nóng nảy bực bội đá một cú lên cửa phòng làm việc, ấy nhưng sau rốt vẫn phải chịu thua con sói nhỏ.
Lúc Thiếu Đường đi làm về đã tám chín giờ, muộn lắm rồi, bên ngoài trời tối đen như mực, đèn đuốc cửa hàng hai bên đường sáng trưng.
Đêm đó, gần nhà máy số hai, ở cánh cửa sắt to đùng cổng ra vào bên đường treo biển hiệu của một trường dạy nghề nào đó, Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên nói: “Trường này chính là trường thầy Tiêu Dật dạy bổ túc mà?!”
Đúng lúc đó, lớp bổ túc tan học, rất đông học sinh ùa ra từ cổng trường, dưới màn đêm đạp xe rời trường, ai về nhà người nấy. Lúc đó vẫn chưa có cơ sở giáo dục tự mở quy mô lớn giống như Tân Đông Phương. Các lớp học bù, bổ túc và thi đấu Olympic đều phụ thuộc vào trường học hoặc cục giáo dục, thuê giảng đường đại học, lén mở lớp, vào lúc rảnh thì đi học, trả lương cao mời giáo viên đã có thâm niên. Vậy nên một số giáo viên đã về hưu bèn tới mấy chỗ như này kiếm thêm. Tất nhiên, cũng có những giáo viên giảng dạy không chính quy, nằm ngoài cơ chế nhà nước giống như Tiêu Dật.
Từ xa Tiểu Bắc nhìn thấy Tiêu Dật đang ở cửa lầu, mặc áo bành tô đã được cài nút áo cẩn thận, choàng khăn quàng cổ, lúc đi đường đút một tay trong túi áo, vẫn bộ dáng thư sinh nhã nhặn văn hóa như xưa.
Tiêu Dật đi ra từ lớp bổ túc của trường trung học kia. Ngay bên cạnh, lớp luyện thi đại học cấp tốc cũng tan học, Kỳ Lượng mặc áo bành tô khuy sừng trâu đeo khăn quàng cổ màu xanh lam cũng bước ra.
Mới liếc Kỳ Lượng một cái thôi mà mắt Tiểu Bắc như sắp long ra rơi xuống. Cậu đột nhiên vỡ ra vì sao khi thấy Kỳ Lượng quàng chiếc khăn đó, cậu lại thấy quen mắt tới vậy.
Mạnh Tiểu Bắc nghiêng người nấp ở phía sau hòn non bộ, ra sức chỉ vào hai người cách cậu hơn mười mét, nháy mắt với Thiếu Đường. Thiếu Đường giơ ngón tay bảo cậu đừng lên tiếng, ngoắc ngoắc tay, ra lệnh rút ra sau giãn khoảng cách, mấy trò theo dõi này thì nhóc con hẵng còn phải học ông đây dài.
Hai người kia cúi đầu đi đường trong đám người đạp xe, không ngừng nói chuyện. Lúc Kỳ Lượng nói, cậu khoa chân múa tay, vẻ mặt vô cùng phong phú sống động, rất hay bĩu môi tức giận, bực bội vì bài vở quá khó, mẹ nó chứ ông đây cũng không muốn lại phải học ở mấy trường học rách nát trong nước này! Vẻ mặt Tiêu Dật hơi thay đổi, cười Kỳ Lượng. Hình như Tiêu Dật đã đổi kính mắt gọng vàng, khiến cho y trông trẻ hơn rất nhiều.
Thầy Tiêu đi đến cửa hàng thực phẩm bên đường đứng xếp hàng, mua một túi đồ chín, một túi mì thái.
Lúc Tiêu Dật chọn thức ăn, Kỳ Lượng thõng tay, đứng quay lưng lại quầy hàng, buồn chán dáo dác ngó xung quanh, rảnh rang huýt sáo. Dù sao thì cậu cũng chẳng biết nấu ăn, nấu mì hay mua loại mì gì cậu hoàn toàn mù tịt.
Tiêu Dật hỏi: “Ăn mì Phiến Nhi Xuyên nhé, hay ăn mì Đả Lỗ?” (157)
157. Mì Đả Lỗ:
Kỳ Lượng nhún vai: “Ăn mãi một loại em chán lắm rồi, chẳng còn thấy ngon!”
Tiêu Dật: “Vậy em thích ăn gì?”
Kỳ Lượng: “… Mì xào đậu cô ve, thầy biết làm không?” (158)
158. Mì xào đậu cô ve:
Thế là Tiêu Dật lại mua nửa kí lô đậu cô ve, hai củ tỏi với một nhánh hành. Người phương Nam thường không thích ăn kiểu này, nhưng bởi Lượng Lượng thích đậm vị như vậy nên y mua.
Kỳ Lượng chỉ vào quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh, Tiêu Dật lắc đầu, cười gượng gạo. Kỳ Lượng sống chết kéo đối phương qua, mua hai xiên hồ lô củ từ phết đường to, loại củ từ phết đường này ăn rất ngon. Hai người đứng trong gió ăn, sung sướng thích thú, ăn đến mức khóe miệng dính đầy vụn đường.
Kỳ Lượng tiện tay kéo khăn quàng cổ lên lau miệng!
Thầy Tiêu vội kéo tay cậu lại, không cho cậu dùng khăn quàng lau, bẩn, làm hỏng cả khăn.
Kỳ Lượng nhíu mày: “Không dùng khăn vậy em dùng gì lau?” Ngay sau đó vác bộ mặt lưu manh giờ trò xỏ lá: “Vậy thầy qua liếm cho em nhé? Thầy đến đây, đến đây!”
Thầy Tiêu nhếch môi, dường như hơi ngượng ngùng, cúi đầu dịch ra, mặc kệ Kỳ Lượng.
Từ xa xa Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy Kỳ Lượng kéo khăn quàng cổ dài của thầy Tiêu, che lên mặt đối phương, như thể đang đùa cợt, sau đó ở bên đường trèo lên chiếc mô tô ba bánh. (159)
159. Xe mô tô ba bánh:
Thời đó, xe con riêng chưa phổ biến lắm, mô tô ba bánh vừa tiện dụng vừa dễ dùng, không chỉ có thể chở người mà còn có thể chở đồ. Khăn quàng và vạt áo bành tô của Kỳ Lượng bay phấp phới trong gió đêm, bộ dạng cực kỳ phóng khoáng, rất ngông nghênh lái xe mô tô đèo thầy Tiêu về nhà.
Cảnh báo: 18+
Chỗ ở của Thiếu Đường nằm trong tiểu khu có vị trí rất tốt, gần ngay Thiên Đàn, từ trên lầu cao có thể thỏa thích nhìn ngắm điện thờ Kỳ Niên, một năm bốn mùa, cây cối sum sê um tùm, cảnh sắc tráng lệ lộng lẫy.
156. Thiên Đàn: là một di sản văn hóa thế giới, nằm ở phía Nam Bắc Kinh.
Sau khi Mạnh Tiểu Bắc dọn đến đây mới phát hiện ra điện Kỳ Niên cũng có bảo vệ canh gác, phải mua vé vào. Hồi cậu ở đây thời những năm 70, 80, muốn thăm thú nơi này không cần phải mua vé, thời thế đúng là thay đổi quá nhanh.
Hướng về phía Bắc, khu nhà của bọn họ cách tổng cục thể thao quốc gia rất gần. Gần đó chính là khu tập thể của tổng cục huấn luyện, mỗi ngày người ra người vào đều là vận động viên quốc gia. Lúc Thiếu Đường lái xe qua đó, Mạnh Tiểu Bắc chỉ tay qua cửa kính nói: “Cha coi người đàn ông kia kìa, chính là vận động viên đánh bóng rổ ha, là cái gã cao hai mét ba mươi phân đó!… Cao thật đó…”
Thiếu Đường liếc mắt ngó, cười phán: “Cao thiệt, cũng phải gần bằng hai ta đứng chồng lên nhau chứ đùa.”
Trong tiểu khu bọn họ ở, cũng có phòng được phân cho công nhân viên chức và vận động viên, người ở đây đều là người nhà nước cả. Nơi đây được tiến hành xanh hóa, rất đẹp. Từ cổng khu nhà đi vào, Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy trên hòm thư có dán vài tờ giấy quảng cáo nho nhỏ, của trường học hay lớp năng khiếu thi Olympic nào đó, rồi thi đại học học bổ túc gì gì đó, những lớp này đều là lớp học thêm tự mở nên học phí rất cao.
Trên giấy còn ghi tên giáo viên, Mạnh Tiểu Bắc chỉ thoáng nhìn qua chứ không ngó kỹ. Trên tờ giấy đó có tên người cậu biết.
Hai người ở trong phòng tắm, nước ấm từ bình nóng lạnh chảy xuống, Thiếu Đường cọ chà tắm rửa cho thằng con.
Hai tay Mạnh Tiểu Bắc quấn băng gạc, để tránh dính nước nên cậu đã đứng ở ngoài phạm vi của vòi hoa sen. Cậu cởi quần áo trần truồng đứng đó, để Thiếu Đường tắm rửa giúp mình.
Đôi bên đều trần trùng trục, nhìn thẳng về phía nhau. Thiếu Đường thoa dầu gội đầu lên tóc Tiểu Bắc, đánh tung bọt, làm bộ lạnh lùng ung dung, nốt ruồi trên khóe môi vừa rung lên cái là anh đập bụp phát đống bọt xà phòng lên mũi Tiểu Bắc.
“Á…”, Mạnh Tiểu Bắc nhíu mày: “Cha chơi đểu con hả?”
Hai tay Mạnh Tiểu Bắc cuốn băng gạc, không thể phản kháng, năng lực chiến đấu đánh trả bằng không. Cậu bỗng dưng nhảy chồm lên, cọ mũi lên mặt Thiếu Đường.
Thiếu Đường nhanh nhẹn né, cười xấu xa, lại đập một cú cho Tiểu Bắc ăn ngập mồm bọt xà phòng!
“Ối…”
Mạnh Tiểu Bắc chẳng hề chịu yếu thế, bởi cậu không thể xài tay nên đá thẳng một cú xuống phía dưới Thiếu Đường hướng về chỗ đó. Thiếu Đường gầm lên: “Làm gì thế hử? Bây tính làm toi đời người đàn ông của mình hả?”
Mạnh Tiểu Bắc mạnh mẽ dùng một chân tấn công, nền nhà ướt nước trơn trượt khiến cậu lảo đảo, oạch một cái nghiêng người về phía sau, suýt thì ngã chổng vó.
Thiếu Đường vội ôm lấy cổ cậu kéo lại, ngay tức khắc khuôn mặt đôi bên dính đầy bọt xà phòng của nhau. Trong phòng tắm tràn ngập tiếng cười thô bỉ xấu xa…
Lúc ở nhà Thiếu Đường thường xài đồ rất đơn giản, vậy nên trên bồn rửa tay chỉ lèo tèo vài thứ. Vào bộ đội nhiều năm tạo cho anh thói quen sống giản dị mộc mạc, không thích dùng mấy thứ đồ thời thượng lúc đó như đồ nước ngoài, Olay gì đó, tắm rửa đều xài xà phòng thơm hết. Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu nhìn, Thiếu Đường cầm miếng xà bông đen trong suốt cọ tới lui trên người cậu, ngỡ như đang vuốt ve mơn trớn, nhưng rồi lại như không phải, như có như không. Lúc bánh xà phòng cọ lên cơ bắp trên lồng ngực, đầu v* đỏ sẫm của Tiểu Bắc cứng lên ngay tắp lự, sưng thành một hạt đậu đỏ rắn đanh.
Thiếu Đường đã nhìn thấy cả.
Con mắt Mạnh Tiểu Bắc đen thẫm, yết hầu run run, cơ ngực rắn chắc cường tráng, như con sói lăm lăm nhìn đối phương, phía dưới cương cứng. Dục vọng ẩn dưới đám lông rậm rạp đen thui ngạo nghễ ngẩng đầu chọi về phía Thiếu Đường. Vốn là Thiếu Đường chỉ muốn tắm cho Tiểu Bắc thôi chứ không hề có thêm bất kỳ động tác bậy bạ gợi tình nào. Thiếu Đường chuyển tầm mắt, ánh nhìn lượn một vòng quanh trần nhà tối mờ, vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại vừa bừng bừng khát vọng sâu sắc, đôi mắt ngập nước như phủ sương… Anh đã kìm nén lâu lắm rồi. Chỉ bởi một câu nói “đợi bây mười tám tuổi” mà anh có thể kìm nén, nhẫn nhịn tới tận khi Tiểu Bắc mười tám tuổi rưỡi. Đối với một người đàn ông tinh lực dư thừa, đang độ tuổi tráng kiệt sung mãn như anh, quả thực khó vô cùng.
Ánh mắt Tiểu Bắc thoáng lướt qua bờ xương hông Thiếu Đường, điếc không sợ súng nói: “Ái chà, cha cũng dựng lên rồi kìa.”
Thiếu Đường đốp lại: “Khỏi nhìn, bây nhìn cha chẳng lẽ cha không phản ứng?”
Mạnh Tiểu Bắc còn chưa kịp nói gì, Thiếu Đường đã áp lại đè cả người lên cậu, ép nghiến cậu vào bên tường! Bờ lưng Mạnh Tiểu Bắc đập lên vách tường đẫm nước, đầu Thiếu Đường ghé lại ráo riết ngấu nghiến hôn cậu. Mạnh Tiểu Bắc kìm lòng chẳng đặng ôm chầm lấy anh, quàng đôi bàn tay quấn đầy băng gạc quanh cổ Thiếu Đường. Thiếu Đường nghiêng đầu mút lấy bờ môi cậu, đầu lưỡi đôi bên vấn vít, cả hai đều có thể cảm nhận được lồng ngực cường tráng của đối phương đang chầm chậm run lên trong luồng hơi nước nóng rực.
Mạnh Tiểu Bắc khàn giọng hỏi: “Làm không?”
Đôi mắt Thiếu Đường giăng kín làn sương mờ, anh thốt lên một câu đầy mâu thuẫn: “Làm! Bây như này có thể làm sao?”
Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức đáp không chút do dự: “Có thể, con muốn làm!”
…
Bọt xà phòng trên cơ thể hai người dần bị nước bắn tung tóe xung quanh cuốn sạch từng chút một, lộ ra cơ thể trần truồng trơn tuồn tuột, cảm giác khi hai cơ thể siết sao cuốn vào nhau thật quá đỗi diệu kỳ. Thiếu Đường mãnh liệt ve vuốt cơ thể, bờ mông, bắp đùi Tiểu Bắc, lực tay anh mạnh mẽ, bừng bừng ham muốn dữ dội không thể kìm nén của một người đàn ông. Bản thân Mạnh Tiểu Bắc muốn phản kháng nhưng bất lực, chỉ có thể đón nhận dục vọng từ Thiếu Đường, hai bên xương sườn sắp bị anh đè nén phát ra tiếng tới nơi. Hơi nước nóng rực khiến cậu không thể thở nổi, phổi như bị nghẹt. Tất cả mọi giác quan bỗng như dồn hết xuống thân dưới, hóa thành những cơn sóng khoái cảm trùng trùng điệp điệp, từng tầng từng tầng ngấu nghiến cắn nuốt Tiểu Bắc…
Trong phòng tắm tiếng nước chảy rào rào vang lên rất lâu, chẳng biết tự khi nào bị Thiếu Đường vung tay gạt tắt.
Tiếng nước đột ngột ngừng bặt, vang vọng bên tai chỉ còn lại tiếng hôn môi và xác thịt riết vào nhau cùng tiếng thở dốc hổn hển nặng nề.
Thiếu Đường nói: “Giơ cao tay lên, đừng đụng vào.”
Mạnh Tiểu Bắc nghe lời giơ hai tay lên, hoàn toàn giao quyền chủ động cho đối phương.
Thiếu Đường khẽ nói tiếp: “Quay người lại…”
Mạnh Tiểu Bắc vừa quay người lại đã bị Thiếu Đường tóm chặt lấy bộ phận nhạy cảm yếu ớt đó. Bờ lưng cậu vừa khẽ lay động đã cảm thấy dương v*t Thiếu Đường chọc vào bờ mông mình. Bên dưới hai cơ thể cường tráng sát sao kề khít, Thiếu Đường từ tốn vuốt ve nơi đó, chơi đùa dương v*t cậu, ngón tay ram ráp mạnh mẽ cọ mài quy đầu tới mức Tiểu Bắc khẽ rên lên. Cậu vừa mới phát ra âm thanh, Thiếu Đường đã thở gấp áp lên cắn vành tai cậu, chụp bàn tay to lớn lên bờ ngực cậu.
Mạnh Tiểu Bắc vội xin tha: “Nhẹ… nhẹ thôi… Ưa… ah, ah…”
Bàn tay Thiếu Đường thuần thục kỹ xảo, vừa vuốt ve thân dưới Tiểu Bắc vừa dùng đầu ngón tay gãi gãi cào lên hòn trứng. Nơi đó vô cùng nhạy cảm mềm yếu, Tiểu Bắc không kìm được cọ mông lên đám lông rậm rạp bên dưới Thiếu Đường, hai người điên dại say mê cọ xát. Trong khoảnh khắc bắn tinh, nơi cuối xương cụt dấy lên một luồng khoái cảm cực hạn, đùi Mạnh Tiểu Bắc co siết, như muốn khuỵu xuống. Không hiểu vì sao đầu ngực đột nhiên run rẩy dữ dội, trong lòng cuồn cuộn trào lên một nỗi khát vọng khôn cùng, sau khi bắn xong lại càng thêm trống rỗng vô vàn, như thể vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn. Cậu muốn Thiếu Đường tiến vào cơ thể cậu, muốn Thiếu Đường làm cậu!
Hai bàn tay Mạnh Tiểu Bắc không thể cử động nên chỉ có thể để mặc cho Thiếu Đường tung hoành dẫn dắt, trong lòng rạo rực sung sướng. Cậu ngả người về sau, dựa lên bả vai Thiếu Đường, được cha nhỏ cưng chiều đến thế, dẫu có phải chết trong lòng đối phương, cậu cũng thỏa mãn cam lòng. Trên tường phản chiếu bóng hình của hai người hòa làm một, gân xanh trên cổ Thiếu Đường nổi lên đập rần rật rần rật, cơ bắp bả vai dưới ánh đèn như phát sáng, cả người trần trụi gợi cả chết người, chỉ mới nhìn thôi mà ngỡ như đã chìm sâu vào cơn kích thích tột cùng. Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy nơi đó của Thiếu Đường càng ngày càng cứng, đỉnh vào kẽ mông cậu, như thể không thể kìm nén thêm một giây một khắc nào nữa.
Từ trong ngăn kéo của bồn rửa tay, Thiếu Đường lấy ra một tuýp gel trong suốt có bao bì cao cấp ghi chữ nước ngoài, xem ra anh đã chuẩn bị từ lâu.
Tay Mạnh Tiểu Bắc đang bị băng bó nên chỉ có thể rướn cổ qua nhìn: “Trên đó viết gì á?”
“Không có gì!”, Thiếu Đường nghiêm mặt, không hề hoảng hốt, tay giấu tuýp gel đó đi, khăng khăng không cho cậu nhìn.
Mạnh Tiểu Bắc cười kêu lên: “Đồ gì đó cha cho con coi coi!… Dầu sao thì cũng là đồ bôi lên mông con mà, rốt cục là cái gì vậy!!!”
Hồi trước khi hai người chính thức “làm” cũng chưa từng sử dụng qua mấy thứ này. Tìm bừa kem đánh răng, dầu gội đầu, gel tắm hoặc nhổ chút nước bọt rồi cứ thế gắng gượng xông vào, ấy thế mà còn làm rất dữ dội điên cuồng. Nói chung là, cơ thể Thiếu Đường cường tráng có thể chịu được, với lại Mạnh Tiểu Bắc luôn cảm thấy vào khoảnh khắc Thiếu Đường bị đâm tới đau đớn, nom vẻ mặt anh còn sung sướng đê mê hơn lúc thường…
Bình thường Thiếu Đường tắm rửa cạo râu đều dùng đồ rẻ tiền, đây là món đồ nước ngoài duy nhất mà anh để tâm tốn công mua, là hàng cao cấp, bởi anh sợ bảo bối của mình không được thoải mái lúc làm.
Trán Mạnh Tiểu Bắc tì lên cửa, hai chân tách ra, Thiếu Đường từ phía sau đè lên người cậu tiến vào, khiến hai chân cậu gần như không thể duỗi thẳng, ngỡ như bị một vật cực cứng xuyên thấu vào trong, bụng dưới bị đối phương dần dần lấp đầy, bên trong nóng rẫy tựa lò thiêu. Thứ cảm xúc đó quá đỗi rõ ràng, không thể phớt lờ, mặc dù đã bôi trơn đầy đủ, song khi dương v*t thô to rắn đanh đó xé mở da thịt, đâm vào bên trong, toàn bộ cơ thể tựa như bị banh mở kéo căng, hai chân không thể khép vào.
Mạnh Tiểu Bắc cũng không hề kêu rên, cực khí phách im lặng đón nhận Thiếu Đường.
Trong phút giây đau đớn, mười ngón chân Tiểu Bắc quặp chặt trên nền đất run lên.
Thiếu Đường thở dồn dập, hơi thở nặng nề, như thể đang rất sung sướng hưởng thụ. Anh chôn mặt nơi hõm gáy Tiểu Bắc, dỗ cậu: “Đau lắm ha.”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Cái đó của cha quá là to đi.”
Thiếu Đường: “Chịu đựng một chút thôi là đỡ hơn rồi.”
Mạnh Tiểu Bắc bật cười: “Chắc không tới nỗi con bị đâm tới long cả ra đâu ha?”
Lồng ngực Thiếu Đường rung lên như đang cười, hôn mạnh cậu một cái: “Trước đây đã làm mấy lần rồi, thằng nhãi bây cũng chẳng đâm long ông ra được.”
Mạnh Tiểu Bắc nói giọng mũi: “Con cảm thấy, cha ấy, cha còn to hơn cả con… Cha huých đụng tới dạ dày con luôn rồi!”
Đàn ông ấy à, đều thích nghe mấy lời như vậy, hơn nữa còn rất quan tâm nữa cơ. Thiếu Đường cắn cậu một cái, Mạnh Tiểu Bắc bị anh cắn kêu ầm lên.
Thật ra thì, khi dương v*t Thiếu Đường đâm vào trong cơ thể Tiểu Bắc, do xúc động không thể kiềm chế nên càng to càng khủng bố hơn hẳn lúc bình thường. Mạnh Tiểu Bắc mơ hồ cảm thấy được chỗ gồ lên nơi đỉnh đầu dương v*t Thiếu Đường đang được siết sao bên trong cơ thể cậu, vừa di chuyển một cái đã khiến cậu như muốn phát điên! Cậu bật rên lên một tiếng, thoắt cái bị đâm tới điểm nhạy cảm, thật sự nhanh đến không ngờ!
Mạnh Tiểu Bắc nói không được không được, chúng ta phải lên giường thôi, chứ đứng đây ông đây không chịu nổi.
Ấy nhưng Thiếu Đường không muốn rút ra, hai người quyện hòa thành một, cả cơ thể và tâm hồn say mê ngây ngất. Từ đằng sau Thiếu Đường ôm Tiểu Bắc đi về phía trong phòng. Hai người đều trần truồng, vừa mới bước từ trong phòng tắm tràn ngập hơi nước nóng rực ra ngoài Mạnh Tiểu Bắc đã kêu lên: “Lạnh!!! Con mẹ nó chứ sao lại lạnh như vậy!!!”
Thiếu Đường túm ngay lấy cái khăn từ sau cửa, quấn lung tung lên nửa người trên cậu, bao trùm lấy hơi ấm! Hai người vừa ôm lấy nhau vừa cười đùa, run cầm cập bước từng bước một vào phòng ngủ.
Có nhà của chính mình, được ở trong thế giới riêng của hai người, đây chính là điều đẹp đẽ tuyệt vời nhất. Ở nơi đây, hai người có thể trần truồng ở trong phòng đi tới đi lui mà chẳng cần ngại ngần gì.
Từ trong phòng vệ sinh khép kín bé xíu đi ra, xung quanh sáng ngời trống trải, trần nhà cao vợi. Thành phố về đêm, ánh sáng rực rỡ huy hoàng, ánh đèn từ cửa sổ nhà lầu cao tầng xa xa rọi vào trong phòng khách. Cùng ở trong một tiểu khu, hướng về góc chếch chính là khu nhà cao tầng khác, dường như chỉ gần trong gang tấc, hai bên có thể nhìn thấy nhau từ xa, trong phòng còn lấp lóe bóng người!
Tới tận lúc này, Mạnh Tiểu Bắc mới cảm thấy hơi ngượng ngùng, ánh sáng rạng ngời tràn ngập trong đôi mắt cậu, cái cảm giác đó như thể cậu đang hoàn toàn lột trần trước mặt hết thảy mọi người.
Phía dưới hai người cũng đang trong tình trạng “sạch sành sanh”, chẳng che đậy gì. Thiếu Đường hẵng còn đang ở trong cơ thể Tiểu Bắc nên hai chân cậu chẳng thể bước tử tế, bị tách ra hai bên. Cậu bị Thiếu Đường húc về phía trước, dáng đi y chang con vịt. Vừa mới dịch mông thôi mà dương v*t Thiếu Đường đã đâm đến mức cậu không thể kiềm chế, muốn bắn. Cơ thể Tiểu Bắc oằn cong, cả người đỏ rực, chim nhỏ cứng rắn ngay tức khắc được bàn tay to lớn của Thiếu Đường tóm lấy, lực tay anh mạnh mẽ khiến cậu run rẩy.
Tiểu Bắc: “Con… Không xong rồi… Vào trong phòng.”
Thiếu Đường: “Khỏi vào nữa.”
Lúc này Thiếu Đường lại là người giở trò xấu xa. Giọng nói anh nặng nề, khàn đặc, như con sói già lưu manh nói: “Ông đây đợi ngày được ăn bây rất nhiều năm rồi.”
Hai người cứ duy trì bộ dạng đâm rút như vậy ở ngay chính giữa phòng khách, Thiếu Đường như đang cố tình giỡn cậu, vừa làm vừa không ngừng mơn trớn giữa hai chân cậu. Kìm nén quá lâu khiến người đàn ông bộc phát dục vọng, khát khao mãnh liệt nhất, từng phân từng tấc trên cơ thể đều tràn ngập khí thế xâm lược chiếm hữu. Mạnh Tiểu Bắc bị vày vò tới nỗi hai tai bừng đỏ, cả người giống như bị người phía sau treo lên, thúc vào, lơ lửng giữa chân không. Thứ cảm xúc khi cả cơ thể và tâm hồn đều hoàn toàn bị đối phương chiếm lấy, tay chân, toàn thân chìm lút trong những chung đụng thân mật say mê, kích thích tới nỗi cả tâm lý và sinh lý đều cuồng say đắm chìm. Cậu ngẩn ngơ mơ hồ nghĩ, phải chăng đây chính là lần động phòng chính thức của hai người.
Vật vã mãi mới đi tới được bên giường, Mạnh Tiểu Bắc mệt tới mức buông thẳng mình xuống giường, lười biếng nằm sấp.
Từ đằng sau Thiếu Đường đè cả lên người cậu, bập vài cái rồi đột ngột rút ra.
Thiếu Đường ngồi bên giường, vỗ vỗ đùi: “Bây đến đây…”
Trong vô số lần hai người làm sau này, đây chính là tư thế quen thuộc nhất. Thiếu Đường thích để bảo bối cưỡi ở trước mặt rồi ôm lấy nhau. Dẫu cho là ai ở trên ở dưới, thì lần nào con khỉ Mạnh Tiểu Bắc cũng ở phía trên, như một con chó săn ngoan cường không bao giờ chịu khuất phục. Hai bắp đùi cậu quặp lấy phần eo Thiếu Đường, chầm chậm ngồi xuống. Tư thế này có thể đâm tới rất sâu, thậm chí còn sâu hơn cả tư thế đứng vừa rồi. Vừa mới ngồi xuống bộ củ khủng bố đó, Mạnh Tiểu Bắc đã cảm thấy không thể chịu nổi, cơ thể như sắp bị xé làm đôi. Thiếu Đường cúi đầu hôn cậu, ngậm đầu v* cậu, sau đó đột ngột ưỡn hông, đẩy mạnh lên trên. Mạnh Tiểu Bắc kêu vang một tiếng, phóng đãng rên rỉ…
Làm tới giữa chừng, Thiếu Đường rất quan tâm kéo tay cậu qua, kiểm tra xem băng gạc trên tay có bị cọ tới không, máu có thấm ra không.
Thiếu Đường vòng hai tay Tiểu Bắc lại, nâng lên trên, quàng qua cổ mình. Anh di chuyển từng tí từng tí một, cơ bắp đẹp đẽ trên ngực và bụng chầm chậm rung lên theo chuyển động của cơ thể, khoanh rốn run run, khu vực tam giác phía dưới như khu rừng rậm đen thẫm đang bốc cháy, bộ dạng ấy gợi cảm không gì sánh nổi, Mạnh Tiểu Bắc si dại nhìn tới mức mê muội… Hoặc có thể bởi cậu bị Thiếu Đường huých đến nỗi ánh mắt hỗn loạn.
Trên cơ thể hai người đều có vết thương. Trên lưng Thiếu Đường là vết dao không sâu lắm được quấn băng gạc qua loa, vết thương mới chồng lên những vết sẹo mờ mờ từ hồi xưa.
“Tay có đau không?” Thiếu Đường khẽ hỏi.
Mạnh Tiểu Bắc không buồn trả lời, chỉ nhíu mày.
“Tay hay mông đau hơn?”, Thiếu Đường lại hỏi.
Mạnh Tiểu Bắc cười phì một cái. Thực ra chỗ nào cũng đều rất đau, cả hai đều là vết thương rách da xé thịt, hơn nữa còn đều là lần đầu.
Hai vết thương này đều bởi Thiếu Đường, đàn ông ấy mà, chịu đau một chút vì người mình yêu thì có hề gì. Từ lâu trên cổ cậu đã không còn đeo vòng cổ đầu đạn, dây đỏ ngày ấy đã được thay rất nhiều lần, đều hỏng hết cả rồi. Sau đó cậu móc đầu đạn vào chìa khóa, lúc nào cũng mang theo bên người. Trên cổ tay Thiếu Đường vẫn đeo vòng tay mà cậu tết cho, song không phải là chiếc vòng đầu tiên mà cậu tết, cứ đeo hỏng một cái cậu lại tết cái mới đưa anh. Khắp nơi trên cơ thể hai người đều lưu giữ dấu vết của đối phương, cả đời này chẳng thể xóa nhòa.
Đôi bên chẳng hề ngại ngùng e thẹn, cúi đầu nhìn nơi kết hợp. Mạnh Tiểu Bắc lại cứng, căng trướng mà không thể trút, kìm nén tới nỗi sắp không chịu nổi, Thiếu Đường cười nói: “Sói con đúng là trai trẻ, haha.”
Mỗi lần Thiếu Đường di chuyển đều cố ý húc rất mạnh bạo, khiến chỗ đó Tiểu Bắc run lên. Mạnh Tiểu Bắc nhìn dương v*t mình cọ lên bụng dưới Thiếu Đường, quét qua đường rãnh cơ bụng anh, cảm giác như bị điện giật, cực kỳ thoải mái, thỏa mãn vô cùng.
Lần đầu tiên mãi mãi sẽ là ký ức ấn tượng khắc sâu nhất, bất kể nỗi đau đớn trên thân thể hay trong linh hồn nhau.
Cơ thể Thiếu Đường cường tráng, lại ở độ tuổi chín chắn vững vàng, có khả năng kiềm chế, có thể giữ lâu không bắn. Về sau Mạnh Tiểu Bắc chẳng thể ngồi yên, hai đùi tách ra buông xuống, vết thương trên tay hơi thấm máu, không phải do bị đụng tới mà là bởi quá đỗi xúc động, hưng phấn, ngón tay xoắn xuýt, tự làm mình chảy máu.
Thiếu Đường ôm cậu nằm thẳng xuống giường. Anh kéo hai tay cậu qua chăm chú ngắm nhìn rồi cúi đầu hôn lên từng móng tay một, hôn lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út cậu. Ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc mơ hồ, vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt khi Thiếu Đường hôn tay mình. Cả người anh trần truồng quỳ gối trước hai chân cậu, tựa như một vị thần, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, đôi mắt thăm thẳm biển sâu, tựa như đại dương cuồn cuộn khôn cùng không bờ bến.
Hai người mặt đối mặt tiếp tục làm, cùng nhau đắm chìm trong khoái cảm lúc chung đụng ái ân. Bên dưới Mạnh Tiểu Bắc dần dần thích ứng, đau đớn chầm chậm tan biến, nơi nào đó bị đâm tới mức ướt đẫm. Cơ thể siết sao được lấp kín, lút đầy khiến cho cậu cảm nhận được sự an toàn mà trước nay chưa từng có được. Hai người kẻ trên người dưới đều sung sướng vô ngần, bừng lên thứ cảm xúc thỏa mãn hơi khác nhau.
Lần này Thiếu Đường làm vẫn còn chưa ra hết sức, chưa bùng phát hoàn toàn bởi vẫn e ngại vết thương trên tay bảo bối. Thiếu Đường cất giọng khàn khàn ra lệnh: “Gọi cha là ông xã.”
Tiểu Bắc bị húc vào đến khoan khoái sung sướng, ánh mắt hỗn loạn: “… Dạ?”
Thiếu Đường lại nhắc lại, giọng điệu dịu dàng hơn một chút: “Gọi người đàn ông của bây là ông xã.”
Mạnh Tiểu Bắc nghe rõ rành rành, nheo mắt lại, khóe miệng cong cong cực ngầu: “… Cha nhỏ.”
Thiếu Đường: “…”
Mạnh Tiểu Bắc cười vang, ngông cuồng càn rỡ, những sợi tóc mái mềm mại xõa tung vương trên mặt, trên gối, đôi mắt cười đến mức híp hết lại.
Chàng thiếu niên đẹp trai phóng khoáng tựa như con gió này chính là người đã từng khiến Thiếu Đường hết lần này tới lần khác tự hỏi chính mình, nửa cuộc đời này hai người quấn quýt bên nhau, liệu có thể kéo dài được bao lâu.
Trong mắt Thiếu Đường rực đỏ ngọn lửa ham muốn, dục vọng trộn với cơn tức giận, anh đè lên người Tiểu Bắc thục mạng húc vào, đến nỗi hai hòn trứng cũng sắp đâm vào cơ thể Mạnh Tiểu Bắc. Tiểu Bắc bị dập vào tới mức gầm lên. Bên dưới Thiếu Đường rắn chắc mạnh mẽ, hết lần này tới lần khác, liên tiếp dã man, thô bạo ra vào, khiến Tiểu Bắc như rơi vào cơn cuồng điên, hai đùi không chịu nổi run rẩy co giật, nơi rãnh mông giống như bị húc tới mức sắp long ra.
Chân tay Mạnh Tiểu Bắc buông sõng soài trên giường, xin tha: “Đừng, đừng, đừng, con không quậy nữa, không đùa nữa!!!…”
Tiểu Bắc: “Cha con sai rồi.”
Thiếu Đường: “Bây lại gọi là gì cơ?”
Tiểu Bắc: “Lộn lộn!!!… Ông xã ông xã!!!…”
Mạnh Tiểu Bắc bị đỉnh tới mức trào cả nước mắt, sắp khóc tới nơi nhưng môi vẫn nở nụ cười, mồm miệng rối loạn xin tha, cậu sắp bị người đàn ông của mình làm tới chết rồi… Chết kiểu này nhất định sẽ vô cùng sung sướng.
dương v*t Thiếu Đường bên trong Tiểu Bắc ra sức liều chết xông pha, mỗi lần va chạm cơ ngực anh lại rung lên. Tầm nhìn của Mạnh Tiểu Bắc thoắt mơ hồ, giây phút bị đâm tới chỗ đó, mông đột ngột co rút, dương v*t cương tức tới không chịu nổi, nước mắt bỗng nhiên trào xuống vương đầy mặt.
Thiếu Đường ôm chặt lấy hai đùi cậu, gầm lên bắn vào trong, tinh dịch nóng bỏng bắn tung tóe tận sâu.
Khoảnh khắc bắn tinh, Thiếu Đường vùi mặt xuống ngực Tiểu Bắc, hai người cùng run lên. Mạnh Tiểu Bắc láng máng nghe được giọng nói thủ thỉ của Thiếu Đường, hình như từ lồng ngực cậu, hòa cùng tiếng tim đập khe khẽ vang lên “bảo bối”…
Cậu bị tinh dịch tưới nóng đến mức hai mắt thất thần, trong cơn mê loạn cảm giác quy đầu được ngậm vào, ấm áp bao bọc.
Thiếu Đường cúi xuống liếm mút giúp cậu bắn ra, cực thích. Hai người ôm chặt nhau tới mười phút, không hề nhúc nhích, đắm chìm trong dư vị cao trào, chẳng hề muốn mở mắt, chỉ muốn cứ như thế này mãi tới thiên trường địa cửu.
…
Vài ngày sau, vết thương trên tay Mạnh Tiểu Bắc đóng vảy, cậu lại đi đến bệnh viện bôi thuốc, được kê một đống thuốc mỡ nhét vào trong hành lý.
Cậu buộc phải rời Bắc Kinh lần nữa, về Tây An học bổ sung văn hóa, chuẩn bị thi đại học.
Ban ngày Thiếu Đường ra ngoài làm chút công chuyện. Anh không nói thật với Mạnh Tiểu Bắc việc anh lén nhờ người đánh tiếng hỏi han với phòng tuyển sinh của trường Học viện Mỹ thuật, chuyển lời vài câu. Về lâu dài, Thiếu Đường lo tay Tiểu Bắc gặp vấn đề; còn hiện tại, anh sợ rằng vị giảng viên già biết Tiểu Bắc kia cố tình ngáng chân cậu.
Không phải Thiếu Đường muốn mượn quan hệ đi cửa sau, bằng mọi giá nhồi nhét Tiểu Bắc vào trường này. Nếu lúc ấy anh có ý đi đường tắt, động tay động chân vào danh sách đầu vào bên trường Học viện Mỹ thuật thì cũng không phải là anh không làm được. Thế nhưng Thiếu Đường nghĩ rằng nếu mình làm như vậy, nếu kết quả trúng tuyển của Tiểu Bắc lại là do anh dùng tiền mua, mượn danh tiếng quan chức mà cướp lấy, chẳng khác nào khinh rẻ coi thường quá trình phấn đấu cố gắng suốt mấy năm qua của Bắc Bắc… Lẽ nào bảo bối của anh không thể dựa vào chính thực lực bản thân thi đậu hay sao?
Người làm nghệ thuật đều có khí phách, khí tiết thanh cao, Tiểu Bắc cũng sẽ không đồng ý làm vậy.
Thiếu Đường chỉ nói đơn giản rằng con anh là thí sinh xuất sắc nhất đến từ Tây An, có thiên phú về nghệ thuật, lại chăm chỉ siêng năng. Chỉ tiêu ở tỉnh Tây Bắc chỉ có một hai người, thành tích Mạnh Tiểu Bắc thi được bao nhiêu điểm thì là bấy nhiêu điểm, chúng tôi tuyệt đối không tranh cướp suất của người khác, chỉ có điều vị trí của con trai tôi không thể bị người khác đi cửa sau giật mất, không thể bị ai khác giở trò “dìm” đi. Sau cùng có thể thi đậu hay không, bọn con em chúng ta đều phải dựa vào chính năng lực của mình, chúng tôi đợi thành tích được chấm công bằng.
Mạnh Tiểu Bắc và Thiếu Đường “làm việc chính” xong xuôi, ở dưới lầu nhà mới nhìn thấy trên hòm thư rõ ràng có tên của thầy Tiêu Dật, là quảng cáo lớp học bổ túc, danh xưng là Nhất Lan Lí. Hai năm nay thầy Tiêu có thể tìm được công việc phù hợp, bữa cơm bữa cháo đủ sống qua ngày, Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy rất vui mừng, dù sao đi nữa cũng không nên đẩy người khác đến con đường cùng.
Buổi tối trước khi đi, Mạnh Tiểu Bắc ăn cơm ở nhà bà nội, chào tạm biệt mọi người, sau đó đột nhiên hùng hùng hổ hổ gọi điện cho cha nhỏ.
Mạnh Tiểu Bắc nói, Thiếu Đường cha qua đây đi, con còn một chuyện quan trọng muốn làm, con phải xử lý cái thằng mất nết đó.
Thiếu Đường chẳng hiểu mô tê gì, hỏi bây muốn xử ai?
Mạnh Tiểu Bắc gào lên trong điện thoại: “Con muốn xử Lượng Lượng! Con là anh em chí cốt, chiến hữu thân thiết nhất của Lượng Lượng, suốt bao nhiêu năm như vậy bọn con lén lút cùng nhau lập hội làm việc xấu, hai chúng con chẳng ai vứt bỏ đối phương, tâm liền tâm, ấy vậy mà đ*t mẹ thằng nhãi đó, giờ nó rõ ràng muốn vứt bỏ con, tìm người khác cấu kết làm việc xấu!… Không được, con nhất định phải đến nhà bọn nó tra xem!”
Thiếu Đường không nhịn nổi mắng: “Tiểu Bắc, bây không thể để cho ông yên vài ngày à? Bây giờ bây là người bệnh đó, bây có ý thức được điều đó không hả?”
Mạnh Tiểu Bắc phân trần: “Tay con bị thương nhưng chân con đâu có sao, đầu con cũng không bị đụng ngu đi! Thằng mất nết Kỳ Lượng muốn lừa con, không biết ông đây dữ thế nào, con phải đến nhà nó tóm gọn một mẻ.”
Mạnh Tiểu Bắc nghe thấy được bên kia điện thoại sói cha nóng nảy bực bội đá một cú lên cửa phòng làm việc, ấy nhưng sau rốt vẫn phải chịu thua con sói nhỏ.
Lúc Thiếu Đường đi làm về đã tám chín giờ, muộn lắm rồi, bên ngoài trời tối đen như mực, đèn đuốc cửa hàng hai bên đường sáng trưng.
Đêm đó, gần nhà máy số hai, ở cánh cửa sắt to đùng cổng ra vào bên đường treo biển hiệu của một trường dạy nghề nào đó, Mạnh Tiểu Bắc đột nhiên nói: “Trường này chính là trường thầy Tiêu Dật dạy bổ túc mà?!”
Đúng lúc đó, lớp bổ túc tan học, rất đông học sinh ùa ra từ cổng trường, dưới màn đêm đạp xe rời trường, ai về nhà người nấy. Lúc đó vẫn chưa có cơ sở giáo dục tự mở quy mô lớn giống như Tân Đông Phương. Các lớp học bù, bổ túc và thi đấu Olympic đều phụ thuộc vào trường học hoặc cục giáo dục, thuê giảng đường đại học, lén mở lớp, vào lúc rảnh thì đi học, trả lương cao mời giáo viên đã có thâm niên. Vậy nên một số giáo viên đã về hưu bèn tới mấy chỗ như này kiếm thêm. Tất nhiên, cũng có những giáo viên giảng dạy không chính quy, nằm ngoài cơ chế nhà nước giống như Tiêu Dật.
Từ xa Tiểu Bắc nhìn thấy Tiêu Dật đang ở cửa lầu, mặc áo bành tô đã được cài nút áo cẩn thận, choàng khăn quàng cổ, lúc đi đường đút một tay trong túi áo, vẫn bộ dáng thư sinh nhã nhặn văn hóa như xưa.
Tiêu Dật đi ra từ lớp bổ túc của trường trung học kia. Ngay bên cạnh, lớp luyện thi đại học cấp tốc cũng tan học, Kỳ Lượng mặc áo bành tô khuy sừng trâu đeo khăn quàng cổ màu xanh lam cũng bước ra.
Mới liếc Kỳ Lượng một cái thôi mà mắt Tiểu Bắc như sắp long ra rơi xuống. Cậu đột nhiên vỡ ra vì sao khi thấy Kỳ Lượng quàng chiếc khăn đó, cậu lại thấy quen mắt tới vậy.
Mạnh Tiểu Bắc nghiêng người nấp ở phía sau hòn non bộ, ra sức chỉ vào hai người cách cậu hơn mười mét, nháy mắt với Thiếu Đường. Thiếu Đường giơ ngón tay bảo cậu đừng lên tiếng, ngoắc ngoắc tay, ra lệnh rút ra sau giãn khoảng cách, mấy trò theo dõi này thì nhóc con hẵng còn phải học ông đây dài.
Hai người kia cúi đầu đi đường trong đám người đạp xe, không ngừng nói chuyện. Lúc Kỳ Lượng nói, cậu khoa chân múa tay, vẻ mặt vô cùng phong phú sống động, rất hay bĩu môi tức giận, bực bội vì bài vở quá khó, mẹ nó chứ ông đây cũng không muốn lại phải học ở mấy trường học rách nát trong nước này! Vẻ mặt Tiêu Dật hơi thay đổi, cười Kỳ Lượng. Hình như Tiêu Dật đã đổi kính mắt gọng vàng, khiến cho y trông trẻ hơn rất nhiều.
Thầy Tiêu đi đến cửa hàng thực phẩm bên đường đứng xếp hàng, mua một túi đồ chín, một túi mì thái.
Lúc Tiêu Dật chọn thức ăn, Kỳ Lượng thõng tay, đứng quay lưng lại quầy hàng, buồn chán dáo dác ngó xung quanh, rảnh rang huýt sáo. Dù sao thì cậu cũng chẳng biết nấu ăn, nấu mì hay mua loại mì gì cậu hoàn toàn mù tịt.
Tiêu Dật hỏi: “Ăn mì Phiến Nhi Xuyên nhé, hay ăn mì Đả Lỗ?” (157)
157. Mì Đả Lỗ:
Kỳ Lượng nhún vai: “Ăn mãi một loại em chán lắm rồi, chẳng còn thấy ngon!”
Tiêu Dật: “Vậy em thích ăn gì?”
Kỳ Lượng: “… Mì xào đậu cô ve, thầy biết làm không?” (158)
158. Mì xào đậu cô ve:
Thế là Tiêu Dật lại mua nửa kí lô đậu cô ve, hai củ tỏi với một nhánh hành. Người phương Nam thường không thích ăn kiểu này, nhưng bởi Lượng Lượng thích đậm vị như vậy nên y mua.
Kỳ Lượng chỉ vào quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh, Tiêu Dật lắc đầu, cười gượng gạo. Kỳ Lượng sống chết kéo đối phương qua, mua hai xiên hồ lô củ từ phết đường to, loại củ từ phết đường này ăn rất ngon. Hai người đứng trong gió ăn, sung sướng thích thú, ăn đến mức khóe miệng dính đầy vụn đường.
Kỳ Lượng tiện tay kéo khăn quàng cổ lên lau miệng!
Thầy Tiêu vội kéo tay cậu lại, không cho cậu dùng khăn quàng lau, bẩn, làm hỏng cả khăn.
Kỳ Lượng nhíu mày: “Không dùng khăn vậy em dùng gì lau?” Ngay sau đó vác bộ mặt lưu manh giờ trò xỏ lá: “Vậy thầy qua liếm cho em nhé? Thầy đến đây, đến đây!”
Thầy Tiêu nhếch môi, dường như hơi ngượng ngùng, cúi đầu dịch ra, mặc kệ Kỳ Lượng.
Từ xa xa Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy Kỳ Lượng kéo khăn quàng cổ dài của thầy Tiêu, che lên mặt đối phương, như thể đang đùa cợt, sau đó ở bên đường trèo lên chiếc mô tô ba bánh. (159)
159. Xe mô tô ba bánh:
Thời đó, xe con riêng chưa phổ biến lắm, mô tô ba bánh vừa tiện dụng vừa dễ dùng, không chỉ có thể chở người mà còn có thể chở đồ. Khăn quàng và vạt áo bành tô của Kỳ Lượng bay phấp phới trong gió đêm, bộ dạng cực kỳ phóng khoáng, rất ngông nghênh lái xe mô tô đèo thầy Tiêu về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook